Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện - Trang 2
Chương 3
Nhờ nói chuyện phiếm, Lương Chấp biết Thẩm Quyền là chủ tiệm hoa, không giống Thẩm Quang Minh, hắn không sống cùng ba mẹ, mà ở trên tầng hai của tiệm hoa.
Lương Chấp có chút bất ngờ, nhìn sơ bề ngoài Thẩm Quyền còn tưởng nghề nghiệp của đối phương là tổng tài công ty, ấn tượng trái ngược này thế mà lại thêm chút ưu khuyết cho khuôn mặt khôi ngô của Thẩm Quyền.
Lương Chấp nói: "Thẩm ca cho em số di động đi, lúc nào cần hoa, em sẽ đến mua ở tiệm của anh."
"Cám ơn." Thẩm Quyền đọc số điện thoại di động.
"Thẩm ca, em là Lương Chấp, lương (梁) trong nhịp cầu (桥梁), chấp (执) trong cố chấp (执着)." Lương Chấp cầm điện thoại lưu số di động của Thẩm Quyền, cậu cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt có chút khác thường của Thẩm Quyền khi hắn nghe tên cậu.
Thẩm Quyền quan sát Lương Chấp thông qua kính chiếu hậu, nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng dời sang chiếc xe phía sau.
Chiếc xe kia đi theo đằng sau rất lâu rồi, Thẩm Quyền đã sớm chú ý, hắn cố tình đi đường vòng, nhưng chiếc xe kia vẫn bám đuôi.
Tay cầm vô lăng siết chặt dần, cảm xúc trên mặt Thẩm Quyền biến mất, tóc mái hơi dài thoáng che lại đôi mắt không có chút tình cảm.
Phải xác định mục đích của đối phương tận mặt.
Thẩm Quyền đạp chân ga.
Lương Chấp lưu xong số di động, vừa định nói gì thì cả người ngả về phía sau do xe tăng tốc, cậu đỡ người ổn định, đưa mắt nhìn cảnh ngoài cửa sổ xe, cậu phát hiện đường đi không phải về tòa soạn.
Cậu giật mình trong lòng, ý thức phòng ngừa nguy hiểm được trui rèn lâu năm làm cậu nắm chặt dây đeo balô.
Xe quẹo trái, quẹo phải, cuối cùng dừng lại, Thẩm Quyền nói: "Xin lỗi, trong tiệm anh có việc gấp, phải chạy qua xem, cậu ra ngoài đón xe khác về đi."
Lương Chấp không nói hai lời, lập tức xuống xe, tránh thật xa bất cứ cái gì khác thường là một trong những cách bảo vệ mạng sống.
Cậu đứng tại chỗ nhìn xe của Thẩm Quyền phóng đi mất hút như tên lửa, trong lòng có chút ngơ ngác: "Hệ thống, tao mới nãy còn tưởng Thẩm Quyền muốn đem tao tới chỗ hẻo lánh rồi giết tao."
Không ngờ hắn lại để cậu xuống giữa đường xá đông đúc.
Hệ thống nói: "Hắn muốn giết cậu thì giết luôn trên xe càng dễ dàng hơn nhiều."
Lương Chấp gãi đầu, cảm thấy buồn cười vì nghi ngờ của mình, cậu nói: "Thôi, làm gì có nhiều sát nhân bi3n thái như thế, huống chi em trai và ba của Thẩm Quyền đều là cảnh sát, dù ảnh quan hệ không tốt với người nhà, chắc tam quan cũng không có vấn đề gì."
Hệ thống không ừ hử gì cả.
Một chiếc xe màu đen dừng lại nơi đầu hẻm, một người đàn ông bước xuống từ trên xe, rõ ràng đang là mùa hè, nhưng hắn mặc áo tay dài, quần dài màu đen, khẩu trang che hơn phân nửa mặt hắn, hắn nhìn chăm chú một chiếc xe giống xe của hắn đậu bên cạnh, hắn đi tới, gõ một cái vào cửa kính xe.
Không ai trả lời.
Người đàn ông nương theo bóng tối đầu hẻm đi tới, vừa đi vừa sờ phía sau lưng, rút ra một con dao ngắn.
"Thẩm ca cho em số di động đi, lúc nào cần hoa, em sẽ đến mua ở tiệm của anh."
