Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 8: Đưa cô đi làm
Trước khi ra ngoài đi làm, Phương Thư Mạn đã để chiếc thẻ ngân hàng mà Tịch Thận Trạch đưa cho cô vào ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng ngủ, ngay cạnh hộp đựng nhẫn.
Sau đó, cô bỏ chìa khóa nhà vào túi đi làm, cùng Tịch Thận Trạch thay giày ở hành lang rồi ra khỏi nhà.
Trên đường đến nhà tang lễ, Tịch Thận Trạch thử dò hỏi Phương Thư Mạn: “Em đã làm việc được bốn năm rồi sao?”
Phương Thư Mạn còn đang hơi bối rối, nghe thấy anh hỏi như vậy thì phải mất một lúc mới phản ứng lại, gật đầu đáp: “Ừm.”
Cô không nói thêm gì nữa, chẳng hạn như năm đó cô đã học trường nào, chuyên ngành gì.
Tịch Thận Trạch đoán cô không muốn nói, cho nên cũng không hỏi thêm nữa.
Nhưng thực ra không phải là Phương Thư Mạn không muốn nói, chỉ là vừa rồi cô bị lơ đễnh. Sau khi nghe thấy câu hỏi của anh, suy nghĩ của cô không thể theo kịp ngay lập tức, vì vậy cô chỉ gật đầu “ừm” một tiếng.
Nếu cô biết anh muốn biết về quá khứ của mình, cô sẽ nói cho anh biết.
Năm đó cô đã tốt nghiệp hệ cao đẳng của Học viện Quản lý nghề dân sự thành phố Tân, học ba năm chuyên ngành Kỹ thuật và quản lý tang lễ hiện đại, sau khi tốt nghiệp cô đã trở về thành phố Thẩm, bốn năm sau đó cô luôn làm việc trong nhà tang lễ này.
Đó là bảy năm của cô.
Phương Thư Mạn vẫn đang nghĩ về tấm thẻ mà anh đưa cho cô trước khi ra ngoài.
Tấm thẻ Ngân hàng Nông nghiệp chỉ có 7862 nhân dân tệ.
Anh nói rằng đó là cô bảo anh giữ hộ.
Thật đúng là như vậy.
Kể từ khi bố mất, cô đã đến thành phố Thẩm để sống cùng gia đình cậu mình.
Xét cho cùng thì sống nhờ nhà người khác cũng không được thoải mái cho lắm.
Khi còn học cấp ba cô không có nhiều tiền, mà cô cũng biết là sau khi cô tốt nghiệp cấp ba, mợ cô sẽ không đưa cho cô một xu nào, mặc dù gia đình cậu cô đã sớm nuốt trọn tài sản đáng lẽ thuộc về cô.
Lúc đó cô chỉ muốn vào Đại học Y thành phố Thẩm, thế là cô đã đi làm thêm ở các quán trà sữa hoặc quán cà phê vào kỳ nghỉ, tự mình tiết kiệm tiền học đại học.
Một kỳ nghỉ có thể kiếm được hơn hai nghìn nhân dân tệ. Cô đã làm việc trong bốn kỳ nghỉ, tổng cộng tiết kiệm được 7862 nhân dân tệ.
Ban đầu có thể tiết kiệm được khoảng một vạn nhân dân tệ, nhưng số tiền cô kiếm được trong kỳ nghỉ đông năm lớp mười một đã bị mợ cô cướp mất, số tiền cô vất vả làm thêm cuối cùng đã trở thành một đôi giày hiệu của anh họ.
Lúc đó, Phương Thư Mạn đã nhờ Tịch Thận Trạch giữ hộ số tiền học phí này, vì nếu cô giữ thì rất có thể sẽ bị anh họ và mợ cướp mất lần nữa.
Cô hoàn toàn tin tưởng anh, thế nên cô đã giao tiền cho anh giữ hộ.
Cô thực sự không ngờ rằng anh vẫn giữ số tiền này cho đến tận bây giờ.
Nếu hôm nay anh không đột nhiên đưa cho cô chiếc thẻ ngân hàng có số tiền này, cô sẽ không bao giờ nhớ đến số tiền này nữa.
“Đúng rồi, anh nói là đến gần đó để giải quyết công việc,” Phương Thư Mạn hỏi, “Cụ thể là đến đâu vậy?”
