Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 61: Váy cưới
Mùng 3 Tết, Phương Thư Mạn không đi làm, cùng Tịch Thận Trạch mang quà Tết đi thăm hỏi người lớn tuổi.
Buổi trưa họ ăn cơm ở nhà Triệu Ngọc Minh, tối lại đến nhà Ngụy Lộ Sinh ăn cơm.
Khi trở về nhà ông nội thì đã là 9 giờ tối.
Hôm nay, Diệp Vũ Triều và Nghê Hân Vân đã trở về nhà họ Diệp, trong nhà chỉ còn Quảng Sĩ Ngọc. Lúc Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn trở về, Quảng Sĩ Ngọc vẫn đang đợi họ ở phòng khách. Thấy hai người trở về, ông mới đứng dậy, dặn dò vài câu rồi về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa xong, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch lên giường chuẩn bị đi ngủ. Trước khi ngủ, Phương Thư Mạn mở lịch ra xem, giật mình nhận ra chỉ còn một tuần nữa là đến ngày sinh nhật của ông nội.
“Anh Thận.” Phương Thư Mạn hỏi: “Chúng ta có nên đặt trước bánh sinh nhật cho ông nội không?”
Tịch Thận Trạch gật đầu đáp: “Ừ, ngày mai chúng ta ra ngoài xem thử, chắc là có tiệm bánh mở cửa.”
Phương Thư Mạn nằm trên giường, ôm điện thoại cười ngây ngô, rất vui vẻ nói: “Ngày sinh nhật ông nội cũng là ngày kỷ niệm mười năm chúng ta gặp nhau.”
Tịch Thận Trạch cũng cười, anh đưa tay ôm cô vào lòng, dịu dàng hỏi: “Vậy em muốn tổ chức thế nào?”
Phương Thư Mạn suy nghĩ nghiêm túc vài giây, không mấy chắc chắn hỏi: “Đến nơi chúng ta từng gặp nhau?”
“Trở về trường cấp 3 à?” Tịch Thận Trạch nhướng mày.
Cô đầy háo hức gật đầu: “Ừm!”
“Lần này phải mang theo máy ảnh lấy liền.”
“Được~” Tịch Thận Trạch cười đáp.
“Chúng ta cũng nên chụp ảnh cưới rồi, Thư Thư.” Tịch Thận Trạch đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Anh nói: “Anh có một ý tưởng, không biết em có thích không.”
“Ý tưởng của anh là chúng ta không chỉ chụp ảnh cưới trong studio mà còn chụp thêm vài bộ ảnh ngoại cảnh, ngoại cảnh sẽ chụp ở trường cấp 3 và trường Đại học Y thành phố Thẩm, em thấy thế nào?”
Đôi mắt Phương Thư Mạn sáng rực, cô liên tục gật đầu, vô cùng tán thành: “Được đấy được đấy.”
“Em muốn chụp một bộ ảnh ngoại cảnh với đồng phục cấp 3 ở trường cấp 3!” Cô vui vẻ nói.
“Được, chuyện này dễ như trở bàn tay.” Tịch Thận Trạch dịu dàng cười đáp.
Anh thử tính toán, vẫn cảm thấy chụp xong trong vòng mấy ngày là tốt nhất.
Gần đây Tịch Thận Trạch đã hỏi thăm, ảnh cưới thường phải chụp trước hai ba tháng, đám cưới của họ là vào đầu tháng Sáu, bây giờ bắt đầu chuẩn bị chụp cũng không phải là quá sớm.
Vì vậy, hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng đã hẹn với studio chụp ảnh cưới vào hai ngày cuối cùng của tháng Hai.
Khi cùng Tịch Thận Trạch đến tiệm bánh để đặt bánh sinh nhật cho ông nội, Phương Thư Mạn mới biết năm nay ông đã 78 tuổi.
Mặc dù sắp vào hàng tám nhưng sức khỏe của ông vẫn rất tốt, nếu không biết tuổi của ông, chỉ nhìn vào tinh thần của ông để đoán tuổi thì có người tin rằng ông chưa đến bảy mươi tuổi.
Tối mùng 7, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đến studio thử váy cưới và lễ phục.
Đây là lần đầu tiên Tịch Thận Trạch nhìn thấy Phương Thư Mạn mặc váy cưới.
Có một vẻ đẹp không thể nói nên lời.
Thiết kế trễ vai và những dải băng chéo nhau ở phía sau lưng khiến cô trở nên vô cùng gợi cảm, chiếc váy đuôi dài bằng ren mỏng được thêu đầy hoa hồng, mỗi lần cô cất bước đi, những bông hồng trên váy như đang nhảy múa theo gió.
Phương Thư Mạn cũng rất thích chiếc váy cưới này.
