Biển Cả Dưới Trời Sao - Trang 2
Chương 23
Trong cửa hàng lướt sóng, Điền Triết Kiệt đang bận rộn quản lý thu chi.
Triệu Hải Khoát nói với anh ta mấy ngày tới mình sẽ không tới, có việc gì thì báo qua Wechat rồi đi theo sau Vô Niệm về quán trà sữa.
“Anh ấy bị tẩu hỏa nhập ma rồi hay sao, anh, anh nói xem, bà chủ quán Nhất Túc bên cạnh có bí quyết gì mà biến anh Khoát thành bộ dạng đó vậy” Tiểu Vũ nhìn hai người họ rời đi, hỏi Điền Triết Kiệt đứng bên cạnh.
“Không được, phải đi tìm hiểu, tên tiểu tử kia từ lúc nào biến thành như vậy, lẽo đẽo theo đuổi người ta, ngày xưa toàn được theo đuổi thôi.” Điền Triết Kiệt quay đầu nói với Tiểu Vũ, “Đi luyện tập nhanh đi, mày còn muốn tham gia thi đấu không đấy? Đi ngay đi.”
Mất cả một buổi sáng, sang đến nơi đã là 11 giờ, Vô Niệm còn chưa thích ứng được với việc trong nhà có thêm một người, cô nhìn Triệu Hải Khoát ngồi ở sô pha, hỏi: “Nhất định phải làm thế này sao?”
Triệu Hải Khoát nhìn về phía cô, nhún vai, lắc lắc đầu.
Vô Niệm không để ý anh nữa, rót cho mình cốc nước, rồi lên Wechat xem bình luận của độc giả.
Triệu Hải Khoát cũng không khách khí, vào phòng bếp rót nước để uống thuốc, rồi mở tủ lạnh ra xem, ngoài bánh mì, pizza, bánh bao thì chẳng còn cái gì khác, anh kinh ngạc hỏi:
“Bình thường cô đều ăn mấy cái này sao?”
“Có mì tôm và đồ ăn nhanh đó, đói thì ăn, tôi bận lắm, đừng nói chuyện với tôi.”
Triệu Hải Khoát đang bị ốm, cơ thể không có sức lực, đành phải chấp nhận đi nấu mì ăn. Anh không tưởng tượng nổi sao người bình thường có thể ăn mấy cái này mà sống qua ngày được.
Có lẽ do tác dụng phụ của thuốc, Triệu Hải Khoát ăn xong cảm thấy buồn ngủ, nằm trên sô pha.
Cách một tiếng anh đều tỉnh dậy nhìn cô, xác định cô vẫn ở đó mới yên tâm nhắm mắt lại. 3 giờ chiều tỉnh lại, vươn vai duỗi eo vẫn thấy cô duy trì một tư thế ngồi trước máy tính.
“Tỉnh rồi à, anh nhìn tôi như thế cũng cô dụng, anh ngủ hơn 3 tiếng rồi, nếu tôi thực sự muốn tự sát thì anh cũng chẳng làm gì được đâu” Vô Niệm không nhìn anh, hai tay vẫn gõ chữ trên bàn phím.
“Yên tâm, thỉnh thoảng tôi lại nhìn chằm chằm cô, cô không chạy thoát được.” Triệu Hải Khoát đứng dậy, đi đến chỗ Vô Niệm.
“Không được xem máy tính của tôi, tránh xa tôi một chút.” Vô Niệm đang ngồi viết bài mới thì thấy Triệu Hải Khoát đi tới, cô nhanh tay gập máy tính lại.
“Tôi không xem, tôi ngắm biển, được không?”
Triệu Hải Khoát ngồi ở ghế tựa, tay để trên bàn, một tay chống cằm nhìn về phía biển lớn, “Đẹp thật, biển cả ở đây so với nhiều nơi trên thế giới là đẹp nhất.”
Vô Niệm cũng ngẩng đầu, nhìn biển.
