Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 59: Tết Nguyên Đán
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, Phương Thư Mạn vẫn phải đi làm như thường lệ.
Sáng sớm, Tịch Thận Trạch đưa cô đến nhà tang lễ, sau đó anh không về nhà mà đến một homestay ngoại ô thành phố Thẩm. Homestay này nằm lưng chừng đồi, có thể ngắm cảnh thiên nhiên rất đẹp.
Lúc Tịch Thận Trạch cảm thấy cảnh ở đây rất đẹp, người đầu tiên mà anh nghĩ đến chính là Phương Thư Mạn.
Cô chắc chắn sẽ thích.
Hôm nay anh đến đây là để tranh thủ lúc rảnh rỗi đến xem thử nơi này có thích hợp để tổ chức đám cưới của anh và Thư Thư không.
Tịch Thận Trạch cảm thấy khá phù hợp.
Thế nên trước khi đi anh đã chào hỏi chủ homestay, nói với họ rằng anh sẽ xác định thời gian cụ thể của đám cưới trong vài ngày tới.
Tối hôm đó khi Phương Thư Mạn tan sở về nhà, Tịch Thận Trạch đã nấu xong bữa tối và đang đợi cô. Trên bàn ăn ngoài bữa tối anh chuẩn bị còn có một cốc trà chanh cô thích uống và một bó hoa hồng tươi thắm.
Phương Thư Mạn hơi ngạc nhiên, hỏi anh: “Hôm nay anh ra ngoài à?”
Tịch Thận Trạch đáp: “Ừ, anh ra ngoài giải quyết chút việc.”
Phương Thư Mạn còn tưởng là chuyện công việc của anh nên không hỏi nhiều. Cô biết tính chất công việc của anh cần phải giữ bí mật, nên những gì không nên hỏi thì cô không bao giờ hỏi nhiều.
Tịch Thận Trạch làm sườn xào chua ngọt và rau xanh xào, còn có một nồi canh xương ngô.
Phương Thư Mạn ăn rất ngon, ăn hết hai bát cơm và còn ăn thêm một bát canh.
Sau bữa tối, cô và anh cùng nhau cắm hoa, tỉa từng bông hoa hồng rồi cắm vào bình hoa đã đựng sẵn nước. Cắm xong bó hoa, Phương Thư Mạn cầm điện thoại chụp bình hoa hồng một lúc lâu mới chịu ngồi xuống ghế sofa, vừa nhâm nhi trà chanh vừa chỉnh sửa ảnh.
Tịch Thận Trạch ngồi xuống, nhìn cô mày mò mãi, đợi cô đăng lên vòng bạn bè rồi anh mới lên tiếng hỏi: “Thư Thư, em đã nghĩ đến ngày nào tổ chức đám cưới chưa?”
Đột nhiên bị anh hỏi như vậy, Phương Thư Mạn ngẩng đầu nhìn anh, có chút ngơ ngác.
Tịch Thận Trạch bàn bạc với cô: “Chúng ta chọn một ngày nhé?”
Phương Thư Mạn mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Được.”
Chưa xem lịch âm, Phương Thư Mạn đã nói: “Ngày 6 tháng 6, anh thấy thế nào?”
“Một ngày trước kỳ thi đại học?” Tịch Thận Trạch đang xác nhận cô nói theo dương lịch hay âm lịch.
Phương Thư Mạn gật đầu: “Ừ, một ngày trước kỳ thi đại học.”
“Em muốn tổ chức vào ngày chúng ta lạc mất nhau rồi em lại tìm được anh.” Cô nói xong thì dừng lại giây lát, sau đó lại nói thêm một câu: “Em cũng muốn dùng những kỷ niệm đẹp để che lấp đi những ký ức không tốt đó, từ nay về sau, nhắc đến ngày 6 tháng 6 thì chỉ là ngày cưới của chúng ta.”
Tịch Thận Trạch không chút do dự đồng ý với cô: “Được, nghe em, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới vào ngày 6 tháng 6.”
Một lát sau, Phương Thư Mạn lại tra cứu ngày lành tháng tốt, có chút không chắc chắn hỏi Tịch Thận Trạch: “Anh Thận, hay là chúng ta đổi ngày khác đi? Em lên mạng xem thử ngày lành tháng tốt, thấy ngày này kiêng kỵ cưới xin…”
Mặc dù cô không quan tâm đến điều này, nhưng không biết Tịch Thận Trạch có để ý không.
Tịch Thận Trạch không để ý đến điều này, anh nhẹ nhàng an ủi cô: “Năm ngoái chúng ta đã kết hôn vào tháng 8, lần này chỉ là mời bạn bè và người thân đến chung vui với chúng ta thôi mà.”
“Không sao đâu.” Anh ôm cô vào lòng.
Đã nói như vậy, tức là anh cũng không để ý.
Phương Thư Mạn lại tò mò tìm kiếm ngày họ nhận giấy chứng nhận kết hôn năm ngoái, kết quả hiển thị——
Thích hợp: Mọi thứ đều không thích hợp.
Kỵ: Không nên làm việc lớn.
Phương Thư Mạn: “…”
Cô thở dài, trong lòng tự trách mình không nên tò mò.
Tịch Thận Trạch cũng nhìn thấy trang web trên điện thoại của cô. Anh không khỏi bật cười, định an ủi cô thêm vài câu thì Phương Thư Mạn đã rất thoải mái nói: “Thôi, dù sao nghề nghiệp của chúng ta vốn dĩ đối với nhiều người đã là một điều kiêng kỵ, chọn ngày này để kết hôn cũng chưa hẳn là một điềm xấu.”
Nghe cô nói vậy, Tịch Thận Trạch lại cười suốt một lúc lâu, vừa cười vừa cưng chiều mà phụ họa: “Em nói có lý, đúng là điềm lành.”
“Thử tính sơ qua xem cần mời bao nhiêu người?” Anh chủ động hỏi.
Phương Thư Mạn không do dự nói: “Bên em ít người, tính rất nhanh, chỉ có Sở Sở, Hâm Nguyệt, đàn anh và thầy, chủ yếu vẫn là xem bên anh thế nào.”
Thấy Phương Thư Mạn không nhắc đến bạn cùng phòng đại học, Tịch Thận Trạch lập tức hiểu ra. Đã không nhắc đến, tức là quan hệ không tốt, người quan hệ không tốt thì không cần mời.
