Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện - Trang 2
Chương 49
"Nhưng mà... nhưng mà..." Lương Chấp bắt lấy cánh tay Thẩm Quyền, cậu thà rằng nhìn thấy biểu cảm phẫn nộ oán hận của đối phương, chứ không muốn nhìn thấy nụ cười này, "Cho dù là người thân, tất cả những gì bọn họ làm đã là phạm pháp, cảnh sát nhất định sẽ lấy lại công bằng."
Thẩm Quyền để mặc Lương Chấp cầm tay mình, hắn cười nhạo: "Cậu không hiểu ý tôi, cảnh sát phá án cần chứng cứ, cho dù có một ít chuyện cả tôi và cậu nói là sự thật, nhưng không lấy ra được chứng cứ, kẻ phải bị trừng phạt vẫn sẽ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật."
Lương Chấp nói: "Những người bị hại này chính là chứng cứ rõ nhất!"
Thẩm Quyền không nói gì nữa, nhưng Lương Chấp biết đối phương không phục lời cậu nói.
Sau đó, Lương Chấp nghe tiếng gã đàn ông nấu cơm xong, trở về ở bên ngoài, tiếp đó là tiếng nhai nuốt rất nhỏ.
Thẩm Quyền nghiêng người, nhắm mắt như đang ngủ.
Nhìn thấy tất cả chuyện đêm nay với Lương Chấp mà nói, quả thật kinh hãi như xem phim kinh dị, cậu không hề buồn ngủ, hơn nữa nghĩ đến việc người trong làng làm, cậu còn có cảm giác nguy hiểm như đang đứng ở địa ngục.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Vốn là đến tìm hung thủ vụ Hoa Bách Hợp, thế nào lại đụng trúng phần truyện khủng b0 thế này, hầy."
Hệ thống nói: "Cậu không nghĩ tới tại sao chỗ ở của tên hung thủ Hoa Bách Hợp lại ở đây à?"
Lương Chấp nói: "Nghĩ tới, nhưng tao không chấp nhận đối phương thông đồng với cái làng này làm bậy, chuyện này khác hẳn với phong cách hành sự của Hoa Bách Hợp, giống như hai quyển sách khác nhau ấy, tao rốt cuộc cũng cảm thấy đã đọc ở chỗ nào, nhưng mà không nhớ nổi."
Lương Chấp hận không thể trở về thế giới gốc, tìm thật kỹ những cuốn sách cậu đang giữ.
Nhưng mà ý nghĩ này của cậu chắc chắn không thực hiện được.
Lương Chấp phiền muộn trong lòng, nằm trên cái giường chật ních lại không có chỗ để xoay người, cậu rốt cuộc đưa tay ôm eo Thẩm Quyền, cả người dính sát vào đối phương.
Chỉ có lúc này, trong lòng Lương Chấp mới bình tĩnh một chút, đối phương là nhân vật chính, là ánh sáng của thế giới, chỉ cần có đối phương ở đây, cho dù xung quanh có tối tăm thế nào, cậu đều có thể tìm thấy lối ra.
Mãi đến lúc Lương Chấp dần dần chìm vào giấc ngủ, Thẩm Quyền vẫn luôn nhắm mắt bèn mở mắt ra, hắn chỉ cần hơi cúi đầu là đã thấy Lương Chấp không hề phòng bị.
Ngay cả khi ngủ, giữa hai mắt của đối phương vẫn bất giác nhíu lại, có lẽ là nằm mơ thấy chuyện gì xấu.
Trong nháy mắt, Thẩm Quyền nghĩ muốn đẩy tên dính trên người mình ra, nhưng giường bé thế này, hắn có thể đẩy người đi đâu?
Tay hắn đặt trên vai đối phương, chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng ở trên lưng.
Một đêm không ngủ.
"Tinh tinh tinh ---"
Lương Chấp bị báo thức di động đặt sẵn đánh thức, lúc cậu mở mắt thì không thấy Thẩm Quyền trên giường, cậu nhảy xuống giường, gọi: "Thẩm ca!"
