Biệt Chi Đầu
Chương 14
Chờ ta tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Hoàng đế dùng đôi mắt đầy quầng thâm đứng bên cạnh bảo vệ ta.
Ta đột nhiên cảm thấy ấm áp, bất giác nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, hắn hiển nhiên vẫn đang mơ màng.
“Nha đầu? Buồn cười lắm sao?”
Ta gật gật đầu, cũng không nói gì, mặt hắn cứng lại một chút, sau đó liền cười với ta.
“Nha đầu, có muốn ăn kẹo không?” – Hắn lấy từ trong ngực ra một bao kẹo rồi nhìn ta.
“Thần thiếp không thích đồ ngọt.” – Nói xong ta quay đầu nhìn ra ngoài, cũng vì vậy mà bỏ lỡ sự thất vọng trên mặt hắn.
Ánh mặt trời theo khung cửa rọi vào lốm đốm những tia sáng trên người bọn ta, trong lúc nhất thời lại có chút ý vị tĩnh lặng của năm tháng.
Sau này ta mới biết được, ngày đó Chu Ngôn dẫn ta đến địa phương sâu nhất trong khu vực săn bắn, bên trong thường xuyên có mãnh thú lui tới.
Hoàng đế tuy biết nơi đó rất nguy hiểm, nhưng bởi vì lo lắng cho ta, nên đã cự tuyệt lời thỉnh cầu của Vũ Lâm quân nghỉ ngơi tại chỗ mà chạy theo ta vào chỗ sâu nhất trong rừng.
Vậy ta thắng hay thua rồi?
Ta nằm trên giường hai ngày, vốn không có chuyện gì, nhưng bởi ta chưa nhìn thấy qua dáng vẻ khẩn trương kia của Hoàng đế cho nên muốn giả bệnh một chút.
Kỳ quái chính là, sau khi đến đây, giấc ngủ của Hoàng đế tựa hồ không được tốt lắm, mỗi đêm khi tỉnh lại ta đều nhìn thấy hắn tỉnh giấc.
Trước kia chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống này, có thể bởi vì khí hậu trong thành cùng nơi này không giống nhau.
Buổi trưa ngày thứ ba, ta dùng xong bữa, vốn định ngủ một chút lại bị Hoàng đế kéo lại.
Ta thật muốn tát cho hắn một phát, nhưng ta không dám.
“A Ánh, lúc trước Trẫm đáp ứng Chu Ngôn đi dự tiệc, gần đây bận rộn nên nhất thời quên mất không nói với nàng.”
“Nàng mau mau đi trang điểm rồi đi cùng Trẫm.”
Ta vốn không muốn đáp ứng, nhưng đột nhiên nghĩ đến vụ đánh cược ngày đó cùng Chu Ngôn, còn có hắn vẫn chưa nói hết về chuyện của Hoài Vương.
Ta suy nghĩ, được thôi, Hoàng đế còn cho rằng ta không muốn đi, lại nhẹ giọng dỗ ta.
“Nàng hiện tại đang đại diện cho bộ mặt của Đại Cảnh chúng ta đấy, đừng tức giận với Trẫm nữa.”
Hai tay ta ôm cổ hắn, khẽ cười nói: “Nếu như Thần thiếp cho người thể diện, vậy Hoàng thượng định thưởng gì cho Thần thiếp đây?”
“Việc này dễ thương lượng, nàng nói gì chính là cái đó.”
“Được ” – Ta mỉm cười – “Vậy Hoàng thượng nhớ nhé, người nợ Thần thiếp một thứ.”
Ta hiện tại còn chưa biết mình muốn gì, trước mắt cứ cho hắn nợ đã, còn nhiều thời gian, chắc chắn sẽ có chỗ cần dùng đến.
Tuy nói rằng lần xuất hành này chuẩn bị nhiều y phục nhưng vì sợ trường hợp trọng đại, cho nên vẫn mang theo vài kiện lễ phục thông thường.
