Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư
Chương 45: Câu chuyện
“Là anh nói với em, đau thì phải nói.” Cô không nhịn được lại lấy lời anh ra đối phó với anh, “Sao đến lượt anh, anh lại không chịu kêu đau?”
Trong đôi mắt hơi nheo lại của Phương Thư Mạn ngậm ý cười, cô hỏi anh: “Anh cảm thấy kêu đau là xấu hổ sao?”
Tịch Thận Trạch:”……”
Anh buồn cười hỏi: “Anh có phải là người sĩ diện hão ráng chịu đau đâu chứ?” Rồi lại khẽ nhếch môi nói, “Em nghĩ lại xem tại sao anh lại nói không đau, em không biết sao?”
Phương Thư Mạn cụp mắt nhìn anh.
Cả hai đều không nói gì nữa.
Một lát sau, Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng thở dài: “Anh sợ anh nói đau thì người đau lại là em.”
Một tay Phương Thư Mạn đặt lên vai anh, tay còn lại vẫn áp vào bên má anh. Nghe anh nói xong, cô lẩm bẩm đáp lại: “Anh không nói thì em cũng đau, còn đau hơn nữa.”
Tịch Thận Trạch cười.
Cuối cùng anh cũng thành thật: “Anh có đau.”
Lúc đó máu chảy dọc theo khuôn mặt anh xuống, sao có thể không đau?
Tịch Thận Trạch chỉ mừng là không để Phương Thư Mạn nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc đó.
Bỏ qua việc anh có vẻ thảm hại hay không, nhìn anh rất đáng sợ là thật.
Nghe anh thừa nhận đau, biểu cảm của Phương Thư Mạn rõ ràng đã trở nên đau lòng.
“Nên là, em tiêm cho anh một ít thuốc giảm đau đi.” Tịch Thận Trạch nói xong liền giơ tay nắm lấy cổ tay của Phương Thư Mạn đang nâng mặt anh.
Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm hơi cụp xuống, hôn lên lòng bàn tay cô.
Là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, trìu mến và thương tiếc.
Hơi thở ấm áp và xúc cảm nhẹ nhàng truyền đến khiến hàng mi của Phương Thư Mạn không kìm được mà run rẩy.
Khi Ngụy Lộ Sinh và hai người học trò khác lần lượt đi ra khỏi tòa nhà, họ đã nhìn thấy cảnh tượng này dưới gốc cây.
Trần Hâm Nguyệt không khỏi “ồ” lên một tiếng cảm thán.
Cùng lúc đó, cô ấy lập tức lấy điện thoại ra khỏi túi, ghi lại khoảnh khắc rất có không khí này.
Vì đầu của Tịch Thận Trạch vừa vặn nghiêng về phía này, Trần Hâm Nguyệt khi chụp xong ảnh phóng to ảnh lên mới để ý thấy trên trán Tịch Thận Trạch có dán băng gạc. Cô ấy kinh ngạc nói: “Pháp y Tịch bị thương rồi sao? Trán có băng gạc kìa.”
Ngụy Lộ Sinh nghe vậy thì quay mặt nhìn Trần Hâm Nguyệt.
Trần Hâm Nguyệt lập tức đưa điện thoại cho thầy xem.
Ngụy Lộ Sinh nhìn chằm chằm vào bức ảnh trán Tịch Thận Trạch được phủ băng gạc trong vài giây, lông mày hơi nhíu lại, thở dài nói: “Làm giám định viên pháp y cũng không dễ dàng gì.”
Trần Hâm Nguyệt cũng gật đầu, nói: “Lần trước đến nhà Mạn Mạn ăn cơm, em có nghe pháp y Tần nói rằng họ thường bị chặn đường, đôi khi còn bị tấn công.”
“Pháp y cũng là một nghề nguy hiểm.” Cô cảm thán.
Lúc này, Tịch Thận Trạch đã đứng dậy, nắm tay Phương Thư Mạn đi ra ngoài. Hai người họ không thấy ba người từ trong tòa nhà đi ra đang đến đây.
Đinh Khai Chiêu vẫn không tham gia vào chủ đề này, mãi đến khi Trần Hâm Nguyệt nói xong, anh ta mới tìm được cơ hội lên tiếng: “Hâm Nguyệt, anh đưa em…”
Trần Hâm Nguyệt vội vàng từ chối: “Không cần đâu đàn anh, em đi tàu điện ngầm về nhà là tiện rồi, không làm phiền anh đâu.”
Cô ấy chưa nói hết lời thì người đã chạy về phía trước, chỉ để lại cho Ngụy Lộ Sinh và Đinh Khai Chiêu một câu: “Thầy, đàn anh, em đi trước đây!”
Đinh Khai Chiêu hé miệng, cuối cùng chỉ thở dài.
Ngụy Lộ Sinh có chút bất lực nói với anh ta: “Em còn đứng đó thở dài, còn không đuổi theo đi? Nếu chần chừ nữa thì sớm muộn gì em cũng lỡ mất lão Nhịu cho mà xem.”
Đinh Khai Chiêu cảm thấy thầy đã hiểu lầm, anh ta không khỏi giải thích: “Em không hề theo đuổi Hâm Nguyệt, em chỉ muốn nói với cô ấy chút chuyện thôi…”
Nhưng cô ấy vẫn không chịu nói chuyện đàng hoàng với anh ta.
Ngụy Lộ Sinh khoát tay: “Em đừng nói chuyện này với thầy.”
“Thầy không biết hai em đã xảy ra chuyện gì, nhưng thầy có thể nhận ra mấy năm nay Hâm Nguyệt vẫn luôn thích em, gần đây em cư xử rất kỳ lạ, về phần tại sao lại hành động kỳ lạ thì em nên tự mình suy nghĩ đi.”
