Cá Bơi - Quá Kỳ Dược Phẩm
Chương 28: Cảm giác thất bại
Editor: Mini || Beta: Min
Rạng sáng đã thức dậy, thắt lưng hẵng còn đau nhức.
Cầm điện thoại lên ấn vào vòng bạn bè, đột nhiên nhớ đến cô gái tặng hoa kia, giống một vết mực nhỏ đọng trên trang giấy trắng.
Tìm lại tài khoản Instagram vạn năm không vào của mình, click vào mục theo dõi của tài khoản Khổng Tây Khai, tường nhà anh đăng cũng khá là nhiều, nhưng lại không được bao nhiêu ảnh chụp mặt.
Nhưng về phương diện này khỏi phải nói tới năng lực như thám tử của con gái, click vào một bức ảnh được chụp trong một bữa tiệc liền dễ dàng phát hiện bên dưới có một cô gái bấm like, bấm vào xem quả nhiên là Lương Dĩnh Tiệp.
Phần lớn đều là hình ảnh các nhà hàng cao cấp, ảnh tự sướng, chụp nhóm, chỉ là có một bức làm cô phá lệ chú ý, Khổng Tây Khai ngồi trên ghế nướng thịt, vận một chiếc áo hoodie tối màu, dòng caption đặt “Nướng thịt bò thành công~”
Dấu cuộn sóng đặt ở cuối câu thành công đánh đổ lọ giấm chua ngàn năm trong lòng cô.
Tuy biết rằng chuyện vốn không liên quan đến anh, nhưng cô vẫn không nhịn được xúc cảm muốn đá anh một cước, nhìn anh ngủ giống như một đứa bé thế kia lại không nỡ đánh thức, trách tới trách lui cũng không biết nên trách ai.
Thật đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, Khổng Tây Khai nói tuần này anh có hẹn bạn bè cuối tuần đi cắm trại dã ngoại, cũng muốn dẫn cô theo.
Không nhiều người tham gia cho lắm, hai chiếc xe mở ra, con gái có ba người gồm cô, Lương Dĩnh Tiệp và một người là bạn gái của một cậu bạn trong nhóm.
Lương Dĩnh Tiệp cao hơn cô nửa cái đầu, tóc nhuộm xám, môi son màu đỏ đậm, mặc dây áo ngực màu tím, trông rất đầu gấu.
Ba cô gái đi rửa đồ ăn, còn con trai thì ở lại đốt bếp than.
“Lần này đến định sẽ ở lại đây bao lâu?”
Ý thức được cô ta đang hỏi mình: “Vẫn chưa đặt vé máy bay nữa, phỏng chừng chỉ ở lại một hai tuần thôi rồi về.”
“Ừm.”
Ba người cũng không quá thân quen, vùi đầu im lặng rửa đồ ăn.
Chờ bọ họ bắt đầu nướng thức ăn, trời cũng gần tối thui, còn có thể nhìn thấy những ngôi sao lốm đốm trên bầu trời, lấy hai thùng bia từ trên xe xuống, chuẩn bị cho trò chơi.
“Không tham gia sao?” Khổng Tây Khai đứng ở bên cạnh đưa gia vị giúp cô.
“Không đi đâu, em ở đây nướng đồ là được rồi, anh đi chơi đi.”
Cô không thích chơi trò chơi, còn không bằng ở một mình cho thoải mái, ai dè vừa đuổi anh đi xong, Lương Dĩnh Tiệp lập tức kéo anh lại ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô ta, càng nhìn ánh lửa trong mắt cô càng cháy hừng hực, âm ỉ hơn cả ngọn nửa trên bếp than nữa.
“Cháy rồi này.” Bên cạnh vang lên giọng của một chàng trai lạ.
Cô vừa nhìn xuống quả nhiên có một trái cà tím đã bị cháy đen.
“A, ngại quá.”
“Không sao đâu, thấy cậu ngẩn người quá nên nhắc nhở thôi, sao không đến đấy chơi?” Cậu trai này chắc hẳn là bạn học cùng chuyên ngành với Khổng Tây Khai rồi, mang kính đen, dù nhìn ở góc độ nào cũng rất giống bộ dáng ở con trai học chuyên khoa học tự nhiên.
