Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 175: Trên Đỉnh Thanh Vân sơn (2)
"Tiểu sư thúc!"
La Bằng và Lâm Dịch nhìn thấy hy vọng.
Bọn họ biết tiểu sư thúc có thể xuất hiện.
Núi rừng gần đó đã hoàn toàn lộ ra, nhưng còn chưa có tiểu bối xuất hiện, cường giả các tông ở bên ngoài bí cảnh cũng đang lo lắng chờ đợi.
Những năm trước vào lúc này đã có tiểu bối lên đến đỉnh, lấy chất lượng năm nay mà nói bây giờ hẳn là đã có tiểu bối sớm lên đến đỉnh rồi mới đúng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Tư Tư mang theo nụ cười tươi sáng, nàng ta biết tiểu sư thúc có thể đến kịp.
Thánh Kiếm sơn và Ngũ Tiên giáo chia làm hai phe nhìn chằm chằm vào bọn người Trần Mục, còn có một vài thiên kiêu ở phía xa quan sát, không dám tiến vào quá gần.
Trong rừng núi Trần Mục xuất hiện khiến cho các tiểu bối câm như hến, Doãn Hưu khó khăn đứng lên, đạo kiếm quang kia đã khiến cho hắn ta bị trọng thương.
Trần Mục lạnh nhạt nhìn bọn họ, Diệp Khinh Trần và Kiếm Khinh Cuồng đều là những người nổi bật trong cùng thế hệ, bọn họ gần như là không có ý định nhượng bộ.
Khóe miệng Kiếm Khinh Cuồng khóe theo nụ cười lạnh: "Lần trước may mắn thắng được ta, nhưng lần này sẽ không may mắn như vậy."
Bộ dáng cao ngạo của hắn ta không sợ hãi.
Trên tay Trần Mục cầm Vô Song, hiện tại hắn là Tam phẩm Kiếm Vương đỉnh phong, tu vi cao hơn nhiều so với những thiên kiêu ở đây, vẫn không thể sơ suất như trước, Kiếm Khinh Cuồng không có uy hiếp, nhưng Thánh Kiếm trong tay hắn ta lại rất mạnh.
"Các ngươi lui trước đi."
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh nói.
Bọn Triệu Tư Tư nhanh chóng lui về phía sau.
Phía dưới ngọn núi cực kỳ yên tĩnh, ánh trăng chiếu lên Thanh Vân sơn có chút yên bình.
Càng yên tĩnh thì mọi người càng kích động, sẽ có một trận đấu đỉnh cao quyết định kết quả cuối cùng của Thanh Vân đại hội lần này.
Trong mắt Kiếm Khinh Cuồng mang theo vẻ điên cuồng, hắn ta nâng Thánh Kiếm lên, tay trái cầm trường kiếm, thanh kiếm kia nháy mắt trở nên đỏ thẫm, các tiểu bối xung quanh đều khiếp sợ, kiếm ý khủng bố bao trùm cả núi rừng.
Trần Mục khẽ nhíu mày, vừa rồi Kiếm Khinh Cuồng đã dùng máu tươi để cởi bỏ phong ấn của Thánh Kiếm, thanh Thánh Kiếm kia so với lần chạm trán trước kia càng thêm nguy hiểm.
Diệp Khinh Trần cách đó không xa cũng khiếp sợ, hắn ta trầm giọng nói: "Lùi về sau một chút trước!"
Trần Mục đứng tại chỗ, hắn nắm Vô Song, cả người tản ra khí tức cường đại, các loại kiếm ý cũng ngưng tụ vào lúc này, nhưng cỗ năng lượng kia bộc phát ra chênh lệch rất lớn với năng lượng mà Thánh Kiếm bộc phát.
Trong Tu Di Giới Chỉ, chín thanh đoạn kiếm đem lực lượng của chúng cho Trần Mục mượn, nháy mắt trong núi rừng xuất hiện hai đạo lực lượng khiến các tiểu bối hoảng sợ.
Trần Mục đã đồng ý với Khương Phục Tiên, phải lấy được thành tích tốt nhất tại Thanh Vân đại hội, cho dù là kẻ nào chắn trước mặt, hắn cũng phải san bằng.
Ánh mắt của hắn mang theo kiên nghị và sắc bén.