Thế là họ nhanh chóng quyết định sẽ chọn chiếc váy cưới này làm váy chính trong ngày cưới. Sau đó, hai người lại chọn thêm một số váy cưới và lễ phục để chụp ảnh cưới.
Còn về đồng phục cấp 3, Tịch Thận Trạch đã về nhà ông nội tìm lại đồng phục năm đó của anh và đồng phục của Nghê Nghê. Màu vải ở ngực áo đồng phục có màu xanh lam và màu đỏ, lần lượt tượng trưng cho lớp 12 và lớp 10.
Ngày 26 tháng 2, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đều đi làm, kế hoạch trở về trường cấp 3 thăm lại nơi chốn cũ đã hẹn trước vào hôm nay buộc phải hoãn lại, nhưng may mắn là cả hai đều không phải tăng ca, có thể trở về nhà ông nội cùng em gái và em rể mừng thọ ông 78 tuổi.
Đến độ tuổi của Quảng Sĩ Ngọc, ông đã không còn ham muốn gì nữa.
Quảng Sĩ Ngọc cười nói: “Ông chỉ mong cho mọi người bình an vô sự, vui vẻ hạnh phúc, gia đình chúng ta có thể thường xuyên tụ họp.”
“Hài lòng thỏa mãn!” Diệp Vũ Triều hào sảng nói: “Tất cả đều được! Lời của ông nhất định sẽ thành sự thật!”
Lúc đang ăn bánh kem, Nghê Hân Vân hỏi Phương Thư Mạn: “Mạn Mạn, ngày mai và ngày kia cậu và anh trai mình đi chụp ảnh cưới phải không?”
Phương Thư Mạn mỉm cười, đôi mắt hạnh cong cong, gật đầu: “Ừm.”
“Chụp ảnh cưới mệt lắm đấy.” Nghê Hân Vân nói xong lại dặn dò Phương Thư Mạn: “Bây giờ trời còn lạnh, cậu nhớ mang theo quần áo dày, lúc không chụp ảnh thì mặc vào, đừng để bị cảm.”
“Được.” Phương Thư Mạn nhoẻn miệng đáp, “Mình biết rồi.”
Khoảng chín giờ tối, sau khi rời khỏi nhà ông nội, Tịch Thận Trạch lái xe đưa Phương Thư Mạn về nhà.
Trên đường đi, anh tiện đường ghé vào một tiệm bánh kem lấy một chiếc bánh kem bơ để chúc mừng kỷ niệm mười năm quen biết của họ, tiện thể ghé vào tiệm hoa lấy bó hoa tươi mà anh đã đặt trước.
Đến gara dưới tầng, Tịch Thận Trạch lái xe vào gara, nhưng hai người không lập tức xuống xe, cửa cuốn của gara từ từ hạ xuống, hoàn toàn cách ly hai người đang hôn nhau bên trong xe với thế giới bên ngoài.
Phương Thư Mạn nghe thấy tiếng cửa cuốn hạ xuống, mơ màng mở mắt, cô lùi lại một chút, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh định ở đây sao?”
Tịch Thận Trạch không biết mệt mỏi chặn lại môi cô, giọng khàn khàn mơ hồ: “Không được sao?”
Phương Thư Mạn lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời anh: “Được chứ.”
Cô tưởng không có đồ tránh thai.
Cho dù không có thì cô cũng có thể.
Nhưng Tịch Thận Trạch đã lấy ra một hộp.
Không giống với loại mà họ thường dùng, là loại anh vừa đi siêu thị gần tiệm hoa mua.
Tay của Phương Thư Mạn ấn chặt vào kính xe ở vị trí lái, các ngón tay siết chặt, đốt ngón tay đều trắng bệch.
Không gian trong xe có hạn, trong bầu không khí lãng mạn và mập mờ lại càng trở nên chật hẹp, không khí không thể lưu thông được.
Phương Thư Mạn khó thở, gần như là ngạt thở.
Từ bên ngoài xe nghe giọng cô có vẻ nghèn nghẹn.
Về sau, cả hai đều cảm thấy trong xe quá ngột ngạt, Tịch Thận Trạch liền mở cửa xe ra. Luồng không khí lạnh bên ngoài lập tức tràn vào, cuối cùng Phương Thư Mạn cũng cảm thấy hít thở dễ dàng hơn một chút.
Anh xuống xe, đứng bên cạnh xe, cúi người ôm chặt cô.
Một lúc sau, Tịch Thận Trạch bế Phương Thư Mạn lên, ôm cô đi về phía trước nơi đèn xe vẫn còn sáng. Anh đặt Phương Thư Mạn lên nắp capo, sau đó áp sát người vào cô.
Phương Thư Mạn không dám phát ra tiếng, cô xấu hổ vùi mặt vào bên cổ anh, giọng nói vốn dịu dàng nhẹ nhàng của cô buộc phải đè nén, nghe có vẻ mềm mại hơn.
