Biến Thái Giả Gặp Biến Thái Thật
Chương 1
Ta xuyên vào đây, trở thành nữ phụ á/c đ/ộc trong thể loại truyện yandere, người nhà ta ai cũng bi/ến th/ái.
Mẫu thân ta thì bí mật gi/am c/ầm đứa con trai của tiểu thiếp khi hắn đang để tang cho mẹ ruột hắn.
Phụ thân ta thì chơi mấy trò kí/ch th/ích với Thái giám Tổng quản ngay trên ngai vàng của Hoàng đế.
Huynh trưởng của ta thì tối nào cũng đưa thê tử của huynh ấy vào thanh lâu cho cấp trên "thưởng thức".
Nguyên chủ cũng giống người trong nhà này, có sở thích cá nhân khó tả.
Thích nhất là l/ột sạch đồ của mỹ nhân rồi ng/ược đ/ãi họ, nhìn mỹ nhân dù đã thương tích đầy người nhưng vẫn phải phủ phục dưới chân nàng ta, hơn nữa còn phải tỏ vẻ yêu nàng ta sâu sắc.
Nhưng nguyên chủ đâu hề biết người mà nàng ta ng/ược đ/ãi chính là con trai út của Trấn Quốc Tướng quân - Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh muốn tránh né cuộc phân tranh trong phủ Tướng quân nên mới nhịn nh/ục trốn trong nhà nguyên chủ chơi mấy trò tình thú này.
Đến khi giành được quyền lực, hắn không chỉ tịch thu gia sản của cả nhà nguyên chủ, mà còn vứt nguyên chủ vào địa lao, hằng ngày x/ẻo thịt nàng ta cho chó ăn.
Trở thành một nhân vật nữ phụ á/c đ/ộc nhất định phải ch/ế/t như vậy, ta thật đúng là xui tám đời tám kiếp.
Lúc ta tỉnh táo lại thì cái roi trong tay đã quất xuống rồi.
Theo một tiếng "vụt" giòn tan, Kỳ Thanh té lăn ra đất, trên mặt có thêm một đường màu đỏ.
Ta sợ đến mức ném roi đi, lùi ra sau vài bước.
Toang rồi toang rồi, hết đường cứu vãn rồi!
Nguyên chủ để mắt đến diện mạo của Kỳ Thanh, thừa dịp nguyệt hắc phong cao để bắt người ta về.
Nhưng Kỳ Thanh đã tương kế tựu kế, giả heo ăn thịt hổ, thật sự bắt đầu chơi mấy trò tình thú với nguyên chủ, dỗ dành cho nguyên chủ mụ mị cả đầu óc.
Hiện giờ Kỳ Thanh đã học được quy củ của nguyên chủ, hôm nay là ngày đầu tiên họ làm thử, cũng là ngày đầu tiên mà ta xuyên đến đây.
Kỳ Thanh tr/ần tr/ụi nằm trên mặt đất bỗng mở mắt ra, tròng mắt tối tăm sâu thẳm như một hồ nước ngày xuân mênh mông sóng sánh, nhìn ta với vẻ đầy quyến luyến.
Giọng hắn rất dễ nghe, nhưng vào tai ta thì chẳng khác gì á/c quỷ đang đòi mạng.
"Thê chủ..."
Vết roi nằm dưới nốt ruồi lệ, đang từ từ rỉ từng giọt m/á/u ra trên làn da tái nhợt, giống như hoa bỉ ngạn nở rộ báo hiệu cho việc ta sắp sửa xuống âm phủ rồi.
Kỳ Thanh run lẩy bẩy đứng dậy, nắm lấy tay ta, lè lưỡi ra liếm hết những giọt m/á/u trên tay ta.
"Giờ thì đã sạch rồi."
Hắn ngửa đầu nhìn ta, như thể đang chờ ta khích lệ.
Da hắn trắng cực kỳ, cũng khiến mấy vết roi kia trông càng rõ rệt hơn.
Ta đỏ mặt quay đầu đi.
"Ngươi mặc quần áo vào trước đã."
Kỳ Thanh dán mặt vào lòng bàn tay ta, h/èn mọn vô cùng.
"Nô không cần mặc quần áo, tất cả của nô đều thuộc về thê chủ."
Ta hít sâu một hơi, khom lưng nhìn vào mắt hắn: "Từ giờ trở đi, ngươi không còn là n/ô l/ệ nữa."
Kỳ Thanh giật mình, hoảng hốt cầu xin ta: "Xin thê chủ đừng vứt bỏ nô."