Thực ra Phương Thư Mạn và bạn cùng phòng đại học cũng không có mâu thuẫn gì. Bọn họ chẳng qua chỉ là quan hệ bình thường, thời đi học ở chung một phòng ký túc xá cũng rất bình thường, chỉ là quan hệ bạn cùng phòng không đạt đến mức bạn bè.
Ký túc xá của họ có bốn người, mỗi người đều có quan hệ bình thường với ba người còn lại. Ba năm cao đẳng bốn người ở chung hòa thuận, không có mâu thuẫn gì, chỉ vậy thôi.
Sau khi tốt nghiệp, Phương Thư Mạn đã trở về thành phố Thẩm. Bốn năm năm nay cô và ba người bạn cùng phòng không hề liên lạc.
Phương Thư Mạn không thấy hối tiếc hay luyến tiếc.
Họ chỉ là những người qua đường trong cuộc đời cô mà thôi.
–
Mãi đến gần Tết, Phương Thư Mạn vẫn luôn bận rộn.
Ngày 27 tháng Chạp là ngày lễ tình nhân 14 tháng 2, nhưng Phương Thư Mạn không thể ở bên Tịch Thận Trạch để đón ngày lễ này.
Vì tuyết rơi nhiều, đường sá trơn trượt, thành phố Thẩm đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng, cả đêm Phương Thư Mạn không thể về nhà để nghỉ ngơi.
Cô thức trắng đêm ở nhà tang lễ, sáng hôm sau mới mệt mỏi trở về nhà.
Phương Thư Mạn tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống gối là chẳng biết gì nữa.
Khi tỉnh lại đã là buổi chiều, Tịch Thận Trạch đang chuẩn bị ra ngoài.
Cô ngái ngủ nhìn anh đang đứng bên giường thay quần áo, giọng khàn khàn hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Tịch Thận Trạch thở dài, kiên nhẫn nói với cô: “Đi sắm Tết.”
Lúc này Phương Thư Mạn mới nhớ ra là hai ngày trước họ đã nói rằng hôm nay sẽ đi sắm Tết. Chỉ là dạo này cô quá mệt, đầu óc cũng như đơ ra.
Phương Thư Mạn bật người ngồi dậy: “Em cũng đi.”
“Em không ngủ nữa à?” Tịch Thận Trạch giơ cổ tay lên xem giờ, nói: “Em mới ngủ có bốn tiếng thôi.”
Phương Thư Mạn lim dim gật đầu, giọng nói mềm mại: “Đủ rồi.”
“Đợi em một chút,” Cô nói rồi xuống giường, “Đợi em đánh răng rửa mặt xong là chúng ta đi.”
Tịch Thận Trạch bất lực nói: “Em đừng vội, cứ từ từ dọn dẹp, thời gian còn nhiều.”
“Được.” Phương Thư Mạn đáp lại, người đã vào nhà vệ sinh.
Sau đó họ đi dạo trong trung tâm thương mại mấy tiếng đồng hồ, mua rất nhiều đồ, ngoài việc mua sắm Tết cho gia đình mình, họ còn mua quà Tết cho các bậc tiền bối, bao gồm cả Quảng Sĩ Ngọc, Ngụy Lộ Sinh và Triệu Ngọc Minh.
Mãi đến tối, hai người mới rời khỏi trung tâm thương mại, thậm chí còn ăn tối ở bên ngoài.
Vì phải về nhà ông nội ăn Tết nên những món đồ mua hôm nay đa phần đều mang đến nhà ông nội, thế nên Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch chỉ cần mang nhà những thứ không cần mang đến nhà ông nội về nhà.
Để trong phòng khách quá vướng víu, thế là một đống đồ tạm thời được chuyển đến phòng ngủ phụ không có người ở.
Cất đồ xong, cởi áo khoác, hai người uống nước trong phòng khách rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó cùng nhau đi tắm.
Chỉ là lần này giữa chừng Tịch Thận Trạch lại bế Phương Thư Mạn từ nhà vệ sinh đi ra, vào phòng ngủ phụ.
Cửa phòng ngủ phụ mở toang không đóng, bên trong không bật đèn, nhưng đèn phòng khách và đèn nhà vệ sinh đều chiếu vào mép cửa phòng ngủ phụ, không đến nỗi quá tối.
Ít nhất, Tịch Thận Trạch có thể nhìn rõ biểu cảm của Phương Thư Mạn từ tấm gương lớn chạm đất.
Tối nay là lần đầu tiên anh không để cô đối mặt với anh.
Nhưng anh lại muốn nhìn rõ vẻ mặt của cô mà không bị cản trở.
Trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh có một chiếc gương, nhưng không lớn bằng chiếc gương chạm đất này.
Phương Thư Mạn rất xấu hổ.
Cô nhắm chặt mắt, má ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào mình trong gương. Kể cả khi ánh sáng mờ ảo, cô cũng không dám nhìn xem mình trông như thế nào.
Tịch Thận Trạch cúi người xuống bên tai cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi tai ửng hồng của cô, giọng khàn khàn hỏi: “Thư Thư, sao em lại nhắm mắt?” Sau đó lại như đang mê hoặc cô, thì thầm bên tai cô, “Mở mắt ra nhìn xem.”
Lông mi dài của Phương Thư Mạn không ngừng run rẩy, ngay sau đó, cô từ từ mở mắt ra.
Phương Thư Mạn thấy mắt mình mơ màng, má ửng hồng, miệng vì nụ hôn vừa rồi còn sưng mọng.
Lòng bàn tay hơi ướt át của cô áp vào mặt gương lạnh lẽo.
Phần thân trên cũng vậy.
Tịch Thận Trạch ở phía sau vòng tay ra trước ôm chặt cô vào lòng.
Anh nghiêng đầu hôn lên má cô, Phương Thư Mạn không khỏi nghiêng đầu cho anh hôn.
Phương Thư Mạn cố gắng nhón chân, nhưng vẫn không thể đạt được chiều cao ngang bằng Tịch Thận Trạch đang dang chân quỳ gối.
Cuối cùng Tịch Thận Trạch để Phương Thư Mạn giẫm thẳng lên mu bàn chân anh, cô lại nhón chân, mới khá hơn một chút.
