Bơi Đêm
Chương 111: Tuần hoàn (Hơi H)
Cô nắm tay vịn, nhìn quảng cáo trên màn hình lớn lướt qua một cách nhanh chóng, kéo thành một vệt mờ, trong lòng liền nghĩ đến Tiểu Phá Nát nằm trong trăm đóa hoa, bị ngọn lửa đốt thành tro cát vàng bay tứ tung, cổ họng Hồ Già lại thấy nghẹn đắng. Đợi khi về đến nhà, Điền Tư thấy cô cúi đầu rũ mắt liền hỏi cô làm sao vậy.
Anh nói xong liền cúi mày, hôn lên Hồ Già, trên mặt anh vẫn là vẻ dịu dàng và cô đơn như bình thường, hàng mi dài thu lại tâm sự của anh.
Bên này, Điền Tư kéo quần lót nhỏ của cô xuống, tay vừa sờ lên khe ngọt liền dính chút tơ máu hồng.
Hồ Già vốn còn đang vặn vẹo thân mềm mại lúc này lại cảm thấy mất hứng.
"Lại đến nữa à? Phiền thật đấy." Cô nhăn mày mắng một câu.
Điền Tư quỳ một chân, định giúp Hồ Già liếm lỗ nhỏ.
Anh mút mát cánh hoa của cô, dùng lưỡi từ từ liếm qua hạt nhân phồng lên, còn mút thêm một cái.
"Là em muốn mà." Điền Tư dịu dàng nói.
Điền Tư nuốt hết máu và nước của cô, mút mát hạt hoa của cô, hoa, thậm chí còn đưa lưỡi vào trong, quấn vào bên trong lỗ nhỏ, Hồ Già bị anh ép đến mức đầu ngón chân cũng căng cứng, mơ hồ phát ra âm thanh rên rỉ nũng nịu. Điền Tư hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ mà chỉ muốn làm cô thoải mái hơn, anh phát ra tiếng mút mát giữa môi lưỡi, chỉ nghe âm thanh thì có lẽ còn tưởng rằng anh đang ăn cái gì, uống cái gì.
Hạt thịt trên huyệt của cô càng lúc sưng to.
Cô khóc, vặn eo nói với Điền Tư rằng mình không chịu nổi, sắp ra rồi, Điền Tư liền có chút dã man mà hút lấy cô, dùng môi lưỡi bao kín cô rồi mút vào trong, vừa cắn vừa hôn, Hồ Già nâng mông lên, run rẩy rồi tiết ra mặt anh. Sau đó, Điền Tư rửa mặt đánh răng, Hồ Già thấy anh súc miệng còn nhổ ra chút tơ máu, nghĩ mà thấy buồn nôn, không biết anh đã mang tâm trạng gì mà làm cái chuyện này.
Trên màn hình máy tính là chú robot nhỏ và con cáo nằm trên một đống rác lấp lánh.
Hồ Già trợn mắt há mồm nhìn theo rồi hỏi Điền Tư: "Tháp Thông Thiên còn ra game nữa à? Sao em không biết vậy?"
"Ừ." Điền Tư giải thích với cô, "Nó không có ra game, đây là do anh tự làm."
Hồ Già càng kinh ngạc hơn: "Hả? Anh làm ra một cái game từ bao giờ vậy?"
Điền Tư nói: "Từ năm ngoái đã bắt đầu làm rồi."
Hồ Già ngơ ngác ngồi xuống.
______
Bản không bình thườngEdited by Koko | Wattpad: @biggestkoko