Như kẹo bông gòn, vừa mềm vừa ngọt.
Trên tường phản chiếu hình ảnh hai người họ ôm chặt lấy nhau, Phương Thư Mạn vừa mơ màng lại không kìm được ôm chặt Tịch Thận Trạch thêm vài phần.
Cô rất thích từng phút từng giây ở bên anh.
Cho dù là kiềm chế hay buông thả, từng khoảnh khắc ở bên anh đều vô cùng quý giá.
Phương Thư Mạn say đắm hôn anh, hỗn loạn đến mức không có quy tắc, nhưng rất nồng nhiệt, vô cùng nhiệt tình.
Như đang quyến rũ anh buông thả hơn.
“Anh Thận.” Cô ôm chặt lấy cổ anh, thì thầm bên tai anh: “Em yêu anh nhiều lắm, chúng ta đừng bao giờ chia lìa nữa nhé.”
Cô như trở về thời mười mấy tuổi, nói đi nói lại với anh rằng: “Em yêu anh nhiều lắm, em thực sự yêu anh nhiều lắm, em sẽ luôn yêu anh…”
Dường như cho dù nói bao nhiêu lần cũng không thể diễn tả hết tình yêu của cô dành cho anh.
Trước đây Phương Thư Mạn thấy có người trên mạng nói rằng, tình yêu nói ra sẽ trở nên rẻ mạt. Nhưng đối với cô và anh, tình yêu được nói ra cũng trân quý như nhau, mỗi câu “yêu anh” đều là một lời yêu thương trân quý nhất. Cô muốn khi còn sống, cô sẽ nói với anh rất nhiều rất nhiều rất nhiều lần rằng cô yêu anh. Như vậy, cho dù cái chết đột ngột ập đến, cô cũng không sợ tình yêu của mình không được anh nhận được.
Anh nhất định sẽ đón nhận từng câu “em yêu anh” của cô.
Đột nhiên lại nghe thấy Phương Thư Mạn bày tỏ tình cảm của mình một cách thẳng thắn và chân thành như vậy, trong lòng Tịch Thận Trạch vừa cảm động vừa vui mừng.
Anh đáp lại nụ hôn của cô, đáp lại từng câu của cô: “Thư Thư, vợ của anh, anh yêu em, anh chỉ yêu mình em thôi…”
Phương Thư Mạn cười rạng rỡ trong vòng tay anh. Có được toàn bộ tình yêu của Tịch Thận Trạch thực sự là điều khiến cô vui nhất trong cuộc đời này.
Mặc dù nhiệt độ vẫn còn rất thấp, không khí rất lạnh, nhưng Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Khi ra khỏi gara, Tịch Thận Trạch sợ Phương Thư Mạn bị lạnh nên đã khoác áo khoác của mình lên người cô. Cô ôm bó hoa, anh xách chiếc bánh kem, hai vợ chồng nắm tay nhau chạy vào sảnh tòa nhà.
Về đến nhà, hai người không chần chừ gì nữa, cởi quần áo đi tắm ngay. Tắm xong một nước nóng, cuối cùng cơ thể cũng không còn nhớp nháp nữa.
Phương Thư Mạn sấy tóc gần khô, dùng kẹp cá mập kẹp tóc lên, cùng Tịch Thận Trạch ở phòng khách vừa xem phim vừa chia nhau ăn một chiếc bánh kem nhỏ.
Phần bánh kem còn lại Tịch Thận Trạch cất vào tủ lạnh, để mai ăn tiếp.
Còn hộp đồ dùng tránh thai tối nay mua về đã dùng hết một cái thì bị Tịch Thận Trạch cất vào góc tủ trên cùng, trong cùng của bếp.
Trước khi ngủ, Phương Thư Mạn đứng trước bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh dưỡng da, Tịch Thận Trạch đã về phòng ngủ trước. Đợi cô dọn dẹp mọi thứ xong, tháo kẹp cá mập quay về phòng ngủ, vừa ngồi xuống giường, Tịch Thận Trạch đã nắm lấy tay cô.
Phương Thư Mạn còn tưởng anh muốn cô lại gần anh hơn nên cô mỉm cười dịch về phía anh. Kết quả là giây tiếp theo, Tịch Thận Trạch đã đeo một chiếc vòng ngọc vào cổ tay cô.
Phương Thư Mạn ngạc nhiên giơ tay lên, cười bất lực: “Anh lại mua vòng cho em à.”
Tịch Thận Trạch ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Trang sức không bao giờ là thừa.”
“Đúng vậy.” Phương Thư Mạn rất nâng niu chiếc vòng ngọc trên cổ tay, vui vẻ cười toe toét, “Đây là món đồ trang sức bằng ngọc đầu tiên em có.”
Anh nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, khẽ nói: “Sau này sẽ còn nữa, sẽ không chỉ có một.”