……
Tịch Thận Trạch không cùng Phương Thư Mạn về nhà nấu cơm tối. Anh đưa Phương Thư Mạn đến một quán ăn có tiếng ở thành phố Thẩm, gọi vài món ăn.
Sau khi giải quyết bữa tối ở ngoài, hai người mới về nhà.
Về đến nhà, Phương Thư Mạn bảo Tịch Thận Trạch đi tắm trước.
Khi anh cầm quần áo ngủ chuẩn bị vào phòng vệ sinh, cô không yên tâm mà dặn dò: “Lúc tắm nhớ cầm vòi hoa sen xối nhé, đừng để nước làm ướt đầu.”
Tịch Thận Trạch thật sự rất bất lực, dừng ở cửa phòng vệ sinh, mời cô: “Nếu em không yên tâm như vậy thì vào tắm cùng anh đi.”
Phương Thư Mạn vốn không hay từ chối yêu cầu của anh, nhưng lần này cô lại hiếm khi từ chối không chút lưu tình: “Không cần, anh đi tắm trước đi.”
Hai người tắm chung không biết sẽ mất kiểm soát đến mức nào.
“Chờ anh tắm xong em sẽ gội đầu cho anh.” Cô nói.
Bị vợ vô tình từ chối, Tịch Thận Trạch đành tự mình đi tắm.
Đợi anh tắm xong ra ngoài, Phương Thư Mạn đã bê một chiếc ghế vào phòng vệ sinh. Cửa buồng tắm mở toang, chiếc ghế được Phương Thư Mạn đặt ở vị trí cửa buồng tắm.
Cô đứng trong buồng tắm, bảo anh ngồi trên ghế, ngửa đầu ra sau, bắt đầu gội đầu cho anh.
Phương Thư Mạn thật sự rất sợ vết thương của anh dính nước, thế nên động tác hết sức cẩn thận.
Trong suốt quá trình Tịch Thận Trạch không hề nhắm mắt.
Như vậy, chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt anh là anh có thể nhìn thấy cô ngay.
Phương Thư Mạn làm ướt tóc anh trước, sau đó quay người lại bóp dầu gội vào lòng bàn tay, kết quả lại theo thói quen ấn vòi bơm bốn lần.
Bởi vì cô gội đầu cần dùng nhiều dầu gội như vậy.
Nhưng đối với mái tóc ngắn của anh, lượng dầu gội này quả thực là quá nhiều.
Cũng đã bóp vào lòng bàn tay rồi, chỉ có thể bôi lên tóc anh thôi.
Đây là lần đầu tiên Phương Thư Mạn gội đầu cho người khác. Trong những động tác hơi vụng về có sự dịu dàng không giấu được, những ngón tay cô luồn qua mái tóc đen ẩm ướt của anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi da đầu cho anh.
Tịch Thận Trạch chăm chú nhìn cô.
Anh nhìn thẳng thắn như vậy, Phương Phương Thư Mạn rất khó không chú ý đến ánh mắt của anh. Qua lại vài lần, cô không khỏi cong môi hỏi anh: “Cứ nhìn chằm chằm em làm gì?”
Tịch Thận Trạch trả lời rất thoải mái: “Lúc có thể nhìn thấy người mình yêu thì phải nhìn nhiều thêm chứ, nếu không thì đúng là thằng ngốc.”
Khi anh nói chuyện, yết hầu theo từng chữ anh nói ra mà trượt lên trượt xuống. Cảnh tượng gợi cảm quyến rũ như vậy đều lọt vào mắt Phương Thư Mạn.
Yết hầu của anh chắc hẳn rất thích hợp để hôn.
Đột nhiên một ý nghĩ như vậy vụt qua trong đầu cô.
Ngay giây tiếp theo, Phương Thư Mạn vội vàng kéo lại dòng suy nghĩ sắp bay xa của mình, đồng thời trong lòng cảnh cáo bản thân đừng suy nghĩ lung tung.
Tịch Thận Trạch chú ý đến ánh mắt né tránh của cô, còn có đôi má hơi ửng hồng, khóe miệng anh mang theo ý cười hỏi cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Phương Thư Mạn cố gắng bình tĩnh giả vờ ngốc: “Em nghĩ gì cơ?”
“Mặt em đột nhiên đỏ lên kìa.” Tịch Thận Trạch chỉ nói đến đó.
Phương Thư Mạn có chút xấu hổ, bực bội nói: “Gội đầu cho anh nên nóng đấy!”
Phương Thư Mạn có chút chột dạ không dám nhìn anh, dứt khoát kéo chiếc khăn tắm để bên cạnh che lên mặt anh.
Tịch Thận Trạch bị khăn che mặt thì bật cười khúc khích.
Sau khi gội đầu cho Tịch Thận Trạch, Phương Thư Mạn dùng khăn quấn tóc cho anh, để anh ngả đầu ra sau rồi từ từ ngồi dậy.
Phương Thư Mạn lau khô tóc cho Tịch Thận Trạch, đảm bảo tóc ngắn của anh không còn nhỏ nước nữa mới bảo anh đến bồn rửa tay để sấy tóc, đồng thời kéo chiếc ghế chặn cửa buồng tắm ra ngoài một chút, nói với Tịch Thận Trạch: “Một lát nữa anh mang ra ngoài nhé.”
Tịch Thận Trạch “ừ” một tiếng, dịu dàng nói: “Anh biết rồi.”
