Bơi Đêm
Chương 127: Đồng hồ nước
Điền Trọng Lân kết thúc hội thảo ở khu Hoàng Phổ, tiện thể nên đến thăm Điền Tư và Đới Sơn Nguyệt.
Mùa đông ở Thượng Hải lạnh ẩm, Đới Sơn Nguyệt bật sưởi ấm sàn nhà lên, Điền Trọng Lân vừa bước vào liền cảm thấy như được ngâm trong nước nóng, toàn thân đều ấm áp, lại thấy bình hoa thẳng miệng rộng viền vàng ở cửa chính cắm đầy mấy cành lan huệ lớn, đầu cành xanh mướt nở ra hơn chục bông hoa, cánh hoa trắng nhụy hồng, cánh hoa tròn đầy, lãng mạn đáng yêu vô cùng. Ông thầm nghĩ trong lòng, đây đúng là đến vùng nhiệt đới rồi.
Đới Sơn Nguyệt mặc chiếc áo len cừu màu xám nhạt mềm mại và quần len lông cừu, trông như vừa bước ra từ quán cà phê, bà ra đón Điền Trọng Lân rồi lại thấy giỏ trái cây trên tay ông, tươi cười nói: "Khách sáo quá." Điền Trọng Lân thấy bà như vậy lại nghĩ rằng hẳn là bà đã vượt qua rồi.
Hai người ngồi trên ghế sofa một lúc, Điền Trọng Lân hỏi Đới Sơn Nguyệt: "Điền Tư đâu? Sao lại không ở nhà."
Đới Sơn Nguyệt biết tính cách của Điền Trọng Lân nên bà chỉ nói mơ hồ: "Thằng bé ra ngoài rồi."
Điền Trọng Lân nghĩ đến Điền Tư và Hồ Già, trong lòng ít nhiều có chút bất mãn.
Trì Phong Thành vừa từ bên ngoài trở về, lạnh run người nói: "Bên ngoài lạnh chết mất! Vì mấy món ăn này mà bắt con phải ra ngoài xếp hàng dài..."
Trì Phong Thành thay giày, ngẩng mắt lên liền nhìn thấy Điền Trọng Lân mới thu liễm lại, chào hỏi ông rồi cởi khăn quàng cổ áo khoác trên người xuống, tháo găng tay da cừu, đưa mấy túi đồ trong tay cho Đới Sơn Nguyệt: "Đây, bánh hạnh nhân Butterfly của quán Hòa Bình, bánh kem quán Kai, còn có bánh kem vuông nhỏ Ruby, tất cả đều ở đây, thiếu cái gì con cũng không ra ngoài nữa đâu, đúng là lạnh chết mất, muốn chết mất thôi."
Đới Sơn Nguyệt liên tục nói vất vả, vất vả rồi, bà mời Điền Trọng Lân qua ăn cùng, Điền Trọng Lân không hiểu mấy món đồ ngọt này nên chỉ cắn một miếng bánh hạnh nhân Butterfly.
Đới Sơn Nguyệt hỏi ông: "Vị có ngon không? Mấy ngày nay tôi cứ thèm ăn bánh hạnh nhân Butterfly."
Điền Trọng Lân gật đầu nói: "Ăn vào cũng không tệ."
Trì Phong Thành than thở: "Chỉ vì chút bánh hạnh nhân Butterfly này mà bắt cháu trời lạnh phải ra ngoài xếp hàng hai tiếng đồng hồ."
Điền Trọng Lân cúi mày, nhìn lại chiếc bánh hạnh nhân Butterfly trong tay, chợt sinh ra chút khó hiểu: "Ăn cái bánh ngọt thôi mà phải xếp hàng lâu vậy sao?"
Trí Phong Thành tiếp lời: "Mẹ cháu tâm trạng không tốt, chẳng muốn ăn gì cả. Điền Tư xếp hàng mua bánh Butterfly về, bà ấy ăn được hai miếng lại có chút sức ăn rồi. Nói cho cùng vẫn là Điền Tư mở đầu, cháu chỉ theo đuôi thôi."
Trí Phong Thành làm một bộ dạng thái giám, chắp tay nói: "Được rồi được rồi. Mẹ bảo con đi hái mặt trăng con cũng vui lòng."
Điền Trọng Lân nhìn hai người họ, nét mặt không thay đổi mấy nhưng trong lòng cũng có chút bùi ngùi.
Sau khi Điền Bồi Anh đi, Điền Trọng Lân thường hay vô cớ nhớ đến anh, như thể trong não có một con rắn thỉnh thoảng lại cắn ông một cái.
Điền Bồi Anh khác với Trí Phong Thành, cậu quá hoang dã, quá bất trị. Trong kỳ nghỉ hè năm lớp 5 hồi tiểu học, cậu đã bỏ nhà đi, ngồi xe khách mấy ngày mấy đêm chạy đến Quảng Châu, đói đến mức chóng mặt hoa mắt cũng không chịu về, sợ bị Điền Trọng Lân đánh. Đến khi thực sự không chịu nổi nữa, cậu mới nhờ anh trai và mẹ cầu tình giúp. Điền Trọng Lân gửi cho cậu 500 tệ, bảo cậu bắt máy bay về, cậu lại hay, cầm tiền đi tàu hỏa để lấy phần tiền dư ra.