Tấm vải bị xốc lên, Thẩm Quyền ghét bỏ liếc cậu một cái: "Gọi lớn tiếng như thế làm gì?"
Lo lắng trong lòng Lương Chấp mới buông xuống: "......Không có gì."
Trên mặt Thẩm Quyền không còn âm u như tối hôm qua, hắn nói: "Ra ăn sáng."
Lương Chấp đi ra ngoài, thấy gã đàn ông kia, còn đứa con của gã chắc là bị đưa qua phòng chứa củi rồi.
Vương Cẩu mở miệng hỏi: "Bao giờ hai người đi?"
Thẩm Quyền trả lời: "Ăn xong, bọn tôi sẽ đi."
Vương Cẩu gật đầu: "Tôi đưa hai người đi đường khác, đường đó tương đối dễ đi hơn."
Vương Cẩu sợ đi đường lớn sẽ bị những người khác bắt gặp.
Thẩm Quyền mỉm cười: "Vậy nhờ anh."
"Còn phí dẫn đường......" Vương Cẩu chà chà ngón tay.
Thẩm Quyền nói: "Sẽ không thiếu anh."
Lương Chấp biết Thẩm Quyền nhất định có kế hoạch, cậu an phận ngồi một bên, thành thật ăn sáng xong, thu dọn ba lô.
Vương Cẩu dẫn bọn họ đi một con đường rất hẻo lánh, dọc đường đi, đâu đâu cũng là cây cối, không thấy ai khác.
"Đi thẳng tiếp là có thể thấy quốc lộ." Vương Cẩu chỉ vào một chỗ, nói với bọn họ.
Thẩm Quyền lấy 1000 (~3tr5 VND) ra, đưa cho Vương Cẩu, nói: "Phiền anh rồi."
Vương Cẩu nhìn thấy nhiều tiền như vậy, vui sướng lộ hết trong mắt, hắn nói: "Không khách khí, hoan nghênh lần sau lại đến."
Lương Chấp bị bộ dáng ghê tởm của đối phương làm tức đến muốn cười, cậu quay mặt không thèm nhìn.
Vương Cẩu đi rồi, Lương Chấp hỏi Thẩm Quyền: "Thẩm ca, sao anh đưa cho gã khốn kia nhiều tiền vậy?"
Thẩm Quyền cười khẩy: "Có nhiều tiền hơn nữa mà không có cơ hội tiêu thì cũng vô dụng."
Lương Chấp phát lạnh trong lòng, không phải cậu đồng cảm Vương Cẩu, chỉ là cậu không muốn nhìn bộ dáng tối tăm này của Thẩm Quyền, cậu nói: "Thẩm ca, đám người đó đã làm chuyện mà bắn chết cả trăm lần cũng không đủ! Chúng ta đi cứu những người bị hại đi."
Thẩm Quyền đi vào chỗ này là để tìm ra tên sát nhân Hoa Bách Hợp, những chuyện khác thì hắn không quan tâm.
Lương Chấp nói đáng bắn chết cả trăm lần quả thật là chuyện cười, báo cảnh sát tóm hết đám người này xong, tội trạng bọn họ phạm vào căn bản không đến mức bị phán tử hình.
Thẩm Quyền từ rất sớm đã đọc luật pháp, đã từng nghĩ thông qua pháp luật để trừng phạt ba Thẩm.
Nhưng đến lúc xem mới biết, à, hóa ra những thương tổn đối phương gây cho mình, dù bị xử phạt cũng chẳng thấm vào đâu.
Hơn nữa, đối phương là ba mình, chỉ cần giải thích vài câu, xử phạt lại càng nhẹ.
Cho nên hắn sẽ không chọn pháp luật, hắn muốn dùng phương pháp của chính mình.
Thẩm Quyền đột nhiên chán ghét sự ngây thơ của Lương Chấp, giống như đối phương dù có nhìn thấy bao nhiêu đen tối, trong mắt vĩnh viễn vẫn giữ được phần đơn thuần kia, lúc này, trong lòng hắn tràn ra ác ý, hắn cười nói: "Được, chúng ta trở về thu thập chứng cứ, sau đó sẽ báo cảnh sát."
