Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 69: Bữa tiệc tối
Buổi lễ cưới kết thúc cũng vừa đúng giờ ăn trưa. Mọi người di chuyển đến nhà hàng để dự tiệc cưới.
Phương Thư Mạn về phòng thay đồ trước, Tịch Thận Trạch đi cùng cô về phòng. Sau khi đóng cửa phòng, anh đến vali lấy cho cô chiếc váy đỏ mà cô sẽ mặc tiếp theo.
Phương Thư Mạn đứng bên giường, tay đưa ra sau lưng, bắt đầu mò mẫm dải buộc.
Chẳng mấy chốc Tịch Thận Trạch đã trải chiếc váy đỏ ra trên giường, đi đến sau lưng Phương Thư Mạn giúp cô tháo dải buộc trên váy cưới.
Phương Thư Mạn rảnh tay bắt đầu tháo khăn voan và kẹp tóc đen cố định kiểu tóc búi.
Sau đó, cô cởi chiếc váy cưới trắng tinh khôi trên người, mặc vào chiếc váy liền màu đỏ rượu vang.
Tịch Thận Trạch lại giúp cô kéo khóa sau lưng lên.
Phương Thư Mạn nhanh chóng buộc gọn mái tóc dài đã xõa xuống thành kiểu tóc công chúa đang thịnh hành trên mạng. Cuối cùng khi đeo kẹp tóc tua rua nơ màu đỏ rượu vang, Tịch Thận Trạch là người tự tay cài cho Phương Thư Mạn.
Cô quay người lại, ngửa mặt cười nhìn anh.
Vì vừa khóc quá nhiều trong buổi lễ cưới nên đến giờ đôi mắt cô vẫn đỏ hoe. Tịch Thận Trạch giơ tay lên, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve khóe mắt cô.
Sau đó, hai người ôm chặt nhau một lúc.
“Chúng ta qua đó thôi.” Mặc dù Phương Thư Mạn rất thích những giây phút ở riêng với anh, nhưng, “Đừng để mọi người đợi lâu quá.”
“Ừm.” Tịch Thận Trạch đáp lại bằng giọng khẽ.
Trước khi buông cô ra, anh lại không kìm lòng được mà hôn lên môi cô.
Không phải kiểu chạm môi rồi dừng lại.
Phương Thư Mạn ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn sâu dài và dịu dàng của Tịch Thận Trạch.
Đến khi hai người đến nhà hàng, mọi người đã tìm chỗ ngồi ổn định từ lâu.
Các món ăn lần lượt được các phục vụ mang lên, mọi người trên mỗi bàn ăn đều nói cười rôm rả.
Tịch Thận Trạch nắm tay Phương Thư Mạn đến bàn có các bậc trưởng bối.
Ngay từ khi nhìn thấy hai người họ bước vào, Nghê Hân Vân đã đứng dậy vẫy tay với hai người.
Có một số bậc trưởng bối ngồi ở bàn này, gồm Quảng Sĩ Ngọc, Ngụy Lộ Sinh, vợ chồng Triệu Ngọc Minh.
Ngoài cặp đôi mới cưới là Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch thì những hậu bối khác chỉ có Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều.
Họ là người nhà.
Một số người bạn thân thiết khác ngồi ở bàn bên cạnh, gồm Trần Hâm Nguyệt, Đinh Khai Chiêu, Sở Duyệt Vân, Tần Chi Giác còn có vợ chồng Triệu Lạc Nhân và vợ chồng Lý Hạo Sinh.
Những đồng nghiệp khác của Tịch Thận Trạch, bao gồm một số thực tập sinh của trung tâm giám định, ngồi ở một bàn khác.
Người đến tham dự đám cưới của họ không nhiều lắm, ngoài người nhà thì chỉ có những người bạn thân thiết và đồng nghiệp thân thiết đến dự.
Đám cưới cũng không quá xa hoa, nhưng mọi thứ đều diễn ra đúng như mong đợi của Phương Thư Mạn.
