Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 48: Năm đó
“Phó Gia Hành?” Tịch Thận Trạch hơi nhíu mày hỏi.
Phương Thư Mạn gật đầu: “Anh ta phát hiện ra em có điện thoại nên đã cướp lấy.”
Lúc đó trong nhà chỉ có hai người họ, cậu Phó Xuân Hoa và mợ Lý Nại Mai đi ra ngoài mua đồ ăn. Vì kỳ thi đại học sắp đến nên những ngày này Lý Nại Mai rất chú ý đến chế độ ăn uống của Phó Gia Hành.
Phó Gia Hành bất chấp sự phản kháng của Phương Thư Mạn, nắm lấy tay cô ép cô mở khóa, sau đó anh ta nhốt cô vào một gian phòng nhỏ không có cửa sổ mà cô đang ở.
Anh ta đứng ngoài cửa dùng tay chặn tay nắm cửa, mặc cho cô đập cửa và la hét, tự ý xem tất cả các phần mềm trên điện thoại của cô.
Phó Gia Hành phát hiện trong tin nhắn WeChat của Phương Thư Mạn có một số điện thoại tên là “anh Thận” được Phương Thư Mạn ghim lên đầu. Anh ta tò mò bấm vào xem vài lần, sau đó gần như đã xác định được đối phương là Tịch Thận Trạch, và Phương Thư Mạn đang hẹn hò với Tịch Thận Trạch.
Tịch Thận Trạch thì ai mà không biết, thủ khoa khối Tự nhiên kỳ thi đại học năm ngoái, hai năm nay cứ đến mùa thi đại học là các trường lại nhắc đến anh hết lần này đến lần khác.
Còn Phương Thư Mạn, một đứa con gái bình thường đến mức tầm thường, ngoại hình không nổi bật, thành tích không xuất sắc, còn cao số khắc chết cha mẹ, đến nhà anh ta làm kẻ ăn bám, vậy mà lại yêu đương với Tịch Thận Trạch.
Phó Gia Hành như thể biết được một trò đùa lớn, lập tức cười không thở nổi. Một lúc sau, anh ta mới buông tay khỏi tay nắm cửa.
Sau khi Phương Thư Mạn mở cửa xuất hiện trước mặt anh ta, Phó Gia Hành nhìn chằm chằm vào người cô với ánh mắt d-â-m đãng, giọng điệu cũng khiến người ta khó chịu: “Sao Tịch Thận Trạch lại thích mày được nhỉ? Hay là mày cho nó qu-an h-ệ rồi? Nếu không thì làm sao nó thèm để mắt tới mày?”
Phương Thư Mạn tức đến run cả người, cũng chỉ mắng ra được một câu: “Anh là đồ vô liêm sỉ!”
“Tao vô liêm sỉ hay là mày còn nhỏ tuổi mà không biết xấu hổ hả?” Phó Gia Hành hỏi một cách rất đê tiện, “Nằm ngửa cho nó chơi chắc là sướng lắm nhỉ Phương Thư Mạn? Nó chơi mày thế nào? Mày có BJ cho nó không?”
(*BJ: dùng miệng)
Phương Thư Mạn bỗng nhiên tức đến sôi máu, bản thân cô không sao cả, cô vốn không có gì đáng tôn trọng, nhưng cô không nghe được người khác vu khống và làm nhục Tịch Thận Trạch.
Cô không thể chịu đựng được việc Phó Gia Hành nghĩ về Tịch Thận Trạch như một người tồi tệ như vậy.
Phương Thư Mạn đột nhiên lao về phía Phó Gia Hành.
Đầu tiên, cô dùng hết sức bình sinh đâm vào Phó Gia Hành, khi Phó Gia Hành loạng choạng lùi lại phía sau, cô lại chớp lấy cơ hội giơ tay lên tát mạnh vào mặt anh ta một cái.
Tiếng tát mạnh mẽ vang khắp phòng, tay Phương Thư Mạn cũng tê dại, đau rát.
Phó Gia Hành bị Phương Thư Mạn đánh cho choáng váng, dường như không ngờ rằng con nhóc ngoan ngoãn này lại dám ra tay đánh anh ta.
Phương Thư Mạn cũng không biết cơ thể nhỏ bé của mình có thể bùng nổ sức mạnh lớn đến như vậy.
Nhưng rất nhanh, Phó Gia Hành đã phản ứng lại.
Ngay lúc Phương Thư Mạn giật lại điện thoại từ tay anh ta và định chạy ra ngoài, Phó Gia Hành đã túm lấy cổ tay cô dùng sức bẻ lại, buộc Phương Thư Mạn phải buông tay, điện thoại rơi xuống đất.
Phó Gia Hành vẫn chưa tha cho cô, anh ta bắt đầu tát Phương Thư Mạn, vừa tát vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh tao à?”