–
Hôm sau, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đi chụp ngoại cảnh trước.
Buổi sáng chụp ở trường trung học.
Bây giờ vẫn chưa khai giảng nên khuôn viên trường rất yên tĩnh, nhóm ảnh đầu tiên là Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch mặc đồng phục trung học, mảnh vải trước ngực đồng phục trung học của hai người có màu khác nhau.
Màu đỏ là cô học lớp mười, màu xanh là anh học lớp mười hai.
Lần này Phương Thư Mạn không quên mang theo máy ảnh lấy liền. Trong lúc chụp, cô và Tịch Thận Trạch dùng máy ảnh lấy liền để chụp chơi. Những bức ảnh chụp bằng máy ảnh lấy liền giống như rất nhiều bức ảnh hậu trường trong thời gian chụp ảnh cưới vậy.
Chụp xong nhóm đồng phục này, Phương Thư Mạn thay váy cưới, cùng Tịch Thận Trạch mặc vest đen chụp thêm một nhóm ảnh cưới.
Chiều hôm đó, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch cùng đoàn chụp ảnh cưới đến Đại học Y thành phố Thẩm chụp thêm một nhóm ảnh cưới nữa.
Ngày hôm sau, hai người lại đến studio chụp ba nhóm ảnh cưới trong nhà.
Phong cách là do Phương Thư Mạn chọn, phong cách tam sinh tam thế.
Nhóm đầu tiên là trang phục Hán phục màu đỏ phượng hoàng đội khăn trùm đầu.
Nhóm thứ hai là sườn xám trắng và trang phục Tôn Trung Sơn màu đen thời Dân quốc.
Nhóm thứ ba là váy cưới màu trắng và vest màu đen hiện đại.
Khi chụp ảnh cưới xong về đến nhà thì đã gần chiều tối.
Hai ngày nay Phương Thư Mạn thực sự đã nếm được cảm giác mệt mỏi khi chụp ảnh cưới mà Nghê Nghê nói, giờ cô chỉ muốn nằm trên giường mà ngủ.
Nhưng trước khi đi ngủ, cô cần phải tắm rửa trước.
Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn cùng nhau tắm rửa, sau đó họ về phòng ngủ nghỉ ngơi, hai người đều không vội ăn tối, dự định đợi ngủ dậy rồi giải quyết.
Gần mười một giờ tối, Phương Thư Mạn cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Đèn chùm trong phòng ngủ đã tắt, nhưng không phải một mảnh đen tối, vì đèn đầu giường bên phía Tịch Thận Trạch vẫn sáng.
Anh không ở trên giường.
Phương Thư Mạn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng động trong bếp.
Cô mỉm cười, vươn vai rồi ngồi dậy, xuống giường đi tìm anh.
Lúc Phương Thư Mạn vào bếp thì Tịch Thận Trạch đang múc món thịt bò hầm cà chua mà anh đã hầm.
Khi cô mở cửa bước vào, anh đã quay đầu nhìn cô.
“Ngủ đủ giấc chưa?” Tịch Thận Trạch cười hỏi.
Phương Thư Mạn lười biếng “ừ” một tiếng, cô đi đến sau anh, đưa tay ôm lấy vòng eo của anh, rồi lại nhắm mắt lại.
Tịch Thận Trạch để mặc cô ôm mình như vậy.
Một lát sau, anh quay người lại, giơ tay ôm lấy cô, dịu dàng dỗ dành: “Tỉnh táo lại nào, nếu còn buồn ngủ thì ăn cơm xong rồi ngủ tiếp.”
Phương Thư Mạn ngẩng mặt lên trong vòng tay anh, giọng nói vẫn còn khàn khàn vì vừa ngủ dậy: “Cái đèn đó là anh cố tình để lại cho em sao?”
Cô nghĩ, phải chăng lần trước cô đã nhắc đến việc trước đây khi ở nhà cậu cô đã sống trong căn phòng tối đen như mực, cho nên anh mới đặc biệt chú ý đến điểm này, khi anh không thể ở trong phòng ngủ cùng cô thì anh sẽ không tắt hết đèn trong nhà.
Tịch Thận Trạch thấy cô hỏi ngớ ngẩn thì buồn cười nói: “Nếu không thì sao? Anh còn có thể để lại cho ai nữa chứ?”
Phương Thư Mạn ngoảnh đầu sang một bên, áp chặt má vào ngực anh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ trong khoang ngực trái của anh.
Cô ôm chặt anh, nhỏ giọng nói: “Em không sợ bóng tối đâu anh Thận.”
“Nhưng em rất thích anh để lại một ngọn đèn cho em.”
“Anh Thận, anh có biết không?” Phương Thư Mạn một lần nữa ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong nói với anh: “Với em mà nói, anh giống như một ngọn đèn dài sáng không bao giờ tắt vậy.”