Bọn họ đi đường cũ về, đương nhiên là cố gắng đi thật chậm, tránh cho Vương Cẩu ở phía trước phát hiện.
Thẩm Quyền lúc ở nhà bếp nấu cơm có nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát qua bốn phía, phòng chứa củi và nhà bếp của Vương Cẩu chỉ cách một bức tường, có lối riêng đi vào.
Ở cái làng khốn cùng u uất như thế này, mỗi căn nhà trừ căn phòng chính ra, những phòng còn lại không bao giờ cần khóa cửa, cho nên bọn họ lặng lẽ đi đến phòng chứa củi, dễ dàng đẩy cửa vào.
Lương Chấp lập tức khép cửa lại, phòng chứa củi cả cửa sổ cũng không có, dù trời đang sáng trưng, nhưng bên trong lại u ám như đã tối, cậu lấy di động, mở đèn pin lên, đèn vừa bật đã chiếu sáng người đang nằm trên mặt đất.
Lương Chấp rùng mình, trong nháy mắt đó, cậu thật sự bị dọa sợ, người trên mặt đất gầy như que củi, quần áo mặc trên người giống như được tròng vào một bộ xương.
Trên người đối phương có mùi thối đến buồn nôn, quần áo bẩn đến độ không nhìn ra được màu sắc.
Lương Chấp bất giác xích lại gần Thẩm Quyền, cậu run giọng nói: "Thẩm ca, người này chưa chết chứ? Tại sao từ lúc chúng ta đi vào đến giờ, vẫn không thấy nhúc nhích......"
Lương Chấp phát hiện, dù cậu đã ở trong thế giới trinh thám nhiều năm, nhưng lúc đối mặt xác chết thì vẫn sợ cụp đuôi.
Thẩm Quyền thản nhiên nói: "Không chết, vẫn còn thở."
"A, vậy thì tốt rồi." Lương Chấp tín nhiệm Thẩm Quyền 100%, biết người không chết, cậu nhanh chóng ngồi xuống, lắc vai đối phương: "Bọn anh tới cứu em."
Đối phương bấy giờ rốt cuộc động đậy, người này bị cụt hai tay, chỉ cố gắng ngẩng đầu, há mồm phát ra vài tiếng "Ô ô".
Lương Chấp nói mấy câu, sau đó mới phát hiện đứa bé trai này có gì đó không đúng, nếu người bình thường gặp tình huống như vậy, có người tới cứu chắc chắn sẽ vô cùng kích động, nhưng cậu bé này chẳng có chút phản ứng nào.
Giống như là không nghe được cậu vừa nói gì, hơn nữa, đứa bé này từ bấy đến giờ vẫn không mở mắt.
"Em nghe được bọn anh nói gì không? Nếu nghe được thì gật đầu!" Lương Chấp đột nhiên kích động, bắt lấy hai vai cậu bé, lắc mạnh.
"Ô ô!" Cậu bé rốt cuộc có phản ứng, nhưng là phản ứng sợ hãi, rụt lui thân mình, giống như đang sợ sệt cái gì, cậu bé đột nhiên liên tục khom người dập đầu.
Trước mắt Lương Chấp biến thành màu đen, cậu ngã ngồi trên nền đất phủ đầy tro bụi, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Thẩm Quyền ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai cậu bé, ngừng hành động dập đầu của cậu lại.
Cậu bé rụt vai, bởi vì bàn tay đụng vào cậu lạnh như băng.
"Cậu hiểu chưa?" Giọng của Thẩm Quyền rất nhẹ, như thể không mang bất cứ cảm xúc nào.
"Trong rừng cây tối hôm qua, những người bị hại này, tại sao không có ai khóc lóc, cầu xin tha thứ."
Nỗi bi thương dâng lên trong lòng Lương Chấp, hai mắt cậu đỏ lên, cay cay.
Thẩm Quyền nói: "Bởi vì bọn họ không làm được."