Cô đã từng đọc được bài báo về nơi này trên mạng, sau đó đem lòng yêu mến nó, rời tới nơi đây.
Vô Niệm vốn nghĩ rằng cô sẽ ở đây một mình, cả đời này sống bình yên với Nhất Túc, nhưng sự thật lại khác, chưa đầy 7 tháng sau khi cô đến đây, có nhiều người đã đi vào cuộc sống của cô, làm cô trở tay không kịp, không thể cản lại.
“Thấy bọn họ lướt sóng anh không muốn đi sao?” Vô Niệm chỉ về đám người, “Tiếc là tôi lại ở nhà, còn phải trong tầm ngắm của anh, cho nên anh ngoan ngoãn ngồi đây trơ mắt nhìn người ta đi.”
“Cô nghĩ dùng cách này để ép tôi đi chứ gì, cô coi thường tôi quá rồi, tôi thích ngồi đây nhìn bọn họ đấy, còn thấy rất thoải mái nữa.”
Vô Niệm trừng mắt liếc anh một cái, quay đầu đọc lại bản thảo hôm nay mới viết, cô cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó những nghĩ mãi chưa ra cụ thể là cái gì, cô đóng máy tính, ngày mai viết lại rồi sửa sau.
Vô Niệm đứng dậy đi đến phòng bếp, Triệu Hải Khoát cũng theo sau.
“Cô uống cái gì tôi uống cái nấy.”
Vô Niệm có lòng tốt đưa cho anh cốc trà nóng, “Anh đi đo nhiệt độ đi, tôi không muốn vì tôi mà anh lại phát sốt đâu, anh mà ngất ra đấy tôi sao chống đỡ nổi.”
“Được, nhưng tôi không có nhiệt kế, nhà cô có không?”
“Không có, anh là người ốm mà không mang nhiệt kế sao?”
“Bình thường tôi khỏe lắm, không hay bị bệnh nên nhà cũng chẳng có…Vậy đi, bây giờ chúng ta đi mua, rồi phải đi siêu thị nữa, tủ lạnh nhà cô chẳng có gì cả, tôi đang là bệnh nhân đó, sao có thể ăn thức ăn đó được.”
“Tôi không đi, anh muốn thì đi đi.”
“Thế tôi cũng không đi, nếu tí nữa lại sốt cao rồi lăn đùng ra đấy, nhớ gọi Điền Triết Kiệt tới nhé.”
“Anh cố ý, chắc chắn là anh cố ý” Vô Niệm tức giận, nói: “Còn không đứng lên đi mua nhiệt kế đi.”
Triệu Hải Khoát vội vàng đứng dậy, không giấu được vui vẻ.
Hai người đi xuống lầu, lấy xe của Vô Niệm chuẩn bị đi.
“Cô lái đi, tôi đang ốm, đầu óc choáng váng lắm, nhỡ đâu đâm vào cây hay cột điện thì sao?”
Vô Niệm miễn cưỡng lai anh đi.
Đi được khoảng 10 phút thì đến hiệu thuốc, mua nhiệt kế, đo luôn cho anh, vẫn sốt 38 độ.
Cô còn đang định lái xe đi về thì bị Triệu Hải Khoát giữ chặt tay, chỉ vào quán ăn gần đó, bảo muốn đi ăn cơm.
Anh dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cô, “Cô xem, tôi vẫn còn ốm, trưa chỉ ăn mì tôm, chẳng đỡ tí nào, phải bổ sung dinh dưỡng.”
Vô Niệm không nhẫn tâm nhìn anh như thế, liền đồng ý.
Tới quán ăn, Triệu Hải Khoát ngựa quen đường cũ vào bàn ngồi, ăn no rồi đi thanh toán, Triệu Hải Khoát đứng cạnh xe điện, đối diện với Vô Niệm, “Được rồi, bây giờ chúng ta đi siêu thị.”
