Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 57: Không đau
Mùa đông năm nay, tuyết đầu mùa ở thành phố Thẩm đến sớm hơn năm ngoái, tháng Mười một chưa kết thúc mà tuyết đầu mùa đã rơi.
Ngày 28 tháng 11, trưa thứ 6, những bông tuyết bắt đầu rơi rào rào mãi cho đến tận tối Phương Thư Mạn tan làm vẫn chưa ngừng.
Tịch Thận Trạch đã nhắn tin cho Phương Thư Mạn từ lúc ăn trưa báo là tối nay đến đón cô.
Khi Phương Thư Mạn tăng ca xong đi ra khỏi nhà tang lễ, Tịch Thận Trạch đã đợi cô một tiếng đồng hồ.
Phương Thư Mạn thấy Tịch Thận Trạch đứng ngoài xe đợi, cô cũng chẳng quan tâm đường trơn hay không, lập tức chạy về phía anh.
Tịch Thận Trạch vừa sải bước về phía trước vừa không nhịn được mà nhắc nhở cô: “Đi chậm thôi.”
May là Phương Thư Mạn chỉ không đứng vững khi đến trước mặt anh, cô lập tức ngã vào lòng anh, được anh đỡ vững vàng. Cô ngước mặt lên, chưa kịp nói gì, nụ hôn của Tịch Thận Trạch đã cùng những bông tuyết lạnh buốt rơi xuống.
Khóe mắt Phương Thư Mạn khẽ run lên, cô dịu dàng quấn quýt bên anh trong tuyết lớn một lát.
Thời gian như quay trở lại mùa đông năm cô học lớp 11.
Mùa Đông chí năm ấy, họ mới quen nhau được một tháng rưỡi, anh từ trường đại học về, đến trường cấp ba đón cô tan học, trên đường đưa cô về nhà đã cùng cô trao nhau cái hôn dưới tuyết đầu mùa năm đó.
Hết một nụ hôn, Phương Thư Mạn cùng Tịch Thận Trạch lên xe.
Trên đường về nhà cô vẫn luôn im lặng, khác với ngày thường cô không ngừng nói chuyện với anh.
Tịch Thận Trạch cảm giác có liên quan đến công việc hôm nay của cô. Anh bèn mở lời hỏi: “Thư Thư, em không sao chứ?”
Phương Thư Mạn đang ngẩn người thì bị giọng nói của anh kéo về thực tại, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Em ổn.”
Chưa đợi Tịch Thận Trạch hỏi cô có chuyện gì, cô đã chủ động kể lại mọi chuyện cho anh.
“Anh Thận, hôm nay em tiếp một người đã khuất là học sinh nữ lớp 11.” Phương Thư Mạn mím môi giây lát mới nói tiếp: “Bạn ấy tự cứa cổ tay, đến cả đêm mới được người ta phát hiện, lúc đó cơ thể bạn ấy đã lạnh ngắt.”
“Sau đó em mới biết bố mẹ của bạn ấy đã mất cả rồi, bạn ấy ở nhờ gia đình bác cả, bác cả không có con nhưng lại có một đứa con riêng, là anh họ hợp pháp của bạn ấy. Bạn ấy thường xuyên bị anh họ đánh đập bắt nạt, trong nhật ký bạn ấy kể rằng chỉ cần anh họ bạn ấy không vui, nhìn bạn ấy không vừa mắt là sẽ đánh bạn ấy. Bạn ấy không dám phản kháng, vì phản kháng sẽ đổi lại những trận đòn tàn nhẫn hơn. Sau đó bạn ấy phát hiện mình bị trầm cảm, cũng đã từng thử cầu cứu, nhưng bạn ấy phát hiện không ai có thể cứu được bạn ấy, cho nên sau khi bị anh họ đánh đập lần nữa, bạn ấy đã tìm đến giải thoát.”
Nói xong, Phương Thư Mạn im lặng một lúc rồi lại mở miệng lẩm bẩm: “Trên người bạn ấy có rất nhiều vết thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, còn kinh hoàng hơn cả vết sẹo trên cổ tay.”
