Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 121: Phượng Huyết trì (1)
Ngay cả hai đồ nhi kia của nàng ta cũng chưa từng được dùng Phượng Huyết trì, vậy mới thấy được nàng ta tốt với Trần Mục như thế nào.
Trần Mục ngượng ngùng nói: “Sư tỷ, tỷ là muốn đệ ngâm tắm ở chỗ này?”
“Cởi quần áo ra, không được làm bẩn Phượng Huyết trì của sư tỷ.” Dáng vẻ Tần Nghê Thường uy nghiêm nói.
Trần Mục cảm nhận được Hô Hấp pháp đang giao động, hắn rất muốn bước vào Phượng Huyết trì, ngượng ngùng nói: “Sư tỷ, tỷ có thể đừng nhìn chằm chằm thế được không, đệ sợ.”
“...”
Tần Nghê Thường quay đầu đi.
Nàng ta không khỏi lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười, thế mà tiểu sư đệ lại còn xấu hổ.
Thùng!
Trần Mục nhảy vào Phượng Huyết trì.
Nước trong hồ rất ấm, khi Trần Mục vận hành Niết Bàn Hô Hấp pháp, từng mảng da đều đang hấp thụ năng lượng trong Phượng Huyết trì.
Trong hồ nước có tia huyết khí còn nhỏ hơn tóc được Trần Mục hấp thụ, sau đó huyết dịch trong người sôi trào, toàn thân nóng rực, cả người đều đỏ bừng lên.
Tần Nghê Thường nhận ra sự thay đổi của Trần Mục, đôi mắt phượng ngưng trọng, bản thân Huyết Phượng trì vốn không hề cuồng bạo, trừ khi Trần Mục đang hấp thụ máu phượng hoàng còn sót lại.
Muốn luyện hóa máu phượng hoàng, thân thể phải chịu đựng cơn đau to lớn, Tần Nghê Thường cũng không ngăn cản, ngược lại muốn biết liệu Trần Mục có thể kiên trì được hay không.
Trần Mục cố chịu đựng cơn đau, hắn có thể cảm nhận được máu phượng hoàng đang tôi luyện cơ thể, so với hàn khí luyện thể của Triệu Phi Yến thì còn bá đạo hơn.
Niết Bàn Hô Hấp pháp đang giúp hắn hấp thu máu phượng hoàng.
Hơn nữa trong máu phượng hoàng được hấp thu, còn có hung niệm đến từ viễn cổ, dư ảnh của hỏa phượng ngưng tụ trong thức hải, nó đang công kích nguyên thần của Trần Mục.
Trần Mục đang ngưng kết ra lưỡi kiếm trong thức hải, hắn rất dễ dàng cắt đứt tàn niệm của hỏa phượng kia, niệm lực thuần túy tràn vào thức hải.
Trong cuộc luận bàn với sư huynh, Niệm Thuật của Trần Mục cũng được nâng cao đáng kể, hắn có thể ngưng kết được lưỡi kiếm còn mạnh hơn cả Triệu Tư Tư.
Trong ánh mắt Tần Nghê Thường đầy vẻ chấn kinh, Trần Mục không những chống đỡ được sự phản phệ của máu phượng hoàng mà còn điên cuồng hấp thụ máu phượng hoàng trong nước hồ, Phượng Huyết trì trở nên trong suốt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Quanh người Trần Mục được bao phủ bởi một màn sương máu mờ nhạt, giống như con Tiên Thú con, toát ra uy lực hung tợn.
“Thể chất quả nhiên bá đạo.”
Tần Nghê Thường nhỏ giọng thì thào, nàng ta phải đến cảnh giới Kiếm Hoàng thì mới có thể luyện hóa được số máu phượng hoàng này, thế nhưng Trần Mục hiện giờ lại có thể thôn tính nó không kiêng nể gì.
Vừa đến đêm.
Cảnh giới của Trần Mục lại tăng lên lần nữa, Thất phẩm Kiếm Hậu trung kỳ, Thất phẩm Niệm Hậu trung kỳ, linh lực và niệm lực cũng đồng thời tăng lên.
Hiệu quả của Phượng Huyết trì rất mạnh mẽ.
Trần Mục cảm giác như được thay da đổi thịt, cơ thể tràn đầy sức mạnh, hắn mặc quần áo vào, cười ngọt ngào nói: “Tần sư tỷ, sau này đệ còn có thể đến nữa không?”