Tịch Thận Trạch bình tĩnh nói dối: “Có thỏa thuận bảo mật, không thể nói cho người khác biết.”
Phương Thư Mạn vừa sực nhận ra anh nói là anh sẽ đến gần nhà tang lễ để giải quyết công việc, có lẽ thực ra chỉ là tìm một lý do thích hợp để đưa cô đến nhà tang lễ, cho nên cô mới hỏi anh địa điểm cụ thể.
Nhưng khi nghe anh nói có thỏa thuận bảo mật, Phương Thư Mạn lại bị lừa, cô nghĩ rằng anh thực sự có việc phải giải quyết.
Dù sao thì bác sĩ pháp y cũng rất bận.
Tịch Thận Trạch trông cũng không giống kiểu người rảnh rỗi, không có việc gì làm lại đi đưa người khác đi làm.
Giờ cao điểm buổi sáng hơi tắc đường, nhưng Phương Thư Mạn vẫn không đi làm muộn.
Tịch Thận Trạch dừng xe bên lề đường trước cửa nhà tang lễ, Phương Thư Mạn lập tức tháo dây an toàn. Khi mở cửa xe để xuống xe, cô định nói rồi lại thôi, cuối cùng nói với anh: “Tôi đi đây.”
Tịch Thận Trạch gật đầu.
Ngay khi cô đóng cửa xe, anh hạ cửa sổ ghế phụ xuống, gọi cô: “Phương Thư Mạn.”
Phương Thư Mạn quay lại.
Tịch Thận Trạch nói: “Trước mặt tôi, em không cần phải kiêng kỵ điều gì trong ngành cả.”
Cô từ từ chớp mắt, sau đó cong môi cười, giơ tay vẫy chào anh: “Tạm biệt.”
Tịch Thận Trạch nhướng mày, thản nhiên đáp: “Tối gặp nhé.”
“Ừm.” Cô mỉm cười gật đầu.
Phương Thư Mạn đã làm việc trong ngành tang lễ này hơn bốn năm rồi. Hồi đại học cô cũng thường xuyên làm thêm ở nhà tang lễ thành phố Tân, làm nhân viên tiếp tân, làm MC, viết điếu văn và trông coi nhà tang lễ vào ban đêm.
Tất nhiên cô cũng sớm biết về những điều kiêng kỵ trong ngành này, chẳng hạn như:
Không được chào hỏi người khác.
Không được bắt tay hoặc đưa danh thiếp cho người khác.
Không được tham gia tiệc sinh nhật, tiệc cưới và các buổi tiệc mừng khác.
Tốt nhất là không nên chủ động nói rằng mình làm việc trong ngành tang lễ, nếu người khác hỏi thì hãy nói một cách khéo léo và chung chung rằng mình làm việc trong ngành dân chính hoặc dịch vụ…
…
Không chỉ những người làm trong ngành tang lễ mới có những điều kiêng kỵ này, mà những người làm trong ngành pháp y cũng vậy.
Dù sao thì cả hai đều là nghề tiếp xúc với người chết.
Thế nên, nhiều người sẽ cảm thấy xui xẻo và kỳ thị những người làm mấy công việc này.
Nhưng Tịch Thận Trạch đã nói rõ với Phương Thư Mạn là lúc ở trước mặt anh không cần phải để ý đến những điều kiêng kỵ trong ngành. Điều này khiến Phương Thư Mạn cảm thấy rằng, ở một mức độ nào đó, họ vẫn là những người giống nhau.
Nghề nghiệp của họ khác nhau nhưng có điểm tương đồng, vì vậy họ càng có thể hiểu, bao dung và tôn trọng công việc của nhau hơn.
Sau khi vào phòng thay đồ thay đồng phục, Phương Thư Mạn đi đến văn phòng, chỉ có một mình Đinh Khai Chiêu ở đó.
Anh ta vừa pha một cốc trà thảo mộc, thấy Phương Thư Mạn đi vào thì chủ động chào hỏi: “Em đến rồi à.”
“Vâng.” Phương Thư Mạn chào Đinh Khai Chiêu như thường lệ: “Đàn anh, chào buổi sáng.”