“Chắc hẳn bạn ấy đã đau đớn lắm, không chịu đựng được nữa mới lựa chọn như vậy.”
Về phương diện nào đó, Phương Thư Mạn rất giống với cô gái này. Họ đều ở nhờ nhà họ hàng, đều bị anh trai bắt nạt, đều xuất hiện vấn đề về tâm lý.
Nhưng Phương Thư Mạn may mắn hơn cô gái này.
Phó Gia Hành ngày thường cũng rất đáng ghét, lúc thì mắng mỏ sỉ nhục cô, lúc thì ném đồ vào cô, đôi khi còn cố tình giẫm chân hoặc va vào cô.
Có lẽ vì cô chưa bao giờ phản kháng, anh ta thấy không thú vị, nên cũng không thực sự ra tay đánh cô.
Lần trước ngày thi đại học là lần đầu tiên cô và Phó Gia Hành xảy ra xung đột trực diện, cũng là lần đầu tiên cô bị Phó Gia Hành đơn phương đánh đập.
Chỉ trải qua một lần đó thôi, cái bóng đen trong lòng Phương Thư Mạn đã nhiều năm không thể xóa nhòa.
Huống chi là cô gái này thường xuyên bị anh họ riêng đánh đập.
Không ai chịu đựng được cả.
“Em rất buồn.” Sự kiềm chế và mạnh mẽ lúc đi làm cuối cùng cũng tan vỡ ở trước mặt người mình yêu, mắt Phương Thư Mạn cay xè, giọng nghẹn ngào: “Em vừa nghĩ, nếu như em quen bạn ấy sớm hơn, biết được hoàn cảnh của bạn ấy sớm hơn, thì liệu em có thể giúp được bạn ấy hay không. Có lẽ bạn ấy sẽ không đến nỗi phải đi trên con đường này.”
Đèn đỏ vừa lúc kịp, Tịch Thận Trạch từ từ dừng xe, kéo phanh xe, sau đó đưa tay nắm lấy tay Phương Thư Mạn.
Bàn tay anh ấm áp và đầy sức mạnh.
Phương Thư Mạn ngước mắt, đôi mắt ngấn lệ nhìn Tịch Thận Trạch.
Cuối cùng cô cũng không kìm được nước mắt, khóc nức nở: “Bạn ấy chỉ mới mười bảy tuổi thôi…”
“Lúc nhìn thấy cơ thể bạn ấy, em cảm thấy như cơ thể mình cũng đang đau đớn.”
Chỉ những người cũng từng phải chịu tổn thương như vậy mới hiểu được đó là nỗi đau nhường nào. Và Phương Thư Mạn hiểu rằng, nỗi đau của cô gái này còn gấp ngàn lần cô lúc trước.
Thậm chí đến khi cô ấy qua đời cũng chẳng có ai khóc thương, xót xa cho cô ấy.
Đèn đỏ chỉ còn một phút, Tịch Thận Trạch nghiêng người ôm lấy Phương Thư Mạn, lau nước mắt cho cô rồi nhẹ nhàng nói với cô: “Sẽ không còn đau nữa.”
Dù là cô ấy hay em, sẽ không còn đau nữa.
Vì chuyện này, Phương Thư Mạn ăn ít đi hẳn so với bữa tối thường ngày.
Tối nay cô cũng không mở máy chiếu để xem phim hay chương trình gì, ăn tối xong là về phòng nằm, có vẻ đã mệt lả.
Tịch Thận Trạch lên giường ôm cô vào lòng, Phương Thư Mạn chào anh một câu chúc ngủ ngon rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Anh không làm phiền cô, chỉ ân cần tắt đèn, hy vọng cô sẽ ngủ ngon.
Một lúc lâu sau, Tịch Thận Trạch biết Phương Thư Mạn vẫn chưa ngủ, Phương Thư Mạn cũng biết Tịch Thận Trạch vẫn còn thức.
Họ có thể đoán được đối phương có ngủ hay không chỉ bằng cách lắng nghe hơi thở của nhau.
“Anh Thận.” Phương Thư Mạn đột nhiên nói với anh: “Em đã đi khám tư vấn tâm lý.”
