Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 104: Kiếm Khóc (2)



 
 Tần Nghê Thường bận rộn công việc, lạnh nhạt nói: "Bọn họ đương nhiên là không dám thông báo cho đệ, bây giờ đệ là tiểu sư thúc của Lăng Vân phong, nếu như tham gia thi đấu tông môn mà bị tiểu bối đánh bại thì mọi người đều rất khó xử." 
 "..." 
 Trần Mục cảm thấy khả năng không lớn. 
 "Tần sư tỷ, đệ đi tham gia thi đấu tông môn thì sẽ đụng phải toàn Kiếm Hậu sao?" 
 "Không sai, nhưng mà có Kiếm Hậu đỉnh phong, đệ suy nghĩ cho kỹ rồi lại quyết định." Tần Nghê Thường nhắc nhở. 
 Trần Mục cảm thấy đây là cơ hội không tồi, hơn nữa còn có phần thường, hắn trịnh trọng nói: "Tần sư tỷ, đệ muốn tham gia thi đấu tông môn, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không để mọi người khó xử đâu." 
 "Tốt nhất là như vậy." 
 Tần Nghê Thường ngẩng đầu chăm chú nhìn Trần Mục. 
 Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục đầy tự tin, Tần Nghê Thường lắc đầu cười khẽ, nàng ta xử lý xong công việc trong tay, vẻ mặt u oán nói: "Khương Phục Tiên thật là, cái gì cũng bắt ta làm, sao không đem vị trí tông chủ nhường cho ta luôn." 
 "..." 
 "Tiểu sư đệ, đệ cảm thấy sao?" 
 "Tần sư tỷ, khẳng định là do Khương sư tỷ tin tưởng năng lực của tỷ nên mới để tỷ làm những việc này." 
 Mắt phượng của Tần Nghê Thường hơi híp lại, nói: "Ý của đệ là sư tỷ có năng lực làm tông chủ?" 
 Trần Mục không biết trả lời như thế nào, Tần Nghê Thường thấy thế cười xinh đẹp, nói: "Gần đây Tiêu Vân đang chuẩn bị cho cuộc thi đấu tông môn, tỷ sẽ để Mi Nhi cọ sát với đệ." 
 Chẳng trách dạo này không thấy Triệu Phi Yến đâu, Trần Mục đoán nàng ta cũng đang chuẩn bị cho trận thi đấu tông môn, phải biết rằng đã mấy năm rồi nàng ta không tham gia thi đấu tông môn, khiến cho ảnh hưởng của nàng ta ở Lăng Vân tông giảm xuống rất nhiều. 
 Từ nửa tháng trước sau khi bản mệnh kiếm của Triệu Phi Yến được giải phong ấn thì Trần Mục đã không nhìn thấy nàng ta nữa, gần đây hắn bận tu luyện cũng không có thời gian đi Tử Vân phong xem nàng ta. 
 Sau khi Triệu Phi Yến khôi phục lại đỉnh phong, bản mệnh kiếm không còn hạn chế thì thực lực tăng lên trên diện rộng, ắt hẳn có thể đạt được thành tích trong trận thi đấu tông môn. 
 Kiếm Vương cùng Kiếm Hậu tách ra đọ sức, nhưng muốn vào được trận chung kết ở chiến trường của Kiếm Hậu cũng vô cùng khó khăn. 
 Liễu Mi Nhi được Tần Nghê Thường gọi tới Lạc Hà phong, trên người nàng ta mặc váy xanh trong sáng thoải mái, có chút phong cách thiếu nữ, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, nàng ta cung kính nói: "Bái kiến sư tôn, bái kiến tiểu sư thúc." 
 "Mi Nhi, về sau con cọ xát cùng với tiểu sư thúc, không cần thủ hạ lưu tình, cứ để hắn nếm chút khổ sở." Tần Nghê Thường thản nhiên nói. 
 Trần Mục cảm thấy sư tỷ đối với mình rất nghiêm khắc. 
 Liễu Mi Nhi nhu nhược nói: "Đồ nhi đã rõ." 
 "Hai người cọ sát trên đỉnh núi Lạc Hà phong, nếu như tiểu sư thúc của con có thể hoàn hảo không chút thương tổn mà xuống núi thì vi sư sẽ phạt con." Tần Nghê Thường nghiêm túc nói. 