Nhưng sau đó, cô vẫn bị anh bế thẳng lên.
Phương Thư Mạn nức nở nói rằng ôm như vậy không thoải mái, Tịch Thận Trạch liền kéo một cái ghế lại.
Anh ngồi xuống ghế, còn cô ngồi trên đùi anh.
Cả hai đều quay mặt về phía gương.
Phương Thư Mạn xấu hổ quay mặt đi, anh lại thoải mái ngắm nhìn cô.
Cơ thể cô mềm mại như không xương, dựa chặt vào anh, đầu ngửa ra gối lên vai anh, mặc anh say đắm hôn cô.
Nụ hôn của anh rơi trên má, cổ, vai cô, rồi như tuyết rơi phủ lên xương bướm gợi cảm và sống lưng mỏng manh của cô.
Một lúc lâu sau, Phương Thư Mạn mới được Tịch Thận Trạch bế vào phòng tắm, tiếp tục tắm.
–
Năm nay không có ngày 30 Tết, ngày 29 tháng Chạp là đêm giao thừa.
Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch lái xe về nhà ông nội vào sáng ngày 29 tháng Chạp.
Sau khi đến nơi, chỉ riêng việc chuyển đồ Tết về nhà ông nội đã mất bốn năm chuyến, đây là đã nhờ Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều cùng nhau chuyển đồ.
Ăn trưa xong, Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch và Nghê Hân Vân cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tất niên. Diệp Vũ Triều phụ trách dán câu đối và chữ Phúc dưới sự hướng dẫn của Quảng Sĩ Ngọc.
Vì Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều tối phải về nhà họ Diệp ăn cơm tất niên trước, nên bữa cơm tất niên ở đây sẽ ăn muộn hơn một chút, phải đợi hai người họ về ăn cùng.
Nhà họ Diệp cũng biết Nghê Hân Vân rất coi trọng gia đình, đặc biệt là người ông đã nuôi nấng cô ấy trưởng thành, vì vậy cụ Diệp cố tình sắp xếp bữa cơm tất niên rất sớm, năm giờ đã ăn.
Ăn xong, ông ấy bảo Diệp Vũ Triều đưa Nghê Hân Vân về nhà ăn Tết với ông nội Nghê Hân Vân, dặn tối không cần vội về, cứ ở lại nhà Quảng Sĩ Ngọc ăn Tết cho vui.
Nhà Quảng Sĩ Ngọc chưa bao giờ đón Tết đông vui như vậy. Đây là cái Tết đầu tiên các cháu nội, ngoại về nhà sau khi kết hôn. Tết trước chỉ có ba người, năm nay có thêm một cháu rể và một cháu dâu, Quảng Sĩ Ngọc vui lắm.
Người già rồi chỉ mong gia đình đoàn tụ, ông không khỏi cười thầm: “Đợi đến khi các cháu có con, nhà này mới thực sự đông vui.”
Phương Thư Mạn không biết trả lời thế nào, đành nhìn sang Tịch Thận Trạch, Tịch Thận Trạch cũng chỉ cười bất lực với cô, không nói gì ngay.
Diệp Vũ Triều và Nghê Hân Vân thì có vẻ đã có dự định riêng, bởi vậy Diệp Vũ Triều ngọt ngào nói với Quảng Sĩ Ngọc: “Ông ơi, sẽ có mà, ông cứ giữ nếp sống và tinh thần như bây giờ, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, ngày nào cũng ngủ sớm dậy sớm, tập thể dục vừa phải, đảm bảo sức khỏe thật tốt, chờ bế cháu nội, cháu ngoại, chắt nội, chắt ngoại nhé.”
Dù sao cũng là Tết, mọi người đều uống chút rượu.
Ăn Tết xong, Tịch Thận Trạch và Diệp Vũ Triều chơi bài với Quảng Sĩ Ngọc, Phương Thư Mạn và Nghê Hân Vân ngồi trong phòng khách trên ghế sofa, vừa xem chương trình văn nghệ chào xuân vừa trò chuyện.
Phương Thư Mạn hơi tò mò hỏi Nghê Hân Vân: “Nghê Nghê, cậu và Diệp Vũ Triều định khi nào sinh em bé?”
Nghê Hân Vân nói: “Mình chưa định sinh con trước khi bảo vệ thành công luận án tiến sĩ, đợi thêm ba hay năm năm nữa đi.”
“Còn hai người thì sao?” Cô ấy quay sang hỏi Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn trả lời thật lòng: “Tạm thời cũng chưa tính đến, mình và anh trai cậu đều muốn đợi thêm.”
Nghê Hân Vân gật đầu đồng tình: “Không vội, cả hai đều còn trẻ, cứ tận hưởng thế giới hai người thêm vài năm nữa rồi tính.”
“Nghê Nghê.” Phương Thư Mạn khoác tay Nghê Hân Vân, nghiêng đầu dựa vào vai Nghê Hân Vân, khẽ nói: “Cậu kể mình nghe về anh trai cậu đi.”
“Hả?” Nghê Hân Vân hơi bất ngờ.
Phương Thư Mạn nói rõ hơn: “Kể về cuộc sống của anh ấy mấy năm nay, kể gì cũng được.”
Nghê Hân Vân hơi nhíu mày suy nghĩ một lúc: “Anh trai mình… Mấy năm nay chỉ học, làm việc, đợi cậu, ngoài ra không còn gì nữa.”
Phương Thư Mạn nghe đến hai chữ “đợi cậu” thì tim bỗng thắt lại. Cô ngẩng đầu nhìn Nghê Hân Vân.
Nghê Hân Vân thở dài bất lực: “Sau khi cậu mất tích, anh ấy đã đi tìm cậu rất lâu, đến tất cả những nơi hai người từng đến, hỏi tất cả những người từng tiếp xúc với cậu, nhưng vẫn không có kết quả, không ai biết tại sao cậu lại đi, rồi đã đi đâu.”
“Anh ấy vốn… Chuyện này vốn mình đã hứa với anh ấy là không nói cho cậu biết, nhưng bây giờ nói cũng không sao.” Nghê Hân Vân nói: “Anh ấy vốn định không học lên thạc sĩ nữa, muốn đi làm sớm để kiếm tiền cho cậu ăn học, nhưng sau khi cậu mất tích, anh ấy cũng không từ bỏ suất nghiên cứu sinh, học lên thạc sĩ ở trường đại học này.”