Lần trước cùng trưởng công chúa kia đụng hàng nên lần này ta muốn thay đổi, dù sao nhiều năm qua, ta vẫn chưa gặp qua người nào khác mặc hồng y.
Vì thế ta mặc một bộ váy hoa diên vĩ đỏ dài quét đất.
Đai lưng hồng ngọc từ ngọc đúc, phác họa không rõ nét được thắt lưng, nhẹ nhàng điểm lên vài đóa hoa hoàng hôn đỏ sẫm, một vài tua rua rũ xuống thắt lưng, dù bước đi nhẹ nhàng cũng phát ra âm thanh rõ ràng.
Chuỗi ngọc đỏ tươi trên cổ, pha lê đỏ được xâu chuỗi lại, bên dưới là một viên huyết ngọc bồ câu, nhan sắc nhất thời sáng rỡ cực điểm, càng điểm tô thêm da thịt trắng tuyết của ta.
Khuyên tai đá hồng bảo tinh tế trên đôi tai nhỏ nhắn, trong lúc nhất thời có vài phần lung linh. Những sợi tóc con được che đi một cách khéo léo.
…
Bởi vì ta ăn mặc quá mức rườm rà cho nên phải đi bằng xe ngựa.
Khi tới nơi đã là chạng vạng, ánh mặt trời hòa cùng bầu trời xanh điểm chút ấm áp, thật có vài phần ý vị.
Người của hắn dẫn bọn ta đến nơi tổ chức yến hội, có thể là bởi vì hai nước tương đồng, cho nên cách bố trí cũng khá giống nhau.
Không có gì đặc thù.
Trong tay Chu Ngôn vẫn là cây quạt như thường lệ, híp mắt một lúc lâu nhìn ta cùng Hoàng đế nắm tay, trêu tức nói.
“Nhìn Bạch huynh cùng A Ánh, người không biết còn tưởng rằng hai người là phu thê đấy.”
Nói xong hắn lại đánh giá ta vài lần, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, vì thế hắn dùng quạt che mặt đi.
“A Ánh hôm nay ăn mặc không tồi”
“Quá khen.” – Hoàng đế đem ta chắn ở phía sau, ngữ khí đã có vài phần lạnh như băng.
“Nhập tiệc đi.”
Ta cùng Hoàng đế ngồi ở phía đông, Chu Ngôn ngồi ở phía tây, bên cạnh hắn có một chỗ trống, hẳn là có người chưa tới.
Bọn ta nâng chén từ xa chúc mừng ngày tương ngộ.
Nói ra có hơi khó hiểu, rõ ràng mối quan hệ của hai người bọn họ khá tốt, vì cái gì phải nói như tình cờ gặp nhau vậy? Quả nhiên, sự giao du của những vị thánh nhân nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta mà.
“Có muốn xem ca múa không?” – Chu Ngôn hưng trí bừng bừng hỏi.
Thật ra, ta đối với những thứ này không có hứng thú, những việc lúc trước làm chỉ vì muốn tranh sủng, để ta xem mấy thứ này, còn không bằng để ta đi đếm đá cho rồi.
Nhưng nơi này là địa bàn của người ta, nếu hắn đã hỏi như vậy, khẳng định đã chuẩn bị kĩ càng từ sớm, cũng không thể chối bỏ ý tứ của người ta được.
Âm nhạc cất lên, giai nhân mặc hồng sa chậm rãi tiến tới, được thôi, hôm nay sống không nổi với màu đỏ rồi.
Nhìn kỹ một chút, cừ thật! Người đang khiêu vũ này không phải Chu Thiển Mạc thì còn là ai được nữa!
Nàng ta nhìn thấy ta trong nháy mắt có chút mờ mịt, phỏng chừng không nghĩ tới bọn ta lại đụng hàng rồi.
Nhưng ngay sau đó nàng ta khôi phục lại tươi cười, nói là khiêu vũ, chi bằng nói là đang câu dẫn người khác đi.
Nếu không phải có ta ngăn cản, tấm lụa trắng trong tay kia phỏng chừng đã sớm đáp lên mặt Hoàng đế rồi.