“Ăn no rồi còn đi siêu thị làm gì?”
“Hôm nay ăn no, không có nghĩa là mai cũng no, chẳng lẽ cô muốn người ốm suốt ngày ăn đồ ăn nhanh sao?”
Triệu Hải Khoát một tiếng hai lời kêu ca, Vô Niệm thấy áy náy đành phải ngoan ngoãn mang “bệnh nhân” này đi mua đồ.
Tới nơi, Triệu Hải Khoát không dừng tay, hết cầm cái này đến cái khác bỏ vào xe đẩy, nào là gia vị, rau củ, thịt thà, hải sản.
“Anh mua nhiều thế làm gì, tôi không nấu cơm, đừng hòng chờ tôi nấu cho anh ăn.”
“Tôi là bệnh nhân, phải bổ sung dinh dưỡng, tôi biết nấu ăn, mấy cái này tôi tự làm, không cần cô xen vào.”
Triệu Hải Khoát một câu bảo bị ốm hai câu kêu mình là bệnh nhân, Vô Niệm đành phải theo ý anh “làm xằng làm bậy”
Cuối cùng cũng về tới nhà, Triệu Hải Khoát phấn khởi bỏ đồ vào tủ lạnh, Vô Niệm cảm thán, đây là người sốt 38 độ sao?
Cô về phòng thay chiếc váy ngủ dài, một mình lặng người ngồi ở bàn dài. Tay Triệu Hải Khoát đang sắp xếp đồ liền dừng lại, ngơ ngác nhìn cô.
Vô Niệm không biết mình đang suy nghĩ điều gì, có đôi lúc đầu óc cô trống rỗng, nhưng còn tốt hơn là đầy suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.
Triệu Hải Khoát nhìn cô, trong lòng đầy rẫy những câu hỏi, muốn cô trả lời.
“Tôi ra bờ biển ngồi một chút.”
“Được, tôi đi với cô.”
“Không cần, anh còn đang sốt, đừng xuống, cứ ở đây đi.” Vô Niệm chỉ vào cửa sổ hướng ra bờ cát, “Anh ngồi ở đây có thể thấy tôi, vẫn coi như là vẫn trong tầm mắt của anh.”
“Vậy cô đi đi.” Sau khi Vô Niệm đi xuống, anh ngồi trên ghế, chờ Vô Niệm xuất hiện trong tầm nhìn của mình.
Vô Niệm vừa đi đến bờ cát, quay đầu nhìn lầu 2 thấy Triệu Hải Khoát đang chằm chằm nhìn mình, người này đúng thật là, quá cố chấp.
Cứ như vậy, cô ngồi ngắm biển rộng, nghe gió biển thổi bên tai, mà anh ngồi trên ghế nhìn cô.
Một người đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi quá khứ, một người trong lòng nghĩ làm thế nào để bước vào quá khứ của cô.
Vô Niệm ngồi một lúc rồi về, lấy một quyển sách rồi ngồi xuống đọc.
Triệu Hải Khoát vẫn ngồi im, thấy Vô Niệm đang đọc sách, anh cũng đi tới chọn bừa một quyển.
Nhưng mà từ trước tới nay anh chưa bao giờ có hứng thú với mấy loại sách này, nói đúng hơn là, căn bản anh không hiểu ý tác giả muốn thể hiện cái gì, đổi một tư thế thoải mái rồi gục xuống bàn ngủ.
Vô Niệm thấy vậy, lắc lắc đầu, tiếp tục đọc sách.
“Đừng ngủ nữa, 10 giờ rồi, đi ra sô pha nằm đi.”
Vô Niệm tắm xong vẫn thấy Triệu Hải Khoát ngủ gục trên bàn, buổi tối gió biển lạnh, lại không đắp chăn, cô liền giục anh ra sô pha ngủ.
