Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 109: Bắt Đầu Thi Đấu (1)
Liễu Mi Nhi mất mát, nói: "Sư tôn không cho chúng ta đi lại quá gần với tiểu sư thúc, sợ rằng về sau chúng ta rất khó có cơ hội cười nói với thúc ấy, nói không chừng sau này sẽ chẳng còn bắp đùi có thể bao bọc cho chúng ta "
...
Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong.
Hắn lại ngồi xếp bằng trước trường kiếm trên đỉnh núi như mọi khi.
Trần Mục luyện hóa cả bình linh dịch vừa uống, rất nhanh đã đột phá lần nữa, đan điền Kiếm Thai đạt tới bảy tấc, được bao phủ bởi hỏa quang nóng rực.
Trong quá trình cọ xát với chấp niệm của sư huynh, Trần Mục dần lĩnh ngộ được Trảm Đoạn Kiếm Thế, Trảm Đoạn Kiếm Thế có khác biệt rất lớn với những kiếm thế khác.
Kiếm thế chủ yếu lấy tích lực làm chủ, lấy Long Ngâm Kiếm Thế làm ví dụ, nó có thể tích trữ sức mạnh tạo ra Long Hồn, phóng thích ra sức mạnh cuồng bạo của rồng.
Kiếm ý chủ yếu là biên độ tăng trưởng, lấy Lôi Đình Kiếm Ý làm ví dụ, nó có thể điều động nguyên tố sấm sét giữa trời đất, còn có thể nâng cao sức đột phá và tốc độ của người tu hành trong nháy mắt, hiệu quả thực chiến càng cao hơn.
Tích lực Trảm Đoạn Kiếm Thế của sư huynh rất ngắn, hơn nữa lại còn tích lực trong quá trình xuất kiếm, khi dùng cực kỳ lưu loát.
Trong thức hải của Trần Mục, trường kiếm của sư huynh lại tập kích tới, hắn dùng niệm lực ngưng tụ ra hư ảnh, hư ảnh vung kiếm tiếp chiêu.
Trong giây phút hai thanh trường kiếm va chạm với nhau, trường kiếm của Trần Mục lại bị chém gãy lần nữa.
Có điều lần này trường kiếm trong tay sư huynh cũng bị chém đứt, trên khuôn mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì của sư huynh lại bất chợt hiện ra nụ cười.
Hư ảnh của Trần Mục chắp tay với chấp niệm của sư huynh, cung kính nói: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm."
Chớp mắt, chấp niệm của sư huynh hoá thành ánh sáng lấp lánh rồi tan biến, chấp niệm của sư huynh đã bị chặt đứt nhưng kiếm đạo của huynh ấy vẫn tồn tại ở thế gian.
【Ký chủ: Trần Mục】
【Cảnh giới: Thất phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ】
【Cảnh giới: Thất phẩm Niệm Hậu sơ kỳ】
【Điểm giá trị đánh dấu: 717】
【 Nhiệm vụ: Đánh dấu lôi đài trận chung kết thi đấu tông môn】
Tiến vào cấp Lục phẩm Kiếm Hậu, sức mạnh của Trần Mục được tăng lên trên diện rộng, cộng thêm niệm lực lớn mạnh, dù có gặp lại Yêu Vương hắn cũng có năng lực để đánh một trận.
Trần Mục đột phá trước đêm thi đấu, ánh trăng sáng trong rải khắp Ngạo Kiếm phong, hắn dơ tay nắm chặt thanh trường kiếm kia, sau đó mạnh mẽ rút ra.
Trường kiếm kêu rung, cát bụi rơi xuống, ánh kiếm trắng còn sáng hơn cả ánh sao đầy trời.
Trần Mục vung trường kiếm.
Ngạo Kiếm phong đêm nay kiếm quang rực chói.
Đỉnh núi Lăng Vân phong, Khương Phục Tiên đang chăm chú nhìn Trần Mục, trong đôi mắt xanh ngậm ý cười.