“Mày thử đánh tao thêm một cái xem.”
“Ăn cơm nhà tao ở nhà tao mà còn dám đánh tao, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi đấy!”
“Sao không đánh nữa? Đánh đi!”
……
Sau mỗi một câu, anh ta lại tát Phương Thư Mạn một cái.
Mỗi cái tát đều rất mạnh.
Sau đó, khóe miệng Phương Thư Mạn rỉ máu, má sưng húp cũng có vết máu, tai cũng bắt đầu ù đi.
Cô bị Phó Gia Hành mạnh tay hất ra như ném một thứ rác rưởi kinh tởm, người cô ngã xuống đất.
Phương Thư Mạn đã bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, chỉ thấy đau, nhưng không nói rõ được đau ở đâu.
Vì sự phản kháng vừa rồi của Phương Thư Mạn, Phó Gia Hành bắt đầu cố ý làm bậy. Anh ta nhặt điện thoại của Phương Thư Mạn trên mặt đất lên, dùng WeChat của Phương Thư Mạn gửi ba chữ cho Tịch Thận Trạch: “Chia tay đi.”
Gửi xong còn cố tình giơ điện thoại lên cho Phương Thư Mạn xem.
Phương Thư Mạn mở to mắt đầy vẻ không thể tin nổi, bò dậy định giật lấy điện thoại, cô muốn nói với Tịch Thận Trạch rằng cô không phải là người gửi tin nhắn đó.
Nhưng một cô gái gầy yếu như cô sao có thể là đối thủ của Phó Gia Hành cao tới một mét tám.
Phó Gia Hành dễ dàng đẩy cô ngã xuống đất.
Vẫn chưa đủ, sau khi gửi tin nhắn chia tay, Phó Gia Hành lấy thẻ sim ra.
Anh ta định bước đến nhà vệ sinh thì bị Phương Thư Mạn ôm lấy chân.
Biểu cảm của Phương Thư Mạn rất hoảng sợ, cô rơi nước mắt cầu xin anh ta: “Anh đừng vứt, tôi xin anh, đừng vứt nó đi…”
Dù rất thích thú khi thấy Phương Thư Mạn cúi đầu cầu xin mình, nhưng Phó Gia Hành vẫn không nghe lời cô. Làm sao anh ta có thể nghe lời Phương Thư Mạn được. Anh ta đá Phương Thư Mạn ra, sải bước đến nhà vệ sinh, ném thẻ sim vào bồn cầu rồi xả nước.
Khi Phương Thư Mạn chạy đến thì thẻ sim đã bị bồn cầu cuốn trôi.
Dù lòng như lửa đốt, nhưng Phương Thư Mạn chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại. Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, bắt đầu mềm mỏng, hạ mình cầu xin Phó Gia Hành: “Là lỗi của tôi, tôi không nên đánh anh, xin lỗi anh, anh đừng chấp nhặt tôi nhé.”
“Thẻ sim mất rồi thì thôi, anh có thể trả lại điện thoại cho tôi không?”
Phó Gia Hành hơi nheo mắt, rất vô lại đưa ra điều kiện: “Cũng không phải là không được, mày cầu xin tao trước đi, tao sẽ cân nhắc.”
Tư thế của Phương Thư Mạn gần như khuỵu xuống đất. Cô tha thiết nói: “Tôi xin anh, anh họ, anh trả lại điện thoại cho tôi được không?”
Phó Gia Hành khinh thường nói: “Chỉ vậy thôi ư?”
Phương Thư Mạn bối rối nhìn anh ta.
Cô thấy miệng anh mấp máy, nhưng không nói ra lời nào tử tế.
“Quỳ xuống cầu xin tao.” Giọng điệu hống hách của Phó Gia Hành còn pha chút không kiên nhẫn.
Phương Thư Mạn quỳ xuống trước mặt anh ta.
Để lấy lại chiếc điện thoại mà Tịch Thận Trạch tặng cho mình, cô có thể vứt bỏ hết cả lòng tự trọng và sĩ diện.
Cô quỳ trên sàn, vừa khóc vừa cầu xin anh ta trả lại điện thoại cho mình.
Phương Thư Mạn thực sự rất sợ Phó Gia Hành làm hỏng chiếc điện thoại mà Tịch Thận Trạch tặng cho cô.
Và nỗi lo lắng của cô đã sớm trở thành sự thật.
Bởi vì Phó Gia Hành không những không trả lại cho cô mà còn đập nát chiếc điện thoại đó ngay trước mặt cô.
Đó là món quà Tịch Thận Trạch tặng cho cô.
Cứ như vậy, nó trở thành một đống phế liệu trước mắt cô.
Phương Thư Mạn định tiến đến lấy chiếc điện thoại đã vỡ nát.
