Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 6: Về nhà
Phương Thư Mạn suy nghĩ miên man, thật ra là đang nghĩ hình như mình không có gì có thể cho Tịch Thận Trạch.
Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy. Bảy năm trôi qua cô vẫn nghèo kiết xác như trước, không có gì để tặng anh. Nhưng mời anh ăn một bữa cơm thì cô vẫn có thể.
Đúng lúc Tịch Thận Trạch buông tay cô ra, Phương Thư Mạn đứng cạnh anh cũng kịp thời lùi lại một bước nhỏ. Cô ngước mặt lên, đôi mắt hạnh đẹp long lanh nhìn anh, nói: “Tôi mời anh đi ăn một bữa ngon nhé?”
Tịch Thận Trạch không biểu lộ cảm xúc: “Mời tôi?”
Phương Thư Mạn gật đầu, hỏi anh: “Anh muốn ăn gì?”
Tịch Thận Trạch trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: “Lẩu.”
Phương Thư Mạn hơi ngẩn ra, dường như không ngờ anh chỉ muốn đi ăn lẩu.
Tịch Thận Trạch lại nhắc lại một lần nữa: “Ăn lẩu đi.”
Đã là mời anh ăn cơm thì đương nhiên phải đặt nhu cầu của anh lên hàng đầu. Phương Thư Mạn đồng ý: “Được.”
Cô lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên phần mềm ẩm thực, phát hiện trong trung tâm thương mại có hai quán lẩu, là Haidilao và lẩu bò Chaoshan.
Tên lẩu bò nghe như chỉ có thịt bò, sẽ không có thịt dê. Mà Tịch Thận Trạch lại thích ăn thịt dê.
Vì vậy Phương Thư Mạn không để ý đến nhà hàng Lẩu bò Chaoshan nữa, cô nói thẳng với Tịch Thận Trạch: “Trong trung tâm thương mại có một nhà hàng Haidilao nằm ở tầng năm, có được không?”
Tịch Thận Trạch gật đầu: “Được.”
“Đi thôi.” Anh nói.
Thế là hai người đi thang cuốn từng tầng một để lên đến tầng năm.
Lúc đang theo dõi bản đồ để tìm nhà hàng Haidilao, hai người họ tình cờ đi ngang qua lẩu bò Chaoson. Tịch Thận Trạch đưa tay kéo Phương Thư Mạn đang định đi về phía trước, nói với cô: “Không phải ở đây có một quán lẩu bò sao?”
“Hả?” Phương Thư Mạn còn chưa kịp phản ứng, Tịch Thận Trạch đã nắm tay cô quay người đi về phía cửa quán lẩu bò: “Ăn ở đây đi.”
“Nhưng… ở đây chỉ có thịt bò.” Phương Thư Mạn nhắc nhở anh.
“Ừ.” Tịch Thận Trạch nhàn nhạt đáp: “Tôi biết.”
Phương Thư Mạn không hiểu tại sao Tịch Thận Trạch lại đột nhiên thay đổi ý định muốn đến quán này ăn, có phải vì cô chỉ ăn thịt bò không?
Sau khi vào quán lẩu, khi nhân viên phục vụ dẫn họ tới chỗ ngồi, Phương Thư Mạn mới nhận ra mình vẫn đang được anh nắm tay.
Cô chậm hơn anh nửa bước, ngây người cúi đầu nhìn bàn tay hai người áp vào nhau, nhịp tim bỗng dưng đập nhanh không thể kiểm soát, ngay cả bước chân cũng trở nên cứng nhắc.
Cho đến khi hai người ngồi đối diện nhau, nhịp tim trong lồng ngực trái của cô vẫn đập thình thịch, vô cùng bất an.
Nhân viên phục vụ nói với hai người: “Có mã QR ở cạnh bàn, quét mã là có thể gọi món, hai vị cần gì thì gọi tôi nhé.”
Đợi nhân viên phục vụ đi khỏi, Tịch Thận Trạch dùng điện thoại quét mã gọi món.
Anh hỏi Phương Thư Mạn: “Em muốn ăn gì?”
Phương Thư Mạn vẫn đang mơ màng, nghe anh nói thì vô thức trả lời: “Gì cũng được.”
Một lát sau, cô mới hoàn hồn.
Phương Thư Mạn nhớ ra bữa cơm này cô đã nói là cô mời, kết quả giờ lại biến thành gọi món trên điện thoại của anh.
Phương Thư Mạn vội vàng lấy điện thoại ra quét mã gọi món.
Mã QR trên cùng một bàn có thể đồng bộ thời gian thực trên nhiều điện thoại, vì vậy Tịch Thận Trạch gọi món gì Phương Thư Mạn cũng có thể nhìn thấy.
Anh gọi hai phần thịt bò ở hai vị trí khác nhau trên cơ thể con bò, một phần bò viên, một phần gân bò, còn gọi thêm hai phần rau xanh.
Đúng lúc này, Tịch Thận Trạch lại hỏi Phương Thư Mạn: “Em muốn ăn nước lẩu gì?”
Phương Thư Mạn không trả lời anh mà đưa tay ra lấy điện thoại của anh: “Để tôi xem thử.”
Tịch Thận Trạch hợp tác với cô, giả vờ như không thấy cô đã dùng điện thoại quét mã bữa ăn, đưa điện thoại di động của mình cho Phương Thư Mạn.
Sau khi nhận điện thoại của anh, Phương Thư Mạn hỏi: “Anh gọi món xong chưa?”
“Ừ.” Tịch Thận Trạch nói: “Em xem xem còn muốn ăn gì nữa không.”
Thực ra anh đã gọi hết những món Phương Thư Mạn thích ăn rồi, ví dụ như thịt bò, gân bò, viên thịt bò.