Chỉ cần có anh ở bên, em sẽ không bị lạc đường.
Buổi trưa họ ăn cơm ở nhà Triệu Ngọc Minh, tối lại đến nhà Ngụy Lộ Sinh ăn cơm.
Khi trở về nhà ông nội thì đã là 9 giờ tối.
Hôm nay, Diệp Vũ Triều và Nghê Hân Vân đã trở về nhà họ Diệp, trong nhà chỉ còn Quảng Sĩ Ngọc. Lúc Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn trở về, Quảng Sĩ Ngọc vẫn đang đợi họ ở phòng khách. Thấy hai người trở về, ông mới đứng dậy, dặn dò vài câu rồi về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa xong, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch lên giường chuẩn bị đi ngủ. Trước khi ngủ, Phương Thư Mạn mở lịch ra xem, giật mình nhận ra chỉ còn một tuần nữa là đến ngày sinh nhật của ông nội.
“Anh Thận.” Phương Thư Mạn hỏi: “Chúng ta có nên đặt trước bánh sinh nhật cho ông nội không?”
Tịch Thận Trạch gật đầu đáp: “Ừ, ngày mai chúng ta ra ngoài xem thử, chắc là có tiệm bánh mở cửa.”
Phương Thư Mạn nằm trên giường, ôm điện thoại cười ngây ngô, rất vui vẻ nói: “Ngày sinh nhật ông nội cũng là ngày kỷ niệm mười năm chúng ta gặp nhau.”
Tịch Thận Trạch cũng cười, anh đưa tay ôm cô vào lòng, dịu dàng hỏi: “Vậy em muốn tổ chức thế nào?”
Phương Thư Mạn suy nghĩ nghiêm túc vài giây, không mấy chắc chắn hỏi: “Đến nơi chúng ta từng gặp nhau?”
“Trở về trường cấp 3 à?” Tịch Thận Trạch nhướng mày.
Cô đầy háo hức gật đầu: “Ừm!”
“Lần này phải mang theo máy ảnh lấy liền.”
“Được~” Tịch Thận Trạch cười đáp.
“Chúng ta cũng nên chụp ảnh cưới rồi, Thư Thư.” Tịch Thận Trạch đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Anh nói: “Anh có một ý tưởng, không biết em có thích không.”
“Ý tưởng của anh là chúng ta không chỉ chụp ảnh cưới trong studio mà còn chụp thêm vài bộ ảnh ngoại cảnh, ngoại cảnh sẽ chụp ở trường cấp 3 và trường Đại học Y thành phố Thẩm, em thấy thế nào?”
Đôi mắt Phương Thư Mạn sáng rực, cô liên tục gật đầu, vô cùng tán thành: “Được đấy được đấy.”
“Em muốn chụp một bộ ảnh ngoại cảnh với đồng phục cấp 3 ở trường cấp 3!” Cô vui vẻ nói.
“Được, chuyện này dễ như trở bàn tay.” Tịch Thận Trạch dịu dàng cười đáp.
Anh thử tính toán, vẫn cảm thấy chụp xong trong vòng mấy ngày là tốt nhất.
Gần đây Tịch Thận Trạch đã hỏi thăm, ảnh cưới thường phải chụp trước hai ba tháng, đám cưới của họ là vào đầu tháng Sáu, bây giờ bắt đầu chuẩn bị chụp cũng không phải là quá sớm.
Vì vậy, hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng đã hẹn với studio chụp ảnh cưới vào hai ngày cuối cùng của tháng Hai.
Khi cùng Tịch Thận Trạch đến tiệm bánh để đặt bánh sinh nhật cho ông nội, Phương Thư Mạn mới biết năm nay ông đã 78 tuổi.
Mặc dù sắp vào hàng tám nhưng sức khỏe của ông vẫn rất tốt, nếu không biết tuổi của ông, chỉ nhìn vào tinh thần của ông để đoán tuổi thì có người tin rằng ông chưa đến bảy mươi tuổi.
Tối mùng 7, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đến studio thử váy cưới và lễ phục.
Đây là lần đầu tiên Tịch Thận Trạch nhìn thấy Phương Thư Mạn mặc váy cưới.
Có một vẻ đẹp không thể nói nên lời.
Thiết kế trễ vai và những dải băng chéo nhau ở phía sau lưng khiến cô trở nên vô cùng gợi cảm, chiếc váy đuôi dài bằng ren mỏng được thêu đầy hoa hồng, mỗi lần cô cất bước đi, những bông hồng trên váy như đang nhảy múa theo gió.
Phương Thư Mạn cũng rất thích chiếc váy cưới này.
Thế là họ nhanh chóng quyết định sẽ chọn chiếc váy cưới này làm váy chính trong ngày cưới. Sau đó, hai người lại chọn thêm một số váy cưới và lễ phục để chụp ảnh cưới.
