Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 32
Editor: Qing Yun
Diệp Bùi Thiên không nhớ rõ chính mình đã từng chết bao nhiêu lần.
Ở những năm tháng đen tối không thấy mặt trời đó, anh từng bị kẻ địch tra tấn cho đến chết, bị ma vật hành hạ đến chết, thậm chí bị chính mình vùi vào cát dẫn tới thiếu khí mà chết vô số lần. Cảm giác sợ hãi cái chết của anh đã dần chết lặng trong vòng lặp tuần hoàn ấy.
Chẳng qua anh vẫn sợ giây phút chết mà sống lại, mỗi khi anh tỉnh lại sau khi chết, một lượng lớn ký ức cùng ào vào đầu, cơ thể suy yếu, trí nhớ hỗn loạn khiến anh rơi vào trạng thái yếu ớt nhất.
Nhưng thường thường mỗi khi tỉnh lại anh đều không có thời gian để thở dốc một hơi, khi trí nhớ còn chưa rõ ràng thì khủng bố và tổn thương đã nối gót kéo tới, anh sẽ phát hiện mình vẫn không thoát khỏi hoàn cảnh đau khổ, vẫn ở trong kho hàng tối đen, vẫn ở trên bàn mổ trắng nhợt hoặc là sâu dưới nền đất không thể hít thở.
Nhưng bây giờ, khi anh mở mắt ra, anh nhìn thấy người khiến anh an lòng kia.
Cho dù anh yếu ớt cỡ nào người này cũng sẽ ở bên anh, làm bạn với anh, sẽ không làm anh lại ngã xuống vực sâu bất lực và sợ hãi kia nữa.
Anh khát vọng sự làm bạn của cô, không muốn để cô rời đi.
Vì thế gần như là phản xạ có điều kiện, Diệp Bùi Thiên nắm lấy tay của người mà mình quyến luyến.
Vì giữ lại phần khát vọng này, anh thậm chí có thể chịu đựng hổ thẹn để nói ra mong muốn của mình.
“Thiên Tầm, đừng rời đi.”
Sở Thiên Tầm quay đầu lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt kia.
Sắc mặt Diệp Bùi Thiên cực kỳ tái nhợt, chiếc khóa màu đen trên cổ đã không còn thay vào đó là từng vòng băng vải trắng. Người đàn ông ít nói này vươn tay nắm quần áo của cô, khớp xương to run nhè nhẹ vì suy yếu, anh thấp giọng giữ cô lại.
Sở Thiên Tầm nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy Diệp Bùi Thiên.
Khi đó anh chính là một dã thú chồng chất vết thương trong hoang mạc. Trong mắt chỉ có tro tàn không có ánh sáng, anh bài xích bất cứ ai đến gần, cũng không sẵn sàng để lộ sự mềm yếu trước bất cứ ai. Cho dù bị thương nặng cỡ nào anh cũng tuyệt đối không kêu đau một tiếng.
Mà bây giờ, anh đang mổ xẻ vỏ ngoài cứng rắn của mình, tự tay bày dáng vẻ mềm yếu đáng thương nhất ra trước mặt cô.
“Đừng rời đi,” anh ghé vào mép giường nhìn Sở Thiên Tầm: “Thiên Tầm, anh rất đau.”
Sở Thiên Tầm còn chưa kịp trút lửa giận trong lòng ra đã bị ánh mắt và hai câu ngắn ngủn đó dập tắt.
Lúc trước cô đã nghĩ kỹ rồi, mình sẽ giận như thế này, sẽ lạnh lùng như thế này, sẽ không để ý anh mấy ngày, mọi kế hoạch đã được nghĩ đâu vào đấy, nhưng bây giờ lại bị cô vứt hết ra sau đầu.
Không hề có cái gọi là kiên định, cô ngồi xuống mép giường đẩy Diệp Bùi Thiên xuống: “Nằm đi, em cũng chưa nói muốn đi mà.”
