Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Biết Quân Như Cũ - Tiêu Lạt Thố Đầu

Chương 28: Phần 28



39
 
May mắn là kiếp trước đã từng tham gia không ít yến tiệc lớn nhỏ trong cung, từng vào cung vài lần, nên ta cũng tạm hiểu rõ bố cục của hoàng cung.
 
Đêm tối đen như mực, không thấy bóng dáng một cung nhân nào.
 
Ta cẩn thận né tránh loạn quân, tiến về Ngự thư phòng.
 
Chỉ thấy cửa chính đóng chặt, bên ngoài hai phe giáp lá cà, tiếng đao kiếm va chạm, căn bản là không thể đến gần.
 
Ta núp trong bóng tối quan sát một hồi, không thấy bóng dáng Bùi Tri Hành và những người khác, chắc là bọn họ đang ở bên trong điện.
 
Nhân lúc hỗn loạn, ta phóng lên xà nhà Ngự thư phòng, nằm phục trên mái ngói, cạy một mảnh lưu ly để quan sát tình hình phía dưới.
 
Triệu Kỳ đặt đao lên cổ Hoàng thượng, bên cạnh hắn là hai tên tử sĩ hộ vệ.
 
Hoàng thượng ngồi trước ngai vàng, không vội không chậm, đang viết chiếu thư thoái vị.
 
Đợi đến khi chiếu thư hoàn tất, chỉ e rằng Triệu Kỳ sẽ lập tức sát hại ngài.
 
Không xa phía đối diện là Bùi Tri Hành và Triệu Ngự Châu.
 
Ta lấy món đồ mà cha đưa cho mình, mở lớp vải bọc bên ngoài, lộ ra một khẩu hỏa thương cũ kỹ.
 
Cha ta kể rằng trước kia Triệu Kỳ đến Thục Châu là để yêu cầu ông chế tạo hỏa thương, may mà hắn không biết nhà họ Sở vốn đã có một khẩu.
 
Trước đây ta chỉ được thấy hỏa thương trong các bản vẽ binh khí của gia truyền, biết cách sử dụng nhưng chưa bao giờ thao tác thực tế.
 
Khối sắt lạnh ngắt này tuy trông có vẻ thô kệch, nhưng uy lực lại mạnh hơn nỏ gấp hàng chục lần.
 
Ta nhắm mục tiêu, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, chỉ e một phát không trúng, lòng bàn tay bất giác ướt đẫm mồ hôi.
 
Đúng lúc đó, Bùi Tri Hành như thể cảm nhận được điều gì, ngước lên phát hiện ra ta.
 


Ta ra hiệu bằng tay cho hắn.
 
Hắn dường như hiểu ý, bắt đầu dùng lời lẽ khích bác, nhằm thu hút sự chú ý của Triệu Kỳ. Không biết bọn họ nói gì, nhưng Triệu Kỳ đã bước xuống khỏi ngai vàng, bắt đầu đối đầu với Bùi Tri Hành.
 
“Triệu Kỳ, biết điều thì mau thả Hoàng thượng ra, ngươi tưởng hôm nay ngươi có thể toàn mạng bước ra khỏi Ngự thư phòng này sao? Ngươi từng thua một lần rồi, giờ cũng không thể thắng được đâu.”
 
Giọng nói truyền lên mái cung đã hơi yếu ớt.
 
Hắn nói rằng Triệu Kỳ từng thua một lần, ta không hiểu rõ lắm.
 
Triệu Kỳ tức giận quát: “Bùi Dự? Không, ta nên gọi ngươi là Bùi Tri Hành. Ta thật sự đã xem thường ngươi rồi. Đợi khi ta lên ngôi, người đầu tiên ta muốn g.i.ế.c chính là ngươi.”
 