"Cám ơn."
Nghe được tiếng nói chuyện ở đằng trước, gã đàn ông nhanh chóng cất con dao đang cầm, đi thẳng về phía trước.
Lúc này, một luồng gió mạnh quật tới, gã đàn ông nhận ra phía sau có người thì đã muộn, gã vừa quay người đã ăn ngay một đòn cực mạnh, gã kêu thảm một tiếng, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Gã lui về sau hai bước, đầu đầy tiếng ong ong, hai tay ôm mặt, té xuống đất.
Hai tay của gã bị xách lên, "Cạch!" một tiếng, cảm xúc lạnh băng bao quanh cổ tay, gã đột nhiên nhận ra hai tay gã bị tra vào còng.
Gã đàn ông cố gắng mở mắt nhìn người tập kích gã, khi nhìn đến đôi mắt đen như mực, gã lộp bộp trong lòng.
Gã run rẩy nói: "Mày không phải cảnh sát..." Cảnh sát sẽ không có ánh mắt kinh khủng như vậy, tựa như mình là một cái xác trong mắt đối phương.
Thẩm Quyền cầm gậy đánh bóng chày trong tay, hắn quẹt đầu gậy dính máu lên người gã đàn ông, mãi đến lúc quần áo gã nhăn nhúm mới dừng lại.
Thẩm Quyền nói: "Đấy cũng không phải còng cảnh sát, mà là còng tay tình thú, cưng ạ."
Bộ mặt gã kia dại ra, hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Quyền có thể nói câu cợt nhả như vậy.
"Thẩm ca cho em số di động đi, lúc nào cần hoa, em sẽ đến mua ở tiệm của anh."
"Cám ơn."
Xa xa lại vang lên âm thanh lần nữa, gã đàn ông mới biết mình bị tính kế, gã nghiến răng, nghiêm giọng nói: "Mày đã phát hiện tao từ sớm."
Thẩm Quyền ngồi xổm xuống, gật đầu nói: "Ừ, nhưng mà tay lái của mày quá kém, đoạn thu âm kia phát cách ba phút một lần, đây là lần thứ tư rồi."
"Mày không có lời gì cần tao truyền đạt cho người khác sao?" Ý Thẩm Quyền là gã đàn ông có trăn trối gì không.
Gã lập tức luống cuống, đưa tay túm ống quần Thẩm Quyền: "Tha cho tao... Tao chắc chắn sẽ không ra tay với nó nữa."
Gã đàn ông muốn sống nên van xin Thẩm Quyền tha cho gã, nhưng biểu hiện khủng b0 của Thẩm Quyền làm gã sinh tuyệt vọng.
Lúc này, người ngạc nhiên là Thẩm Quyền, hắn dùng gậy vỗ vỗ dưới cằm gã đàn ông, ra hiệu cho gã ngẩng đầu, hắn nhìn thẳng vào gương mặt đầy máu của gã, nói: "Mục tiêu của mày là chú nhóc phóng viên kia?"
Gã đàn ông thành thật trả lời: "Ừ..."
Thẩm Quyền im lặng.
Gã đàn ông tiếp tục xin tha, kết quả Thẩm Quyền tháo còng tay cho gã.
Thẩm Quyền nở một nụ cười có vẻ thân thiện: "Hiểu lầm rồi."
Gã đàn ông: "...?"
Thẩm Quyền đứng lên, nói: "Lực tao dùng không đến mức cho mày không bò dậy được, hay là mày muốn tao đưa mày vào bệnh viện?"
Gã đàn ông không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn vội vàng đứng lên, chạy trốn khỏi người đàn ông như ác ma này.
Sau khi gã đàn ông chạy mất, Thẩm Quyền nhặt lại điện thoại di động để ở đằng xa, hắn xóa đoạn ghi âm, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc.
Lương Chấp à?
Lương Chấp hoàn toàn không biết Thẩm Quyền vừa đỡ một lượt ám sát thay cậu, cũng không biết đối phương còn thả hung thủ chạy mất, cậu vừa về tòa soạn liền bị Lục Nhất Phong gọi qua.