Phương Thư Mạn đặt điện thoại của anh lên bàn, cầm điện thoại của mình lên chọn lẩu xương bò, lại gọi thêm một chai nước mơ, sau đó ấn đặt hàng và thanh toán luôn.
Sau khi trả tiền, Phương Thư Mạn trả lại điện thoại cho Tịch Thận Trạch.
Tịch Thần Trạch không nói gì, anh chỉ giả vờ không biết gì, cũng không vạch trần cô.
Cô muốn mời anh thì anh để cô mời.
Ăn tối xong ở bên ngoài, hai người về nhà.
Đây là lần đầu tiên Phương Thư Mạn đến nhà Tịch Thận Trạch.
Vào cửa, Phương Thư Mạn hơi lúng túng hỏi anh: “Có cần đổi giày không?”
Tịch Thần Trạch thản nhiên nói: “Không, vào trước đi.”
Nhà anh rất sạch sẽ, cửa sổ sáng sủa, sàn nhà sáng bóng.
Phương Thư Mạn theo Tịch Thận Trạch đến phòng khách, anh đặt túi mua sắm đang xách lên bàn ăn, dùng điều khiển từ xa bật điều hòa rồi đẩy vali của cô vào trong, nói với cô: “Tôi đẩy hành lý vào phòng ngủ cho em.”
Phương Thư Mạn ngơ ngẩn đáp: “Ồ, được.”
Tịch Thận Trạch đẩy cửa phòng ngủ ra, đẩy vali của cô vào sát tường, sau đó đứng ở cửa phòng ngủ quay đầu nhìn cô vẫn đang ở trong phòng khách, nhẹ nhàng thở dài, gọi cô: “Lại đây.”
Phương Thư Mạn vẫn đang ôm con khủng long nhồi bông mà cô mang từ nhà trọ đến. Nghe anh nói vậy, cô ngoan ngoãn đi tới.
Tịch Thần Trạch bắt đầu giới thiệu ngắn gọn với cô: “Đây là phòng ngủ.”
Sau đó lại dẫn cô đi về phía bên cạnh: “Đây là phòng ngủ phụ.”
“Bên kia là phòng làm việc.”
“Ở đây là nhà vệ sinh.”
Phương Thư Mạn giống như một đứa bé ngoan đi theo anh từng bước một. Lúc Tịch Thận Trạch mở cửa của căn phòng nào đó, cô sẽ cẩn thận nhìn căn phòng trước mặt với ánh mắt mới lạ và thích thú.
Đây là nhà của anh.
Là nơi cô sẽ cùng anh sinh sống sau này.
Sau khi Tịch Thần Trạch giới thiệu ngắn gọn cho cô nghe về từng phòng, anh quay lại phòng khách, lấy đôi dép cặp đôi trong túi mua sắm ra, dùng kéo cắt bỏ nhãn mác trên dép rồi tự nhiên hỏi Phương Thư Mạn: “Em tắm trước hay là tôi tắm trước?”
Phương Thư Mạn lập tức đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh: “Anh, anh tắm trước đi.”
“Tôi dọn dẹp đồ đạc trước đã.” Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên.
Tịch Thận Trạch không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi cầm hai đôi dép mới bước vào phòng tắm.
Phương Thư Mạn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm. Một lúc sau, Tịch Thận Trạch mang dép đã rửa sạch đi ra, dùng khăn ướt cồn lau sạch cả hai đôi dép rồi mới đưa đôi dép nữ cho Phương Thư Mạn.
Khi Phương Thư Mạn nhận dép từ tay anh, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tịch Thận Trạch liếc nhìn cô, vẫn không nói gì.
Anh đi dép trước, sau đó cầm đồ ngủ vào phòng tắm để tắm.
Phương Thư Mạn đặt con khủng long nhồi bông lên ghế sofa phòng khách, đi đến hành lang để thay giày.
Thay giày xong, cô mở cửa tủ giày, đặt giày của mình vào tủ, vị trí kế bên giày của anh.
Phương Thư Mạn vô thức mím môi cười. Lúc đứng dậy cô mới để ý thấy trên tủ hành lang có đặt một chai nước rửa tay sát khuẩn không cần rửa lại tay đã dùng được một nửa.
Phương Thư Mạn tiện tay ấn đầu vòi lấy một ít, vừa xoa xoa tay vừa đi về phòng khách.
Sau khi dùng nước rửa tay sát trùng tay, cô bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Hầu hết đồ trong túi mua sắm đều là đồ cô cần dùng, Phương Thư Mạn lấy từng món ra, tháo bỏ lớp bọc ni lông, định đợi Tịch Thận Trạch tắm xong sẽ mang những đồ dùng hàng ngày này vào phòng tắm.
Một lúc sau, Phương Thư Mạn vào phòng ngủ.
Cô đặt vali xuống đất, mở ra rồi lấy một bộ đồ ngủ mặc mùa hè ra khỏi vali, đặt lên trên cùng đống quần áo trong vali để lát nữa tiện lấy.
Lúc đi tắm cũng phải tháo chiếc nhẫn trên tay ra.
Phương Thư Mạn quay lại phòng khách lấy hộp đựng nhẫn, tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái ra rồi cẩn thận đặt vào hộp đựng nhẫn.
Khi tìm chỗ để hộp đựng nhẫn, cô nhìn thấy trên tủ đầu giường có nhẫn, đồng hồ và kính mắt của Tịch Thận Trạch.
Phương Thư Mạn tiện tay cất luôn cả chiếc nhẫn của anh.
Dù sao thì sau hôm nay họ cũng chẳng có cơ hội đeo nhẫn nữa.
