Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 26



Dường như lời này chọc vào chỗ đau của Bùi An, ngực hắn đau nhoi nhói, đôi mắt cũng chậm rãi lạnh xuống.
Giọng nói Lưu đại nhân khàn khàn: “Nếu Bùi chủ tử còn ở đây…”
“Ngươi cũng xứng sao!” Bùi An lạnh lùng nói xong, đột nhiên đá thẳng một cú, tức giận đùng đùng, ánh mắt cũng âm trầm đáng sợ: “Chó săn phản chủ như ngươi mà cũng có mặt mũi nhắc tới Bùi chủ tử.”
Lưu đại nhân bị dọa sợ ngay tức khắc, nhưng đồng thời nhìn thấy một tia hy vọng, vội vàng ôm lấy một chân hắn, tự thanh minh: “Bùi đại nhân, lúc trước chủ tử một mình đốt sân viện, lúc hạ quan chạy tới thì đã quá muộn. Lúc chủ tử trấn thủ thành Lâm An, hạ quan luôn theo sát trái phải, người vừa mất, hạ quan cũng bi thương không thôi…”
“Vậy về sau, ngươi đã làm cái gì?”
Nói đến đây, nếu Lưu đại nhân còn không rõ mình ngã xuống như thế nào thì ngu xuẩn hết nói nổi, cho nên cũng không dám giả bộ hồ đồ nữa.
Nhưng năm đó đại thế(15) nhà họ Bùi mất đi, liên quan gì tới ông ta?
(15)Đại là to, lớn. Thế là tình thế, thế lực, quyền lực.
Lưu đại nhân đau lòng nói: “Nhị gia tam gia chết oan uổng, thế nhưng lúc ấy Lưu gia ta cũng không quyền không thế, quá vô dụng, không có cách nào giúp được cả…”
Năm đó hoàng hậu Bùi, chủ tử Bùi lần lượt qua đời, những người ngày xưa có thù với phủ Quốc công thấy đại thế nhà họ Bùi đã mất đi nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của(16). Đang yên đang đẹp thì sao nhị gia tam gia cho thể ngã ngựa chết, uống rượu chết được chứ?
(16)Lợi dụng sự hỗn loạn của đám cháy khi mọi người không có thời gian chăm sóc bản thân để cướp tài sản của người khác và lấy lợi ích từ đó; bây giờ nó đề cập đến hành vi lấy lợi dụng sự nguy hiểm của mọi người để tìm kiếm lợi ích cá nhân (Baike.Baidu)
Cũng may, cuối cùng những người đó cũng phải chịu báo ứng, người nào người nấy đều có kết cục là đột tử.
Ông ta cho rằng, mấy năm nay hắn cũng nên bớt giận.
Bùi An ghét bỏ rút chân ra khỏi tay ông ta, sửa sang lại áo choàng trên người, vẻ mặt tức giận hừng hực của hắn đã dịu đi nhiều.
Nực cười làm sao, Lưu Nhậm vô dụng. Phụ thân vừa chết, ông ta lập tức gió thổi chiều nào theo chiều ấy, phản bội chủ tử, vì biểu hiện trung thành mà trộm báo tin cho Tiêu Hạc về mấy câu tức giận của nhị thúc, tam thúc.
Hai người họ giẫm lên máu tươi của phủ Quốc công, một kẻ lên chức Hầu gia, một kẻ lên chức Thị lang Bộ Hình.
Nhiều năm như vậy, bọn chung xem nhà họ Bùi như khối u ác tính, trốn xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.
Ông ta nghĩ mình có thể trốn thoát sao.
Bùi An lười cãi với ông ta: “Ngày ấy Lưu đại nhân có thể thản nhiên nhìn chủ tử của mình chết, nói vậy hôm nay cũng có thể trơ mắt người nhà mình rời đi, như vậy không tốt lắm.”
Lúc này lòng ông ta biết rõ Bùi An không chỉ muốn lấy mạng của một mình ông ta.
Sống lưng Lưu đại nhân phát lạnh, cả người mất sức ngã nhoài trên mặt đất ẩm ướt ngay tức khắc, không còn suy nghĩ gì nữa.
Không phải báo ứng của ông ta không tới mà là chưa tới lúc, nhưng mà ở những giây phút cuối, ông ta lại nhớ lại ngày đó, nếu lúc đó ông ta không lựa chọn phản bội nhị gia tam gia.
Thì hôm nay, nhà họ Lưu của ông ta có đi tới bước đường này không?