Mắt phượng của Tần Nghê Thường lóe lên tia sáng hẹp, không khỏi hừ lạnh nói: “Ha ha, tiểu sư đệ, vừa nãy đệ rất không tình nguyện đấy.”
“Hì hì.”
Trần Mục nhếch miệng giả ngốc.
Tần Nghê Thường cũng không so đo, nàng ta nói sâu xa: “Đệ phải biết, tuy rằng sư tỷ nghiêm khắc với đệ, nhưng vẫn rất thích đệ.”
“Sư tỷ, đệ biết rồi.”
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục nghiêm túc gật đầu.
Tần Nghê Thường thấy thế thì cười nhẹ: “Có lẽ Phượng Huyết trì phải ba ngày sau mới có thể khôi phục lại, đợi sau khi giải đấu tông môn kết thúc thì lại đến.”
“Đa tạ sư tỷ.”
Trần Mục cung kính hành lễ.
Tần Nghê Thường rời khỏi đạo đài, nàng ta bước đến bên cạnh Trần Mục, bàn tay mảnh khảnh vừa vặn có thể nắm vai hắn: “Tiểu sư đệ, giải đấu tông môn lần này vô cùng quan trọng, đệ nhất định phải thắng.”
Vị hôn thê muốn hắn thua, sư tỷ lại buộc hắn thắng, hiện tại Trần Mục có hơi đau đầu.
“Tần sư tỷ.”
“Thắng thua thật sự quan trọng như vậy sao?”
Trần Mục có không ít điểm cống hiến, hơn nữa danh dự hắn thắng cũng đủ nhiều, cho dù cuối cùng thất bại, cũng có thể nhận được sự tôn trọng của tất cả tiểu bối.
“Kết cấu của Lăng Vân tông đệ nên hiểu rõ ràng, địa vị trong viện trưởng lão rất quan trọng, nếu như đệ giành chiến thắng trong giải đấu tông môn, danh tiếng của đệ ở Lăng Vân tông cũng sẽ rất cao, có cơ hội được cân nhắc vào viện trưởng lão.”
Trần Mục biết viện trưởng lão, viện trưởng lão chỉ có chín vị trí cố định, trong đó toàn là các cường giả lão bối, hiện giờ hắn chỉ là Kiếm Hậu nhỏ bé, cho dù có vai vế lớn thì cũng không có tư cách tiếng vào viện trưởng lão.
“Sư tỷ, nếu như đệ thua trận, tỷ sẽ trừng phạt đệ sao?” Trần Mục chớp chớp mắt.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường cười như không cười nói: “Phải xem đệ thua như thế nào, nếu như đệ cố gắng hết sức, sư tỷ sẽ không phạt đệ, nếu như đệ cố ý để thua, chắc chắn sư tỷ sẽ trừng phạt thể xác đệ.”
Bốn từ trừng phạt thể xác kia, Tần Nghê Thường nói nhấn mạnh, đây rõ ràng là lời uy hiếp.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Sau lưng Trần Mục phát lạnh, muốn phần thưởng của vị hôn thê? Hay là muốn đòn hiểm của sư tỷ?
...
Ngạo Kiếm phong.
Trong rừng trúc, Khương Phục Tiên nằm trên ghế ngủ, làn gió đêm mang theo hơi lạnh, thấm vào lòng người.
“Sư tỷ, đệ biết ngay tỷ đang ở Ngạo Kiếm phong, Tần sư tỷ muốn giữ đệ qua đêm, đệ không đồng ý đâu.” Trần Mục nằm xuống cạnh Khương Phục Tiên.
“Tần sư tỷ rất tốt với đệ.”
“Nhưng đệ chỉ thích Khương sư tỷ.”
Trần Mục ôm đầu nhìn chăm chú vào vị hôn thê.
“Đền bù? Đền bù cái gì?”
“Đến lúc đó đệ sẽ biết.”
Trần Mục không hỏi đến cùng, hắn nằm ngay ngắn, hai tay gối ra sau đầu, thì thào nói: “Sư tỷ, thật sự hy vọng đêm nào tỷ cũng có thể đến Ngạo Kiếm phong nghỉ ngơi.”
Khương Phục Tiên khẽ chớp mắt.