Dưới ánh mắt của anh, Phương Thư Mạn cởi quần áo rồi vứt vào sọt đựng quần áo bẩn ngoài buồng tắm, chuẩn bị đi tắm.
Sau đó cô đóng cửa lại, mở vòi hoa sen và bắt đầu tắm.
Tịch Thận Trạch đứng trước bồn rửa tay, bật máy sấy tóc để sấy tóc.
Một lúc sau, tóc anh gần khô, nhưng Tịch Thận Trạch không nhấc ghế lên đi ra ngoài mà kéo ghế lại và ngồi xuống.
Buồng tắm được ngăn bằng vách kính mờ.
Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của nhau.
Cô không nghe thấy tiếng máy sấy tóc nữa, nhưng thấy anh vẫn chưa đi, bèn uyển chuyển hỏi: “Anh sấy tóc xong rồi à?”
Tịch Thận Trạch trả lời: “Ừm.”
Rồi không nói thêm gì nữa.
“Sao anh còn chưa chịu ra ngoài?” Phương Thư Mạn đành phải hỏi thẳng anh.
“Sao thế?” Tịch Thận Trạch buồn cười hỏi, “Anh ngồi đây làm phiền em tắm à?”
Phương Thư Mạn giả vờ bình tĩnh khẽ “chậc” một tiếng. Sau đó, cô đưa ra một yêu cầu với anh: “Nếu anh không ra ngoài thì ở đây hát cho em nghe hoặc kể chuyện cũng được.”
Tịch Thận Trạch chọn cách kể chuyện.
“Có một câu chuyện như thế này,” Anh nghiêm túc bắt đầu kể một câu chuyện mà chỉ có trên chuyên mục phổ biến luật pháp: “Một mùa hè nọ, cậu bé 18 tuổi Tiểu Hổ đột ngột qua đời tại nhà.”
Phương Thư Mạn đang thoa dầu xả lên tóc, mím môi cười trộm anh.
Chẳng ai kể chuyện theo cách này cả, chỉ có anh mới làm thế được.
Tịch Thận Trạch tiếp tục kể: “Cảnh sát đến hiện trường điều tra nhưng không phát hiện dấu vết giết người. Sau khi hỏi bố mẹ Tiểu Hổ, cảnh sát biết được Tiểu Hổ đã có các triệu chứng ho sốt trong hai ngày trước đó, bố mẹ nghĩ rằng cậu bị say nắng, nên đã cho cậu uống thuốc thanh nhiệt giải độc, họ nghĩ rằng con trai mình sẽ sớm khỏe lại, không ngờ Tiểu Hổ lại đột ngột qua đời.”
Phương Thư Mạn rất hứng thú hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Bố mẹ Tiểu Hổ không chấp nhận được việc con trai đột ngột qua đời, đồng ý cho cảnh sát khám nghiệm tử thi Tiểu Hổ để tìm ra nguyên nhân cái chết của cậu.” Tịch Thận Trạch dừng lại một chút rồi tiếp tục kể: “Trong khi pháp y khám nghiệm tử thi, cảnh sát cũng tiếp tục điều tra vụ án này, sau đó phát hiện ra rằng hai ngày trước Tiểu Hổ đã học một tiết bơi ở trường.”
Tịch Thận Trạch không kể tiếp nữa mà dừng lại.
Sau giờ học bơi, cậu có các triệu chứng ho và sốt.
Phương Thư Mạn không chắc chắn lắm nói: “Điều này… rất giống với đuối nước khô* phải không?”
(*Đuối nước khô là tình trạng tử vong sau khi nuốt hoặc hít phải chất lỏng vượt quá 24 giờ nhưng không có dấu hiệu khó thở.)
Tịch Thận Trạch mỉm cười.
Anh biết là cô hiểu.
“Đúng vậy,” Tịch Thận Trạch nói: “Cảnh sát cũng nghĩ như vậy, cũng đã trích xuất camera giám sát của trường, phát hiện ra rằng Tiểu Hổ đã bị sặc nước trong giờ học bơi.”
“Bị ép buộc?” Phương Thư Mạn thắc mắc.
“Một nam sinh khác trong lớp đã nhiều lần ấn đầu cậu ấy xuống nước, lần lâu nhất lên đến một phút.”
Tiếng đồ vật rơi xuống từ trong buồng tắm vọng ra ngoài.
Phương Thư Mạn cúi xuống nhặt chai sữa tắm, lặng lẽ nghe Tịch Thận Trạch kể tiếp: “Sau đó, cảnh sát đã biết từ nhiều bạn học trong lớp rằng lúc ở trường Tiểu Hổ thường xuyên bị nam sinh đó bắt nạt.”
“Mặt khác, sau khi pháp y khám nghiệm tử thi Tiểu Hổ, họ phát hiện ra rằng đường hô hấp của Tiểu Hổ có chất lỏng, phổi hình thành màng trong suốt, có thể thấy các điểm xuất huyết ở phổi, kết quả giám định cuối cùng là đuối nước khô.”
Phương Thư Mạn nói: “Đây được coi là cố ý gây thương tích dẫn đến tử vong phải không?”
“Đúng vậy,” Tịch Thận Trạch nói với Phương Thư Mạn: “Hơn nữa, đối phương hơn Tiểu Hổ một tuổi, đã đủ 18 tuổi, phải chịu trách nhiệm hình sự tương ứng.”
“Câu chuyện anh kể,” Phương Thư Mạn như vừa trầm ngâm một lúc rồi mới nói nói: “Em đã từng gặp một câu chuyện tương tự.”
Cô mở vòi hoa sen, bắt đầu xối nước để rửa sạch bọt trên người.
Tịch Thận Trạch không thấy lạ, chỉ nói: “Những vụ án tương tự không phải là ít.”
