Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bổn Cung Không Thể

Chương 45: Hôn nàng



Cánh hoa rơi trên mái tóc, cảm giác lành lạnh.
Mắt Kỷ Sơ Đào long lanh, hai tay chống lên ngực Kỳ Viêm theo bản năng, nàng sửng sốt nhìn vào đôi mắt u ám, sâu không lường được của hắn.
Trải nghiệm trực tiếp kiều diễn hơn trong mộng, trên môi còn lưu lại hơi thở nóng bỏng, tê dại, khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Nụ hôn bất chợt và mạnh bạo vừa rồi quá kích; thích với thiếu nữ tình đầu mới chớm nở, Kỷ Sơ Đào quên cả lấy hơi, mặt nàng ửng hồng.
Kỳ Viêm một tay cầm thiềm cung chiết quế, một tay khác xấu xa ôm vòng eo chỉ vừa một nắm của Kỷ Sơ Đào, xuân y lộng lẫy, mỏng manh càng làm lộ ra đường cong lả lướt của thiếu nữ.
Mắt hắn hằn tơ máu nhàn nhạt, giọng nói khàn đến đáng sợ, hắn cụp mắt nhìn nàng: “Ta hỏi lại lần nữa, hoa này tặng ta thật sao?”
Trước nay Kỷ Sơ Đào chưa từng thấy Kỳ Viêm lộ ra vẻ mặt như thế, hắn như đang thăm dò cảnh đẹp trong mơ.
Kỷ Sơ Đào vừa đau lòng, vừa bực mình, đáp án khiến người ta thẹn thùng thế này, hắn còn muốn nàng nói mấy lần nữa?
Nàng khó nén nổi nỗi xấu hổ, hô hấp hơi gấp gáp, nàng nắm chặt vạt áo hắn, thì thầm: “Chàng là đồ ngốc à? Quan văn thì thưởng hoa sơn trà với mẫu đơn, võ tướng mới ban loan chi, bổn cung sao có thể nhầm được... A!”
Chưa đợi nàng nói hết câu, eo đã bị siết chặt, gáy được một bàn tay to đỡ lấy, hô hấp lại một lần nữa bị cướp đi.
Kỳ Viêm thực sự to gan lớn mật, nụ hôn này quá đáng hơn nụ hôn thoáng qua vừa nãy, linh hồn nàng như bị hắn vò nát rồi cắn nuốt sạch, nụ hôn dây dưa, nồng nàn, triền miên.
Sống mười sáu, mười bảy năm nay, Kỷ Sơ Đào chưa từng có trải nghiệm như thế.
Lúc này nàng choáng váng, trái tim đập nhanh như sắp nổ tung, máu tụ hết lên mặt, làn da nóng đến đau nhói. Nàng như chìm vào trong nước, tay chân rã rời, vô số cảnh đẹp rực rỡ nổ tung trước mắt, nàng không nhìn rõ vẻ mặt Kỳ Viêm, không biết rõ hải đường lại thêm rụng mấy đóa.
Kỳ Viêm như đang sốt ruột xác nhận điều gì đó, hắn hoàn toàn không cho nàng cơ hội thở dốc, cho đến khi chút lý trí cuối cùng Kỷ Sơ Đào bị đứt đoạn, cả người nàng mềm như nước rồi trượt xuống...
Kỳ Viêm đỡ cơ thể mềm nhũn của nàng rồi đè lên tường, hắn ấn khuôn mặt đỏ như nhỏ ra máu vào lồ.ng ngực mình.
Thế mà lại bị hắn hôn đến đứng không vững...
Sự xấu hổ trào dâng trong lòng, Kỷ Sơ Đào đỏ cả mang tai, nàng ngại ngùng không ngước đầu lên nổi, chỉ có thể chống trán trên vai nam nhân như bịt tai trộm chuông, bình ổn lại hơi thở gấp gáp.
Ỷ vào nàng thích mình nên dám làm chuyện như thế với Đế Cơ ngay trong hoàng cung, Kỳ Viêm quá mức ngang ngược! Hơn nữa không thèm chào hỏi một tiếng mà đã hôn người ta suýt nữa ngất đi, đúng là quá đáng quá!