 Trần Mục từng bị Triệu Phi Yến đánh bẹp, hắn trái lại là không sợ cái gì, tự tin nói: "Liễu sư điệt, ngươi cứ ra tay toàn lực là được, không cần lo lắng cho ta." 
 "Vâng, tiểu sư thúc." 
 Liễu Mi Nhi nhẹ nhàng gật đầu. 
 Trần Mục cùng Liễu Mi Nhi đến đỉnh núi, nơi này dựa gần phía tây, những ngọn núi xung quanh đều thấp hơn so với Lạc Hà phong, rất thích hợp để ngắm hoàng hôn. 
 "Tiểu sư thúc, đánh xong không được ghi thù đâu nhé." 
 "Tiền đề là ngươi không được chơi xấu." 
 ... 
 Keng! Keng! Keng! 
 Liễu Mi Nhi và Trần Mục bắt đầu cọ xát. 
 Vừa mới bắt đầu được mấy kiếm, Liễu Mi Nhi không phát huy toàn bộ sức lực, nhưng nàng ta không ngờ được sức mạnh của Trần Mục lại vượt xa Kiếm Hậu bình thường. 
 Liễu Mi Nhi bị ép phải sử dụng sức mạnh của Kiếm Vương, nàng ta thành công áp chế được kiếm của Trần Mục. 
 Trần Mục sử dụng Lôi Đình Kiếm Ý, cộng thêm việc thi triển kiếm kỹ sắc bén, ngay cả Liễu Mi Nhi cũng phải nghiêm túc đối phó, nàng ta không dám khinh suất, nhìn thấy đồ bảo hộ Trần Mục đeo trên người mới dốc hết sức ra tay. 
 Đỉnh núi bị kiếm quang tàn phá. 


 Mặc dù Trần Mục bị Liễu Mi Nhi áp chế nhưng hắn vừa đánh vừa lùi, vẫn luôn tìm cơ hội, sức mạnh mà hắn thi triển ra vượt xa cường giả Kiếm Hậu. 
 Tần Nghê Thường ngang qua quan sát, khóe miệng ẩn chứa ý cười, nàng ta trở về nhà gỗ, an tâm đặt tên của Trần Mục vào trong trận thi đấu tông môn. 
 Chạng vạng tối. 
 Hoàng hôn chiếu nơi đỉnh núi. 
 Trần Mục lại bò từ dưới đất lên lần nữa. 
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
 Liễu Mi Nhi thở hổn hển, giọng nói mềm mại: "Tiểu sư thúc, thúc còn có thể chiến đấu tiếp không?" 
 Trải qua hơn nửa ngày cọ xát, Liễu Mi Nhi đã rất mệt mỏi, Trần Mục bị nàng ta đánh ngã rất nhiều lần, nhưng mà mỗi lần đều có thể nhanh chóng đứng dậy. 
 Tần Nghê Thường đứng cách đó không xa quan sát, nàng ta nỉ non nói: "Niết Bàn Hô Hấp pháp quả nhiên lợi hại! Chỉ cần không đánh chết thì có thể càng đánh càng mạnh." 
 "Không được rồi." 
 "Ta phải trở về nghỉ ngơi một lát." 
 Nghe thấy thế, Liễu Mi Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng ta cười xinh đẹp, nói: "Tiểu sư thúc, thúc lợi hại thật đấy, ta đưa thúc về Ngạo Kiếm phong nghỉ ngơi." 
 Trần Mục cười, lắc đầu: "Không cần, tự ta có thể trở về, ngày mai lại tiếp tục." 
 Nghe vậy Liễu Mi Nhi không vui nổi nữa. 
 Trần Mục ngự kiếm rời khỏi Lạc Hà phong, linh lực của hắn tiêu hao tương đối nghiêm trọng, vết thương trên người khá nhẹ, Liễu Mi Nhi không dám ra tay nặng, nếu như là Triệu Phi Yến thì đoán chừng nàng ta sẽ dùng quyền đấm cước đá. 
 Sau núi Ngạo Kiếm phong. 
 Trần Mục đang tắm rửa trong khe suối. 
 Hắn dùng cao giai linh dịch để khôi phục linh lực. 
 Trần Mục nhắm mắt lại, nguyên thần trong thức hải đang trầm tư mặc tưởng, hắn phát giác được biến động bất thường trên đỉnh núi: "Thanh kiếm kia đang khóc?" 

 Trong đôi mắt tang thương của Tô Mân ẩn chứa ánh nước, trên chiếc bàn mộc trước mặt có đặt hai ly rượu, nhưng phía đối diện lại trống không. 
 "Si Nhi, mọi người đều nói con có thể chặt đứt hết thảy, nhưng tại sao lại không thể chặt đứt si tình." Vẻ mặt Tô Mân sầu não, nói. 
 Bóng người váy đỏ đáp xuống Trích Tinh phong. 
 Tần Nghê Thường nhìn thấy sư tôn đang uống rượu, lập tức nhớ tới hôm nay là ngày gì, nàng ta im lặng đứng ở gần đó, không dám quấy rầy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...