Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 119: Kiếm Kỹ Đoạn Không
Sắc mặt Triệu Tư Tư ngưng trọng, đối mặt với long uy mạnh mẽ như vậy, thân thể nàng ta đang run lên, chỉ có thể cắn răng kiên trì, hỏa long do Trần Mục ngưng tụ đang chiếm giữ lôi đài, đứng thẳng người lên cũng cao đến mấy trượng.
“Tiểu sư thúc mạnh quá!”
“Triệu sư muội vẫn nên chịu thua thôi, chạm trán như vậy, muội ấy chắc chắn sẽ bị thương!”
Loại va chạm với cường độ như thế, rất khó có thể nắm chắc lực đạo, Triệu Tư Tư cứng rắn đâm đầu như thế nhất định sẽ bị thương.
Các cường giả tông môn xung quanh đều giữ im lặng, vẻ mặt Tần Nghê Thường và Tằng Trường Sinh đều không chút cảm xúc, bọn họ im lặng nhìn vào lôi đài.
Triệu Tư Tư dựng thẳng kiếm chỉ về phía trước rồi vung chéo lên trên, đóa thanh liên khổng lồ kia bay lên trên không, nàng ta không lựa chọn nhận thua.
Thanh liên ở trước mặt hỏa long trông rất nhỏ bé, hỏa long chiếm giữ, có một cỗ sức mạnh kéo Trần Mục bay lên không trung, hắn giống như đang đứng trên lưng rồng.
Đám tiểu bối xung quanh không ngừng kêu lên.
Trần Mục nắm chặt lấy Chiết Dực, nếu Triệu Tư Tư đã muốn chiến, vậy thì sẽ đấu với nàng ta thật sảng khoái.
Hỏa long phun ra cột lửa nóng rực, thanh liên ngập trong hỏa quang, trong chớp mắt đã hóa thành hoa sen lửa rực rỡ, cánh hoa của hoa sen đang tàn lụi không ngừng.
Đám tiểu bối xung quanh rất yên lặng, bọn họ xem chăm chú không rời mắt, trận đấu đặc sắc như vậy, lúc trước chỉ khi các Kiếm Vương đối đầu mới có thể nhìn thấy, còn đây chỉ là trận đấu giữa hai Kiếm Hậu.
“Kinh Hồng!” Triệu Tư Tư niệm thầm trong lòng, hai chân nàng ta hơi co lại, mặt đất vỡ vụn trong nháy mắt.
Triệu Tư Tư bật người nhảy lên, cổ tay nàng ta xoay chuyển, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, một nhát chém dữ dội xuyên thủng bầu trời, hoa sen lửa vỡ tan, kiếm quang màu trắng xanh lao về phía Trần Mục.
Đây mới là Tụ Lực Nhất Kiếm của kiếm thế, tia kiếm quang kia khiến rất nhiều tiểu bối Kiếm Vương phải khiếp sợ.
Rất nhiều cường giả đều đang chăm chú theo dõi lôi đài.
Tia thanh quang kia cực kỳ nhanh, Kinh Hồng Nhất Kiếm, chỉ trong nháy mắt, con hỏa long kia đã bị thanh quang chém đứt, Trần Mục nâng hai tay lên cao qua đầu, Triệu Phi Yến nhíu mày liễu, nàng ta biết Trần Mục đang muốn thi triển Tam Thiên Long Vũ, nhưng có đủ thời gian sao?
Trần Mục không hề né tránh, hắn muốn nếm thử Tam Thiên Long Vũ sau khi tinh giản, vung kiếm uyển chuyển, những ngọn lửa bị vỡ nát xung quanh đang chuyển động theo lưỡi kiếm, cuối cùng bị chém ra theo kiếm quang.
Không có tụ lực.
Trực tiếp thi thiển Tam Thiên Long Vũ.
Đây là Trảm Đoạn Kiếm Thế mà Trần Mục đã ngộ ra được.
Sắc mặt Tằng Trường Sinh ngưng trọng, trong khoảnh khắc Trần Mục xuất kiếm, ông ta có một loại cảm giác rất quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được.
Khi tia kiếm quang màu vàng đỏ được chém ra, hỏa long bị chém đứt vẫn chưa kết tụ lại, trong nháy mắt kiếm quang màu vàng đỏ và kiếm quang màu xanh trắng va chạm vào nhau, hỏa long tập hợp lại, kiếm quang màu xanh trắng như diều đột nhiên đứt dây, hỏa long lao thẳng về phía Triệu Tư Tư.
Bọn họ đổ mồ hôi thay cho Triệu Tư Tư.
