Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 16
Sở Thiên Tầm chớp mắt, nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi.
Nhưng giọt nước mắt thoảng qua dưới ánh nắng kia đã rơi vào trong lòng Sở Thiên Tầm, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa cô đã đóng chặt từ lâu, gõ ra một khe hở trên cánh cửa dày nặng này.
Diệp Bùi Thiên vội quay đầu đi, một tay chống bàn đứng dậy, dường như anh muốn nói gì đó để che giấu nhưng cuối cùng vẫn không nói mà hoảng loạn chống vách tường đi lên cầu thang.
Anh lảo đảo đi lên tầng, khi bước lên cầu thang đã bị vướng một cái, bàn tay nãy giờ vẫn che trên bụng lập tức vươn ra đỡ lấy tay vịn theo bản năng. Bàn tay dính máu ấy in một vết máu lên tay vịn, miệng vết thương trên bụng Diệp Bùi Thiên vẫn luôn đổ máu, nhưng anh không để tâm đến điều này, bây giờ anh chỉ muốn mau chóng quay về phòng của mình, dùng tốc độ nhanh nhất để giấu dáng vẻ yếu đuối này của mình đi.
Sở Thiên Tầm nhìn theo bóng dáng bỏ chạy trong hoảng loạn kia.
Dù đã trải qua chuyện gì, nội tâm người đàn ông này vẫn thẹn thùng mềm mại như cũ, chính mình lại trơ mắt nhìn anh đau khổ giãy giụa trong đầm lầy một mình, thậm chí không duỗi tay kéo anh một phen.
Cô tiến lên vươn tay đỡ cánh tay của Diệp Bùi Thiên, bàn tay kia ấm áp vững chãi, kiên định chống đỡ được cơ thể suy yếu và trái tim hoảng loạn của người đàn ông này.
Cơ thể Diệp Bùi Thiên hơi cứng lại, nhưng anh cúi đầu mím môi không nói chuyện, cũng không tiếp tục biểu hiện ra ý từ chối.
Hai người im lặng tiếp tục bước lên cầu thang.
Đi lên tầng hai, Diệp Bùi Thiên không quay lại phòng ngủ đêm qua mà chậm rãi đi về phòng ngủ của mình. Đứng ngoài cửa phòng, anh duỗi tay đỡ khung cửa, đưa lưng về phía Sở Thiên Tầm, sau một hồi do dự, anh nâng một bàn tay lên.
Ngón tay tái nhợt khẽ động, khắp nơi trong lâu đài lập tức vang lên tiếng rào rào của cát chảy, đó là một lượng lớn hạt cát đang chảy xiết với tốc độ rất nhanh.
Tòa lâu đài này có vô số phòng, hầu hết cửa phòng đều bị cát vàng bịt kín, ở khoảnh khắc này, tất cả những cánh cửa làm từ cát vàng đều tán loạn, hóa thành cát biến mất không thấy.
Sở Thiên Tầm nhìn hai bên hành lang dài, căn phòng nào cũng mở rộng cửa, cô đọc hiểu được ý tứ mà người đàn ông ít nói này muốn biểu đạt.
Cô có thể tùy ý ra vào những phòng này, tùy ý sử dụng đồ đạc trong đó. Sở Thiên Tầm lý giải điều này là một loại mời cùng giữ lại.
Diệp Bùi Thiên như càng suy yếu hơn sau khi làm xong động tác này, anh lấy tay chống khung cửa, hơi thở dốc vài cái, sau đó một mình đi vào phòng, cả quá trình không quay đầu lại lần nào.
Đó là một căn phòng nhỏ hẹp, mặt tường có một cửa sổ rất lớn, nhỏ hẹp tới mức cả căn phòng chỉ đặt được một chiếc giường và tủ đầu giường kiểu nhỏ, trên tủ có mấy quyển sách đã cũ nát cùng với một chiếc đèn dầu.
Chiếc giường làm từ sỏi cát cứng rắn kia không có gì cả, đừng nói đệm chăn, ngay cả gối đầu cũng không thấy, Diệp Bùi Thiên quen thuộc ngồi lên chiếc giường cứng rắn lạnh lẽo không có một vật gì ấy, anh nằm sát vào góc tường, hơi cuộn người lại, không hề nhúc nhích.