Kỷ Sơ Đào túm vạt áo nam nhân, nàng rất muốn đấm vào ngực hắn để xả hận.
Thế nhưng còn chưa kịp thốt lên lời phản kháng, nàng đã bị Kỳ Viêm ôm chặt vào lòng. Nam nhân tì cằm lên vai nàng, hít hà mùi thơm nhàn nhạt, quyến rũ của thiếu nữ, sau đó bật cười.
Hắn khàn giọng, giọng nói mang theo niềm vui trước nay chưa từng có: “Điện hạ, ta vui lắm.”
Hơi thở nóng bỏng phả qua tai, chút sức Kỷ Sơ Đào vừa khôi phục lại được lần nữa biến mất sạch sẽ, cuối cùng nắm đấm kia vẫn hạ xuống.
Kỳ Viêm không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Mặt đối mặt, ôm nhau chặt chẽ thế, Kỷ Sơ Đào có thể cảm nhận rõ ràng trái tim đập mạnh mẽ trong lồ.ng ngực hắn, từng nhịp từng nhịp khiến l.ồng ngực chấn động, thậm chí còn gấp gáp hơn cả nàng.
Đó là niềm vui phát ra từ đáy lòng khi nam nhân đạt thành ý nguyện.
“Ừm.” Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, nàng thẹn thùng, vùi mặt sâu hơn.
Xa xa là cảnh tượng xa hoa lộng lẫy, trên Trâm Hoa yến, thiếu niên nhà ai nhận được hoa gì đã không còn ai để ý.
Hương hoa lan tỏa khắp không gian, chỉ có hai trái tim nóng bỏng gắn bó sít sao.
...
Kỷ Sơ Đào vào cung nhưng không xuất hiện trên yến hội, đương nhiên cảnh tượng Trạng nguyên được ban hoa mà bao nhiêu người mong ngóng cũng bị bỏ quên.
Thế là lại có lời đồn rằng không ít cung nhân tận mắt nhìn thấy Trạng nguyên với Tam Công chúa bí mật đi với nhau, tặng hoa trên đường trong cung.
Tiếc là lời đồn còn chưa kịp xác minh đã bị tiếng trống gấp gáp, nặng nề đánh gãy.
Trâm Hoa yến im bặt, mọi người nhìn nhau.
Tiếng trồng truyền tới từ Thừa Thiên môn, có người gõ trống Đăng Văn, kêu oan trước vua.
Đánh trống trước cung chắc chắn là chuyện lớn, người có sắc mặt thay đổi nhiều nhất là Kỷ Chiêu, y mới thử cai quản triều chính chưa được nửa tháng, bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào cũng có thể đánh nát quyền thế y vừa nắm trong tay.
Kỷ Chiêu đặt hoa đỗ quyên còn chưa kịp ban thưởng xuống, mặt biến sắc, y cố gắng bình tĩnh nói: “Là kẻ nào gõ trống?”
Rất nhanh cấm vệ đã đến báo lại: “Bẩm bệ hạ, là một lão tiến sĩ điên, người đó nói...”
Chuyện này quá lớn, cấm vệ ngập ngừng một lát rồi ôm quyền: “Nói là khoa thi năm nay có người thông đồng với nhau, vì tình riêng mà gian lận, cho nên mới gõ trống kêu oan với bệ hạ!”
Vừa dứt lời, trong triều nổi lên tiếng bàn tán xôn xao.
Khoa cử liên quan tới vận mệnh quốc gia, là con đường tuyển chọn quan lại quan trọng, cũng là cửa ải đầu tiên để kiểm tra xem người nắm giữ triều chính có phải bậc thánh hiền hay không. Kỷ Chiêu không ngồi yên được nữa, y vội quát mấy tiếng “im lặng” nhưng âm thanh yếu ớt kia như đá chìm vào biển, không tạo ra được chút bọt sóng.
Không khống chế được cục diện, sắc mặt Tiểu Hoàng đế cứng lại, y suy sụp ngồi trên long ỷ, siết chặt nắm đấm.
Đại Công chúa không ở đây, Trâm Hoa yến hoàn toàn hỗn loạn, Kỷ Thù cũng không còn tâm trạng ở lại nữa, nàng ấy bỏ đại điện loạn như nồi cháo lại rồi rời đi.