Nhưng khi cô vừa chạm vào điện thoại thì đột nhiên bị Phó Gia Hành kéo ngã về phía sau.
Các ngón tay của Phương Thư Mạn bị những cạnh sắc của điện thoại cứa rách, nhưng cô không thấy đau.
Bởi vì trong lòng cô còn đau hơn.
Món đồ mà cô vô cùng trân trọng, cứ thế bị Phó Gia Hành làm hỏng.
Phó Gia Hành kéo Phương Thư Mạn vào nhà vệ sinh như kéo một túi rác.
Anh ta bắt đầu tích nước vào bồn rửa, sau đó hung tợn túm lấy tóc Phương Thư Mạn, kéo cô không có sức chống trả dậy, nhiều lần bóp chặt gáy cô ấn mặt cô vào bồn rửa đầy nước.
Da đầu bị anh ta giật rất đau, nhưng Phương Thư Mạn không quan tâm.
Tuy nhiên, mặc dù Phương Thư Mạn cố gắng nín thở, nhưng vẫn không may bị sặc nước.
Bởi vì Phương Thư Mạn trước đây chưa bao giờ dám trái lời anh ta, nhưng hôm nay lại động thủ đánh anh ta, mà anh ta vốn là người thù dai, cho nên đã bắt nạt Phương Thư Mạn đến mức này vẫn chưa hết giận.
Tiếp đó, anh ta lại ném Phương Thư Mạn xuống đất, cầm vòi sen, mở công tắc vòi sen, bắt đầu xối nước vào người cô.
Phương Thư Mạn vẫn đang ho không ngừng, chỉ có thể co rúm vào góc tường, mặc anh ta trút giận. Cô biết rằng chỉ khi cô không phản kháng thì màn sỉ nhục đơn phương này mới có thể kết thúc sớm.
Máu trên các ngón tay nhanh chóng bị dòng nước cuốn trôi, không còn nhìn thấy nữa. Nhưng vết thương trong lòng cô không thể lành lại trong thời gian ngắn.
Phương Thư Mạn ngồi thụp ở góc nhà vệ sinh, ngẩn người thật lâu.
Lâu đến mức Phó Gia Hành đã về phòng chơi game rồi, lâu đến mức Phó Xuân Hoa và Lý Nại Mai đi mua thức ăn ngoài về đến nhà rồi, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi thụp ở góc nhà vệ sinh, không dám nhúc nhích, như một con rối gỗ mặc người sai khiến.
Mãi đến khi Phó Xuân Hoa thấy Phương Thư Mạn ướt sũng người ngồi co ro ở góc nhà vệ sinh, ông ta mới vội vàng kéo cô dậy, bảo cô về phòng thay quần áo.
Khi Phương Thư Mạn bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lý Nại Mai nhìn cô với vẻ mặt không rõ rồi đi vào phòng Phó Gia Hành.
Dù cách một cánh cửa, Phương Thư Mạn vẫn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Phó Gia Hành và Lý Nại Mai.
Lý Nại Mai nghi ngờ Phó Gia Hành đã xâm phạm cô.
Phó Gia Hành nói với giọng điệu “Mẹ đừng có làm con ghê tởm”: “Mẹ nghĩ gì vậy! Con điên hay gì mà đụng vào nó! Ngực không có, mông không có, mặt mũi cũng chả xinh đẹp gì, con đụng vào nó làm gì? Tự chuốc khổ vào người à?”
“Con có thể làm gì nó, chỉ dạy dỗ nó thôi.” Anh ta tỏ ra mất kiên nhẫn, “Yên tâm đi, con biết chừng mực, sẽ không giết chết nó đâu.”
“Biết chừng mực là thế nào?” Lý Nại Mai trách móc Phó Gia Hành: “Cái gì mà không giết chết nó, con không nên động tay như thế! Nó làm con không vui thì mắng nó vài câu là được rồi, sao lại học cách đánh người…”
“Là nó đánh con trước,” Phó Gia Hành vu khống trước, không hề nhắc đến việc mình đã bắt nạt Phương Thư Mạn như thế nào, chỉ nói: “Con chỉ phát hiện ra nó có điện thoại, muốn lấy điện thoại của nó xem thử, nó xông đến tát con một cái, giống như một con thần kinh phát điên vậy.”
Nghe nói con trai bị Phương Thư Mạn tát, Lý Nại Mai lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Bà ta xông vào phòng Phương Thư Mạn, bất chấp cô đã thay quần áo hay chưa, trực tiếp đẩy cô ngã xuống giường, tiện tay cầm lấy cây chổi gỗ quét giường bên cạnh lên đánh mạnh vào lưng và mông cô.