Còn về đồng phục cấp 3, Tịch Thận Trạch đã về nhà ông nội tìm lại đồng phục năm đó của anh và đồng phục của Nghê Nghê. Màu vải ở ngực áo đồng phục có màu xanh lam và màu đỏ, lần lượt tượng trưng cho lớp 12 và lớp 10.
Ngày 26 tháng 2, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đều đi làm, kế hoạch trở về trường cấp 3 thăm lại nơi chốn cũ đã hẹn trước vào hôm nay buộc phải hoãn lại, nhưng may mắn là cả hai đều không phải tăng ca, có thể trở về nhà ông nội cùng em gái và em rể mừng thọ ông 78 tuổi.
Đến độ tuổi của Quảng Sĩ Ngọc, ông đã không còn ham muốn gì nữa.
Quảng Sĩ Ngọc cười nói: “Ông chỉ mong cho mọi người bình an vô sự, vui vẻ hạnh phúc, gia đình chúng ta có thể thường xuyên tụ họp.”
“Hài lòng thỏa mãn!” Diệp Vũ Triều hào sảng nói: “Tất cả đều được! Lời của ông nhất định sẽ thành sự thật!”
Lúc đang ăn bánh kem, Nghê Hân Vân hỏi Phương Thư Mạn: “Mạn Mạn, ngày mai và ngày kia cậu và anh trai mình đi chụp ảnh cưới phải không?”
Phương Thư Mạn mỉm cười, đôi mắt hạnh cong cong, gật đầu: “Ừm.”
“Chụp ảnh cưới mệt lắm đấy.” Nghê Hân Vân nói xong lại dặn dò Phương Thư Mạn: “Bây giờ trời còn lạnh, cậu nhớ mang theo quần áo dày, lúc không chụp ảnh thì mặc vào, đừng để bị cảm.”
“Được.” Phương Thư Mạn nhoẻn miệng đáp, “Mình biết rồi.”
Khoảng chín giờ tối, sau khi rời khỏi nhà ông nội, Tịch Thận Trạch lái xe đưa Phương Thư Mạn về nhà.
Trên đường đi, anh tiện đường ghé vào một tiệm bánh kem lấy một chiếc bánh kem bơ để chúc mừng kỷ niệm mười năm quen biết của họ, tiện thể ghé vào tiệm hoa lấy bó hoa tươi mà anh đã đặt trước.
Đến gara dưới tầng, Tịch Thận Trạch lái xe vào gara, nhưng hai người không lập tức xuống xe, cửa cuốn của gara từ từ hạ xuống, hoàn toàn cách ly hai người đang hôn nhau bên trong xe với thế giới bên ngoài.
Phương Thư Mạn nghe thấy tiếng cửa cuốn hạ xuống, mơ màng mở mắt, cô lùi lại một chút, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh định ở đây sao?”
Tịch Thận Trạch không biết mệt mỏi chặn lại môi cô, giọng khàn khàn mơ hồ: “Không được sao?”
Phương Thư Mạn lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời anh: “Được chứ.”
Cô tưởng không có đồ tránh thai.
Cho dù không có thì cô cũng có thể.
Nhưng Tịch Thận Trạch đã lấy ra một hộp.
Không giống với loại mà họ thường dùng, là loại anh vừa đi siêu thị gần tiệm hoa mua.
Tay của Phương Thư Mạn ấn chặt vào kính xe ở vị trí lái, các ngón tay siết chặt, đốt ngón tay đều trắng bệch.
Không gian trong xe có hạn, trong bầu không khí lãng mạn và mập mờ lại càng trở nên chật hẹp, không khí không thể lưu thông được.
Phương Thư Mạn khó thở, gần như là ngạt thở.
Từ bên ngoài xe nghe giọng cô có vẻ nghèn nghẹn.
Về sau, cả hai đều cảm thấy trong xe quá ngột ngạt, Tịch Thận Trạch liền mở cửa xe ra. Luồng không khí lạnh bên ngoài lập tức tràn vào, cuối cùng Phương Thư Mạn cũng cảm thấy hít thở dễ dàng hơn một chút.
Anh xuống xe, đứng bên cạnh xe, cúi người ôm chặt cô.
Một lúc sau, Tịch Thận Trạch bế Phương Thư Mạn lên, ôm cô đi về phía trước nơi đèn xe vẫn còn sáng. Anh đặt Phương Thư Mạn lên nắp capo, sau đó áp sát người vào cô.
Phương Thư Mạn không dám phát ra tiếng, cô xấu hổ vùi mặt vào bên cổ anh, giọng nói vốn dịu dàng nhẹ nhàng của cô buộc phải đè nén, nghe có vẻ mềm mại hơn.
Như kẹo bông gòn, vừa mềm vừa ngọt.
