Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 33: Viêm Thần Quan Tưởng Đồ




Lão già mù vui vẻ nói: "Thật đúng là có thiên phú dị bẩm có khác, khi tất cả sương mù biến thành sương mù màu vàng, ta sẽ tặng cho ngươi Viêm Thần Quan Tưởng đồ.""Đó là Quan Tưởng đồ Linh giai trung phẩm, lục phẩm cao nhất bên trong trung phẩm, tiếp cận Linh giai thượng phẩm." Lão già mù ý tứ sâu xa.Trần Mục mừng rỡ, trên mặt mang nụ cười, trong lòng thế nhưng là không có buông lỏng cảnh giác.Lão già mù từ trong túi bên hông lấy ra dược thảo màu xanh lam, "Đây là Tráng Hồn thảo linh dược Linh giai tứ phẩm, có thể cường hóa thần hồn, có thể sử dụng trực tiếp."Trần Mục chớp chớp mắt, hoài nghi nói: "Lão gia gia, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?""Ngươi có thiên phú dị bẩm, ta bây giờ hỗ trợ ngươi về sau ngươi có khả năng sẽ giúp ta." Lão già mù thản nhiên nói.Trần Mục suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy có đạo lý, nếu như lão già mù này sau này có việc muốn nhờ hắn, chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý thì đều có thể đáp ứng.Hắn nhận lấy dược thảo, cảm kích nói: "Thật cảm tạ lão gia gia, Tiểu Mục ghi nhớ trong lòng."Lão già mù quay người trở về phòng, Trần Mục không thể không thầm nói trong lòng, "Hắn đang chờ đợi gì ở ta?"Trần Mục không có vội mà ăn Tráng Hồn thảo, sau khi hắn thông qua thương thành của hệ thống thì phát hiện, gốc Tráng Hồn thảo này vẻ bề ngoài không có vấn đề.Hắn thu Tráng Hồn thảo lại, sau đó trở về đại sảnh ăn cơm, muội muội đang nằm ngủ trong nôi, mẫu thân thì đang sửa lại chiếc áo khoác bông cũ màu xám.Trần Mục đã cao lớn hơn, áo bông ban đầu hơi ngắn nên chỉ có thể mặc tạm.Đường Uyển cười nói: "Mục nhi, đi mặc thử xem, xem có vừa người hay không."Trần Mục mặc áo bông cũ vào, mỉm cười nói: "Mẫu thân, rất vừa người, rất ấm áp.""Chờ sau tết, cha sẽ đi mua cho ngươi một cái áo bông mới tinh." Trần Nghiêm ở bên cạnh nói.Trần Mục lắc đầu nói: "Cha, không cần phải lãng phí, thân thể ta sẽ lớn lên nhanh, mặc cũ là được rồi, không cần phải mua quần áo mới cho ta""Ha ha ha."Trần Nghiêm và Đường Uyển đều nở nụ cười trên môi, họ rất vui mừng rất hài lòng, Trần Mục không chỉ có thiên phú dị bẩm mà còn vô cùng hiểu chuyện.Trần Mục cơm nước xong xuôi, hắn đi tới trước cái nôi để xem muội muội, Trần Dĩnh vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nàng ta được bao bọc cực kỳ cẩn thận, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo, trông rất đáng yêu.Lúc Trần Dĩnh vừa ra đòi thì nặng hơn so với Trần Mục nửa cân, sau khi sinh ra chưa mắc phải bệnh gì, nhưng hai vợ chồng cũng không dám lơ là.Mùa đông ở Bắc Hoang rất lạnh, rất nhiều đứa bẽ dễ mắc bệnh chết yểu vào mùa đông, đứa bé đầu tiên của nhà đại bá chính là bỏ mình mà đi vào mùa đông.Năm đó yêu thú còn tập kích Hắc Thạch thành.Thân thể Trần Dĩnh mạnh khỏe, thể chất vượt trội hơn những đứa bé cùng tuổi khác, điều này làm cho hai vợ chồng yên tâm hơn rất nhiều, Đường Uyển biết, đều là công lao của gốc Hỏa Vân tham kia."Mẹ, ta đi luyện kiếm đây.""Mục nhi, nếu như tuyết rơi lớn thì trở về phòng nghỉ ngơi một chút, đừng làm tổn thương thân thể do giá rét."Thời tiết gần đây thật lạnh, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi dày đặc, Trần Mục mỉm cười nói: "Không sao đâu a.""Mục nhi thực sự rất cố gắng, phu quân, gần đây ngươi ở nhà thế nhưng là phải giúp con luyện kiếm a, ta tới chăm Dĩnh Dĩnh là được rồi." Đường Uyển đề nghị.Trần Nghiêm ho khan hai tiếng, Trịnh trọng nói: "Gần đây tiên cục bề bộn nhiều việc, phụ thân chuẩn bị làm hết các đơn hàng trong tay, sau đó chuẩn bị tổ chức tiệc đầy tháng cho Dĩnh Dĩnh."Thực lực của Trần Mục bây giờ không kém gì Trần Nghiêm, thậm chí còn mạnh hơn, hắn cũng hiểu, vì thể diện cho nên mới kiếm cớ để mà từ chối.Trước khi kết hôn Trần Nghiêm chính là Kiếm Sư lục phẩm, hiện tại cũng chỉ là Kiếm Sư thất phẩm, nhiều năm qua không có tăng lên, hắn thường xuyên phải ra ngoài áp tiêu, căn bản là không có thời gian để mà tu luyện, cũng chỉ có ở lúc còn nhỏ thì mới có thể có nhiều thời gian để tu luyện.Diễn Võ trường.Trần Hạo luyện kiếm ở chỗ này.Có vô số vết kiếm trên tuyết."Nhị ca, ngươi luyện thật sớm

