Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bơi Đêm

Chương 117: Lời tạm biệt



Cuối tuần là kỳ thi thống nhất cấp tỉnh rồi.(*)(*Kỳ thi thống nhất cấp tỉnh: Bản gốc là '省统考', là viết tắt của '省级统一考试', có nghĩa là "kỳ thi thống nhất cấp tỉnh', là một kỳ thi được tổ chức đồng loạt trong toàn tỉnh dành cho các thí sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, đặc biệt là trong lĩnh vực nghệ thuật.)
Hồ Già ngày ngày đều ngâm mình trong phòng luyện tập trau dồi hình thể, Trần Mạch biết cô học ballet mấy năm liền bắt cô lấy lại độ mềm dẻo vốn có trước đây.
Hồ Già bị cô ấn xuống đất ép chân và kéo như kéo mì sợi. Mồ hôi lạnh của Hồ Già từ đầu đến chân túa ra vì đau, cô nhíu mày chau mặt như bị nhỏ nước chanh chua đắng vào. Trần Mạch nói: "Đau thì kêu lên, đừng có nhịn đến hỏng mất." Hồ Già cắn răng, run rẩy nói: "Không sao, cô dùng thêm chút sức nữa cũng được."
Trần Mạch cười rồi lấy tay bật cạch một cái, dùng sức thêm, Hồ Già suýt nữa nghiến nát cả hàm răng.
Về đến nhà, tắm xong rồi cô bước ra, vừa vặn bị Điền Tư trông thấy những vết bầm tím lốm đốm trên chân. Anh sững lại.
"Bị em dọa rồi à?" Hồ Già cười rồi duỗi chân, "Vài hôm nữa là tan hết ngay."
Điền Tư lắc đầu nói: "Vẫn phải bôi thuốc chứ, để bây giờ anh đi mua."
Điền Tư khoác áo khoác ngoài rồi vội vàng đi ra ngoài.
Lúc về, anh xách cả đống đồ, Hồ Già lục lọi, ngoài thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược thì còn có cả thuốc cảm, thuốc hạ sốt thậm chí là cả viên nhai vitamin C. Hồ Già vỗ tay cảm thán: "Ồ, sao mua nhiều thế, anh đi nhập hàng à?" Điền Tư chỉ bảo cô ngồi lên sofa, anh ngồi xuống, nâng đầu gối cô lên, vặn thuốc xịt rồi dịu dàng nói: "Có thể sẽ hơi kích ứng, em cố chịu đựng một chút là được."
Vân Nam Bạch Dược vừa bôi lên, Hồ Già liền nhíu mày, giả vờ kêu lên: "Đau chết mất thôi!"
Điền Tư tin là thật, anh dừng tay, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tinh quái của Hồ Già.
Anh cười: "Chắc chắn là đau rồi, để anh xoa bóp cho em một lúc."
Hồ Già nghe anh nói vậy lại không nói thêm gì.
Vết bầm tím thật sự là khá đau.
Điền Tư bôi chút cao dán lên tay, thật sự xoa bóp vết bầm cho Hồ Già.
Lòng bàn tay anh ấm áp, cao dán cũng dần nóng lên và phát nhiệt, đúng là giúp cô hoạt huyết hóa ứ, khiến cô thoải mái đến mức cứ rên hừ hừ.
Hồ Già dựa vào người Điền Tư, ngửi một lúc mùi thơm trên người anh rồi hỏi anh: "Cuối tuần thi thống nhất cấp tỉnh, anh có đi với em không?"
Bàn tay Điền Tư đang xoa bóp cho cô chậm lại, anh cúi mày, suy nghĩ một lúc rồi áy náy mở lời: "Anh rất muốn đi cùng em, nhưng tuần này nhà anh có việc."