“Uống trà thảo mộc không?” Đinh Khai Chiêu hỏi Phương Thư Mạn: “Pha cho em một cốc nhé?”
“Không cần đâu.” Phương Thư Mạn mỉm cười từ chối.
Một lát sau, Đinh Khai Chiêu cầm cốc nước của mình lên nhấp một ngụm trà thảo mộc vừa pha, hỏi bâng quơ: “Anh nghe thầy nói là hôm qua em đi xem mắt không được thuận lợi à?”
“Vâng…” Phương Thư Mạn cười cười, đáp: “Ngành nghề như chúng ta anh cũng biết rồi đó, muốn thuận lợi thì khá khó.”
Đinh Khai Chiêu lại ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Em có nghĩ đến chuyện tìm một người trong ngành của chúng ta không?”
Phương Thư Mạn ngay lập tức nghĩ đến Tịch Thận Trạch. Mặc dù anh là bác sĩ pháp y, nhưng… nếu miễn cưỡng thì cô cũng được xem người cùng ngành với anh đúng không?
Biểu cảm của cô vô thức dịu lại, khóe miệng cũng nở nụ cười.
Đinh Khai Chiêu nhìn thấy rõ mồn một, nụ cười của Phương Thư Mạn lúc này hoàn toàn khác với nụ cười tiêu chuẩn mà cô thường dành cho anh ta. Trực giác mách bảo anh ta rằng, người mà Phương Thư Mạn giấu trong lòng đã xuất hiện.
Từ rất lâu trước đây, Đinh Khai Chiêu đã cảm thấy Phương Thư Mạn có người trong lòng, nhưng lúc đó anh ta không thấy đó là vấn đề gì lớn, thậm chí còn không để tâm đến.
Anh ta nghĩ rằng mình có thể lay động được trái tim Phương Thư Mạn, anh ta nghĩ rằng chỉ cần anh ta cố gắng thì Phương Thư Mạn sẽ quên người đó.
Tuy nhiên, anh ta đã quá chủ quan.
Anh ta đã đánh giá thấp vị trí của người đó trong lòng Phương Thư Mạn.
Mặc dù đến tận bây giờ, Đinh Khai Chiêu vẫn không biết người mà Phương Thư Mạn giấu trong lòng là ai. Nhưng bất kể là ai, anh ta cũng không thể thắng được người đó. Vui lòng đọc truyện tại w e b s i t e [l-a-n-t-r-u-y-e-n. v-n] (lúc tìm kiếm bỏ dấu gạch ‘-‘ giữa các chữ cái) để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Đối với câu hỏi của Đinh Khai Chiêu, Phương Thư Mạn có một lúc không biết trả lời thế nào. Bởi vì cô không chắc Tịch Thận Trạch có muốn công khai mối quan hệ hôn nhân của họ hay không.
Lỡ như anh không muốn người khác biết họ đã kết hôn thì sao?
Để chắc chắn, tốt nhất là đừng nói trước…
Đúng lúc này, Trần Hâm Nguyệt bước vào.
Vừa vào tới nơi là cô ấy đã nói với Đinh Khai Chiêu: “Đàn anh, sao anh lại uống trà thảo mộc một mình thế! Không biết chia cho em và Mạn Mạn à!”
Phương Thư Mạn rất biết ơn vì Trần Hâm Nguyệt đã xuất hiện kịp thời, cũng thở phào nhẹ nhõm vì không phải trả lời câu hỏi của đàn anh. Cô mỉm cười giải thích với Trần Hâm Nguyệt: “Đàn anh đã hỏi mình rồi, là mình không uống.”
“Vậy thì mình uống!” Trần Hâm Nguyệt quay sang nói với Đinh Khai Chiêu: “Đàn anh pha cho em một cốc nhé.”
Đinh Khai Chiêu im lặng đứng dậy pha một cốc trà thảo mộc cho Trần Hâm Nguyệt rồi đưa cho cô ấy.
“Cảm ơn đàn anh.” Trần Hâm Nguyệt nhận cốc từ tay anh ta, rất hài lòng cảm ơn anh ta.
Phương Thư Mạn vốn định hỏi Tịch Thận Trạch là cô có thể nói với đồng nghiệp rằng cô đã kết hôn chưa, nhưng khi cầm điện thoại lên cô mới chợt nhận ra cô không có phương thức liên lạc với Tịch Thận Trạch.