Không nghe được tiếng gọi cứu rỗi, không nhìn được gương mặt thiện ý, không nói được những cực khổ trải qua.
Ngay lúc ấy ở rừng cây, Thẩm Quyền biết đã đến trễ.
Dù làm gì, cũng đã trễ.
Thẩm Quyền để mặc Lương Chấp cầm tay mình, hắn cười nhạo: "Cậu không hiểu ý tôi, cảnh sát phá án cần chứng cứ, cho dù có một ít chuyện cả tôi và cậu nói là sự thật, nhưng không lấy ra được chứng cứ, kẻ phải bị trừng phạt vẫn sẽ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật."
Lương Chấp nói: "Những người bị hại này chính là chứng cứ rõ nhất!"
Thẩm Quyền không nói gì nữa, nhưng Lương Chấp biết đối phương không phục lời cậu nói.
Sau đó, Lương Chấp nghe tiếng gã đàn ông nấu cơm xong, trở về ở bên ngoài, tiếp đó là tiếng nhai nuốt rất nhỏ.
Thẩm Quyền nghiêng người, nhắm mắt như đang ngủ.
Nhìn thấy tất cả chuyện đêm nay với Lương Chấp mà nói, quả thật kinh hãi như xem phim kinh dị, cậu không hề buồn ngủ, hơn nữa nghĩ đến việc người trong làng làm, cậu còn có cảm giác nguy hiểm như đang đứng ở địa ngục.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Vốn là đến tìm hung thủ vụ Hoa Bách Hợp, thế nào lại đụng trúng phần truyện khủng b0 thế này, hầy."
Hệ thống nói: "Cậu không nghĩ tới tại sao chỗ ở của tên hung thủ Hoa Bách Hợp lại ở đây à?"
Lương Chấp nói: "Nghĩ tới, nhưng tao không chấp nhận đối phương thông đồng với cái làng này làm bậy, chuyện này khác hẳn với phong cách hành sự của Hoa Bách Hợp, giống như hai quyển sách khác nhau ấy, tao rốt cuộc cũng cảm thấy đã đọc ở chỗ nào, nhưng mà không nhớ nổi."
Lương Chấp hận không thể trở về thế giới gốc, tìm thật kỹ những cuốn sách cậu đang giữ.
Nhưng mà ý nghĩ này của cậu chắc chắn không thực hiện được.
Lương Chấp phiền muộn trong lòng, nằm trên cái giường chật ních lại không có chỗ để xoay người, cậu rốt cuộc đưa tay ôm eo Thẩm Quyền, cả người dính sát vào đối phương.
Chỉ có lúc này, trong lòng Lương Chấp mới bình tĩnh một chút, đối phương là nhân vật chính, là ánh sáng của thế giới, chỉ cần có đối phương ở đây, cho dù xung quanh có tối tăm thế nào, cậu đều có thể tìm thấy lối ra.
Mãi đến lúc Lương Chấp dần dần chìm vào giấc ngủ, Thẩm Quyền vẫn luôn nhắm mắt bèn mở mắt ra, hắn chỉ cần hơi cúi đầu là đã thấy Lương Chấp không hề phòng bị.
Ngay cả khi ngủ, giữa hai mắt của đối phương vẫn bất giác nhíu lại, có lẽ là nằm mơ thấy chuyện gì xấu.
Trong nháy mắt, Thẩm Quyền nghĩ muốn đẩy tên dính trên người mình ra, nhưng giường bé thế này, hắn có thể đẩy người đi đâu?
Tay hắn đặt trên vai đối phương, chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng ở trên lưng.
Một đêm không ngủ.
"Tinh tinh tinh ---"
Lương Chấp bị báo thức di động đặt sẵn đánh thức, lúc cậu mở mắt thì không thấy Thẩm Quyền trên giường, cậu nhảy xuống giường, gọi: "Thẩm ca!"
Tấm vải bị xốc lên, Thẩm Quyền ghét bỏ liếc cậu một cái: "Gọi lớn tiếng như thế làm gì?"
Lo lắng trong lòng Lương Chấp mới buông xuống: "......Không có gì."
