Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 111: Nên Thua Hay Nên
Trần Mục phát hiện Ngô Băng Thanh đã uống đan dược, không phải loại đan dược giúp cho thực lực tăng vọt mà là loại đan dược hàm chứa linh lực dồi dào, hiện tại viên đan dược kia vẫn còn ở vị trí đan điền.
"Không nghĩ tới Ngô sư muội có thể ngang tài ngang sức với Trịnh sư huynh." Có tiểu bối kinh ngạc, nói.
Ở hiện trường chỉ có Trần Mục nhìn ra được manh mối, những chuyện mà hắn không nên quản thì cứ coi như không nhìn thấy.
Bọn họ trải qua trên trăm chiêu giao đấu, cuối cùng Ngô Băng Thanh dựa vào chút ưu thế yếu ớt mà đạt được thắng lợi, Trịnh Phi Phàm tiếc nuối bại trận.
"Vậy mà Ngô sư muội lại thắng rồi?"
"Thắng thì có thể giành được phần thưởng gì?"
Trần Mục báo danh ở chỗ Tần Nghê Thường, còn không biết rõ phần thưởng của trận đấu là gì.
Diệp Hoành cung kính nói: "Chỉ cần thắng được trận thứ nhất thì xếp hạng ở tông môn sẽ được nâng lên rất nhiều, kết thúc trận đấu có thể thu được lượng lớn điểm cống hiến."
Trần Mục khẽ gật đầu, chẳng trách Ngô Băng Thanh dù gian lận cũng muốn thắng, nhưng mà ở trước mặt người có thực lực tuyệt đối thì chút thông minh này hoàn toàn vô dụng
Hắn đi tới những lôi đài khác, Diệp Hoành theo bên cạnh Trần Mục giải thích cho hắn.
Gần tới buổi trưa, toàn bộ trận thi của Kiếm Vương đều kết thúc, một ngày chỉ sắp xếp một trận thi đấu của Kiếm Vương.
"Tiểu sư thúc, trận đấu ngày mai càng hay hơn, sẽ có cường giả từ Ngũ phẩm Kiếm Vương trở lên, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu với ngài." Diệp Hoành cung kính nói.
"Đa tạ Diệp sư điệt."
"Trần Mục cảm giác được sự nhiệt tình của Diệp Hoành."
Diệp Hoành tiếp tục nói: "Tiểu sư thúc cố lên, buổi chiều ta sẽ tới xem ngài thi đấu."
"Được thôi."
Trầm Mục mỉm cười gật đầu.
Hắn ngự kiếm trở về Ngạo Kiếm phong.
Lúc về tới Ngạo Kiếm phong, Trần Mặc lập tức cảm nhận được nhiệt độ ở nơi này thấp hơn lúc trước, hắn nhanh chóng xuất hiện ở dưới chân núi phía sau.
Trong dòng suối trong veo, dưới bóng cây, Khương Phục Tiên ngồi trên tảng đá xanh có phần cao hơn so với mặt nước, một thân váy dài tuyết sắc ngâm trong dòng nước suối đang chảy, nàng ta dùng đôi tay mảnh mai bưng hai bên má, ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay trắng như sương.
Khương Phục Tiên nhìn thấy Trần Mục xuất hiện ở gần đó, tiên nhan tuyệt mỹ mang theo nụ cười, đôi mắt xanh thẳm, nàng ta hơi chớp chớp mắt.
Trần Mục đứng bên khe suối, đột nhiên tim đập rộn lên, cơ thể có cảm giác như bị điện giật, tư thế hai tay chống cằm kia đã đủ đáng yêu, sau đó lại còn chớp mắt mỉm cười, hắn có chút không chịu nổi.
Trần Mục hồi thần, cười ngọt ngào nói: "Sư tỷ, tỷ xuống đây hóng mát sao
"Xem là thế đi."
Khương Phục Tiên chậm rãi đi tới bên bờ, trên y phục bốc lên sương khói, cả cơ thể được bao bọc trong làn khói, giống như tiên tử tuyệt thế, xuất trần thoát tục.
Khi nàng ta bước ra khỏi làn khói, y phục đã khô, góc váy lướt trên mặt đất nhưng lại không nhiễm bụi trần.