Cuộc sống hòa thân tám năm, vô số lần suýt mất mạng, Kỷ Thù chẳng có tình cảm gì đáng nói với triều đình này. Nàng ấy đi xuống Thừa Thiên môn, lão tiến sĩ đáng thương, điên dại bị cấm quân dùng đình trượng cản lại kia đang trừng mắt, nghển cổ gào gì đó.
Kỷ Thù đi qua Thừa Thiên môn, lên xe ngựa của mình.
Một thân hình cường tráng lập tức ôm nàng ấy lên, người kia ngửi ngửi gáy nàng như con chó lớn rồi lẩm bẩm: “Hoa của ta đâu?”
“Không có hoa.” Kỷ Thù thấy phiền, nàng ấy nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ duỗi tay đẩy đầu Lý Liệt ra.
Thời tiết ấm áp rồi mà ngón tay nàng ấy vẫn lạnh băng.
“Ta biết trong yến hội hôm nay, người Hán các người sẽ tặng hoa cho thần tử mình coi trọng.” Lý Liệt quấn lấy không buông, bướng bỉnh nói thẳng: “Ta muốn hoa.”
Kỷ Thù liếc xéo hắn ta, cười lạnh: “Nam nhân ta nể trọng, yêu thích nhiều lắm, nếu ai cũng tặng thì sợ một giỏ cũng không đủ.”
Lý Liệt híp đôi mắt nhạt màu lại, ôm Đế Cơ lạnh như ngọc trong lòng chặt hơn, hắn ta thì thầm cầu xin: “Không có hoa thì đưa trâm cài của người cho ta đi.”
Sau đó lại bổ sung thêm: “Xem như tín vật.”
Kỷ Thù nhìn hắn ta, đôi môi diễm lệ chậm rãi nhếch lên, nàng ấy giơ tay sờ cây trâm cài duy nhất trên búi tóc mình.
Yết hầu Lý Liệt hơi lăn, hắn ta nhìn nàng không chớp mắt, khao khát ngập tràn, nóng bỏng.
Thế nhưng ngay sau đó, đầu trâm nhọn hoắt đè ở cổ họng, chọc rách lớp da lúa mạch, một giọt máu đỏ sẫm nhanh chóng được ngưng tụ thành.
Lý Liệt như không cảm thấy đau đớn, hắn ta vẫn nhìn nàng ấy chăm chú, tựa như trong vương cung Bắc Yến năm đó, hắn ta trông gác ánh trăng của chính mình.
“Đừng cho rằng ta không biết gần đây ngươi rất không thành thật.”
Kỷ Thù nhìn đôi mắt màu hổ phách của nam nhân, nàng ấy nhích lên, nói: “Đại Ân liên tiếp xảy ra chuyện lạ, ngươi còn không biết vừa phải, cây trâm này sẽ là vật bồi táng của ngươi.”
Giọt máu lăn dọc theo cây trâm, rơi xuống ngón tay trắng bóc của nàng ấy, đỏ đến xinh đẹp.
...
Sau khi nghe thấy tiếng trống, Kỷ Sơ Đào mới biết trên Trâm Hoa yến xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Dưới gốc hải đường, bầy chim hoảng sợ bay tán loạn. Nàng như bừng tỉnh, từ trong lòng Kỳ Viêm ngóc đầu dậy, lắng tai nghe một lúc lâu rồi lẩm bẩm: “Hình như là tiếng trống trước cửa hoàng cung, xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Nàng muốn rời đi nhưng lại bị Kỳ Viêm kéo lại.
“Điện hạ cứ thế đi luôn à?” Hắn lại nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện, hắn còn chưa thỏa mãn.
Mặt Kỷ Sơ Đào vẫn hơi nóng, khuôn mặt diễm lệ hơn cả hoa hải đường, nàng không dám nhìn vào ánh mắt nóng rực của Kỳ Viêm, trong lúc luống cuống, nàng hoảng loạn quát: “Đợi bổn cung đi xem xem xảy ra chuyện gì, quay về sẽ tiếp tục...”
Hai chữ “tiếp tục” vừa bật thốt ra, nàng suýt nữa cắn vào đầu lưỡi.
Đúng là càng ngày càng nói năng vụng về, mới chỉ bắt đầu như vừa rồi nàng đã không chống đỡ được, liệu có tiếp tục nữa nổi không?