“Tớ ở đây một mình là được rồi, cậu cũng mau ra chơi đi.”
“Chán lắm, ý tớ là mấy cái trò chơi ấy, để tớ nướng giúp cậu đi.”
“Hả? Cảm ơn.”
Cậu bạn nắm lấy kẹp gắp trên tay cô.
“Khẩu ẩm của cậu nghe không giống với người phương Bắc lắm.”
“Tớ là người Chiết Giang, lên trung học thì chuyển đến Bắc Kinh.”
“Thật vậy à? Tớ cũng là người Chiết Giang này, tớ người Hàng Châu.”
“Trùng hợp quá vậy, tớ người Ôn Lĩnh.”
“Vậy sao? Thế chúng ta là đồng hương gặp đồng hương rồi.”
Lời còn chưa dứt đã bị người khác cắt ngang.
“Phương Hàng cậu đi chơi đi, tớ ở đây phụ em ấy là được rồi.” Người nọ trực tiếp ngồi xuống khoảng trống giữa hai người, làm Phương Hàng vô cùng xấu hổ rời đi.
“Vừa nãy hai người nói chuyện gì vậy?” Ngọn lửa than lập lòe chợt sáng chợt tối in bóng trên gương mặt anh.
“Cũng không nói gì, chỉ nói cậu ấy cũng là người Chiết Giang thôi.”
“Chỉ vậy mà cười nói đến là vui vẻ, còn dựa vào gần sát như thế nữa chứ.” Anh còn khoa tay múa chân dùng hai ngón tay chụm sát lại với nhau.
“Hừ, không phải anh cũng dựa sát rạt người khác y vậy sao?”
“Anh và Lương Dĩnh Tiệp quen nhau biết bao lâu rồi chứ, mà hai người thì chỉ mới quen nhau chưa được một ngày nữa.”
“Anh cũng để ý à?”
“Này không cùng một chuyện cơ mà.”
“Được, là hai chuyện khác nhau rồi được chưa.”
“Em đừng có….”
“Có thể đừng nói nữa được không?”
Đột nhiên im lặng, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi trên than đỏ phát ra tiếng xì xì.
Cô vốn không phải người thích khóc, cũng biết vì chuyện như vậy mà khóc thì thật sự đúng là vô lý đùng đùng, nhưng chỉ là đột nhiên rất tủi rất ức, muốn rời khỏi chỗ này, thoát khỏi đám người mà cô không hề quen biết, về lại căn phòng của mình kéo hết toàn bộ bức rèm lại, sau đó chui vào trong chăn ngủ một giấc.
Khổng Tây Khai không phát hiện cô đang khóc, chỉ nghĩ là cô giận dỗi mà thôi, không định nói chuyện thêm.
“Em tự mình bình tĩnh lại đi đã.” Nói xong liền xoay người bước đi, bình tĩnh cái chó má gì chứ.
Xin lỗi, làm nũng, hoặc khóc lóc thảm thiết, cô có thể tìm ra được rất nhiều cách để giải quyết vấn đề của đêm đó, nhưng cô được chú định là người tự ti và nhát gan, chỉ biết trốn tránh.
Ngay đêm hôm đó Chu Từ liền đặt vé máy bay quay về Bắc Kinh, ngày hôm sau anh phải đi học, đặt một tờ giấy ở tủ đầu giường nhắc nhở cô ăn sáng, nhưng một giây một phút thôi cô cũng không muốn ở lại đây, thầm nghĩ phải rời khỏi nơi quái quỷ này thôi.
Trong quá trình máy bay từ trên tầng mây chầm chậm hạ cánh đáp đất, cô cảm giác mình như một túi khí bị đập vỡ, cả đường hứng gió nhưng không cách nào làm được, toàn thân chất chứa một loại cảm giác thất bại đến là ấu trĩ.
Sau khi hạ cánh mở điện thoại lên, màn hình hiển thị tất cả cuộc gọi đều đến từ một người.
“Em về Bắc Kinh.” Điện thoại hiển thị tin nhắn đã được gửi đi.
Từ trong sân bay đi ra, ngẩng đầu lên mới ý thức được, sao mà có chuyện mỗi người đều có được ánh trăng sáng của mình cơ chứ.