Sau đó, Phương Thư Mạn cất hộp đựng nhẫn vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Trước khi quay người rời đi, cô lén cầm kính mắt của anh lên xem, tròng kính không dày, độ cận chắc không cao.
Phương Thư Mạn không bị cận thị nên rất tò mò, cô thử đeo kính mắt của anh lên sống mũi, lập tức cảm thấy choáng váng đầu óc.
Cô vội tháo kính ra, đặt kính về chỗ cũ.
Lúc Tịch Thận Trạch tắm xong ra ngoài, Phương Thư Mạn đang ngồi xổm trước cửa sổ sát đất phòng khách ngắm cảnh đêm.
“Em đang làm gì thế?” Giọng nói lạnh lùng của Tịch Thận Trạch đột ngột vang lên sau lưng, khiến Phương Thư Mạn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm trên sàn quay đầu lại.
Anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen đứng đó, không đeo kính, mái tóc đen ngắn còn hơi ẩm ướt.
Phương Thư Mạn nhìn anh lúc đã tháo kính ra, trong chốc lát còn tưởng người đang đứng trước mặt mình là Tịch Thận Trạch thời còn học đại học.
Cô từ từ chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng đáp lại anh: “Tôi đang ngắm cảnh đêm.”
“Đẹp không?” Anh tùy ý hỏi.
Cô cong môi cười, rất hài lòng trả lời: “Đẹp lắm.”
Đẹp hơn rất nhiều so với cảnh bên ngoài cửa sổ nơi cô ở trọ. Căn nhà trọ cô thuê nằm ở phía sau khu dân cư, không có đường đi nên khá hoang vu và tối đen như mực, thậm chí còn không có lấy một ngọn đèn sáng.
Còn nơi này của anh thì khác.
Muôn nhà đèn đuốc sáng trưng và náo nhiệt.
Rất có hơi thở của cuộc sống.
Phương Thư Mạn trả lời xong thì đứng dậy, trước tiên cô mang hết những đồ dùng hàng ngày vào phòng tắm, đồ nào cần để trong vách ngăn phòng tắm thì để trong vách ngăn phòng tắm, đồ nào cần để trên bồn rửa thì để trên bồn rửa.
Sau đó, Phương Thư Mạn trở về phòng ngủ, khi cô ôm đồ ngủ đi về phía phòng tắm thì vừa vặn gặp Tịch Thận Trạch đang định trở về phòng ngủ.
Khi sắp lướt qua nhau, Phương Thư Mạn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bỗng dừng bước nói với anh: “Chiếc nhẫn anh để trên tủ đầu giường…”
Tịch Thận Trạch dừng bước, lắng nghe cô nói.
Phương Thư Mạn nhẹ giọng nói: “Tôi đã giúp anh cất vào hộp đựng nhẫn rồi.”
“Hộp đựng nhẫn ở trong ngăn kéo tủ đầu giường.”
“Ừ.” Tịch Thận Trạch nhàn nhạt đáp một tiếng, tỏ ý anh đã biết.
Sau đó, một người thì trở về phòng ngủ, một người đi vào phòng tắm.
Tịch Thận Trạch ngồi xuống bên giường, lúc ánh mắt liếc qua tủ đầu giường, anh phát hiện ra chiếc kính mắt của mình đã bị động vào.
Anh đưa tay lấy kính mắt, đeo lại.
Sau đó, anh nhấc chân ngồi lên giường, bắt đầu xem tin nhắn trong nhóm làm việc.
Trong lúc tắm, Phương Thư Mạn rất đau khổ và do dự.
Cô không biết lát nữa mình nên ngủ ở đâu.
Phòng ngủ chính sao?
Ngủ phòng ngủ chính có nghĩa là phải ngủ chung giường với Tịch Thận Trạch.
Hay là cô sang ngủ ở phòng ngủ phụ?
Nhưng trong lòng cô thực sự muốn chung sống hòa thuận với anh.
Chỉ là… Họ trùng phùng quá đột ngột, nhận giấy đăng ký kết hôn cũng quá đột ngột, sống chung càng nằm ngoài dự đoán của cô, hơn nữa cô cũng sợ anh cảm thấy lãnh địa riêng tư của mình bị xâm phạm.
Nhiều nguyên nhân chồng chất khiến cô không chắc liệu có nên chuyển phòng ở riêng một thời gian hay không.
Đến khi Phương Thư Mạn tắm rửa xong và sấy tóc xong đi ra thì đã là một tiếng sau.
Cô còn phải giặt quần áo.
Cô vừa mới để ý thấy quần áo anh thay ra cũng ở trong giỏ đựng quần áo bẩn.
Phương Thư Mạn đi đến cửa phòng ngủ, thò đầu vào hỏi Tịch Thận Trạch: “Tôi định giặt quần áo, anh có giặt không?”
Tịch Thận Trạch đang dựa vào đầu giường trả lời tin nhắn trong nhóm làm việc, nghe vậy thì “ừm” một tiếng: “Giặt.”
Phương Thư Mạn lại hỏi anh: “Có thể giặt chung không? Giặt chung với đồ của tôi.”
Ngón tay đang gõ chữ của Tịch Thận Trạch khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi ngược lại: “Sao lại không thể?”
Được anh đồng ý, Phương Thư Mạn mới yên tâm quay người đi mở máy giặt.
Sau đó lại nghe anh nhắc: “Quần áo sáng màu và tối màu giặt riêng, giặt đồ sáng màu trước.”
Phương Thư Mạn cảm thấy lời nhắc nhở của anh giống như đang dặn dò một đứa trẻ không có kiến thức sống vậy, cô không khỏi bật cười, đáp lại anh: “Tôi biết rồi.”