Còn về đoạn video chứa đầy ảnh của họ mà Tịch Thận Trạch phát trong đám cưới, đối với Phương Thư Mạn là một bất ngờ. Những bức ảnh mà cô không tìm lại được, anh đều cất giữ cẩn thận, còn tặng cho cô bằng cách này. Nhạc nền cho video ảnh cũng thực sự rất hay, chỉ không biết tên là gì. Phương Thư Mạn dự định khi rảnh sẽ hỏi Tịch Thận Trạch.
Sau bữa tiệc trưa, mọi người rảnh rỗi đi dạo và trò chuyện trong homestay.
Đến hai giờ rưỡi chiều, Tịch Thận Trạch yêu cầu homestay sắp xếp tiệc trà chiều, có đủ các loại trái cây, đồ ngọt và đồ uống.
Buổi tối còn có một bữa tiệc tối nữa, thoải mái và tùy hứng hơn bữa tiệc trưa.
Bữa tiệc tối được tổ chức ngay tại sân homestay, giống như một party ngoài trời. Mọi người quây quần bên nhau ăn uống, nói cười, vui vẻ ca hát và nhảy múa.
“Anh Thận.” Phương Thư Mạn nhìn Trương Vũ Mộng đang cầm mic hát nhạc tình, bỗng nhớ đến đoạn nhạc nền trong video buổi trưa, bèn hỏi Tịch Thận Trạch: “Buổi trưa lúc phát video ảnh, đoạn nhạc nền đó tên là gì vậy?”
Tịch Thận Trạch không trả lời mà mỉm cười nghi hoặc: “Hửm?”
Phương Thư Mạn tưởng anh không hiểu cô đang nói gì, nghiêng đầu nói với anh: “Là bài nhạc guitar thuần túy chỉ có khi chiếu ảnh chúng ta ấy, em thấy hay lắm.”
Tịch Thận Trạch chỉ cười, đáp lại cô: “Một lát nữa anh sẽ nói cho em biết.”
“Tại sao phải một lát nữa mới nói?” Phương Thư Mạn khó hiểu nhìn anh, định mở miệng nói thêm gì đó thì Tịch Thận Trạch đã đứng dậy.
Trước khi đi, anh giơ tay xoa đầu cô, giọng dịu dàng: “Em đợi chút nữa sẽ biết.”
Một lát sau, Phương Thư Mạn tận mắt thấy Tịch Thận Trạch cầm cây đàn guitar đặt trên giá đàn dựng thẳng đứng, đeo dây đàn vào vai.
Vừa lúc Trương Vũ Mộng hát xong, Tịch Thận Trạch ôm đàn guitar đi tới, nhận lấy micro từ tay Trương Vũ Mộng. Trước khi nói, anh nhìn về phía Phương Thư Mạn và mỉm cười rạng rỡ với cô.
Sau đó, Tịch Thận Trạch mới mở lời: “Vợ tôi vừa hỏi tôi bài nhạc nền trong video phát trong lễ cưới trưa nay tên gì.”
Anh nhìn chằm chằm vào Phương Thư Mạn đang ngây người nhìn mình, nói với cô: “Thư Thư, bài nhạc đó là món quà cưới anh muốn tặng em, tên bài hát là “Thư Thư”.”
Phương Thư Mạn kinh ngạc mở to mắt.
Mọi người có mặt tại hiện trường sau khi nghe Tịch Thận Trạch nói xong đều reo hò ầm ĩ.
Phương Thư Mạn ngẩm ra một lúc, mãi cho đến khi Tịch Thận Trạch bắt đầu gảy đàn guitar, một lần nữa chơi lại bài nhạc guitar thuần túy đó tại hiện trường, cô mới hoàn hồn lại.
Anh ngồi trên ghế, hai chân dài bắt chéo, những ngón tay thon dài với các xương khớp rõ ràng nhẹ nhàng gảy trên dây đàn guitar, tiếng đàn guitar du dương vang lên.
Mỗi câu giai điệu dường như đều kể lại từng khoảnh khắc họ yêu nhau.
Khi anh chơi đàn guitar, Phương Thư Mạn vẫn luôn nhìn anh, trong đầu hiện lên tất cả những khoảnh khắc họ ở bên nhau.