"Thế thôi vậy." Hồ Già ủ rũ đáp, cô cúi đầu, lén quan sát biểu cảm của Điền Tư, thấy anh thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, cô cũng biết là anh không vui. Hồ Già dùng tay kéo dây rút áo hoodie của Điền Tư rồi nhẹ nhàng nói: "Anh không đi cùng thì thôi, em đi một mình cũng sẽ thi tốt, nhưng anh phải gọi điện cho em, phải nhớ quan tâm đến em, đã biết chưa?"
Điền Tư cười nói: "Vậy một ngày anh có thể gọi cho em một trăm cuộc điện thoại."
Hồ Già nổi cả da gà: "Anh đừng có mà dọa chết em."
Sáng thứ Sáu tuần này Hồ Già lên đường đi đến Hàng Châu.
Điền Tư nói muốn giúp cô thu dọn hành lý, Hồ Già cười xua tay: "Đâu có phiền phức như vậy? Em tự dọn là được rồi."
Điền Tư ôm cô nói: "Em có nhiều đồ, lỡ quên mang gì mà đến Hàng Châu mới phát hiện thì muộn mất. Anh giúp em tổng hợp từng thứ một, trước khi đi em kiểm tra lại một lần, như vậy sẽ không thiếu sót gì, anh cũng yên tâm, với lại, em nhớ gửi giờ tàu cao tốc cho anh, đến Hàng Châu thì nhắn tin cho anh."
Hồ Già thấy anh lại sắp bắt đầu lải nhải, cô ngáp một cái nói: "Biết rồi mà, đợi thứ Sáu lại nói tiếp đi."
Điền Tư bất đắc dĩ hỏi: "Có phải em thấy anh phiền quá không?"
Hồ Già chui vào lòng Điền Tư, câu ngón tay, nhẹ nhàng sờ lên hầu kết anh.
"Không phiền mà, chỉ là..." Cô kéo dài giọng điệu, hôn hôn anh, "Em thấy chúng ta có thể làm mấy chuyện khác."
Nói xong, cô quen trò khêu gợi trên người Điền Tư, tay luồn vào bụi cỏ bên dưới của anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cào qua mã mắt, anh đã rỉ nước rồi. Điền Tư ngoảnh mắt khẽ rên một tiếng, Hồ Già thấy vành tai anh lại đỏ lên, cô cười nói: "Thử qua sáu bảy tư thế với em rồi mà sao còn ngại ngùng vậy, lát nữa chi bằng cứ nhắm mắt lại luôn đi? Sao nào? Có muốn không?"
Điền Tư lật người đè lên cô, ánh mắt anh nóng rực, "Không, anh muốn nhìn em."
Anh sờ vào eo cô, Hồ Già cười phá lên vì nhột.
Lúc làm, Hồ Già có thể cảm nhận được tâm trạng chán nản của Điền Tư.
Anh đè lên người cô và phập phồng, dính người hôn lấy cô, gậy thịt chôn trong lỗ nhỏ chật hẹp của cô, từ từ cọ xát, không chịu ra ngoài.
Hồ Già hơi nhíu mày, thân thể trắng tuyết trở nên đỏ ửng, đôi vú đào phía trước rung rinh, cô dùng ngón tay tách lỗ nhỏ non mềm, rên rỉ xoa nắn hạt đậu có hơi sưng, miệng dỗ dành anh: "Vào sâu hơn chút nữa đi, ưm... đâm sâu hơn nữa, sẽ không làm hỏng em đâu, a..."
Điền Tư ngậm mút lấy vành tai cô, Hồ Già vì vậy mà run rẩy theo.
Anh kẹp lấy đầu gối cô, ưỡn eo, đưa trọn gậy thịt nóng bỏng vào sâu bên trong.
Trong nhịp rút ra đâm vào, khe đào ướt đẫm của cô phun ra dịch thể ngọt ngào.
Thịt non bên trong khe đào ngậm chặt lấy quy đầu của anh, như thể mọc ra lưỡi và răng, liếm mút khiến cho eo Điền Tư cảm thấy tê dại.
