Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 84: Thôi nôi
Hai tuần sau, Tịch Thận Trạch đi cùng Phương Thư Mạn đến bệnh viện khám hậu sản. Kết quả kiểm tra đều tốt, bác sĩ nói cơ thể cô phục hồi khá tốt.
Lại thêm một tháng rưỡi nữa, Tịch Thận Trạch cũng đến bệnh viện kiểm tra tình trạng hậu phẫu thuật xâm lấn tối thiểu. Kết quả cho thấy ca phẫu thuật thực hiện rất thành công.
Đêm hôm đó, sau khi dỗ con ngủ rồi đặt con vào giường riêng, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã âu yếm nhau rất lâu.
Sau đó Phương Thư Mạn đi tắm trước, lúc cô tắm xong trở về, Tịch Thận Trạch đang ngồi bên giường trông đứa con nhỏ ngủ say mới vào phòng tắm rửa.
Cách đây không lâu khi An An vừa tròn ba tháng thì bảo mẫu đã không ở lại nhà nữa, mà chuyển sang chỉ đến làm việc vào ban ngày, chủ yếu là chăm sóc An An.
Đến khi Tịch Thận Trạch tắm xong trở về thì Phương Thư Mạn đang đứng cạnh nôi, giơ điện thoại chụp ảnh cô và đứa trẻ. Thấy Tịch Thận Trạch về, cô vội gọi anh lại: “Anh Thận, anh sang bên kia đi, chúng ta chụp một bức ảnh nào.”
Vậy là hai vợ chồng đứng ở hai bên nôi, chụp một bức ảnh với đứa con nhỏ đang ngủ say trong nôi.
Khi tắt đèn chuẩn bị ngủ, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch bàn bạc: “Anh Thận, ngày mai chúng ta đưa An An đến nhà ông nội nhé.”
Ngày mai vừa hay là thứ Bảy, hai người đều có thời gian.
Tịch Thận Trạch cũng đang có ý định này, vừa định nói với cô.
Vì vậy khi nghe Phương Thư Mạn chủ động nhắc đến chuyện này, anh không khỏi bật cười, dịu dàng đáp lại cô: “Sao em biết anh đang định nói chuyện này với em vậy.”
Phương Thư Mạn thở dài bất lực: “Ông nội không chịu đến ở cùng, cho nên chúng ta có thời gian thì về nhà nhiều hơn thôi.”
Chuyện đón ông nội sang đây ở, mấy năm nay Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đã đề cập với ông rất nhiều lần, nhưng ông nội không chịu chuyển đi.
Mặc dù sức khỏe của ông nội vẫn rất tốt, bây giờ có hơi bị cao huyết áp, bình thường uống thuốc có thể kiểm soát được, nhưng dù sao cũng đã ngoài tám mươi tuổi, khu nhà cũ ông đang ở cũng không có thang máy, người già sợ nhất là bị va chạm té ngã, bình thường mấy người họ vì công việc cũng không thể ngày nào cũng qua thăm ông được, chỉ sợ ông nội chẳng may có chuyện gì thì không ai có thể kịp thời giúp đỡ.
Nhưng bất kể Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch có khuyên thế nào, ông nội vẫn không chịu chuyển đến ở cùng họ.
Ông nội nói rằng ông đã quen ở khu nhà cũ, bạn già của ông cũng ở đây, nên mới không muốn chuyển đi. Nhưng thực ra ông nội sợ một ông già như ông đến ở cùng vợ chồng son sẽ gây ra nhiều bất tiện.
Hơn nữa, khi đó Phương Thư Mạn vẫn chưa mang thai sinh con, ông nội cũng nghĩ đến chuyện sau khi Mạn Mạn về nhà nghỉ ngơi sau sinh, có một ông già như ông ở nhà đi đi lại lại chắc chắn sẽ khiến cô rất bất tiện.
Nhưng để bốn đứa trẻ yên tâm, cuối cùng ông nội cũng nhượng bộ một chút, đồng ý cho họ lắp camera trong nhà, cũng đồng ý với đề nghị của Nghê Hân Vân là thuê người giúp việc cho ông, từ đó chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông.
Sau khi có con, mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo rất nhiều đồ, chẳng hạn như bình sữa, tã lót, khăn ướt chuyên dụng cho trẻ em, v.v…
Đến khi Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đến nhà ông nội thì mới phát hiện ra Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều cũng đưa con về.
Mặc dù hai gia đình không hẹn trước, nhưng đều về nhà ông nội vào cuối tuần rảnh rỗi.