Cô quay lại phòng tắm, nhặt hết quần áo sáng màu trong giỏ đựng quần áo bẩn ra, sau đó đi đến máy giặt đặt ngoài ban công phòng ngủ chính, mở nắp máy giặt rồi bỏ quần áo vào, lấy nước giặt ở bên cạnh đổ vào một lượng vừa đủ, sau đó nhấn nút để máy giặt tự động giặt.
Phương Thư Mạn làm xong hết lại quay vào phòng tắm, từ phòng tắm ra thì đi đến phòng khách.
Tịch Thận Trạch có vẻ như đang trả lời tin nhắn công việc, nhưng thực ra anh vẫn luôn âm thầm chú ý đến từng cử động của Phương Thư Mạn.
Anh thấy cô đi đi lại lại, chạy khắp các phòng nhưng không hề lên giường, trong lòng không khỏi buồn bực.
Phương Thư Mạn ngồi trên ghế sofa phòng khách, chậm chậm uống nước giết thời gian, sau khi uống hết nước lọc nguội, cô đứng dậy quay lại phòng ngủ một chuyến.
Tịch Thận Trạch vốn định xuống giường đến phòng khách tìm cô, nhưng nghe thấy tiếng bước chân của cô thì vội vàng quay lại giường.
Anh dựa vào đầu giường, tiện tay cầm cuốn sách bệnh lý pháp y trên tủ đầu giường lật ra, giả vờ như đang đọc sách.
Phương Thư Mạn vào phòng cũng không làm phiền anh.
Cô đi thẳng đến máy giặt, ngồi xổm xuống, qua lớp cửa trong suốt nhìn quần áo vẫn đang quay trong lồng giặt.
Rõ ràng là việc giặt quần áo rất bình thường, nhưng khi Phương Thư Mạn chú ý đến chiếc váy trắng của cô và chiếc áo sơ mi trắng của anh đang quấn vào nhau trong lồng giặt, không hiểu sao cô lại thấy cảnh tượng trước mắt này rất nhạy cảm.
Má cô bắt đầu nóng lên, tai cũng đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Phương Thư Mạn đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Trông giống như đang bỏ chạy vậy.
Còn Tịch Thận Trạch vẫn luôn lén lút chú ý đến cô, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, vẻ mặt hơi khó hiểu như có điều suy nghĩ.
Tịch Thận Trạch vẫn luôn chờ Phương Thư Mạn, anh muốn xem khi nào thì cô mới chịu lên giường.
Còn Phương Thư Mạn thì giống như một cô gái chăm chỉ, giặt xong quần áo sáng màu lại bỏ chúng vào máy sấy, lại bắt đầu mở máy giặt giặt quần áo tối màu.
Đợi quần áo sáng màu sấy xong, cô lấy quần áo ra, gấp váy của mình lại, tiện tay để vào vali vẫn nằm trên sàn, sau đó bắt đầu dùng máy ủi ủi áo sơ mi cho anh.
Ủi xong áo sơ mi, cô cầm áo sơ mi hỏi anh: “Tôi để áo của anh ở đâu thì được?”
Tịch Thận Trạch quan sát vợ mình cả một buổi tối, vẻ mặt vẫn bình thản, giọng điệu cũng không khác gì ngày thường, nhẹ nhàng nói: “Trong tủ quần áo, tìm một cái móc treo vào là được.”
Phương Thư Mạn tiện tay treo chiếc áo sơ mi trắng này vào tủ quần áo.
Sau đó, cô lại dọn dẹp và sắp xếp những quần áo đã giặt khác.
Tịch Thận Trạch thầm nghĩ trong lòng, lần này chắc cô sẽ sang ngủ rồi chứ nhỉ.
Gần mười một giờ rồi.
Kết quả là Phương Thư Mạn lại chạy ra phòng khách.
Tịch Thận Trạch mím môi, định nổi giận gọi cô quay lại ngay thì nghe thấy tiếng điều hòa và đèn ở phòng khách lần lượt được tắt đi.
Hóa ra là cô đi tắt điều hòa và đèn.
Tâm trạng anh khá hơn một chút.
Một lúc sau, Phương Thư Mạn mặc bộ đồ ngủ màu hoa mai xuất hiện ở cửa phòng ngủ, ôm một con khủng long mà cô lấy từ ghế sofa trong phòng khách.
Cô đứng đó, không bước tới nữa.
Tịch Thận Trạch nhìn chằm chằm vào một trang sách, nhưng không đọc được một chữ nào.
Phương Thư Mạn nhìn người đàn ông đeo kính đang ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, càng phát hiện nếu mình qua đó sẽ quấy rầy đến việc anh đọc sách.
Từ lúc ra khỏi phòng tắm anh vẫn luôn bận rộn, không phải là check tin nhắn thì cũng là đọc sách, dường như anh rất cần không gian riêng tư, không muốn người khác làm phiền mình.
Phương Thư Mạn mím môi, trong lòng thầm thở dài, sau đó cẩn thận lên tiếng đề nghị: “Tôi sang phòng ngủ phụ ngủ nhé….”
Như thể sợ làm phiền đến anh, giọng cô rất nhỏ.
Nhưng trong phòng yên tĩnh, Tịch Thận Trạch lại nghe thấy rất rõ ràng.
Cô nói, cô muốn sang phòng ngủ phụ.
Trái tim Tịch Thận Trạch thoáng trùng xuống.
Anh không hề ngước mắt nhìn cô, nhưng ánh mắt đang chăm chú vào trang sách hơi khựng lại, bàn tay đang cầm sách cũng vô thức siết mạnh.
“Phương Thư Mạn.” Anh kìm nén sự khó chịu, giọng điệu lạnh nhạt hỏi cô: “Em cảm thấy mục đích cưới vợ của tôi là chia phòng ngủ với cô ấy sao?”
Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy. Bảy năm trôi qua cô vẫn nghèo kiết xác như trước, không có gì để tặng anh. Nhưng mời anh ăn một bữa cơm thì cô vẫn có thể.
Đúng lúc Tịch Thận Trạch buông tay cô ra, Phương Thư Mạn đứng cạnh anh cũng kịp thời lùi lại một bước nhỏ. Cô ngước mặt lên, đôi mắt hạnh đẹp long lanh nhìn anh, nói: “Tôi mời anh đi ăn một bữa ngon nhé?”
Tịch Thận Trạch không biểu lộ cảm xúc: “Mời tôi?”
Phương Thư Mạn gật đầu, hỏi anh: “Anh muốn ăn gì?”
Tịch Thận Trạch trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: “Lẩu.”
Phương Thư Mạn hơi ngẩn ra, dường như không ngờ anh chỉ muốn đi ăn lẩu.
Tịch Thận Trạch lại nhắc lại một lần nữa: “Ăn lẩu đi.”
Đã là mời anh ăn cơm thì đương nhiên phải đặt nhu cầu của anh lên hàng đầu. Phương Thư Mạn đồng ý: “Được.”
Cô lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên phần mềm ẩm thực, phát hiện trong trung tâm thương mại có hai quán lẩu, là Haidilao và lẩu bò Chaoshan.
Tên lẩu bò nghe như chỉ có thịt bò, sẽ không có thịt dê. Mà Tịch Thận Trạch lại thích ăn thịt dê.
Vì vậy Phương Thư Mạn không để ý đến nhà hàng Lẩu bò Chaoshan nữa, cô nói thẳng với Tịch Thận Trạch: “Trong trung tâm thương mại có một nhà hàng Haidilao nằm ở tầng năm, có được không?”
Tịch Thận Trạch gật đầu: “Được.”
“Đi thôi.” Anh nói.
Thế là hai người đi thang cuốn từng tầng một để lên đến tầng năm.
Lúc đang theo dõi bản đồ để tìm nhà hàng Haidilao, hai người họ tình cờ đi ngang qua lẩu bò Chaoson. Tịch Thận Trạch đưa tay kéo Phương Thư Mạn đang định đi về phía trước, nói với cô: “Không phải ở đây có một quán lẩu bò sao?”
“Hả?” Phương Thư Mạn còn chưa kịp phản ứng, Tịch Thận Trạch đã nắm tay cô quay người đi về phía cửa quán lẩu bò: “Ăn ở đây đi.”
“Nhưng… ở đây chỉ có thịt bò.” Phương Thư Mạn nhắc nhở anh.
“Ừ.” Tịch Thận Trạch nhàn nhạt đáp: “Tôi biết.”
Phương Thư Mạn không hiểu tại sao Tịch Thận Trạch lại đột nhiên thay đổi ý định muốn đến quán này ăn, có phải vì cô chỉ ăn thịt bò không?
Sau khi vào quán lẩu, khi nhân viên phục vụ dẫn họ tới chỗ ngồi, Phương Thư Mạn mới nhận ra mình vẫn đang được anh nắm tay.
Cô chậm hơn anh nửa bước, ngây người cúi đầu nhìn bàn tay hai người áp vào nhau, nhịp tim bỗng dưng đập nhanh không thể kiểm soát, ngay cả bước chân cũng trở nên cứng nhắc.
Cho đến khi hai người ngồi đối diện nhau, nhịp tim trong lồng ngực trái của cô vẫn đập thình thịch, vô cùng bất an.
Nhân viên phục vụ nói với hai người: “Có mã QR ở cạnh bàn, quét mã là có thể gọi món, hai vị cần gì thì gọi tôi nhé.”
Đợi nhân viên phục vụ đi khỏi, Tịch Thận Trạch dùng điện thoại quét mã gọi món.
Anh hỏi Phương Thư Mạn: “Em muốn ăn gì?”
Phương Thư Mạn vẫn đang mơ màng, nghe anh nói thì vô thức trả lời: “Gì cũng được.”
Một lát sau, cô mới hoàn hồn.
Phương Thư Mạn nhớ ra bữa cơm này cô đã nói là cô mời, kết quả giờ lại biến thành gọi món trên điện thoại của anh.
Phương Thư Mạn vội vàng lấy điện thoại ra quét mã gọi món.
Mã QR trên cùng một bàn có thể đồng bộ thời gian thực trên nhiều điện thoại, vì vậy Tịch Thận Trạch gọi món gì Phương Thư Mạn cũng có thể nhìn thấy.
Anh gọi hai phần thịt bò ở hai vị trí khác nhau trên cơ thể con bò, một phần bò viên, một phần gân bò, còn gọi thêm hai phần rau xanh.
Đúng lúc này, Tịch Thận Trạch lại hỏi Phương Thư Mạn: “Em muốn ăn nước lẩu gì?”
Phương Thư Mạn không trả lời anh mà đưa tay ra lấy điện thoại của anh: “Để tôi xem thử.”
Tịch Thận Trạch hợp tác với cô, giả vờ như không thấy cô đã dùng điện thoại quét mã bữa ăn, đưa điện thoại di động của mình cho Phương Thư Mạn.
Sau khi nhận điện thoại của anh, Phương Thư Mạn hỏi: “Anh gọi món xong chưa?”
“Ừ.” Tịch Thận Trạch nói: “Em xem xem còn muốn ăn gì nữa không.”
Thực ra anh đã gọi hết những món Phương Thư Mạn thích ăn rồi, ví dụ như thịt bò, gân bò, viên thịt bò.