“Con đ-ĩ này, mày dám đánh anh trai mày sao, mày còn có lương tâm không! Bọn tao nuôi mày sáu năm ròng, đã không biết ơn thì thôi, còn dám động tay đánh người! Đúng là làm phản mà!”
“Đồ thứ sao chổi! Khắc chết cha mẹ mày rồi còn đến quấy phá nhà tao, hôm nay tao không đánh chết mày thì thôi chứ…”
Phương Thư Mạn nằm tê liệt trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bức tường trắng toát, bên tai văng vẳng tiếng chửi bới của Lý Nại Mai.
Cây chổi quét giường liên tục giáng xuống người cô, rất đau, rất đau.
Nước mắt chảy ra từ hốc mắt mà cô không hề hay biết.
Một lúc sau, Phó Xuân Hoa thấy Lý Nại Mai đã nguôi giận mới chạy đến ngăn cản bà ta: “Được rồi được rồi, đừng đánh nữa, bà cũng không nghĩ xem con bé có đánh lại được Tiểu Hành không? Tiểu Hành đã đòi lại những gì nó bị ấm ức rồi, bà còn không rõ tính tình con trai mình thế nào sao? Nó không bao giờ chịu thiệt, ai mà chiếm được lợi từ nó chứ.”
“Ngày mai cả hai đứa đều phải thi đại học, mấy ngày này cứ bình tĩnh đi.”
Khi Phó Xuân Hoa kéo Lý Nại Mai ra ngoài, Lý Nại Mai nhổ nước bọt vào Phương Thư Mạn đang nằm trên giường như một cái xác chết, mắng rất chua ngoa: “Thi đại học xong thì cút đi, đừng có bám lấy nhà tao nữa! Giống như một con chó ghẻ vậy!”
Dù Phương Thư Mạn rất muốn đi ngay trong tối hôm đó, nhưng vì kỳ thi đại học hai ngày tới, cô vẫn nhẫn nhịn. Cô cược rằng trong thời gian diễn ra kỳ thi họ sẽ không để ý đến cô. Dù sao đối với Lý Nại Mai thì đây là kỳ thi đại học quan trọng của Phó Gia Hành, không được sơ suất. Vì vậy, trong hai ngày thi đại học, tính tình của Lý Nại Mai đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Phó Gia Hành có lẽ tin chắc rằng sau chuyện lần trước Phương Thư Mạn sẽ không dám làm gì nữa, nên càng không coi cô ra gì. Nhưng vì đang trong kỳ thi đại học, anh ta cũng không để tâm đến việc làm gì cô.
Phương Thư Mạn cũng đã từng nghĩ đến chuyện có nên đến nhà Nghê Nghê hay không. Nhưng cô bị thương khắp người như vậy, chưa nói đến việc ông nội lo lắng, chắc chắn Nghê Nghê cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Vào thời điểm quan trọng này, Phương Thư Mạn không muốn vì lý do của mình mà khiến Nghê Nghê mất tập trung trong kỳ thi đại học.
Kỳ thi đại học quá quan trọng.
Đối với cô, đối với Nghê Nghê, đối với vô số học sinh sắp tham gia kỳ thi đại học, kỳ thi đại học là quan trọng nhất.
Trước kỳ thi đại học, mọi thứ đều phải nhường bước.
Phương Thư Mạn định thi đại học xong sẽ đến nhà Nghê Nghê, cũng muốn thông qua Nghê Nghê liên lạc với Tịch Thận Trạch, nói với anh rằng cô không muốn chia tay, tin nhắn đó không phải do cô gửi.
Tuy nhiên, Phương Thư Mạn lại bị sốt suốt hai ngày thi đại học. Không uống thuốc thì người khó chịu, uống thuốc thì buồn ngủ.
Hai ngày thi đại học, thi bốn môn gồm Toán, Văn, Ngoại ngữ và Khoa học tự nhiên, không một môn nào cô cảm thấy thi tốt.
Kỳ thi đại học của Phương Thư Mạn thảm hại vô cùng.
Và cô biết rõ rằng, cô không có cơ hội làm lại.
Phương Thư Mạn hoàn toàn suy sụp.
Cô đã học hành chăm chỉ trong thời gian dài như vậy, Tịch Thận Trạch đã kèm cặp cô bấy lâu, cô đã tận mắt chứng kiến điểm số của mình từng chút một leo lên, leo đến mức chỉ cần thi đại học bình thường là có thể chắc chắn đỗ vào Đại học Y thành phố Thẩm.
Nhưng giờ đây, mọi viễn cảnh tươi đẹp đều trở thành bong bóng vỡ tan.
Cô vốn định thi đại học xong sẽ đi tìm Nghê Hân Vân, nhưng lại tự kỷ trốn tránh.
Cô không muốn gặp bất kỳ ai.
Chiều hôm đó, sau khi thi xong, cô về nhà cậu lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn, thực ra chỉ là một chiếc ba lô mà thôi.