Lục Nhất Phong 46 tuổi, tổng biên tập lâu năm của mục vụ án hình sự, trước khi Lương Chấp vào đây, có nghe ba mẹ kể lúc đối phương còn là phóng viên, ông luôn đi trước một bước, là người nhanh nhất lấy được tin tức, tốc độ thăng chức nhanh như phóng tên lửa, trở thành tổng biên tập trẻ tuổi nhất chỉ trong thời gian ngắn.
Lục Nhất Phong đeo cặp kính tròn, gương mặt nhã nhặn tuấn tú, tự mang theo phong cách của người trí thức, cặp mắt cười có những nếp nhăn nhỏ, ông thả tạp chí trong tay xuống, nói: "Hôm nay đi hiện trường lần đầu tiên, cảm giác thế nào?"
Lương Chấp không bị căng thẳng khi nói chuyện với cấp trên như những người khác, cậu thành thật nói: "Ói hết, thủ đoạn của hung thủ tàn nhẫn quá."
Lục Nhất Phong không hề ngạc nhiên, bình thản nói: "Nếu cháu muốn săn những tin hình sự đặc biệt như thế này, kia chỉ là bắt đầu thôi."
Lương Chấp tò mò hỏi: "Chú Lục, lúc trước chú thấy những thi thể đó thì không sợ sao?"
"Sợ chứ, sao có thể không sợ." Lục Nhất Phong đẩy mắt kiếng lên, nhìn lướt qua máy tính, tiếp tục nói: "Nhưng đây chính là trách nhiệm của chúng ta."
Lương Chấp rất tôn kính Lục Nhất Phong, lúc đầu cậu có nghĩ tới liệu đối phương có thể là nam chính không, nhưng cậu liền loại bỏ sau khi cân nhắc tuổi tác của ông, vả lại đối phương chỉ có quan hệ cá nhân với ba Thẩm, cũng không nhúng tay điều tra vụ án.
Lục Nhất Phong tiếp tục hỏi Lương Chấp tư liệu phỏng vấn, Lương Chấp lược bỏ những gì thấy ở hiện trường, chỉ nói chuyện xảy ra sau khi cùng Thẩm Quang Minh về nhà.
Lục Nhất Phong lắc đầu cười, nói: "Lão Thẩm kia, bị thương còn không nghỉ ngơi."
Lương Chấp biết Lục Nhất Phong cùng ba của thân thể này, và ba của Thẩm Quang Minh là bạn tốt, cậu hỏi: "Chú Lục, hôm nay cháu thấy anh trai của Quang Minh, sao trước kia không nghe bác Thẩm nhắc tới?"
"Thẩm Quyền..." Vẻ mặt của Lục Nhất Phong thay đổi khi nhắc tới đối phương, "Tính cách của nó quái gở, năm đấy nó dùng tiền làm thêm hè thuê nhà ở bên ngoài, thái độ nó rất quyết liệt, không quan lâm lão Thẩm phản đối, cứ dọn ra ngoài, mấy năm nay quan hệ mới hòa hoãn một chút, chú khuyên cháu đừng qua lại quá gần với nó."
"Vâng." Lương Chấp đáp một tiếng, nhưng cậu luôn cảm thấy sự không đơn giản như vậy, ít nhất cậu xem ra thì Thẩm Quyền hoàn toàn không quái gở.
Dáng đẹp trai như vậy sao có thể kêu quái gở? Đó là lạnh lùng cao ngạo!
Lục Nhất Phong dặn dò vài câu rồi để Lương Chấp ra ngoài tiếp tục công việc, sau khi Lương Chấp đi khuất, ông lại đưa mắt nhìn máy tính.
Trang chủ của diễn đàn ông đang xem lấy màu đen làm chủ đạo, có những cánh hoa đỏ bay đẹp mắt, phía trên có một post trôi lơ lửng làm ai cũng chú ý.
Người thi hành: Ám dạ ma đồ
Mục tiêu: Lương Chấp
Ám dạ ma đồ:
[Thất bại, tao thật không ngờ tao sẽ thất bại!
Tao theo dõi nó suốt một tuần, thăm dò thói quen đi lại thường ngày của nó, thế mà hôm nay nó lên xe của một thằng đàn ông lạ mặt, tao còn bị thằng kia đánh một trận!]
Lục Nhất Phong thấy vậy, hỏi ở trong post.
[Mộc Phong: Mục tiêu gặp mày chưa?]