Lúc này, Tịch Thận Trạch đang lái xe đến trung tâm giám định, cũng chưa nhận ra mình không có phương thức liên lạc với vợ.
Hôm nay Tịch Thận Trạch là người cuối cùng đến trung tâm giám định. Lúc anh bước vào, thầy hướng dẫn của anh là Triệu Ngọc Minh đang đứng bên cạnh máy pha nước nói chuyện với đàn anh của anh là Tần Chi Giác.
Triệu Ngọc Minh vừa nhìn thấy Tịch Thận Trạch đã gọi anh lại: “Thận Trạch.”
Tịch Thận Trạch đi tới, Triệu Ngọc Minh ôn hòa nói: “Tối nay đến nhà thầy ăn cơm nhé, thầy giới thiệu cho em một cô gái.”
Tần Chi Giác đã có bạn gái, đứng bên cạnh cười hả hê.
Tịch Thận Trạch liếc nhìn Tần Chi Giác đang đứng hóng chuyện, sau đó giọng điệu có chút khoe khoang đáp lại Triệu Ngọc Minh: “Không cần đâu thầy, em đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi?” Tần Chi Giác hoàn toàn không nhịn được, “Đàn em, cậu bịa lý do thì cũng bịa cho ra hồn một chút chứ, chẳng hạn như nói tối nay cậu có việc không đến được gì đó!”
Tất nhiên Triệu Ngọc Minh cũng không tin, ông chỉ nghĩ đây là cái cớ để Tịch Thận Trạch từ chối đi xem mắt.
Tịch Thận Trạch không mang theo giấy đăng ký kết hôn đến đơn vị, nhưng có thể tra cứu giấy đăng ký kết hôn điện tử trên điện thoại.
Anh lấy điện thoại ra, mở Alipay, vào “Trung tâm dân sự”, tìm mục “Dân chính”, sau đó nhấp vào “Giấy đăng ký kết hôn điện tử”, quét khuôn mặt để nhận dạng rồi nhấp vào “Xem bản gốc”, sau đó đưa giấy đăng ký kết hôn điện tử hiện trên trang điện thoại cho Triệu Ngọc Minh và Tần Chi Giác xem.
“Đệt!” Tần Chi Giác kinh ngạc nói: “Cậu thực sự đã đăng ký kết hôn rồi sao???”
Câu nói của anh ấy đã thu hút sự chú ý của mọi người đang ở vị trí làm việc.
Một nhóm người vây quanh Tịch Thận Trạch, tranh nhau xem giấy đăng ký kết hôn điện tử của anh, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng pháp y nổi tiếng chỉ biết đến công việc của mình ở trung tâm giám định lại đột nhiên kết hôn.
Triệu Phàm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong ảnh, kinh ngạc nói: “Đây không phải là… cô gái đã dẫn chúng ta đến phòng giải phẫu ở nhà tang lễ hôm đó sao?”
Tịch Thận Trạch “ừ” một tiếng.
Tần Chi Giác dẫn đầu buôn chuyện về Tịch Thận Trạch: “Thành thật khai báo đi, thực ra cô ấy là bạn gái cũ của cậu đúng không?”
Khi anh ấy nói ra lời này, mọi người đều phát ra tiếng ồn ào đầy ẩn ý.
Tịch Thận Trạch không định để họ buôn chuyện về mình: “Không có gì để nói.”
Tần Chi Giác biết mình đã đoán đúng. Anh ấy cười tủm tỉm nói: “Việc trọng đại như kết hôn mà cậu không định mời mọi người ăn mừng à?”
Triệu Ngọc Minh cũng chen vào: “Gọi vợ em đến cùng đi, để mọi người làm quen luôn.”
Tịch Thận Trạch rất tán thành điều này.
“Để em bàn bạc với cô ấy rồi quyết định ngày ạ.” Anh đồng ý.
Sau đó, Tịch Thận Trạch mới sực nhớ ra anh không có phương thức liên lạc của Phương Thư Mạn.
Anh, thực sự, vẫn chưa có phương thức liên lạc của cô.
Tịch Thận Trạch đột nhiên bị bản thân chọc cười.