Thật vất vả mới chờ được nàng ta khiêu vũ xong, ta muốn nhanh nhanh chấm dứt, nhanh chân bỏ của chạy lấy người, bằng không đêm nay chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Nàng ta ngồi xuống bên người Chu Ngôn, mở miệng liền hỏi Hoàng đế nàng ta múa như thế nào.
Ta mỉm cười nhìn về phía Hoàng đế đầy ý vị, Hoàng đế dám khen nàng ta, đêm nay ta đây nhất định phải náo hắn một trận.
Hoàng đế nhìn ra ý tứ của ta, nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm mở miệng nói.
“Nói về khiêu vũ, Trẫm vẫn là thích Đại Cảnh hơn.”
Hoàng đế nói xong ngoái đầu lại nhìn về phía ta, tràn đầy sủng nịch sờ đầu ta, thiếu chút nữa đem tóc của ta vò loạn.
Mà trưởng công chúa trên mặt trắng xanh có chút đẹp nha.
Rượu quá ba tuần, bọn ta liền muốn rời đi, Chu Thiển Mạt nhìn Chu Ngôn, hắn rốt cục thu hồi thái độ xem kịch của mình, ho nhẹ một tiếng.
“Bạch huynh, không vội, không vội.”
Hắn đi tới đem Hoàng đế đương muốn đứng lên đè trở lại chỗ ngồi, sau đó vung tay áo, rất có dáng vẻ anh dũng hy sinh.
“Quả nhân lần này mời các ngươi đến đây kỳ thật còn có một việc.”
Hắn nói lời này xong, bên kia Chu Thiển Mạt liền đứng lên, liếc mắt đưa tình nhìn Hoàng đế nhà ta.
“Quả nhân cũng chỉ có một Sùng An muội muội này, từ nhỏ cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, cho nên Quả nhân đã nghĩ phải tìm cho nó một nam nhân tốt nhất thiên hạ mới không cô phụ nó được.”
Không ngờ hắn hao hết tâm tư như thế là muốn đưa nữ nhân cho Hoàng đế. Bất quá trưởng công chúa kia muốn gả cho Hoàng đế vì mục đích gì?
Là cam tâm tình nguyện hay vì lợi ích quốc gia?
Những lời nói kế tiếp ta không có nghe rõ, bởi vì ta biết hôm nay nữ nhân này, Hoàng đế muốn cũng phải lấy, không muốn cũng phải lấy.
Thứ nhất, thời điểm Hoàng đế đăng cơ là dựa vào sự trợ giúp của Hi Quốc mới đứng vững triều cương. Thứ hai, Đại Cảnh cùng Hi Quốc, theo một góc độ nào đó được xem như liên bang, vì quan hệ hai nước sau này, Hoàng đế tuyệt không thể từ chối.
Thứ ba, bất kì chuyện gì đặt dưới danh nghĩa quốc gia chính là đại sự, hiện giờ nàng ta là thân phận hòa thân công chúa.
Quả nhiên, Hoàng đế không cự tuyệt, trầm mặc tiếp nhận hôn sự này, trên mặt trưởng công chúa cười đến nở hoa.
Ta cùng Chu Ngôn cũng là tươi cười đầy mặt, chỉ có Hoàng đế vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn ta.
Chu Ngôn nói, hắn cũng chỉ có một muội muội này cho nên Hoàng đế không thể ủy khuất nàng ta, muốn Hoàng đế ở nơi này cử hành hôn lễ, coi như là danh chính ngôn thuận cưới nàng ta.
An vị phân tính, ta hiện giờ tính là vợ hai của Hoàng đế, ta tiến cung mấy năm nay còn không có đãi ngộ như vậy.
Nàng ta như vậy há chẳng phải muốn vượt mặt ta đi?
Hoàng đế không có đáp ứng hôn lễ, nhưng coi như bồi thường, hắn cho nàng ta ngôi vị Quý phi, lập tức cùng bậc với ta, cho nên mấy năm nay của ta tính là công cốc thật rồi.