Ám dạ ma đồ nhanh chóng trà lời ông: [Không gặp, lúc lái xe theo dõi thì tao bị thằng kia phát hiện, nó để mục tiêu đi trước, sau đó dụ tao vào con hẻm không người.]
Những người khác nhìn thấy post, sôi nổi đùa rằng sao Ám dạ ma đồ không bị đánh chết, còn lăng quăng ở chỗ này post bài.
Ám dạ ma đồ: [Thằng nào bảo tao còn khỏe! Tao đang nằm bệnh viện chữa thương đây! Bọn mày chờ đi, đợi tao lành nhất định sẽ giết nó lần nữa.]
Lục Nhất Phong giờ mới hiểu tại sao post này được trôi lơ lửng trên đầu, bình thường một khi người thi hành ra tay thất bại, hắn sẽ không có cơ hội thứ hai, nick cũng bị gạch bỏ.
Dù sao chuyện giết người thế này, dù thành công hay thất bại, chỉ cần bị phát hiện thì chỉ có một kết quả - bị bắt xử bắn.
Lục Nhất Phong có chút tò mò, người đàn ông trong miệng Ám dạ ma đồ là ai, Thẩm Quang Minh?
Không, không thể nào, tính tình của Thẩm Quang Minh sao có thể thả kẻ thi hành rời đi.
Vậy cũng chỉ có hắn, khóe miệng Lục Nhất Phong nhếch lên, nụ cười kỳ dị đánh vỡ bộ mặt ôn hòa ông vừa bày ra với Lương Chấp.
Cùng lúc đó, Thẩm Quyền cầm điện thoại di động, đánh hai chữ Lương Chấp vào trang chủ diễn đàn.
Mục tiêu: Lương Chấp
Người thi hành: 5 người
Số lần thất bại: 4
Hắn gặp qua Lương Chấp, cho nên biết rõ ý nghĩa của 4 lần thi hành thất bại là như thế nào.
Không tưởng tượng nổi, người kia rõ ràng nhìn qua không có gì đặc biệt, tại sao có thể tránh thoát ám sát của người thi hành?
Ánh mắt Thẩm Quyền dừng trên tên Lương Chấp thật lâu, con mắt đen như mực hiện lên một tia lạnh lẽo.
Hắn hồi tưởng lại cách Lương Chấp nói chuyện, diện mạo lúc mỉm cười, đối phương khi cười có má lúm đồng tiền rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhìn qua giống như một thanh niên không buồn không lo.
"Thẩm ca, có khách cần giao hàng!"
Tiếng gọi kéo suy nghĩ của Thẩm Quyền lại, hắn bấm gì đó vào trong điện thoại di động, rồi sửa lại vẻ ổn trọng thường ngày trên mặt, đi ra ngoài gói hoa cùng nhân viên.
Mục tiêu: Lương Chấp
Người thi hành: 6 người
Bên kia, Lương Chấp ra khỏi phòng làm việc của Lục Nhất Phong, liền bắt đầu liên lạc với cậu bạn cảnh sát học chung thời đại học, dù sao chú Lục nói Thẩm Quyền và người Thẩm gia có quan hệ không tốt, vậy cậu cũng không thể hỏi thẳng Thẩm Quang Minh, đành bắt đầu tìm hiểu từ người bên ngoài.
Hệ thống nhìn cậu cố gắng hỏi thăm, nó không nhịn được, hỏi: "Tại sao cậu lại hứng thú với Thẩm Quyền như vậy?"
Vẻ mặt Lương Chấp không thay đổi, cau mày nói: "Từ lần đầu tao thấy anh ấy, tao cảm thấy được ảnh không giống với người xung quanh."
Hệ thống bị sự nghiêm túc hiếm gặp của cậu làm hồi hộp: "Sao, sao lại không giống?"
Lương Chấp nói: "Vô cùng đẹp trai, mày không thấy vậy sao?" Nói xong, cậu còn che ngực mình, dáng điệu như thiếu nữ hoài xuân.
"Chờ tao sửa xong cốt truyện, tao sẽ mở ra cuốn tiểu thuyết tình cảm thuộc về riêng tao!"
Hệ thống: "...". Hệ thống có thể xác định, không cần mấy tên sát nhân kia tìm tới cửa, Lương Chấp cũng có thể tự mình đi tìm đường chết.