Đồ Tịch Thận Trạch ngốc nghếch.
Sao lại có thể quên trao đổi cách thức liên lạc với cô chứ.
Sau đó, cô bỏ chìa khóa nhà vào túi đi làm, cùng Tịch Thận Trạch thay giày ở hành lang rồi ra khỏi nhà.
Trên đường đến nhà tang lễ, Tịch Thận Trạch thử dò hỏi Phương Thư Mạn: “Em đã làm việc được bốn năm rồi sao?”
Phương Thư Mạn còn đang hơi bối rối, nghe thấy anh hỏi như vậy thì phải mất một lúc mới phản ứng lại, gật đầu đáp: “Ừm.”
Cô không nói thêm gì nữa, chẳng hạn như năm đó cô đã học trường nào, chuyên ngành gì.
Tịch Thận Trạch đoán cô không muốn nói, cho nên cũng không hỏi thêm nữa.
Nhưng thực ra không phải là Phương Thư Mạn không muốn nói, chỉ là vừa rồi cô bị lơ đễnh. Sau khi nghe thấy câu hỏi của anh, suy nghĩ của cô không thể theo kịp ngay lập tức, vì vậy cô chỉ gật đầu “ừm” một tiếng.
Nếu cô biết anh muốn biết về quá khứ của mình, cô sẽ nói cho anh biết.
Năm đó cô đã tốt nghiệp hệ cao đẳng của Học viện Quản lý nghề dân sự thành phố Tân, học ba năm chuyên ngành Kỹ thuật và quản lý tang lễ hiện đại, sau khi tốt nghiệp cô đã trở về thành phố Thẩm, bốn năm sau đó cô luôn làm việc trong nhà tang lễ này.
Đó là bảy năm của cô.
Phương Thư Mạn vẫn đang nghĩ về tấm thẻ mà anh đưa cho cô trước khi ra ngoài.
Tấm thẻ Ngân hàng Nông nghiệp chỉ có 7862 nhân dân tệ.
Anh nói rằng đó là cô bảo anh giữ hộ.
Thật đúng là như vậy.
Kể từ khi bố mất, cô đã đến thành phố Thẩm để sống cùng gia đình cậu mình.
Xét cho cùng thì sống nhờ nhà người khác cũng không được thoải mái cho lắm.
Khi còn học cấp ba cô không có nhiều tiền, mà cô cũng biết là sau khi cô tốt nghiệp cấp ba, mợ cô sẽ không đưa cho cô một xu nào, mặc dù gia đình cậu cô đã sớm nuốt trọn tài sản đáng lẽ thuộc về cô.
Lúc đó cô chỉ muốn vào Đại học Y thành phố Thẩm, thế là cô đã đi làm thêm ở các quán trà sữa hoặc quán cà phê vào kỳ nghỉ, tự mình tiết kiệm tiền học đại học.
Một kỳ nghỉ có thể kiếm được hơn hai nghìn nhân dân tệ. Cô đã làm việc trong bốn kỳ nghỉ, tổng cộng tiết kiệm được 7862 nhân dân tệ.
Ban đầu có thể tiết kiệm được khoảng một vạn nhân dân tệ, nhưng số tiền cô kiếm được trong kỳ nghỉ đông năm lớp mười một đã bị mợ cô cướp mất, số tiền cô vất vả làm thêm cuối cùng đã trở thành một đôi giày hiệu của anh họ.
Lúc đó, Phương Thư Mạn đã nhờ Tịch Thận Trạch giữ hộ số tiền học phí này, vì nếu cô giữ thì rất có thể sẽ bị anh họ và mợ cướp mất lần nữa.
Cô hoàn toàn tin tưởng anh, thế nên cô đã giao tiền cho anh giữ hộ.
Cô thực sự không ngờ rằng anh vẫn giữ số tiền này cho đến tận bây giờ.
Nếu hôm nay anh không đột nhiên đưa cho cô chiếc thẻ ngân hàng có số tiền này, cô sẽ không bao giờ nhớ đến số tiền này nữa.
“Đúng rồi, anh nói là đến gần đó để giải quyết công việc,” Phương Thư Mạn hỏi, “Cụ thể là đến đâu vậy?”