Sự trùng hợp ngoài ý muốn này khiến mọi người đều rất vui.
Cả gia đình sum họp đông đủ, hai đứa cháu nuôi trước đây của Quảng Sĩ Ngọc đều đã lập gia đình, thành đạt, cũng đã làm cha mẹ.
Cách đây không lâu, Tịch Thận Trạch còn được phong làm phó giáo sư.
Năm nay anh ba mươi ba tuổi, sự nghiệp và gia đình của anh đều đã có bước chuyển mình mới.
Cậu nhóc trong lòng Tịch Thận Trạch vẫn đang ngủ, vừa nãy trên đường đến đây, cậu đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Phương Thư Mạn. Lúc xuống xe, Tịch Thận Trạch giúp Phương Thư Mạn mở cửa xe, từ tay cô bế đứa con trai, đổi người bế nhưng vẫn không đánh thức cậu nhóc này.
Diệp Vũ Triều đang bế con gái mình đi tới, bảo con gái nhìn em trai, miệng còn nói với con gái: “Mộ Mộ, đây là em trai, em trai tên là An An.”
Cô bé vẫn chưa hiểu gì, nhưng cứ thấy người là cười, rất đáng yêu.
Cô bé vừa nhìn thấy Tịch Thận Trạch là đã cười tít cả mắt, thậm chí còn dang tay đòi Tịch Thận Trạch bế.
Tịch Thận Trạch cười dịu dàng nói: “Để cậu đặt em trai cháu xuống rồi rồi bế Mộ Mộ nhé.”
Tịch Thận Trạch trở về phòng trước, Phương Thư Mạn đã chuẩn bị sẵn gối nhỏ cho An An, anh đặt con trai lên giường, Phương Thư Mạn ngồi bên cạnh trông con trai ngủ, Nghê Hân Vân cũng đến ngồi xuống trò chuyện với cô.
Tịch Thận Trạch quay người đi ra, từ tay Diệp Vũ Triều bế lấy cô bé gái dang rộng hai tay tìm anh, sau đó giơ cao lên khiến cô bé cười khúc khích.
Giơ cao lên vài lần, Tịch Thận Trạch mới bế cô bé gái bằng một tay, tay kia lau nước miếng sắp chảy khỏi khóe miệng cô bé, dùng giọng vô cùng mềm mại nói với cô bé không hiểu anh đang nói gì: “Mộ Mộ có thích được giơ cao không nào?”
Diệp Vũ Triều đang ngồi bên cạnh Quảng Sĩ Ngọc cùng ông cụ trêu cậu con trai giả vờ tức giận, lên tiếng cáo trạng với con gái: “Diệp Kỳ Hoan, bố cũng có thể giơ cao đấy nhé!”
Cô bé đang vươn tay định lấy cặp kính Tịch Thận Trạch đeo, hoàn toàn không biết Diệp Kỳ Hoan mà Diệp Vũ Triều nhắc đến chính là mình, không thèm để ý đến Diệp Vũ Triều.
Tịch Thận Trạch cười nói: “Con gái cưng của cậu hình như thích cặp kính của anh hơn thì phải.”
Diệp Vũ Triều lập tức đứng dậy, lấy kính râm của mình đeo vào, sau đó ngầu lòi bước tới chỗ con gái, định dụ dỗ con gái lại gần.
Tuy nhiên, vừa mới lại gần, còn chưa chạm vào con gái, bé Diệp Kỳ Hoan trong tay Tịch Thận Trạch đã “oa” một tiếng khóc òa lên.
“Mẹ ơi.” Diệp Vũ Triều lập tức tháo chiếc kính râm ra, “Bé ngoan, con sợ kính râm hả?”
“Đừng khóc, đừng khóc, bố không đeo nữa.” Anh ấy nhẹ nhàng dỗ dành cô con gái đang khóc nức nở, “Mộ Mộ, Mộ Mộ xem này, bố biến thành gì rồi?”
Diệp Vũ Triều làm mặt xấu với con gái, cô bé ban đầu khóc rất đáng thương, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Diệp Vũ Triều chọc cười.
Phương Thư Mạn đang ở trong phòng trò chuyện với Nghê Hân Vân, nghe thấy tiếng khóc của em bé vọng từ phòng khách ra, lại thấy Nghê Hân Vân không có ý định đứng dậy xem tình hình, cô không khỏi hỏi: “Nghê Nghê, cậu không ra xem sao?”
Nghê Hân Vân nói rất chắc chắn: “Là em gái đang khóc đấy, nhất định là Diệp Vũ Triều lại trêu con bé rồi, không sao đâu, không cần quan tâm, anh ấy có thể tự dỗ được.”
