Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 143: Tụ Tập Trên Núi (1)
Núi rừng được bao bọc một màu bạc, bầu trời có tuyết rơi lất phất, Tô Mân đang ngồi trước hiên trúc, bên cạnh còn có lò sưởi, bên trên còn có ấm trà đang sôi trào.
"Sư phụ."
Trần Mục khom người hành lễ.
"Tiểu Mục, mau tới đây uống trà."
Tô Mân mỉm cười rót trà cho Trần Mục: "Sư phụ chuẩn bị cho con một cuộc huấn luyện đặc biệt."
"Huấn luyện đặc biệt? Vâng ạ. "Trần Mục cảm thấy hứng thú, bế quan tu luyện cực kỳ khô khan, nhưng tu hành khiêu chiến lại rất thú vị.
"Tần sư tỷ của con đang bế quan, sư phụ đã nhờ Khương sư tỷ của con phụ trách, nàng ta sẽ thông báo cho con."
"Con hiểu rồi." Trần Mục mỉm cười, khó trách vị hôn thê gọi hắn tối mai đến Lăng Vân phong, còn tưởng rằng có chuyện gì tốt, thì ra là huấn luyện.
Vị hôn thê giám sát.
Không biết có thể nhường hắn được không.
"Sư phụ, con có thể học Thánh giai kiếm kỹ không?"
"Thực lực của con còn rất yếu, học thì cũng có thể học, nhưng không có cách nào phát huy ra uy lực thật sự của Thánh giai kiếm kỹ, khả năng một kiếm đã rút sạch toàn bộ sức mạnh của con, sư phụ đề nghị con đến cảnh giới Kiếm Hoàng rồi học." Tô Mân mỉm cười hiền lành.
Tô Mân nghĩ Trần Mục thật sự muốn học luyện kiếm thì trước tiên học tốt linh giai kiếm kỹ, sau đó học Thánh giai kiếm kỹ, không thể đảo ngược sau ra trước được.
Trần Mục đã có được Thánh giai kiếm kỹ, hắn còn chưa từng sử dụng cho nên mới đến hỏi sư phụ xem có thích hợp để Kiếm Hậu tu luyện không.
Nghe ngữ khí của sư phụ, học Thánh giai kiếm kỹ thì cũng không có tác dụng phụ, mà bây giờ không thể vận dụng, nhưng có thể để lại xem như con bài tẩy.
"Đa tạ sư phụ đã nhắc nhở."
Trần Mục tiếp tục thỉnh giáo sư phụ ở Trích Tinh Phong.
Có hỏi Tô Mân tất đáp, mỗi vấn đề đều có thể giải thích rõ ràng, Trần Mục thu hoạch được rất nhiều, trên đường tu hành có minh đăng chỉ đường, quả thật đơn giản hơn rất nhiều, đây chính là thứ thiên phú không thể ban cho.
Trần Mục trên đường trở về Ngạo Kiếm phong, nghe nói Thẩm Trạch đang ở Kiếm Trì lấy kiếm.
"Lấy kiếm?"
Trần Mục thấp giọng nói.
Trần Mục lập tức chạy tới Kiếm Trì.
Triệu Phi Yến và Tiêu Vân cũng ở gần đó.
Bọn họ nhìn chăm chú vào thanh niên mày kiếm ở trong Kiếm Trì, thân Thanh Sam của Thẩm Trạch bị kiếm quang cắt nát, trên người hắn ta thậm chí còn có vết máu.
"Càng đi vào sâu trong Kiếm Trì thì kiếm quang càng khủng bố, ngay cả Kiếm Hoàng cũng không dám tùy tiện đặt chân vào nơi đó, Thẩm Trạch không có khả năng lấy được Ngư Uyên." Diệp Hoành khẽ lắc đầu than, hắn ta đã gặp qua rất nhiều cường giả Kiếm Vương tiến vào Kiếm Trì để lấy kiếm, cũng đều
không thể đặt chân vào sâu trong Kiếm Trì.
Trong mắt Triệu Phi Yến mang theo lo lắng: "Cả người Thẩm Trạch hắn cũng đã bầm dập như vậy rồi."
Tiêu Vân cau mày, trầm giọng nói: "Cũng không có trưởng lão ở gần đây, lát nữa lỡ Thẩm Trạch xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?"
"Là tiểu sư thúc."