Trên mặt Thẩm Quyền không còn âm u như tối hôm qua, hắn nói: "Ra ăn sáng."
Lương Chấp đi ra ngoài, thấy gã đàn ông kia, còn đứa con của gã chắc là bị đưa qua phòng chứa củi rồi.
Vương Cẩu mở miệng hỏi: "Bao giờ hai người đi?"
Thẩm Quyền trả lời: "Ăn xong, bọn tôi sẽ đi."
Vương Cẩu gật đầu: "Tôi đưa hai người đi đường khác, đường đó tương đối dễ đi hơn."
Vương Cẩu sợ đi đường lớn sẽ bị những người khác bắt gặp.
Thẩm Quyền mỉm cười: "Vậy nhờ anh."
"Còn phí dẫn đường......" Vương Cẩu chà chà ngón tay.
Thẩm Quyền nói: "Sẽ không thiếu anh."
Lương Chấp biết Thẩm Quyền nhất định có kế hoạch, cậu an phận ngồi một bên, thành thật ăn sáng xong, thu dọn ba lô.
Vương Cẩu dẫn bọn họ đi một con đường rất hẻo lánh, dọc đường đi, đâu đâu cũng là cây cối, không thấy ai khác.
"Đi thẳng tiếp là có thể thấy quốc lộ." Vương Cẩu chỉ vào một chỗ, nói với bọn họ.
Thẩm Quyền lấy 1000 (~3tr5 VND) ra, đưa cho Vương Cẩu, nói: "Phiền anh rồi."
Vương Cẩu nhìn thấy nhiều tiền như vậy, vui sướng lộ hết trong mắt, hắn nói: "Không khách khí, hoan nghênh lần sau lại đến."
Lương Chấp bị bộ dáng ghê tởm của đối phương làm tức đến muốn cười, cậu quay mặt không thèm nhìn.
Vương Cẩu đi rồi, Lương Chấp hỏi Thẩm Quyền: "Thẩm ca, sao anh đưa cho gã khốn kia nhiều tiền vậy?"
Thẩm Quyền cười khẩy: "Có nhiều tiền hơn nữa mà không có cơ hội tiêu thì cũng vô dụng."
Lương Chấp phát lạnh trong lòng, không phải cậu đồng cảm Vương Cẩu, chỉ là cậu không muốn nhìn bộ dáng tối tăm này của Thẩm Quyền, cậu nói: "Thẩm ca, đám người đó đã làm chuyện mà bắn chết cả trăm lần cũng không đủ! Chúng ta đi cứu những người bị hại đi."
Thẩm Quyền đi vào chỗ này là để tìm ra tên sát nhân Hoa Bách Hợp, những chuyện khác thì hắn không quan tâm.
Lương Chấp nói đáng bắn chết cả trăm lần quả thật là chuyện cười, báo cảnh sát tóm hết đám người này xong, tội trạng bọn họ phạm vào căn bản không đến mức bị phán tử hình.
Thẩm Quyền từ rất sớm đã đọc luật pháp, đã từng nghĩ thông qua pháp luật để trừng phạt ba Thẩm.
Nhưng đến lúc xem mới biết, à, hóa ra những thương tổn đối phương gây cho mình, dù bị xử phạt cũng chẳng thấm vào đâu.
Hơn nữa, đối phương là ba mình, chỉ cần giải thích vài câu, xử phạt lại càng nhẹ.
Cho nên hắn sẽ không chọn pháp luật, hắn muốn dùng phương pháp của chính mình.
Thẩm Quyền đột nhiên chán ghét sự ngây thơ của Lương Chấp, giống như đối phương dù có nhìn thấy bao nhiêu đen tối, trong mắt vĩnh viễn vẫn giữ được phần đơn thuần kia, lúc này, trong lòng hắn tràn ra ác ý, hắn cười nói: "Được, chúng ta trở về thu thập chứng cứ, sau đó sẽ báo cảnh sát."
Bọn họ đi đường cũ về, đương nhiên là cố gắng đi thật chậm, tránh cho Vương Cẩu ở phía trước phát hiện.