“Tiểu chủ tử.” Thấy Bùi An xoay người rời đi, Lưu đại nhân vội vàng gọi hắn lại: “Lưu mỗ không cầu xin nữa, chỉ mong tiểu chủ tử niệm tình đã từng quen biết mà có thể cho họ chết một cách thống khoái.”
Bùi An không trả lời, cũng không quay đầu lại, sau khi đi ra ngoài nên xử trí như thế nào thì xử trí như thế ấy.
Từ lúc ông ta phản bội phủ Quốc công thì nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
Đêm đó địa lao truyền tin Lưu Nhậm cắn lưỡi tự sát.
Thị lang Bộ Hình Lưu Nhậm chỉ là mở đầu thôi, kế tiếp không cần hoàng thượng mở miệng, Bùi An đã tri kỷ thay hắn chuẩn bị danh sách.
Phạm gia, Lý gia, tránh không thoát.
Cả triều đình giống như địa long xoay người, rung chuyển một vùng, lòng người hoảng sợ.
Khi mọi người nghi ngờ nguyên nhân kết quả của vụ việc này, cũng không khó phát hiện rằng mấy gia tộc ngã xuống kia, gần như đã đắc tội Bùi An trên sân bóng ngày đó.
Đến lúc này, Bùi An đã ngồi vững cái danh gian thần.
Vân Nương ở sâu trong hậu viện, ít nhiều cũng nghe nói một ít.
Tuy nói sau lưng ai nấy đều mắng Bùi An là gian thần, nhưng đến trước mặt người khác, lại rất biết cách nịnh nọt cho nên toàn lời tốt đẹp truyền vào tai Vân Nương.
Vì phủ Quốc công nay đã khác xưa, xoay người, Bùi An đắc thế, số nàng thật tốt vân vân.
Ngay cả phòng nhất gần đây cũng im lặng, không dám đến ngáng chân, còn tứ cô nương thì ngày nào cũng chạy qua viện nàng, nói chuyện rôm rả vui vẻ, quan hệ còn tốt hơn lúc rước.
Chỉ có lúc không có người, Thanh Ngọc mới sầu đến hoảng hốt: “Chủ tử, cô gia muốn chặn đường sống của mình đấy hả, tốt xấu gì ngài ấy chỉ nên đắc tội một bên thôi, để dành cho mình một con đường lui chứ, sao mà hai bên bên nào cô gia cũng không cho mặt mũi vậy.”
Lúc đầu Vân Nương cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, về sau lại nhớ tới lời Thanh Ngọc nói lúc trước mới cảm thấy rất có đạo lý.
Bùi An cũng không phải trẻ con ba tuổi, làm như vậy ắt có đạo lý của hắn.
Vân Nương trái lại an ủi Thanh Ngọc: “Ta hỏi em, nếu em kết thù với ai đó, em tính vào lúc đắc thế g iết chết đối phương, hay là chờ sau khi đối phương đắc thế chờ hắn giế t chết em?”
Thanh Ngọc nói không hề suy nghĩ: “Tất nhiên là lúc đắc thế, gi ết chết đối phương.”
Vân Nương gật đầu: “Chính là vậy đấy.” hắn không động thủ, chờ về sau người ta động thủ được thì hắn nào có cơ hội.
Thanh Ngọc bừng tỉnh bội phục chủ tử, đúng là tới lúc quan trọng, tiểu thư biết nhìn xa trông rộng, chủ tớ hai người không còn lo nữa, chỉ yên tâm chờ đại hôn.
Thời gian nhanh chóng đến cuối tháng sáu, thời tiết cũng trở nên nóng hơn.
Loạt mành cuốn dưới hành lang đều được cất đi, mỗi người đều thay áo quần bằng vải mỏng nhẹ hơn, tính ra làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều, trước hôn kỳ ba ngày, sân trước sân sau bắt đầu dán giấy đỏ.
Đại tiểu thư trong phủ cũng về kịp thời, nàng dẫn đầu đi cắt giấy, mấy cô nương trong phủ cũng ngồi một chỗ cắt giấy.
Mặc dù đại cô nương hứa hôn sớm nhưng hôn kỳ sau Vân Nương, nàng ấy trêu ghẹo: “Lúc này mượn tiệc cưới của tam muội để tỷ học hỏi thêm kiến thức, khi tới lượt tỷ có thể đỡ mất thời gian hơn, là tỷ có lời rồi.”