Phương Thư Mạn gật đầu: “Anh ta phát hiện ra em có điện thoại nên đã cướp lấy.”
Lúc đó trong nhà chỉ có hai người họ, cậu Phó Xuân Hoa và mợ Lý Nại Mai đi ra ngoài mua đồ ăn. Vì kỳ thi đại học sắp đến nên những ngày này Lý Nại Mai rất chú ý đến chế độ ăn uống của Phó Gia Hành.
Phó Gia Hành bất chấp sự phản kháng của Phương Thư Mạn, nắm lấy tay cô ép cô mở khóa, sau đó anh ta nhốt cô vào một gian phòng nhỏ không có cửa sổ mà cô đang ở.
Anh ta đứng ngoài cửa dùng tay chặn tay nắm cửa, mặc cho cô đập cửa và la hét, tự ý xem tất cả các phần mềm trên điện thoại của cô.
Phó Gia Hành phát hiện trong tin nhắn WeChat của Phương Thư Mạn có một số điện thoại tên là “anh Thận” được Phương Thư Mạn ghim lên đầu. Anh ta tò mò bấm vào xem vài lần, sau đó gần như đã xác định được đối phương là Tịch Thận Trạch, và Phương Thư Mạn đang hẹn hò với Tịch Thận Trạch.
Tịch Thận Trạch thì ai mà không biết, thủ khoa khối Tự nhiên kỳ thi đại học năm ngoái, hai năm nay cứ đến mùa thi đại học là các trường lại nhắc đến anh hết lần này đến lần khác.
Còn Phương Thư Mạn, một đứa con gái bình thường đến mức tầm thường, ngoại hình không nổi bật, thành tích không xuất sắc, còn cao số khắc chết cha mẹ, đến nhà anh ta làm kẻ ăn bám, vậy mà lại yêu đương với Tịch Thận Trạch.
Phó Gia Hành như thể biết được một trò đùa lớn, lập tức cười không thở nổi. Một lúc sau, anh ta mới buông tay khỏi tay nắm cửa.
Sau khi Phương Thư Mạn mở cửa xuất hiện trước mặt anh ta, Phó Gia Hành nhìn chằm chằm vào người cô với ánh mắt d-â-m đãng, giọng điệu cũng khiến người ta khó chịu: “Sao Tịch Thận Trạch lại thích mày được nhỉ? Hay là mày cho nó qu-an h-ệ rồi? Nếu không thì làm sao nó thèm để mắt tới mày?”
Phương Thư Mạn tức đến run cả người, cũng chỉ mắng ra được một câu: “Anh là đồ vô liêm sỉ!”
“Tao vô liêm sỉ hay là mày còn nhỏ tuổi mà không biết xấu hổ hả?” Phó Gia Hành hỏi một cách rất đê tiện, “Nằm ngửa cho nó chơi chắc là sướng lắm nhỉ Phương Thư Mạn? Nó chơi mày thế nào? Mày có BJ cho nó không?”
(*BJ: dùng miệng)
Phương Thư Mạn bỗng nhiên tức đến sôi máu, bản thân cô không sao cả, cô vốn không có gì đáng tôn trọng, nhưng cô không nghe được người khác vu khống và làm nhục Tịch Thận Trạch.
Cô không thể chịu đựng được việc Phó Gia Hành nghĩ về Tịch Thận Trạch như một người tồi tệ như vậy.
Phương Thư Mạn đột nhiên lao về phía Phó Gia Hành.
Đầu tiên, cô dùng hết sức bình sinh đâm vào Phó Gia Hành, khi Phó Gia Hành loạng choạng lùi lại phía sau, cô lại chớp lấy cơ hội giơ tay lên tát mạnh vào mặt anh ta một cái.
Tiếng tát mạnh mẽ vang khắp phòng, tay Phương Thư Mạn cũng tê dại, đau rát.
Phó Gia Hành bị Phương Thư Mạn đánh cho choáng váng, dường như không ngờ rằng con nhóc ngoan ngoãn này lại dám ra tay đánh anh ta.
Phương Thư Mạn cũng không biết cơ thể nhỏ bé của mình có thể bùng nổ sức mạnh lớn đến như vậy.
Nhưng rất nhanh, Phó Gia Hành đã phản ứng lại.
Ngay lúc Phương Thư Mạn giật lại điện thoại từ tay anh ta và định chạy ra ngoài, Phó Gia Hành đã túm lấy cổ tay cô dùng sức bẻ lại, buộc Phương Thư Mạn phải buông tay, điện thoại rơi xuống đất.
Phó Gia Hành vẫn chưa tha cho cô, anh ta bắt đầu tát Phương Thư Mạn, vừa tát vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh tao à?”