Bùi Tri Hành: “Một kẻ phản nghịch như ngươi mà cũng xứng đáng mơ tưởng đến ngai vàng. Ngươi là kẻ bất hiếu, mang đao uy h.i.ế.p Hoàng thượng. Làm quan mà ép vua thoái vị, là kẻ bất trung. Là quan trong triều mà g.i.ế.c đồng liêu, là bất nhân. Là huynh đệ mà cố ý tạo loạn Bắc cương, vu oan giá họa cho Lục hoàng tử, là bất nghĩa. Ngươi là kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa. Dù có lên được ngôi, danh không chính, ngôn không thuận, khó mà phục chúng, cũng không che giấu nổi sự thật ngươi là nghịch thần tặc tử.”
 
“Ngươi lắm lời quá rồi. Ta định tạm tha mạng cho ngươi để sau này từ từ hành hạ, nhưng xem ra không cần thiết nữa.”
 
Sau đó không biết hai người còn nói gì, Triệu Kỳ siết chặt thanh kiếm, bước xuống khỏi ngai vàng, trực tiếp đấu kiếm với Bùi Tri Hành.
 
Trong một thoáng, ánh đao kiếm sáng loáng khắp căn phòng.
 
Đồ đạc trong Ngự thư phòng đều đổ vỡ, ngọc khí, sứ quý nát vụn đầy đất.
 
Triệu Ngự Châu vẫn luôn chú ý đến Hoàng thượng đang bị tử sĩ khống chế.
 
Ta nhắm hỏa thương vào loạn quân, nín thở tập trung.
 
Ngón tay kích hoạt cơ quan.
 
Một tên loạn quân lập tức gục xuống.
 
Cùng lúc đó, Triệu Ngự Châu cũng lao đến, giải quyết tên loạn quân còn lại và cứu được Hoàng thượng an toàn.
 
Vì tiếng nổ đinh tai nhức óc của hỏa thương, Triệu Kỳ tò mò ngẩng đầu nhìn lên.
 
Hắn vừa sững sờ trong thoáng chốc, thanh kiếm trong tay Bùi Tri Hành đã xuyên qua lồng n.g.ự.c hắn.


 
Cuối cùng, cuộc chính biến kết thúc khi Triệu Kỳ bị xử tử, Hoàng thượng quyết định lập Triệu Ngự Châu làm Thái tử.
 
Trước khi xuất cung, Hoàng thượng nói rằng ta có công cứu giá, hỏi ta muốn được ban thưởng gì.
 
Ta đáp: “Bất cứ phần thưởng nào cũng được sao?”
 
Ngài cười hiền từ: “Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh.”
 
“Vậy xin Hoàng thượng cho phép phụ thân thần được cáo lão hồi hương. Người vốn tản mạn quen rồi, không hiểu quy củ quan trường, e rằng sẽ đắc tội với ngài.”
 
“Phụ thân của ngươi là ai?”
 
“Chủ sự Quân khí giám Bộ Binh, Sở Vũ.”
 
Hoàng thượng suy nghĩ hồi lâu, rồi đồng ý với thỉnh cầu của ta.
 
Chỉ có điều kèm theo một điều kiện, rằng phụ thân ta phải lưu lại kỹ thuật chế tạo hỏa thương.
 
Ta không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
 
Tổ tiên nhà họ Sở vốn lo ngại hỏa thương được sử dụng quá rộng rãi trên chiến trường, dẫn đến thêm nhiều thương vong, nên kỹ thuật chế tạo vẫn luôn được giữ kín không truyền ra ngoài.
 
Giờ đây, lại vì ta mà phá vỡ quy tắc.
 
Khi rời cung, vừa hay mặt trăng đã ngả về tây.
 
Bùi Tri Hành nhìn thấu nỗi trăn trở của ta, hắn khẽ an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều. Binh khí không có thiện ác, tất cả đều phụ thuộc vào người sử dụng. Nếu có kẻ mang lòng ác độc mà làm điều xấu, thì đó cũng không phải là lỗi của nhà họ Sở, càng không phải lỗi của nàng.”
 
Trong ánh trăng dịu dàng, ta quay đầu nhìn sang người bên cạnh.
 
Cái nhìn ấy, tựa như bạc đầu giai lão.
 
“Đúng vậy.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...