Diệp Bùi Thiên nhẹ nhàng thở ra, anh nhích đến bên cạnh Sở Thiên Tầm, dựa đầu vào tầm tay cô rồi cọ vài cái.
Sở Thiên Tầm cúi xuống xem xét vết thương của anh. Từng vòng băng vải kia là Sở Thiên Tầm quấn lên, cô biết rõ bên dưới lớp băng gạc trắng đó là phần cổ vỡ nát thảm không nỡ nhìn cỡ nào.
“Đau lắm ạ?”
Lúc này Diệp Bùi Thiên vừa suy yếu vừa mất lực, dù là ai cũng có thể dễ dàng xúc phạm tới anh. Nhưng trong anh lòng chưa từng an bình như bây giờ, anh cuộn tròn trong đệm chăn ấm áp thoải mái, biết mình có người bảo vệ, chăm sóc, đau lòng. Không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.
Một loại hạnh phúc mà anh không dám nghĩ đến đang ôm lấy anh.
“Thiên Tầm.”
“Dạ?”
“Vì sao,” anh ngước mắt nhìn cô: “Vì sao anh có thể gặp được em?”
Sở Thiên Tầm cười, nhẹ nhàng duỗi tay sờ đầu anh.
“Người như anh, anh thậm chí không biết mình có thể cho em cái gì.” Diệp Bùi Thiên hơi mê mang, anh nói rõ từng câu từng chữ với Sở Thiên Tầm: “Nếu em muốn gì, chỉ cần anh có, anh đều sẵn lòng cho em.”
Hai mắt anh ướt dầm dề, bên trong có vụn sáng nho nhỏ như là con suối trong vực sâu, dưới mặt nước tĩnh lặng có vô số tâm tư chưa từng nói.
Ánh mắt như vậy quá động lòng người, dần dần len lỏi từng chút vào lòng Sở Thiên Tầm, khiến trái tim cô mềm nhũn.
Sở Thiên Tầm chậm rãi nhìn xuống, tầm nhìn rơi vào đôi môi hơi mỏng kia.
Trái tim cô dần tăng nhịn không theo sự khống chế, cô cắn môi dưới: “Thật sự, cái gì cũng có thể lấy đi sao?”
Đôi môi trong tầm mắt hé mở, đưa ra một câu trả lời khẳng định.
“Vậy cái này đi.” Tay cô đè lên ngực anh, cảm nhận được trái tim trong lồng ngực bên dưới đang nhảy lên: “Tặng nó cho em.”
Trái tim kia giống tim của cô, đều là dần dần tăng tốc, kịch liệt đến mức như muốn nhảy ra ngoài.
Sở Thiên Tầm cúi xuống hôn lên đôi môi mình mơ ước đã lâu.
Người kia hoảng loạn và không hề có kinh nghiệm giống như cô. Anh nhắm mặt, đôi môi lạnh lẽo đáp lại sự nhiệt tình của cô, thậm chí trên má còn truyền lại cảm xúc ướt át.
Vì thế Sở Thiên Tầm đột nhiên không thầy dạy cũng hiểu.
Cô bắt đầu chậm rãi tiến lên hôn lông mày và đôi mắt xinh đẹp, không buông tha cho vành tai đỏ bừng của anh, liếm đi giọt nước mắt trên khóe mắt anh, sau đó lại tách đôi môi run rẩy của anh ra, làm anh hãm sâu vào ý loạn tình mê từ đầu tới cuối.
Từ giờ trở đi, anh chính là của em, những dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu của anh chỉ có thể cho mình em xem, giống như ở trong thế giới kia.
…
Chú ba Mạnh được Ngô Lị Lị đỡ, bước từng bước khập khiễng ra sân phơi nắng.
Đêm hôm đó ông ta bị thương không nhẹ, tới hôm nay vẫn chưa thể đi lại tự nhiên được. May mà có Ngô Lị Lị ở phố đối diện ngày nào cũng đến đây chăm sóc ông ta.