“Thực ra trước khi anh ấy tốt nghiệp thạc sĩ đã nhận được rất nhiều lời mời, nào là cục cảnh sát, tòa án, các cơ quan giám định… Rất nhiều, rất nhiều, không thiếu những nơi tốt hơn cơ quan giám định của Đại học Y thành phố Thẩm, nhưng anh ấy không muốn, nhất quyết phải ở lại trường này làm việc.” Nghê Hân Vân nhìn Phương Thư Mạn, khẽ nói với cô: “Mạn Mạn, anh ấy đang đợi cậu”.
“Anh ấy nói anh ấy sợ một ngày nào đó cậu quay lại sẽ không tìm thấy anh ấy, nên không chuyển chỗ, cũng không đổi số điện thoại.”
“Mấy năm nay cậu có gọi điện cho anh ấy không?”
Phương Thư Mạn mím môi, lắc đầu.
Đã từng muốn gọi vô số lần, nhưng chưa bao giờ dám gọi.
Sợ người ở đầu dây bên kia không còn là anh nữa, càng sợ người nghe điện thoại là anh, hoặc là bạn gái của anh.
Cũng vì cô thấy cô không nên làm phiền anh nữa.
Nghê Hân Vân tiếp tục nói: “Anh ấy đã đến thành phố Tân rất nhiều lần, mình nghĩ có lẽ mỗi lần đến thành phố Tân, anh ấy đều cầu nguyện có thể gặp được cậu, nhưng anh ấy chưa bao giờ gặp được cậu.”
“Ồ, còn một chuyện nữa.” Nghê Hân Vân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với Phương Thư Mạn: “Năm mình học năm hai, có một lần anh ấy đến đưa đồ cho mình rồi tiện thể đi ăn cơm cùng mình. Trên đường đi ăn, anh ấy nhìn thấy một cô gái có dáng lưng rất giống cậu. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa giống cậu hồi cấp ba, ngay cả độ dài tóc cũng gần giống. Thế là anh ấy không kìm lòng được mà đi theo cô gái đó một đoạn khá xa, muốn xác định xem đó có phải cậu không, nhưng lại không dám tiến lên xác nhận. Có lẽ trong lòng anh ấy rất sợ người đó không phải cậu.”
“Nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn liều mạng chạy đuổi theo trước khi đối phương lên xe buýt.” Nghê Hân Vân nhún vai, “Đó không phải là cậu.”
“Anh ấy chạy quá nhanh nên mình không thể đuổi kịp, nhưng khi thấy anh ấy đứng cứng đờ bên cạnh trạm xe buýt, mình đã biết người đó không phải là cậu.”
“Vì cái bóng của anh ấy thực sự… thực sự rất mất hồn.” Cô ấy nhẹ nhàng nói với Phương Thư Mạn: “Đó là lần đầu tiên mình cảm thấy bóng lưng của một người cũng biết khóc.”
Phương Thư Mạn chớp mắt liên hồi, đôi mắt nóng lên. Chỉ nghe Nghê Nghê mô tả mà cô đã có thể tưởng tượng ra anh buồn đến mức nào.
Nghê Hân Vân đưa tay ôm lấy Phương Thư Mạn, vô cùng nghiêm túc nói với cô: “Mạn Mạn, bất kể năm đó cậu rời đi vì lý do gì thì anh trai mình cũng không trách cậu. Làm mất cậu trong bảy năm qua, anh ấy chỉ trách bản thân mình.”
“Anh ấy cảm thấy cậu có nỗi khổ riêng, cậu không thể không làm như vậy, cậu không còn cách nào khác mới rời đi. Mình cũng cho là như vậy.”
“Nhưng bây giờ chúng ta là người một nhà rồi, sau này cậu không còn là một mình nữa, vì vậy có chuyện gì cũng có thể tìm đến bọn mình. Không chỉ anh trai, mình, Diệp Vũ Triều mà còn có ông nội nữa. Tất cả đều là người nhà của cậu, người nhà chính là chỗ dựa và hậu thuẫn của cậu, cậu đừng ngại ngùng với người nhà, biết không?”
Phương Thư Mạn vừa cười vừa rơm rớm nước mắt, thấp giọng nói: “Mình biết rồi.”
Quảng Sĩ Ngọc vẫn ngủ rất sớm, sau khi ông ngủ không lâu thì bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.
Bốn thanh niên thức đêm đánh mạt chược đến gần 0 giờ.
Diệp Vũ Triều và Nghê Hân Vân mặc quần áo chạy xuống lầu chơi tuyết trước khi 0 giờ đến, còn Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch thì ở nhà, không ra ngoài hứng gió lạnh.
Họ trở về phòng ngủ của anh, đứng trước cửa sổ mà anh từng chơi đàn ghi ta cho cô, cách lớp kính mờ hơi nước nhìn những bông tuyết trắng xóa bay bay bên ngoài cửa sổ, chờ đến 0 giờ.
“Anh Thận, anh có điều ước năm mới nào không?” Phương Thư Mạn tò mò hỏi anh.
Tịch Thận Trạch không chút do dự nói: “Mong gia đình bình an khỏe mạnh, hạnh phúc vô lo.”
“Em cũng vậy.” Cô quay mặt cười với anh, nói: “Em cũng mong gia đình bình an khỏe mạnh, hạnh phúc suôn sẻ.”
Phương Thư Mạn giơ ngón tay, viết một dòng chữ trên tấm kính mờ hơi nước.
Cô viết xong thì vừa đúng 0 giờ.
Cùng lúc đó, Tịch Thận Trạch ôm chặt Phương Thư Mạn vào lòng.
Cô ôm lấy eo anh, ngẩng mặt lên trước ngực anh, mỉm cười rạng rỡ, khẽ thì thầm với anh: “Chúc mừng năm mới, anh Thận.”
“Chúc mừng năm mới, Thư Thư.” Tịch Thận Trạch nói xong, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, giọng nói trầm thấp đáp lại cô: “Tịch Thận Trạch chỉ yêu Phương Thư Mạn.”
Bởi vì, Phương Thư Mạn đã viết trên cửa sổ kính là——
Phương Thư Mạn thực sự rất yêu Tịch Thận Trạch.