Tịch Thận Trạch bình tĩnh nói dối: “Có thỏa thuận bảo mật, không thể nói cho người khác biết.”
Phương Thư Mạn vừa sực nhận ra anh nói là anh sẽ đến gần nhà tang lễ để giải quyết công việc, có lẽ thực ra chỉ là tìm một lý do thích hợp để đưa cô đến nhà tang lễ, cho nên cô mới hỏi anh địa điểm cụ thể.
Nhưng khi nghe anh nói có thỏa thuận bảo mật, Phương Thư Mạn lại bị lừa, cô nghĩ rằng anh thực sự có việc phải giải quyết.
Dù sao thì bác sĩ pháp y cũng rất bận.
Tịch Thận Trạch trông cũng không giống kiểu người rảnh rỗi, không có việc gì làm lại đi đưa người khác đi làm.
Giờ cao điểm buổi sáng hơi tắc đường, nhưng Phương Thư Mạn vẫn không đi làm muộn.
Tịch Thận Trạch dừng xe bên lề đường trước cửa nhà tang lễ, Phương Thư Mạn lập tức tháo dây an toàn. Khi mở cửa xe để xuống xe, cô định nói rồi lại thôi, cuối cùng nói với anh: “Tôi đi đây.”
Tịch Thận Trạch gật đầu.
Ngay khi cô đóng cửa xe, anh hạ cửa sổ ghế phụ xuống, gọi cô: “Phương Thư Mạn.”
Phương Thư Mạn quay lại.
Tịch Thận Trạch nói: “Trước mặt tôi, em không cần phải kiêng kỵ điều gì trong ngành cả.”
Cô từ từ chớp mắt, sau đó cong môi cười, giơ tay vẫy chào anh: “Tạm biệt.”
Tịch Thận Trạch nhướng mày, thản nhiên đáp: “Tối gặp nhé.”
“Ừm.” Cô mỉm cười gật đầu.
Phương Thư Mạn đã làm việc trong ngành tang lễ này hơn bốn năm rồi. Hồi đại học cô cũng thường xuyên làm thêm ở nhà tang lễ thành phố Tân, làm nhân viên tiếp tân, làm MC, viết điếu văn và trông coi nhà tang lễ vào ban đêm.
Tất nhiên cô cũng sớm biết về những điều kiêng kỵ trong ngành này, chẳng hạn như:
Không được chào hỏi người khác.
Không được bắt tay hoặc đưa danh thiếp cho người khác.
Không được tham gia tiệc sinh nhật, tiệc cưới và các buổi tiệc mừng khác.
Tốt nhất là không nên chủ động nói rằng mình làm việc trong ngành tang lễ, nếu người khác hỏi thì hãy nói một cách khéo léo và chung chung rằng mình làm việc trong ngành dân chính hoặc dịch vụ…
…
Không chỉ những người làm trong ngành tang lễ mới có những điều kiêng kỵ này, mà những người làm trong ngành pháp y cũng vậy.
Dù sao thì cả hai đều là nghề tiếp xúc với người chết.
Thế nên, nhiều người sẽ cảm thấy xui xẻo và kỳ thị những người làm mấy công việc này.
Nhưng Tịch Thận Trạch đã nói rõ với Phương Thư Mạn là lúc ở trước mặt anh không cần phải để ý đến những điều kiêng kỵ trong ngành. Điều này khiến Phương Thư Mạn cảm thấy rằng, ở một mức độ nào đó, họ vẫn là những người giống nhau.
Nghề nghiệp của họ khác nhau nhưng có điểm tương đồng, vì vậy họ càng có thể hiểu, bao dung và tôn trọng công việc của nhau hơn.
Sau khi vào phòng thay đồ thay đồng phục, Phương Thư Mạn đi đến văn phòng, chỉ có một mình Đinh Khai Chiêu ở đó.
Anh ta vừa pha một cốc trà thảo mộc, thấy Phương Thư Mạn đi vào thì chủ động chào hỏi: “Em đến rồi à.”
“Vâng.” Phương Thư Mạn chào Đinh Khai Chiêu như thường lệ: “Đàn anh, chào buổi sáng.”
“Uống trà thảo mộc không?” Đinh Khai Chiêu hỏi Phương Thư Mạn: “Pha cho em một cốc nhé?”