“Nếu anh ấy không giải quyết được, anh ấy sẽ bế con đến tìm mình.”
Phương Thư Mạn lập tức bật cười, trêu chọc: “Cảm giác như nhà cậu có ba đứa con ấy nhỉ.”
Nghe vậy, Nghê Hân Vân cũng bất lực bật cười, nói đùa: “Để anh ấy trông con thực sự có cảm giác như anh cả đang chăm sóc anh hai với chị ba vậy.”
Hai người đang nói chuyện, Phương Thư Mạn quay đầu lại mới phát hiện con trai không biết từ lúc nào đã tỉnh.
“An An.” Phương Thư Mạn tiến lại gần, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con, dịu dàng hỏi: “Con thức dậy từ lúc nào vậy bé cưng? Con ngoan quá, thức dậy rồi cũng không khóc không quấy.”
Nghê Hân Vân ngồi bên cạnh cũng cảm thán: “An An ngoan quá nhỉ, cảm giác đây sẽ là đứa trẻ rất ngoan ngoãn, không khiến cha mẹ phải lo lắng.”
Phương Thư Mạn cười nói: “Gần đây bảo mẫu không ở lại nhà nữa, chỉ đến ban ngày thôi, chờ tối mình và anh Thận tan sở về nhà thì bảo mẫu đã về rồi, An An mỗi tối đều dậy khoảng hai lần, nhưng không khóc to liên tục, chỉ cần bế lên là bé sẽ im ngay, đói thì cho bú, tè ị thì thay tã mới, bé lại ngủ tiếp ngay.”
“Một đứa trẻ rất dễ dỗ.” Cô cười nói.
Nghê Hân Vân thấy ghen tị: “Còn hai đứa nhà mình, thằng nhóc thì còn đỡ, bình thường khá ngoan, nhưng hễ quấy lên thì rất khó dỗ. Cô em gái thì là kiểu thỉnh thoảng lại khóc to, nhưng may là dễ dỗ, khóc dữ dội mấy thì chỉ cần trêu một chút là cười ngay.”
Phương Thư Mạn cười nói: “Tính cách của anh trai và em gái khác nhau khá nhiều.”
Chẳng bao lâu nữa, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch sẽ tổ chức tiệc mừng thôi nôi cho con trai của họ là Tịch Tự Lễ vào ngày 9 tháng 7.
Tần Chi Giác và Sở Duyệt Vân không thể tham dự vì Sở Duyệt Vân vừa mới sinh một bé gái vào rạng sáng hôm nay, hiện tại cô ấy vẫn đang nằm viện.
–
Tháng 9 năm đó, Tịch Tự Lễ đã sáu tháng tuổi.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Phương Thư Mạn đã quay lại nhà tang lễ làm việc. Cô trở lại công việc chưa được bao lâu thì mùa đông đã đến.
Công việc của Phương Thư Mạn lại bắt đầu trở nên bận rộn và căng thẳng.
Không giống như các mùa khác, vào mùa đông Tịch Thận Trạch thường về nhà sớm hơn cô. Thế nên mỗi lần Phương Thư Mạn về đến nhà thì Tịch Thận Trạch đã chơi với con trai rất lâu rồi, thậm chí có khi con trai đã ngủ rồi cô mới về.
Tịch Tự Lễ rất thông minh, lúc sáu bảy tháng tuổi đã bắt đầu tập nói, nhưng thường nói một số từ mà người lớn không hiểu, đến khoảng chín tháng tuổi, dưới sự dạy dỗ kiên nhẫn của Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch, thỉnh thoảng bé có thể phát ra những âm thanh giống như “bố mẹ”, nhưng đây không phải là tiếng bố mẹ có ý thức thực sự của trẻ nhỏ.
Mãi cho đến đêm giao thừa.
Giống như mọi năm, bốn người con cháu đều về nhà của Quảng Sĩ Ngọc để đón Tết cùng ông.
Và, hình ảnh bốn thế hệ cùng quây quần mà Quảng Sĩ Ngọc từng mong ước vào năm đó cuối cùng đã thành hiện thực vào đêm giao thừa năm nay.
Anh trai và em gái nhà Nghê Hân Vân đã hai tuổi, có thể chạy khắp nhà, còn cậu em trai gần một tuổi nhà Tịch Thận Trạch thì đang trong giai đoạn tập nói bi bô.
Trong nhà tràn ngập tiếng bi bô của trẻ con, vô cùng náo nhiệt.