Sáng sớm, Tịch Thận Trạch đưa cô đến nhà tang lễ, sau đó anh không về nhà mà đến một homestay ngoại ô thành phố Thẩm. Homestay này nằm lưng chừng đồi, có thể ngắm cảnh thiên nhiên rất đẹp.
Lúc Tịch Thận Trạch cảm thấy cảnh ở đây rất đẹp, người đầu tiên mà anh nghĩ đến chính là Phương Thư Mạn.
Cô chắc chắn sẽ thích.
Hôm nay anh đến đây là để tranh thủ lúc rảnh rỗi đến xem thử nơi này có thích hợp để tổ chức đám cưới của anh và Thư Thư không.
Tịch Thận Trạch cảm thấy khá phù hợp.
Thế nên trước khi đi anh đã chào hỏi chủ homestay, nói với họ rằng anh sẽ xác định thời gian cụ thể của đám cưới trong vài ngày tới.
Tối hôm đó khi Phương Thư Mạn tan sở về nhà, Tịch Thận Trạch đã nấu xong bữa tối và đang đợi cô. Trên bàn ăn ngoài bữa tối anh chuẩn bị còn có một cốc trà chanh cô thích uống và một bó hoa hồng tươi thắm.
Phương Thư Mạn hơi ngạc nhiên, hỏi anh: “Hôm nay anh ra ngoài à?”
Tịch Thận Trạch đáp: “Ừ, anh ra ngoài giải quyết chút việc.”
Phương Thư Mạn còn tưởng là chuyện công việc của anh nên không hỏi nhiều. Cô biết tính chất công việc của anh cần phải giữ bí mật, nên những gì không nên hỏi thì cô không bao giờ hỏi nhiều.
Tịch Thận Trạch làm sườn xào chua ngọt và rau xanh xào, còn có một nồi canh xương ngô.
Phương Thư Mạn ăn rất ngon, ăn hết hai bát cơm và còn ăn thêm một bát canh.
Sau bữa tối, cô và anh cùng nhau cắm hoa, tỉa từng bông hoa hồng rồi cắm vào bình hoa đã đựng sẵn nước. Cắm xong bó hoa, Phương Thư Mạn cầm điện thoại chụp bình hoa hồng một lúc lâu mới chịu ngồi xuống ghế sofa, vừa nhâm nhi trà chanh vừa chỉnh sửa ảnh.
Tịch Thận Trạch ngồi xuống, nhìn cô mày mò mãi, đợi cô đăng lên vòng bạn bè rồi anh mới lên tiếng hỏi: “Thư Thư, em đã nghĩ đến ngày nào tổ chức đám cưới chưa?”
Đột nhiên bị anh hỏi như vậy, Phương Thư Mạn ngẩng đầu nhìn anh, có chút ngơ ngác.
Tịch Thận Trạch bàn bạc với cô: “Chúng ta chọn một ngày nhé?”
Phương Thư Mạn mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Được.”
Chưa xem lịch âm, Phương Thư Mạn đã nói: “Ngày 6 tháng 6, anh thấy thế nào?”
“Một ngày trước kỳ thi đại học?” Tịch Thận Trạch đang xác nhận cô nói theo dương lịch hay âm lịch.
Phương Thư Mạn gật đầu: “Ừ, một ngày trước kỳ thi đại học.”
“Em muốn tổ chức vào ngày chúng ta lạc mất nhau rồi em lại tìm được anh.” Cô nói xong thì dừng lại giây lát, sau đó lại nói thêm một câu: “Em cũng muốn dùng những kỷ niệm đẹp để che lấp đi những ký ức không tốt đó, từ nay về sau, nhắc đến ngày 6 tháng 6 thì chỉ là ngày cưới của chúng ta.”
Tịch Thận Trạch không chút do dự đồng ý với cô: “Được, nghe em, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới vào ngày 6 tháng 6.”
Một lát sau, Phương Thư Mạn lại tra cứu ngày lành tháng tốt, có chút không chắc chắn hỏi Tịch Thận Trạch: “Anh Thận, hay là chúng ta đổi ngày khác đi? Em lên mạng xem thử ngày lành tháng tốt, thấy ngày này kiêng kỵ cưới xin…”
Mặc dù cô không quan tâm đến điều này, nhưng không biết Tịch Thận Trạch có để ý không.
Tịch Thận Trạch không để ý đến điều này, anh nhẹ nhàng an ủi cô: “Năm ngoái chúng ta đã kết hôn vào tháng 8, lần này chỉ là mời bạn bè và người thân đến chung vui với chúng ta thôi mà.”
“Không sao đâu.” Anh ôm cô vào lòng.
Đã nói như vậy, tức là anh cũng không để ý.
Phương Thư Mạn lại tò mò tìm kiếm ngày họ nhận giấy chứng nhận kết hôn năm ngoái, kết quả hiển thị——
Thích hợp: Mọi thứ đều không thích hợp.
Kỵ: Không nên làm việc lớn.
Phương Thư Mạn: “…”
Cô thở dài, trong lòng tự trách mình không nên tò mò.
Tịch Thận Trạch cũng nhìn thấy trang web trên điện thoại của cô. Anh không khỏi bật cười, định an ủi cô thêm vài câu thì Phương Thư Mạn đã rất thoải mái nói: “Thôi, dù sao nghề nghiệp của chúng ta vốn dĩ đối với nhiều người đã là một điều kiêng kỵ, chọn ngày này để kết hôn cũng chưa hẳn là một điềm xấu.”
Nghe cô nói vậy, Tịch Thận Trạch lại cười suốt một lúc lâu, vừa cười vừa cưng chiều mà phụ họa: “Em nói có lý, đúng là điềm lành.”
“Thử tính sơ qua xem cần mời bao nhiêu người?” Anh chủ động hỏi.
Phương Thư Mạn không do dự nói: “Bên em ít người, tính rất nhanh, chỉ có Sở Sở, Hâm Nguyệt, đàn anh và thầy, chủ yếu vẫn là xem bên anh thế nào.”
Thấy Phương Thư Mạn không nhắc đến bạn cùng phòng đại học, Tịch Thận Trạch lập tức hiểu ra. Đã không nhắc đến, tức là quan hệ không tốt, người quan hệ không tốt thì không cần mời.