Sau buổi chiều gặp nhau vào ngày 26 tháng 2 năm 2016, đến lúc này, họ đã tổ chức đám cưới và đang vui chơi cùng bạn bè và người thân tại homestay. Rất nhiều hình ảnh về những lúc họ ở bên nhau cứ liên tiếp ùa về, giống như từng khung hình đẹp đẽ được tua ngược lại trong phim vậy.
Phương Thư Mạn cứ nhìn Tịch Thận Trạch như thế. Cô dường như thấy được hình ảnh chàng trai ngày nào từng đứng bên cửa sổ chơi ghi-ta cho cô. Chàng trai ấy lúc này đang ngồi đó chơi ghi-ta cho cô, chẳng khác nào ngày xưa.
Miệng Phương Thư Mạn nở nụ cười, không biết từ lúc nào đã rưng rưng nước mắt.
Đợi Tịch Thận Trạch chơi xong bản nhạc, đặt cây ghi-ta xuống và quay về bên cạnh cô, vừa mới ngồi xuống, Phương Thư Mạn đã nghiêng người sang hôn lên môi anh.
Tịch Thận Trạch cảm thấy không đủ, liền nâng mặt cô lên, không để cô rời đi như thế mà lại hôn cô say đắm một lúc, chẳng màng đến ai xung quanh.
Đến khi nụ hôn kết thúc, má Phương Thư Mạn đỏ ửng như muốn nhỏ máu.
Nghê Hân Vân đã cầm micro bắt đầu hát, còn người đánh trống đệm cho cô ấy chính là Diệp Vũ Triều.
Đó là một bài hát tiếng nước ngoài có giai điệu rất vui tươi và tiết tấu rất sôi động, Nghê Hân Vân hát rất vui vẻ, vừa hát vừa lắc lư theo nhạc, trông thật hoạt bát và tinh nghịch.
Vì quá vui nên có một số thực tập sinh của trung tâm giám định cũng tham gia vào, họ cũng lắc lư cơ thể một cách thoải mái và phóng khoáng như Nghê Hân Vân, vừa nhảy vừa thực hiện những động tác đơn giản, trông vô cùng vui vẻ.
Phương Thư Mạn cười nhìn Nghê Hân Vân, nói với Tịch Thận Trạch: “Nghê Nghê thay đổi rồi.”
Tịch Thận Trạch thắc mắc: “Thay đổi ở đâu?”
“Thư thái hơn xưa.” Phương Thư Mạn nhớ lại Nghê Hân Vân thời cấp ba, xác định Nghê Nghê bây giờ thư thái hơn so với lúc đó, “Nghê Nghê của hồi cấp ba thực sự khá căng thẳng.”
Tịch Thận Trạch cười trêu chọc: “Ở bên Diệp Vũ Triều lâu rồi nên con bé muốn căng thẳng cũng không căng thẳng được.”
Phương Thư Mạn bật cười: “Là chuyện tốt mà, căng thẳng thường xuyên sẽ tạo ra áp lực rất lớn cho bản thân, thư thái hơn mới tốt hơn.”
“Nói như vậy thì Nghê Nghê và Diệp Vũ Triều khá bổ sung cho nhau nhỉ.” Cô nhẹ giọng cảm thán.
Trong lúc một đám thanh niên vui vẻ đùa giỡn thì mấy người lớn tuổi ngồi bên cạnh vừa nhâm nhi rượu vừa trò chuyện, cũng rất thoải mái.
Bữa tiệc tối đó kéo dài đến tận mười giờ đêm.
Sau khi Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn trở về phòng thì đi rửa mặt và tắm rửa. Đợi Phương Thư Mạn sấy khô tóc bước ra khỏi phòng vệ sinh, Tịch Thận Trạch đã cất riêng chiếc váy cưới mà cô đã mặc vào một cái hộp, những bộ quần áo và phụ kiện khác cũng được anh sắp xếp gọn gàng vào vali.
Ngày mai họ sẽ đi du lịch, đồ đạc cần mang theo khi đi du lịch thì cơ bản đều đã được để trong một chiếc vali khác trên xe.
Phương Thư Mạn ngồi xuống mép giường, chủ động xin thứ gì đó với anh.