Lúc nhỏ đại cô nương được đích thân lão phu nhân nuôi dạy, tính cách không giống người của phòng nhất, nói chuyện dịu dàng chín chắn. Sau khi tỉ mỉ hỏi bên Vân Nương đã chuẩn bị tốt đồ đạc chưa, lại tự mình kiểm tra một lần, sửa sửa, bổ sung, theo đó bận rộn suốt hai ngày.
Từ lần trước đại phu nhân nói mặc kệ nàng, tuy nói thái độ không làm khó nàng nữa nhưng cũng thật sự mặc kệ. Vương lão phu nhân bận ứng phó với hàng quán cũng đủ bận rộn, cũng không để ý đến Vân Nương, khi đến trước mặt, phần lớn người trong viện đều ngơ ngác.
Có đại cô nương tới giúp đỡ mới chậm rãi có thứ tự, không còn mơ màng ngơ ngác nữa. Trước ngày thành thân một ngày, Vân Nương kéo đại cô nương lại, thật lòng cảm tạ: “Cảm ơn đại tỷ.”
Đại cô nương trêu nàng: “Ừm, vậy đến lúc hôn lễ của đại tỷ, muội nhớ về làm giúp đó.”
“Đương nhiên muội muốn rồi.” Vân Nương vừa đồng ý xong, nha hoàn trong viện lão phu nhân đi vào, nhìn thoáng qua cô dâu mới trước mặt, cười nói: “Tam cô nương, lão phu nhân mời người qua một chuyến.”
Ngày mai phải xuất giá, lúc này lão phu nhân mời nàng tới đó, ngoại trừ dặn dò tương lai nàng gả qua Bùi gia, phải tuân theo quy củ của nhà chống, hiếu kính tổ mẫu, săn sóc phu quân. Nhất định là lấy đồ trong kho của mình bổ sung thêm của hồi môn cho nàng.
Bên này Vân Nương mới vào phòng, đại phu nhân đã phái người đi hỏi thăm, muốn biết rốt cuộc lão phu nhân cho nàng thứ gì. Tương lai đến lượt mấy cô nương của bà ta, bà ta phải so đo.
Lúc Vân Nương đi qua, Vương lão phu nhân đã ngồi ở trên giường mềm chờ nàng.
Từ trước đến nay quan hệ của hai người không thân thiết, Vân Nương hành lễ xong thì quy củ đứng ở đó, Trần mama cầm một cái ghế cố ý để gần lão phu nhân một chút: “Tam tiểu thư ngồi đi.”
Vân Nương ngồi lên, thắt lưng thẳng tắp, chỉ ngồi nửa mông.
Vương lão phu nhân nhìn nàng một cái, cũng không nói cái gì, có lẽ là vì nàng sắp xuất giá nên mặt mày cũng ôn hoà hơn ngày xưa rất nhiều, chủ động mở miệng hỏi nàng: “Đã chuẩn bị tốt chưa? Con thiếu thốn gì không?”
Vân Nương lên tiếng đáp: “Có đại tỷ tới giúp đỡ nên chuẩn bị đầy đủ rồi ạ.”
Vương lão phu nhân gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Trần mama, Trần mama xoay người cầm một cái tráp nhỏ đưa tới trước mặt Vân Nương.
Lão phu nhân chậm rãi nói: “Mỗi cô nương trong phủ đều có một phần, ngày mai cháu xuất giá, hôm nay ta cho cháu, cháu tự mình thu xếp thỏa đáng, đến phủ Quốc công thì không còn một mình cháu sinh hoạt nữa, phải lo cho toàn bộ cả nhà, phàm làm việc gì cũng phải tính toàn chu toàn.”
Vân Nương nhận lấy tráp, ngoan ngoãn nghe: “Cháu gái nhớ kỹ.”
Vương lão phu nhân cũng không nói nhiều, nhìn thoáng qua bên hông nàng, đột nhiên hỏi: “Ngọc bội tặng cho Bùi An à?”
Vân Nương không kịp phản ứng.
“Cũng được.” Vương lão phu nhân không đợi nàng hoàn hồn, nói tiếp: “Lúc trước bà đã nói với cháu, khi cháu thành thân có thể mang đồ đạc của cha nương đi. Phụ thân cháu rời nhà quá sớm không tích góp được tài phú gì cho cháu nhưng có để lại một người cho cháu, chờ tới đúng lúc, hắn sẽ tự đến cửa tìm cháu. Mẫu thân cháu thì có để lại khối ngọc bội kia, xem như là của hồi môn của cháu, lúc trước thì thôi, nếu sau này có cơ hội, tốt nhất ngọc bội vẫn nên về tay của mình, hiểu không?”
Vân Nương nghe được sửng sốt.