“Không cần đâu.” Phương Thư Mạn mỉm cười từ chối.
Một lát sau, Đinh Khai Chiêu cầm cốc nước của mình lên nhấp một ngụm trà thảo mộc vừa pha, hỏi bâng quơ: “Anh nghe thầy nói là hôm qua em đi xem mắt không được thuận lợi à?”
“Vâng…” Phương Thư Mạn cười cười, đáp: “Ngành nghề như chúng ta anh cũng biết rồi đó, muốn thuận lợi thì khá khó.”
Đinh Khai Chiêu lại ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Em có nghĩ đến chuyện tìm một người trong ngành của chúng ta không?”
Phương Thư Mạn ngay lập tức nghĩ đến Tịch Thận Trạch. Mặc dù anh là bác sĩ pháp y, nhưng… nếu miễn cưỡng thì cô cũng được xem người cùng ngành với anh đúng không?
Biểu cảm của cô vô thức dịu lại, khóe miệng cũng nở nụ cười.
Đinh Khai Chiêu nhìn thấy rõ mồn một, nụ cười của Phương Thư Mạn lúc này hoàn toàn khác với nụ cười tiêu chuẩn mà cô thường dành cho anh ta. Trực giác mách bảo anh ta rằng, người mà Phương Thư Mạn giấu trong lòng đã xuất hiện.
Từ rất lâu trước đây, Đinh Khai Chiêu đã cảm thấy Phương Thư Mạn có người trong lòng, nhưng lúc đó anh ta không thấy đó là vấn đề gì lớn, thậm chí còn không để tâm đến.
Anh ta nghĩ rằng mình có thể lay động được trái tim Phương Thư Mạn, anh ta nghĩ rằng chỉ cần anh ta cố gắng thì Phương Thư Mạn sẽ quên người đó.
Tuy nhiên, anh ta đã quá chủ quan.
Anh ta đã đánh giá thấp vị trí của người đó trong lòng Phương Thư Mạn.
Mặc dù đến tận bây giờ, Đinh Khai Chiêu vẫn không biết người mà Phương Thư Mạn giấu trong lòng là ai. Nhưng bất kể là ai, anh ta cũng không thể thắng được người đó. Vui lòng đọc truyện tại w e b s i t e [l-a-n-t-r-u-y-e-n. v-n] (lúc tìm kiếm bỏ dấu gạch ‘-‘ giữa các chữ cái) để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Đối với câu hỏi của Đinh Khai Chiêu, Phương Thư Mạn có một lúc không biết trả lời thế nào. Bởi vì cô không chắc Tịch Thận Trạch có muốn công khai mối quan hệ hôn nhân của họ hay không.
Lỡ như anh không muốn người khác biết họ đã kết hôn thì sao?
Để chắc chắn, tốt nhất là đừng nói trước…
Đúng lúc này, Trần Hâm Nguyệt bước vào.
Vừa vào tới nơi là cô ấy đã nói với Đinh Khai Chiêu: “Đàn anh, sao anh lại uống trà thảo mộc một mình thế! Không biết chia cho em và Mạn Mạn à!”
Phương Thư Mạn rất biết ơn vì Trần Hâm Nguyệt đã xuất hiện kịp thời, cũng thở phào nhẹ nhõm vì không phải trả lời câu hỏi của đàn anh. Cô mỉm cười giải thích với Trần Hâm Nguyệt: “Đàn anh đã hỏi mình rồi, là mình không uống.”
“Vậy thì mình uống!” Trần Hâm Nguyệt quay sang nói với Đinh Khai Chiêu: “Đàn anh pha cho em một cốc nhé.”
Đinh Khai Chiêu im lặng đứng dậy pha một cốc trà thảo mộc cho Trần Hâm Nguyệt rồi đưa cho cô ấy.
“Cảm ơn đàn anh.” Trần Hâm Nguyệt nhận cốc từ tay anh ta, rất hài lòng cảm ơn anh ta.
Phương Thư Mạn vốn định hỏi Tịch Thận Trạch là cô có thể nói với đồng nghiệp rằng cô đã kết hôn chưa, nhưng khi cầm điện thoại lên cô mới chợt nhận ra cô không có phương thức liên lạc với Tịch Thận Trạch.
