Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ
Chương 4: Nhìn lén, song thủ d*m (H)
Sau khi Giang Lâm Vụ xem xong toàn bộ sách thì đứng dậy giãn gân cốt, buổi trưa nàng đã ngủ quá nhiều, bây giờ tinh thần rất phấn chấn cho nên đi vào tĩnh thất ngồi tu luyện.
Từ lúc sáng sớm, đến tận hoàng hôn.
Giang Lâm Vụ thở ra mấy vòng linh khí rồi đi ra khỏi tĩnh thất.
Gần đây oi bức, trên người nàng có cảm giác dính dớp, cảm thấy không thoải mái nên muốn tắm rửa một phen.
Cung Vụ Ẩn có xây một bể nước lộ thiên, nếu tắm rửa ở giữa ao thì có thể nhìn thấy ánh sao lấp lánh trên trời, có thể cảm nhận làn gió hiu hiu. Giang Lâm Vụ rất thích đến đó tắm rửa.
Ánh trăng mông lung, hơi nước mịt mờ, thân thể trắng mịn mềm mại được hơi nước bốc lên hơi ửng hồng, tạo thành một bức tranh hoàn mỹ.
Bên bờ có trồng mấy cây lê trắng. Hoa lê theo gió bay lượn khắp nơi, tầng tầng lớp lớp dâng trào như bọt nước, hương hoa lê tươi mát cũng theo gió mà tràn đầy trong không khí.
Cánh hoa theo gió rơi vào trong ao, Giang Lâm Vụ khuấy khuấy mấy cánh hoa lê, tạo nên sóng nước lăn tăn thấp thoáng.
Nàng vừa nghĩ tới cảnh trong mộng kỳ quái lạ lùng nhưng mà lại làm cơ thể có chút như nhũn ra. Tuy nhiên, sau đó cả người như được mở ra, thư thái lạ thường. Sau đó, tâm trạng cũng sung sướng theo, hấp thụ linh khí lưu chuyển cũng thông thuận hơn trước.
Trong niềm vui sướng, môi đỏ hơi cong lên, khẽ ngâm nga một làn điệu dân ca không biết tên.
Bên này, Giang Lâm Vụ đang thoải mái ngâm mình.
Còn Bạch Ngọc đang ở chỗ của mình, bị Giang Lâm Vụ phạt chép môn quy mười lần.
Hắn hạ bút cực nhanh, chữ viết lại vẫn ngay ngắn thanh thoát, từ đầu tới cuối đều im lặng, có vẻ đã bị phạt chép môn quy không ít.
Cán bút uốn lượn, trong lòng lại nghĩ: Hôm nay đi tới cung Ẩn Vụ, Tiên Tôn không ở đó, chắc là đã vào tĩnh thất tu luyện rồi.
Rất nhanh hắn đã viết xong một tờ giấy, chuẩn bị cầm bút chấm mực.
Hình ảnh phản chiếu trên Thủy Kính ở nội thất phát ra tiếng nhắc nhở.
“Tiên Tôn ra ngoài rồi!” Bạch Ngọc hơi suy nghĩ, cẩn thận đặt bút xuống, bước nhanh đi tới trước Thuỷ Kính.
Xuyên thấu qua hình ảnh phản chiếu từ linh thạch giấu trên cây lê, Bạch Ngọc si ngốc nhìn nữ tử đang đùa hoa nghịch nước, nghe thấy môi đỏ của nàng ngâm nga điệu dân ca. Sắc mặt hắn đầy nuông chiều, miệng tươi cười, tình ý không dứt.
Ở cung Vụ Ẩn, trong phòng ngủ, trên giường, thư phòng, ao đều được lén lút bố trí linh thạch phản chiếu hình ảnh.
Những thứ kia đã được hắn cải tạo hết, bao bọc bởi khí tức của Giang Lâm Vụ, chắc chắn sẽ không bị soát thấy.
Mà thôi, đối với tính tình của Giang Lâm Vụ thì càng không kiểm tra cẩn thận phòng mình, chắc là chỉ thả linh lực ra tra xét một lần coi như xong việc.
Hắn cực kỳ hiểu rõ nàng, biết nàng tản mạn hồn nhiên dưới sự tùy ý phóng khoáng.
Hắn dần dần ôm hết tất cả những việc có liên quan đến nàng, hắn cố gắng tu luyện, hoàn thành tất cả các nhiệm vụ tông môn của cung Vụ Ẩn, dạy dỗ đệ tử tu luyện.
Dần dần, bên cạnh nàng cũng chỉ có bóng hình của hắn, thậm chí vô hình chung những sinh hoạt hằng ngày của Giang Lâm Vụ đều do hắn xử lý.
Hắn lấy vẻ ngoài đoan chính ôn hòa vô hại để lừa gạt hai mắt của nàng, lại chậm rãi dệt nên một lao tù quen thuộc ẩn chứa tình dục nóng bỏng...
Giang Lâm Vụ ngồi ở trong bể nhắm mắt ngâm nga ca hát, hai chân vô thức giật giật. Cảm giác để lại ở giữa hai chân ngày hôm qua bỗng nhiên rõ ràng hơn.
Nàng lập tức dừng lại, cúi đầu xem, chỉ thấy trong làn nước suối nóng, một đôi chân dài thẳng tắp mang đầy nét gợi cảm.