“Mày thử đánh tao thêm một cái xem.”
“Ăn cơm nhà tao ở nhà tao mà còn dám đánh tao, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi đấy!”
“Sao không đánh nữa? Đánh đi!”
……
Sau mỗi một câu, anh ta lại tát Phương Thư Mạn một cái.
Mỗi cái tát đều rất mạnh.
Sau đó, khóe miệng Phương Thư Mạn rỉ máu, má sưng húp cũng có vết máu, tai cũng bắt đầu ù đi.
Cô bị Phó Gia Hành mạnh tay hất ra như ném một thứ rác rưởi kinh tởm, người cô ngã xuống đất.
Phương Thư Mạn đã bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, chỉ thấy đau, nhưng không nói rõ được đau ở đâu.
Vì sự phản kháng vừa rồi của Phương Thư Mạn, Phó Gia Hành bắt đầu cố ý làm bậy. Anh ta nhặt điện thoại của Phương Thư Mạn trên mặt đất lên, dùng WeChat của Phương Thư Mạn gửi ba chữ cho Tịch Thận Trạch: “Chia tay đi.”
Gửi xong còn cố tình giơ điện thoại lên cho Phương Thư Mạn xem.
Phương Thư Mạn mở to mắt đầy vẻ không thể tin nổi, bò dậy định giật lấy điện thoại, cô muốn nói với Tịch Thận Trạch rằng cô không phải là người gửi tin nhắn đó.
Nhưng một cô gái gầy yếu như cô sao có thể là đối thủ của Phó Gia Hành cao tới một mét tám.
Phó Gia Hành dễ dàng đẩy cô ngã xuống đất.
Vẫn chưa đủ, sau khi gửi tin nhắn chia tay, Phó Gia Hành lấy thẻ sim ra.
Anh ta định bước đến nhà vệ sinh thì bị Phương Thư Mạn ôm lấy chân.
Biểu cảm của Phương Thư Mạn rất hoảng sợ, cô rơi nước mắt cầu xin anh ta: “Anh đừng vứt, tôi xin anh, đừng vứt nó đi…”
Dù rất thích thú khi thấy Phương Thư Mạn cúi đầu cầu xin mình, nhưng Phó Gia Hành vẫn không nghe lời cô. Làm sao anh ta có thể nghe lời Phương Thư Mạn được. Anh ta đá Phương Thư Mạn ra, sải bước đến nhà vệ sinh, ném thẻ sim vào bồn cầu rồi xả nước.
Khi Phương Thư Mạn chạy đến thì thẻ sim đã bị bồn cầu cuốn trôi.
Dù lòng như lửa đốt, nhưng Phương Thư Mạn chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại. Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, bắt đầu mềm mỏng, hạ mình cầu xin Phó Gia Hành: “Là lỗi của tôi, tôi không nên đánh anh, xin lỗi anh, anh đừng chấp nhặt tôi nhé.”
“Thẻ sim mất rồi thì thôi, anh có thể trả lại điện thoại cho tôi không?”
Phó Gia Hành hơi nheo mắt, rất vô lại đưa ra điều kiện: “Cũng không phải là không được, mày cầu xin tao trước đi, tao sẽ cân nhắc.”
Tư thế của Phương Thư Mạn gần như khuỵu xuống đất. Cô tha thiết nói: “Tôi xin anh, anh họ, anh trả lại điện thoại cho tôi được không?”
Phó Gia Hành khinh thường nói: “Chỉ vậy thôi ư?”
Phương Thư Mạn bối rối nhìn anh ta.
Cô thấy miệng anh mấp máy, nhưng không nói ra lời nào tử tế.
“Quỳ xuống cầu xin tao.” Giọng điệu hống hách của Phó Gia Hành còn pha chút không kiên nhẫn.
Phương Thư Mạn quỳ xuống trước mặt anh ta.
Để lấy lại chiếc điện thoại mà Tịch Thận Trạch tặng cho mình, cô có thể vứt bỏ hết cả lòng tự trọng và sĩ diện.
Cô quỳ trên sàn, vừa khóc vừa cầu xin anh ta trả lại điện thoại cho mình.
Phương Thư Mạn thực sự rất sợ Phó Gia Hành làm hỏng chiếc điện thoại mà Tịch Thận Trạch tặng cho cô.
Và nỗi lo lắng của cô đã sớm trở thành sự thật.
Bởi vì Phó Gia Hành không những không trả lại cho cô mà còn đập nát chiếc điện thoại đó ngay trước mặt cô.
Đó là món quà Tịch Thận Trạch tặng cho cô.
Cứ như vậy, nó trở thành một đống phế liệu trước mắt cô.
Phương Thư Mạn định tiến đến lấy chiếc điện thoại đã vỡ nát.