Đúng là ngọc bội kia do mẫu thân cho nàng đưa, nhưng lúc cho nàng, mẫu thân không nói cho nàng biết nó quan trọng bao nhiêu, chỉ nói bên hông nàng trống trải quá nên tìm gì đó đeo lên.
Nàng cũng không để ý lắm…
Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của tổ mẫu lúc này, hình như ngọc bội không chỉ là di vật mà mẫu thân để lại, nó còn có ý nghĩa khác. Vân Nương thật sự không đoán được, lòng hơi loạn chỉ vội lên tiếng: “Cháu gái hiểu rõ.”
Chỉ là một khối ngọc, chắc Bùi An cũng không để ý đâu, ngày sau nàng nghĩ cách đòi lại là được.
Lời nên nói lão phu nhân đã nói hết, cũng không trì hoãn nàng nữa, trước khi đi, lại bảo ma ma Trần đưa một tập tranh cho nàng: “Mẫu thân cháu không ở đây, thứ này để ta đưa cho cháu, tối nay cháu chọn lúc không người xem trước một lát, miễn cho đêm tân hôn làm ra việc chê cười.”
Vân Nương nhận lấy.
Trở lại viện, Vân Nương còn đang suy nghĩ lời tổ mẫu nói, đồ đạc trong tráp ngay cả tập tranh kia cũng không háo hức nhìn, nằm dài trên giường để Thanh Ngọc đi sắp xếp.
Ngày mai chính là ngày đại hỷ của Bùi An, mỗi người Ngự Sử Đài đều có phần thả lỏng.
Từ lần trước hộ tống Các lão Tần đi bến đò lần đó, sau khi người chết, trong lòng mỗi người Ngự Sử Đài đều có thay đổi.
Nhất là Lâm Nhượng từng ngáng chân cũng yên tĩnh thì gần như không ai dám làm gì nữa.
Không chỉ không dám ngáng chân mà hai tháng gần đây, Ngự Sử Đài xưa nay bị thần tử trong triều coi là hạt đậu trên cối đá, đi theo chủ tử nước lên thì thuyền lên, mắt thấy uy phong rành rành ra đó, ai nấy đều sùng bái Bùi An, tôn kính càng nhiều.
“Chủ tử” của mình sắp thành thân, sao có thể không thưởng cho mọi người được, một đống người phía dưới thảo luận, còn kích động hơn là việc mình thành thân nữa.
“Sáng sớm mai ta thức dậy, trong nhà có bao nhiêu người thì gọi bấy nhiêu người, làm sao cũng phải nể mặt đại nhân.”
“Được, ngày mai ta cũng phải đem kèn xô na trong nhà lên, phải thể hiện giọng hát này.”
“Ngươi được nha, còn biết thổi kèn xô na nữa, ngươi biểu hiện cho tốt vào, nói không chừng đại nhân vui vẻ, qua tân hôn sẽ thăng quan thăng lương cho ngươi…”
“Này người đừng khinh thường người ta quá, ta vì cái này sao? Chỉ cần đại nhân vui vẻ…”
Bên này đang nói náo nhiệt, Lâm Nhượng đi từ ngoài vào, bước chân vội vàng đi qua trước mặt mấy người: “Nhường đường một chút.”
Mấy người thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, lập tức sửng sốt, hỏi: “Lâm đại nhân, lại là nhà ai có chuyện vậy?”
Hai tháng nay, gặp quá nhiều người không sợ chết, hại một đám người Ngự Sử Đài, ngay cả nửa ngày nghỉ cũng không có, ngày mai đại nhân phải thành thân, lúc quan trọng này cũng không biết kẻ nào không có mắt.
Người không có mắt là người tài mới, Bảng Nhãn Hình Phong 
Lâm đại nhân cũng rất bất ngờ, một đường đi tới phòng sách Bùi An làm việc, gõ cửa hai lần rồi đẩy cửa vào: “Bùi đại nhân.”
Bùi An đang sửa sang lại hồ sơ, cũng không ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì, lại có ai cầu tình sao?”
Mấy gia tộc khác còn tốt, khi Bộ Binh Phạm Huyền Phạm đại nhân ngã xuống, không ít người không sợ chết chạy tới cầu tình trước mặt hoàng thượng, y chang như Các lão Tần lần trước.
Không ngoại lệ, không có quả ngọt để ăn.
“Hình Phong.” Lâm Nhượng nói xong, bút lông sói trong tay Bùi An dừng một chút, ngẩng đầu, vẻ mặt khá bất ngờ.