Anh lại đâm sâu vào trong, Hồ Già ngửa cổ lên, khe đào cũng co giật theo, khuôn mặt cô như khóc như cười, cô nhẹ nhàng để lộ đầu lưỡi, đôi mắt tràn ngập dục vọng yêu kiều mê hoặc, "Ừm, đúng chỗ đó, ư ưm... Huyệt nhỏ dâm đãng muốn ăn dương vật to, anh yêu, ừm, nhanh hơn nữa, a a a a a..."


Điền Tư đâm vào liên tục mấy cái, cô cắn môi run rẩy, khuô mặt đỏ bừng, hạch hoa càng lúc càng càng sưng to.
Thịt non của Hồ Già cắn chặt lấy anh, Điền Tư bóp eo cô mới rút cây dương vật thô to ra, lỗ nhỏ theo đó phát ra tiếng nước òm ọp, phun ra dịch thể ướt bóng và dính nhớp, như một hang ổ của dục vọng. Hồ Già run lẩy bẩy, Điền Tư ấn đầu gối cô, khiến hai chân cô dang rộng ra, khe hẹp cũng khép lại, chỉ lộ ra lỗ nhỏ bằng hạt anh đào.
Cô rên rỉ nói: "Muốn đổi tư thế... Em nằm sấp, anh làm em từ phía sau, dương vật có thể cắm tới tận cùng, rất sướng."
Điền Tư không nghe lời cô, anh cúi người ôm cô lên.
Anh lưu luyến hôn lên giữa chân mày cô, cúi mắt thì thầm: "Lần trước em đã hứa với anh rồi, chúng ta phải ôm nhau mà làm."
Hồ Già thấy ánh mắt anh tủi thân, không nhịn được bật cười, cô như dây tơ hồng quấn quýt lấy anh, "Ừ, vậy em cứ quấn lấy anh như thế này, có được không?"
Điền Tư gật đầu, anh xoa nắn vành tai cô, hai người lại hôn sâu, môi lưỡi dính chặt và quấn quýt, dương vật cọ xát, tiếng nước ái muội không ngừng vang lên, cả căn phòng tràn ngập hơi thở ấm nồng ngọt ngào của mùa xuân.
Lông mày Điền Tư giãn ra. Anh quá thỏa mãn, như có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Sau khi xong việc, Điền Tư ôm chặt lấy Hồ Già, trán tựa lên vai cô.
Hồ Già vuốt mái tóc đen mềm mại của anh, "Em cảm giác như anh giấu rất nhiều tâm sự, sợ anh sẽ bạc tóc mất."
Điền Tư thoải mái nở nụ cười: "Vậy anh sẽ kiểm tra mỗi ngày, phát hiện ra tóc bạc là sẽ nhuộm đen lại ngay, không để em nhìn thấy."
Hồ Già im lặng một lúc rồi lại mở lời: "Nhìn thấy thì sao chứ? Chúng ta không phải là mối quan hệ chỉ có thể chia sẻ chuyện vui sướng, anh có chuyện vui thì phải nói với em, có chuyện buồn càng phải nói với em, em không ích kỷ như anh nghĩ đâu, nếu một ngày anh thật sự bạc tóc, em sẽ buồn lắm, anh biết không?"
Thấy Điền Tư không đáp, cô lại vỗ vỗ anh, "Anh nghe thấy thì nói gì đi."
Anh khẽ nói: "Nghe thấy rồi, anh cũng biết rồi."
"Không được lén khóc nữa đâu đấy."
"Anh không có."
Tối hôm đó, Điền Tư không ngủ ở Thâm Thủy Loan. Anh mặc quần áo chỉnh tề và quay lại bệnh viện.
Mấy ngày nay, tình trạng của Trì Tông Dự cực kỳ không tốt, độ bão hòa oxy trong máu liên tục giảm, chỉ mở mắt được hai ba lần.
