Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 57
Học cách yêu
Người kia ôm nàng không một chút phòng bị, một bộ dáng mặc chàng ngắt lấy. Ngay cả lời nói và hành động cũng đều không e dè, hoàn toàn tự nhiên.
Có lẽ vì không hiểu sự đời, nên mới có thể dõng dạc mà nói giống như nói chuyện ăn cơm uống nước bình thường vậy.
Sao mà nàng lại gặp phải cô nương như này đây?
Vân Thư Trần nhắm mắt đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, khẽ thở dài một hơi, giữ nguyên tư thế đó. Nàng nhìn ánh treo lên cửa sổ, rồi lại chuyển xuống, cuối cùng là một đêm mất ngủ.
Tới tuổi này, ngẫu nhiên có một chút rung động như vậy cũng bình thường. Chính là... có chút đột ngột. Vân Thư Trần tỉnh táo suy nghĩ, cũng không nhất định là hướng đến nàng, có phải không?
Nàng từ trước đến nay đều có thói quen như thế, nếu có sự việc gì vượt ra khỏi sự tính toán của mình, nàng sẽ nghiền ngẫm thật sâu ở trong lòng. Kể từ đó, luôn tính trước hơn trăm bước, suy nghĩ chu toàn, tránh cho nảy sinh ra rắc rối sau này.
Ngày hôm sau, Khanh Chu Tuyết hiếm khi ngủ nướng, mà sư tôn lại dậy sớm một cách khác thường. Nàng nhắm mắt sờ soạng bên cạnh một cái, chỉ sờ được đệm chăn còn hơi ấm.
Nàng hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều, thần thanh khí sảng. Thân thể hôm qua có điểm hơi khác thường, dường như có chút giống với thoại bản mà nàng đọc trước kia. Có điều đã bị Vân Thư Trần tịch thu rồi, mà trước đó Khanh Chu Tuyết tận lực kiềm chế không nhớ lại, bây giờ cố gắng lục tìm trong ký ức phủ đầy bụi bặm mà mãi không tìm ra được.
Trên thực tế thì những thoại bản mà Khanh Chu Tuyết xem qua, trong mắt của nàng đã là tương đối táo bạo. Nhưng nếu so với những thoại bản hạ lưu hơn, thì cách dùng từ của nó vẫn được gọi là tương đối uyển chuyển kín đáo. Cho nên nàng cũng không thể từ trong đó mà hiểu rõ được toàn bộ quá trình đến cùng là phải làm như nào.
Nàng ngồi ở trên giường nghĩ ngợi, cuối cùng là vẫn chưa rõ tại sao bản thân ngày hôm qua lại có những cảm giác xa lạ như vậy.
Nàng mặc quần áo vào, đi ra khỏi cửa phòng, nhìn xung quanh cũng không thấy được bóng dáng thướt tha quen thuộc. Thế là nàng đi đến diễn võ trường, huấn luyện đã bị trì hoãn mấy ngày nay do chuyến đi, hôm nay cũng nên bắt đầu lại.
Tới được diễn võ trường, phát hiện ra các sư tỷ sư muội của nàng vẫn chưa huấn luyện, mà đang bận rộn an bài cho nhưng nạn dân lưu vong.
Bạch Tô sư tỷ dẫn theo các đệ tử khác của Dược Phong, ở trên diễn võ trường rộng lớn chiếm cứ một chỗ, dựng lều, chạy tới chạy lui để trị bệnh cứu người.
Một bên khác thì Lâm Tầm Chân đang nhíu chặt lông mày, bút trong tay viết xuống vài nét, lại ngẩng đầu lên nhìn sang diễn võ trường, "Không đúng, đã nói là chỉ cho sáu ngàn người, hiện tại đã vượt chỉ tiêu hơn một ngàn. Sao họ lại cho phép vào như vậy?"
Trần Liên Thanh có chút bất đắc dĩ, "Mới vừa khi nãy kết giới khai mở, những bách tính này đều chen chúc chui vào. Ta cùng Tiêu Hồng sư huynh, cùng với những đệ tử khác của Kiếm Các cũng động thủ nhưng khó mà ngăn cản. Lại còn phải cố kỵ không thể gây tổn thương cho họ, có khả năng là đã không cẩn thận mà cho vào hơi nhiều."
"Ngươi không cẩn thận như vậy, ta lấy chỗ nào mà an bài cho họ?" Lâm Tầm Chân vò đầu bứt tóc nhìn về phía diễn võ trường. Từ khi Vân Thư Trần sửa chữa, nơi này đã mở rộng rất nhiều, nhưng giờ phút này lại bị nạn dân như bầy kiến vây chật ních, lại vẫn phải chia ra một chỗ cho bên Dược Phong.
Ở bên trong đầu người chằng chịt, một thân ảnh mặc đồ sáng màu nhìn rất bắt mắt, nàng tới lui qua lại phát cho bách tính những lệnh bài đánh số. Thật vất vả mới phát xong hết, kết quả sau khi nhìn lại vẫn còn thấy cả một đống người, Nguyễn Minh Châu hướng về Lâm Tầm Chân ở phía xa, vận nội lực kêu lên. "Này --- lệnh bài không đủ, còn cái khác không?"