Tới bữa ăn, Tịch Thận Trạch để Tịch Tự Lễ ngồi lên đùi mình, anh dùng một tay bế con trai, đút canh trứng gà cho con để Phương Thư Mạn ngồi bên cạnh có thể ăn cơm một cách thoải mái.
Nhưng rõ ràng Tịch Tự Lễ không muốn ngồi yên một chỗ, bé đưa tay ra, cố gắng với lấy bát mà Tịch Thận Trạch đang dùng.
Có điều, vì cánh tay ngắn nên không với tới.
Tịch Thận Trạch bị con trai chọc cười: “Con muốn tự ăn à?” Sau đó lại rất nhẹ nhàng nói với con trai: “Chờ con lớn thêm chút nữa là có thể tự cầm thìa ăn cơm rồi.”
Một lát sau, Tịch Tự Lễ đã được Tịch Thận Trạch đút no thì quay sang nhìn Phương Thư Mạn vẫn đang cúi đầu ăn cơm. Bé lại đưa tay ra, kéo nhẹ áo cô.
Phương Thư Mạn quay mặt lại nhìn, cười trêu Tịch Tự Lễ. Đúng lúc cô định tiếp tục ăn thì cậu bé đang ngồi trên đùi Tịch Thận Trạch đột nhiên gọi cô một tiếng: “Mẹ.”
Bất ngờ nghe thấy một tiếng “mẹ” rõ ràng như vậy từ miệng con trai, Phương Thư Mạn lập tức ngây người.
Không chỉ có cô mà những người lớn khác trên bàn ăn cũng kinh ngạc nhìn sang.
Phương Thư Mạn không tin nổi nhìn Tịch Thận Trạch, Tịch Thận Trạch nắm tay Tịch Tự Lễ, chỉ vào Phương Thư Mạn, anh cúi đầu xuống gần cậu bé đang được anh ôm trong lòng, cố gắng hướng dẫn con trai, nhẹ giọng hỏi: “An An, đây là ai?”
Tịch Tự Lễ chớp đôi mắt long lanh, lại gọi Phương Thư Mạn một tiếng: “Mẹ.”
Cậu bé gọi “mẹ” nghe thật rõ ràng.
Giọng nói ngọng nghịu này tựa như một loại âm thanh du dương nhất trên thế gian.
Trong mắt Phương Thư Mạn bỗng nhiên ngấn lệ. Cô buông đũa, rất phấn khích bế con trai từ tay Tịch Thận Trạch.
“An An.” Giọng nói vui mừng của Phương Thư Mạn hơi run, cô thương yêu cọ cọ khuôn mặt bầu bĩnh của con trai, gần như muốn khóc nức nở vì vui mừng: “An An của mẹ, con giỏi lắm bé cưng à.”
Hình như Tịch Tự Lễ có thể cảm nhận được câu nói vừa rồi của mình có thể khiến Phương Thư Mạn vui vẻ, cho nên lại gọi cô một tiếng: “Mẹ.”
Tịch Thận Trạch đưa tay vuốt đầu con trai. Anh nhìn hai mẹ con đầy dịu dàng, không nói gì nữa, chỉ thở dài đầy mãn nguyện.
–
Sau Tết, cuối tháng 3, bạn nhỏ Tịch Tự Lễ đã chào đón tiệc mừng thôi nôi của mình. Một nghi thức không thể thiếu trong tiệc mừng thôi nôi là cho bé bốc đồ để cầu may mắn.
Tịch Tự Lễ mặc một bộ quần áo màu đỏ, ngồi giữa đủ loại đồ vật sặc sỡ, nhìn cái này lại nhìn cái kia, sau đó bắt đầu bò đến gần những đồ vật mà cậu thích.
Lúc đầu Tịch Tự Lễ cầm kính lúp. Nhưng cậu chỉ cầm được vài giây thì đã mất hứng với kính lúp, sau đó không chút lưu luyến đặt kính lúp sang một bên.
Những người lớn bị cậu lừa không hẹn mà cùng cười lên.
Không lâu sau, Tịch Tự Lễ phát hiện ra món đồ mà cậu thích nhất.
Đó là một con dao mổ đồ chơi.
Cậu cầm con dao mổ này không buông tay, sau đó bò dậy lảo đảo chạy đến chỗ Phương Thư Mạn.
Sau khi được Phương Thư Mạn bế lên, Tịch Tự Lễ còn chủ động vươn tay ra, đưa con dao mổ trong tay cho Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn cười tươi nói: “Cho mẹ à? Tặng mẹ à?”