Bác sĩ nói, ông ngoại có lẽ không thể cầm cự thêm hai ba ngày nữa. Chiều hôm sau, khu ICU cuối cùng cũng cho phép họ vào thăm, Trì Tông Dự đã có dấu hiệu hồi quang phản chiếu (*), con ngươi xoay chuyển, ông nhìn Điền Tư, lại nhìn Đới Sơn Nguyệt, nước mắt đục ngầu cứ thế mà tuôn ra. Đới Sơn Nguyệt lại không khóc, bà nắm lấy bàn tay gầy guộc của chồng, giọng nói mềm mại mà mạnh mẽ, "Khó chịu lắm phải không? Khó chịu là chuyện bình thường, đừng sợ, mọi người đều ở đây bên ông."

(*Hồi quang phản chiếu: Tình trạng hồi phục, tỉnh táo một lần cuối trước khi chết.)
Trì Tông Dự khó nhọc mà nâng ngón tay lên, nhìn ra cửa, bà ngoại cũng hiểu ý.
"Ông muốn về nhà à? Chữa khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ về, ông nghĩ xem muốn ăn gì đi, chúng ta sẽ bảo Tiểu Dương nấu."
Trì Tông Dự biết mình không thể ra ngoài nữa, ông không thể cử động nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại, ngón tay từ từ buông lơi.
"Bệnh nhân mệt rồi, hãy để ông ấy nghỉ ngơi cho tốt." Y tá dán gạc lên mắt Trì Tông Dự, ông không nhắm được mắt, chỉ có thể ngủ với miếng gạc. Đới Sơn Nguyệt nhìn chồng, cổ họng bà chua chát đến nghẹn lại, đợi đến khi ra khỏi ICU, bà mới từ từ run rẩy, Điền Tư bảo tài xế đưa bà ngoại về nhà nghỉ ngơi còn anh ở lại bệnh viện trông nom.
Thứ Năm, Điền Tư tranh thủ về Thâm Thủy Loan một chuyến, thu dọn hành lý cho Hồ Già.
Hồ Già vẫn đang học ở Hồng Khẩu, Điền Tư đến cũng vội vàng, hai người không gặp mặt nhau, cô chỉ nhận được cuộc gọi của anh.
Khi Hồ Già về nhà, bật đèn lên liền thấy vali yên lặng dựa vào tường, cô mở vali ra, bên trong các vật dụng đủ màu sắc được anh sắp xếp rành mạch, ngay cả dây sạc cũng có hộp riêng để cất, thuốc cảm mua trước đây cũng được Điền Tư cho vào túi thuốc, Hồ Già lục lọi trong vali, lại còn đào ra cả áo lông vũ cao cổ, cô gọi điện hỏi Điền Tư: "Sao lại có cả áo lông vũ vậy?"
Anh kiên nhẫn nói: "Anh thấy Hàng Châu lạnh rồi nên mua riêng cho em đấy, em đừng ngại phiền, mặc vào cho ấm nhé."
Hồ Già ôm áo lông vũ như đang dựa vào Điền Tư. Cô ngọt ngào ừ một tiếng.
Anh lại hỏi: "Em đặt khách sạn ở đâu vậy?"
Hồ Già đọc tên khách sạn.
"Khách sạn này cách điểm thi quá xa, không tiện gọi xe, anh đặt lại cho em một phòng gần hơn, có được không?"
Hồ Già cau mày nói: "Thôi, anh đặt bây giờ quá muộn rồi, chắc chắn đã hết phòng rồi, em đặt phòng này từ sớm lắm nên mới cướp được đấy."
"Để anh thử xem sao." Điền Tư giục cô đi ngủ, "Cũng hơi muộn rồi, em mau đi tắm rồi ngủ đi, đừng để lỡ tàu cao tốc ngày mai, đến Hàng Châu thì nhớ gọi điện cho anh, chiều mai 3 giờ là có thể đi xem phòng thi, em nhớ đi xem, đừng có lười biếng, anh sẽ giám sát em đấy."