Trên tường phản chiếu hình ảnh hai người họ ôm chặt lấy nhau, Phương Thư Mạn vừa mơ màng lại không kìm được ôm chặt Tịch Thận Trạch thêm vài phần.
Cô rất thích từng phút từng giây ở bên anh.
Cho dù là kiềm chế hay buông thả, từng khoảnh khắc ở bên anh đều vô cùng quý giá.
Phương Thư Mạn say đắm hôn anh, hỗn loạn đến mức không có quy tắc, nhưng rất nồng nhiệt, vô cùng nhiệt tình.
Như đang quyến rũ anh buông thả hơn.
“Anh Thận.” Cô ôm chặt lấy cổ anh, thì thầm bên tai anh: “Em yêu anh nhiều lắm, chúng ta đừng bao giờ chia lìa nữa nhé.”
Cô như trở về thời mười mấy tuổi, nói đi nói lại với anh rằng: “Em yêu anh nhiều lắm, em thực sự yêu anh nhiều lắm, em sẽ luôn yêu anh…”
Dường như cho dù nói bao nhiêu lần cũng không thể diễn tả hết tình yêu của cô dành cho anh.
Trước đây Phương Thư Mạn thấy có người trên mạng nói rằng, tình yêu nói ra sẽ trở nên rẻ mạt. Nhưng đối với cô và anh, tình yêu được nói ra cũng trân quý như nhau, mỗi câu “yêu anh” đều là một lời yêu thương trân quý nhất. Cô muốn khi còn sống, cô sẽ nói với anh rất nhiều rất nhiều rất nhiều lần rằng cô yêu anh. Như vậy, cho dù cái chết đột ngột ập đến, cô cũng không sợ tình yêu của mình không được anh nhận được.
Anh nhất định sẽ đón nhận từng câu “em yêu anh” của cô.
Đột nhiên lại nghe thấy Phương Thư Mạn bày tỏ tình cảm của mình một cách thẳng thắn và chân thành như vậy, trong lòng Tịch Thận Trạch vừa cảm động vừa vui mừng.
Anh đáp lại nụ hôn của cô, đáp lại từng câu của cô: “Thư Thư, vợ của anh, anh yêu em, anh chỉ yêu mình em thôi…”
Phương Thư Mạn cười rạng rỡ trong vòng tay anh. Có được toàn bộ tình yêu của Tịch Thận Trạch thực sự là điều khiến cô vui nhất trong cuộc đời này.
Mặc dù nhiệt độ vẫn còn rất thấp, không khí rất lạnh, nhưng Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Khi ra khỏi gara, Tịch Thận Trạch sợ Phương Thư Mạn bị lạnh nên đã khoác áo khoác của mình lên người cô. Cô ôm bó hoa, anh xách chiếc bánh kem, hai vợ chồng nắm tay nhau chạy vào sảnh tòa nhà.
Về đến nhà, hai người không chần chừ gì nữa, cởi quần áo đi tắm ngay. Tắm xong một nước nóng, cuối cùng cơ thể cũng không còn nhớp nháp nữa.
Phương Thư Mạn sấy tóc gần khô, dùng kẹp cá mập kẹp tóc lên, cùng Tịch Thận Trạch ở phòng khách vừa xem phim vừa chia nhau ăn một chiếc bánh kem nhỏ.
Phần bánh kem còn lại Tịch Thận Trạch cất vào tủ lạnh, để mai ăn tiếp.
Còn hộp đồ dùng tránh thai tối nay mua về đã dùng hết một cái thì bị Tịch Thận Trạch cất vào góc tủ trên cùng, trong cùng của bếp.
Trước khi ngủ, Phương Thư Mạn đứng trước bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh dưỡng da, Tịch Thận Trạch đã về phòng ngủ trước. Đợi cô dọn dẹp mọi thứ xong, tháo kẹp cá mập quay về phòng ngủ, vừa ngồi xuống giường, Tịch Thận Trạch đã nắm lấy tay cô.
Phương Thư Mạn còn tưởng anh muốn cô lại gần anh hơn nên cô mỉm cười dịch về phía anh. Kết quả là giây tiếp theo, Tịch Thận Trạch đã đeo một chiếc vòng ngọc vào cổ tay cô.
Phương Thư Mạn ngạc nhiên giơ tay lên, cười bất lực: “Anh lại mua vòng cho em à.”
Tịch Thận Trạch ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Trang sức không bao giờ là thừa.”
“Đúng vậy.” Phương Thư Mạn rất nâng niu chiếc vòng ngọc trên cổ tay, vui vẻ cười toe toét, “Đây là món đồ trang sức bằng ngọc đầu tiên em có.”
Anh nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, khẽ nói: “Sau này sẽ còn nữa, sẽ không chỉ có một.”
–
Hôm sau, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch đi chụp ngoại cảnh trước.