Tên độc giả nhan khống chết tiệt không biết phải trái!
Lương Chấp có chút bất ngờ, nhìn sơ bề ngoài Thẩm Quyền còn tưởng nghề nghiệp của đối phương là tổng tài công ty, ấn tượng trái ngược này thế mà lại thêm chút ưu khuyết cho khuôn mặt khôi ngô của Thẩm Quyền.
Lương Chấp nói: "Thẩm ca cho em số di động đi, lúc nào cần hoa, em sẽ đến mua ở tiệm của anh."
"Cám ơn." Thẩm Quyền đọc số điện thoại di động.
"Thẩm ca, em là Lương Chấp, lương (梁) trong nhịp cầu (桥梁), chấp (执) trong cố chấp (执着)." Lương Chấp cầm điện thoại lưu số di động của Thẩm Quyền, cậu cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt có chút khác thường của Thẩm Quyền khi hắn nghe tên cậu.
Thẩm Quyền quan sát Lương Chấp thông qua kính chiếu hậu, nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng dời sang chiếc xe phía sau.
Chiếc xe kia đi theo đằng sau rất lâu rồi, Thẩm Quyền đã sớm chú ý, hắn cố tình đi đường vòng, nhưng chiếc xe kia vẫn bám đuôi.
Tay cầm vô lăng siết chặt dần, cảm xúc trên mặt Thẩm Quyền biến mất, tóc mái hơi dài thoáng che lại đôi mắt không có chút tình cảm.
Phải xác định mục đích của đối phương tận mặt.
Thẩm Quyền đạp chân ga.
Lương Chấp lưu xong số di động, vừa định nói gì thì cả người ngả về phía sau do xe tăng tốc, cậu đỡ người ổn định, đưa mắt nhìn cảnh ngoài cửa sổ xe, cậu phát hiện đường đi không phải về tòa soạn.
Cậu giật mình trong lòng, ý thức phòng ngừa nguy hiểm được trui rèn lâu năm làm cậu nắm chặt dây đeo balô.
Xe quẹo trái, quẹo phải, cuối cùng dừng lại, Thẩm Quyền nói: "Xin lỗi, trong tiệm anh có việc gấp, phải chạy qua xem, cậu ra ngoài đón xe khác về đi."
Lương Chấp không nói hai lời, lập tức xuống xe, tránh thật xa bất cứ cái gì khác thường là một trong những cách bảo vệ mạng sống.
Cậu đứng tại chỗ nhìn xe của Thẩm Quyền phóng đi mất hút như tên lửa, trong lòng có chút ngơ ngác: "Hệ thống, tao mới nãy còn tưởng Thẩm Quyền muốn đem tao tới chỗ hẻo lánh rồi giết tao."
Không ngờ hắn lại để cậu xuống giữa đường xá đông đúc.
Hệ thống nói: "Hắn muốn giết cậu thì giết luôn trên xe càng dễ dàng hơn nhiều."
Lương Chấp gãi đầu, cảm thấy buồn cười vì nghi ngờ của mình, cậu nói: "Thôi, làm gì có nhiều sát nhân bi3n thái như thế, huống chi em trai và ba của Thẩm Quyền đều là cảnh sát, dù ảnh quan hệ không tốt với người nhà, chắc tam quan cũng không có vấn đề gì."
Hệ thống không ừ hử gì cả.
Một chiếc xe màu đen dừng lại nơi đầu hẻm, một người đàn ông bước xuống từ trên xe, rõ ràng đang là mùa hè, nhưng hắn mặc áo tay dài, quần dài màu đen, khẩu trang che hơn phân nửa mặt hắn, hắn nhìn chăm chú một chiếc xe giống xe của hắn đậu bên cạnh, hắn đi tới, gõ một cái vào cửa kính xe.
Không ai trả lời.
Người đàn ông nương theo bóng tối đầu hẻm đi tới, vừa đi vừa sờ phía sau lưng, rút ra một con dao ngắn.
"Thẩm ca cho em số di động đi, lúc nào cần hoa, em sẽ đến mua ở tiệm của anh."
"Cám ơn."
Nghe được tiếng nói chuyện ở đằng trước, gã đàn ông nhanh chóng cất con dao đang cầm, đi thẳng về phía trước.