Đợi đến khi cô nhận lấy con dao mổ từ tay con trai, Tịch Tự Lễ rất vui vẻ vỗ tay, cười với cô.
Lại thêm một tháng rưỡi nữa, Tịch Thận Trạch cũng đến bệnh viện kiểm tra tình trạng hậu phẫu thuật xâm lấn tối thiểu. Kết quả cho thấy ca phẫu thuật thực hiện rất thành công.
Đêm hôm đó, sau khi dỗ con ngủ rồi đặt con vào giường riêng, Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đã âu yếm nhau rất lâu.
Sau đó Phương Thư Mạn đi tắm trước, lúc cô tắm xong trở về, Tịch Thận Trạch đang ngồi bên giường trông đứa con nhỏ ngủ say mới vào phòng tắm rửa.
Cách đây không lâu khi An An vừa tròn ba tháng thì bảo mẫu đã không ở lại nhà nữa, mà chuyển sang chỉ đến làm việc vào ban ngày, chủ yếu là chăm sóc An An.
Đến khi Tịch Thận Trạch tắm xong trở về thì Phương Thư Mạn đang đứng cạnh nôi, giơ điện thoại chụp ảnh cô và đứa trẻ. Thấy Tịch Thận Trạch về, cô vội gọi anh lại: “Anh Thận, anh sang bên kia đi, chúng ta chụp một bức ảnh nào.”
Vậy là hai vợ chồng đứng ở hai bên nôi, chụp một bức ảnh với đứa con nhỏ đang ngủ say trong nôi.
Khi tắt đèn chuẩn bị ngủ, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch bàn bạc: “Anh Thận, ngày mai chúng ta đưa An An đến nhà ông nội nhé.”
Ngày mai vừa hay là thứ Bảy, hai người đều có thời gian.
Tịch Thận Trạch cũng đang có ý định này, vừa định nói với cô.
Vì vậy khi nghe Phương Thư Mạn chủ động nhắc đến chuyện này, anh không khỏi bật cười, dịu dàng đáp lại cô: “Sao em biết anh đang định nói chuyện này với em vậy.”
Phương Thư Mạn thở dài bất lực: “Ông nội không chịu đến ở cùng, cho nên chúng ta có thời gian thì về nhà nhiều hơn thôi.”
Chuyện đón ông nội sang đây ở, mấy năm nay Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đã đề cập với ông rất nhiều lần, nhưng ông nội không chịu chuyển đi.
Mặc dù sức khỏe của ông nội vẫn rất tốt, bây giờ có hơi bị cao huyết áp, bình thường uống thuốc có thể kiểm soát được, nhưng dù sao cũng đã ngoài tám mươi tuổi, khu nhà cũ ông đang ở cũng không có thang máy, người già sợ nhất là bị va chạm té ngã, bình thường mấy người họ vì công việc cũng không thể ngày nào cũng qua thăm ông được, chỉ sợ ông nội chẳng may có chuyện gì thì không ai có thể kịp thời giúp đỡ.
Nhưng bất kể Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch có khuyên thế nào, ông nội vẫn không chịu chuyển đến ở cùng họ.
Ông nội nói rằng ông đã quen ở khu nhà cũ, bạn già của ông cũng ở đây, nên mới không muốn chuyển đi. Nhưng thực ra ông nội sợ một ông già như ông đến ở cùng vợ chồng son sẽ gây ra nhiều bất tiện.
Hơn nữa, khi đó Phương Thư Mạn vẫn chưa mang thai sinh con, ông nội cũng nghĩ đến chuyện sau khi Mạn Mạn về nhà nghỉ ngơi sau sinh, có một ông già như ông ở nhà đi đi lại lại chắc chắn sẽ khiến cô rất bất tiện.
Nhưng để bốn đứa trẻ yên tâm, cuối cùng ông nội cũng nhượng bộ một chút, đồng ý cho họ lắp camera trong nhà, cũng đồng ý với đề nghị của Nghê Hân Vân là thuê người giúp việc cho ông, từ đó chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông.
Sau khi có con, mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo rất nhiều đồ, chẳng hạn như bình sữa, tã lót, khăn ướt chuyên dụng cho trẻ em, v.v…
Đến khi Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đến nhà ông nội thì mới phát hiện ra Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều cũng đưa con về.
Mặc dù hai gia đình không hẹn trước, nhưng đều về nhà ông nội vào cuối tuần rảnh rỗi.
Sự trùng hợp ngoài ý muốn này khiến mọi người đều rất vui.