Triệu Hải Khoát mở mắt ra, thấy Vô Niệm cầm chăn đứng trước mặt mình, anh nghĩ thầm, nhìn cô ở khoảng cách này, hóa ra cô lại trong sáng xinh đẹp như thế, vậy vì sao còn suốt ngày lấy mũ che mặt mình đi.
“Được, tôi biết rồi, tôi ra sô pha ngay đây, nhưng phải tắm cái đã, hôm qua tôi còn chưa tắm, nếu hôm nay vẫn không tắm nhất định người hôi muốn chết.”
Triệu Hải Khoát đi vào nhà tắm, nơi này tràn ngập mùi dầu gội đầu, tắm xong cảm thấy thoải mái hẳn, miệng còn ngân nga hát hò.
“Anh mặc áo vào đi, đây là nhà tôi, không phải cửa hàng lướt sóng của anh.” Vô Niệm thấy anh hát vui vẻ, nửa thân trên chẳng mặc gì, trên người vẫn còn nước, cô liền nổi giận.
“Anh dùng khăn của tôi? Anh không có khăn sao?” Thấy Triệu Hải Khoát cầm khăn mặt của mình, Vô Niệm hoàn toàn tức giận rồi, đứng dậy đi lấy đồ.
“Tôi thấy khăn vắt trên giá để đồ, tưởng cô chuẩn bị cho tôi.” Triệu Hải Khoát vừa lau tóc vừa tránh ánh mắt “đùng đùng sát khí” của Vô Niệm.
“Nhanh lên, trả cho tôi, anh không được dùng.”
“Được, trả cho cô, chờ tôi lau khô xong sẽ trả cho cô” Nói xong Triệu Hải Khoát cầm khăn lau nách.
Vô Niệm ngây người đứng nhìn một màn này, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: “Tôi từ bỏ, anh cứ dùng đi”, sau đó che đầu về phòng ngủ.
“Này, cô không được khóa phòng, tôi còn muốn đi WC, còn phải cứ cách 1 giờ sẽ gọi cô, nhớ trả lời đấy.” Triệu Hải Khoát nằm trên sô pha, quay đầu hướng về phòng ngủ, giọng nói có chút đăm chiêu.
Vô Niệm về phòng, không còn sức lực ngồi phịch xuống giường, trong lòng toàn là câu hỏi phải làm thế nào mới thoát khỏi Triệu Hải Khoát, làm sao mới để anh ta thấy mình không muốn tự sát nữa.
“Bà chủ quán ơi, trả lời tôi đi.”
“Đây.” Vô Niệm cố ý kéo dài giọng nói.
Lúc sau, cứ cách 1 tiếng, Vô Niệm lại nghe thấy tiếng Triệu Hải Khoát nói to, còn nghe thấy tiếng Triệu Hải Khoát vào nhà vệ sinh.
Bùm một tiếng, Triệu Hải Khoát từ WC đi ra liền bị ngã xuống sàn nhà, anh vội bật đèn, vừa vặn thấy Vô Niệm duỗi chân, nghiêng người, lấy tay đỡ đầu, nằm nghiêng cười đểu.
“Cô nhìn tôi như thế làm gì?”
“Anh có thể cho tôi ngủ yên được không, nói lắm như thế thì tôi sao ngủ được.”
“Chờ xác định cô bình an, không còn suy nghĩ tiêu cực nữa thì sẽ không gọi nữa.”
“Đã nói bao lần rồi, tôi đi ngắm biển, không tự sát, không phải, sao anh cứ mãi không chịu hiểu nhỉ?” Vô Niệm lập tức ngồi dậy cãi nhau với Triệu Hải Khoát.
“Cô ngủ đi, 2 tiếng sau tôi sẽ gọi cô.” Anh không trực tiếp trả lời cô, tắt đèn rồi quay về sô pha nằm.
Hai người đều đi ngủ.
Quả nhiên, 2 tiếng sau, rồi 2 tiếng tiếp theo Vô Niệm đều nghe thấy tiếng Triệu Hải Khoát lớn tiếng gọi mình.