Phương Thư Mạn có lẽ không nghe rõ anh nói gì, nên không trả lời anh.
Một lúc sau, cô tắm xong, mở cửa buồng tắm bước ra, trước tiên lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh người, sau đó lấy mũ chụp tóc khô trùm tóc vào.
Phương Thư Mạn lau khô người xong, bắt đầu chậm rãi thoa kem dưỡng thể.
Tịch Thận Trạch vẫn chưa đi, anh ngồi yên trên ghế, ánh mắt trực tiếp và trắng trợn nhìn cô chằm chằm. Đợi đến khi cô định thoa kem ở phần lưng, anh đứng dậy đi tới, chủ động nói: “Để anh giúp em.”
Phương Thư Mạn không từ chối. Cô quay lưng về phía anh, kéo khăn tắm xuống một chút, để lộ tấm lưng mỏng manh trắng nõn.
Tịch Thận Trạch áp lòng bàn tay có thoa kem dưỡng thể lên lưng Phương Thư Mạn, nhẹ nhàng xoa đều cho cô.
Xoa kem dưỡng thể xong, Tịch Thận Trạch lại giúp Phương Thư Mạn sấy tóc.
Tóc cô dài, cần dùng máy sấy tóc sấy trong một lúc.
Anh rất kiên nhẫn sấy khô tóc cô, rồi lại dùng lược chải tóc cho cô, sau đó không cho cô đi.
Tịch Thận Trạch ngồi lại ghế, để Phương Thư Mạn ngồi lên đùi anh.
Hai người đối mặt nhau.
Phương Thư Mạn dùng tay vòng qua cổ anh, tiếp lời anh về chủ đề câu chuyện: “Vụ án mà lần này anh ra tòa với tư cách là giám định viên pháp y rất giống với vụ án mà anh vừa kể cho em.”
Đây cũng là một vụ đuối nước tử vong muộn do cố ý gây thương tích của bạn học. Anh và Tần Chi Giác là những người giám định pháp y được cảnh sát địa phương thuê ủy thác.
Tịch Thận Trạch ôm cô vào lòng, giọng nói hơi bất lực: “Em biết rồi à?”
Cô gật đầu, nói với anh: “Bây giờ mạng lưới Internet phát triển như vậy, rất nhiều vụ án đều gây được sự chú ý và thảo luận trên mạng, huống chi hôm qua hai chuyên gia pháp y các anh lại bị tấn công ngay trước cửa tòa án, chắc chắn sẽ bị đưa tin.”
“Tối qua về nhà em đã thấy tin tức về vụ tấn công các anh.”
Cũng vì vậy, cô đã thông qua tin tức đó để hiểu được bản chất của vụ án.
Câu chuyện anh kể cho cô tối nay cũng không khác gì mấy, nạn nhân bị nghi phạm bắt nạt trong thời gian dài, chỉ có điều địa điểm bị sặc nước không phải xảy ra ở bể bơi của trường mà là ở một con sông gần đó.
Hôm đó sau khi tan học, nạn nhân bị nghi phạm kéo mạnh ra bờ sông, sau đó bị nghi phạm nhiều lần ấn đầu xuống sông.
Một ngày sau khi xảy ra vụ việc, nạn nhân đột ngột tử vong.
Nhóm người tấn công Tịch Thận Trạch và Tần Chi Giác bên ngoài tòa án hôm qua chính là nhóm thân nhân của nghi phạm trong vụ án này.
Cô nhẹ nhàng hôn lên giữa mày anh, quan tâm hỏi: “Bây giờ anh còn đau không?”
Tịch Thận Trạch không biết xấu hổ giả vờ đáng thương: “Đau lắm.”
“Em làm gì đó đi, để anh chuyển sự chú ý.” Anh ám chỉ.
Phương Thư Mạn giả vờ không hiểu, cong môi cười hỏi: “Làm gì là làm gì?”
Tịch Thận Trạch không nói gì, nhưng trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết.
Cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng ngăn cản: “Anh đang bị thương mà…”
Tịch Thận Trạch có chút nghẹn lời, nhắc nhở cô: “Vợ, anh bị thương ở trán chứ đâu phải là không ‘hành sự’ được.”
Phương Thư Mạn: “…”
Phương Thư Mạn mặt đỏ tai hồng, nhỏ giọng hỏi: “Ngay tại đây sao?”
Tịch Thận Trạch khẽ nhướng mày: “Không được à?”
Anh vươn cánh tay dài mở tủ bên cạnh lấy ra đồ dùng tránh thai dự phòng trong phòng vệ sinh, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Chồng em muốn ở đây.”
“Được không?” Rõ ràng là anh không định buông tha cho cô, nhưng lại còn giả vờ hỏi cô có được không.
“Được.” Phương Thư Mạn thuận theo ý anh.
Cô vẫn luôn không thể từ chối anh.
Giữa chừng, Phương Thư Mạn cúi đầu tìm kiếm môi anh, sau đó nghiêng đầu hôn lên yết hầu của anh.
Tịch Thận Trạch hơi ngẩng đầu lên, mặc cho cô hôn.
Cô hôn rất cẩn thận, giống như cơn mưa xuân dịu dàng khiến trái tim anh mềm nhũn.
Phương Thư Mạn hôn xong lại đưa tay nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của anh, cảm giác cứng rắn nhưng nhìn thì vô cùng quyến rũ.
Anh như không thỏa mãn, cười khẽ tiến lại gần, giọng điệu như đang dụ dỗ cô: “Hôn thêm một cái nữa đi.”
Phương Thư ngoan ngoãn hôn thêm một cái vào yết hầu của anh.