Lúc đó, ở ga tàu thường có bọn bán thuốc giả, bán các thứ như viên tăng lực làm từ vụn gỗ. Điền Bồi Anh thấy vậy cũng cảm thấy rất hay, cậu bèn dùng tiền đi tàu để mua viên tăng lực. Cuối cùng cậu vẫn đi xe khách trở về. Vừa xuống xe, hai chân Điền Bồi Anh liền run lẩy bẩy, cả người gầy như cọng rau héo, dùng bàn tay mảnh như sợi mì, sợi râu rồng bưng viên tăng lực đưa cho ông, bắt chước giọng điệu tiểu thái giám mà nói với ông: "Chúc bố sinh nhật vui vẻ."
Bàn tay Điền Trọng Lân giơ lên nắm thành nắm đấm rồi từ từ hạ xuống, hôm đó đúng là sinh nhật của ông.
Đới Sơn Nguyệt giữ Điền Trọng Lân ở lại ăn tối.
Ông nghĩ có thể gặp được Điền Tư nên đồng ý ở lại. Nào ngờ đến 6, 7 tối giờ vẫn chưa thấy Điền Tư đâu.
Đới Sơn Nguyệt thấy ông cứ nhìn ra cửa bèn bình thản nói với ông: "Điền Tư có việc, hôm nay không về đây ăn cơm."
Điền Trọng Lân cau mày, vừa định hỏi thì bữa tối đã được dọn lên, ông đành chống gậy ngồi vào bàn. Trong bữa ăn, Điền Trọng Lân chỉ gắp rau thập cẩm và bánh bao tứ hỉ, Đới Sơn Nguyệt gắp cho ông một miếng thịt kho nước ông cũng từ chối, nói mình không ăn mặn. Đới Sơn Nguyệt ngạc nhiên nhướng mày, gọi Tiểu Dương rồi bảo cậu nấu thêm hai món chay. Bữa cơm lúng túng cứ như vậy mà kết thúc, Tiểu Dương bưng bánh kem Giáng sinh lên, nét mặt Đới Sơn Nguyệt liền có chút thay đổi, bà lén quan sát phản ứng của Điền Trọng Lân.
Điền Trọng Lân không ăn bánh, ông chỉ uống mấy ngụm trà rồi đứng dậy định đi.
Trước khi rời đi, Điền Trọng Lân rốt cuộc vẫn hỏi họ: "Điền Tư đang bận gì mà cơm cũng không về ăn vậy?"
Trì Phong Thành không nghĩ nhiều, anh trực tiếp nói: "Dạo này thằng bé đang bế quan làm game, ở một căn nhà khác, bọn cháu cũng không tiện quấy rầy."
Điền Trọng Lân ngừng lại một chút, trong lòng có chút nghi ngờ rồi lại hỏi: "Thằng bé ở đâu? Tôi qua xem nó." Trì Phong Thành liền đưa địa chỉ chung cư khu Thâm Thủy Loan cho Điền Trọng Lân. Điền Trọng Lân cẩn thận ghi nhớ trong đầu rồi mới rời đi.
Trì Phong Thành tiễn Điền Trọng Lân đi, Đới Sơn Nguyệt mới thở dài.
Bà nói với Trì Phong Thành: "Bữa cơm này ăn khiến mẹ thực sự lên không được mà xuống cũng chả xong, trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử."
Trì Phong Thành bật cười, bà lại nói: "Tiểu Dương cũng thật là, bây giờ còn chưa đến dịp Giáng sinh, bày vẽ bánh Giáng sinh cí gì chứ, Bồi Anh ra đi chính là vào dịp Giáng sinh, mẹ nhìn thấy bánh Giáng sinh, trong lòng liền lập tức giật mình, mồ hôi lạnh cũng túa ra luôn rồi." Trì Phong Thành vỗ về bà rồi an ủi: "Đâu đến mức nhạy cảm như vậy, cho dù là có ra đi vào dịp Giáng sinh đi chăng nữa, ăn cái bánh Giáng sinh cũng có sao đâu, thôi mẹ đừng nghĩ nữa."
Đới Sơn Nguyệt thở dài rồi lại nói: "Mẹ thấy mình vẫn đang ở thung lũng cảm xúc, lúc giật mình, lúc lại hoảng hốt, chỉ sợ là thần kinh suy nhược rồi."
Trì Phong Thành xoa vai bà: "Mẹ cứ từ từ, bố cũng vừa mới mất, mẹ chắc chắn là còn đau lòng mà."
Đới Sơn Nguyệt gật đầu, nghĩ một lúc rồi nói với anh: "Ngày mai mẹ vẫn muốn ăn bánh hạnh nhân Butterfly."
Trì Phong Thành cúi đầu nói: "Chết thật, đúng là muốn giết con mà."