“Cô đừng có bám theo tôi cả ngày như thế, lúc ấy tôi cứu chẳng qua là vì cô là con gái, ông đây không có thói quen trơ mắt nhìn đàn bà con gái chết trước mặt, không phải là có ý gì với cô đâu.” Chú ba Mạnh nói rất to, gần như khắp sân ai cũng có thể nghe thấy câu nói tràn ngập khí khái đàn ông của ông ta.
“Ài,” Ngô Lị Lị ôn hòa nói: “Vậy ngày mai tôi không đến nữa.”
Cô ta nói đi là đi, lúc đi đến cửa còn quay đầu mỉm cười phất tay.
Chú ba Mạnh muốn gọi lại nhưng không mặt mũi gọi, không gọi thì trong lòng luyến tiếc. Vò đầu bứt tai nửa ngày, thấy Ngô Lị Lị đã khuất bóng rồi chỉ đành thở ngắn than dài dậm chân, động đến miệng vết thương thì đau méo cả miệng.
Ông ta nhìn thấy Diệp Bùi Thiên đang ngồi trong sân dưới ánh nắng sau giờ trưa.
Trên mặt anh đeo một chiếc mặt nạ bạc, đôi tay đan vào nhau đặt trên đùi, cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Bên chân Diệp Bùi Thiên có một chiếc ba lô, hôm nay anh và Sở Thiên Tầm phải lặng lẽ rời khỏi đây, cứ việc mới ở trong sân mấy ngày nhưng anh đã sinh ra luyến tiếc nơi mang cho mình cảm giác ấm áp này, anh chỉ muốn có thể nhìn nó thêm một lúc trước khi rời đi.
“Cậu nhìn xem, đàn bà bây giờ thật là, không biết hiểu lòng người gì cả, nói đi là đi luôn.” Chú ba Mạnh ngồi xuống bên cạnh Diệp Bùi Thiên, chạm nhẹ vào khuỷu tay của anh: “Lâm, ngày thường Thiên Tầm nhà cậu đối xử với cậu thế nào? Chắc chắn cổ rất dịu dàng hiền lành đúng không?”
Không biết Diệp Bùi Thiên nghĩ đến cái gì mà mặt lập tức đỏ bừng lên.
May mắn là chú ba Mạnh làm người xuề xòa không nhận thấy: “Nghe nói cậu bị thương nặng nên mấy ngày nay đều nằm nghỉ trong phòng.”
“Ngày đó cậu và Thiên Tầm chạy đi đâu vậy, cậu có biết không…” Chú ba Mạnh ra chiều thần bí, ghé lại thì thầm: “Buổi tối đó Nhân Ma Diệp Bùi Thiên đi qua chỗ chúng ta.”
Sau đó ông ta ảo não vỗ đùi: “Lúc ấy sao tôi lại bị hôn mê bất tỉnh chứ, nếu không thì khéo tôi đã có cơ hội nhìn xem Nhân Ma kia như thế nào rồi.”
Diệp Bùi Thiên quay đầu nhìn ông ta.
Chú ba Mạnh nhớ tới chuyện mình gặp phải đêm đó, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cái bọn Thần Ái chó má kia còn khủng bố hơn ma quỷ, trấn Bạch Mã chúng ta bị nó giết bao nhiêu người. Theo tôi thấy tốt nhất Diệp Bùi Thiên kia nên trâu bò hơn nữa, nhân lúc còn sớm giết sạch bọn Thần Ái đó đi. Chỉ cần anh ta giết được Thần Ái thì anh ta có đến hẻm Tây của chúng ta mỗi ngày tôi cũng mặc.”
“Này, tôi nói vậy mà cậu cười gì đấy? Cậu và Thiên Tầm không có ở đây nên không nhìn thấy bọn thần c*t đó biến thái thế nào.”