Lúc này, một luồng gió mạnh quật tới, gã đàn ông nhận ra phía sau có người thì đã muộn, gã vừa quay người đã ăn ngay một đòn cực mạnh, gã kêu thảm một tiếng, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Gã lui về sau hai bước, đầu đầy tiếng ong ong, hai tay ôm mặt, té xuống đất.
Hai tay của gã bị xách lên, "Cạch!" một tiếng, cảm xúc lạnh băng bao quanh cổ tay, gã đột nhiên nhận ra hai tay gã bị tra vào còng.
Gã đàn ông cố gắng mở mắt nhìn người tập kích gã, khi nhìn đến đôi mắt đen như mực, gã lộp bộp trong lòng.
Gã run rẩy nói: "Mày không phải cảnh sát..." Cảnh sát sẽ không có ánh mắt kinh khủng như vậy, tựa như mình là một cái xác trong mắt đối phương.
Thẩm Quyền cầm gậy đánh bóng chày trong tay, hắn quẹt đầu gậy dính máu lên người gã đàn ông, mãi đến lúc quần áo gã nhăn nhúm mới dừng lại.
Thẩm Quyền nói: "Đấy cũng không phải còng cảnh sát, mà là còng tay tình thú, cưng ạ."
Bộ mặt gã kia dại ra, hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Quyền có thể nói câu cợt nhả như vậy.
"Thẩm ca cho em số di động đi, lúc nào cần hoa, em sẽ đến mua ở tiệm của anh."
"Cám ơn."
Xa xa lại vang lên âm thanh lần nữa, gã đàn ông mới biết mình bị tính kế, gã nghiến răng, nghiêm giọng nói: "Mày đã phát hiện tao từ sớm."
Thẩm Quyền ngồi xổm xuống, gật đầu nói: "Ừ, nhưng mà tay lái của mày quá kém, đoạn thu âm kia phát cách ba phút một lần, đây là lần thứ tư rồi."
"Mày không có lời gì cần tao truyền đạt cho người khác sao?" Ý Thẩm Quyền là gã đàn ông có trăn trối gì không.
Gã lập tức luống cuống, đưa tay túm ống quần Thẩm Quyền: "Tha cho tao... Tao chắc chắn sẽ không ra tay với nó nữa."
Gã đàn ông muốn sống nên van xin Thẩm Quyền tha cho gã, nhưng biểu hiện khủng b0 của Thẩm Quyền làm gã sinh tuyệt vọng.
Lúc này, người ngạc nhiên là Thẩm Quyền, hắn dùng gậy vỗ vỗ dưới cằm gã đàn ông, ra hiệu cho gã ngẩng đầu, hắn nhìn thẳng vào gương mặt đầy máu của gã, nói: "Mục tiêu của mày là chú nhóc phóng viên kia?"
Gã đàn ông thành thật trả lời: "Ừ..."
Thẩm Quyền im lặng.
Gã đàn ông tiếp tục xin tha, kết quả Thẩm Quyền tháo còng tay cho gã.
Thẩm Quyền nở một nụ cười có vẻ thân thiện: "Hiểu lầm rồi."
Gã đàn ông: "...?"
Thẩm Quyền đứng lên, nói: "Lực tao dùng không đến mức cho mày không bò dậy được, hay là mày muốn tao đưa mày vào bệnh viện?"
Gã đàn ông không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn vội vàng đứng lên, chạy trốn khỏi người đàn ông như ác ma này.
Sau khi gã đàn ông chạy mất, Thẩm Quyền nhặt lại điện thoại di động để ở đằng xa, hắn xóa đoạn ghi âm, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc.
Lương Chấp à?
Lương Chấp hoàn toàn không biết Thẩm Quyền vừa đỡ một lượt ám sát thay cậu, cũng không biết đối phương còn thả hung thủ chạy mất, cậu vừa về tòa soạn liền bị Lục Nhất Phong gọi qua.
Lục Nhất Phong 46 tuổi, tổng biên tập lâu năm của mục vụ án hình sự, trước khi Lương Chấp vào đây, có nghe ba mẹ kể lúc đối phương còn là phóng viên, ông luôn đi trước một bước, là người nhanh nhất lấy được tin tức, tốc độ thăng chức nhanh như phóng tên lửa, trở thành tổng biên tập trẻ tuổi nhất chỉ trong thời gian ngắn.