Thực ra Phương Thư Mạn và bạn cùng phòng đại học cũng không có mâu thuẫn gì. Bọn họ chẳng qua chỉ là quan hệ bình thường, thời đi học ở chung một phòng ký túc xá cũng rất bình thường, chỉ là quan hệ bạn cùng phòng không đạt đến mức bạn bè.
Ký túc xá của họ có bốn người, mỗi người đều có quan hệ bình thường với ba người còn lại. Ba năm cao đẳng bốn người ở chung hòa thuận, không có mâu thuẫn gì, chỉ vậy thôi.
Sau khi tốt nghiệp, Phương Thư Mạn đã trở về thành phố Thẩm. Bốn năm năm nay cô và ba người bạn cùng phòng không hề liên lạc.
Phương Thư Mạn không thấy hối tiếc hay luyến tiếc.
Họ chỉ là những người qua đường trong cuộc đời cô mà thôi.
–
Mãi đến gần Tết, Phương Thư Mạn vẫn luôn bận rộn.
Ngày 27 tháng Chạp là ngày lễ tình nhân 14 tháng 2, nhưng Phương Thư Mạn không thể ở bên Tịch Thận Trạch để đón ngày lễ này.
Vì tuyết rơi nhiều, đường sá trơn trượt, thành phố Thẩm đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng, cả đêm Phương Thư Mạn không thể về nhà để nghỉ ngơi.
Cô thức trắng đêm ở nhà tang lễ, sáng hôm sau mới mệt mỏi trở về nhà.
Phương Thư Mạn tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống gối là chẳng biết gì nữa.
Khi tỉnh lại đã là buổi chiều, Tịch Thận Trạch đang chuẩn bị ra ngoài.
Cô ngái ngủ nhìn anh đang đứng bên giường thay quần áo, giọng khàn khàn hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Tịch Thận Trạch thở dài, kiên nhẫn nói với cô: “Đi sắm Tết.”
Lúc này Phương Thư Mạn mới nhớ ra là hai ngày trước họ đã nói rằng hôm nay sẽ đi sắm Tết. Chỉ là dạo này cô quá mệt, đầu óc cũng như đơ ra.
Phương Thư Mạn bật người ngồi dậy: “Em cũng đi.”
“Em không ngủ nữa à?” Tịch Thận Trạch giơ cổ tay lên xem giờ, nói: “Em mới ngủ có bốn tiếng thôi.”
Phương Thư Mạn lim dim gật đầu, giọng nói mềm mại: “Đủ rồi.”
“Đợi em một chút,” Cô nói rồi xuống giường, “Đợi em đánh răng rửa mặt xong là chúng ta đi.”
Tịch Thận Trạch bất lực nói: “Em đừng vội, cứ từ từ dọn dẹp, thời gian còn nhiều.”
“Được.” Phương Thư Mạn đáp lại, người đã vào nhà vệ sinh.
Sau đó họ đi dạo trong trung tâm thương mại mấy tiếng đồng hồ, mua rất nhiều đồ, ngoài việc mua sắm Tết cho gia đình mình, họ còn mua quà Tết cho các bậc tiền bối, bao gồm cả Quảng Sĩ Ngọc, Ngụy Lộ Sinh và Triệu Ngọc Minh.
Mãi đến tối, hai người mới rời khỏi trung tâm thương mại, thậm chí còn ăn tối ở bên ngoài.
Vì phải về nhà ông nội ăn Tết nên những món đồ mua hôm nay đa phần đều mang đến nhà ông nội, thế nên Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch chỉ cần mang nhà những thứ không cần mang đến nhà ông nội về nhà.
Để trong phòng khách quá vướng víu, thế là một đống đồ tạm thời được chuyển đến phòng ngủ phụ không có người ở.
Cất đồ xong, cởi áo khoác, hai người uống nước trong phòng khách rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó cùng nhau đi tắm.
Chỉ là lần này giữa chừng Tịch Thận Trạch lại bế Phương Thư Mạn từ nhà vệ sinh đi ra, vào phòng ngủ phụ.
Cửa phòng ngủ phụ mở toang không đóng, bên trong không bật đèn, nhưng đèn phòng khách và đèn nhà vệ sinh đều chiếu vào mép cửa phòng ngủ phụ, không đến nỗi quá tối.
Ít nhất, Tịch Thận Trạch có thể nhìn rõ biểu cảm của Phương Thư Mạn từ tấm gương lớn chạm đất.
Tối nay là lần đầu tiên anh không để cô đối mặt với anh.
Nhưng anh lại muốn nhìn rõ vẻ mặt của cô mà không bị cản trở.
Trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh có một chiếc gương, nhưng không lớn bằng chiếc gương chạm đất này.
Phương Thư Mạn rất xấu hổ.
Cô nhắm chặt mắt, má ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào mình trong gương. Kể cả khi ánh sáng mờ ảo, cô cũng không dám nhìn xem mình trông như thế nào.
Tịch Thận Trạch cúi người xuống bên tai cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi tai ửng hồng của cô, giọng khàn khàn hỏi: “Thư Thư, sao em lại nhắm mắt?” Sau đó lại như đang mê hoặc cô, thì thầm bên tai cô, “Mở mắt ra nhìn xem.”
Lông mi dài của Phương Thư Mạn không ngừng run rẩy, ngay sau đó, cô từ từ mở mắt ra.
Phương Thư Mạn thấy mắt mình mơ màng, má ửng hồng, miệng vì nụ hôn vừa rồi còn sưng mọng.
Lòng bàn tay hơi ướt át của cô áp vào mặt gương lạnh lẽo.
Phần thân trên cũng vậy.
Tịch Thận Trạch ở phía sau vòng tay ra trước ôm chặt cô vào lòng.
Anh nghiêng đầu hôn lên má cô, Phương Thư Mạn không khỏi nghiêng đầu cho anh hôn.
Phương Thư Mạn cố gắng nhón chân, nhưng vẫn không thể đạt được chiều cao ngang bằng Tịch Thận Trạch đang dang chân quỳ gối.
Cuối cùng Tịch Thận Trạch để Phương Thư Mạn giẫm thẳng lên mu bàn chân anh, cô lại nhón chân, mới khá hơn một chút.
Nhưng sau đó, cô vẫn bị anh bế thẳng lên.