"Không thì... ai không có lệnh bài lại gửi trả về." Trần Liên Thanh ở một bên thấp giọng thở dài, "Chưởng môn chỉ cho số lượng có sáu ngàn, chúng ta là đệ tử, tuân theo quy củ là tốt rồi."
Lâm Tầm Chân cũng đang cân nhắc đến, có điều nàng nghĩ sâu xa hơn một chút. Nếu như cho bọn hắn hi vọng rồi lại để bọn hắn tuyệt vọng, bách tính chưa lĩnh được lệnh bài rất có khả năng vò đã mẻ không sợ rơi, dẫn phát bạo động lên, kết quả sẽ thật sự thảm họa, như vậy thì làm cách nào mà giải trình với chưởng môn?
Tiêu Hồng lấy cọng cỏ đang ngậm trong miệng xuống nói, "Ta thấy hình như phòng cấm túc ở sau núi của chưởng môn còn trống phải không? Cứ dứt khoát đem mấy tên xui xẻo đang chép kinh trong đó tống ra ngoài, vượt qua đoạn thời gian này đã."
Trần Liên Thanh khinh bỉ nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ra cách này là để bản thân ngày sau không phải chép kinh sao?"
Mặc dù biện pháp của Tiêu Hông có hơi hoang đường, nhưng dường như nó lại là một tia sáng lóe lên, khơi dậy ý tưởng cho Lâm Tầm Chân. Đôi mắt nàng sáng lên. "Lúc trước Vân trưởng lão hạ lệnh khai thác linh khoáng, vẫn còn lưu lại những cái hố dùng để làm động phủ và kho lưu trữ, hiện tại vẫn chưa bắt đầu sử dụng. Lựa ra một vài cái, nhét một ngàn người vào cũng không đến mức quá khó."
Đã phân phối người đi lấy thêm lệnh bài, Nguyễn Minh Châu tạm thời không phải phát nữa. Vừa lia mắt qua thì thấy Khanh Chu Tuyết, nhướng mày nói, "A... ngươi trở về từ lúc nào? Chờ một chút nữa cùng ta phát lệnh bài."
Khanh Chu Tuyết đứng thật lâu ở một bên, nhìn tình cảnh này như có điều suy nghĩ, "Những người này... làm sao mà lại thành như vậy?"
"Bên ngoài đang có chiến tranh, khả năng là còn bị mất mùa nữa." Nguyễn Minh Châu nói, "... Ngươi nhìn tiểu nha đầu kia đi, toàn thân chỉ còn da bọc xương, thật đáng thương."
Tiểu nha đầu kia đang bước đi, bỗng nhiên từ từ khụy xuống, cái đầu to quá cỡ so với thân thể bé bỏng gầy yếu nện xuống mặt đất.
Nguyễn Minh Châu bị dọa giật mình, đệ tử của Dược Phong ở bên cạnh phát hiện, vội vàng ôm nàng lên mang vào trong lều.
Nhưng chỉ một lát sau, Bạch Tô vén rèm bước ra, thở dài. Sau lưng có người khiêng ra một cỗ thi thể nhỏ, nhìn còn muốn nhẹ hơn tấm vải trắng che phủ ở trên.
"Còn có thể cứu được mà." Nguyễn Minh Châu không thể tin được mà nắm chặt cổ tay của Bạch Tô, "Vì sao lại không cứu?"
Bạch Tô nhìn ánh mắt tha thiết của sư muội, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác áy náy, "Ta..."
Không kịp đợi nàng nói xong, đầu mày của Nguyễn Minh Châu chau lại, móc từ trong túi ra một viên đan dược bọc linh khí, muốn nhét vào miệng đứa bé kia. Tuy nhiên lại bị cánh tay của Khanh Chu Tuyết ngăn lại, "Ta nhớ kỹ trong môn quy có viết, người tu đạo đã đoạn tuyệt với trần duyên, không được dùng bất cứ pháp thuật hay linh dược nào trực tiếp can thiệp vào số mệnh của phàm nhân, nếu không sẽ bị thiên khiển*."
(Thiên khiển: Bị trời khiển trách.)
"Đúng là như vậy." Bạch Tô khẽ nói, "Chúng ta tới đây cứu người, không được dùng pháp lực, chỉ giống như là những đại phu trên trần thế, nhiều khi cũng đành tuân theo ý trời."
Thí dụ như đứa bé kia, chỉ còn chút hơi tàn, cho dù có đút chút nước canh, cũng không còn khí lực mà nuốt xuống.
Nguyễn Minh Châu nắm trong tay viên đan được, bị Khanh Chu Tuyết một mực ngăn trở. Nàng ngây người tại chỗ, nhìn miếng vải trắng kia bị người khiêng đi.