“Anh Thận,” Cô nói, “Em muốn xem ảnh hồi cấp ba, anh tìm lúc nào gửi cho em được không?”
Tịch Thận Trạch vừa vặn sắp xếp xong hành lý, anh xách vali lên đặt vào một góc không vướng víu, quay người lại cụp mắt nhìn cô cười, trả lời: “Anh có thể gửi cho em ngay bây giờ.”
Phương Thư Mạn định lên tiếng hỏi thì Tịch Thận Trạch đã đi đến tủ quần áo trong phòng, mở ra rồi lấy ra một hộp quà.
Anh ôm hộp quà quay lại bên cô, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó đưa chiếc hộp quà màu đỏ rượu vang này cho Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn mở nắp hộp ra, bên trong là một cuốn album ảnh dày cộp, bức ảnh trên bìa album giống hệt bức ảnh trên bìa video mà cô đã xem ở nơi tổ chức đám cưới hôm nay, trên đó cũng có dòng chữ “Dành tặng mười năm chúng ta yêu nhau”.
Phương Thư Mạn nâng cuốn album ảnh nặng trịch này lên, lật ra, những bức ảnh chụp cô thời cấp ba lập tức đập vào mắt cô.
Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng nói với cô: “Cuốn album ảnh này chủ yếu chứa những bức ảnh chúng ta chụp hồi cấp ba, sau này có thêm một số bức ảnh của mỗi chúng ta trong bảy năm chia tay.”
“Những bức ảnh khác trong video thì em đều có, cuốn album ảnh này không thể chứa hết tất cả những bức ảnh của chúng ta trong mười năm này, nên chủ yếu rửa những bức ảnh em đã mất, những bức ảnh không có, để làm kỷ niệm.”
“Những bức ảnh này là việc cuối cùng anh giấu em,” Khóe miệng Tịch Thận Trạch khẽ cong lên, “Lần đó ở nhà thuê nghe em nói em làm mất hết ảnh của chúng ta, lúc ấy anh rất muốn đưa hết những bức ảnh anh vẫn giữ cho em, nhưng thực ra anh đã nghĩ đến việc sẽ phát những kỷ niệm mười năm của chúng ta trong đám cưới, nên mới giấu em đến tận bây giờ, tối nay mới lấy ra tặng em.”
Ngoài cuốn album ảnh này, còn có một vật trang trí guitar bằng gỗ nhỏ xíu. Phương Thư Mạn cầm lên ngắm nghía, trên đó khắc dòng chữ “always love you”.
Tịch Thận Trạch nói với cô: “Đây là ổ đĩa USB, tất cả ảnh của chúng ta đều ở trong này, bao gồm cả video đám cưới và cả bản nhạc guitar nguyên bản anh sáng tác cho em nữa.”
Cô muốn gì, anh luôn cảm nhận được và đáp ứng mong muốn của cô.
Phương Thư Mạn đặt mọi thứ trở lại hộp rồi đặt hộp lên giường, sau đó cô đưa tay ôm lấy cổ anh, thì thầm bên tai anh: “Cảm ơn anh, anh Thận.”
Lúc mới nhận giấy đăng ký kết hôn, Tịch Thận Trạch rất để ý việc cô nói lời cảm ơn với anh. Bởi vì anh cảm thấy cô thực sự lịch sự với anh, khiến anh cảm thấy rõ ràng hai người rất gần nhau nhưng trái tim như thể cách xa nhau lắm.
Và anh không thích sự xa cách như vậy.
Nhưng sau đó, anh không còn để ý nữa.
Chỉ vì, anh biết cô yêu anh.
Yêu anh rất nhiều.
Tịch Thận Trạch bế Phương Thư Mạn lên, để cô ngồi lên đùi anh.
Anh ôm lấy cô, nhìn vào đôi mắt cô với ánh mắt vô cùng tình cảm, khiến Phương Thư Mạn sẵn sàng chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng ấy.
Cô chủ động tiến về phía trước, hôn lên môi anh, cùng anh quấn quýt trìu mến.