“Vì trước đây em đã từng muốn tự tử.” Cuối cùng cô cũng thú nhận với anh.
Môi Tịch Thận Trạch vô thức mím chặt lại, đường viền xương hàm cũng căng lên trong nháy mắt. Anh không nói gì ngay, chỉ lặng lẽ ôm chặt người trong lòng.
Cô im lặng vài giây rồi mới nhẹ nhàng cất lời: “Em biết chứng trầm cảm đau đớn đến mức nào.”
Đó là năm thứ hai Phương Thư Mạn học đại học ở thành phố Tân. Sau tròn một năm rời xa thành phố Thẩm, cô vẫn không thoát khỏi xiềng xích từng trói buộc cô trong sáu năm.
Trong suốt sáu năm dài, cô thường xuyên bị mợ mắng nhiếc, bị anh họ chế giễu, thỉnh thoảng còn bị phạt nhốt trong phòng tối không cho ăn.
Cho dù cô làm việc nhà tốt đến đâu thì mợ vẫn luôn có thể tìm ra lỗi.
Mỗi bữa cơm cô nấu, mợ và anh họ đều chê bai.
Mợ lấy mất tiền làm thêm của cô rồi còn mắng cô là đồ vong ơn bội nghĩa, nói số tiền này không đủ trả tiền ăn một quý cho cô.
Cậu luôn là người vô hình, miễn là cơn thịnh nộ của mợ không trút lên người cậu.
Bị mắng lâu ngày, cô cũng luôn cảm thấy mình là gánh nặng, là phiền phức, là người vô giá trị.
Khi ở bên Tịch Thận Trạch, cô cảm thấy anh cần cô, mặc dù mỗi lần gặp mặt cô đều thấp thỏm không biết anh có đột nhiên nói lời chia tay với cô không.
Trong suốt hai năm hẹn hò với anh, cảm giác không xứng sâu sắc luôn bao bọc cô thật chặt.
Vì vậy, sau khi chia tay Tịch Thận Trạch vì một lý do bất ngờ, Phương Thư Mạn cảm thấy mình bị cả thế giới ruồng bỏ.
Đối với cô, Tịch Thận Trạch chính là thế giới.
Và cú sốc này đã làm trầm trọng thêm chứng rối loạn cảm xúc của cô, khiến tinh thần cô hoàn toàn suy sụp.
Phương Thư Mạn không còn nhớ nổi mình bắt đầu có ý nghĩ đó từ ngày nào.
Hiện tại cô chỉ nhớ rằng vào tháng 5 năm đó khi đứng trước ban công ký túc xá cô đã muốn nhảy xuống. Ngay cả khi ở trong lớp học cô cũng cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem liệu nhảy từ đây xuống có chết hẳn được không.
Thấy con dao gọt hoa quả thậm chí cô còn muốn giấu đi, định tìm cơ hội cắt cổ tay.
Cô nhận ra rõ ràng sự bất ổn của mình.
Sau đó, cô bắt đầu tìm cách tự cứu mình.
Sau khi thử mọi cách mà vẫn không được, cuối cùng Phương Thư Mạn đã tìm đến tư vấn tâm lý. Cô đã tìm thấy một nhà tư vấn tâm lý trên ứng dụng tư vấn tâm lý mà Tịch Thận Trạch đã phát hiện mấy tháng trước.
Bởi vì lúc đó cô không có nhiều tiền để đến bệnh viện khám bác sĩ tâm lý.
Nhưng thật may mắn là nhà tư vấn tâm lý mà cô tìm thấy trên ứng dụng lại là một bác sĩ tâm lý của bệnh viện hạng ba, lúc đó bác sĩ chỉ tranh thủ thời gian rảnh rỗi để tư vấn miễn phí, hy vọng có thể giúp đỡ những người cần giúp đỡ.
Đến tận bây giờ, Phương Thư Mạn vẫn nhớ tên của bác sĩ đó.
Bác sĩ tên là Lâm Vũ Nhu, đúng như tên gọi, là một người chị rất dịu dàng.
Khi Phương Thư Mạn kể lại những gì mình đã trải qua một cách lộn xộn, Lâm Vũ Nhu đã bao dung cô hết mực.