“... Tiếp tục nói chuyện.” Nàng nghiêm mặt bổ sung, chỉ là mặt đỏ thành dạng đó nên chẳng có chút sức uy hiếp nào.
Trong mắt Kỳ Viêm thoáng chút ý cười, hắn một tay cầm cành quế đưa sau người, một tay dắt Kỷ Sơ Đào rồi cúi người, gật đầu: “Được, ta đợi nàng.”
Giọng nói cố tình đè thấp xuống mang theo sự khàn khàn, quyến rũ.
Kỷ Sơ Đào điều chỉnh lại vẻ mặt, ra ngoài theo cửa lãnh cung, Kỳ Viêm chắp tay theo sau, hai mắt chỉ muốn dán chặt lên người nàng.
Kỷ Sơ Đào bị hắn nhìn đến run lên, hoàn toàn không thể tập trung, nàng không nhịn được quay người lại: “Chàng về phủ đi, không được theo bổn cung.”
“Thần muốn đi theo.” Khóe môi nhếch lên đầy phóng túng của Kỳ Viêm làm thế nào cũng không đè xuống được.
Hắn cầm cành quế, kết hợp thêm vẻ mặt kia, là người thì ai cũng đoán ra được vừa rồi xảy ra chuyện gì. Huống chi vừa nhìn thấy hắn Kỷ Sơ Đào đã đỏ mặt, nàng không thể nào giữ được tỉnh táo.
Nàng chống nạnh, cố gắng nghiêm túc nói: “Nếu chàng không nghe lời, bổn cung không nói chuyện với chàng nữa.”
Quả nhiên chiêu này có hiệu quả, có lẽ lấy lui làm tiến, tóm lại cuối cùng Kỳ Viêm cũng ngoan ngoãn dừng chân.
Kỷ Sơ Đào thở dài một hơi, nàng vỗ má, đi về phía Tử Thần điện.
Chưa đi được bao lâu, nàng đã gặp cung tỳ thiếp thân đến tìm mình. Vãn Trúc lo lắng tiến lên: “Điện hạ, vừa nãy người vội vàng chạy đi đâu thế? Hôm nay không yên bình, người dọa nô tì sợ chết khiếp!”
Kỷ Sơ Đào xoa gò má đỏ hồng, nói lái sang chuyện khác: “Bổn cung nghe thấy tiếng trống, xảy ra chuyện gì thế?”
Vãn Trúc kể lại chuyện có người thượng tấu nói khoa cử xảy ra gian lận, Trâm Hoa yến bị bỏ dở rồi...
Nỗi lưu luyến tràn ngập trong lòng Kỷ Sơ Đào đột nhiên biến mất hơn phân nửa, lo lắng cho Kỷ Chiêu, nàng vội đến Tử Thần điện.
Đi được hai bước, nàng lại quay người lại, đầu đường hẹp dài đã không còn bóng dáng Kỳ Viêm đâu nữa, chắc hắn xuất cung về phủ rồi.
“Điện hạ, người nhìn gì thế?” Lời nói của cung tỳ làm ngắt mạch suy nghĩ của nàng.
Ngực còn nóng bỏng.
Kỷ Sơ Đào mím đôi môi hồng ướt át, khẽ nói: “Không nhìn gì cả, đi thôi.”
Trong Tử Thần điện đang nghị sự, quần thần phẫn nộ.
Kỷ Sơ Đào đứng ngoài điện loáng thoáng nghe thấy “đại điện hạ chủ trì khoa thi ba lần, trước nay chưa có sơ xuất như thế”, “nếu đại điện hạ ở đây thì tốt rồi”.
Còn thiên tử thiếu niên kia ngồi trên long ỷ, im lặng không nói, vẻ mặt thay đổi thất thường.
Gian lận khoa cử không phải chuyện nhỏ, Kỷ Sơ Đào không thể vượt quá phận sự, nhúng tay vào việc triều chính, nghĩ một lát, nàng quay người đi tới Trường Tín cung.
Sắc mặt Kỷ Nguyên bình thản, nàng ấy ngồi trên giường la hán, nhàn nhã đọc sách, cung tỳ bóp chân, thoạt nhìn nàng ấy như không biết sóng gió trong Tử Thần điện.