Triệu Hải Khoát nói với anh ta mấy ngày tới mình sẽ không tới, có việc gì thì báo qua Wechat rồi đi theo sau Vô Niệm về quán trà sữa.
“Anh ấy bị tẩu hỏa nhập ma rồi hay sao, anh, anh nói xem, bà chủ quán Nhất Túc bên cạnh có bí quyết gì mà biến anh Khoát thành bộ dạng đó vậy” Tiểu Vũ nhìn hai người họ rời đi, hỏi Điền Triết Kiệt đứng bên cạnh.
“Không được, phải đi tìm hiểu, tên tiểu tử kia từ lúc nào biến thành như vậy, lẽo đẽo theo đuổi người ta, ngày xưa toàn được theo đuổi thôi.” Điền Triết Kiệt quay đầu nói với Tiểu Vũ, “Đi luyện tập nhanh đi, mày còn muốn tham gia thi đấu không đấy? Đi ngay đi.”
Mất cả một buổi sáng, sang đến nơi đã là 11 giờ, Vô Niệm còn chưa thích ứng được với việc trong nhà có thêm một người, cô nhìn Triệu Hải Khoát ngồi ở sô pha, hỏi: “Nhất định phải làm thế này sao?”
Triệu Hải Khoát nhìn về phía cô, nhún vai, lắc lắc đầu.
Vô Niệm không để ý anh nữa, rót cho mình cốc nước, rồi lên Wechat xem bình luận của độc giả.
Triệu Hải Khoát cũng không khách khí, vào phòng bếp rót nước để uống thuốc, rồi mở tủ lạnh ra xem, ngoài bánh mì, pizza, bánh bao thì chẳng còn cái gì khác, anh kinh ngạc hỏi:
“Bình thường cô đều ăn mấy cái này sao?”
“Có mì tôm và đồ ăn nhanh đó, đói thì ăn, tôi bận lắm, đừng nói chuyện với tôi.”
Triệu Hải Khoát đang bị ốm, cơ thể không có sức lực, đành phải chấp nhận đi nấu mì ăn. Anh không tưởng tượng nổi sao người bình thường có thể ăn mấy cái này mà sống qua ngày được.
Có lẽ do tác dụng phụ của thuốc, Triệu Hải Khoát ăn xong cảm thấy buồn ngủ, nằm trên sô pha.
Cách một tiếng anh đều tỉnh dậy nhìn cô, xác định cô vẫn ở đó mới yên tâm nhắm mắt lại. 3 giờ chiều tỉnh lại, vươn vai duỗi eo vẫn thấy cô duy trì một tư thế ngồi trước máy tính.
“Tỉnh rồi à, anh nhìn tôi như thế cũng cô dụng, anh ngủ hơn 3 tiếng rồi, nếu tôi thực sự muốn tự sát thì anh cũng chẳng làm gì được đâu” Vô Niệm không nhìn anh, hai tay vẫn gõ chữ trên bàn phím.
“Yên tâm, thỉnh thoảng tôi lại nhìn chằm chằm cô, cô không chạy thoát được.” Triệu Hải Khoát đứng dậy, đi đến chỗ Vô Niệm.
“Không được xem máy tính của tôi, tránh xa tôi một chút.” Vô Niệm đang ngồi viết bài mới thì thấy Triệu Hải Khoát đi tới, cô nhanh tay gập máy tính lại.
“Tôi không xem, tôi ngắm biển, được không?”
Triệu Hải Khoát ngồi ở ghế tựa, tay để trên bàn, một tay chống cằm nhìn về phía biển lớn, “Đẹp thật, biển cả ở đây so với nhiều nơi trên thế giới là đẹp nhất.”
Vô Niệm cũng ngẩng đầu, nhìn biển.