Lục Nhất Phong đeo cặp kính tròn, gương mặt nhã nhặn tuấn tú, tự mang theo phong cách của người trí thức, cặp mắt cười có những nếp nhăn nhỏ, ông thả tạp chí trong tay xuống, nói: "Hôm nay đi hiện trường lần đầu tiên, cảm giác thế nào?"
Lương Chấp không bị căng thẳng khi nói chuyện với cấp trên như những người khác, cậu thành thật nói: "Ói hết, thủ đoạn của hung thủ tàn nhẫn quá."
Lục Nhất Phong không hề ngạc nhiên, bình thản nói: "Nếu cháu muốn săn những tin hình sự đặc biệt như thế này, kia chỉ là bắt đầu thôi."
Lương Chấp tò mò hỏi: "Chú Lục, lúc trước chú thấy những thi thể đó thì không sợ sao?"
"Sợ chứ, sao có thể không sợ." Lục Nhất Phong đẩy mắt kiếng lên, nhìn lướt qua máy tính, tiếp tục nói: "Nhưng đây chính là trách nhiệm của chúng ta."
Lương Chấp rất tôn kính Lục Nhất Phong, lúc đầu cậu có nghĩ tới liệu đối phương có thể là nam chính không, nhưng cậu liền loại bỏ sau khi cân nhắc tuổi tác của ông, vả lại đối phương chỉ có quan hệ cá nhân với ba Thẩm, cũng không nhúng tay điều tra vụ án.
Lục Nhất Phong tiếp tục hỏi Lương Chấp tư liệu phỏng vấn, Lương Chấp lược bỏ những gì thấy ở hiện trường, chỉ nói chuyện xảy ra sau khi cùng Thẩm Quang Minh về nhà.
Lục Nhất Phong lắc đầu cười, nói: "Lão Thẩm kia, bị thương còn không nghỉ ngơi."
Lương Chấp biết Lục Nhất Phong cùng ba của thân thể này, và ba của Thẩm Quang Minh là bạn tốt, cậu hỏi: "Chú Lục, hôm nay cháu thấy anh trai của Quang Minh, sao trước kia không nghe bác Thẩm nhắc tới?"
"Thẩm Quyền..." Vẻ mặt của Lục Nhất Phong thay đổi khi nhắc tới đối phương, "Tính cách của nó quái gở, năm đấy nó dùng tiền làm thêm hè thuê nhà ở bên ngoài, thái độ nó rất quyết liệt, không quan lâm lão Thẩm phản đối, cứ dọn ra ngoài, mấy năm nay quan hệ mới hòa hoãn một chút, chú khuyên cháu đừng qua lại quá gần với nó."
"Vâng." Lương Chấp đáp một tiếng, nhưng cậu luôn cảm thấy sự không đơn giản như vậy, ít nhất cậu xem ra thì Thẩm Quyền hoàn toàn không quái gở.
Dáng đẹp trai như vậy sao có thể kêu quái gở? Đó là lạnh lùng cao ngạo!
Lục Nhất Phong dặn dò vài câu rồi để Lương Chấp ra ngoài tiếp tục công việc, sau khi Lương Chấp đi khuất, ông lại đưa mắt nhìn máy tính.
Trang chủ của diễn đàn ông đang xem lấy màu đen làm chủ đạo, có những cánh hoa đỏ bay đẹp mắt, phía trên có một post trôi lơ lửng làm ai cũng chú ý.
Người thi hành: Ám dạ ma đồ
Mục tiêu: Lương Chấp
Ám dạ ma đồ:
[Thất bại, tao thật không ngờ tao sẽ thất bại!
Tao theo dõi nó suốt một tuần, thăm dò thói quen đi lại thường ngày của nó, thế mà hôm nay nó lên xe của một thằng đàn ông lạ mặt, tao còn bị thằng kia đánh một trận!]
Lục Nhất Phong thấy vậy, hỏi ở trong post.
[Mộc Phong: Mục tiêu gặp mày chưa?]
Ám dạ ma đồ nhanh chóng trà lời ông: [Không gặp, lúc lái xe theo dõi thì tao bị thằng kia phát hiện, nó để mục tiêu đi trước, sau đó dụ tao vào con hẻm không người.]