Lúc đó Phương Thư Mạn suy sụp về mặt cảm xúc, cô khóc nức nở và nói với Lâm Vũ Nhu nhiều nhất một câu: “Em làm mất anh ấy rồi, em sẽ không bao giờ được cần đến nữa.”
Lâm Vũ Nhu bảo cô hãy thử đặt bản ngã lên hàng đầu, bảo cô hãy nghĩ xem bản thân mình cần gì, chứ đừng cứ nghĩ đến việc người khác nhận được gì từ cô.
Phá vỡ bản ngã rồi tái thiết bản ngã là một quá trình rất đau đớn.
Phương Thư Mạn đã mất hai năm.
Mãi cho đến gần tốt nghiệp, trong tiết học trải nghiệm cái chết, cuối cùng cô mới hiểu được ý nghĩa cuộc sống của mình.
Là Tịch Thận Trạch.
Cô cần không phải là con người Tịch Thận Trạch, mà là sự tồn tại của anh.
Anh khỏe mạnh bình an quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Nếu cô có thể nhìn thấy anh từ xa thì càng tốt.
Vì vậy sau khi tốt nghiệp cô đã trở về thành phố Thẩm.
Nhưng cô không dám chủ động tìm anh, chỉ có thể cầu nguyện rằng ông trời sẽ cho cô một cơ hội gặp lại anh khi cô còn sống.
Rồi anh xuất hiện.
Anh thực sự đã một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời cô.
Phương Thư Mạn chỉ nói đơn giản với Tịch Thận Trạch: “Em phát hiện ra dấu hiệu vào kỳ nghỉ hè năm nhất, sau đó liên tục tìm đến tư vấn tâm lý, em gặp được một bác sĩ tâm lý rất tốt, là một người chị siêu dịu dàng, chị ấy đã giúp em miễn phí trong hai năm, miễn là em cần thì chị ấy sẽ luôn xuất hiện.”
“Nhưng sau khi khỏe rồi thì bọn em không còn liên lạc nữa. Lần đó anh có nhắc đến ứng dụng tư vấn tâm lý trên điện thoại của em, sau đó em đã cố tình mở ra xem có thể tìm thấy chị ấy không, nhưng phát hiện chị ấy đã thoát khỏi nền tảng này rồi.”
Tịch Thận Trạch từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.
Mặc dù anh đã biết từ lâu rằng cô từng có vấn đề về tâm lý, nhưng vào khoảnh khắc cô nói với anh, ngoài việc ôm chặt cô ra, anh không biết mình còn có thể làm gì cho cô.
Trái tim Tịch Thận Trạch rất đau.
Nhưng anh biết, nỗi đau của anh không bằng một phần tỷ những gì cô đã trải qua.
Chút đau đớn này anh đáng phải chịu đựng.
Một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng hỏi: “Em còn muốn nói gì với anh không?”
Phương Thư Mạn nhất thời không nghĩ ra được.
Cô cảm nhận được nỗi buồn của anh, bèn nói đùa: “Em sợ anh lại khóc.”
Tịch Thận Trạch còn chưa kịp nói, Phương Thư Mạn đã nói với giọng điệu vui vẻ, sảng khoái: “Tạm thời em nghĩ chưa ra, đợi em nghĩ ra rồi sẽ nói với anh.”
“Còn rất nhiều thời gian, tất cả những gì anh muốn biết em đều sẽ nói cho anh biết.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng vỗ vai Tịch Thận Trạch, an ủi anh: “Không sao đâu, em đã khỏe từ lâu rồi.”
“Bây giờ em lạc quan, yêu đời, hướng về phía trước hơn bất kỳ ai.” Cô nói đùa.
“Thư Thư.” Tịch Thận Trạch lại ôm cô chặt hơn một chút.
Phương Thư Mạn dịu dàng đáp: “Hửm?”
“Đừng bỏ anh lại nữa nhé.” Tịch Thận Trạch thì thầm cầu xin, “Đừng không cần anh nữa.”