Ta đột nhiên cảm thấy ấm áp, bất giác nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, hắn hiển nhiên vẫn đang mơ màng.
“Nha đầu? Buồn cười lắm sao?”
Ta gật gật đầu, cũng không nói gì, mặt hắn cứng lại một chút, sau đó liền cười với ta.
“Nha đầu, có muốn ăn kẹo không?” – Hắn lấy từ trong ngực ra một bao kẹo rồi nhìn ta.
“Thần thiếp không thích đồ ngọt.” – Nói xong ta quay đầu nhìn ra ngoài, cũng vì vậy mà bỏ lỡ sự thất vọng trên mặt hắn.
Ánh mặt trời theo khung cửa rọi vào lốm đốm những tia sáng trên người bọn ta, trong lúc nhất thời lại có chút ý vị tĩnh lặng của năm tháng.
Sau này ta mới biết được, ngày đó Chu Ngôn dẫn ta đến địa phương sâu nhất trong khu vực săn bắn, bên trong thường xuyên có mãnh thú lui tới.
Hoàng đế tuy biết nơi đó rất nguy hiểm, nhưng bởi vì lo lắng cho ta, nên đã cự tuyệt lời thỉnh cầu của Vũ Lâm quân nghỉ ngơi tại chỗ mà chạy theo ta vào chỗ sâu nhất trong rừng.
Vậy ta thắng hay thua rồi?
Ta nằm trên giường hai ngày, vốn không có chuyện gì, nhưng bởi ta chưa nhìn thấy qua dáng vẻ khẩn trương kia của Hoàng đế cho nên muốn giả bệnh một chút.
Kỳ quái chính là, sau khi đến đây, giấc ngủ của Hoàng đế tựa hồ không được tốt lắm, mỗi đêm khi tỉnh lại ta đều nhìn thấy hắn tỉnh giấc.
Trước kia chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống này, có thể bởi vì khí hậu trong thành cùng nơi này không giống nhau.
Buổi trưa ngày thứ ba, ta dùng xong bữa, vốn định ngủ một chút lại bị Hoàng đế kéo lại.
Ta thật muốn tát cho hắn một phát, nhưng ta không dám.
“A Ánh, lúc trước Trẫm đáp ứng Chu Ngôn đi dự tiệc, gần đây bận rộn nên nhất thời quên mất không nói với nàng.”
“Nàng mau mau đi trang điểm rồi đi cùng Trẫm.”
Ta vốn không muốn đáp ứng, nhưng đột nhiên nghĩ đến vụ đánh cược ngày đó cùng Chu Ngôn, còn có hắn vẫn chưa nói hết về chuyện của Hoài Vương.
Ta suy nghĩ, được thôi, Hoàng đế còn cho rằng ta không muốn đi, lại nhẹ giọng dỗ ta.
“Nàng hiện tại đang đại diện cho bộ mặt của Đại Cảnh chúng ta đấy, đừng tức giận với Trẫm nữa.”
Hai tay ta ôm cổ hắn, khẽ cười nói: “Nếu như Thần thiếp cho người thể diện, vậy Hoàng thượng định thưởng gì cho Thần thiếp đây?”
“Việc này dễ thương lượng, nàng nói gì chính là cái đó.”
“Được ” – Ta mỉm cười – “Vậy Hoàng thượng nhớ nhé, người nợ Thần thiếp một thứ.”
Ta hiện tại còn chưa biết mình muốn gì, trước mắt cứ cho hắn nợ đã, còn nhiều thời gian, chắc chắn sẽ có chỗ cần dùng đến.
Tuy nói rằng lần xuất hành này chuẩn bị nhiều y phục nhưng vì sợ trường hợp trọng đại, cho nên vẫn mang theo vài kiện lễ phục thông thường.
Lần trước cùng trưởng công chúa kia đụng hàng nên lần này ta muốn thay đổi, dù sao nhiều năm qua, ta vẫn chưa gặp qua người nào khác mặc hồng y.