Lúc này, Tịch Thận Trạch đang lái xe đến trung tâm giám định, cũng chưa nhận ra mình không có phương thức liên lạc với vợ.
Hôm nay Tịch Thận Trạch là người cuối cùng đến trung tâm giám định. Lúc anh bước vào, thầy hướng dẫn của anh là Triệu Ngọc Minh đang đứng bên cạnh máy pha nước nói chuyện với đàn anh của anh là Tần Chi Giác.
Triệu Ngọc Minh vừa nhìn thấy Tịch Thận Trạch đã gọi anh lại: “Thận Trạch.”
Tịch Thận Trạch đi tới, Triệu Ngọc Minh ôn hòa nói: “Tối nay đến nhà thầy ăn cơm nhé, thầy giới thiệu cho em một cô gái.”
Tần Chi Giác đã có bạn gái, đứng bên cạnh cười hả hê.
Tịch Thận Trạch liếc nhìn Tần Chi Giác đang đứng hóng chuyện, sau đó giọng điệu có chút khoe khoang đáp lại Triệu Ngọc Minh: “Không cần đâu thầy, em đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi?” Tần Chi Giác hoàn toàn không nhịn được, “Đàn em, cậu bịa lý do thì cũng bịa cho ra hồn một chút chứ, chẳng hạn như nói tối nay cậu có việc không đến được gì đó!”
Tất nhiên Triệu Ngọc Minh cũng không tin, ông chỉ nghĩ đây là cái cớ để Tịch Thận Trạch từ chối đi xem mắt.
Tịch Thận Trạch không mang theo giấy đăng ký kết hôn đến đơn vị, nhưng có thể tra cứu giấy đăng ký kết hôn điện tử trên điện thoại.
Anh lấy điện thoại ra, mở Alipay, vào “Trung tâm dân sự”, tìm mục “Dân chính”, sau đó nhấp vào “Giấy đăng ký kết hôn điện tử”, quét khuôn mặt để nhận dạng rồi nhấp vào “Xem bản gốc”, sau đó đưa giấy đăng ký kết hôn điện tử hiện trên trang điện thoại cho Triệu Ngọc Minh và Tần Chi Giác xem.
“Đệt!” Tần Chi Giác kinh ngạc nói: “Cậu thực sự đã đăng ký kết hôn rồi sao???”
Câu nói của anh ấy đã thu hút sự chú ý của mọi người đang ở vị trí làm việc.
Một nhóm người vây quanh Tịch Thận Trạch, tranh nhau xem giấy đăng ký kết hôn điện tử của anh, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng pháp y nổi tiếng chỉ biết đến công việc của mình ở trung tâm giám định lại đột nhiên kết hôn.
Triệu Phàm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong ảnh, kinh ngạc nói: “Đây không phải là… cô gái đã dẫn chúng ta đến phòng giải phẫu ở nhà tang lễ hôm đó sao?”
Tịch Thận Trạch “ừ” một tiếng.
Tần Chi Giác dẫn đầu buôn chuyện về Tịch Thận Trạch: “Thành thật khai báo đi, thực ra cô ấy là bạn gái cũ của cậu đúng không?”
Khi anh ấy nói ra lời này, mọi người đều phát ra tiếng ồn ào đầy ẩn ý.
Tịch Thận Trạch không định để họ buôn chuyện về mình: “Không có gì để nói.”
Tần Chi Giác biết mình đã đoán đúng. Anh ấy cười tủm tỉm nói: “Việc trọng đại như kết hôn mà cậu không định mời mọi người ăn mừng à?”
Triệu Ngọc Minh cũng chen vào: “Gọi vợ em đến cùng đi, để mọi người làm quen luôn.”
Tịch Thận Trạch rất tán thành điều này.
“Để em bàn bạc với cô ấy rồi quyết định ngày ạ.” Anh đồng ý.
Sau đó, Tịch Thận Trạch mới sực nhớ ra anh không có phương thức liên lạc của Phương Thư Mạn.
Anh, thực sự, vẫn chưa có phương thức liên lạc của cô.
Tịch Thận Trạch đột nhiên bị bản thân chọc cười.
Đồ Tịch Thận Trạch ngốc nghếch.
Sao lại có thể quên trao đổi cách thức liên lạc với cô chứ.