Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện - Trang 2
Chương 21
Sau khi Triệu Thủ vào biệt thự, nụ cười ác ý vẫn treo trên mặt, xe van và biệt thự đều do người đàn ông tự xưng đồng bạn cho gã, gã rất vừa lòng với việc này.
Gã vỗ vỗ mặt Mục Dư Tâm, nói: "Không ngờ phải không? Mày cho rằng bên cạnh có người là có thể mặc kệ tao?"
Mục Dư Tâm quay mặt đi, chỉ để gã nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mím chặt, cô mở miệng: "Anh muốn thế nào?"
"Tao muốn thế nào?" Vẻ mặt Triệu Thủ dữ tợn, gã túm tóc Mục Dư Tâm, mặc kệ cô giãy dụa, ép cô tiến vào một gian phòng ngủ, quăng thẳng cô lên giường.
Mục Dư Tâm muốn đứng dậy nhưng bị Triệu Thủ ngăn lại, hai tay cô bị nắm, kéo l3n đỉnh đầu.
Triệu Thủ kéo khẩu trang trên mặt xuống, Mục Dư Tâm lập tức hít mạnh một hơi.
"Ha ha." Gương mặt chi chít nốt đỏ của Triệu Thủ đặc biệt khủng b0, tiếng cười của gã mang theo âm u sởn tóc gáy, gã đưa tay vu0t ve khuôn mặt Mục Dư Tâm, "Mày sợ cái gì, tất cả không phải nhờ mày tặng sao?"
"Không chỉ mỗi mình tao, còn có những thằng khác, bọn tao lúc đó đối xử với mày không tốt sao? Thương đến tận trong xương tủy." Tay Triệu Thủ lần xuống, bóp lấy cổ cô, giọng điệu hung ác: "Mày lại hồi báo ân nhân của mày như vậy!"
Mục Dư Tâm cảm giác bàn tay ở trên cổ bóp chặt hơn, nhưng cô không giãy dụa, bởi vì Triệu Thủ sẽ không để cô chết nhẹ nhàng như vậy.
Quả nhiên, Triệu Thủ nhanh chóng buông tay, gã nhếch môi, nói: "Muốn chết? Không dễ dàng như vậy được, chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể ở trong này chơi từ từ."
Nói xong, hắn bắt đầu xé rách quần áo Mục Dư Tâm, lúc này, đối phương có chút hoảng sợ, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm gì?"
"Cục cưng ở cùng với anh đi, đợi cưng bị bệnh rồi, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục nhé? Những thằng khác đã ở đó chờ cưng rồi." Triệu Thủ nói.
Cúc áo ngực Mục Dư Tâm bị giựt ra, để lộ một mảng da lớn trắng ngần cùng hình dạng tròn trịa đẹp mắt, đôi mắt Triệu Thủ mờ đi vì h4m muốn, gã nói: "Cưng càng lớn càng xinh đẹp......"
"Bỏ tôi ra!" Hai tay Mục Dư Tâm bị nắm, chỉ có hai chân vô lực đá lung tung.
Lương Chấp và Thẩm Quyền cẩn thận đi về phía biệt thự, người trước quan sát bốn phía, cảnh vật chung quanh cực kỳ im lặng làm cậu thở chậm lại theo bản năng.
"Cạch." Thẩm Quyền mở cửa, quay đầu nói với Lương Chấp: "Cửa không khóa."
"Tên bắt cóc này quá bất cẩn." Lương Chấp không nghĩ nhiều, cậu xoay ba lô ra trước người, mở khóa kéo ra: "Thẩm ca, em cho anh cái này phòng thân."
Thẩm Quyền xua tay nói: "Không cần, cậu giữ lại mà bảo vệ mình."
Lương Chấp cũng không ép, dù sao thân hình Thẩm Quyền cao lớn như vậy, lâm trận mà bên ngoài vẫn biểu hiện bình tĩnh tự tin, nói vậy chắc có thân thủ hơn người.
Tuy nói hai người trộm đi vào, không bằng nói hai người thật ra cứ băng băng đi tới, dù sao cả hai cũng không được huấn luyện, Lương Chấp nhìn trái nhìn phải, trong lòng giật mình.
Biệt thự to như vậy thật sự không có ai? Xem ra tên bắt cóc Mục Dư Tâm gây án một mình.
