Cá Bơi - Quá Kỳ Dược Phẩm
Chương 19: Bà ngoại
Editor || Beta-er: Min
Ngày mười tháng một nhanh chóng trôi qua, sau khi Thượng Hải trải qua mấy ngày mưa thì nhiệt độ không khí đột ngột hạ xuống, vừa lúc gặp được một người chị từ Hàng Châu đến Thượng Hải học bổ sung, Chu Từ vượt mấy khu đến tìm chị ấy ăn cơm.
Lúc vào tiệm cà phê đã thấy ngay chị ấy mặc một cái áo sơ mi màu xanh lam, đi đôi cao gót màu đen.
“Chu Từ nhà chị lớn lên xinh đẹp quá đi thôi, thiếu nữ mười tám thay đổi nhiều quá, mấy tháng không gặp mà chị mém chút nhận không ra em rồi.” Ngô Hi thấy cô đẩy cửa vào liền nói.
“Nào có khoa trương vậy đâu, lần này chị ở lại bao lâu?”
“Cuối tuần là về đấy, cuộc sống đại học thế nào?”
“Thì cũng vậy thôi, còn có thể thế nào được ạ, không học thì ăn, ăn rồi lại ngủ.”
“Rảnh rỗi vậy thì tham gia mấy câu lạc bộ xã đoàn kết bạn kết bè vào, ra ngoài chơi, em thế này trông buồn chán quá.”
“Biết mà biết mà, lát ăn gì đây chị?”
“Ăn sushi không? Thượng Hải có nhiều quán sushi ngon lắm đấy.”
“Đi chứ ạ.”
Ngô Hi dẫn cô đến một nhà hàng ẩm thực Kaiseki, trên bàn ăn vẫn là Ngô Hi nói nhiều hơn cả, thỉnh thoảng cũng có hỏi cô vài vấn đề.
Sau khi ăn xong, Ngô Hi rủ cô đến khách sạn ngủ cùng với chị ấy, cô nghĩ giờ mà có về cũng phải hơn mười một giờ nên đồng ý.
***
Buổi tối tắm rửa xong, Ngô Hi còn giúp cô sấy tóc.
“Nhớ như in trước kia đều là chị giúp em sấy tóc, nháy mắt em đã lớn chừng này rồi.”
“Đó là do hồi trước chị bảo em tự mình sấy, em sấy sao rớt trúng cằm mình, đây chị xem này, sẹo vẫn còn rõ luôn này.”
“Em còn dám nói, hồi đó dẫn em ra ngoài biển chơi, nước chỗ đó vốn chỉ tới đầu gối em thôi, nào ngờ em tự đặt mông ngồi xuống làm ướt hết toàn bộ quần áo, hại chị vất vả lắm mới kéo được em lên, về nhà còn bị mẹ chị đuổi đánh nữa chứ.”
Hầu như thuở bé cô đều ở nhà dì, lại nói nhà dì cô thật sự rất kỳ quái, chị không phải là con gái ruột của dì, đúng hơn mà nói thì dì là mẹ kế của chị, ba người các cô cứ vậy mà lớn lên cùng nhau, nhớ trước đây chị dẫn cô lên núi xuống biển chơi khắp, lớn hơn một chút chị dẫn cô cùng bạn bè mình đi chơi xa, sau lại chị đi học đại học ở Thượng Hải, rồi về Hàng Châu công tác, kết hôn với bạn trai quen nhau tận mười mấy năm, lúc tổ chức hôn lễ mọi người ai nấy đều chúc mừng dì đã có thể bớt lo cho một đứa con gái rồi, người ngoài nhìn vào thành tựu của bạn để khen bạn vài câu, nào biết cấp hai cấp ba không ngày nào bạn ngủ sớm trước mười hai giờ, nào biết lúc thực tập chạy vào trong phòng WC gọi điện thoại về nhà khóc lóc nức nở muốn được quay về, yêu xa với bạn trai năm sáu năm trời vé xe chất đầy hai cái hộp sắt.
Buổi tối hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm.
“Đại học có tìm được bạn trai rồi chưa?”
“Dạ?”
“Gặp được người mình thích thì chủ động một chút, biết chưa?”
“Cái gì? Lúc đó không phải khóc lóc đến độ không muốn sống nữa sao, cuối cùng lại quen nhau rồi?”