“Bất kể là xảy ra chuyện gì, hãy để anh được cùng em đối mặt, được không?”
Cô mỉm cười, trả lời: “Được.”
Ngày 28 tháng 11, trưa thứ 6, những bông tuyết bắt đầu rơi rào rào mãi cho đến tận tối Phương Thư Mạn tan làm vẫn chưa ngừng.
Tịch Thận Trạch đã nhắn tin cho Phương Thư Mạn từ lúc ăn trưa báo là tối nay đến đón cô.
Khi Phương Thư Mạn tăng ca xong đi ra khỏi nhà tang lễ, Tịch Thận Trạch đã đợi cô một tiếng đồng hồ.
Phương Thư Mạn thấy Tịch Thận Trạch đứng ngoài xe đợi, cô cũng chẳng quan tâm đường trơn hay không, lập tức chạy về phía anh.
Tịch Thận Trạch vừa sải bước về phía trước vừa không nhịn được mà nhắc nhở cô: “Đi chậm thôi.”
May là Phương Thư Mạn chỉ không đứng vững khi đến trước mặt anh, cô lập tức ngã vào lòng anh, được anh đỡ vững vàng. Cô ngước mặt lên, chưa kịp nói gì, nụ hôn của Tịch Thận Trạch đã cùng những bông tuyết lạnh buốt rơi xuống.
Khóe mắt Phương Thư Mạn khẽ run lên, cô dịu dàng quấn quýt bên anh trong tuyết lớn một lát.
Thời gian như quay trở lại mùa đông năm cô học lớp 11.
Mùa Đông chí năm ấy, họ mới quen nhau được một tháng rưỡi, anh từ trường đại học về, đến trường cấp ba đón cô tan học, trên đường đưa cô về nhà đã cùng cô trao nhau cái hôn dưới tuyết đầu mùa năm đó.
Hết một nụ hôn, Phương Thư Mạn cùng Tịch Thận Trạch lên xe.
Trên đường về nhà cô vẫn luôn im lặng, khác với ngày thường cô không ngừng nói chuyện với anh.
Tịch Thận Trạch cảm giác có liên quan đến công việc hôm nay của cô. Anh bèn mở lời hỏi: “Thư Thư, em không sao chứ?”
Phương Thư Mạn đang ngẩn người thì bị giọng nói của anh kéo về thực tại, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Em ổn.”
Chưa đợi Tịch Thận Trạch hỏi cô có chuyện gì, cô đã chủ động kể lại mọi chuyện cho anh.
“Anh Thận, hôm nay em tiếp một người đã khuất là học sinh nữ lớp 11.” Phương Thư Mạn mím môi giây lát mới nói tiếp: “Bạn ấy tự cứa cổ tay, đến cả đêm mới được người ta phát hiện, lúc đó cơ thể bạn ấy đã lạnh ngắt.”
“Sau đó em mới biết bố mẹ của bạn ấy đã mất cả rồi, bạn ấy ở nhờ gia đình bác cả, bác cả không có con nhưng lại có một đứa con riêng, là anh họ hợp pháp của bạn ấy. Bạn ấy thường xuyên bị anh họ đánh đập bắt nạt, trong nhật ký bạn ấy kể rằng chỉ cần anh họ bạn ấy không vui, nhìn bạn ấy không vừa mắt là sẽ đánh bạn ấy. Bạn ấy không dám phản kháng, vì phản kháng sẽ đổi lại những trận đòn tàn nhẫn hơn. Sau đó bạn ấy phát hiện mình bị trầm cảm, cũng đã từng thử cầu cứu, nhưng bạn ấy phát hiện không ai có thể cứu được bạn ấy, cho nên sau khi bị anh họ đánh đập lần nữa, bạn ấy đã tìm đến giải thoát.”
Nói xong, Phương Thư Mạn im lặng một lúc rồi lại mở miệng lẩm bẩm: “Trên người bạn ấy có rất nhiều vết thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, còn kinh hoàng hơn cả vết sẹo trên cổ tay.”
“Chắc hẳn bạn ấy đã đau đớn lắm, không chịu đựng được nữa mới lựa chọn như vậy.”