"Nô làm thê chủ thấy không hài lòng sao?"
"Nô... nô..."
Hắn nhặt roi lên nhét vào tay ta, sốt ruột đến mức sắp chảy cả nước mắt: "Thê chủ đánh nô thêm lần nữa đi, lần này nhất định nô sẽ không ngã xuống đâu."
Nguyên chủ chắc chắn là bi/ến th/ái, nhưng mà ngươi diễn được đến mức này thì cũng không bình thường lắm đâu!
3.
Ta ch/ế/t lặng bỏ hết mấy món đồ chơi nhỏ không đứng đắn trong phòng vào cái chăn rồi bọc lại, hoàn toàn không dám ngẫm lại xem mấy thứ này dùng để làm gì.
"Thê chủ, ta mặc xong rồi."
Ta quay đầu lại, thấy Kỳ Thanh đi chân trần khoác áo choàng màu trắng ngà, đang định hỏi hắn tại sao không mang giày thì chợt thấy hắn cất bước đi về phía mình.
Trong lúc đi lại, cái áo lộ ra khe hở, bên trong...
A... Mắt ta sắp nổi mụt lẹo rồi.
Thôi, dù sao vẫn tốt hơn là không mặc gì cả.
"Vì sao thê chủ lại muốn bọc mấy thứ này lại?"
"Sau này không dùng nữa, cầm đi vứt."
Nghe được lời này, chàng trai cao 1m89 Kỳ Thanh lập tức mềm yếu ngã xuống đất, quỳ bò sang đây.
"Thê chủ vứt mấy cái này là vì ngài lại muốn đổi dụng cụ mới, đổi sủng nô mới sao? Không phải ngài đã nói ta là sủng nô cuối cùng bên cạnh ngài hay sao? Vì sao lại ghét bỏ sủng nô?"
Ta nhạy bén nắm bắt được hai từ "lại" và "cuối cùng" trong lời hắn nói.
Chẳng lẽ nguyên chủ còn gây họa cho những người khác nữa? Nhưng mà trong truyện đâu có viết đâu!
"Ta còn từng nuôi..."
Mặt ta đỏ bừng, chần chừ nói: "Những..."
Cuối cùng vẫn xấu hổ hỏi ra miệng: "Sủng... nô... khác?"
Lần đầu tiên Kỳ Thanh nhìn thẳng vào ta, cặp mắt đen thăm thẳm kia nhìn ta một lúc lâu, sau đó hắn mới nói: "Thê chủ đã quên rồi sao? Bọn họ đều đang ở trong cũi đó."
Thậm chí còn là "bọn họ", chứ không phải "hắn".
Giọng ta khô khốc: "Đưa ta đến chỗ cái cũi kia xem sao."
Trong viện của nguyên chủ còn có một cái viện nhỏ nữa, treo bảng ghi hai chữ "Tuất Nhạc".
Viện này không lớn, vẫn xem như là khá lịch sự tao nhã, nhưng chỉ có một gian phòng nhỏ thấp bé.
Trước khi ta mở cửa, Kỳ Thanh còn hỏi ta với vẻ đầy bất an: "Sau khi thấy bọn họ rồi, thê chủ sẽ không quên ta đó chứ?"
Cái tay đang cầm chìa khóa của ta run bắn lên: "Sẽ không."
Cũng không dám quên đâu, dù sao thì sau này ngươi sẽ x/ẻo thịt ta cho chó ăn kia mà.
"Nhưng mà nô không đẹp bằng bọn họ?"
Những lời này làm ta sợ đến mức đứng im tại chỗ không dám mở cửa.
Vào thời cổ đại, có thể nuôi ra được những người còn đẹp hơn cả nam chính, vậy thì phải là những gia tộc như thế nào?
"Thê chủ như này là đang... cận hương tình khiếp* sao?"
(*) cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Không biết dùng từ thì đừng dùng lung tung.
Bộ dạng này của ta rõ ràng là đang sợ hãi khi đối mặt với chiếc hộp Pandora*.
(*) hộp Pandora: ám chỉ một tình huống tưởng chừng vô hại nhưng khi khám phá hoặc can thiệp vào, có thể gây ra nhiều hậu quả xấu hoặc rắc rối.
Ta run run cắm chìa khóa vào ổ, và ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, có mấy ánh mắt bỗng đổ dồn vào ta.
Nắng rọi vào, tỉ mỉ phác họa và quét sạch tất cả mọi thứ trong bóng tối.
Sau khi nhìn rõ tình hình trong phòng, ta quỳ phịch xuống đất.