Và đổi lại, anh càng táo bạo và tùy tiện hơn.
…..
Trong đôi mắt hơi nheo lại của Phương Thư Mạn ngậm ý cười, cô hỏi anh: “Anh cảm thấy kêu đau là xấu hổ sao?”
Tịch Thận Trạch:”……”
Anh buồn cười hỏi: “Anh có phải là người sĩ diện hão ráng chịu đau đâu chứ?” Rồi lại khẽ nhếch môi nói, “Em nghĩ lại xem tại sao anh lại nói không đau, em không biết sao?”
Phương Thư Mạn cụp mắt nhìn anh.
Cả hai đều không nói gì nữa.
Một lát sau, Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng thở dài: “Anh sợ anh nói đau thì người đau lại là em.”
Một tay Phương Thư Mạn đặt lên vai anh, tay còn lại vẫn áp vào bên má anh. Nghe anh nói xong, cô lẩm bẩm đáp lại: “Anh không nói thì em cũng đau, còn đau hơn nữa.”
Tịch Thận Trạch cười.
Cuối cùng anh cũng thành thật: “Anh có đau.”
Lúc đó máu chảy dọc theo khuôn mặt anh xuống, sao có thể không đau?
Tịch Thận Trạch chỉ mừng là không để Phương Thư Mạn nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc đó.
Bỏ qua việc anh có vẻ thảm hại hay không, nhìn anh rất đáng sợ là thật.
Nghe anh thừa nhận đau, biểu cảm của Phương Thư Mạn rõ ràng đã trở nên đau lòng.
“Nên là, em tiêm cho anh một ít thuốc giảm đau đi.” Tịch Thận Trạch nói xong liền giơ tay nắm lấy cổ tay của Phương Thư Mạn đang nâng mặt anh.
Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm hơi cụp xuống, hôn lên lòng bàn tay cô.
Là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, trìu mến và thương tiếc.
Hơi thở ấm áp và xúc cảm nhẹ nhàng truyền đến khiến hàng mi của Phương Thư Mạn không kìm được mà run rẩy.
Khi Ngụy Lộ Sinh và hai người học trò khác lần lượt đi ra khỏi tòa nhà, họ đã nhìn thấy cảnh tượng này dưới gốc cây.
Trần Hâm Nguyệt không khỏi “ồ” lên một tiếng cảm thán.
Cùng lúc đó, cô ấy lập tức lấy điện thoại ra khỏi túi, ghi lại khoảnh khắc rất có không khí này.
Vì đầu của Tịch Thận Trạch vừa vặn nghiêng về phía này, Trần Hâm Nguyệt khi chụp xong ảnh phóng to ảnh lên mới để ý thấy trên trán Tịch Thận Trạch có dán băng gạc. Cô ấy kinh ngạc nói: “Pháp y Tịch bị thương rồi sao? Trán có băng gạc kìa.”
Ngụy Lộ Sinh nghe vậy thì quay mặt nhìn Trần Hâm Nguyệt.
Trần Hâm Nguyệt lập tức đưa điện thoại cho thầy xem.
Ngụy Lộ Sinh nhìn chằm chằm vào bức ảnh trán Tịch Thận Trạch được phủ băng gạc trong vài giây, lông mày hơi nhíu lại, thở dài nói: “Làm giám định viên pháp y cũng không dễ dàng gì.”
Trần Hâm Nguyệt cũng gật đầu, nói: “Lần trước đến nhà Mạn Mạn ăn cơm, em có nghe pháp y Tần nói rằng họ thường bị chặn đường, đôi khi còn bị tấn công.”
“Pháp y cũng là một nghề nguy hiểm.” Cô cảm thán.
Lúc này, Tịch Thận Trạch đã đứng dậy, nắm tay Phương Thư Mạn đi ra ngoài. Hai người họ không thấy ba người từ trong tòa nhà đi ra đang đến đây.
Đinh Khai Chiêu vẫn không tham gia vào chủ đề này, mãi đến khi Trần Hâm Nguyệt nói xong, anh ta mới tìm được cơ hội lên tiếng: “Hâm Nguyệt, anh đưa em…”
Trần Hâm Nguyệt vội vàng từ chối: “Không cần đâu đàn anh, em đi tàu điện ngầm về nhà là tiện rồi, không làm phiền anh đâu.”
Cô ấy chưa nói hết lời thì người đã chạy về phía trước, chỉ để lại cho Ngụy Lộ Sinh và Đinh Khai Chiêu một câu: “Thầy, đàn anh, em đi trước đây!”
Đinh Khai Chiêu hé miệng, cuối cùng chỉ thở dài.
Ngụy Lộ Sinh có chút bất lực nói với anh ta: “Em còn đứng đó thở dài, còn không đuổi theo đi? Nếu chần chừ nữa thì sớm muộn gì em cũng lỡ mất lão Nhịu cho mà xem.”
Đinh Khai Chiêu cảm thấy thầy đã hiểu lầm, anh ta không khỏi giải thích: “Em không hề theo đuổi Hâm Nguyệt, em chỉ muốn nói với cô ấy chút chuyện thôi…”
Nhưng cô ấy vẫn không chịu nói chuyện đàng hoàng với anh ta.
Ngụy Lộ Sinh khoát tay: “Em đừng nói chuyện này với thầy.”
“Thầy không biết hai em đã xảy ra chuyện gì, nhưng thầy có thể nhận ra mấy năm nay Hâm Nguyệt vẫn luôn thích em, gần đây em cư xử rất kỳ lạ, về phần tại sao lại hành động kỳ lạ thì em nên tự mình suy nghĩ đi.”