Lâm Nhượng vội vàng bẩm báo chuyện vừa xảy ra trên điện: “Hôm nay bệ hạ mở yến tiệc, tâm trạng rất vui vẻ, đang lúc cao hứng ấy đột nhiên Hình đại nhân bước lên dập đầu, nói là Phạm đại nhân bị Ngự Sử Đài chúng ta xử oan, bệ hạ vốn cũng không có ý định đuổi hắn đi nhưng hắn thì ngược lại, một lòng chịu chết, bám chặt cây cột trong điện không buông tay, miệng nói không ngớt, nước mắt đầm đìa, một hai phải đòi bệ hạ trả lại công bằng cho Phạm đại nhân, bệ hạ tức giận đến mức cho người lôi hắn xuống ngay tại chỗ, rồi…”
Lâm Nhượng nhớ tới mình bỏ sót một đoạn, lại bổ sung thêm: “Giữa đường, công chúa Minh Dương còn ngăn lại một hồi, nói hắn uống quá nhiều, ăn nói bậy bạ, rõ ràng là đang bảo vệ mạng cho hắn thế mà hắn lại không cảm kích, la hét nói mình không đụng tới một giọt rượu, đầu óc rất tỉnh táo, bệ hạ hoàn toàn tức giận, đập chén rượu trong tay thì thôi còn lập tức sai người kéo hắn xuống, à lộn, đưa tới Ngự Sử Đài luôn.”
Bùi An:...
Lâm Nhượng nói xong, Bùi An ngửa người ra sau, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, không hiểu nói: “Y không muốn sống nữa à?”
“Thuộc hạ cũng đang nghĩ, đây không phải là tìm chết sao?”
Bùi An nhéo nhéo giữa mày, bám vào quyền quý không tốt sao, tự nhiên lại đi tìm chết.
Sau khi xử lý xong hồ sơ trong tay, Bùi An đi theo Lâm Nhượng vào địa lao.
Nhìn thấy gương mặt kia, đúng thật là Hình Phong.
Hai người từng là thí sinh thi chung, một người là Trạng Nguyên, một người là Bảng Nhãn, quen biết đã lâu, hơn nữa cũng đã từng đối phó với Kiến Khang, trong ấn tượng của Bùi An, y không phải là một người ngu ngốc.
Đột nhiên lần này mất trí, hoặc y một lòng muốn tìm đến cái chết.
Bùi An tống cổ Lâm Nhượng đi, chỉ ở lại một mình, chậm rãi hỏi: “Hình đại nhân, sao lại nghĩ quẩn trong lòng?”
Lúc này Hình Phong đang ngồi trên chiếu rơm, sắc mặt tái nhợt, không nói lời nào, dáng vẻ điếc không sợ súng.
Bùi An lại nói: “Hình đại nhân một lòng muốn chết, phu nhân Hình không đau buồn sao?”
Mí mắt Hình Phong giật giật, cuối cùng vẻ mặt có phần thay đổi.
“Lấy công chúa không tốt sao?” Minh Dương tới gần hắn, hai người có được thứ mình cần, gần như là đôi bên cùng có lợi, không phải ngay lúc đầu hắn đã đồng ý sao.
Hình Phong ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn hắn, hình như không ngờ Bùi An sẽ biết được.
Sắc mặt Bùi An thản nhiên, không có gì không đoán được, hắn cũng coi như là người vô tội bị liên lụy, nhờ vào lời đồn đại mà phải kết thành đôi với Vương gia tam tiểu thư.
Hai người họ kết thành đôi nhưng kẻ xúi giục ban đầu lại thất bại, chẳng phải rất đáng tiếc sao.
Bùi An hỏi y: “Đại nhân thật sự nghĩ kỹ rồi?”
“Hình mỗ trên không thẹn với trời đất, dưới không thẹn với nhân dân, chết cũng không tiếc.” Hình Phong cắn răng nói xong, ánh mắt lại vô thức nhìn chằm chằm vào bên hông của hắn, nhưng chỉ vội vàng liếc một cái rồi trở về.
Bùi An vẫn nhận ra, lặp đi lặp lại nhiều lần rồi, nếu y mà còn không nhận ra thì khác nào mắt mù: “Như thế nào, Hình đại nhân biết khối ngọc bội này?”
Sắc mặt Hình Phong khẽ đổi: “Bùi đại nhân nói đùa, làm sao hạ quan có thể biết đồ vật của Bùi đại nhân.”
“Hình đại nhân nói đúng, nếu không phải đồ vật của đại nhân, sau này xin đừng nhìn nữa.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...