Nhưng khi cô vừa chạm vào điện thoại thì đột nhiên bị Phó Gia Hành kéo ngã về phía sau.
Các ngón tay của Phương Thư Mạn bị những cạnh sắc của điện thoại cứa rách, nhưng cô không thấy đau.
Bởi vì trong lòng cô còn đau hơn.
Món đồ mà cô vô cùng trân trọng, cứ thế bị Phó Gia Hành làm hỏng.
Phó Gia Hành kéo Phương Thư Mạn vào nhà vệ sinh như kéo một túi rác.
Anh ta bắt đầu tích nước vào bồn rửa, sau đó hung tợn túm lấy tóc Phương Thư Mạn, kéo cô không có sức chống trả dậy, nhiều lần bóp chặt gáy cô ấn mặt cô vào bồn rửa đầy nước.
Da đầu bị anh ta giật rất đau, nhưng Phương Thư Mạn không quan tâm.
Tuy nhiên, mặc dù Phương Thư Mạn cố gắng nín thở, nhưng vẫn không may bị sặc nước.
Bởi vì Phương Thư Mạn trước đây chưa bao giờ dám trái lời anh ta, nhưng hôm nay lại động thủ đánh anh ta, mà anh ta vốn là người thù dai, cho nên đã bắt nạt Phương Thư Mạn đến mức này vẫn chưa hết giận.
Tiếp đó, anh ta lại ném Phương Thư Mạn xuống đất, cầm vòi sen, mở công tắc vòi sen, bắt đầu xối nước vào người cô.
Phương Thư Mạn vẫn đang ho không ngừng, chỉ có thể co rúm vào góc tường, mặc anh ta trút giận. Cô biết rằng chỉ khi cô không phản kháng thì màn sỉ nhục đơn phương này mới có thể kết thúc sớm.
Máu trên các ngón tay nhanh chóng bị dòng nước cuốn trôi, không còn nhìn thấy nữa. Nhưng vết thương trong lòng cô không thể lành lại trong thời gian ngắn.
Phương Thư Mạn ngồi thụp ở góc nhà vệ sinh, ngẩn người thật lâu.
Lâu đến mức Phó Gia Hành đã về phòng chơi game rồi, lâu đến mức Phó Xuân Hoa và Lý Nại Mai đi mua thức ăn ngoài về đến nhà rồi, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi thụp ở góc nhà vệ sinh, không dám nhúc nhích, như một con rối gỗ mặc người sai khiến.
Mãi đến khi Phó Xuân Hoa thấy Phương Thư Mạn ướt sũng người ngồi co ro ở góc nhà vệ sinh, ông ta mới vội vàng kéo cô dậy, bảo cô về phòng thay quần áo.
Khi Phương Thư Mạn bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lý Nại Mai nhìn cô với vẻ mặt không rõ rồi đi vào phòng Phó Gia Hành.
Dù cách một cánh cửa, Phương Thư Mạn vẫn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Phó Gia Hành và Lý Nại Mai.
Lý Nại Mai nghi ngờ Phó Gia Hành đã xâm phạm cô.
Phó Gia Hành nói với giọng điệu “Mẹ đừng có làm con ghê tởm”: “Mẹ nghĩ gì vậy! Con điên hay gì mà đụng vào nó! Ngực không có, mông không có, mặt mũi cũng chả xinh đẹp gì, con đụng vào nó làm gì? Tự chuốc khổ vào người à?”
“Con có thể làm gì nó, chỉ dạy dỗ nó thôi.” Anh ta tỏ ra mất kiên nhẫn, “Yên tâm đi, con biết chừng mực, sẽ không giết chết nó đâu.”
“Biết chừng mực là thế nào?” Lý Nại Mai trách móc Phó Gia Hành: “Cái gì mà không giết chết nó, con không nên động tay như thế! Nó làm con không vui thì mắng nó vài câu là được rồi, sao lại học cách đánh người…”
“Là nó đánh con trước,” Phó Gia Hành vu khống trước, không hề nhắc đến việc mình đã bắt nạt Phương Thư Mạn như thế nào, chỉ nói: “Con chỉ phát hiện ra nó có điện thoại, muốn lấy điện thoại của nó xem thử, nó xông đến tát con một cái, giống như một con thần kinh phát điên vậy.”
Nghe nói con trai bị Phương Thư Mạn tát, Lý Nại Mai lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Bà ta xông vào phòng Phương Thư Mạn, bất chấp cô đã thay quần áo hay chưa, trực tiếp đẩy cô ngã xuống giường, tiện tay cầm lấy cây chổi gỗ quét giường bên cạnh lên đánh mạnh vào lưng và mông cô.
“Con đ-ĩ này, mày dám đánh anh trai mày sao, mày còn có lương tâm không! Bọn tao nuôi mày sáu năm ròng, đã không biết ơn thì thôi, còn dám động tay đánh người! Đúng là làm phản mà!”