Buổi sáng chụp ở trường trung học.
Bây giờ vẫn chưa khai giảng nên khuôn viên trường rất yên tĩnh, nhóm ảnh đầu tiên là Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch mặc đồng phục trung học, mảnh vải trước ngực đồng phục trung học của hai người có màu khác nhau.
Màu đỏ là cô học lớp mười, màu xanh là anh học lớp mười hai.
Lần này Phương Thư Mạn không quên mang theo máy ảnh lấy liền. Trong lúc chụp, cô và Tịch Thận Trạch dùng máy ảnh lấy liền để chụp chơi. Những bức ảnh chụp bằng máy ảnh lấy liền giống như rất nhiều bức ảnh hậu trường trong thời gian chụp ảnh cưới vậy.
Chụp xong nhóm đồng phục này, Phương Thư Mạn thay váy cưới, cùng Tịch Thận Trạch mặc vest đen chụp thêm một nhóm ảnh cưới.
Chiều hôm đó, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch cùng đoàn chụp ảnh cưới đến Đại học Y thành phố Thẩm chụp thêm một nhóm ảnh cưới nữa.
Ngày hôm sau, hai người lại đến studio chụp ba nhóm ảnh cưới trong nhà.
Phong cách là do Phương Thư Mạn chọn, phong cách tam sinh tam thế.
Nhóm đầu tiên là trang phục Hán phục màu đỏ phượng hoàng đội khăn trùm đầu.
Nhóm thứ hai là sườn xám trắng và trang phục Tôn Trung Sơn màu đen thời Dân quốc.
Nhóm thứ ba là váy cưới màu trắng và vest màu đen hiện đại.
Khi chụp ảnh cưới xong về đến nhà thì đã gần chiều tối.
Hai ngày nay Phương Thư Mạn thực sự đã nếm được cảm giác mệt mỏi khi chụp ảnh cưới mà Nghê Nghê nói, giờ cô chỉ muốn nằm trên giường mà ngủ.
Nhưng trước khi đi ngủ, cô cần phải tắm rửa trước.
Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn cùng nhau tắm rửa, sau đó họ về phòng ngủ nghỉ ngơi, hai người đều không vội ăn tối, dự định đợi ngủ dậy rồi giải quyết.
Gần mười một giờ tối, Phương Thư Mạn cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Đèn chùm trong phòng ngủ đã tắt, nhưng không phải một mảnh đen tối, vì đèn đầu giường bên phía Tịch Thận Trạch vẫn sáng.
Anh không ở trên giường.
Phương Thư Mạn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng động trong bếp.
Cô mỉm cười, vươn vai rồi ngồi dậy, xuống giường đi tìm anh.
Lúc Phương Thư Mạn vào bếp thì Tịch Thận Trạch đang múc món thịt bò hầm cà chua mà anh đã hầm.
Khi cô mở cửa bước vào, anh đã quay đầu nhìn cô.
“Ngủ đủ giấc chưa?” Tịch Thận Trạch cười hỏi.
Phương Thư Mạn lười biếng “ừ” một tiếng, cô đi đến sau anh, đưa tay ôm lấy vòng eo của anh, rồi lại nhắm mắt lại.
Tịch Thận Trạch để mặc cô ôm mình như vậy.
Một lát sau, anh quay người lại, giơ tay ôm lấy cô, dịu dàng dỗ dành: “Tỉnh táo lại nào, nếu còn buồn ngủ thì ăn cơm xong rồi ngủ tiếp.”
Phương Thư Mạn ngẩng mặt lên trong vòng tay anh, giọng nói vẫn còn khàn khàn vì vừa ngủ dậy: “Cái đèn đó là anh cố tình để lại cho em sao?”
Cô nghĩ, phải chăng lần trước cô đã nhắc đến việc trước đây khi ở nhà cậu cô đã sống trong căn phòng tối đen như mực, cho nên anh mới đặc biệt chú ý đến điểm này, khi anh không thể ở trong phòng ngủ cùng cô thì anh sẽ không tắt hết đèn trong nhà.
Tịch Thận Trạch thấy cô hỏi ngớ ngẩn thì buồn cười nói: “Nếu không thì sao? Anh còn có thể để lại cho ai nữa chứ?”
Phương Thư Mạn ngoảnh đầu sang một bên, áp chặt má vào ngực anh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ trong khoang ngực trái của anh.
Cô ôm chặt anh, nhỏ giọng nói: “Em không sợ bóng tối đâu anh Thận.”
“Nhưng em rất thích anh để lại một ngọn đèn cho em.”
“Anh Thận, anh có biết không?” Phương Thư Mạn một lần nữa ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong nói với anh: “Với em mà nói, anh giống như một ngọn đèn dài sáng không bao giờ tắt vậy.”
Chỉ cần có anh ở bên, em sẽ không bị lạc đường.