Đây không phải chiếc hộp Pandora, đây là hũ tr/o c/ốt của ta.
Mẫu thân ta thì bí mật gi/am c/ầm đứa con trai của tiểu thiếp khi hắn đang để tang cho mẹ ruột hắn.
Phụ thân ta thì chơi mấy trò kí/ch th/ích với Thái giám Tổng quản ngay trên ngai vàng của Hoàng đế.
Huynh trưởng của ta thì tối nào cũng đưa thê tử của huynh ấy vào thanh lâu cho cấp trên "thưởng thức".
Nguyên chủ cũng giống người trong nhà này, có sở thích cá nhân khó tả.
Thích nhất là l/ột sạch đồ của mỹ nhân rồi ng/ược đ/ãi họ, nhìn mỹ nhân dù đã thương tích đầy người nhưng vẫn phải phủ phục dưới chân nàng ta, hơn nữa còn phải tỏ vẻ yêu nàng ta sâu sắc.
Nhưng nguyên chủ đâu hề biết người mà nàng ta ng/ược đ/ãi chính là con trai út của Trấn Quốc Tướng quân - Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh muốn tránh né cuộc phân tranh trong phủ Tướng quân nên mới nhịn nh/ục trốn trong nhà nguyên chủ chơi mấy trò tình thú này.
Đến khi giành được quyền lực, hắn không chỉ tịch thu gia sản của cả nhà nguyên chủ, mà còn vứt nguyên chủ vào địa lao, hằng ngày x/ẻo thịt nàng ta cho chó ăn.
Trở thành một nhân vật nữ phụ á/c đ/ộc nhất định phải ch/ế/t như vậy, ta thật đúng là xui tám đời tám kiếp.
Lúc ta tỉnh táo lại thì cái roi trong tay đã quất xuống rồi.
Theo một tiếng "vụt" giòn tan, Kỳ Thanh té lăn ra đất, trên mặt có thêm một đường màu đỏ.
Ta sợ đến mức ném roi đi, lùi ra sau vài bước.
Toang rồi toang rồi, hết đường cứu vãn rồi!
Nguyên chủ để mắt đến diện mạo của Kỳ Thanh, thừa dịp nguyệt hắc phong cao để bắt người ta về.
Nhưng Kỳ Thanh đã tương kế tựu kế, giả heo ăn thịt hổ, thật sự bắt đầu chơi mấy trò tình thú với nguyên chủ, dỗ dành cho nguyên chủ mụ mị cả đầu óc.
Hiện giờ Kỳ Thanh đã học được quy củ của nguyên chủ, hôm nay là ngày đầu tiên họ làm thử, cũng là ngày đầu tiên mà ta xuyên đến đây.
Kỳ Thanh tr/ần tr/ụi nằm trên mặt đất bỗng mở mắt ra, tròng mắt tối tăm sâu thẳm như một hồ nước ngày xuân mênh mông sóng sánh, nhìn ta với vẻ đầy quyến luyến.
Giọng hắn rất dễ nghe, nhưng vào tai ta thì chẳng khác gì á/c quỷ đang đòi mạng.
"Thê chủ..."
Vết roi nằm dưới nốt ruồi lệ, đang từ từ rỉ từng giọt m/á/u ra trên làn da tái nhợt, giống như hoa bỉ ngạn nở rộ báo hiệu cho việc ta sắp sửa xuống âm phủ rồi.
Kỳ Thanh run lẩy bẩy đứng dậy, nắm lấy tay ta, lè lưỡi ra liếm hết những giọt m/á/u trên tay ta.
"Giờ thì đã sạch rồi."
Hắn ngửa đầu nhìn ta, như thể đang chờ ta khích lệ.
Da hắn trắng cực kỳ, cũng khiến mấy vết roi kia trông càng rõ rệt hơn.
Ta đỏ mặt quay đầu đi.
"Ngươi mặc quần áo vào trước đã."
Kỳ Thanh dán mặt vào lòng bàn tay ta, h/èn mọn vô cùng.
"Nô không cần mặc quần áo, tất cả của nô đều thuộc về thê chủ."
Ta hít sâu một hơi, khom lưng nhìn vào mắt hắn: "Từ giờ trở đi, ngươi không còn là n/ô l/ệ nữa."
Kỳ Thanh giật mình, hoảng hốt cầu xin ta: "Xin thê chủ đừng vứt bỏ nô."
"Nô làm thê chủ thấy không hài lòng sao?"
"Nô... nô..."