Người đàn ông nằm ngủ trong góc tường này, anh ở trong một tòa lâu đài to rộng nhưng lại chỉ ngủ trong một không gian nhỏ hẹp, đông lạnh hè nóng đều nằm trên chiếc giường cát, cơ thể thường xuyên bị thương nặng cũng không chuẩn bị thuốc thang.
Sở Thiên Tầm lắc đầu, không rõ vì sao anh lại phải tự ngược đãi chính mình như đang trừng phạt thế này.
Nếu Diệp Bùi Thiên tỏ vẻ cô có thể tùy ý ra vào nơi đây, Sở Thiên Tầm liền tìm kiếm đồ đạc trên giường và thuốc men.
Cô đi vào rất nhiều phòng trên hành lang, phát hiện những căn phòng ở đây ngoài một chiếc giường hoặc là bàn đẩy lên từ cát vàng thì đều là trống rỗng, không có bất cứ vật phẩm nào nữa.
Khắp tòa lâu đài chỉ có phòng bếp là tương đối đầy đủ đồ đạc. Ngoài ra còn có thư phòng chất đầy các loại sách vở ở bên cạnh phòng ngủ của Diệp Bùi Thiên. Ngoài cái này ra, cả tòa lâu đài sạch sẽ như không có người ở, ngoài số lượng lớn đèn dầu được bố trí ở vách tường và các góc thì không còn bất cứ đồ dùng sinh hoạt nào nữa, cũng không có bất cứ một tạp vật hay vật trang trí nào.
Từng phòng rồi từng phòng, rộng rãi đơn điệu, đó chính là điểm chung của những căn phòng ở đây.
Chủ nhân nơi này như là một tù nhân, cầm tù mình tại ngục giam rộng lớn không có một bóng người này.
Sở Thiên Tầm giật mình với lượng tài phú ấy, cô tin tưởng tài phú trong tay bất cứ một kẻ đứng đầu nào cũng không bằng lượng ma chủng có trong căn phòng này.
Tất cả những thứ này đều thuộc về một mình Diệp Bùi Thiên, anh thậm chí không quan tâm mà ném chúng nó trong một căn phòng không có bố trí phòng vệ gì cả.
Sở Thiên Tầm nhặt nửa ngày mới vất vả tìm được mấy viên ma chủng chấp thấp trong đống đá quý ấy, cô cầm những viên ma chủng đó đi ra khỏi lâu đài.
…
Năng lực phục hồi của Diệp Bùi Thiên khác hẳn người thường, khi mặt trời bắt đầu xuống núi anh đã tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, những miệng vết thương khi sáng sớm nhìn còn rất đáng sợ thì bây giờ đều đã khép lại, chỉ còn một lỗ nhỏ xỏ xuyên qua cơ thể là vẫn còn đó, bởi vì vết thương này do vũ khí có hiệu quả ăn mòn gây ra, cho nên hiện tại nó đang liên tục lặp lại quá trình khép lại và ăn mòn.
Anh ngồi dậy khỏi giường, bây giờ đã là lúc hoàng hôn, ngoài cửa sổ và sa mạc vô ngần, mặt trời đang dần dần chìm vào đường chân trời, ánh mặt trời màu cam hồng chiếu vào nhà, kéo ra một bóng người nghiêng dài trên sàn nhà.
Diệp Bùi Thiên duỗi tay sửa lại tóc của mình, anh cảm thấy trái tim đang chậm rãi nhảy lên trong lồng ngực, anh không biết nên hình dung tâm trạng của mình vào giờ phút này như thế nào, nhưng anh biết nội tâm mình khác rất nhiều so với sự bình tĩnh của ngày thường.
Trong lâu đài còn một người khác, một người sống sờ sờ, người kia vừa không sợ hãi anh, cũng sẽ không lộ ra vẻ căm ghét anh.
Cô sẽ nói chuyện nhẹ nhàng với anh, còn sẽ cười với anh. Cô băng bó miệng vết thương cho anh, còn chuẩn bị đồ ăn nóng hổi cho anh.
Diệp Bùi Thiên cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết, nơi đó đang nhảy nhót lên vô cùng sinh động.
Anh mở cửa phòng, lòng mang vui sướng cùng chờ mong đi xuống dưới lầu.
Phòng khách tối tăm không có một ánh đèn.
Ánh chiều tà nghiêng nghiêng kéo vào từ cửa sổ, kéo ra bóng râm tối tăm trên vách tường.