Vì thế ta mặc một bộ váy hoa diên vĩ đỏ dài quét đất.
Đai lưng hồng ngọc từ ngọc đúc, phác họa không rõ nét được thắt lưng, nhẹ nhàng điểm lên vài đóa hoa hoàng hôn đỏ sẫm, một vài tua rua rũ xuống thắt lưng, dù bước đi nhẹ nhàng cũng phát ra âm thanh rõ ràng.
Chuỗi ngọc đỏ tươi trên cổ, pha lê đỏ được xâu chuỗi lại, bên dưới là một viên huyết ngọc bồ câu, nhan sắc nhất thời sáng rỡ cực điểm, càng điểm tô thêm da thịt trắng tuyết của ta.
Khuyên tai đá hồng bảo tinh tế trên đôi tai nhỏ nhắn, trong lúc nhất thời có vài phần lung linh. Những sợi tóc con được che đi một cách khéo léo.
…
Bởi vì ta ăn mặc quá mức rườm rà cho nên phải đi bằng xe ngựa.
Khi tới nơi đã là chạng vạng, ánh mặt trời hòa cùng bầu trời xanh điểm chút ấm áp, thật có vài phần ý vị.
Người của hắn dẫn bọn ta đến nơi tổ chức yến hội, có thể là bởi vì hai nước tương đồng, cho nên cách bố trí cũng khá giống nhau.
Không có gì đặc thù.
Trong tay Chu Ngôn vẫn là cây quạt như thường lệ, híp mắt một lúc lâu nhìn ta cùng Hoàng đế nắm tay, trêu tức nói.
“Nhìn Bạch huynh cùng A Ánh, người không biết còn tưởng rằng hai người là phu thê đấy.”
Nói xong hắn lại đánh giá ta vài lần, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, vì thế hắn dùng quạt che mặt đi.
“A Ánh hôm nay ăn mặc không tồi”
“Quá khen.” – Hoàng đế đem ta chắn ở phía sau, ngữ khí đã có vài phần lạnh như băng.
“Nhập tiệc đi.”
Ta cùng Hoàng đế ngồi ở phía đông, Chu Ngôn ngồi ở phía tây, bên cạnh hắn có một chỗ trống, hẳn là có người chưa tới.
Bọn ta nâng chén từ xa chúc mừng ngày tương ngộ.
Nói ra có hơi khó hiểu, rõ ràng mối quan hệ của hai người bọn họ khá tốt, vì cái gì phải nói như tình cờ gặp nhau vậy? Quả nhiên, sự giao du của những vị thánh nhân nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta mà.
“Có muốn xem ca múa không?” – Chu Ngôn hưng trí bừng bừng hỏi.
Thật ra, ta đối với những thứ này không có hứng thú, những việc lúc trước làm chỉ vì muốn tranh sủng, để ta xem mấy thứ này, còn không bằng để ta đi đếm đá cho rồi.
Nhưng nơi này là địa bàn của người ta, nếu hắn đã hỏi như vậy, khẳng định đã chuẩn bị kĩ càng từ sớm, cũng không thể chối bỏ ý tứ của người ta được.
Âm nhạc cất lên, giai nhân mặc hồng sa chậm rãi tiến tới, được thôi, hôm nay sống không nổi với màu đỏ rồi.
Nhìn kỹ một chút, cừ thật! Người đang khiêu vũ này không phải Chu Thiển Mạc thì còn là ai được nữa!
Nàng ta nhìn thấy ta trong nháy mắt có chút mờ mịt, phỏng chừng không nghĩ tới bọn ta lại đụng hàng rồi.
Nhưng ngay sau đó nàng ta khôi phục lại tươi cười, nói là khiêu vũ, chi bằng nói là đang câu dẫn người khác đi.
Nếu không phải có ta ngăn cản, tấm lụa trắng trong tay kia phỏng chừng đã sớm đáp lên mặt Hoàng đế rồi.