Phương Thư Mạn đặt điện thoại của anh lên bàn, cầm điện thoại của mình lên chọn lẩu xương bò, lại gọi thêm một chai nước mơ, sau đó ấn đặt hàng và thanh toán luôn.
Sau khi trả tiền, Phương Thư Mạn trả lại điện thoại cho Tịch Thận Trạch.
Tịch Thần Trạch không nói gì, anh chỉ giả vờ không biết gì, cũng không vạch trần cô.
Cô muốn mời anh thì anh để cô mời.
Ăn tối xong ở bên ngoài, hai người về nhà.
Đây là lần đầu tiên Phương Thư Mạn đến nhà Tịch Thận Trạch.
Vào cửa, Phương Thư Mạn hơi lúng túng hỏi anh: “Có cần đổi giày không?”
Tịch Thần Trạch thản nhiên nói: “Không, vào trước đi.”
Nhà anh rất sạch sẽ, cửa sổ sáng sủa, sàn nhà sáng bóng.
Phương Thư Mạn theo Tịch Thận Trạch đến phòng khách, anh đặt túi mua sắm đang xách lên bàn ăn, dùng điều khiển từ xa bật điều hòa rồi đẩy vali của cô vào trong, nói với cô: “Tôi đẩy hành lý vào phòng ngủ cho em.”
Phương Thư Mạn ngơ ngẩn đáp: “Ồ, được.”
Tịch Thận Trạch đẩy cửa phòng ngủ ra, đẩy vali của cô vào sát tường, sau đó đứng ở cửa phòng ngủ quay đầu nhìn cô vẫn đang ở trong phòng khách, nhẹ nhàng thở dài, gọi cô: “Lại đây.”
Phương Thư Mạn vẫn đang ôm con khủng long nhồi bông mà cô mang từ nhà trọ đến. Nghe anh nói vậy, cô ngoan ngoãn đi tới.
Tịch Thần Trạch bắt đầu giới thiệu ngắn gọn với cô: “Đây là phòng ngủ.”
Sau đó lại dẫn cô đi về phía bên cạnh: “Đây là phòng ngủ phụ.”
“Bên kia là phòng làm việc.”
“Ở đây là nhà vệ sinh.”
Phương Thư Mạn giống như một đứa bé ngoan đi theo anh từng bước một. Lúc Tịch Thận Trạch mở cửa của căn phòng nào đó, cô sẽ cẩn thận nhìn căn phòng trước mặt với ánh mắt mới lạ và thích thú.
Đây là nhà của anh.
Là nơi cô sẽ cùng anh sinh sống sau này.
Sau khi Tịch Thần Trạch giới thiệu ngắn gọn cho cô nghe về từng phòng, anh quay lại phòng khách, lấy đôi dép cặp đôi trong túi mua sắm ra, dùng kéo cắt bỏ nhãn mác trên dép rồi tự nhiên hỏi Phương Thư Mạn: “Em tắm trước hay là tôi tắm trước?”
Phương Thư Mạn lập tức đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh: “Anh, anh tắm trước đi.”
“Tôi dọn dẹp đồ đạc trước đã.” Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên.
Tịch Thận Trạch không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi cầm hai đôi dép mới bước vào phòng tắm.
Phương Thư Mạn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm. Một lúc sau, Tịch Thận Trạch mang dép đã rửa sạch đi ra, dùng khăn ướt cồn lau sạch cả hai đôi dép rồi mới đưa đôi dép nữ cho Phương Thư Mạn.
Khi Phương Thư Mạn nhận dép từ tay anh, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tịch Thận Trạch liếc nhìn cô, vẫn không nói gì.
Anh đi dép trước, sau đó cầm đồ ngủ vào phòng tắm để tắm.
Phương Thư Mạn đặt con khủng long nhồi bông lên ghế sofa phòng khách, đi đến hành lang để thay giày.
Thay giày xong, cô mở cửa tủ giày, đặt giày của mình vào tủ, vị trí kế bên giày của anh.
Phương Thư Mạn vô thức mím môi cười. Lúc đứng dậy cô mới để ý thấy trên tủ hành lang có đặt một chai nước rửa tay sát khuẩn không cần rửa lại tay đã dùng được một nửa.
Phương Thư Mạn tiện tay ấn đầu vòi lấy một ít, vừa xoa xoa tay vừa đi về phòng khách.
Sau khi dùng nước rửa tay sát trùng tay, cô bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Hầu hết đồ trong túi mua sắm đều là đồ cô cần dùng, Phương Thư Mạn lấy từng món ra, tháo bỏ lớp bọc ni lông, định đợi Tịch Thận Trạch tắm xong sẽ mang những đồ dùng hàng ngày này vào phòng tắm.
Một lúc sau, Phương Thư Mạn vào phòng ngủ.
Cô đặt vali xuống đất, mở ra rồi lấy một bộ đồ ngủ mặc mùa hè ra khỏi vali, đặt lên trên cùng đống quần áo trong vali để lát nữa tiện lấy.
Lúc đi tắm cũng phải tháo chiếc nhẫn trên tay ra.
Phương Thư Mạn quay lại phòng khách lấy hộp đựng nhẫn, tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái ra rồi cẩn thận đặt vào hộp đựng nhẫn.
Khi tìm chỗ để hộp đựng nhẫn, cô nhìn thấy trên tủ đầu giường có nhẫn, đồng hồ và kính mắt của Tịch Thận Trạch.
Phương Thư Mạn tiện tay cất luôn cả chiếc nhẫn của anh.
Dù sao thì sau hôm nay họ cũng chẳng có cơ hội đeo nhẫn nữa.
Sau đó, Phương Thư Mạn cất hộp đựng nhẫn vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Trước khi quay người rời đi, cô lén cầm kính mắt của anh lên xem, tròng kính không dày, độ cận chắc không cao.
