Biết Quân Như Cũ - Tiêu Lạt Thố Đầu
Chương 32: Phần 32
05
Dâng trà xong, cùng mọi người trong phủ dùng bữa trưa, A Yên kéo ta đi dạo quanh Bùi phủ.
Khi đến chỗ vắng người, nàng ghé sát, nhỏ giọng hỏi với vẻ thần bí: “Thanh Thanh, muội thấy món quà bất ngờ ta tặng thế nào? Có thích không?”
Nghĩ đến “món quà bất ngờ” tối qua của nàng, ta bất giác rùng mình.
Bộ xuân cung bí kíp với đủ trăm lẻ tám chiêu thức. Bức họa phải nói là tuyệt phẩm trong những tuyệt phẩm.
Thứ này, người thường có muốn mua cũng không dễ mà tìm được.
Có điều, nếu không nhờ cuốn sách đó, Bùi Tri Hành chắc chắn đã không giày vò ta suốt nửa đêm.
Ta đành bảo: “Thật đúng là, món quà bất ngờ lớn.”
…
Ngày thứ ba sau hôn lễ, khi về nhà cha mẹ, ta mới nghe cha kể lại rằng, sư phụ và các sư huynh, sư tỷ ở xa tận Thục Châu cũng đã đến dự tiệc cưới.
Chỉ có điều cả buổi ta đều bị khăn voan che mắt, không có cơ hội nhìn thấy họ.
Họ nhân tiện đang đến kinh thành hộ tống tiêu cục, liền tranh thủ ở lại khảo sát, dự định mua một căn nhà phát triển ở kinh thành.
Cha nhìn thấy ta có chút ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Bùi Tri Hành rồi lại nhìn ta, hỏi: “Chuyện này phò mã nhà ta không nói với con sao?”
Ta liếc nhìn Bùi Tri Hành đầy cảnh cáo: “Bùi Tri Hành?”
Ánh mắt hắn thoáng chút lảng tránh, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Dạo gần đây bận quá nên ta quên mất.”
Ta biết rõ hắn đang nói dối nhưng cũng không vạch trần.
Kiếp trước, tam sư huynh từng đến nhà ta dạm hỏi.
Hắn chắc hẳn vẫn còn ghen tuông vì chuyện đó.
Tuy nhiên, hắn mãi mãi không thể nào biết rằng, tam sư huynh là do ta bỏ tiền mời đến.
Cuộc hôn sự đó cũng là một màn kịch ta dàn dựng để chọc tức hắn.
Người mà ta, Sở Thanh Thanh, đã để mắt đến thì cho dù phải dùng chút thủ đoạn cũng nhất định phải có được.
Trên đường về phủ, ta nghiến răng cảnh cáo hắn: “Lần sau không có ngoại lệ. Nếu sau này còn dám giấu ta chuyện gì, chàng cứ chuẩn bị sẵn để quỳ lên bàn giặt đồ đi.”
Giữa lúc ánh nắng chói chang, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
“Được, ta xin tuân theo lệnh của nương tử.”
06
Tháng thứ hai sau khi thành hôn, ta cùng Bùi Tri Hành khởi hành đến Thục Châu.
Trước là để tế bái mẫu thân ta.
Sau là đến từ đường Nguyệt Lão để trả lễ.
Kiếp trước, trước khi thành hôn, ta cùng Bùi Tri Hành đã cùng nhau lập thệ trước từ đường Nguyệt Lão.
Có lẽ vì lời thề ở kiếp trước mà chúng ta mới có thể trùng phùng ở kiếp này.
Quả thật phải đi trả lễ.
Chúng ta lưu lại Thục Châu vài ngày, không định hồi kinh ngay mà ngược bắc lên Tái Ngoại, chờ đến khi tới nơi hẳn sẽ kịp ngắm trận tuyết đầu.
Hôm lập đông ở Tái Bắc, tuyết đầu thật sự đã rơi.
Ta dậy từ sớm, trong viện thuê nhìn ngắm cảnh tuyết rơi.
Gió Tái Bắc vừa khô vừa lạnh, như lưỡi d.a.o tẩm rượu mạnh cứa vào da thịt.
Ta quay người bước vào phòng, đúng lúc lao vào lòng Bùi Tri Hành. Hắn lập tức dùng áo hồ cừu trắng quấn chặt lấy ta, một dòng ấm áp từ người hắn truyền sang.
“Đã tỉnh rồi sao? Thấy nàng ngủ say quá nên ta không nỡ đánh thức.”
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh. Ta đưa tay lên trán hắn, nhiệt độ vẫn bình thường, nhưng không khỏi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hắn vùi đầu vào hõm vai ta, giọng nghèn nghẹn: “Ta gặp ác mộng, sợ rằng nàng đã biến mất.”
Ta đưa tay ôm lấy eo hắn, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn.
Nhịp từng nhịp vang lên.
Khiến tim ta cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Chúng ta cứ đứng đó giữa trời gió tuyết, khoảnh khắc ấy như đã bạc đầu.
Hôm nay, Bùi Tri Hành dường như đặc biệt quấn quýt.
Có lẽ là do cơn ác mộng đó.
Sau này ta mới nhớ lại, có vẻ như kiếp trước ta cũng mất vào mùa đông.
Ta và hắn đã cùng nhau vượt qua hai năm, trải qua mưa bụi Giang Nam mùa xuân hoa nở, cùng nhau ngắm sa mạc mênh m.ô.n.g trắng xóa tuyết rơi, cùng dấn thân giang hồ, đi nam về bắc hành hiệp trượng nghĩa.
Đã thưởng thức qua mỹ vị khắp chốn, gặp đủ mọi loại người.
Quay đầu nhìn lại, ta thật may mắn khi hắn vẫn còn ở bên ta.