Bơi Đêm
Chương 124: Mùa đông có tuyết
Xe chạy vào bãi đậu xe ngầm của chung cư của ·Điền Dục Mẫn.
Kỳ Chấn Quang từ từ quay vô lăng, lùi xe vào chỗ đậu rồi bình thản hỏi Điền Dục Mẫn: "Không mời tôi lên nhà ngồi một lát à?"
Điền Dục Mẫn xuống xe, nói với Kỳ Chấn Quang qua cửa sổ xe: "Ngồi gì chứ, tôi chuyển ra ngoài là để ít gặp anh, ít cãi nhau với anh đấy."
Kỳ Chấn Quang bị lời của cô chặn họng, dù sao thì bây giờ chỉ có anh và cô, anh cũng cau mày nói: "Cô lại làm sao đấy? Tôi chỉ nói có mấy câu thôi mà đã khiến cô lạnh lùng như thế rồi. Chi bằng cô cứ nói thẳng ra, muốn nói gì thì nói, muốn chỉ trích thì cứ chỉ trích thẳng, như vậy tôi còn đỡ khó chịu hơn."
Điền Dục Mẫn không nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
Ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo trong hầm để xe chiếu lên người cô, tạo ra một bóng râm thanh tao, cô như thể một chiếc vỏ sò cứng rắn.
Kỳ Chấn Quang rút chìa khóa xuống xe, hai người đứng đối diện nhau. Kỳ Chấn Quang cao hơn Điền Dục Mẫn một cái đầu, cô ghét cảm giác bị anh ta quan sát và áp bức. Cô giật lấy chìa khóa từ tay anh ta: "Xe này là của tôi, căn hộ cũng là tôi đang ở, cảm ơn anh đã đưa tôi về, nhưng tôi không muốn anh lên nhà đâu, anh bảo Tiểu Vương đến đón anh đi."
Nói xong, Điền Dục Mẫn liền quay người bỏ đi, cô mặc một bộ vest và quần tây có đường nét sắc sảo, chỉ lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn.
Kỳ Chấn Quang nhìn theo cô, anh ước gì mình là một thợ săn, có thể ngắm chuẩn vào mắt cá chân cô.
Điền Dục Mẫn về đến nhà mà trong lòng vẫn bồn chồn.
Cô bước đến bên cửa sổ, nấp sau tấm rèm cửa dày bằng len cừu, nhìn Kỳ Chấn Quang lái xe đi mới cảm thấy yên tâm.
Điền Dục Mẫn thả lỏng dựa vào tấm rèm mềm mại, trong mũi thoang thoảng mùi bụi bặm. Đồ đạc trong căn hộ này đều do Điền Bồi Anh sắm cho cô, ngay cả tấm rèm màu ngọc trai cũng là anh dẫn cô đi Thượng Hải chọn mua. Lúc đó mẹ của họ đã qua đời, Điền Trọng Lân vốn rất ít khi quan tâm đến bọn họ, Điền Bồi Anh rất có ý thức đảm nhận trách nhiệm của người mẹ mà chăm lo mọi việc vặt cho cô.
Anh trai nói với cô, con gái nhất định phải có nhà riêng, khi buồn thì có thể đến đó trốn một lúc.
Điền Dục Mẫn nhìn căn hộ nhỏ này, chỉ thấy khắp nơi đều có dấu ấn của Điền Bồi Anh.
Mặt nạ đất nung người da đen của bộ tộc Baule được treo trên tường phòng khách cũng là của Điền Bồi Anh mua về cho cô khi anh đi công tác ở Châu Phi.
Mặt nạ người da đen trông buồn cười và dễ thương, khuôn mặt hẹp và dài, đôi mắt mảnh dẻ hình bán nguyệt xếch lên, sống mũi dài nối liền với lông mày, đôi môi dày và tròn chu ra phía trước như sắp mắng người. Trên đầu anh ta còn có ba người da đen đứng hát rong, họ nhảy múa trên đó, giơ búa gõ trống.
Lúc đó, Điền Bồi Anh vừa treo mặt nạ lên tường vừa cười hỏi cô: "Có giống bố mình lúc nổi giận không? Ba người nhỏ phía trên là anh, em và anh cả đấy." Điền Dục Mẫn nghĩ đến dáng vẻ bố bị anh chọc tức đến mức ngũ quan méo mó, cô lăn ra cười bò. Đó là những khoảnh khắc hạnh phúc quý giá như châu báu của bọn họ.
Sau đó, thời gian trôi qua nhanh như một bộ phim Hollywood.
Điền Bồi Anh, người tặng cô mặt nạ, đã không còn nữa, anh đã tự sát vào mùa đông năm 2017.
Kỳ Chấn Quang nói với cô rằng tự sát là không có trách nhiệm với người thân.
Điền Dục Mẫn không biết Điền Trọng Lân nghĩ thế nào, liệu ông có cho rằng anh trai vô trách nhiệm với bọn họ không?
Khi nhận được điện thoại của Điền Tư, Điền Trọng Lân gần như thờ ơ đến mức vô cảm, Điền Dục Mẫn lo lắng gọi ông mấy tiếng, lông mày Điền Trọng Lân mới từ từ giãn ra, môi cũng mấp máy vài cái, không nói nên lời, chỉ vẫy tay với cô, một lúc sau mới nói: "Anh của con gặp chuyện rồi, giúp bố đặt vé máy bay đi Singapore." Điền Dục Mẫn hoảng hốt, đầu gối cô mềm nhũn, ngay cả tầm nhìn trước mắt cũng mờ đi.