Cô đã từng đọc được bài báo về nơi này trên mạng, sau đó đem lòng yêu mến nó, rời tới nơi đây.
Vô Niệm vốn nghĩ rằng cô sẽ ở đây một mình, cả đời này sống bình yên với Nhất Túc, nhưng sự thật lại khác, chưa đầy 7 tháng sau khi cô đến đây, có nhiều người đã đi vào cuộc sống của cô, làm cô trở tay không kịp, không thể cản lại.
“Thấy bọn họ lướt sóng anh không muốn đi sao?” Vô Niệm chỉ về đám người, “Tiếc là tôi lại ở nhà, còn phải trong tầm ngắm của anh, cho nên anh ngoan ngoãn ngồi đây trơ mắt nhìn người ta đi.”
“Cô nghĩ dùng cách này để ép tôi đi chứ gì, cô coi thường tôi quá rồi, tôi thích ngồi đây nhìn bọn họ đấy, còn thấy rất thoải mái nữa.”
Vô Niệm trừng mắt liếc anh một cái, quay đầu đọc lại bản thảo hôm nay mới viết, cô cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó những nghĩ mãi chưa ra cụ thể là cái gì, cô đóng máy tính, ngày mai viết lại rồi sửa sau.
Vô Niệm đứng dậy đi đến phòng bếp, Triệu Hải Khoát cũng theo sau.
“Cô uống cái gì tôi uống cái nấy.”
Vô Niệm có lòng tốt đưa cho anh cốc trà nóng, “Anh đi đo nhiệt độ đi, tôi không muốn vì tôi mà anh lại phát sốt đâu, anh mà ngất ra đấy tôi sao chống đỡ nổi.”
“Được, nhưng tôi không có nhiệt kế, nhà cô có không?”
“Không có, anh là người ốm mà không mang nhiệt kế sao?”
“Bình thường tôi khỏe lắm, không hay bị bệnh nên nhà cũng chẳng có…Vậy đi, bây giờ chúng ta đi mua, rồi phải đi siêu thị nữa, tủ lạnh nhà cô chẳng có gì cả, tôi đang là bệnh nhân đó, sao có thể ăn thức ăn đó được.”
“Tôi không đi, anh muốn thì đi đi.”
“Thế tôi cũng không đi, nếu tí nữa lại sốt cao rồi lăn đùng ra đấy, nhớ gọi Điền Triết Kiệt tới nhé.”
“Anh cố ý, chắc chắn là anh cố ý” Vô Niệm tức giận, nói: “Còn không đứng lên đi mua nhiệt kế đi.”
Triệu Hải Khoát vội vàng đứng dậy, không giấu được vui vẻ.
Hai người đi xuống lầu, lấy xe của Vô Niệm chuẩn bị đi.
“Cô lái đi, tôi đang ốm, đầu óc choáng váng lắm, nhỡ đâu đâm vào cây hay cột điện thì sao?”
Vô Niệm miễn cưỡng lai anh đi.
Đi được khoảng 10 phút thì đến hiệu thuốc, mua nhiệt kế, đo luôn cho anh, vẫn sốt 38 độ.
Cô còn đang định lái xe đi về thì bị Triệu Hải Khoát giữ chặt tay, chỉ vào quán ăn gần đó, bảo muốn đi ăn cơm.
Anh dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cô, “Cô xem, tôi vẫn còn ốm, trưa chỉ ăn mì tôm, chẳng đỡ tí nào, phải bổ sung dinh dưỡng.”
Vô Niệm không nhẫn tâm nhìn anh như thế, liền đồng ý.
Tới quán ăn, Triệu Hải Khoát ngựa quen đường cũ vào bàn ngồi, ăn no rồi đi thanh toán, Triệu Hải Khoát đứng cạnh xe điện, đối diện với Vô Niệm, “Được rồi, bây giờ chúng ta đi siêu thị.”
“Ăn no rồi còn đi siêu thị làm gì?”