Lúc này, bọn họ đều nghe được tiếng kêu cứu truyền từ lầu hai, Lương Chấp và Thẩm Quyền liếc nhau, bước nhẹ nhàng lên lầu hai.
Lương Chấp thật cẩn thận ló đầu ra nhìn, kết quả liền thấy Mục Dư Tâm bị gã đàn ông đè dưới thân.
Đờ mờ! Lương Chấp đang chuẩn bị lấy gậy chích điện ra xông lên, ai ngờ Thẩm Quyền còn nhanh hơn.
"Bỏ em ấy ra!" Thẩm Quyền hét lớn một tiếng, thành công làm cho Triệu Thủ ngừng động tác
Nhưng tiếng hét cũng làm Triệu Thủ có đề phòng, gã lăn người qua bên phải, tránh thoát nắm đấm của Thẩm Quyền, rồi nhanh chóng đứng dậy dùng chân đạp mạnh vào bụng Thẩm Quyền.
Thẩm Quyền té trên mặt đất, đầu vừa lúc đập vào chân bàn bên cạnh, lập tức nằm ngất tại chỗ.
Lương Chấp/Hệ thống: "Vờ lờ!"
Nhưng vờ lờ của hai người hoàn toàn mang ý nghĩa khác nhau, Lương Chấp thật sự không nghĩ rằng Thẩm Quyền nhìn qua trâu bò như vậy, kết quả đã bị đánh ngã.
Về sau nhất định phải kéo Thẩm Quyền đi luyện thân thủ, cứ để tiếp tục như thế là không được.
Lương Chấp vọt lên, cậu vì đối phó với sát nhân mà luyện thân thủ, giờ khắc này dùng hết các chiêu trên người Triệu Thủ, hai người cuốn vào cùng một chỗ.
Lương Chấp xác định Triệu Thủ không có vũ khí, tìm cơ hội rút cây chích điện ra.
"A!" Triệu Thủ bị giật điện, thân mình tê rần, quỳ rạp xuống đất.
Lương Chấp thấy Triệu Thủ mất khả năng phản kích, cậu xoay người đi lấy ba lô, bên trong có dây thừng có thể dùng để trói gã lại.
Lúc này, cậu nghe thấy tiếng rên, quay đầu lại nhìn, thấy Mục Dư Tâm đang cầm một cái đèn bàn trong tay, trên đấy dính máu, còn Triệu Thủ dính đòn thì từ từ nhắm hai mắt, sống chết không rõ.
Lương Chấp vội vàng tiến lên dò hơi thở của đối phương, có khí, cậu thở một hơi nhẹ nhõm, nếu thừa dịp gi3t ch3t tên này lúc gã không có khả năng chống cự, Mục Dư Tâm sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Nửa người trên của Mục Dự Tâm cơ hồ tr4n trụi, Lương Chấp cũng không nói nổi lời quở trách nào, cậu cầm chiếc chăn hơi bên giường đưa cho Mục Dư Tâm, quay đầu không nhìn cô, nói: "Em trước lấy chăn che người lại đã."
Mục Dư Tâm dùng chăn che thân thể mình lại, cô nhìn chằm chằm Triệu Thủ dưới mặt đất, hỏi: "Gã đã chết chưa?"
"Đáng tiếc là chưa chết." Lương Chấp thấy Triệu Thủ như vậy, cũng không cần lấy dây trói lại, cậu chạy qua xem Thẩm Quyền một chút, người cũng không có việc gì, cũng không biết bao giờ mới tỉnh.
Hầy, Lương Chấp thở nhẹ một tiếng, cậu định gửi địa chỉ nơi này cho Thẩm Quang Minh, nhưng lấy di động ra mới phát hiện chỗ này tín hiệu không tốt, phải ra khỏi cửa phòng mới có chút tín hiệu.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, không cần nghĩ cũng biết là Mục Dư Tâm, Lương Chấp không quay đầu lại, vừa gõ địa chỉ vừa nói: "Em yên tâm, cảnh sát sẽ tới rất nhanh."
"Vậy thì em phải nhanh tay mới được."
"Cái gì?" Lương Chấp ngẩn ra, một chiếc khăn tay bịt mạnh lên mũi miệng cậu, mùi gay mũi vừa hít vào một hơi đã làm não bắt đầu choáng váng.