Bóng râm kéo dài cùng ánh chiều tà dần mất đi hơi ấm, nó đánh ra ánh đen hồng loang lổ trong phòng khách trống không.
Diệp Bùi Thiên ngơ ngác đứng trong căn phòng yên tĩnh, anh nghiêm túc cẩn thận lắng nghe thật lâu, một tiếng động nhỏ cũng không muốn bỏ lỡ. Nhưng mà ngoài tiếng gió rít trong sa mạc và tiếng cát di chuyển ra thì chung quanh vẫn yên tĩnh từ đầu tới cuối.
Cuối cùng anh bước chân rời khỏi phòng khách rộng rãi, ngày thường đến lúc này anh sẽ bắt đầu châm ngọn đèn dầu, thắp sáng mỗi một ngóc ngách trong tòa lâu đài, làm cho nơi này sáng trưng đèn đuốc.
Nhưng giờ phút này, anh đột nhiên mất đi hứng thú với công việc mà ngày thường nhất định sẽ làm.
Dù là bị hắc ám cắn nuốt hay là bị yên tĩnh vùi lấp, anh chán nản không muốn động tay, chỉ chậm rãi bước đi trong lâu đài không người, xuyên qua từng khoảng sáng tối, đi qua phòng bếp, đi lên cầu thang xoắn ốc, đi qua những hành lang dài, phòng hai bên hành lang mở rộng, trong phòng không có một bóng người.
Người kia đã đi rồi.
Đây vốn dĩ là chuyện đương nhiên, không có ai muốn ở lại tòa lâu đài yên tĩnh, ở bên cạnh một ma quỷ như vậy.
Trái tim anh như bỗng nhiên có một cái động, trái tim vừa xuất hiện chút độ ấm bỗng rơi vào đáy cốc sâu hun hút.
Cuối cùng anh đi vào nhà ăn, ngồi ở vị trí lúc sáng đã từng ngồi.
Màn đêm bao phủ xuống, lâu đài hoàn toàn rơi vào thế giới hắc ám.
Diệp Bùi Thiên móc một chiếc đèn nhỏ trong lòng ra, ngón tay bấm hai lần mới mở được chốt mở, ánh sáng trắng nhàn nhạt sáng lên, chiếu sáng ra một khoảng không nhỏ, kéo anh vào vòng sáng mờ, như vậy mới làm anh dễ chịu hơn một chút khi đang rơi vào trạng thái hít thở không thông.
Anh che lại vết thương đang đổ máu ở bụng, loại đau đớn vốn đã tập mãi thành quen này bây giờ lại đang như ung nhọt trong xương, đau đớn đến mức làm người khó có thể chịu đựng, thế rồi làm cách nào cũng không thể thoát khỏi.
Rõ ràng đã quen sống một mình từ lâu, người kia chỉ xuất hiện một đêm ngắn ngủn vậy mà lại làm loại cô độc tịch mịch này đột nhiên trở nên khắc sâu như thế,
Không thể chịu đựng như thế,
Nhưng anh cũng chỉ có thể chịu đựng.
Diệp Bùi Thiên ngồi trong bóng đêm rất lâu, ánh mắt ảm đạm ngắm nhìn chiếc đèn nhỏ trên bàn. Ánh đèn nhợt nhạt chợt lóe, sau đó bắt đầu lập lòe lúc sáng lúc tối, ánh sáng duy nhất trong bóng đêm này tựa như cũng muốn bỏ anh mà đi.
Có tiếng gió thổi và tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Đôi mắt Diệp Bùi Thiên lập tức sáng lên, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Sở Thiên Tầm tay xách bao lớn bao nhỏ đẩy cửa đi vào lâu đài.
Cô thở hồng hộc: “Ai nha, thị trấn gần nhất cũng cách chỗ này xa quá, tôi đi qua lại một chuyến mà trời đã tối rồi.”
“Sao lại tối vậy, sao không đốt đèn?”
“Ha ha, tôi mua rất nhiều đồ ăn, buổi tối sẽ nấu một bữa ngon cho anh.”
“Tôi còn mua chăn và thuốc nữa. Sao chỗ anh đến cái chăn cũng không có vậy, ngủ không lạnh à?”
Trong phòng khách vẫn tối om như cũ, nhưng trái tim Diệp Bùi Thiên lại như được ánh sáng chiếu vào, sáng ngời lên theo những lời nói ríu rít của cô.