……
Tịch Thận Trạch không cùng Phương Thư Mạn về nhà nấu cơm tối. Anh đưa Phương Thư Mạn đến một quán ăn có tiếng ở thành phố Thẩm, gọi vài món ăn.
Sau khi giải quyết bữa tối ở ngoài, hai người mới về nhà.
Về đến nhà, Phương Thư Mạn bảo Tịch Thận Trạch đi tắm trước.
Khi anh cầm quần áo ngủ chuẩn bị vào phòng vệ sinh, cô không yên tâm mà dặn dò: “Lúc tắm nhớ cầm vòi hoa sen xối nhé, đừng để nước làm ướt đầu.”
Tịch Thận Trạch thật sự rất bất lực, dừng ở cửa phòng vệ sinh, mời cô: “Nếu em không yên tâm như vậy thì vào tắm cùng anh đi.”
Phương Thư Mạn vốn không hay từ chối yêu cầu của anh, nhưng lần này cô lại hiếm khi từ chối không chút lưu tình: “Không cần, anh đi tắm trước đi.”
Hai người tắm chung không biết sẽ mất kiểm soát đến mức nào.
“Chờ anh tắm xong em sẽ gội đầu cho anh.” Cô nói.
Bị vợ vô tình từ chối, Tịch Thận Trạch đành tự mình đi tắm.
Đợi anh tắm xong ra ngoài, Phương Thư Mạn đã bê một chiếc ghế vào phòng vệ sinh. Cửa buồng tắm mở toang, chiếc ghế được Phương Thư Mạn đặt ở vị trí cửa buồng tắm.
Cô đứng trong buồng tắm, bảo anh ngồi trên ghế, ngửa đầu ra sau, bắt đầu gội đầu cho anh.
Phương Thư Mạn thật sự rất sợ vết thương của anh dính nước, thế nên động tác hết sức cẩn thận.
Trong suốt quá trình Tịch Thận Trạch không hề nhắm mắt.
Như vậy, chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt anh là anh có thể nhìn thấy cô ngay.
Phương Thư Mạn làm ướt tóc anh trước, sau đó quay người lại bóp dầu gội vào lòng bàn tay, kết quả lại theo thói quen ấn vòi bơm bốn lần.
Bởi vì cô gội đầu cần dùng nhiều dầu gội như vậy.
Nhưng đối với mái tóc ngắn của anh, lượng dầu gội này quả thực là quá nhiều.
Cũng đã bóp vào lòng bàn tay rồi, chỉ có thể bôi lên tóc anh thôi.
Đây là lần đầu tiên Phương Thư Mạn gội đầu cho người khác. Trong những động tác hơi vụng về có sự dịu dàng không giấu được, những ngón tay cô luồn qua mái tóc đen ẩm ướt của anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi da đầu cho anh.
Tịch Thận Trạch chăm chú nhìn cô.
Anh nhìn thẳng thắn như vậy, Phương Phương Thư Mạn rất khó không chú ý đến ánh mắt của anh. Qua lại vài lần, cô không khỏi cong môi hỏi anh: “Cứ nhìn chằm chằm em làm gì?”
Tịch Thận Trạch trả lời rất thoải mái: “Lúc có thể nhìn thấy người mình yêu thì phải nhìn nhiều thêm chứ, nếu không thì đúng là thằng ngốc.”
Khi anh nói chuyện, yết hầu theo từng chữ anh nói ra mà trượt lên trượt xuống. Cảnh tượng gợi cảm quyến rũ như vậy đều lọt vào mắt Phương Thư Mạn.
Yết hầu của anh chắc hẳn rất thích hợp để hôn.
Đột nhiên một ý nghĩ như vậy vụt qua trong đầu cô.
Ngay giây tiếp theo, Phương Thư Mạn vội vàng kéo lại dòng suy nghĩ sắp bay xa của mình, đồng thời trong lòng cảnh cáo bản thân đừng suy nghĩ lung tung.
Tịch Thận Trạch chú ý đến ánh mắt né tránh của cô, còn có đôi má hơi ửng hồng, khóe miệng anh mang theo ý cười hỏi cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Phương Thư Mạn cố gắng bình tĩnh giả vờ ngốc: “Em nghĩ gì cơ?”
“Mặt em đột nhiên đỏ lên kìa.” Tịch Thận Trạch chỉ nói đến đó.
Phương Thư Mạn có chút xấu hổ, bực bội nói: “Gội đầu cho anh nên nóng đấy!”
Phương Thư Mạn có chút chột dạ không dám nhìn anh, dứt khoát kéo chiếc khăn tắm để bên cạnh che lên mặt anh.
Tịch Thận Trạch bị khăn che mặt thì bật cười khúc khích.
Sau khi gội đầu cho Tịch Thận Trạch, Phương Thư Mạn dùng khăn quấn tóc cho anh, để anh ngả đầu ra sau rồi từ từ ngồi dậy.
Phương Thư Mạn lau khô tóc cho Tịch Thận Trạch, đảm bảo tóc ngắn của anh không còn nhỏ nước nữa mới bảo anh đến bồn rửa tay để sấy tóc, đồng thời kéo chiếc ghế chặn cửa buồng tắm ra ngoài một chút, nói với Tịch Thận Trạch: “Một lát nữa anh mang ra ngoài nhé.”
Tịch Thận Trạch “ừ” một tiếng, dịu dàng nói: “Anh biết rồi.”
Dưới ánh mắt của anh, Phương Thư Mạn cởi quần áo rồi vứt vào sọt đựng quần áo bẩn ngoài buồng tắm, chuẩn bị đi tắm.