Mục Dư Tâm đỡ lấy Lương Chấp, vẻ mặt thỏa mãn trước giờ chưa từng có, nửa thân trên của cô để trần, tóc dài khó lắm mới che được bộ nguc.
Cô kéo Lương Chấp hôn mê đến một căn phòng ở phía cuối, mở cửa ra, mùi hoa phả vào mặt, trong phòng còn thắp một cây nến để chiếu sáng, trên giường bày đầy hoa bách hợp.
Lương Chấp được đặt lên giường, dáng ngủ của cậu cùng hoa bách hợp xung quanh không hề cho cảm giác mâu thuẫn.
Mục Dư Tâm ngồi trên người cậu, nếu không phải do cô cầm trên tay một sợi dây thừng mảnh, cảnh này nhìn qua không khác gì mở đầu của phim người lớn.
Cô quấn dây thừng quanh cổ Lương Chấp, vì hưng phấn nên trên mặt nổi lên ửng hồng, cảnh này chính là ước mơ tha thiết của cô từ trước đến nay.
Tất cả đều đi theo kế hoạch của cô, Triệu Thủ trở thành con dê thế tội giết người cho cô, sau đó cô sẽ xuất hiện với thân phận bạn gái Lương Chấp, tìm cơ hội lại mang thi thể Lương Chấp đi.
Cô sờ hai má ấm áp của Lương Chấp, ngẩn ngơ nghĩ, đây là lần cuối cùng cảm nhận được ấm áp.
Cô nắm chặt hai đầu dây thừng, đang chuẩn bị siết, một cơn tê dại truyền từ phía sau đến.
Ý thức của cô đứt quãng, cơ thể ngã trên người Lương Chấp.
Thẩm Quyền đứng bên giường, hắn cầm trong tay gậy chích điện Lương Chấp để lại, xác nhận Mục Dư Tâm đã ngất xỉu, hắn lạnh lùng xô cô xuống giường.
Hắn nhìn kỹ Lương Chấp, mày nhăn lại, hắn rất ghét mấy thứ làm màu này của Mục Dư Tâm, xung quanh còn bay đầy mùi hoa ghê tởm.
Gi3t ch3t Lương Chấp trong hoàn cảnh này --- Thẩm Quyền mới nghĩ đã thấy hít thở không thông.
Gã vỗ vỗ mặt Mục Dư Tâm, nói: "Không ngờ phải không? Mày cho rằng bên cạnh có người là có thể mặc kệ tao?"
Mục Dư Tâm quay mặt đi, chỉ để gã nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mím chặt, cô mở miệng: "Anh muốn thế nào?"
"Tao muốn thế nào?" Vẻ mặt Triệu Thủ dữ tợn, gã túm tóc Mục Dư Tâm, mặc kệ cô giãy dụa, ép cô tiến vào một gian phòng ngủ, quăng thẳng cô lên giường.
Mục Dư Tâm muốn đứng dậy nhưng bị Triệu Thủ ngăn lại, hai tay cô bị nắm, kéo l3n đỉnh đầu.
Triệu Thủ kéo khẩu trang trên mặt xuống, Mục Dư Tâm lập tức hít mạnh một hơi.
"Ha ha." Gương mặt chi chít nốt đỏ của Triệu Thủ đặc biệt khủng b0, tiếng cười của gã mang theo âm u sởn tóc gáy, gã đưa tay vu0t ve khuôn mặt Mục Dư Tâm, "Mày sợ cái gì, tất cả không phải nhờ mày tặng sao?"
"Không chỉ mỗi mình tao, còn có những thằng khác, bọn tao lúc đó đối xử với mày không tốt sao? Thương đến tận trong xương tủy." Tay Triệu Thủ lần xuống, bóp lấy cổ cô, giọng điệu hung ác: "Mày lại hồi báo ân nhân của mày như vậy!"
Mục Dư Tâm cảm giác bàn tay ở trên cổ bóp chặt hơn, nhưng cô không giãy dụa, bởi vì Triệu Thủ sẽ không để cô chết nhẹ nhàng như vậy.
Quả nhiên, Triệu Thủ nhanh chóng buông tay, gã nhếch môi, nói: "Muốn chết? Không dễ dàng như vậy được, chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể ở trong này chơi từ từ."