Phương Thư Mạn không bị cận thị nên rất tò mò, cô thử đeo kính mắt của anh lên sống mũi, lập tức cảm thấy choáng váng đầu óc.
Cô vội tháo kính ra, đặt kính về chỗ cũ.
Lúc Tịch Thận Trạch tắm xong ra ngoài, Phương Thư Mạn đang ngồi xổm trước cửa sổ sát đất phòng khách ngắm cảnh đêm.
“Em đang làm gì thế?” Giọng nói lạnh lùng của Tịch Thận Trạch đột ngột vang lên sau lưng, khiến Phương Thư Mạn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm trên sàn quay đầu lại.
Anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen đứng đó, không đeo kính, mái tóc đen ngắn còn hơi ẩm ướt.
Phương Thư Mạn nhìn anh lúc đã tháo kính ra, trong chốc lát còn tưởng người đang đứng trước mặt mình là Tịch Thận Trạch thời còn học đại học.
Cô từ từ chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng đáp lại anh: “Tôi đang ngắm cảnh đêm.”
“Đẹp không?” Anh tùy ý hỏi.
Cô cong môi cười, rất hài lòng trả lời: “Đẹp lắm.”
Đẹp hơn rất nhiều so với cảnh bên ngoài cửa sổ nơi cô ở trọ. Căn nhà trọ cô thuê nằm ở phía sau khu dân cư, không có đường đi nên khá hoang vu và tối đen như mực, thậm chí còn không có lấy một ngọn đèn sáng.
Còn nơi này của anh thì khác.
Muôn nhà đèn đuốc sáng trưng và náo nhiệt.
Rất có hơi thở của cuộc sống.
Phương Thư Mạn trả lời xong thì đứng dậy, trước tiên cô mang hết những đồ dùng hàng ngày vào phòng tắm, đồ nào cần để trong vách ngăn phòng tắm thì để trong vách ngăn phòng tắm, đồ nào cần để trên bồn rửa thì để trên bồn rửa.
Sau đó, Phương Thư Mạn trở về phòng ngủ, khi cô ôm đồ ngủ đi về phía phòng tắm thì vừa vặn gặp Tịch Thận Trạch đang định trở về phòng ngủ.
Khi sắp lướt qua nhau, Phương Thư Mạn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bỗng dừng bước nói với anh: “Chiếc nhẫn anh để trên tủ đầu giường…”
Tịch Thận Trạch dừng bước, lắng nghe cô nói.
Phương Thư Mạn nhẹ giọng nói: “Tôi đã giúp anh cất vào hộp đựng nhẫn rồi.”
“Hộp đựng nhẫn ở trong ngăn kéo tủ đầu giường.”
“Ừ.” Tịch Thận Trạch nhàn nhạt đáp một tiếng, tỏ ý anh đã biết.
Sau đó, một người thì trở về phòng ngủ, một người đi vào phòng tắm.
Tịch Thận Trạch ngồi xuống bên giường, lúc ánh mắt liếc qua tủ đầu giường, anh phát hiện ra chiếc kính mắt của mình đã bị động vào.
Anh đưa tay lấy kính mắt, đeo lại.
Sau đó, anh nhấc chân ngồi lên giường, bắt đầu xem tin nhắn trong nhóm làm việc.
Trong lúc tắm, Phương Thư Mạn rất đau khổ và do dự.
Cô không biết lát nữa mình nên ngủ ở đâu.
Phòng ngủ chính sao?
Ngủ phòng ngủ chính có nghĩa là phải ngủ chung giường với Tịch Thận Trạch.
Hay là cô sang ngủ ở phòng ngủ phụ?
Nhưng trong lòng cô thực sự muốn chung sống hòa thuận với anh.
Chỉ là… Họ trùng phùng quá đột ngột, nhận giấy đăng ký kết hôn cũng quá đột ngột, sống chung càng nằm ngoài dự đoán của cô, hơn nữa cô cũng sợ anh cảm thấy lãnh địa riêng tư của mình bị xâm phạm.
Nhiều nguyên nhân chồng chất khiến cô không chắc liệu có nên chuyển phòng ở riêng một thời gian hay không.
Đến khi Phương Thư Mạn tắm rửa xong và sấy tóc xong đi ra thì đã là một tiếng sau.
Cô còn phải giặt quần áo.
Cô vừa mới để ý thấy quần áo anh thay ra cũng ở trong giỏ đựng quần áo bẩn.
Phương Thư Mạn đi đến cửa phòng ngủ, thò đầu vào hỏi Tịch Thận Trạch: “Tôi định giặt quần áo, anh có giặt không?”
Tịch Thận Trạch đang dựa vào đầu giường trả lời tin nhắn trong nhóm làm việc, nghe vậy thì “ừm” một tiếng: “Giặt.”
Phương Thư Mạn lại hỏi anh: “Có thể giặt chung không? Giặt chung với đồ của tôi.”
Ngón tay đang gõ chữ của Tịch Thận Trạch khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi ngược lại: “Sao lại không thể?”
Được anh đồng ý, Phương Thư Mạn mới yên tâm quay người đi mở máy giặt.
Sau đó lại nghe anh nhắc: “Quần áo sáng màu và tối màu giặt riêng, giặt đồ sáng màu trước.”
Phương Thư Mạn cảm thấy lời nhắc nhở của anh giống như đang dặn dò một đứa trẻ không có kiến thức sống vậy, cô không khỏi bật cười, đáp lại anh: “Tôi biết rồi.”