Sau đó cô đóng cửa lại, mở vòi hoa sen và bắt đầu tắm.
Tịch Thận Trạch đứng trước bồn rửa tay, bật máy sấy tóc để sấy tóc.
Một lúc sau, tóc anh gần khô, nhưng Tịch Thận Trạch không nhấc ghế lên đi ra ngoài mà kéo ghế lại và ngồi xuống.
Buồng tắm được ngăn bằng vách kính mờ.
Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của nhau.
Cô không nghe thấy tiếng máy sấy tóc nữa, nhưng thấy anh vẫn chưa đi, bèn uyển chuyển hỏi: “Anh sấy tóc xong rồi à?”
Tịch Thận Trạch trả lời: “Ừm.”
Rồi không nói thêm gì nữa.
“Sao anh còn chưa chịu ra ngoài?” Phương Thư Mạn đành phải hỏi thẳng anh.
“Sao thế?” Tịch Thận Trạch buồn cười hỏi, “Anh ngồi đây làm phiền em tắm à?”
Phương Thư Mạn giả vờ bình tĩnh khẽ “chậc” một tiếng. Sau đó, cô đưa ra một yêu cầu với anh: “Nếu anh không ra ngoài thì ở đây hát cho em nghe hoặc kể chuyện cũng được.”
Tịch Thận Trạch chọn cách kể chuyện.
“Có một câu chuyện như thế này,” Anh nghiêm túc bắt đầu kể một câu chuyện mà chỉ có trên chuyên mục phổ biến luật pháp: “Một mùa hè nọ, cậu bé 18 tuổi Tiểu Hổ đột ngột qua đời tại nhà.”
Phương Thư Mạn đang thoa dầu xả lên tóc, mím môi cười trộm anh.
Chẳng ai kể chuyện theo cách này cả, chỉ có anh mới làm thế được.
Tịch Thận Trạch tiếp tục kể: “Cảnh sát đến hiện trường điều tra nhưng không phát hiện dấu vết giết người. Sau khi hỏi bố mẹ Tiểu Hổ, cảnh sát biết được Tiểu Hổ đã có các triệu chứng ho sốt trong hai ngày trước đó, bố mẹ nghĩ rằng cậu bị say nắng, nên đã cho cậu uống thuốc thanh nhiệt giải độc, họ nghĩ rằng con trai mình sẽ sớm khỏe lại, không ngờ Tiểu Hổ lại đột ngột qua đời.”
Phương Thư Mạn rất hứng thú hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Bố mẹ Tiểu Hổ không chấp nhận được việc con trai đột ngột qua đời, đồng ý cho cảnh sát khám nghiệm tử thi Tiểu Hổ để tìm ra nguyên nhân cái chết của cậu.” Tịch Thận Trạch dừng lại một chút rồi tiếp tục kể: “Trong khi pháp y khám nghiệm tử thi, cảnh sát cũng tiếp tục điều tra vụ án này, sau đó phát hiện ra rằng hai ngày trước Tiểu Hổ đã học một tiết bơi ở trường.”
Tịch Thận Trạch không kể tiếp nữa mà dừng lại.
Sau giờ học bơi, cậu có các triệu chứng ho và sốt.
Phương Thư Mạn không chắc chắn lắm nói: “Điều này… rất giống với đuối nước khô* phải không?”
(*Đuối nước khô là tình trạng tử vong sau khi nuốt hoặc hít phải chất lỏng vượt quá 24 giờ nhưng không có dấu hiệu khó thở.)
Tịch Thận Trạch mỉm cười.
Anh biết là cô hiểu.
“Đúng vậy,” Tịch Thận Trạch nói: “Cảnh sát cũng nghĩ như vậy, cũng đã trích xuất camera giám sát của trường, phát hiện ra rằng Tiểu Hổ đã bị sặc nước trong giờ học bơi.”
“Bị ép buộc?” Phương Thư Mạn thắc mắc.
“Một nam sinh khác trong lớp đã nhiều lần ấn đầu cậu ấy xuống nước, lần lâu nhất lên đến một phút.”
Tiếng đồ vật rơi xuống từ trong buồng tắm vọng ra ngoài.
Phương Thư Mạn cúi xuống nhặt chai sữa tắm, lặng lẽ nghe Tịch Thận Trạch kể tiếp: “Sau đó, cảnh sát đã biết từ nhiều bạn học trong lớp rằng lúc ở trường Tiểu Hổ thường xuyên bị nam sinh đó bắt nạt.”
“Mặt khác, sau khi pháp y khám nghiệm tử thi Tiểu Hổ, họ phát hiện ra rằng đường hô hấp của Tiểu Hổ có chất lỏng, phổi hình thành màng trong suốt, có thể thấy các điểm xuất huyết ở phổi, kết quả giám định cuối cùng là đuối nước khô.”
Phương Thư Mạn nói: “Đây được coi là cố ý gây thương tích dẫn đến tử vong phải không?”
“Đúng vậy,” Tịch Thận Trạch nói với Phương Thư Mạn: “Hơn nữa, đối phương hơn Tiểu Hổ một tuổi, đã đủ 18 tuổi, phải chịu trách nhiệm hình sự tương ứng.”
“Câu chuyện anh kể,” Phương Thư Mạn như vừa trầm ngâm một lúc rồi mới nói nói: “Em đã từng gặp một câu chuyện tương tự.”
Cô mở vòi hoa sen, bắt đầu xối nước để rửa sạch bọt trên người.
Tịch Thận Trạch không thấy lạ, chỉ nói: “Những vụ án tương tự không phải là ít.”
Phương Thư Mạn có lẽ không nghe rõ anh nói gì, nên không trả lời anh.