Phương Thư Mạn nức nở nói rằng ôm như vậy không thoải mái, Tịch Thận Trạch liền kéo một cái ghế lại.
Anh ngồi xuống ghế, còn cô ngồi trên đùi anh.
Cả hai đều quay mặt về phía gương.
Phương Thư Mạn xấu hổ quay mặt đi, anh lại thoải mái ngắm nhìn cô.
Cơ thể cô mềm mại như không xương, dựa chặt vào anh, đầu ngửa ra gối lên vai anh, mặc anh say đắm hôn cô.
Nụ hôn của anh rơi trên má, cổ, vai cô, rồi như tuyết rơi phủ lên xương bướm gợi cảm và sống lưng mỏng manh của cô.
Một lúc lâu sau, Phương Thư Mạn mới được Tịch Thận Trạch bế vào phòng tắm, tiếp tục tắm.
–
Năm nay không có ngày 30 Tết, ngày 29 tháng Chạp là đêm giao thừa.
Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch lái xe về nhà ông nội vào sáng ngày 29 tháng Chạp.
Sau khi đến nơi, chỉ riêng việc chuyển đồ Tết về nhà ông nội đã mất bốn năm chuyến, đây là đã nhờ Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều cùng nhau chuyển đồ.
Ăn trưa xong, Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch và Nghê Hân Vân cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tất niên. Diệp Vũ Triều phụ trách dán câu đối và chữ Phúc dưới sự hướng dẫn của Quảng Sĩ Ngọc.
Vì Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều tối phải về nhà họ Diệp ăn cơm tất niên trước, nên bữa cơm tất niên ở đây sẽ ăn muộn hơn một chút, phải đợi hai người họ về ăn cùng.
Nhà họ Diệp cũng biết Nghê Hân Vân rất coi trọng gia đình, đặc biệt là người ông đã nuôi nấng cô ấy trưởng thành, vì vậy cụ Diệp cố tình sắp xếp bữa cơm tất niên rất sớm, năm giờ đã ăn.
Ăn xong, ông ấy bảo Diệp Vũ Triều đưa Nghê Hân Vân về nhà ăn Tết với ông nội Nghê Hân Vân, dặn tối không cần vội về, cứ ở lại nhà Quảng Sĩ Ngọc ăn Tết cho vui.
Nhà Quảng Sĩ Ngọc chưa bao giờ đón Tết đông vui như vậy. Đây là cái Tết đầu tiên các cháu nội, ngoại về nhà sau khi kết hôn. Tết trước chỉ có ba người, năm nay có thêm một cháu rể và một cháu dâu, Quảng Sĩ Ngọc vui lắm.
Người già rồi chỉ mong gia đình đoàn tụ, ông không khỏi cười thầm: “Đợi đến khi các cháu có con, nhà này mới thực sự đông vui.”
Phương Thư Mạn không biết trả lời thế nào, đành nhìn sang Tịch Thận Trạch, Tịch Thận Trạch cũng chỉ cười bất lực với cô, không nói gì ngay.
Diệp Vũ Triều và Nghê Hân Vân thì có vẻ đã có dự định riêng, bởi vậy Diệp Vũ Triều ngọt ngào nói với Quảng Sĩ Ngọc: “Ông ơi, sẽ có mà, ông cứ giữ nếp sống và tinh thần như bây giờ, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, ngày nào cũng ngủ sớm dậy sớm, tập thể dục vừa phải, đảm bảo sức khỏe thật tốt, chờ bế cháu nội, cháu ngoại, chắt nội, chắt ngoại nhé.”
Dù sao cũng là Tết, mọi người đều uống chút rượu.
Ăn Tết xong, Tịch Thận Trạch và Diệp Vũ Triều chơi bài với Quảng Sĩ Ngọc, Phương Thư Mạn và Nghê Hân Vân ngồi trong phòng khách trên ghế sofa, vừa xem chương trình văn nghệ chào xuân vừa trò chuyện.
Phương Thư Mạn hơi tò mò hỏi Nghê Hân Vân: “Nghê Nghê, cậu và Diệp Vũ Triều định khi nào sinh em bé?”
Nghê Hân Vân nói: “Mình chưa định sinh con trước khi bảo vệ thành công luận án tiến sĩ, đợi thêm ba hay năm năm nữa đi.”
“Còn hai người thì sao?” Cô ấy quay sang hỏi Phương Thư Mạn.
Phương Thư Mạn trả lời thật lòng: “Tạm thời cũng chưa tính đến, mình và anh trai cậu đều muốn đợi thêm.”
Nghê Hân Vân gật đầu đồng tình: “Không vội, cả hai đều còn trẻ, cứ tận hưởng thế giới hai người thêm vài năm nữa rồi tính.”
“Nghê Nghê.” Phương Thư Mạn khoác tay Nghê Hân Vân, nghiêng đầu dựa vào vai Nghê Hân Vân, khẽ nói: “Cậu kể mình nghe về anh trai cậu đi.”
“Hả?” Nghê Hân Vân hơi bất ngờ.
Phương Thư Mạn nói rõ hơn: “Kể về cuộc sống của anh ấy mấy năm nay, kể gì cũng được.”
Nghê Hân Vân hơi nhíu mày suy nghĩ một lúc: “Anh trai mình… Mấy năm nay chỉ học, làm việc, đợi cậu, ngoài ra không còn gì nữa.”
Phương Thư Mạn nghe đến hai chữ “đợi cậu” thì tim bỗng thắt lại. Cô ngẩng đầu nhìn Nghê Hân Vân.
Nghê Hân Vân thở dài bất lực: “Sau khi cậu mất tích, anh ấy đã đi tìm cậu rất lâu, đến tất cả những nơi hai người từng đến, hỏi tất cả những người từng tiếp xúc với cậu, nhưng vẫn không có kết quả, không ai biết tại sao cậu lại đi, rồi đã đi đâu.”
“Anh ấy vốn… Chuyện này vốn mình đã hứa với anh ấy là không nói cho cậu biết, nhưng bây giờ nói cũng không sao.” Nghê Hân Vân nói: “Anh ấy vốn định không học lên thạc sĩ nữa, muốn đi làm sớm để kiếm tiền cho cậu ăn học, nhưng sau khi cậu mất tích, anh ấy cũng không từ bỏ suất nghiên cứu sinh, học lên thạc sĩ ở trường đại học này.”