Hắn nhặt roi lên nhét vào tay ta, sốt ruột đến mức sắp chảy cả nước mắt: "Thê chủ đánh nô thêm lần nữa đi, lần này nhất định nô sẽ không ngã xuống đâu."
Nguyên chủ chắc chắn là bi/ến th/ái, nhưng mà ngươi diễn được đến mức này thì cũng không bình thường lắm đâu!
3.
Ta ch/ế/t lặng bỏ hết mấy món đồ chơi nhỏ không đứng đắn trong phòng vào cái chăn rồi bọc lại, hoàn toàn không dám ngẫm lại xem mấy thứ này dùng để làm gì.
"Thê chủ, ta mặc xong rồi."
Ta quay đầu lại, thấy Kỳ Thanh đi chân trần khoác áo choàng màu trắng ngà, đang định hỏi hắn tại sao không mang giày thì chợt thấy hắn cất bước đi về phía mình.
Trong lúc đi lại, cái áo lộ ra khe hở, bên trong...
A... Mắt ta sắp nổi mụt lẹo rồi.
Thôi, dù sao vẫn tốt hơn là không mặc gì cả.
"Vì sao thê chủ lại muốn bọc mấy thứ này lại?"
"Sau này không dùng nữa, cầm đi vứt."
Nghe được lời này, chàng trai cao 1m89 Kỳ Thanh lập tức mềm yếu ngã xuống đất, quỳ bò sang đây.
"Thê chủ vứt mấy cái này là vì ngài lại muốn đổi dụng cụ mới, đổi sủng nô mới sao? Không phải ngài đã nói ta là sủng nô cuối cùng bên cạnh ngài hay sao? Vì sao lại ghét bỏ sủng nô?"
Ta nhạy bén nắm bắt được hai từ "lại" và "cuối cùng" trong lời hắn nói.
Chẳng lẽ nguyên chủ còn gây họa cho những người khác nữa? Nhưng mà trong truyện đâu có viết đâu!
"Ta còn từng nuôi..."
Mặt ta đỏ bừng, chần chừ nói: "Những..."
Cuối cùng vẫn xấu hổ hỏi ra miệng: "Sủng... nô... khác?"
Lần đầu tiên Kỳ Thanh nhìn thẳng vào ta, cặp mắt đen thăm thẳm kia nhìn ta một lúc lâu, sau đó hắn mới nói: "Thê chủ đã quên rồi sao? Bọn họ đều đang ở trong cũi đó."
Thậm chí còn là "bọn họ", chứ không phải "hắn".
Giọng ta khô khốc: "Đưa ta đến chỗ cái cũi kia xem sao."
Trong viện của nguyên chủ còn có một cái viện nhỏ nữa, treo bảng ghi hai chữ "Tuất Nhạc".
Viện này không lớn, vẫn xem như là khá lịch sự tao nhã, nhưng chỉ có một gian phòng nhỏ thấp bé.
Trước khi ta mở cửa, Kỳ Thanh còn hỏi ta với vẻ đầy bất an: "Sau khi thấy bọn họ rồi, thê chủ sẽ không quên ta đó chứ?"
Cái tay đang cầm chìa khóa của ta run bắn lên: "Sẽ không."
Cũng không dám quên đâu, dù sao thì sau này ngươi sẽ x/ẻo thịt ta cho chó ăn kia mà.
"Nhưng mà nô không đẹp bằng bọn họ?"
Những lời này làm ta sợ đến mức đứng im tại chỗ không dám mở cửa.
Vào thời cổ đại, có thể nuôi ra được những người còn đẹp hơn cả nam chính, vậy thì phải là những gia tộc như thế nào?
"Thê chủ như này là đang... cận hương tình khiếp* sao?"
(*) cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Không biết dùng từ thì đừng dùng lung tung.
Bộ dạng này của ta rõ ràng là đang sợ hãi khi đối mặt với chiếc hộp Pandora*.
(*) hộp Pandora: ám chỉ một tình huống tưởng chừng vô hại nhưng khi khám phá hoặc can thiệp vào, có thể gây ra nhiều hậu quả xấu hoặc rắc rối.
Ta run run cắm chìa khóa vào ổ, và ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, có mấy ánh mắt bỗng đổ dồn vào ta.
Nắng rọi vào, tỉ mỉ phác họa và quét sạch tất cả mọi thứ trong bóng tối.
Sau khi nhìn rõ tình hình trong phòng, ta quỳ phịch xuống đất.
Đây không phải chiếc hộp Pandora, đây là hũ tr/o c/ốt của ta.