Nhưng Kỷ Sơ Đào nhìn thấy Thu nữ sử đứng bên cạnh đó, nàng đoán chắc hẳn đại tỷ đã biết chuyện rồi.
Nàng cũng bình tĩnh hơn nhiều, hành lễ xong, nàng hỏi: “Hoàng tỷ không đi xử lý chuyện kia sao?”
Kỷ Nguyên chẳng bất ngờ về sự xuất hiện của muội muội, nàng ấy chậm rãi lật sách: “Bây giờ Hoàng đệ nắm quyền, bổn cung ra mặt làm gì?”
Kỷ Sơ Đào: “A Chiêu còn trẻ, suy nghĩ nhạy cảm. Muội sợ nếu đại tỷ không giúp đỡ, đệ ấy sẽ nghĩ lung tung.”
“Muội yên tâm đi, đợi đệ ấy không gánh nổi nữa, đệ ấy sẽ tự đến cầu xin bổn cung.” Kỷ Nguyên thản nhiên nói: “Lông cánh còn chưa mọc đủ đã muốn bay, ngã đau rồi mới biết trời cao đất dày.”
Đại tỷ vĩnh viễn lý trí, lạnh lùng như thế, dường như không có tình cảm gì có thể kìm hãm lý trí của nàng ấy, tình thân không thể, tình yêu cũng không.
Nhưng Kỷ Sơ Đào biết nàng ấy không phải từ khi sinh ra đã thế. Vì bảo vệ Kỷ gia, nàng ấy không thể không gạt đi tất cả những gì uy hiếp đến mình, từng bước ép mình thành dáng vẻ kiên cường không gì phá nổi.
“A Chiêu sẽ hiểu cho Hoàng tỷ, giống như năm đó ta hiểu cho Hoàng tỷ vậy.” Kỷ Sơ Đào nói.
Không biết nghĩ tới chuyện gì, trong ý cười của Kỷ Nguyên ẩn giấu vài phần trào phúng, nàng ấy nói đầy ẩn ý: “Tiểu tử kia tàn nhẫn hơn muội nhiều, Vĩnh Ninh ạ.”
Sau một phen lăn qua lộn lại, về đến phủ trời cũng đã sắp tối.
Đám nội thị lấy gậy dài, thắp sáng từng chiếc đèn lồng rồi treo lên.
Kỷ Sơ Đào dặn dò cung tỳ đi chuẩn bị bể tắm nước nóng để ngâm mình, nàng lê hai chân bủn rủn vào tẩm điện, định bụng nhân lúc nước nóng chưa chuẩn bị xong thì nghỉ ngơi một lát.
Lúc đuổi theo Kỳ Viêm chạy nhanh quá, bây giờ vẫn chưa trở lại bình thường được.
Ai ngờ tới vừa mới vào tẩm điện, cửa cạch một tiếng đóng lại, một cơ thể nóng bỏng mang theo hơi nước ở sau cửa áp sát lại gần nàng.
Kỷ Sơ Đào sợ hãi, nàng quay người muốn hô lên theo bản năng nhưng đối phương bịt miệng nàng lại, tay vòng đè trước ngực.
Lưng Kỷ Sơ Đào dán chặt vào cánh cửa, nàng trợn mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng, đường hoàng của Kỳ Viêm.
Hắn đứng ngược ánh nến, dáng vẻ sau khi tắm xong càng thêm anh tuấn, thâm thúy, hắn chăm chú nhìn Kỷ Sơ Đào: “Điện hạ đã về, chúng ta có thể “tiếp tục” rồi.”
Hắn còn nghĩ tới chuyện dưới cây hải đường kia...
Ánh nền mờ nhạt, màn trướng mông lung.
Kỷ Sơ Đào bị bàn tay lành lạnh chai sần bịt miệng, mắt nàng lóe lên, ký ức nối nhau hiện ra, hai chân mỏi nhừ càng mềm hơn, cả người không chống đỡ được trượt xuống.
Nói chuyện thì nói chuyện, sao hắn phải cố tình đi tắm rửa?
Eo bị siết lại, Kỳ Viêm ôm lấy nàng, cười khẽ: “Điện hạ sợ cái gì?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...