"Sư tỷ, tỷ tới tìm đệ nhỉ?" Trần Mục cảm thấy chắc chắn là vị hôn thê có việc.
Khương Phục Tiên đi tới bên cạnh Trần Mục, tiên nhan ngậm ý cười, nói: "Xem ra đệ cũng rất thông minh, sư tỷ muốn tìm đệ thương lượng một chuyện."
Trần Mục theo Khương Phục Tiên đi đến hướng trên núi, nghi hoặc nói: "Chuyện gì?"
Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh nói: "Lần thi đấu này, sư tỷ không hy vọng đệ giành hạng nhất."
"Tại sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục đầy kinh ngạc.
"Có rất nhiều nguyên nhân, sư tỷ không muốn nói quá rõ ràng, đối với một số người mà nói, trận chung kết rất quan trọng, nhưng đối với đệ mà nói, thật sự quan trọng sao?" Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào đôi mắt của Trần Mục.
Trần Mục không quan tâm tới điểm cống hiến nhưng phải bước lên được lôi đài của trận chung kết mới có thể có được Hạo Nhiên Kiếm Ý, kiếm ý chính là vật bảo vô giá, có rất nhiều kiếm ý đặc biệt mà Kiếm Hoàng cũng không có cách nào lĩnh hội.
"Sư tỷ, ý của tỷ là đệ chỉ cần thua trận chung kết là được?" Trần Mục dò hỏi.
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Trần Mục đau đầu nói: "Nhưng mà nếu như đệ thua trong cuộc thi thì khẳng định Tần sư tỷ sẽ nổi giận."
"Đệ có muốn thực hiện nguyện vọng đã ước năm nay không?" Giọng nói của Khương Phục Tiên thanh tịnh.
Trần Mục chớp chớp mắt, mặt nhỏ đơn thuần nói: "Sư tỷ, thật chứ?"
"Phải thua cho giống một chút."
"Sư tỷ, tỷ cao quá, đệ không với tới."
Trần Mục ngước nhìn dáng người cao gầy của Khương Phục Tiên.
Đuôi mày của Khương Phục Tiên hơi giương lên, tiên nhan vẫn giữ nụ cười, đầu ngón tay đột nhiên véo mạnh lỗ tai của Trần Mục, bàn tay ngọc ngà lạnh lẽo, sau lưng cũng theo đó mà phát lạnh.
Trần Mục đứng im tại chỗ, mặc dù trên mặt vị hôn thê mang theo nụ cười nhưng Trần Mục lại cảm thấy chẳng lành, khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần, nói: "Sư tỷ, nếu như tỷ nuốt lời thì đệ sẽ coi như chưa từng nghe thấy."
Khương Phục Tiên cúi người nhéo lỗ tai của Trần Mục, lạnh lùng nói: "Sư tỷ sẽ không nói đùa, phải đợi đệ thua trận chung kết mới có thể thực hiện."
"Đệ nhất định sẽ thua mà."
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc, sau đó khuôn mặt nhỏ cười ngọt ngào: "Sư tỷ, có thể buông tay ra không."
Khương Phục Tiên nhéo nhéo lỗ tai Trần Mục, lạnh lùng nói: "Tai của đệ mềm, sư tỷ rất thích."
"..."
Trần Mục cảm thấy lời này rất kỳ quái.
Khương Phục Tiên buông tay ra, tao nhã quay người, lạnh lùng nói: "Tỷ sẽ đến xem trận chung kết của đệ, đến lúc đó biểu hiện cho tốt."
Diệp Hoành đã đợi ở đỉnh núi số một từ sớm, nhìn thấy Trần Mục, hắn ta cung kính nói: "Tiểu sư thúc, đối thủ ở trận này của ngài là đệ tử đích truyền của trưởng lão Phạn Đường, tên Hùng Sơn, tên mập kia trời sinh có thần lực, rất nhiều tiểu bối đều chịu thiệt trên tay hắn."
"..."
Trần Mục bỗng cảm thấy tên Diệp Hoành này là do Tần Nghê Thường phái tới, bèn cười hỏi: "Diệp sư điệt, các chủ Hình Phạt các của các ngươi là ai thế?"
Diệp Hoành cung kính nói: "Tần sư thúc."