Sau khi chú ba Mạnh đứng dậy đi về phòng, một căn phòng trong góc sân hé mở, bé gái cầm gậy dò đường chậm rãi đi ra.
Cô bé đó sờ soạng đi đến bên cạnh Diệp Bùi Thiên, khuôn mặt nho nhỏ của cô bé có một vết sẹo dữ tợn khiến hai mắt cô bé mất ánh sáng.
“Anh ơi, em là thánh đồ hệ trị liệu, nghe nói cổ của anh bị thương, anh có muốn em xem cho anh không.” Cô bé lúng túng nói thêm: “Mặc dù bây giờ em mới chỉ có cấp một nhưng anh trai nói em đã rất giỏi rồi.”
Tiếng nói trầm thấp của Diệp Bùi Thiên vang lên: “Em, em không sợ anh à?”
Cô bé này và anh trai Tiểu Mục của bé có mặt ở hiện trường lúc ấy, bọn họ đều biết thân phận thật sự của Diệp Bùi Thiên giống lão Quách.
“Anh là người tốt, anh đã cứu anh trai em, là người siêu tốt. Em không sợ anh.” Cô bé vươn cánh tay nho nhỏ sờ lên chiếc cổ quấn băng gạc của Diệp Bùi Thiên, cố dùng hết toàn lực phát ra chút ánh sáng mờ.
Năng lực chữa trị của thánh đồ cấp một cực kỳ nhỏ bé, hoàn toàn không có tác dụng thực tế đối với vết thương của Diệp Bùi Thiên. Nhưng khi bé gái thở hồng hộc rút tay về, anh vẫn chân thành nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn em, anh đã khỏe hơn rất nhiều rồi.”
Cô bé lập tức cười xán lạn: “Thật sự có hiệu quả ạ? Anh trai em nói rất đúng, chỉ cần em chăm chỉ luyện tập thì một ngày nào đó em có thể chữa khỏi hai mắt của mình.”
Cô bé nhận thấy anh trai đối diện duỗi tay sờ đầu mình, sau đó là hai ngón tay ướt lạnh quét qua hai mắt, anh đã bôi một chất lỏng ẩm áp nào đó lên hai mắt của cô bé.
“Em ơi, anh, anh làm gì em gái tôi vậy?” Tiểu Mục đi từ ngoài vào chấn động khi thấy em gái và Diệp Bùi Thiên đứng cùng một chỗ.
Trên mặt em gái dính đầy máu, khờ dại đứng trước mặt đế vương Cát Vàng. Trong giây phút ấy, một loạt các truyền thuyết về Nhân Ma nhảy ra trí óc, Tiểu Mục không rảnh lo sợ hãi nữa mà vội vàng sải bước tiến đến kéo em gái ra, kinh hoảng đề phòng nhìn chằm chằm Diệp Bùi Thiên.
“Anh ơi,” em gái kéo góc áo của anh, một tay xoa đôi mắt: “Em có thể nhìn thấy anh này.”
“Cái gì?” Tiểu Mục không thể tin được: “Em, em nói mình nhìn thấy?”
Anh ta vội vàng dùng ống tay áo lau máu trên mặt em gái, vừa mừng vừa sợ nhìn đôi mắt mất ánh sáng đã lâu lại có ánh sáng trở lại.
Khi anh ta hoàn hồn thì phát hiện người đàn ông kia đã rời khỏi đây rồi.
…
Diệp Bùi Thiên đeo ba lô đi đến quầy hàng của lão Quách.
Thiên Tầm đã đứng ở ngoài cửa, cô cầm đao và áo giáp mới hưng phấn vẫy tay với anh.
“Chờ, chờ một chút.”
Phía sau có người gọi anh lại.
Diệp Bùi Thiên xoay người, Tiểu Mục vội vội vàng vàng đuổi ra ngoài cửa, chần chờ nhìn anh một lúc cuối cùng không nói gì mà cúi người thật sâu với anh.