Thật vất vả mới chờ được nàng ta khiêu vũ xong, ta muốn nhanh nhanh chấm dứt, nhanh chân bỏ của chạy lấy người, bằng không đêm nay chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Nàng ta ngồi xuống bên người Chu Ngôn, mở miệng liền hỏi Hoàng đế nàng ta múa như thế nào.
Ta mỉm cười nhìn về phía Hoàng đế đầy ý vị, Hoàng đế dám khen nàng ta, đêm nay ta đây nhất định phải náo hắn một trận.
Hoàng đế nhìn ra ý tứ của ta, nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm mở miệng nói.
“Nói về khiêu vũ, Trẫm vẫn là thích Đại Cảnh hơn.”
Hoàng đế nói xong ngoái đầu lại nhìn về phía ta, tràn đầy sủng nịch sờ đầu ta, thiếu chút nữa đem tóc của ta vò loạn.
Mà trưởng công chúa trên mặt trắng xanh có chút đẹp nha.
Rượu quá ba tuần, bọn ta liền muốn rời đi, Chu Thiển Mạt nhìn Chu Ngôn, hắn rốt cục thu hồi thái độ xem kịch của mình, ho nhẹ một tiếng.
“Bạch huynh, không vội, không vội.”
Hắn đi tới đem Hoàng đế đương muốn đứng lên đè trở lại chỗ ngồi, sau đó vung tay áo, rất có dáng vẻ anh dũng hy sinh.
“Quả nhân lần này mời các ngươi đến đây kỳ thật còn có một việc.”
Hắn nói lời này xong, bên kia Chu Thiển Mạt liền đứng lên, liếc mắt đưa tình nhìn Hoàng đế nhà ta.
“Quả nhân cũng chỉ có một Sùng An muội muội này, từ nhỏ cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, cho nên Quả nhân đã nghĩ phải tìm cho nó một nam nhân tốt nhất thiên hạ mới không cô phụ nó được.”
Không ngờ hắn hao hết tâm tư như thế là muốn đưa nữ nhân cho Hoàng đế. Bất quá trưởng công chúa kia muốn gả cho Hoàng đế vì mục đích gì?
Là cam tâm tình nguyện hay vì lợi ích quốc gia?
Những lời nói kế tiếp ta không có nghe rõ, bởi vì ta biết hôm nay nữ nhân này, Hoàng đế muốn cũng phải lấy, không muốn cũng phải lấy.
Thứ nhất, thời điểm Hoàng đế đăng cơ là dựa vào sự trợ giúp của Hi Quốc mới đứng vững triều cương. Thứ hai, Đại Cảnh cùng Hi Quốc, theo một góc độ nào đó được xem như liên bang, vì quan hệ hai nước sau này, Hoàng đế tuyệt không thể từ chối.
Thứ ba, bất kì chuyện gì đặt dưới danh nghĩa quốc gia chính là đại sự, hiện giờ nàng ta là thân phận hòa thân công chúa.
Quả nhiên, Hoàng đế không cự tuyệt, trầm mặc tiếp nhận hôn sự này, trên mặt trưởng công chúa cười đến nở hoa.
Ta cùng Chu Ngôn cũng là tươi cười đầy mặt, chỉ có Hoàng đế vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn ta.
Chu Ngôn nói, hắn cũng chỉ có một muội muội này cho nên Hoàng đế không thể ủy khuất nàng ta, muốn Hoàng đế ở nơi này cử hành hôn lễ, coi như là danh chính ngôn thuận cưới nàng ta.
An vị phân tính, ta hiện giờ tính là vợ hai của Hoàng đế, ta tiến cung mấy năm nay còn không có đãi ngộ như vậy.
Nàng ta như vậy há chẳng phải muốn vượt mặt ta đi?
Hoàng đế không có đáp ứng hôn lễ, nhưng coi như bồi thường, hắn cho nàng ta ngôi vị Quý phi, lập tức cùng bậc với ta, cho nên mấy năm nay của ta tính là công cốc thật rồi.