Cả gia đình sum họp đông đủ, hai đứa cháu nuôi trước đây của Quảng Sĩ Ngọc đều đã lập gia đình, thành đạt, cũng đã làm cha mẹ.
Cách đây không lâu, Tịch Thận Trạch còn được phong làm phó giáo sư.
Năm nay anh ba mươi ba tuổi, sự nghiệp và gia đình của anh đều đã có bước chuyển mình mới.
Cậu nhóc trong lòng Tịch Thận Trạch vẫn đang ngủ, vừa nãy trên đường đến đây, cậu đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Phương Thư Mạn. Lúc xuống xe, Tịch Thận Trạch giúp Phương Thư Mạn mở cửa xe, từ tay cô bế đứa con trai, đổi người bế nhưng vẫn không đánh thức cậu nhóc này.
Diệp Vũ Triều đang bế con gái mình đi tới, bảo con gái nhìn em trai, miệng còn nói với con gái: “Mộ Mộ, đây là em trai, em trai tên là An An.”
Cô bé vẫn chưa hiểu gì, nhưng cứ thấy người là cười, rất đáng yêu.
Cô bé vừa nhìn thấy Tịch Thận Trạch là đã cười tít cả mắt, thậm chí còn dang tay đòi Tịch Thận Trạch bế.
Tịch Thận Trạch cười dịu dàng nói: “Để cậu đặt em trai cháu xuống rồi rồi bế Mộ Mộ nhé.”
Tịch Thận Trạch trở về phòng trước, Phương Thư Mạn đã chuẩn bị sẵn gối nhỏ cho An An, anh đặt con trai lên giường, Phương Thư Mạn ngồi bên cạnh trông con trai ngủ, Nghê Hân Vân cũng đến ngồi xuống trò chuyện với cô.
Tịch Thận Trạch quay người đi ra, từ tay Diệp Vũ Triều bế lấy cô bé gái dang rộng hai tay tìm anh, sau đó giơ cao lên khiến cô bé cười khúc khích.
Giơ cao lên vài lần, Tịch Thận Trạch mới bế cô bé gái bằng một tay, tay kia lau nước miếng sắp chảy khỏi khóe miệng cô bé, dùng giọng vô cùng mềm mại nói với cô bé không hiểu anh đang nói gì: “Mộ Mộ có thích được giơ cao không nào?”
Diệp Vũ Triều đang ngồi bên cạnh Quảng Sĩ Ngọc cùng ông cụ trêu cậu con trai giả vờ tức giận, lên tiếng cáo trạng với con gái: “Diệp Kỳ Hoan, bố cũng có thể giơ cao đấy nhé!”
Cô bé đang vươn tay định lấy cặp kính Tịch Thận Trạch đeo, hoàn toàn không biết Diệp Kỳ Hoan mà Diệp Vũ Triều nhắc đến chính là mình, không thèm để ý đến Diệp Vũ Triều.
Tịch Thận Trạch cười nói: “Con gái cưng của cậu hình như thích cặp kính của anh hơn thì phải.”
Diệp Vũ Triều lập tức đứng dậy, lấy kính râm của mình đeo vào, sau đó ngầu lòi bước tới chỗ con gái, định dụ dỗ con gái lại gần.
Tuy nhiên, vừa mới lại gần, còn chưa chạm vào con gái, bé Diệp Kỳ Hoan trong tay Tịch Thận Trạch đã “oa” một tiếng khóc òa lên.
“Mẹ ơi.” Diệp Vũ Triều lập tức tháo chiếc kính râm ra, “Bé ngoan, con sợ kính râm hả?”
“Đừng khóc, đừng khóc, bố không đeo nữa.” Anh ấy nhẹ nhàng dỗ dành cô con gái đang khóc nức nở, “Mộ Mộ, Mộ Mộ xem này, bố biến thành gì rồi?”
Diệp Vũ Triều làm mặt xấu với con gái, cô bé ban đầu khóc rất đáng thương, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Diệp Vũ Triều chọc cười.
Phương Thư Mạn đang ở trong phòng trò chuyện với Nghê Hân Vân, nghe thấy tiếng khóc của em bé vọng từ phòng khách ra, lại thấy Nghê Hân Vân không có ý định đứng dậy xem tình hình, cô không khỏi hỏi: “Nghê Nghê, cậu không ra xem sao?”
Nghê Hân Vân nói rất chắc chắn: “Là em gái đang khóc đấy, nhất định là Diệp Vũ Triều lại trêu con bé rồi, không sao đâu, không cần quan tâm, anh ấy có thể tự dỗ được.”