“Hôm nay ăn no, không có nghĩa là mai cũng no, chẳng lẽ cô muốn người ốm suốt ngày ăn đồ ăn nhanh sao?”
Triệu Hải Khoát một tiếng hai lời kêu ca, Vô Niệm thấy áy náy đành phải ngoan ngoãn mang “bệnh nhân” này đi mua đồ.
Tới nơi, Triệu Hải Khoát không dừng tay, hết cầm cái này đến cái khác bỏ vào xe đẩy, nào là gia vị, rau củ, thịt thà, hải sản.
“Anh mua nhiều thế làm gì, tôi không nấu cơm, đừng hòng chờ tôi nấu cho anh ăn.”
“Tôi là bệnh nhân, phải bổ sung dinh dưỡng, tôi biết nấu ăn, mấy cái này tôi tự làm, không cần cô xen vào.”
Triệu Hải Khoát một câu bảo bị ốm hai câu kêu mình là bệnh nhân, Vô Niệm đành phải theo ý anh “làm xằng làm bậy”
Cuối cùng cũng về tới nhà, Triệu Hải Khoát phấn khởi bỏ đồ vào tủ lạnh, Vô Niệm cảm thán, đây là người sốt 38 độ sao?
Cô về phòng thay chiếc váy ngủ dài, một mình lặng người ngồi ở bàn dài. Tay Triệu Hải Khoát đang sắp xếp đồ liền dừng lại, ngơ ngác nhìn cô.
Vô Niệm không biết mình đang suy nghĩ điều gì, có đôi lúc đầu óc cô trống rỗng, nhưng còn tốt hơn là đầy suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.
Triệu Hải Khoát nhìn cô, trong lòng đầy rẫy những câu hỏi, muốn cô trả lời.
“Tôi ra bờ biển ngồi một chút.”
“Được, tôi đi với cô.”
“Không cần, anh còn đang sốt, đừng xuống, cứ ở đây đi.” Vô Niệm chỉ vào cửa sổ hướng ra bờ cát, “Anh ngồi ở đây có thể thấy tôi, vẫn coi như là vẫn trong tầm mắt của anh.”
“Vậy cô đi đi.” Sau khi Vô Niệm đi xuống, anh ngồi trên ghế, chờ Vô Niệm xuất hiện trong tầm nhìn của mình.
Vô Niệm vừa đi đến bờ cát, quay đầu nhìn lầu 2 thấy Triệu Hải Khoát đang chằm chằm nhìn mình, người này đúng thật là, quá cố chấp.
Cứ như vậy, cô ngồi ngắm biển rộng, nghe gió biển thổi bên tai, mà anh ngồi trên ghế nhìn cô.
Một người đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi quá khứ, một người trong lòng nghĩ làm thế nào để bước vào quá khứ của cô.
Vô Niệm ngồi một lúc rồi về, lấy một quyển sách rồi ngồi xuống đọc.
Triệu Hải Khoát vẫn ngồi im, thấy Vô Niệm đang đọc sách, anh cũng đi tới chọn bừa một quyển.
Nhưng mà từ trước tới nay anh chưa bao giờ có hứng thú với mấy loại sách này, nói đúng hơn là, căn bản anh không hiểu ý tác giả muốn thể hiện cái gì, đổi một tư thế thoải mái rồi gục xuống bàn ngủ.
Vô Niệm thấy vậy, lắc lắc đầu, tiếp tục đọc sách.
“Đừng ngủ nữa, 10 giờ rồi, đi ra sô pha nằm đi.”
Vô Niệm tắm xong vẫn thấy Triệu Hải Khoát ngủ gục trên bàn, buổi tối gió biển lạnh, lại không đắp chăn, cô liền giục anh ra sô pha ngủ.
Triệu Hải Khoát mở mắt ra, thấy Vô Niệm cầm chăn đứng trước mặt mình, anh nghĩ thầm, nhìn cô ở khoảng cách này, hóa ra cô lại trong sáng xinh đẹp như thế, vậy vì sao còn suốt ngày lấy mũ che mặt mình đi.