"Biết rồi, anh lải nhải quá đi, Điền đại nhân." Hồ Già lè lưỡi với Điền Tư qua điện thoại.
Anh cười nói: "Không được nói anh lải nhải, anh sẽ buồn, sẽ bạc tóc đấy."
"Được rồi, em không thể để anh bạc tóc được."
Hôm sau, Điền Tư vẫn ở bệnh viện nên không đi được.
Hồ Già một mình đi tàu điện ngầm đến ga tàu cao tốc. Tuy Điền Tư không ở bên cạnh cô nhưng anh đã giúp cô sắp xếp mọi việc.
Anh đặt lại cho cô một phòng, ngay trong khách sạn 5 sao cạnh điểm thi, chỉ cần đi bộ mười phút là đến. Trong khách sạn có nhà hàng buffet, còn có bể bơi nhiệt độ ổn định, Hồ Già cảm thấy mình không phải là đi thi mà như đi nghỉ dưỡng, "Phòng anh đặt to quá, tám mươi mét vuông, cái này đủ cho cả nhà ba người ở rồi, em còn muốn cho thuê phòng ở chung với thí sinh khác cơ."
Điền Tư cười nói: "Lại nói linh tinh rồi, em cứ ở cho tốt đi, thư giãn, thả lỏng."
Lúc nói chuyện, bên anh có bác sĩ y tá đẩy giường bệnh và chạy vụt qua.
Hồ Già cảm thấy như có gì đó không ổn, cô hỏi anh: "Anh đang ở đâu vậy?"
Điền Tư không trả lời.
Anh chuyển chủ đề, nói với Hồ Già: "À đúng rồi, em mở túi ra xem, anh để một cái phong bao lì xì ở ngăn trong, em thấy chưa?"
Hồ Già kéo ngăn bên trong ra, quả nhiên là có một phong bao lì xì, bên trong nhét ba nghìn tệ tiền mặt, "Anh đưa tiền cho em làm gì? Em có tiền trong thẻ mà."
Bác sĩ đang cấp cứu bệnh nhân, Điền Tư bước đến một chỗ yên tĩnh rồi nhẹ nhàng nói: "Số tiền này là để phòng khi khẩn cấp, anh sợ em làm mất điện thoại, một mình ở Hàng Châu sẽ không về được nên nhét cho em ít tiền mặt, lúc đó còn bắt xe về được."
Hồ Già châm chọc: "Sao mà mất điện thoại được, em có bất cẩn như vậy đâu?"
Điền Tư thuận theo cô nói: "Vậy coi như là anh lo xa đi."
Hai người nói đến đây lại im lặng một lúc.
Loa của ga đọc đến chuyến tàu của Hồ Già, cô phải đi soát vé rồi.
Hồ Già cầm chiếc điện thoại nóng ran, cô nói với Điền Tư: "Vậy em đi xếp hàng đây nhé." Anh đáp ừ.
Hai người đều không cúp máy, Hồ Già suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra là anh đang ở bệnh viện đúng không? Em nghe ra rồi."
Điền Tư im lặng, anh chỉ giục Hồ Già đi xếp hàng, cô cúi mắt dịu dàng nói: "Em biết dạo này anh rất buồn, đợi em thi xong trở về, anh kể cho em nghe một chút chuyện của anh có được không? Em rất mạnh mẽ, nghe xong cũng sẽ không bạc tóc đâu."
Điền Tư bên kia im lặng, có lẽ là qua rất lâu sau anh mới cười.
"Được, vậy em phải nhanh chóng thi xong rồi quay trở về nhé."
"Em sẽ ngồi tên lửa trở về."
______Edited by Koko |

Chương trước Chương tiếp
Loading...