Nàng ngập ngừng xoa vuốt nơi giữa hai chân, một cảm giác tê dại từ giữa hai chân lan tràn ra.
Nàng lập tức “Ưm...” một tiếng. Đây là cảm giác gì? Đây không phải là cảm giác trong mộng cảnh sao? Đôi mắt đẹp của Giang Lâm Vụ hơi mở.
Sự tê dại này làm cho nàng có chút khó nhịn, nàng lại nhấc chân thăm dò xoa nắn lần nữa, lần này cảm giác càng rõ ràng, tê dại từng hồi.
Miệng nhỏ của nàng khẽ mở ngâm nga đầy gợi cảm, khuôn mặt nhỏ không những bị hơi nước bốc lên mà còn vì nhuốm màu dục vọng mà trắng hồng, sóng mắt cũng lấp lánh ửng hồng, muôn ngàn quyến rũ.
Trước Thuỷ Kính, Bạch Ngọc nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quá trình.
Hắn kinh ngạc căng thẳng nhìn chằm chằm qua Thuỷ Kính Tiên Tôn đang trúc trắc thủ dâm. Cổ họng hắn khô khốc, một cảm giác quen thuộc hừng hực xông lên từ nơi nào đó ở dưới eo.
Tên Tôn thế này... tình huống này quá mức kích thích đối với hắn. .
Mệnh căn bên trong tiết khố đã dựng cao lên từ lúc nào, bành trướng như một cái lều lớn.
Hắn do dự mấy hơi, cuối cùng không nhịn được đưa tay lần vào trong tiết khố, bàn tay ngọc dài cầm lấy dục căn đã sưng đỏ cứng rắn chậm rãi vuốt ve, khoái cảm truyền tới tận cùng.
Hắn thở hổn hển, sóng mắt đa tình dập dìu chứa đầy dục vọng. Đôi mắt căng chặt chăm chú nhìn nữ tử trong Thuỷ Kính, bàn tay vuốt ve càng nhanh hơn, tiếng thở dốc trầm thấp lan tràn trong căn phòng sạch sẽ trang nhã...
Giang Lâm Vụ cọ xát hai chân vào nhau, cảm giác tê dại giữa hai chân lan tràn.
Nhưng nàng lại cảm thấy còn thiếu cái gì, dường như muốn nhiều hơn nữa, lại nhiều hơn một chút.
Nàng không hiểu đây là tự thỏa mãn, không biết làm, không hiểu phải làm thế nào để cho mình lên đỉnh.
Sau khi xoa vuốt mấy lần, nàng cảm thấy đau và mệt mỏi nên dừng lại. Cảm thấy ngâm mình đã lâu, nàng chuẩn bị đứng dậy tắm rửa.
Bên ngày, Bạch Ngọc đang vui thích nửa đường, mơ hồ sắp bắn ra, nhưng thấy Giang Lâm Vụ buông tay, xoa nhẹ chân của mình rồi tắm rửa.
Cánh tay hắn nổi gân xanh chống lên Thuỷ Kính hô lớn: “Đừng đi mà! Đừng đi mà! Tiên Tôn, cùng với Bạch Ngọc đi...” Nhưng mà người trong gương lại rời đi giống như lúc trước, chỉ còn lại bóng hình xa xôi.
Bạch Ngọc cụt hứng thả tay xuống. Người khơi gợi lên dục vọng chính là nàng, người ung dung dừng tay vẫn là nàng, chỉ còn duy nhất một mình một người ở đây căng đau khó chịu.
Bạch Ngọc cúi đầu nhìn mệnh căn đang phập phồng kịch liệt bên dưới, nơi quy đầu nhỏ ra chút chất lỏng trắng đục... Đuôi mắt hắn đỏ lên, mím môi hồng hào.
Cuối cùng hắn cắn răng một cái bước nhanh tiến nội thất. Chỉ chốc lát sau, một thân thường phục cổ chéo màu đen nhảy từ cửa sổ ra ngoài, chỉ mấy hơi thở đã không thấy bóng dáng.
Giang Lâm Vụ tắm rửa xong thì đứng dậy, những giọt nước trên thân thể trắng hồng thanh mảnh ướt át dán vào đường cong uyển chuyển.
Nàng bước ra khỏi ao với cả người còn ướt, đưa tay lấy một cái áo choàng mỏng treo trên móc áo rồi khoác lên người.
Bàn chân trắng nõn đầy đặn đi trên sàn nhà lạnh lẽo, hơi nóng từ bồn tắm bị cái lạnh của sàn nhà làm biến mất sau vài bước chân.
Lúc này Giang Lâm Vụ mới cảm thấy lạnh, nàng vận dụng linh lực làm khô thân thể.
Trở về phòng ngủ, nàng duỗi hai tay hai chân ra nằm trên giường. Trước tiên nàng lăn qua lăn lại mấy vòng, thở dài một tiếng đầy thoải mái.
Đột nhiên cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng khi còn ý thức, giãy giụa vung một chưởng bằng gió thổi tắt đèn.
Nằm xuống thì lập tức bất tỉnh nhân sự.
Trong bóng tối, bóng người mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện ở bên giường. Bóng người cao gầy thẳng tắp, khuôn mặt ôn nhu đa tình đã bị sắc dục xâm chiếm, chỉ để lại cảm giác sợ hãi giống như sắp ăn tươi nuốt sống người đến tận xương tủy...
...