Một lúc sau, giọng Phương Thư Mạn không giấu được sự ngượng ngùng, cô thì thầm với anh: “Chồng, anh có muốn em không?”
Phương Thư Mạn về phòng thay đồ trước, Tịch Thận Trạch đi cùng cô về phòng. Sau khi đóng cửa phòng, anh đến vali lấy cho cô chiếc váy đỏ mà cô sẽ mặc tiếp theo.
Phương Thư Mạn đứng bên giường, tay đưa ra sau lưng, bắt đầu mò mẫm dải buộc.
Chẳng mấy chốc Tịch Thận Trạch đã trải chiếc váy đỏ ra trên giường, đi đến sau lưng Phương Thư Mạn giúp cô tháo dải buộc trên váy cưới.
Phương Thư Mạn rảnh tay bắt đầu tháo khăn voan và kẹp tóc đen cố định kiểu tóc búi.
Sau đó, cô cởi chiếc váy cưới trắng tinh khôi trên người, mặc vào chiếc váy liền màu đỏ rượu vang.
Tịch Thận Trạch lại giúp cô kéo khóa sau lưng lên.
Phương Thư Mạn nhanh chóng buộc gọn mái tóc dài đã xõa xuống thành kiểu tóc công chúa đang thịnh hành trên mạng. Cuối cùng khi đeo kẹp tóc tua rua nơ màu đỏ rượu vang, Tịch Thận Trạch là người tự tay cài cho Phương Thư Mạn.
Cô quay người lại, ngửa mặt cười nhìn anh.
Vì vừa khóc quá nhiều trong buổi lễ cưới nên đến giờ đôi mắt cô vẫn đỏ hoe. Tịch Thận Trạch giơ tay lên, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve khóe mắt cô.
Sau đó, hai người ôm chặt nhau một lúc.
“Chúng ta qua đó thôi.” Mặc dù Phương Thư Mạn rất thích những giây phút ở riêng với anh, nhưng, “Đừng để mọi người đợi lâu quá.”
“Ừm.” Tịch Thận Trạch đáp lại bằng giọng khẽ.
Trước khi buông cô ra, anh lại không kìm lòng được mà hôn lên môi cô.
Không phải kiểu chạm môi rồi dừng lại.
Phương Thư Mạn ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn sâu dài và dịu dàng của Tịch Thận Trạch.
Đến khi hai người đến nhà hàng, mọi người đã tìm chỗ ngồi ổn định từ lâu.
Các món ăn lần lượt được các phục vụ mang lên, mọi người trên mỗi bàn ăn đều nói cười rôm rả.
Tịch Thận Trạch nắm tay Phương Thư Mạn đến bàn có các bậc trưởng bối.
Ngay từ khi nhìn thấy hai người họ bước vào, Nghê Hân Vân đã đứng dậy vẫy tay với hai người.
Có một số bậc trưởng bối ngồi ở bàn này, gồm Quảng Sĩ Ngọc, Ngụy Lộ Sinh, vợ chồng Triệu Ngọc Minh.
Ngoài cặp đôi mới cưới là Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch thì những hậu bối khác chỉ có Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều.
Họ là người nhà.
Một số người bạn thân thiết khác ngồi ở bàn bên cạnh, gồm Trần Hâm Nguyệt, Đinh Khai Chiêu, Sở Duyệt Vân, Tần Chi Giác còn có vợ chồng Triệu Lạc Nhân và vợ chồng Lý Hạo Sinh.
Những đồng nghiệp khác của Tịch Thận Trạch, bao gồm một số thực tập sinh của trung tâm giám định, ngồi ở một bàn khác.
Người đến tham dự đám cưới của họ không nhiều lắm, ngoài người nhà thì chỉ có những người bạn thân thiết và đồng nghiệp thân thiết đến dự.
Đám cưới cũng không quá xa hoa, nhưng mọi thứ đều diễn ra đúng như mong đợi của Phương Thư Mạn.
Còn về đoạn video chứa đầy ảnh của họ mà Tịch Thận Trạch phát trong đám cưới, đối với Phương Thư Mạn là một bất ngờ. Những bức ảnh mà cô không tìm lại được, anh đều cất giữ cẩn thận, còn tặng cho cô bằng cách này. Nhạc nền cho video ảnh cũng thực sự rất hay, chỉ không biết tên là gì. Phương Thư Mạn dự định khi rảnh sẽ hỏi Tịch Thận Trạch.