Nói xong, hắn bắt đầu xé rách quần áo Mục Dư Tâm, lúc này, đối phương có chút hoảng sợ, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm gì?"
"Cục cưng ở cùng với anh đi, đợi cưng bị bệnh rồi, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục nhé? Những thằng khác đã ở đó chờ cưng rồi." Triệu Thủ nói.
Cúc áo ngực Mục Dư Tâm bị giựt ra, để lộ một mảng da lớn trắng ngần cùng hình dạng tròn trịa đẹp mắt, đôi mắt Triệu Thủ mờ đi vì h4m muốn, gã nói: "Cưng càng lớn càng xinh đẹp......"
"Bỏ tôi ra!" Hai tay Mục Dư Tâm bị nắm, chỉ có hai chân vô lực đá lung tung.
Lương Chấp và Thẩm Quyền cẩn thận đi về phía biệt thự, người trước quan sát bốn phía, cảnh vật chung quanh cực kỳ im lặng làm cậu thở chậm lại theo bản năng.
"Cạch." Thẩm Quyền mở cửa, quay đầu nói với Lương Chấp: "Cửa không khóa."
"Tên bắt cóc này quá bất cẩn." Lương Chấp không nghĩ nhiều, cậu xoay ba lô ra trước người, mở khóa kéo ra: "Thẩm ca, em cho anh cái này phòng thân."
Thẩm Quyền xua tay nói: "Không cần, cậu giữ lại mà bảo vệ mình."
Lương Chấp cũng không ép, dù sao thân hình Thẩm Quyền cao lớn như vậy, lâm trận mà bên ngoài vẫn biểu hiện bình tĩnh tự tin, nói vậy chắc có thân thủ hơn người.
Tuy nói hai người trộm đi vào, không bằng nói hai người thật ra cứ băng băng đi tới, dù sao cả hai cũng không được huấn luyện, Lương Chấp nhìn trái nhìn phải, trong lòng giật mình.
Biệt thự to như vậy thật sự không có ai? Xem ra tên bắt cóc Mục Dư Tâm gây án một mình.
Lúc này, bọn họ đều nghe được tiếng kêu cứu truyền từ lầu hai, Lương Chấp và Thẩm Quyền liếc nhau, bước nhẹ nhàng lên lầu hai.
Lương Chấp thật cẩn thận ló đầu ra nhìn, kết quả liền thấy Mục Dư Tâm bị gã đàn ông đè dưới thân.
Đờ mờ! Lương Chấp đang chuẩn bị lấy gậy chích điện ra xông lên, ai ngờ Thẩm Quyền còn nhanh hơn.
"Bỏ em ấy ra!" Thẩm Quyền hét lớn một tiếng, thành công làm cho Triệu Thủ ngừng động tác
Nhưng tiếng hét cũng làm Triệu Thủ có đề phòng, gã lăn người qua bên phải, tránh thoát nắm đấm của Thẩm Quyền, rồi nhanh chóng đứng dậy dùng chân đạp mạnh vào bụng Thẩm Quyền.
Thẩm Quyền té trên mặt đất, đầu vừa lúc đập vào chân bàn bên cạnh, lập tức nằm ngất tại chỗ.
Lương Chấp/Hệ thống: "Vờ lờ!"
Nhưng vờ lờ của hai người hoàn toàn mang ý nghĩa khác nhau, Lương Chấp thật sự không nghĩ rằng Thẩm Quyền nhìn qua trâu bò như vậy, kết quả đã bị đánh ngã.
Về sau nhất định phải kéo Thẩm Quyền đi luyện thân thủ, cứ để tiếp tục như thế là không được.
Lương Chấp vọt lên, cậu vì đối phó với sát nhân mà luyện thân thủ, giờ khắc này dùng hết các chiêu trên người Triệu Thủ, hai người cuốn vào cùng một chỗ.
Lương Chấp xác định Triệu Thủ không có vũ khí, tìm cơ hội rút cây chích điện ra.
"A!" Triệu Thủ bị giật điện, thân mình tê rần, quỳ rạp xuống đất.
Lương Chấp thấy Triệu Thủ mất khả năng phản kích, cậu xoay người đi lấy ba lô, bên trong có dây thừng có thể dùng để trói gã lại.
