Bưng Cành Vàng - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 15: Phần 15
17
Ninh vương từ đầu đã tính toán mọi chuyện, nên không để Vương Diêu đi cùng chúng ta.
Ngọn lửa mà Tấn vương phóng, ngoài thiêu rụi dịch trạm, hoàn toàn không có ai thương vong.
Mọi thứ đều nằm trong dự liệu, ngoại trừ câu nói của Tấn vương khi hắn xuất hiện.
Mười ngày sau, chúng ta đến kinh thành.
Ta được Ninh vương sắp xếp ở một tiểu viện, chuyện triều đình, mỗi ngày đều được Dư công công báo cáo lại.
Một tháng sau, vụ án khố ngân thất thoát được làm sáng tỏ.
Vương Diêu thú nhận Trương các lão, phe cánh của Trương các lão lôi kéo Cảnh Quốc công - cữu cữu của Tấn vương, từ phủ Cảnh Quốc công, kéo ra cả Tấn vương.
Triều đình phải có sự cân bằng, nên Hoàng thượng không xử tội Cảnh Quốc công đến cùng, mà giáng hắn từ Quốc công xuống Bá gia. Còn Tấn vương bị giam vào Tông Nhân phủ cùng với Thái tử.
Ngày phụ thân được thả ra, ta đến trước Đô Sát viện đón người.
Ông không những không gầy đi, mà ngược lại còn béo hơn một chút. Nhìn thấy ta, ông cười nói: "Phụ thân không sao, cũng chẳng ai làm khó dễ ta, ngược lại còn được ngủ ngon nhiều giấc."
Ta bật cười, thở phào nhẹ nhõm.
Vì Hoàng thượng muốn triệu kiến phụ thân, nên chúng ta tạm thời ở lại kinh thành, vẫn ở tại tiểu viện mà Ninh vương sắp xếp.
Phụ thân cũng bắt đầu bận rộn: “Hiếm khi tới kinh thành, để ta ra ngoài giao thiệp một chút."
Ta ngạc nhiên vui mừng, bởi đời trước phụ thân rất khinh thường những mối giao thiệp quan trường này.
"Con nói đúng, làm quan không phân biệt thanh hay trọc, chỉ cần vì dân mà làm được việc, thì quá trình không cần cứng nhắc, chỉ cần kết quả tốt là được."
"Nhà con, nhờ có con dạy phụ thân đạo làm quan."
Ta bật cười không sao cản được, giúp ông sửa soạn y phục, tiễn ông ra cửa, rồi quay trở lại thì trông thấy Hàn Chu đứng bên kia đường.
Sau khi Vương Diêu xảy ra chuyện, Hàn Chu không ly hôn với Vương Khải Thư, nhưng bằng cách nào đó, hắn lại kết giao được với Trần các lão, rồi vào phe Tề vương.
Hàn Chu hỏi ta: "Ngươi biết khố ngân một trăm vạn lượng ở đâu, đúng không?"
"Ta làm sao biết được, nếu không ngươi cứ hỏi Ninh vương, bảo ngài nhường công lao đó cho ngươi, biết đâu Hoàng thượng cao hứng, miễn cho ngươi thi Hương và thi Đình, trực tiếp phong ngươi làm Trạng nguyên cũng nên."
Một trăm vạn lượng khố ngân, Tấn vương và Vương Diêu đều không khai ra, Ninh vương cũng không nói.
Bọn họ không nói, ta đương nhiên sẽ không lắm lời.
"Đậu Yến" Hàn Chu bỗng nắm lấy tay ta: “Không cần nhắc đến khố ngân, ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi đã tìm thấy Công chúa Gia An ở đâu?"
Cho đến năm Thiên Hòa thứ mười lăm, khi Hàn Chu làm Tri phủ Kinh An, ta mới tìm được Công chúa Gia An và qua Tấn vương đưa nàng về kinh thành.
Việc Tấn vương cuối cùng đoạt được ngôi vị, có liên quan rất lớn đến việc tìm ra Công chúa Gia An.
Hàn Chu cũng nhờ chuyện này mà được Tấn vương vô cùng trọng dụng.
Tất nhiên, ở kiếp trước, trong mắt Hàn Chu, tất cả những điều này không liên quan gì đến ta, mà hoàn toàn là nhờ tài năng xuất sắc của hắn.
Ta gạt tay hắn ra: “Ngươi không nói thì ta cũng đã quên rồi, còn việc làm sao tìm thấy Công chúa, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?"
"Đậu Yến!" Hàn Chu phẫn nộ.
Đúng lúc ấy, Ninh vương xuất hiện ở đầu ngõ. Hắn mặc nam trang, một bộ cẩm bào màu đỏ tươi tôn lên vẻ thanh tú, anh tuấn, như tiên nhân giáng trần, thoát tục phiêu dật.
"Chuyện gì vậy?" Ninh vương mặt lạnh đứng trước chúng ta, Hàn Chu có chút hoảng sợ, vội vàng hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Ta cũng cúi đầu hành lễ.
"Đậu Yến." Hắn gọi ta.
Ta quay lại, mỉm cười hỏi: "Vương gia có điều chi dặn dò?"
Hắn theo ta vào trong nhà, ta pha trà, bày ra vài món điểm tâm, hai người ngồi đối diện mà không ai mở lời.
Ta không thể trò chuyện tùy tiện với hắn được nữa, dù sao hắn không phải là Du Song Song.
"Đậu Yến" hắn nhìn ta, trong mắt có chút ủy khuất: “Nàng... ghét ta sao?"
"Không ghét." Ta bật cười: “Vương gia hiểu lầm rồi, ta chỉ không muốn thành thân gả cho ai, chứ không phải ghét nam nhân."