Sau bữa tiệc trưa, mọi người rảnh rỗi đi dạo và trò chuyện trong homestay.
Đến hai giờ rưỡi chiều, Tịch Thận Trạch yêu cầu homestay sắp xếp tiệc trà chiều, có đủ các loại trái cây, đồ ngọt và đồ uống.
Buổi tối còn có một bữa tiệc tối nữa, thoải mái và tùy hứng hơn bữa tiệc trưa.
Bữa tiệc tối được tổ chức ngay tại sân homestay, giống như một party ngoài trời. Mọi người quây quần bên nhau ăn uống, nói cười, vui vẻ ca hát và nhảy múa.
“Anh Thận.” Phương Thư Mạn nhìn Trương Vũ Mộng đang cầm mic hát nhạc tình, bỗng nhớ đến đoạn nhạc nền trong video buổi trưa, bèn hỏi Tịch Thận Trạch: “Buổi trưa lúc phát video ảnh, đoạn nhạc nền đó tên là gì vậy?”
Tịch Thận Trạch không trả lời mà mỉm cười nghi hoặc: “Hửm?”
Phương Thư Mạn tưởng anh không hiểu cô đang nói gì, nghiêng đầu nói với anh: “Là bài nhạc guitar thuần túy chỉ có khi chiếu ảnh chúng ta ấy, em thấy hay lắm.”
Tịch Thận Trạch chỉ cười, đáp lại cô: “Một lát nữa anh sẽ nói cho em biết.”
“Tại sao phải một lát nữa mới nói?” Phương Thư Mạn khó hiểu nhìn anh, định mở miệng nói thêm gì đó thì Tịch Thận Trạch đã đứng dậy.
Trước khi đi, anh giơ tay xoa đầu cô, giọng dịu dàng: “Em đợi chút nữa sẽ biết.”
Một lát sau, Phương Thư Mạn tận mắt thấy Tịch Thận Trạch cầm cây đàn guitar đặt trên giá đàn dựng thẳng đứng, đeo dây đàn vào vai.
Vừa lúc Trương Vũ Mộng hát xong, Tịch Thận Trạch ôm đàn guitar đi tới, nhận lấy micro từ tay Trương Vũ Mộng. Trước khi nói, anh nhìn về phía Phương Thư Mạn và mỉm cười rạng rỡ với cô.
Sau đó, Tịch Thận Trạch mới mở lời: “Vợ tôi vừa hỏi tôi bài nhạc nền trong video phát trong lễ cưới trưa nay tên gì.”
Anh nhìn chằm chằm vào Phương Thư Mạn đang ngây người nhìn mình, nói với cô: “Thư Thư, bài nhạc đó là món quà cưới anh muốn tặng em, tên bài hát là “Thư Thư”.”
Phương Thư Mạn kinh ngạc mở to mắt.
Mọi người có mặt tại hiện trường sau khi nghe Tịch Thận Trạch nói xong đều reo hò ầm ĩ.
Phương Thư Mạn ngẩm ra một lúc, mãi cho đến khi Tịch Thận Trạch bắt đầu gảy đàn guitar, một lần nữa chơi lại bài nhạc guitar thuần túy đó tại hiện trường, cô mới hoàn hồn lại.
Anh ngồi trên ghế, hai chân dài bắt chéo, những ngón tay thon dài với các xương khớp rõ ràng nhẹ nhàng gảy trên dây đàn guitar, tiếng đàn guitar du dương vang lên.
Mỗi câu giai điệu dường như đều kể lại từng khoảnh khắc họ yêu nhau.
Khi anh chơi đàn guitar, Phương Thư Mạn vẫn luôn nhìn anh, trong đầu hiện lên tất cả những khoảnh khắc họ ở bên nhau.