Thẩm Quyền lúc ở nhà bếp nấu cơm có nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát qua bốn phía, phòng chứa củi và nhà bếp của Vương Cẩu chỉ cách một bức tường, có lối riêng đi vào.
Ở cái làng khốn cùng u uất như thế này, mỗi căn nhà trừ căn phòng chính ra, những phòng còn lại không bao giờ cần khóa cửa, cho nên bọn họ lặng lẽ đi đến phòng chứa củi, dễ dàng đẩy cửa vào.
Lương Chấp lập tức khép cửa lại, phòng chứa củi cả cửa sổ cũng không có, dù trời đang sáng trưng, nhưng bên trong lại u ám như đã tối, cậu lấy di động, mở đèn pin lên, đèn vừa bật đã chiếu sáng người đang nằm trên mặt đất.
Lương Chấp rùng mình, trong nháy mắt đó, cậu thật sự bị dọa sợ, người trên mặt đất gầy như que củi, quần áo mặc trên người giống như được tròng vào một bộ xương.
Trên người đối phương có mùi thối đến buồn nôn, quần áo bẩn đến độ không nhìn ra được màu sắc.
Lương Chấp bất giác xích lại gần Thẩm Quyền, cậu run giọng nói: "Thẩm ca, người này chưa chết chứ? Tại sao từ lúc chúng ta đi vào đến giờ, vẫn không thấy nhúc nhích......"
Lương Chấp phát hiện, dù cậu đã ở trong thế giới trinh thám nhiều năm, nhưng lúc đối mặt xác chết thì vẫn sợ cụp đuôi.
Thẩm Quyền thản nhiên nói: "Không chết, vẫn còn thở."
"A, vậy thì tốt rồi." Lương Chấp tín nhiệm Thẩm Quyền 100%, biết người không chết, cậu nhanh chóng ngồi xuống, lắc vai đối phương: "Bọn anh tới cứu em."
Đối phương bấy giờ rốt cuộc động đậy, người này bị cụt hai tay, chỉ cố gắng ngẩng đầu, há mồm phát ra vài tiếng "Ô ô".
Lương Chấp nói mấy câu, sau đó mới phát hiện đứa bé trai này có gì đó không đúng, nếu người bình thường gặp tình huống như vậy, có người tới cứu chắc chắn sẽ vô cùng kích động, nhưng cậu bé này chẳng có chút phản ứng nào.
Giống như là không nghe được cậu vừa nói gì, hơn nữa, đứa bé này từ bấy đến giờ vẫn không mở mắt.
"Em nghe được bọn anh nói gì không? Nếu nghe được thì gật đầu!" Lương Chấp đột nhiên kích động, bắt lấy hai vai cậu bé, lắc mạnh.
"Ô ô!" Cậu bé rốt cuộc có phản ứng, nhưng là phản ứng sợ hãi, rụt lui thân mình, giống như đang sợ sệt cái gì, cậu bé đột nhiên liên tục khom người dập đầu.
Trước mắt Lương Chấp biến thành màu đen, cậu ngã ngồi trên nền đất phủ đầy tro bụi, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Thẩm Quyền ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai cậu bé, ngừng hành động dập đầu của cậu lại.
Cậu bé rụt vai, bởi vì bàn tay đụng vào cậu lạnh như băng.
"Cậu hiểu chưa?" Giọng của Thẩm Quyền rất nhẹ, như thể không mang bất cứ cảm xúc nào.
"Trong rừng cây tối hôm qua, những người bị hại này, tại sao không có ai khóc lóc, cầu xin tha thứ."
Nỗi bi thương dâng lên trong lòng Lương Chấp, hai mắt cậu đỏ lên, cay cay.
Thẩm Quyền nói: "Bởi vì bọn họ không làm được."
Không nghe được tiếng gọi cứu rỗi, không nhìn được gương mặt thiện ý, không nói được những cực khổ trải qua.
Ngay lúc ấy ở rừng cây, Thẩm Quyền biết đã đến trễ.
Dù làm gì, cũng đã trễ.