Một lúc sau, cô tắm xong, mở cửa buồng tắm bước ra, trước tiên lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh người, sau đó lấy mũ chụp tóc khô trùm tóc vào.
Phương Thư Mạn lau khô người xong, bắt đầu chậm rãi thoa kem dưỡng thể.
Tịch Thận Trạch vẫn chưa đi, anh ngồi yên trên ghế, ánh mắt trực tiếp và trắng trợn nhìn cô chằm chằm. Đợi đến khi cô định thoa kem ở phần lưng, anh đứng dậy đi tới, chủ động nói: “Để anh giúp em.”
Phương Thư Mạn không từ chối. Cô quay lưng về phía anh, kéo khăn tắm xuống một chút, để lộ tấm lưng mỏng manh trắng nõn.
Tịch Thận Trạch áp lòng bàn tay có thoa kem dưỡng thể lên lưng Phương Thư Mạn, nhẹ nhàng xoa đều cho cô.
Xoa kem dưỡng thể xong, Tịch Thận Trạch lại giúp Phương Thư Mạn sấy tóc.
Tóc cô dài, cần dùng máy sấy tóc sấy trong một lúc.
Anh rất kiên nhẫn sấy khô tóc cô, rồi lại dùng lược chải tóc cho cô, sau đó không cho cô đi.
Tịch Thận Trạch ngồi lại ghế, để Phương Thư Mạn ngồi lên đùi anh.
Hai người đối mặt nhau.
Phương Thư Mạn dùng tay vòng qua cổ anh, tiếp lời anh về chủ đề câu chuyện: “Vụ án mà lần này anh ra tòa với tư cách là giám định viên pháp y rất giống với vụ án mà anh vừa kể cho em.”
Đây cũng là một vụ đuối nước tử vong muộn do cố ý gây thương tích của bạn học. Anh và Tần Chi Giác là những người giám định pháp y được cảnh sát địa phương thuê ủy thác.
Tịch Thận Trạch ôm cô vào lòng, giọng nói hơi bất lực: “Em biết rồi à?”
Cô gật đầu, nói với anh: “Bây giờ mạng lưới Internet phát triển như vậy, rất nhiều vụ án đều gây được sự chú ý và thảo luận trên mạng, huống chi hôm qua hai chuyên gia pháp y các anh lại bị tấn công ngay trước cửa tòa án, chắc chắn sẽ bị đưa tin.”
“Tối qua về nhà em đã thấy tin tức về vụ tấn công các anh.”
Cũng vì vậy, cô đã thông qua tin tức đó để hiểu được bản chất của vụ án.
Câu chuyện anh kể cho cô tối nay cũng không khác gì mấy, nạn nhân bị nghi phạm bắt nạt trong thời gian dài, chỉ có điều địa điểm bị sặc nước không phải xảy ra ở bể bơi của trường mà là ở một con sông gần đó.
Hôm đó sau khi tan học, nạn nhân bị nghi phạm kéo mạnh ra bờ sông, sau đó bị nghi phạm nhiều lần ấn đầu xuống sông.
Một ngày sau khi xảy ra vụ việc, nạn nhân đột ngột tử vong.
Nhóm người tấn công Tịch Thận Trạch và Tần Chi Giác bên ngoài tòa án hôm qua chính là nhóm thân nhân của nghi phạm trong vụ án này.
Cô nhẹ nhàng hôn lên giữa mày anh, quan tâm hỏi: “Bây giờ anh còn đau không?”
Tịch Thận Trạch không biết xấu hổ giả vờ đáng thương: “Đau lắm.”
“Em làm gì đó đi, để anh chuyển sự chú ý.” Anh ám chỉ.
Phương Thư Mạn giả vờ không hiểu, cong môi cười hỏi: “Làm gì là làm gì?”
Tịch Thận Trạch không nói gì, nhưng trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết.
Cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng ngăn cản: “Anh đang bị thương mà…”
Tịch Thận Trạch có chút nghẹn lời, nhắc nhở cô: “Vợ, anh bị thương ở trán chứ đâu phải là không ‘hành sự’ được.”
Phương Thư Mạn: “…”
Phương Thư Mạn mặt đỏ tai hồng, nhỏ giọng hỏi: “Ngay tại đây sao?”
Tịch Thận Trạch khẽ nhướng mày: “Không được à?”
Anh vươn cánh tay dài mở tủ bên cạnh lấy ra đồ dùng tránh thai dự phòng trong phòng vệ sinh, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Chồng em muốn ở đây.”
“Được không?” Rõ ràng là anh không định buông tha cho cô, nhưng lại còn giả vờ hỏi cô có được không.
“Được.” Phương Thư Mạn thuận theo ý anh.
Cô vẫn luôn không thể từ chối anh.
Giữa chừng, Phương Thư Mạn cúi đầu tìm kiếm môi anh, sau đó nghiêng đầu hôn lên yết hầu của anh.
Tịch Thận Trạch hơi ngẩng đầu lên, mặc cho cô hôn.
Cô hôn rất cẩn thận, giống như cơn mưa xuân dịu dàng khiến trái tim anh mềm nhũn.
Phương Thư Mạn hôn xong lại đưa tay nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của anh, cảm giác cứng rắn nhưng nhìn thì vô cùng quyến rũ.
Anh như không thỏa mãn, cười khẽ tiến lại gần, giọng điệu như đang dụ dỗ cô: “Hôn thêm một cái nữa đi.”
Phương Thư ngoan ngoãn hôn thêm một cái vào yết hầu của anh.
Và đổi lại, anh càng táo bạo và tùy tiện hơn.
…..