Nghỉ đông năm ấy về nhà ăn mừng lễ năm mới, uống rượu ngồi cạnh ôm Ngô Hi vừa khóc vừa kể về chuyện tình của bọn họ, hại Ngô Hi ngày hôm sau phải thu dọn hết mấy cái đồ dùng sắc bén trong nhà lại hết sợ cô vì tình mà tự sát.
“Hồi đó hẵng còn nhỏ mà, gặp chút chuyện liền từ bỏ.
“Bây giờ cũng lớn hơn được bao nhiêu đâu nào, có điều thế cũng tốt, nhưng hai đứa phải thật tốt biết không, cậu nam sinh đó học đại học ở đâu?”
“Anh ấy vẫn còn ở Bắc Kinh, ầy, tại sao con người ta trưởng thành rồi lại đối mặt với nhiều phiền não như vậy nhỉ, thỉnh thoảng lại cảm thấy ở nơi đất khách thật mệt thật vất vả, đôi khi lại muốn người ấy dễ thay lòng đổi dạ một chút, ngày nào đó anh ấy không thích em em cũng không hay biết.”
“Cô gái còn nhỏ sao cả ngày cứ nghĩ nhiều như vậy hả, bây giờ cứ ở bên nhau thật tốt đẹp là được rồi, chuyện tương lai để sau này hẵng nói.”
“Ôi, ai biết sau này sẽ thế nào đâu, qua ba năm năm năm nữa còn chưa biết bọn em sẽ biến thành cái dáng vẻ gì nữa mà.”
“Đã vậy, ba mẹ anh ấy là người thế nào, bọn họ rồi có thích em hay không, hoặc là nghĩ đến liệu sau này em có đủ khỏe đủ mạnh hay không, hoặc là em đủ vĩ đại hay chưa?”
“Em đó, sao có nhiều vấn đề thế hả, em bị sao vậy, lúc xưa cũng là cô bé nhỏ được nhà chúng ta nâng trong lòng bàn tay mà nuôi lớn cơ mà, đừng nhọc lòng nhiều nữa.”
“Chị ơi, em nhớ bà ngoại lắm, nếu bà còn ở đây thì em đã không nghĩ nhiều như vậy rồi.”
Mấy tháng trước khi bà ngoại qua đời vẫn luôn nằm trong bệnh viện, nắm tay cô nói, chờ bà hết bệnh rồi sẽ về nhà nấu cơm, nhìn cô gầy quá, phải ăn thật nhiều cơm vào. Ngày ấy trước khi cô đi học, cứ lén lút nhét cho cô mấy tờ hai mươi, năm mươi đồng để cô mua đồ ăn ngon, giờ đây nhìn bàn tay bà ngoại vì kim tiêm mà sưng phù, nếp nhăn phủ kín đầy gương mặt gầy gò, nào dám khóc trước mặt bà nữa, chỉ đành một mình ngồi xổm một góc nhỏ trong hành lang bệnh viện mắt ngập nước khóc nức.
Ngày hỏa táng bà, cô lại nhớ đến lần ở bệnh viện bà ngoài nói với cô rằng bà không muốn hỏa táng chút nào, bà sợ đau lắm. Cho đến khi một khắc thân bà được đẩy vào lò thiêu, bên tai vang lên tiếng khóc đến điếc màng nhĩ, cô nhận ra rằng một phần máu thịt nào đó trong cơ thể cùng hòa cùng với màn lửa kia rồi, hóa ra mất đi người thân sẽ không còn hoàn chỉnh nữa.
“Chu Từ, bà ngoại nói chúng ta phải bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc. Em xem, chúng ta mà làm được, bà sẽ an tâm lắm.”
Trong bóng đêm, Ngô Hi sờ lên đôi mắt cô, lau khô hai hàng lệ nhòe.
Nỗi đau mất đi người thân thực tế không nhòa đi, trong cuộc sống đôi khi nháy mắt sẽ nhớ đến người đó, nhưng tư cách khóc lớn khi mất đi người thân của người trưởng thành vốn không còn nữa, họ chỉ có thể ôm lấy trái tim tan nát cùng bộ dạng vui vui vẻ vẻ nhìn người đến người đi mà sống qua ngày.