Về phương diện nào đó, Phương Thư Mạn rất giống với cô gái này. Họ đều ở nhờ nhà họ hàng, đều bị anh trai bắt nạt, đều xuất hiện vấn đề về tâm lý.
Nhưng Phương Thư Mạn may mắn hơn cô gái này.
Phó Gia Hành ngày thường cũng rất đáng ghét, lúc thì mắng mỏ sỉ nhục cô, lúc thì ném đồ vào cô, đôi khi còn cố tình giẫm chân hoặc va vào cô.
Có lẽ vì cô chưa bao giờ phản kháng, anh ta thấy không thú vị, nên cũng không thực sự ra tay đánh cô.
Lần trước ngày thi đại học là lần đầu tiên cô và Phó Gia Hành xảy ra xung đột trực diện, cũng là lần đầu tiên cô bị Phó Gia Hành đơn phương đánh đập.
Chỉ trải qua một lần đó thôi, cái bóng đen trong lòng Phương Thư Mạn đã nhiều năm không thể xóa nhòa.
Huống chi là cô gái này thường xuyên bị anh họ riêng đánh đập.
Không ai chịu đựng được cả.
“Em rất buồn.” Sự kiềm chế và mạnh mẽ lúc đi làm cuối cùng cũng tan vỡ ở trước mặt người mình yêu, mắt Phương Thư Mạn cay xè, giọng nghẹn ngào: “Em vừa nghĩ, nếu như em quen bạn ấy sớm hơn, biết được hoàn cảnh của bạn ấy sớm hơn, thì liệu em có thể giúp được bạn ấy hay không. Có lẽ bạn ấy sẽ không đến nỗi phải đi trên con đường này.”
Đèn đỏ vừa lúc kịp, Tịch Thận Trạch từ từ dừng xe, kéo phanh xe, sau đó đưa tay nắm lấy tay Phương Thư Mạn.
Bàn tay anh ấm áp và đầy sức mạnh.
Phương Thư Mạn ngước mắt, đôi mắt ngấn lệ nhìn Tịch Thận Trạch.
Cuối cùng cô cũng không kìm được nước mắt, khóc nức nở: “Bạn ấy chỉ mới mười bảy tuổi thôi…”
“Lúc nhìn thấy cơ thể bạn ấy, em cảm thấy như cơ thể mình cũng đang đau đớn.”
Chỉ những người cũng từng phải chịu tổn thương như vậy mới hiểu được đó là nỗi đau nhường nào. Và Phương Thư Mạn hiểu rằng, nỗi đau của cô gái này còn gấp ngàn lần cô lúc trước.
Thậm chí đến khi cô ấy qua đời cũng chẳng có ai khóc thương, xót xa cho cô ấy.
Đèn đỏ chỉ còn một phút, Tịch Thận Trạch nghiêng người ôm lấy Phương Thư Mạn, lau nước mắt cho cô rồi nhẹ nhàng nói với cô: “Sẽ không còn đau nữa.”
Dù là cô ấy hay em, sẽ không còn đau nữa.
Vì chuyện này, Phương Thư Mạn ăn ít đi hẳn so với bữa tối thường ngày.
Tối nay cô cũng không mở máy chiếu để xem phim hay chương trình gì, ăn tối xong là về phòng nằm, có vẻ đã mệt lả.
Tịch Thận Trạch lên giường ôm cô vào lòng, Phương Thư Mạn chào anh một câu chúc ngủ ngon rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Anh không làm phiền cô, chỉ ân cần tắt đèn, hy vọng cô sẽ ngủ ngon.
Một lúc lâu sau, Tịch Thận Trạch biết Phương Thư Mạn vẫn chưa ngủ, Phương Thư Mạn cũng biết Tịch Thận Trạch vẫn còn thức.
Họ có thể đoán được đối phương có ngủ hay không chỉ bằng cách lắng nghe hơi thở của nhau.
“Anh Thận.” Phương Thư Mạn đột nhiên nói với anh: “Em đã đi khám tư vấn tâm lý.”
“Vì trước đây em đã từng muốn tự tử.” Cuối cùng cô cũng thú nhận với anh.