“Đồ thứ sao chổi! Khắc chết cha mẹ mày rồi còn đến quấy phá nhà tao, hôm nay tao không đánh chết mày thì thôi chứ…”
Phương Thư Mạn nằm tê liệt trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bức tường trắng toát, bên tai văng vẳng tiếng chửi bới của Lý Nại Mai.
Cây chổi quét giường liên tục giáng xuống người cô, rất đau, rất đau.
Nước mắt chảy ra từ hốc mắt mà cô không hề hay biết.
Một lúc sau, Phó Xuân Hoa thấy Lý Nại Mai đã nguôi giận mới chạy đến ngăn cản bà ta: “Được rồi được rồi, đừng đánh nữa, bà cũng không nghĩ xem con bé có đánh lại được Tiểu Hành không? Tiểu Hành đã đòi lại những gì nó bị ấm ức rồi, bà còn không rõ tính tình con trai mình thế nào sao? Nó không bao giờ chịu thiệt, ai mà chiếm được lợi từ nó chứ.”
“Ngày mai cả hai đứa đều phải thi đại học, mấy ngày này cứ bình tĩnh đi.”
Khi Phó Xuân Hoa kéo Lý Nại Mai ra ngoài, Lý Nại Mai nhổ nước bọt vào Phương Thư Mạn đang nằm trên giường như một cái xác chết, mắng rất chua ngoa: “Thi đại học xong thì cút đi, đừng có bám lấy nhà tao nữa! Giống như một con chó ghẻ vậy!”
Dù Phương Thư Mạn rất muốn đi ngay trong tối hôm đó, nhưng vì kỳ thi đại học hai ngày tới, cô vẫn nhẫn nhịn. Cô cược rằng trong thời gian diễn ra kỳ thi họ sẽ không để ý đến cô. Dù sao đối với Lý Nại Mai thì đây là kỳ thi đại học quan trọng của Phó Gia Hành, không được sơ suất. Vì vậy, trong hai ngày thi đại học, tính tình của Lý Nại Mai đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Phó Gia Hành có lẽ tin chắc rằng sau chuyện lần trước Phương Thư Mạn sẽ không dám làm gì nữa, nên càng không coi cô ra gì. Nhưng vì đang trong kỳ thi đại học, anh ta cũng không để tâm đến việc làm gì cô.
Phương Thư Mạn cũng đã từng nghĩ đến chuyện có nên đến nhà Nghê Nghê hay không. Nhưng cô bị thương khắp người như vậy, chưa nói đến việc ông nội lo lắng, chắc chắn Nghê Nghê cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Vào thời điểm quan trọng này, Phương Thư Mạn không muốn vì lý do của mình mà khiến Nghê Nghê mất tập trung trong kỳ thi đại học.
Kỳ thi đại học quá quan trọng.
Đối với cô, đối với Nghê Nghê, đối với vô số học sinh sắp tham gia kỳ thi đại học, kỳ thi đại học là quan trọng nhất.
Trước kỳ thi đại học, mọi thứ đều phải nhường bước.
Phương Thư Mạn định thi đại học xong sẽ đến nhà Nghê Nghê, cũng muốn thông qua Nghê Nghê liên lạc với Tịch Thận Trạch, nói với anh rằng cô không muốn chia tay, tin nhắn đó không phải do cô gửi.
Tuy nhiên, Phương Thư Mạn lại bị sốt suốt hai ngày thi đại học. Không uống thuốc thì người khó chịu, uống thuốc thì buồn ngủ.
Hai ngày thi đại học, thi bốn môn gồm Toán, Văn, Ngoại ngữ và Khoa học tự nhiên, không một môn nào cô cảm thấy thi tốt.
Kỳ thi đại học của Phương Thư Mạn thảm hại vô cùng.
Và cô biết rõ rằng, cô không có cơ hội làm lại.
Phương Thư Mạn hoàn toàn suy sụp.
Cô đã học hành chăm chỉ trong thời gian dài như vậy, Tịch Thận Trạch đã kèm cặp cô bấy lâu, cô đã tận mắt chứng kiến điểm số của mình từng chút một leo lên, leo đến mức chỉ cần thi đại học bình thường là có thể chắc chắn đỗ vào Đại học Y thành phố Thẩm.
Nhưng giờ đây, mọi viễn cảnh tươi đẹp đều trở thành bong bóng vỡ tan.
Cô vốn định thi đại học xong sẽ đi tìm Nghê Hân Vân, nhưng lại tự kỷ trốn tránh.
Cô không muốn gặp bất kỳ ai.
Chiều hôm đó, sau khi thi xong, cô về nhà cậu lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn, thực ra chỉ là một chiếc ba lô mà thôi.