“Nếu anh ấy không giải quyết được, anh ấy sẽ bế con đến tìm mình.”
Phương Thư Mạn lập tức bật cười, trêu chọc: “Cảm giác như nhà cậu có ba đứa con ấy nhỉ.”
Nghe vậy, Nghê Hân Vân cũng bất lực bật cười, nói đùa: “Để anh ấy trông con thực sự có cảm giác như anh cả đang chăm sóc anh hai với chị ba vậy.”
Hai người đang nói chuyện, Phương Thư Mạn quay đầu lại mới phát hiện con trai không biết từ lúc nào đã tỉnh.
“An An.” Phương Thư Mạn tiến lại gần, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con, dịu dàng hỏi: “Con thức dậy từ lúc nào vậy bé cưng? Con ngoan quá, thức dậy rồi cũng không khóc không quấy.”
Nghê Hân Vân ngồi bên cạnh cũng cảm thán: “An An ngoan quá nhỉ, cảm giác đây sẽ là đứa trẻ rất ngoan ngoãn, không khiến cha mẹ phải lo lắng.”
Phương Thư Mạn cười nói: “Gần đây bảo mẫu không ở lại nhà nữa, chỉ đến ban ngày thôi, chờ tối mình và anh Thận tan sở về nhà thì bảo mẫu đã về rồi, An An mỗi tối đều dậy khoảng hai lần, nhưng không khóc to liên tục, chỉ cần bế lên là bé sẽ im ngay, đói thì cho bú, tè ị thì thay tã mới, bé lại ngủ tiếp ngay.”
“Một đứa trẻ rất dễ dỗ.” Cô cười nói.
Nghê Hân Vân thấy ghen tị: “Còn hai đứa nhà mình, thằng nhóc thì còn đỡ, bình thường khá ngoan, nhưng hễ quấy lên thì rất khó dỗ. Cô em gái thì là kiểu thỉnh thoảng lại khóc to, nhưng may là dễ dỗ, khóc dữ dội mấy thì chỉ cần trêu một chút là cười ngay.”
Phương Thư Mạn cười nói: “Tính cách của anh trai và em gái khác nhau khá nhiều.”
Chẳng bao lâu nữa, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch sẽ tổ chức tiệc mừng thôi nôi cho con trai của họ là Tịch Tự Lễ vào ngày 9 tháng 7.
Tần Chi Giác và Sở Duyệt Vân không thể tham dự vì Sở Duyệt Vân vừa mới sinh một bé gái vào rạng sáng hôm nay, hiện tại cô ấy vẫn đang nằm viện.
–
Tháng 9 năm đó, Tịch Tự Lễ đã sáu tháng tuổi.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Phương Thư Mạn đã quay lại nhà tang lễ làm việc. Cô trở lại công việc chưa được bao lâu thì mùa đông đã đến.
Công việc của Phương Thư Mạn lại bắt đầu trở nên bận rộn và căng thẳng.
Không giống như các mùa khác, vào mùa đông Tịch Thận Trạch thường về nhà sớm hơn cô. Thế nên mỗi lần Phương Thư Mạn về đến nhà thì Tịch Thận Trạch đã chơi với con trai rất lâu rồi, thậm chí có khi con trai đã ngủ rồi cô mới về.
Tịch Tự Lễ rất thông minh, lúc sáu bảy tháng tuổi đã bắt đầu tập nói, nhưng thường nói một số từ mà người lớn không hiểu, đến khoảng chín tháng tuổi, dưới sự dạy dỗ kiên nhẫn của Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch, thỉnh thoảng bé có thể phát ra những âm thanh giống như “bố mẹ”, nhưng đây không phải là tiếng bố mẹ có ý thức thực sự của trẻ nhỏ.
Mãi cho đến đêm giao thừa.
Giống như mọi năm, bốn người con cháu đều về nhà của Quảng Sĩ Ngọc để đón Tết cùng ông.
Và, hình ảnh bốn thế hệ cùng quây quần mà Quảng Sĩ Ngọc từng mong ước vào năm đó cuối cùng đã thành hiện thực vào đêm giao thừa năm nay.
Anh trai và em gái nhà Nghê Hân Vân đã hai tuổi, có thể chạy khắp nhà, còn cậu em trai gần một tuổi nhà Tịch Thận Trạch thì đang trong giai đoạn tập nói bi bô.
Trong nhà tràn ngập tiếng bi bô của trẻ con, vô cùng náo nhiệt.
Tới bữa ăn, Tịch Thận Trạch để Tịch Tự Lễ ngồi lên đùi mình, anh dùng một tay bế con trai, đút canh trứng gà cho con để Phương Thư Mạn ngồi bên cạnh có thể ăn cơm một cách thoải mái.