Môi Tịch Thận Trạch vô thức mím chặt lại, đường viền xương hàm cũng căng lên trong nháy mắt. Anh không nói gì ngay, chỉ lặng lẽ ôm chặt người trong lòng.
Cô im lặng vài giây rồi mới nhẹ nhàng cất lời: “Em biết chứng trầm cảm đau đớn đến mức nào.”
Đó là năm thứ hai Phương Thư Mạn học đại học ở thành phố Tân. Sau tròn một năm rời xa thành phố Thẩm, cô vẫn không thoát khỏi xiềng xích từng trói buộc cô trong sáu năm.
Trong suốt sáu năm dài, cô thường xuyên bị mợ mắng nhiếc, bị anh họ chế giễu, thỉnh thoảng còn bị phạt nhốt trong phòng tối không cho ăn.
Cho dù cô làm việc nhà tốt đến đâu thì mợ vẫn luôn có thể tìm ra lỗi.
Mỗi bữa cơm cô nấu, mợ và anh họ đều chê bai.
Mợ lấy mất tiền làm thêm của cô rồi còn mắng cô là đồ vong ơn bội nghĩa, nói số tiền này không đủ trả tiền ăn một quý cho cô.
Cậu luôn là người vô hình, miễn là cơn thịnh nộ của mợ không trút lên người cậu.
Bị mắng lâu ngày, cô cũng luôn cảm thấy mình là gánh nặng, là phiền phức, là người vô giá trị.
Khi ở bên Tịch Thận Trạch, cô cảm thấy anh cần cô, mặc dù mỗi lần gặp mặt cô đều thấp thỏm không biết anh có đột nhiên nói lời chia tay với cô không.
Trong suốt hai năm hẹn hò với anh, cảm giác không xứng sâu sắc luôn bao bọc cô thật chặt.
Vì vậy, sau khi chia tay Tịch Thận Trạch vì một lý do bất ngờ, Phương Thư Mạn cảm thấy mình bị cả thế giới ruồng bỏ.
Đối với cô, Tịch Thận Trạch chính là thế giới.
Và cú sốc này đã làm trầm trọng thêm chứng rối loạn cảm xúc của cô, khiến tinh thần cô hoàn toàn suy sụp.
Phương Thư Mạn không còn nhớ nổi mình bắt đầu có ý nghĩ đó từ ngày nào.
Hiện tại cô chỉ nhớ rằng vào tháng 5 năm đó khi đứng trước ban công ký túc xá cô đã muốn nhảy xuống. Ngay cả khi ở trong lớp học cô cũng cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem liệu nhảy từ đây xuống có chết hẳn được không.
Thấy con dao gọt hoa quả thậm chí cô còn muốn giấu đi, định tìm cơ hội cắt cổ tay.
Cô nhận ra rõ ràng sự bất ổn của mình.
Sau đó, cô bắt đầu tìm cách tự cứu mình.
Sau khi thử mọi cách mà vẫn không được, cuối cùng Phương Thư Mạn đã tìm đến tư vấn tâm lý. Cô đã tìm thấy một nhà tư vấn tâm lý trên ứng dụng tư vấn tâm lý mà Tịch Thận Trạch đã phát hiện mấy tháng trước.
Bởi vì lúc đó cô không có nhiều tiền để đến bệnh viện khám bác sĩ tâm lý.
Nhưng thật may mắn là nhà tư vấn tâm lý mà cô tìm thấy trên ứng dụng lại là một bác sĩ tâm lý của bệnh viện hạng ba, lúc đó bác sĩ chỉ tranh thủ thời gian rảnh rỗi để tư vấn miễn phí, hy vọng có thể giúp đỡ những người cần giúp đỡ.
Đến tận bây giờ, Phương Thư Mạn vẫn nhớ tên của bác sĩ đó.
Bác sĩ tên là Lâm Vũ Nhu, đúng như tên gọi, là một người chị rất dịu dàng.
Khi Phương Thư Mạn kể lại những gì mình đã trải qua một cách lộn xộn, Lâm Vũ Nhu đã bao dung cô hết mực.