“Thực ra trước khi anh ấy tốt nghiệp thạc sĩ đã nhận được rất nhiều lời mời, nào là cục cảnh sát, tòa án, các cơ quan giám định… Rất nhiều, rất nhiều, không thiếu những nơi tốt hơn cơ quan giám định của Đại học Y thành phố Thẩm, nhưng anh ấy không muốn, nhất quyết phải ở lại trường này làm việc.” Nghê Hân Vân nhìn Phương Thư Mạn, khẽ nói với cô: “Mạn Mạn, anh ấy đang đợi cậu”.
“Anh ấy nói anh ấy sợ một ngày nào đó cậu quay lại sẽ không tìm thấy anh ấy, nên không chuyển chỗ, cũng không đổi số điện thoại.”
“Mấy năm nay cậu có gọi điện cho anh ấy không?”
Phương Thư Mạn mím môi, lắc đầu.
Đã từng muốn gọi vô số lần, nhưng chưa bao giờ dám gọi.
Sợ người ở đầu dây bên kia không còn là anh nữa, càng sợ người nghe điện thoại là anh, hoặc là bạn gái của anh.
Cũng vì cô thấy cô không nên làm phiền anh nữa.
Nghê Hân Vân tiếp tục nói: “Anh ấy đã đến thành phố Tân rất nhiều lần, mình nghĩ có lẽ mỗi lần đến thành phố Tân, anh ấy đều cầu nguyện có thể gặp được cậu, nhưng anh ấy chưa bao giờ gặp được cậu.”
“Ồ, còn một chuyện nữa.” Nghê Hân Vân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với Phương Thư Mạn: “Năm mình học năm hai, có một lần anh ấy đến đưa đồ cho mình rồi tiện thể đi ăn cơm cùng mình. Trên đường đi ăn, anh ấy nhìn thấy một cô gái có dáng lưng rất giống cậu. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa giống cậu hồi cấp ba, ngay cả độ dài tóc cũng gần giống. Thế là anh ấy không kìm lòng được mà đi theo cô gái đó một đoạn khá xa, muốn xác định xem đó có phải cậu không, nhưng lại không dám tiến lên xác nhận. Có lẽ trong lòng anh ấy rất sợ người đó không phải cậu.”
“Nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn liều mạng chạy đuổi theo trước khi đối phương lên xe buýt.” Nghê Hân Vân nhún vai, “Đó không phải là cậu.”
“Anh ấy chạy quá nhanh nên mình không thể đuổi kịp, nhưng khi thấy anh ấy đứng cứng đờ bên cạnh trạm xe buýt, mình đã biết người đó không phải là cậu.”
“Vì cái bóng của anh ấy thực sự… thực sự rất mất hồn.” Cô ấy nhẹ nhàng nói với Phương Thư Mạn: “Đó là lần đầu tiên mình cảm thấy bóng lưng của một người cũng biết khóc.”
Phương Thư Mạn chớp mắt liên hồi, đôi mắt nóng lên. Chỉ nghe Nghê Nghê mô tả mà cô đã có thể tưởng tượng ra anh buồn đến mức nào.
Nghê Hân Vân đưa tay ôm lấy Phương Thư Mạn, vô cùng nghiêm túc nói với cô: “Mạn Mạn, bất kể năm đó cậu rời đi vì lý do gì thì anh trai mình cũng không trách cậu. Làm mất cậu trong bảy năm qua, anh ấy chỉ trách bản thân mình.”
“Anh ấy cảm thấy cậu có nỗi khổ riêng, cậu không thể không làm như vậy, cậu không còn cách nào khác mới rời đi. Mình cũng cho là như vậy.”
“Nhưng bây giờ chúng ta là người một nhà rồi, sau này cậu không còn là một mình nữa, vì vậy có chuyện gì cũng có thể tìm đến bọn mình. Không chỉ anh trai, mình, Diệp Vũ Triều mà còn có ông nội nữa. Tất cả đều là người nhà của cậu, người nhà chính là chỗ dựa và hậu thuẫn của cậu, cậu đừng ngại ngùng với người nhà, biết không?”
Phương Thư Mạn vừa cười vừa rơm rớm nước mắt, thấp giọng nói: “Mình biết rồi.”
Quảng Sĩ Ngọc vẫn ngủ rất sớm, sau khi ông ngủ không lâu thì bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.
Bốn thanh niên thức đêm đánh mạt chược đến gần 0 giờ.
Diệp Vũ Triều và Nghê Hân Vân mặc quần áo chạy xuống lầu chơi tuyết trước khi 0 giờ đến, còn Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch thì ở nhà, không ra ngoài hứng gió lạnh.
Họ trở về phòng ngủ của anh, đứng trước cửa sổ mà anh từng chơi đàn ghi ta cho cô, cách lớp kính mờ hơi nước nhìn những bông tuyết trắng xóa bay bay bên ngoài cửa sổ, chờ đến 0 giờ.
“Anh Thận, anh có điều ước năm mới nào không?” Phương Thư Mạn tò mò hỏi anh.
Tịch Thận Trạch không chút do dự nói: “Mong gia đình bình an khỏe mạnh, hạnh phúc vô lo.”
“Em cũng vậy.” Cô quay mặt cười với anh, nói: “Em cũng mong gia đình bình an khỏe mạnh, hạnh phúc suôn sẻ.”
Phương Thư Mạn giơ ngón tay, viết một dòng chữ trên tấm kính mờ hơi nước.
Cô viết xong thì vừa đúng 0 giờ.
Cùng lúc đó, Tịch Thận Trạch ôm chặt Phương Thư Mạn vào lòng.
Cô ôm lấy eo anh, ngẩng mặt lên trước ngực anh, mỉm cười rạng rỡ, khẽ thì thầm với anh: “Chúc mừng năm mới, anh Thận.”
“Chúc mừng năm mới, Thư Thư.” Tịch Thận Trạch nói xong, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, giọng nói trầm thấp đáp lại cô: “Tịch Thận Trạch chỉ yêu Phương Thư Mạn.”
Bởi vì, Phương Thư Mạn đã viết trên cửa sổ kính là——
Phương Thư Mạn thực sự rất yêu Tịch Thận Trạch.