Cô quay lại phòng tắm, nhặt hết quần áo sáng màu trong giỏ đựng quần áo bẩn ra, sau đó đi đến máy giặt đặt ngoài ban công phòng ngủ chính, mở nắp máy giặt rồi bỏ quần áo vào, lấy nước giặt ở bên cạnh đổ vào một lượng vừa đủ, sau đó nhấn nút để máy giặt tự động giặt.
Phương Thư Mạn làm xong hết lại quay vào phòng tắm, từ phòng tắm ra thì đi đến phòng khách.
Tịch Thận Trạch có vẻ như đang trả lời tin nhắn công việc, nhưng thực ra anh vẫn luôn âm thầm chú ý đến từng cử động của Phương Thư Mạn.
Anh thấy cô đi đi lại lại, chạy khắp các phòng nhưng không hề lên giường, trong lòng không khỏi buồn bực.
Phương Thư Mạn ngồi trên ghế sofa phòng khách, chậm chậm uống nước giết thời gian, sau khi uống hết nước lọc nguội, cô đứng dậy quay lại phòng ngủ một chuyến.
Tịch Thận Trạch vốn định xuống giường đến phòng khách tìm cô, nhưng nghe thấy tiếng bước chân của cô thì vội vàng quay lại giường.
Anh dựa vào đầu giường, tiện tay cầm cuốn sách bệnh lý pháp y trên tủ đầu giường lật ra, giả vờ như đang đọc sách.
Phương Thư Mạn vào phòng cũng không làm phiền anh.
Cô đi thẳng đến máy giặt, ngồi xổm xuống, qua lớp cửa trong suốt nhìn quần áo vẫn đang quay trong lồng giặt.
Rõ ràng là việc giặt quần áo rất bình thường, nhưng khi Phương Thư Mạn chú ý đến chiếc váy trắng của cô và chiếc áo sơ mi trắng của anh đang quấn vào nhau trong lồng giặt, không hiểu sao cô lại thấy cảnh tượng trước mắt này rất nhạy cảm.
Má cô bắt đầu nóng lên, tai cũng đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Phương Thư Mạn đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Trông giống như đang bỏ chạy vậy.
Còn Tịch Thận Trạch vẫn luôn lén lút chú ý đến cô, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, vẻ mặt hơi khó hiểu như có điều suy nghĩ.
Tịch Thận Trạch vẫn luôn chờ Phương Thư Mạn, anh muốn xem khi nào thì cô mới chịu lên giường.
Còn Phương Thư Mạn thì giống như một cô gái chăm chỉ, giặt xong quần áo sáng màu lại bỏ chúng vào máy sấy, lại bắt đầu mở máy giặt giặt quần áo tối màu.
Đợi quần áo sáng màu sấy xong, cô lấy quần áo ra, gấp váy của mình lại, tiện tay để vào vali vẫn nằm trên sàn, sau đó bắt đầu dùng máy ủi ủi áo sơ mi cho anh.
Ủi xong áo sơ mi, cô cầm áo sơ mi hỏi anh: “Tôi để áo của anh ở đâu thì được?”
Tịch Thận Trạch quan sát vợ mình cả một buổi tối, vẻ mặt vẫn bình thản, giọng điệu cũng không khác gì ngày thường, nhẹ nhàng nói: “Trong tủ quần áo, tìm một cái móc treo vào là được.”
Phương Thư Mạn tiện tay treo chiếc áo sơ mi trắng này vào tủ quần áo.
Sau đó, cô lại dọn dẹp và sắp xếp những quần áo đã giặt khác.
Tịch Thận Trạch thầm nghĩ trong lòng, lần này chắc cô sẽ sang ngủ rồi chứ nhỉ.
Gần mười một giờ rồi.
Kết quả là Phương Thư Mạn lại chạy ra phòng khách.
Tịch Thận Trạch mím môi, định nổi giận gọi cô quay lại ngay thì nghe thấy tiếng điều hòa và đèn ở phòng khách lần lượt được tắt đi.
Hóa ra là cô đi tắt điều hòa và đèn.
Tâm trạng anh khá hơn một chút.
Một lúc sau, Phương Thư Mạn mặc bộ đồ ngủ màu hoa mai xuất hiện ở cửa phòng ngủ, ôm một con khủng long mà cô lấy từ ghế sofa trong phòng khách.
Cô đứng đó, không bước tới nữa.
Tịch Thận Trạch nhìn chằm chằm vào một trang sách, nhưng không đọc được một chữ nào.
Phương Thư Mạn nhìn người đàn ông đeo kính đang ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, càng phát hiện nếu mình qua đó sẽ quấy rầy đến việc anh đọc sách.
Từ lúc ra khỏi phòng tắm anh vẫn luôn bận rộn, không phải là check tin nhắn thì cũng là đọc sách, dường như anh rất cần không gian riêng tư, không muốn người khác làm phiền mình.
Phương Thư Mạn mím môi, trong lòng thầm thở dài, sau đó cẩn thận lên tiếng đề nghị: “Tôi sang phòng ngủ phụ ngủ nhé….”
Như thể sợ làm phiền đến anh, giọng cô rất nhỏ.
Nhưng trong phòng yên tĩnh, Tịch Thận Trạch lại nghe thấy rất rõ ràng.
Cô nói, cô muốn sang phòng ngủ phụ.
Trái tim Tịch Thận Trạch thoáng trùng xuống.
Anh không hề ngước mắt nhìn cô, nhưng ánh mắt đang chăm chú vào trang sách hơi khựng lại, bàn tay đang cầm sách cũng vô thức siết mạnh.
“Phương Thư Mạn.” Anh kìm nén sự khó chịu, giọng điệu lạnh nhạt hỏi cô: “Em cảm thấy mục đích cưới vợ của tôi là chia phòng ngủ với cô ấy sao?”