Lúc đó Phương Thư Mạn suy sụp về mặt cảm xúc, cô khóc nức nở và nói với Lâm Vũ Nhu nhiều nhất một câu: “Em làm mất anh ấy rồi, em sẽ không bao giờ được cần đến nữa.”
Lâm Vũ Nhu bảo cô hãy thử đặt bản ngã lên hàng đầu, bảo cô hãy nghĩ xem bản thân mình cần gì, chứ đừng cứ nghĩ đến việc người khác nhận được gì từ cô.
Phá vỡ bản ngã rồi tái thiết bản ngã là một quá trình rất đau đớn.
Phương Thư Mạn đã mất hai năm.
Mãi cho đến gần tốt nghiệp, trong tiết học trải nghiệm cái chết, cuối cùng cô mới hiểu được ý nghĩa cuộc sống của mình.
Là Tịch Thận Trạch.
Cô cần không phải là con người Tịch Thận Trạch, mà là sự tồn tại của anh.
Anh khỏe mạnh bình an quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Nếu cô có thể nhìn thấy anh từ xa thì càng tốt.
Vì vậy sau khi tốt nghiệp cô đã trở về thành phố Thẩm.
Nhưng cô không dám chủ động tìm anh, chỉ có thể cầu nguyện rằng ông trời sẽ cho cô một cơ hội gặp lại anh khi cô còn sống.
Rồi anh xuất hiện.
Anh thực sự đã một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời cô.
Phương Thư Mạn chỉ nói đơn giản với Tịch Thận Trạch: “Em phát hiện ra dấu hiệu vào kỳ nghỉ hè năm nhất, sau đó liên tục tìm đến tư vấn tâm lý, em gặp được một bác sĩ tâm lý rất tốt, là một người chị siêu dịu dàng, chị ấy đã giúp em miễn phí trong hai năm, miễn là em cần thì chị ấy sẽ luôn xuất hiện.”
“Nhưng sau khi khỏe rồi thì bọn em không còn liên lạc nữa. Lần đó anh có nhắc đến ứng dụng tư vấn tâm lý trên điện thoại của em, sau đó em đã cố tình mở ra xem có thể tìm thấy chị ấy không, nhưng phát hiện chị ấy đã thoát khỏi nền tảng này rồi.”
Tịch Thận Trạch từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.
Mặc dù anh đã biết từ lâu rằng cô từng có vấn đề về tâm lý, nhưng vào khoảnh khắc cô nói với anh, ngoài việc ôm chặt cô ra, anh không biết mình còn có thể làm gì cho cô.
Trái tim Tịch Thận Trạch rất đau.
Nhưng anh biết, nỗi đau của anh không bằng một phần tỷ những gì cô đã trải qua.
Chút đau đớn này anh đáng phải chịu đựng.
Một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng hỏi: “Em còn muốn nói gì với anh không?”
Phương Thư Mạn nhất thời không nghĩ ra được.
Cô cảm nhận được nỗi buồn của anh, bèn nói đùa: “Em sợ anh lại khóc.”
Tịch Thận Trạch còn chưa kịp nói, Phương Thư Mạn đã nói với giọng điệu vui vẻ, sảng khoái: “Tạm thời em nghĩ chưa ra, đợi em nghĩ ra rồi sẽ nói với anh.”
“Còn rất nhiều thời gian, tất cả những gì anh muốn biết em đều sẽ nói cho anh biết.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng vỗ vai Tịch Thận Trạch, an ủi anh: “Không sao đâu, em đã khỏe từ lâu rồi.”
“Bây giờ em lạc quan, yêu đời, hướng về phía trước hơn bất kỳ ai.” Cô nói đùa.
“Thư Thư.” Tịch Thận Trạch lại ôm cô chặt hơn một chút.
Phương Thư Mạn dịu dàng đáp: “Hửm?”
“Đừng bỏ anh lại nữa nhé.” Tịch Thận Trạch thì thầm cầu xin, “Đừng không cần anh nữa.”
“Bất kể là xảy ra chuyện gì, hãy để anh được cùng em đối mặt, được không?”
Cô mỉm cười, trả lời: “Được.”