""Hắc hắc, cần cù thì bù thông minh nha."Mỗi ngày Trần Hạo đều đều cố gắng chịu khó luyện kiếm, Trần Mục còn chia sẻ tâm đắc luyện kiếm của chính mình, gần đây kiếm thuật của nhị ca có tiến bộ rất lớn.Trần Mục cầm lấy trọng kiếm bắt đầu luyện kiếm.Hắn sử dụng Kiếm Thiểm một lần nữa, kiếm mang hiện lên trong tuyết, sau đó là một đạo rồi lại một đạo kiếm mang, mặt đất cũng lưu lại kiếm ngân (vết kiếm) cực dài.Trần Hạo dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện quan sát Kiếm Thiểm của Trần Mục, hắn nghi hoặc nói: "Tam đệ thế mà nhắm mắt lại, thật lợi hại."Diễn Võ trường có vết kiếm thật dài, mỗi lần Trần Mục xuất Kiếm Thiểm thì đều là vị trí này, vị trí không lệch chút nào cả, vết kiếm trên mặt đất đã càng ngày càng sâu."Hô!"Trần Hạo kinh hãi.Để hắn mở to mắt cũng không làm được.Có một con Bạch Long đang lảng vảng bên miệng Trần Mục, mà trong đầu của hắn thì đang minh tưởng, cùng lúc vừa minh tưởng vừa luyện kiếm, không nghĩ tới lại thật có thể làm được.Trần Hạo nhấc thiết kiếm lên tiếp tục luyện kiếm.Trải qua tu luyện ba ngày ba đêm, phần lớn sương mù trong đầu Trần Mục đã chuyển biến thành màu vàng kim, cảm nhận của hắn có thể bao phủ toàn bộ Trần phủ.Trần Mục có hai nơi là hắn không có cách nào đi thăm dò, một là gian phòng của Triệu Phi Yên, một là gian phòng của lão già mù.Lúc trời gần tối.Trần Mục đi tới gian phòng của Triệu Phi Yên.Hắn bây giờ có cảm nhận nhạy bén, nghe được tiếng run rẩy yếu ớt thì vội vàng gõ cửa hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi đang bị phát bệnh sao?"Trong phòng, Triệu Phi Yên đang co ro nằm run rẩy trên giường, sắc mặt nàng tái nhợt, xung quanh gian phòng thì được băng sương bao trùm lấy, nàng ta nghe được giọng nói non nớt của Trần Mục thì lạnh lùng nói: "Ta không sao."Trần Mục cung kính nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi."Triệu Phi Yên mở cửa phòng ra, hàn ý phả tới, còn lạnh thấu xương hơn so với gió tuyết bên ngoài phòng.Trần Mục khí huyết tràn đầy, miễn cưỡng có thể đứng vững, gần đây nhị ca nói, hắn để lò sưởi trong phòng vậy mà vẫn còn cảm thấy lạnh, còn không bằng đi tới Diễn Võ trường luyện kiếm còn ấm hơn, xem ra là có liên quan tới Triệu Phi Yên."Chuyện gì?"Triệu Phi Yên mặt mũi tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.Trần Mục lấy gốc Tráng Hồn thảo màu xanh lam kia ra, tò mò hỏi: "Đây là lão gia gia đưa cho ta, có thể phục dụng hay không?"Triệu Phi Yên cầm Tráng Hồn thảo lên, sau khi quan sát cẩn thận thì nói: "Linh dược này không có vấn đề, có điều tại sao hắn phải đưa cho ngươi thứ quý giá như thế này?""Có thể là nhìn trúng tiềm lực của ta đi.""Có lẽ vậy."Triệu Phi Yên lạnh nhạt nói.Trần Mục cầm Tráng Hồn thảo lại, chân thành nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi thật không sao đó chứ?"Trần Mục coi nàng là vệ sĩ, nếu như nàng ta có chuyện gì xảy ra thì sẽ không còn cảm giác an toàn..

Chương trước Chương tiếp
Loading...