Sau buổi chiều gặp nhau vào ngày 26 tháng 2 năm 2016, đến lúc này, họ đã tổ chức đám cưới và đang vui chơi cùng bạn bè và người thân tại homestay. Rất nhiều hình ảnh về những lúc họ ở bên nhau cứ liên tiếp ùa về, giống như từng khung hình đẹp đẽ được tua ngược lại trong phim vậy.
Phương Thư Mạn cứ nhìn Tịch Thận Trạch như thế. Cô dường như thấy được hình ảnh chàng trai ngày nào từng đứng bên cửa sổ chơi ghi-ta cho cô. Chàng trai ấy lúc này đang ngồi đó chơi ghi-ta cho cô, chẳng khác nào ngày xưa.
Miệng Phương Thư Mạn nở nụ cười, không biết từ lúc nào đã rưng rưng nước mắt.
Đợi Tịch Thận Trạch chơi xong bản nhạc, đặt cây ghi-ta xuống và quay về bên cạnh cô, vừa mới ngồi xuống, Phương Thư Mạn đã nghiêng người sang hôn lên môi anh.
Tịch Thận Trạch cảm thấy không đủ, liền nâng mặt cô lên, không để cô rời đi như thế mà lại hôn cô say đắm một lúc, chẳng màng đến ai xung quanh.
Đến khi nụ hôn kết thúc, má Phương Thư Mạn đỏ ửng như muốn nhỏ máu.
Nghê Hân Vân đã cầm micro bắt đầu hát, còn người đánh trống đệm cho cô ấy chính là Diệp Vũ Triều.
Đó là một bài hát tiếng nước ngoài có giai điệu rất vui tươi và tiết tấu rất sôi động, Nghê Hân Vân hát rất vui vẻ, vừa hát vừa lắc lư theo nhạc, trông thật hoạt bát và tinh nghịch.
Vì quá vui nên có một số thực tập sinh của trung tâm giám định cũng tham gia vào, họ cũng lắc lư cơ thể một cách thoải mái và phóng khoáng như Nghê Hân Vân, vừa nhảy vừa thực hiện những động tác đơn giản, trông vô cùng vui vẻ.
Phương Thư Mạn cười nhìn Nghê Hân Vân, nói với Tịch Thận Trạch: “Nghê Nghê thay đổi rồi.”
Tịch Thận Trạch thắc mắc: “Thay đổi ở đâu?”
“Thư thái hơn xưa.” Phương Thư Mạn nhớ lại Nghê Hân Vân thời cấp ba, xác định Nghê Nghê bây giờ thư thái hơn so với lúc đó, “Nghê Nghê của hồi cấp ba thực sự khá căng thẳng.”
Tịch Thận Trạch cười trêu chọc: “Ở bên Diệp Vũ Triều lâu rồi nên con bé muốn căng thẳng cũng không căng thẳng được.”
Phương Thư Mạn bật cười: “Là chuyện tốt mà, căng thẳng thường xuyên sẽ tạo ra áp lực rất lớn cho bản thân, thư thái hơn mới tốt hơn.”
“Nói như vậy thì Nghê Nghê và Diệp Vũ Triều khá bổ sung cho nhau nhỉ.” Cô nhẹ giọng cảm thán.
Trong lúc một đám thanh niên vui vẻ đùa giỡn thì mấy người lớn tuổi ngồi bên cạnh vừa nhâm nhi rượu vừa trò chuyện, cũng rất thoải mái.
Bữa tiệc tối đó kéo dài đến tận mười giờ đêm.
Sau khi Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn trở về phòng thì đi rửa mặt và tắm rửa. Đợi Phương Thư Mạn sấy khô tóc bước ra khỏi phòng vệ sinh, Tịch Thận Trạch đã cất riêng chiếc váy cưới mà cô đã mặc vào một cái hộp, những bộ quần áo và phụ kiện khác cũng được anh sắp xếp gọn gàng vào vali.
Ngày mai họ sẽ đi du lịch, đồ đạc cần mang theo khi đi du lịch thì cơ bản đều đã được để trong một chiếc vali khác trên xe.
Phương Thư Mạn ngồi xuống mép giường, chủ động xin thứ gì đó với anh.