Những người khác nhìn thấy post, sôi nổi đùa rằng sao Ám dạ ma đồ không bị đánh chết, còn lăng quăng ở chỗ này post bài.
Ám dạ ma đồ: [Thằng nào bảo tao còn khỏe! Tao đang nằm bệnh viện chữa thương đây! Bọn mày chờ đi, đợi tao lành nhất định sẽ giết nó lần nữa.]
Lục Nhất Phong giờ mới hiểu tại sao post này được trôi lơ lửng trên đầu, bình thường một khi người thi hành ra tay thất bại, hắn sẽ không có cơ hội thứ hai, nick cũng bị gạch bỏ.
Dù sao chuyện giết người thế này, dù thành công hay thất bại, chỉ cần bị phát hiện thì chỉ có một kết quả - bị bắt xử bắn.
Lục Nhất Phong có chút tò mò, người đàn ông trong miệng Ám dạ ma đồ là ai, Thẩm Quang Minh?
Không, không thể nào, tính tình của Thẩm Quang Minh sao có thể thả kẻ thi hành rời đi.
Vậy cũng chỉ có hắn, khóe miệng Lục Nhất Phong nhếch lên, nụ cười kỳ dị đánh vỡ bộ mặt ôn hòa ông vừa bày ra với Lương Chấp.
Cùng lúc đó, Thẩm Quyền cầm điện thoại di động, đánh hai chữ Lương Chấp vào trang chủ diễn đàn.
Mục tiêu: Lương Chấp
Người thi hành: 5 người
Số lần thất bại: 4
Hắn gặp qua Lương Chấp, cho nên biết rõ ý nghĩa của 4 lần thi hành thất bại là như thế nào.
Không tưởng tượng nổi, người kia rõ ràng nhìn qua không có gì đặc biệt, tại sao có thể tránh thoát ám sát của người thi hành?
Ánh mắt Thẩm Quyền dừng trên tên Lương Chấp thật lâu, con mắt đen như mực hiện lên một tia lạnh lẽo.
Hắn hồi tưởng lại cách Lương Chấp nói chuyện, diện mạo lúc mỉm cười, đối phương khi cười có má lúm đồng tiền rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhìn qua giống như một thanh niên không buồn không lo.
"Thẩm ca, có khách cần giao hàng!"
Tiếng gọi kéo suy nghĩ của Thẩm Quyền lại, hắn bấm gì đó vào trong điện thoại di động, rồi sửa lại vẻ ổn trọng thường ngày trên mặt, đi ra ngoài gói hoa cùng nhân viên.
Mục tiêu: Lương Chấp
Người thi hành: 6 người
Bên kia, Lương Chấp ra khỏi phòng làm việc của Lục Nhất Phong, liền bắt đầu liên lạc với cậu bạn cảnh sát học chung thời đại học, dù sao chú Lục nói Thẩm Quyền và người Thẩm gia có quan hệ không tốt, vậy cậu cũng không thể hỏi thẳng Thẩm Quang Minh, đành bắt đầu tìm hiểu từ người bên ngoài.
Hệ thống nhìn cậu cố gắng hỏi thăm, nó không nhịn được, hỏi: "Tại sao cậu lại hứng thú với Thẩm Quyền như vậy?"
Vẻ mặt Lương Chấp không thay đổi, cau mày nói: "Từ lần đầu tao thấy anh ấy, tao cảm thấy được ảnh không giống với người xung quanh."
Hệ thống bị sự nghiêm túc hiếm gặp của cậu làm hồi hộp: "Sao, sao lại không giống?"
Lương Chấp nói: "Vô cùng đẹp trai, mày không thấy vậy sao?" Nói xong, cậu còn che ngực mình, dáng điệu như thiếu nữ hoài xuân.
"Chờ tao sửa xong cốt truyện, tao sẽ mở ra cuốn tiểu thuyết tình cảm thuộc về riêng tao!"
Hệ thống: "...". Hệ thống có thể xác định, không cần mấy tên sát nhân kia tìm tới cửa, Lương Chấp cũng có thể tự mình đi tìm đường chết.
Tên độc giả nhan khống chết tiệt không biết phải trái!