Triệu Tư Tư vẫn đang ở trên không, hỏa long gần trong gang tấc, hiện tại nàng ta hoàn toàn không thể trốn thoát.
“Mau nhận thua đi!”
Lưu Vinh gấp đến độ mồ hôi nhễ nhại.
Hiện giờ hắn ta không biết liệu có nên ngăn cản trận đấu này không, các cường giả tông môn chung quanh đều không tỏ thái độ, hắn ta chỉ có thể sốt ruột đứng xem, sợ rằng lát nữa Triệu Tư Tư sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng hắn sẽ phải chịu trách nhiệm.
Vẻ mặt Tần Nghê Thường mang theo ý cười, thắng bại đã phân, biểu hiện của Trần Mục nàng ta rất hài lòng.
Tằng Trường Sinh không ra tay ngăn cản trận đấu, bởi vì ông ta nhìn thấy Triệu Tư Tư vẫn còn chưa bỏ cuộc.
Triệu Tư Tư nhấc tay phải lên, giơ kiếm lên trước người, muốn cứng rắn chống lại đòn công kích của hỏa long.
Chân Trần Mục đạp Chiết Dực đứng giữa không trung, trên người mang theo áp lực bá đạo, hắn nhìn hỏa long đang nuốt chửng Triệu Tư Tư, đầu mày hơi nhíu lại.
Bùm.
Ầm ầm.
Tiếng nổ mạnh vang lên.
Triệu Tư Tư bị ngã trầm trọng trên lôi đài.
Đám tiểu bối đang vây xem đều cảm thấy rất đau, xung quanh ngọn núi số một trở nên rất yên tĩnh.
“Khụ khụ.”
Triệu Tư Tư đang ho ra máu.
Nàng ta cố nhịn cơn đau đứng dậy, trên trán có vết thương, trên tất trắng và váy có rất nhiều chỗ bị thiêu thành lỗ thủng, vì cánh tay phải nhận lấy đòn công kích nên vết máu và tay áo đều dính vào nhau.
Lưu Vinh thuyết phục nói: “Triệu Tư Tư, ngươi đã không còn sức để đấu tiếp nữa, nhận thua đi thôi!”
Đám tiểu bối xung quanh đều rất thương xót cho nàng ta, muội tử xinh đẹp như vậy, nhận thua sớm chút không tốt sao?
“Triệu sư tỷ, nhận thua đi.”
“Triệu sư muội, nhận thua đi.”
Mọi người đều đang khuyên nàng ta chủ động nhận thua.
Kim Viễn Sơn khẽ lắc đầu, nói: “Tằng sư huynh, nếu chiến nữa, đứa trẻ này có thể sẽ bị trọng thương!”
Vẻ mặt Tằng Trường Sinh cười khổ: “Đứa trẻ này đã chịu rất nhiều khổ cực, chút khổ này, con bé có thể chịu được.”
Trần Mục dùng niệm lực truyền âm: “Ngươi rất lợi hại, ta cũng muốn thắng, xin lỗi.”
”Tiểu sư thúc, ta vẫn muốn thử lại.” Triệu Tư Tư vẫn không có ý định từ bỏ.
Trần Mục đáp xuống lôi đài, Chiết Dực trở về trong tay, Triệu Tư Tư chằng chịt vết thương đứng ở trước mặt.
Thế nhưng đột nhiên nàng ta lại thu kiếm về.
Đám tiểu bối xung quanh còn tưởng rằng nàng ta muốn từ bỏ, tiếp đó tay trái của Triệu Tư Tư cầm kiếm chỉ đặt lên bên miệng.
Lăng Vân tông là Kiếm Tông, trong tông môn vốn không hề có cường giả Niệm Sư, Tằng Trường Sinh cũng không phải là Niệm Sư, Triệu Tư Tư chỉ có thể tự mình học Niệm Thuật.
“Có thể có Kiếm Kỹ tinh xảo như vậy, còn có thể giải phóng được niệm lực mạnh mẽ như thế, nàng ta xứng đáng với danh hiệu thiên kiêu của Lăng Vân tông.” Có vị lão bối khen ngợi nói.
Mọi người đều kinh ngạc vì Triệu Tư Tư còn biết Niệm Thuật, chỉ có Triệu Phi Yến khẽ lắc đầu, sử dụng Niệm Thuật trước mặt Trần Mục, giống như kiến rung cành cây.
Vô số quang kiếm màu vàng bay ra khỏi cơ thể nàng ta, mấy chục tia quang kiếm vàng bay đến như gió lốc rít gào, đây là Niệm Thuật công kích.