Lúc này, cậu nghe thấy tiếng rên, quay đầu lại nhìn, thấy Mục Dư Tâm đang cầm một cái đèn bàn trong tay, trên đấy dính máu, còn Triệu Thủ dính đòn thì từ từ nhắm hai mắt, sống chết không rõ.
Lương Chấp vội vàng tiến lên dò hơi thở của đối phương, có khí, cậu thở một hơi nhẹ nhõm, nếu thừa dịp gi3t ch3t tên này lúc gã không có khả năng chống cự, Mục Dư Tâm sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Nửa người trên của Mục Dự Tâm cơ hồ tr4n trụi, Lương Chấp cũng không nói nổi lời quở trách nào, cậu cầm chiếc chăn hơi bên giường đưa cho Mục Dư Tâm, quay đầu không nhìn cô, nói: "Em trước lấy chăn che người lại đã."
Mục Dư Tâm dùng chăn che thân thể mình lại, cô nhìn chằm chằm Triệu Thủ dưới mặt đất, hỏi: "Gã đã chết chưa?"
"Đáng tiếc là chưa chết." Lương Chấp thấy Triệu Thủ như vậy, cũng không cần lấy dây trói lại, cậu chạy qua xem Thẩm Quyền một chút, người cũng không có việc gì, cũng không biết bao giờ mới tỉnh.
Hầy, Lương Chấp thở nhẹ một tiếng, cậu định gửi địa chỉ nơi này cho Thẩm Quang Minh, nhưng lấy di động ra mới phát hiện chỗ này tín hiệu không tốt, phải ra khỏi cửa phòng mới có chút tín hiệu.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, không cần nghĩ cũng biết là Mục Dư Tâm, Lương Chấp không quay đầu lại, vừa gõ địa chỉ vừa nói: "Em yên tâm, cảnh sát sẽ tới rất nhanh."
"Vậy thì em phải nhanh tay mới được."
"Cái gì?" Lương Chấp ngẩn ra, một chiếc khăn tay bịt mạnh lên mũi miệng cậu, mùi gay mũi vừa hít vào một hơi đã làm não bắt đầu choáng váng.
Mục Dư Tâm đỡ lấy Lương Chấp, vẻ mặt thỏa mãn trước giờ chưa từng có, nửa thân trên của cô để trần, tóc dài khó lắm mới che được bộ nguc.
Cô kéo Lương Chấp hôn mê đến một căn phòng ở phía cuối, mở cửa ra, mùi hoa phả vào mặt, trong phòng còn thắp một cây nến để chiếu sáng, trên giường bày đầy hoa bách hợp.
Lương Chấp được đặt lên giường, dáng ngủ của cậu cùng hoa bách hợp xung quanh không hề cho cảm giác mâu thuẫn.
Mục Dư Tâm ngồi trên người cậu, nếu không phải do cô cầm trên tay một sợi dây thừng mảnh, cảnh này nhìn qua không khác gì mở đầu của phim người lớn.
Cô quấn dây thừng quanh cổ Lương Chấp, vì hưng phấn nên trên mặt nổi lên ửng hồng, cảnh này chính là ước mơ tha thiết của cô từ trước đến nay.
Tất cả đều đi theo kế hoạch của cô, Triệu Thủ trở thành con dê thế tội giết người cho cô, sau đó cô sẽ xuất hiện với thân phận bạn gái Lương Chấp, tìm cơ hội lại mang thi thể Lương Chấp đi.
Cô sờ hai má ấm áp của Lương Chấp, ngẩn ngơ nghĩ, đây là lần cuối cùng cảm nhận được ấm áp.
Cô nắm chặt hai đầu dây thừng, đang chuẩn bị siết, một cơn tê dại truyền từ phía sau đến.
Ý thức của cô đứt quãng, cơ thể ngã trên người Lương Chấp.
Thẩm Quyền đứng bên giường, hắn cầm trong tay gậy chích điện Lương Chấp để lại, xác nhận Mục Dư Tâm đã ngất xỉu, hắn lạnh lùng xô cô xuống giường.
Hắn nhìn kỹ Lương Chấp, mày nhăn lại, hắn rất ghét mấy thứ làm màu này của Mục Dư Tâm, xung quanh còn bay đầy mùi hoa ghê tởm.
Gi3t ch3t Lương Chấp trong hoàn cảnh này --- Thẩm Quyền mới nghĩ đã thấy hít thở không thông.