Trong nhà trúc ở Trích Tinh phong, Tô Mân nằm trên giường nghỉ ngơi, đột nhiên ông ta mở mắt, trong một giây ngắn ngủi kia còn cho rằng là đồ nhi trở về rồi.
Phía Đông hửng sáng, Trần Mục thu trường kiếm lại, hắn đi tới khe suối nhỏ sau núi Ngạo Kiếm phong để ngâm mình, thời điểm ánh bình minh ló rạng, hắn thay một cái áo bào sạch sẽ, chính thức đi đến sân luận kiếm.
Sân luận kiếm.
Phạm vi rất rộng.
Có hơn nghìn ngọn núi cao.
Cuộc thi đấu của Kiếm Tông được tiến hành trên các võ đài rải rác xung quanh chân núi, trận thi đấu của Kiếm Hậu thì đều tiến hành trên các đỉnh núi, mà chiến đấu của Kiếm Vương thì lại ở nơi cao trên các Phù Đảo Tự.
Thi đấu còn chưa bắt đầu mà đã có rất nhiều đệ tử tới sân luận kiếm rồi.
Trận thi của Trần Mục ở trên đỉnh núi số một.
Đỉnh núi số một cũng chính là võ đài trận chung kết của sân luận võ, chỉ cần Trần Mục không thua thì có thể đánh tất cả các trận đấu ở trên đỉnh núi số một.
Phần lớn những tiểu bối hôm nay không phải thi đấu đều tập trung ở xung quanh đỉnh núi số một, bọn họ ngự kiếm đứng ở trên cao, từ rất sớm đã tới gần đó tìm vị trí tốt muốn tận mắt trông thấy phong thái của tiểu sư thúc.
Mỗi ngày có hai trận thi đấu của tiểu bối Kiếm Hậu.
Một trận vào buổi sáng, một trận vào ban chiều.
Đến trước thời gian thi đấu, Trần Mục ngự kiếm tới đỉnh núi số một, hắn không nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, các nàng Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi không tới, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường cũng không tới, cường giả tông môn và các đệ tử nòng cốt cũng đều không xuất hiện.
Kết quả của trận thi đấu này không có gì hồi hộp, tất cả bọn họ đều không muốn lãng phí thời gian.
Trên lôi đài có hai vị cường giả trung niên.
Một vị ở trong đó là chấp sự của Lăng Vân tông, ông ta chắp tay hành lễ với Trần Mục, trịnh trọng tuyên bố trước khi thi đấu: "Thi đấu Lăng Vân tông, giao lưu cọ xát, đến giờ là dừng, nghiêm cấm quyết đấu tàn ác!"
Trần Mục nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía thiếu niên nhã nhặn đứng cách đó không xa, thiếu niên cung kính nói: "Tiểu sư thúc, ta là Lâm Tiêu đã luyện kiếm được hai năm rưỡi, chút nữa còn mong thủ hạ lưu tình."
Chấp sự trung niên lạnh giọng, nói: "Trong thi đấu nghiêm cấm rỉ tai thì thầm."
Thay đổi thứ hạng tên trên Thanh Vân bảng rất đơn giản, đánh thắng sẽ được trao đổi thứ hạng tên, vị trí của hắn chính là của ngươi, và đối phương sẽ mất đi thứ hạng.
Bởi vì cơ chế bảo vệ của Thanh Vân bảng nên người có thứ hạng cao có thể không tiếp nhận khiêu chiến, bình thường muốn có được xếp hạng trên Thanh Vân bảng cực kỳ khó, chỉ có thời điểm thi đấu tông môn các tiểu bối mới có cơ hội đạt được thứ hạng, hoặc là nâng cao thứ hạng.
"Đã đến giờ, trận đấu bắt đầu!" Chấp sự Chu Trí lớn tiếng tuyên bố, nói.
Các tiểu bối vây xem cũng theo đó mà trở nên kích động, đây là lần đầu tiên tiểu sư thúc của Lăng Vân tông thể hiện sức mạnh của bản thân, bọn họ đã ngóng chờ rất lâu rồi.