Vé máy bay đã mua xong, Điền Trọng Lân thay quần áo, vội vã chạy xuống lầu rồi bước hụt, cả người đều lăn xuống. Điền Dục Mẫn từ trong phòng chạy ra thấy bố mình ngã dưới đất, nghiến răng với vẻ mặt đau đớn. Điền Trọng Lân gãy xương chân, xương bánh chè trắng đã lộ cả ra ngoài như bị ai đó đâm một nhát dao. Sau này, Điền Trọng Lân không thể đi lại bình thường được nữa.
Đến Singapore, Điền Trọng Lân nhìn thi thể Điền Bồi Anh rồi cũng xem kết quả khám nghiệm tử thi của anh.
Anh tự sát bằng cách đốt than trong xe, hít phải quá nhiều khí CO, khiến hemoglobin trong máu mất khả năng mang oxy, đó là nguyên nhân sinh lý dẫn đến cái chết của Điền Bồi Anh, nhưng không phải là nguyên nhân tâm lý. Báo cáo pháp y cho thấy Điền Bồi Anh đã sử dụng chất gây ảo giác trước khi chết, Điền Trọng Lân xem xong liền không nói gì nhưng trong lòng lại giận dữ đến tột độ, ông khẳng định rằng Điền Bồi Anh đã nghiện ngập trong mấy năm ở nước ngoài. Ông không muốn mua mộ, làm tang lễ cho Điền Bồi Anh. Điền Tư đành phải an táng Điền Bồi Anh dưới biển.
Sau khi Điền Bồi Anh mất, Điền Tư được đón về.
Tính cách của Điền Tư khác với Điền Bồi Anh, cậu trầm lặng, ôn hòa hơn, nguyện ý giữ mọi chuyện ở trong lòng.
Lúc đó, Điền Bồi Anh lái xe đến một công viên rất xa nhà, Điền Tư đi tìm, chỉ tìm thấy thi thể của bố. Cô không biết Điền Tư đã tìm thấy Điền Bồi Anh như thế nào, cũng không biết Điền Tư đã gọi điện cho Điền Trọng Lân với tâm trạng ra sao. Điền Bồi Anh ra đi, Điền Tư chỉ còn một mình ở Singapore, cậu báo cảnh sát, liên hệ với bệnh viện, Điền Dục Mẫn không biết Điền Tư đã gắng gượng như thế nào. Đợi đến khi Điền Dục Mẫn và mọi người đến Singapore, câu đầu tiên mà Điền Tư nói với họ lại là lời xin lỗi.
Điền Dục Mẫn chỉ có thể nói trong lòng, trời ạ.
Sau khi Điền Tư về nước, Điền Dục Mẫn thường dẫn cậu đi ra ngoài giải sầu.
Mùa đông ở Dũng Thành lá rụng đầy đường, Tết vừa qua, khắp nơi đều là mảnh giấy đỏ pháo vụn.
Trời mưa một trận, những mảnh pháo hoa này hòa lẫn vào nhau trên mặt đất rồi trở nên đục ngầu. Điền Tư nói có chuyện muốn nói với cô. Điền Dục Mẫn liền dẫn cậu đến ngồi ở nhà hàng dành cho cha mẹ và con cái trẻ tuổi, trong nhà hàng, xung quanh đều là người bơm hơi và bóng bay xoắn lắc lư. Trong nhà hàng gia đình, khắp nơi đều là những gia đình hòa thuận, đứa trẻ sún răng dùng giọng nói ngây thơ như bánh quy gọi bố mẹ, Điền Dục Mẫn chậm chạp nhận ra, cô dẫn Điền Tư đến một nhà hàng gia đình là phạm phải một sai lầm EQ rất thấp.
Khi gà rán và coca được bưng lên, Điền Dục Mẫn giúp Điền Tư mở nắp tương cà.
Cô cân nhắc từ ngữ nói: "Chúng ta vừa ăn vừa nói nhé."
Điền Tư nói được, cậu chỉ uống một ngụm coca, đôi mắt đen láy tràn đầy sự tĩnh lặng, cậu hoàn toàn không có khẩu vị gì.
Điền Dục Mẫn nhìn Điền Tư lấy thuốc ra từ túi, một số thuốc ghi bằng tiếng Anh, một số ghi bằng tiếng Nhật, một số lại bằng chữ Phồn thể. Cô xem kỹ mới phát hiện ra một số thuốc trị trầm cảm, một số chống lo âu, một số giảm chứng hoảng loạn. Điền Dục Mẫn hoảng hốt hỏi Điền Tư: "Cháu lấy những thứ này ở đâu vậy?" Cô rất sợ đây là thuốc mà Điền Tư đang uống.
Điền Tư cúi mày, dùng giọng khàn khàn nói: "Cháu lục từ trong ngăn kéo của bố cháu."
Gương mặt Điền Dục Mẫn từ từ căng lại, cô nhìn Điền Tư, không biết phải nên nói gì.
Cậu nhẹ giọng nói: "Nếu cháu phát hiện sớm hơn, cháu đã có thể cứu bố rồi."
Cậu hỏi cô: "Nhưng bây giờ cháu phải làm sao?"
Khuôn mặt cậu tràn ngập sự tự trách.
Đến giờ, Điền Dục Mẫn vẫn không biết nên trả lời câu hỏi của Điền Tư thế nào.
Theo từng trang lịch bị xé, cô cũng trở thành một người lớn lén giấu thuốc trong ngăn kéo. Cô phải làm thế nào đây?
Bên ngoài cửa sổ, lá rụng đầy đường, mùa đông dài dằng dặc và lạnh giá lại đến, chắc một thời gian nữa sẽ có tuyết rơi.
______Edited by Koko