“Anh Thận,” Cô nói, “Em muốn xem ảnh hồi cấp ba, anh tìm lúc nào gửi cho em được không?”
Tịch Thận Trạch vừa vặn sắp xếp xong hành lý, anh xách vali lên đặt vào một góc không vướng víu, quay người lại cụp mắt nhìn cô cười, trả lời: “Anh có thể gửi cho em ngay bây giờ.”
Phương Thư Mạn định lên tiếng hỏi thì Tịch Thận Trạch đã đi đến tủ quần áo trong phòng, mở ra rồi lấy ra một hộp quà.
Anh ôm hộp quà quay lại bên cô, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó đưa chiếc hộp quà màu đỏ rượu vang này cho Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn mở nắp hộp ra, bên trong là một cuốn album ảnh dày cộp, bức ảnh trên bìa album giống hệt bức ảnh trên bìa video mà cô đã xem ở nơi tổ chức đám cưới hôm nay, trên đó cũng có dòng chữ “Dành tặng mười năm chúng ta yêu nhau”.
Phương Thư Mạn nâng cuốn album ảnh nặng trịch này lên, lật ra, những bức ảnh chụp cô thời cấp ba lập tức đập vào mắt cô.
Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng nói với cô: “Cuốn album ảnh này chủ yếu chứa những bức ảnh chúng ta chụp hồi cấp ba, sau này có thêm một số bức ảnh của mỗi chúng ta trong bảy năm chia tay.”
“Những bức ảnh khác trong video thì em đều có, cuốn album ảnh này không thể chứa hết tất cả những bức ảnh của chúng ta trong mười năm này, nên chủ yếu rửa những bức ảnh em đã mất, những bức ảnh không có, để làm kỷ niệm.”
“Những bức ảnh này là việc cuối cùng anh giấu em,” Khóe miệng Tịch Thận Trạch khẽ cong lên, “Lần đó ở nhà thuê nghe em nói em làm mất hết ảnh của chúng ta, lúc ấy anh rất muốn đưa hết những bức ảnh anh vẫn giữ cho em, nhưng thực ra anh đã nghĩ đến việc sẽ phát những kỷ niệm mười năm của chúng ta trong đám cưới, nên mới giấu em đến tận bây giờ, tối nay mới lấy ra tặng em.”
Ngoài cuốn album ảnh này, còn có một vật trang trí guitar bằng gỗ nhỏ xíu. Phương Thư Mạn cầm lên ngắm nghía, trên đó khắc dòng chữ “always love you”.
Tịch Thận Trạch nói với cô: “Đây là ổ đĩa USB, tất cả ảnh của chúng ta đều ở trong này, bao gồm cả video đám cưới và cả bản nhạc guitar nguyên bản anh sáng tác cho em nữa.”
Cô muốn gì, anh luôn cảm nhận được và đáp ứng mong muốn của cô.
Phương Thư Mạn đặt mọi thứ trở lại hộp rồi đặt hộp lên giường, sau đó cô đưa tay ôm lấy cổ anh, thì thầm bên tai anh: “Cảm ơn anh, anh Thận.”
Lúc mới nhận giấy đăng ký kết hôn, Tịch Thận Trạch rất để ý việc cô nói lời cảm ơn với anh. Bởi vì anh cảm thấy cô thực sự lịch sự với anh, khiến anh cảm thấy rõ ràng hai người rất gần nhau nhưng trái tim như thể cách xa nhau lắm.
Và anh không thích sự xa cách như vậy.
Nhưng sau đó, anh không còn để ý nữa.
Chỉ vì, anh biết cô yêu anh.
Yêu anh rất nhiều.
Tịch Thận Trạch bế Phương Thư Mạn lên, để cô ngồi lên đùi anh.
Anh ôm lấy cô, nhìn vào đôi mắt cô với ánh mắt vô cùng tình cảm, khiến Phương Thư Mạn sẵn sàng chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng ấy.
Cô chủ động tiến về phía trước, hôn lên môi anh, cùng anh quấn quýt trìu mến.
Một lúc sau, giọng Phương Thư Mạn không giấu được sự ngượng ngùng, cô thì thầm với anh: “Chồng, anh có muốn em không?”