Kiếm Khinh Cuồng cởi bỏ phong ấn Thánh Kiếm, hai đạo kiếm quang mạnh mẽ va chạm trong rừng núi, cuồng phong tàn sát bừa bãi, cây cối trong phạm vi trăm mét đầy bị nghiền nát trong nháy mắt, vô số đá lở trong núi.
Bọn người Triệu Tư Tư lui lại rất xa.
Trong mắt Diệp Khinh Trần mang theo sự hâm mộ, Trần Mục cường đại vượt xa những tiểu bối còn lại, cứ như là thiên thần, có được sức mạnh mà phàm nhân không có cách nào sánh bằng.
Mà tay Kiếm Khinh Cuồng cầm Thánh Kiếm, thanh kiếm kia phóng thích ra kiếm quang khủng bố, chính là đòn đánh mà cường giả Kiếm Hoàng cũng phải né tránh.
Nhưng Trần Mục lại đối đầu cứng chọi cứng với Thánh Kiếm.
Trần Mục tập trung chú ý cao độ, hắn không thể tìm ra được sơ hở của Kiếm Khinh Cuồng, bởi vì người dùng kiếm căn bản không phải là hắn ta, mà là Thánh Kiếm.
Sau khi Tiên Nguyên Tẩy Tủy, thân thể của Trần Mục đã cường đại đủ để khống chế lực sức mạnh to lớn mà chín thanh đoạn kiếm giao cho hắn, cho dù đối mặt với Kiếm Khinh Cuồng, hắn cũng chiếm được chủ động.
Trần Mục vung kiếm giống như chiến thần.
Hai đạo kiếm quang kia phá vỡ núi rừng.
Cường giả ở bên ngoài bí cảnh đều thấy rõ ràng.
"Là kiếm quang của Thánh Kiếm!"
"Đạo kiếm quang kia là sức mạnh của Trần Mục."
Dư Tung và Lý Thanh Lưu ngay lập tức phân biệt được, Trần Mục và Kiếm Khinh Cuồng cách đỉnh núi rất gần, đó là trận quyết chiến cuối cùng, ba động lớn như vậy, nói là Kiếm Vương đỉnh phong giao thủ cũng không quá đáng.
Ở lưng chừng núi.
Hỏa Mị vất vả lắm mới bò lên được.
Trong núi xuất hiện vô số đá rơi, nàng ta chỉ có thể lăn qua lăn lại tránh đi, cuối cùng vẫn là bị một hòn đá bằng nắm tay đập trúng trán.
"A!"
Lần này ấn đường của Hỏa Mị thật sự là đen xì xì.
"Sư tỷ."
"Sở sư muội."
Hỏa Mị sắp khóc thành tiếng.
Cũng may có thiên kiêu của Phượng các xuống núi tìm nàng ta.
Mà ở gần đỉnh núi, trận đấu đã tiến vào giai đoạn cao trào, Thánh Kiếm sau khi giải phong ấn, vẫn không có cách nào ngăn cản được Trần Mục như trước.
Trần Mục có được lực lượng mạnh hơn cả ấu trùng hung thú viễn cổ, mỗi một kiếm đều cực kỳ bá đạo.
Kiếm Khinh Cuồng gần như điên cuồng, Trần Mục làm sao có thể có sức mạnh chống lại Thánh Kiếm? Cho dù là Tuyệt Thế Thiên Kiêu trước kia cũng không có thần dũng như vậy.
Nếu không phải Thánh Kiếm cường đại thì hắn ta đã bị kiếm quang của Trần Mục xé thành mảnh nhỏ.
Diệp Khinh Trần cau mày lại, bây giờ cần phải ngăn cản Trần Mục lên đỉnh, đây là cơ hội cuối cùng, hắn ta trầm giọng nói: "Kết trận! Giúp ta!"
Tiểu bối Ngũ Tiên giáo đồng thời xuất thủ, bọn họ dựa theo trận hình một hai đứng vững, sau đó đem toàn bộ linh lực của bản đánh vào người Diệp Khinh Trần.
Triệu Tư Tư cách ở rất xa.
"Muốn chết?"
Trần Mục lạnh lùng nói.
Âm thanh đó lạnh lẽo bất thường.
Cả người Diệp Khinh Cuồng toát mồ hôi, hắn ta có tự tin tương lai có thể đối đầu với Kiếm Khinh Cuồng, nhưng mà loại thiên kiêu như Trần Mục này hắn ta không thể theo kịp.