Nhưng rõ ràng Tịch Tự Lễ không muốn ngồi yên một chỗ, bé đưa tay ra, cố gắng với lấy bát mà Tịch Thận Trạch đang dùng.
Có điều, vì cánh tay ngắn nên không với tới.
Tịch Thận Trạch bị con trai chọc cười: “Con muốn tự ăn à?” Sau đó lại rất nhẹ nhàng nói với con trai: “Chờ con lớn thêm chút nữa là có thể tự cầm thìa ăn cơm rồi.”
Một lát sau, Tịch Tự Lễ đã được Tịch Thận Trạch đút no thì quay sang nhìn Phương Thư Mạn vẫn đang cúi đầu ăn cơm. Bé lại đưa tay ra, kéo nhẹ áo cô.
Phương Thư Mạn quay mặt lại nhìn, cười trêu Tịch Tự Lễ. Đúng lúc cô định tiếp tục ăn thì cậu bé đang ngồi trên đùi Tịch Thận Trạch đột nhiên gọi cô một tiếng: “Mẹ.”
Bất ngờ nghe thấy một tiếng “mẹ” rõ ràng như vậy từ miệng con trai, Phương Thư Mạn lập tức ngây người.
Không chỉ có cô mà những người lớn khác trên bàn ăn cũng kinh ngạc nhìn sang.
Phương Thư Mạn không tin nổi nhìn Tịch Thận Trạch, Tịch Thận Trạch nắm tay Tịch Tự Lễ, chỉ vào Phương Thư Mạn, anh cúi đầu xuống gần cậu bé đang được anh ôm trong lòng, cố gắng hướng dẫn con trai, nhẹ giọng hỏi: “An An, đây là ai?”
Tịch Tự Lễ chớp đôi mắt long lanh, lại gọi Phương Thư Mạn một tiếng: “Mẹ.”
Cậu bé gọi “mẹ” nghe thật rõ ràng.
Giọng nói ngọng nghịu này tựa như một loại âm thanh du dương nhất trên thế gian.
Trong mắt Phương Thư Mạn bỗng nhiên ngấn lệ. Cô buông đũa, rất phấn khích bế con trai từ tay Tịch Thận Trạch.
“An An.” Giọng nói vui mừng của Phương Thư Mạn hơi run, cô thương yêu cọ cọ khuôn mặt bầu bĩnh của con trai, gần như muốn khóc nức nở vì vui mừng: “An An của mẹ, con giỏi lắm bé cưng à.”
Hình như Tịch Tự Lễ có thể cảm nhận được câu nói vừa rồi của mình có thể khiến Phương Thư Mạn vui vẻ, cho nên lại gọi cô một tiếng: “Mẹ.”
Tịch Thận Trạch đưa tay vuốt đầu con trai. Anh nhìn hai mẹ con đầy dịu dàng, không nói gì nữa, chỉ thở dài đầy mãn nguyện.
–
Sau Tết, cuối tháng 3, bạn nhỏ Tịch Tự Lễ đã chào đón tiệc mừng thôi nôi của mình. Một nghi thức không thể thiếu trong tiệc mừng thôi nôi là cho bé bốc đồ để cầu may mắn.
Tịch Tự Lễ mặc một bộ quần áo màu đỏ, ngồi giữa đủ loại đồ vật sặc sỡ, nhìn cái này lại nhìn cái kia, sau đó bắt đầu bò đến gần những đồ vật mà cậu thích.
Lúc đầu Tịch Tự Lễ cầm kính lúp. Nhưng cậu chỉ cầm được vài giây thì đã mất hứng với kính lúp, sau đó không chút lưu luyến đặt kính lúp sang một bên.
Những người lớn bị cậu lừa không hẹn mà cùng cười lên.
Không lâu sau, Tịch Tự Lễ phát hiện ra món đồ mà cậu thích nhất.
Đó là một con dao mổ đồ chơi.
Cậu cầm con dao mổ này không buông tay, sau đó bò dậy lảo đảo chạy đến chỗ Phương Thư Mạn.
Sau khi được Phương Thư Mạn bế lên, Tịch Tự Lễ còn chủ động vươn tay ra, đưa con dao mổ trong tay cho Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn cười tươi nói: “Cho mẹ à? Tặng mẹ à?”
Đợi đến khi cô nhận lấy con dao mổ từ tay con trai, Tịch Tự Lễ rất vui vẻ vỗ tay, cười với cô.