“Được, tôi biết rồi, tôi ra sô pha ngay đây, nhưng phải tắm cái đã, hôm qua tôi còn chưa tắm, nếu hôm nay vẫn không tắm nhất định người hôi muốn chết.”
Triệu Hải Khoát đi vào nhà tắm, nơi này tràn ngập mùi dầu gội đầu, tắm xong cảm thấy thoải mái hẳn, miệng còn ngân nga hát hò.
“Anh mặc áo vào đi, đây là nhà tôi, không phải cửa hàng lướt sóng của anh.” Vô Niệm thấy anh hát vui vẻ, nửa thân trên chẳng mặc gì, trên người vẫn còn nước, cô liền nổi giận.
“Anh dùng khăn của tôi? Anh không có khăn sao?” Thấy Triệu Hải Khoát cầm khăn mặt của mình, Vô Niệm hoàn toàn tức giận rồi, đứng dậy đi lấy đồ.
“Tôi thấy khăn vắt trên giá để đồ, tưởng cô chuẩn bị cho tôi.” Triệu Hải Khoát vừa lau tóc vừa tránh ánh mắt “đùng đùng sát khí” của Vô Niệm.
“Nhanh lên, trả cho tôi, anh không được dùng.”
“Được, trả cho cô, chờ tôi lau khô xong sẽ trả cho cô” Nói xong Triệu Hải Khoát cầm khăn lau nách.
Vô Niệm ngây người đứng nhìn một màn này, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: “Tôi từ bỏ, anh cứ dùng đi”, sau đó che đầu về phòng ngủ.
“Này, cô không được khóa phòng, tôi còn muốn đi WC, còn phải cứ cách 1 giờ sẽ gọi cô, nhớ trả lời đấy.” Triệu Hải Khoát nằm trên sô pha, quay đầu hướng về phòng ngủ, giọng nói có chút đăm chiêu.
Vô Niệm về phòng, không còn sức lực ngồi phịch xuống giường, trong lòng toàn là câu hỏi phải làm thế nào mới thoát khỏi Triệu Hải Khoát, làm sao mới để anh ta thấy mình không muốn tự sát nữa.
“Bà chủ quán ơi, trả lời tôi đi.”
“Đây.” Vô Niệm cố ý kéo dài giọng nói.
Lúc sau, cứ cách 1 tiếng, Vô Niệm lại nghe thấy tiếng Triệu Hải Khoát nói to, còn nghe thấy tiếng Triệu Hải Khoát vào nhà vệ sinh.
Bùm một tiếng, Triệu Hải Khoát từ WC đi ra liền bị ngã xuống sàn nhà, anh vội bật đèn, vừa vặn thấy Vô Niệm duỗi chân, nghiêng người, lấy tay đỡ đầu, nằm nghiêng cười đểu.
“Cô nhìn tôi như thế làm gì?”
“Anh có thể cho tôi ngủ yên được không, nói lắm như thế thì tôi sao ngủ được.”
“Chờ xác định cô bình an, không còn suy nghĩ tiêu cực nữa thì sẽ không gọi nữa.”
“Đã nói bao lần rồi, tôi đi ngắm biển, không tự sát, không phải, sao anh cứ mãi không chịu hiểu nhỉ?” Vô Niệm lập tức ngồi dậy cãi nhau với Triệu Hải Khoát.
“Cô ngủ đi, 2 tiếng sau tôi sẽ gọi cô.” Anh không trực tiếp trả lời cô, tắt đèn rồi quay về sô pha nằm.
Hai người đều đi ngủ.
Quả nhiên, 2 tiếng sau, rồi 2 tiếng tiếp theo Vô Niệm đều nghe thấy tiếng Triệu Hải Khoát lớn tiếng gọi mình.