Có tiểu bối chú ý tới Trần Mục.
Triệu Phi Yến giương mắt nhìn lại, hơi bĩu môi, có chút khó chịu, nửa năm gần đây không thấy Trần Mục, cũng không thấy hắn đến Tử Vân phong lần nào.
"Tiểu sư thúc!"
Tiểu bối gần đó đều hành lễ.
Tiêu Vân đi tới gần: "Tiểu sư thúc, Thẩm Trạch lấy kiếm sắp thất bại rồi, ngài có cách nào hay không?"
Trần Mục nhìn bộ dáng chật vật của Thẩm Trạch, bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp: "Nếu đi vào rất khó, vậy thì tại sao không để kiếm tự ra."
"Không được, linh lực căn bản không cách nào xuyên qua Kiếm Trì được." Triệu Phi Yến nhẹ giọng thở dài.
"Vì sao nhất định phải dùng linh lực?" Trần Mục mỉm cười, hắn dùng linh lực truyền âm cho Thẩm Trạch trong Kiếm Trì: "Thử cảm ứng Ngư Uyên, lấy kiếm không phải để cho ngươi lỗ mãng đi vào Kiếm Trì, mà là để cho kiếm công nhận ngươi."
Mày kiếm của Thẩm Trạch khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên ánh sáng, lúc hắn ta sắp tuyệt vọng nghe được lời nhắc nhở của Trần Mục, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.
Hắn ta quay đầu lại nhìn về phía Trần Mục cách đó không xa, trong mắt mang theo cảm kích, lập tức lui về phía sau hơn mười mét, rời khỏi nơi kiếm quang tàn sát bừa bãi trong Kiếm Trì.
Thẩm Trạch đột nhiên ngồi xếp bằng bên ngoài Kiếm Trì, hắn ta khôi phục bình tĩnh: "Nếu đã là khảo nghiệm, sư phụ tuyệt đối sẽ không để ta chịu chết."
Kiếm Trì khôi phục lại như cũ, tiểu bối xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Thẩm Trạch tiếp tục đi về phía trước, đương nhiên sẽ bị kiếm quang bên trong Kiếm Trì xé thành từng mảnh nhỏ.
Mặc dù bọn họ có cạnh tranh, nhưng dù sao cũng là đồng môn, cũng không muốn thấy hắn ta gặp chuyện không may.
Nước trong hồ kiếm đột nhiên bốc lên, nước trong hồ không ngừng bay lên trời, quanh thân Thẩm Trạch có dòng nước quấn quanh, nửa năm qua hắn ta đã có thể tùy ý thi triển Vô Lượng Kiếm Ý.
Thẩm Trạch cảm ứng được sự tồn tại của thanh kiếm Ngư Uyên, kiếm ý của hắn cộng hưởng với Ngư Uyên.
Hắn ta dường như đang ngồi xếp bằng trong Đại Ngư.
Thương Lan Kiếm Ca lại vang lên, tiểu bối xung quanh nhìn không chớp mắt, Đại Ngư kia không bằng một phần trăm của Hồng sư huynh, nhưng Thẩm Trạch đã làm được, hắn ta đã để cho Thương Lan Kiếm Ca lần nữa vang lên ở Lăng Vân tông, rất nhiều lão bối đều nhìn về phía Kiếm Trì nở nụ cười.
Sâu trong Kiếm Trì, thanh kiếm đầy vảy cá bay lên trời, Thẩm Trạch mở mắt ra, hắn ta giơ tay lên, Ngư Uyên vững vàng rơi vào trong tay hắn ta.
"Hay!"
Thẩm Trạch xoay người quỳ lạy Trần Mục.
Tiểu bối đều rất kinh ngạc, Diệp Hoành và Tiêu Vân ngược lại hiểu được, Trần Mục có ân rất lớn với hắn.
Khương Phục Tiên vẫn chú ý đến Kiếm Trì, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì thì nàng ta sẽ ra tay, mặc dù không phải Thẩm Trạch tự ngộ ra đạo lý, nhưng hắn ta xứng đáng với Ngư Uyên.
"Không cần cảm ơn ta, mau đứng lên đi." Trần Mục mỉm cười, lúc trước Hồng sư huynh bảo hắn chiếu cố Thẩm Trạch, đây cũng coi như là thực hiện lời hứa lúc trước.