"Nếu là thân bằng hảo hữu ngã xuống, thì phải làm sao?" Đôi con ngươi màu hổ phách kia híp lại, tỏ vẻ không hiểu, "Thành tiên rồi, thì những chuyện như vậy cũng không thể quản sao?"
Khanh Chu Tuyết nhớ lại những lời đã đọc, trả lời, "Không thể."
"Đây là lần đầu tiên ta phát hiện ra rằng làm thần tiên trên chín cõi trời mây, cũng không thể tùy tâm sở dục được. Thì ra là chẳng có nghĩa lý gì." Nàng im lặng thật lâu, sau đó cất linh đan vào.
Nghe thấy câu này, Khanh Chu Tuyết cũng không nói gì thêm, chậm rãi nhíu mày.
***
Bắt đầu từ câu nói kia, Khanh Chu Tuyết cũng lần đầu tiên phát hiện được, mình là một người khuyết thiếu cảm xúc.
Không có hận quyết tiệt, không yêu nhiệt liệt. Yêu hận tình thù, đều như bị một lớp nước u mê ngăn chặn lại. Nàng thấy người chết, chứng kiến nhân sinh đau khổ, cũng chỉ vẻn vẹn là đứng xem, trong lòng không gợn lên nổi một ngọn sóng cảm xúc nào.
Câu nói của Nguyễn Minh Châu đã khiến nàng phải suy ngẫm.
Nếu là thân bằng hảo hữu chết đi, nàng sẽ như thế nào?
Phụ thân của nàng cũng từng đột tử trước mắt nàng, khi đó nàng mới tám tuổi, hốc mắt cũng chỉ đỏ lên một chút, trong lòng cũng không thực sự cảm thấy đau đớn, không có nỗi buồn ly biệt, chỉ có buồn bã và hoang mang --- cảm xúc như vậy, đối với ơn sinh thành dưỡng dục tám năm mà nói thì thật lạnh lùng, đến mức có thể gọi là bạc bẽo.
Cả đời này của nàng, dường như luôn cố gắng ghi nhớ từng quy tắc, thí dụ như có ân phải báo đáp, cùng đồng môn sống chung hài hòa, tránh làm phiền đến người khác. Nếu là người xung quanh nàng qua đời, hoặc là rời đi, tóm lại là biến mất trong nhân sinh của nàng --- thì nàng sẽ lập tức chú ý lên sự vật khác như con thuyền trôi theo dòng nước, không mảy may suy nghĩ về việc đó nữa, như thể là chưa từng tồn tại.
Ngay từ đầu lúc gặp được Vân Thư Trần, nàng cũng chỉ là vì báo ân mà quan tâm sư tôn.
Chỉ có điều trong lúc vô tình mà đã hình thành thói quen, sau lại dần dần bị thu hút. Hiện tại còn sinh ra sự khao khát vô hình, dường như mọi thứ khi sống chung với nàng, chầm chậm mà hiện ra bức tranh cuộc sống, những hỉ nộ ái ố hiếm hoi của nàng bởi vì nhìn thấy Vân Thư Trần mà mỗi lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên hiểu ra nguyên do bản thân từ nhỏ vì sao mà thích quấn quýt sư tôn --- chẳng hiểu tại sao, ở vào thời khắc nhìn thấy sư tôn, nàng mới có thể sống động giống như con người.
"Hôm nay ngươi lại làm sao vậy?"
Vân Thư Trần thấy đồ nhi nhà mình từ khi trở về liền bắt đầu nhìn chằm chằm ao nước, giống như là đang vừa phải chịu một đả kích nào đó. Nàng không khỏi đi qua, đụng đụng vào thái dương của nàng.
Khanh Chu Tuyết lấy lại tinh thần, "... Hôm nay đã đi phát lệnh bài nửa ngày."
"Ta hỏi ngươi đó." Vân Thư Trần liếc nhìn vào trong ao, trêu ghẹo, "Nước này lại đẹp vậy sao, đáng giá để ngươi nhìn chăm chú cả nửa canh giờ rồi."
Khanh Chu Tuyết ngước mắt nhìn nàng, dưới ánh tà dương, đầu mày khóe mắt của sư tôn vẫn đầy dịu dàng.
Nếu như nàng biết được ta trời sinh tính tình lạnh lùng... Liệu nàng còn có thể đối đãi với ta tốt như vậy, sẽ không ghét bỏ ta chứ?
Suy nghĩ như vậy chợt đánh úp vào tâm trí của nàng, khiến dũng khí mất đi rất nhiều, như sợi chỉ bị rút ra.
Vân Thư Trần không biết tại sao nàng lại đột nhiên sa sút tinh thần, khẽ vuốt nhẹ đỉnh đầu của nàng, "Gần đây sao lại đa sầu đa cảm như vậy."
Sự đụng chạm như này thật sự có hiệu quả trấn an rất tốt, Khanh Chu Tuyết hơi ngửa đầu, để cho đôi bàn tay kia vuốt ve má của mình, sau đó nhắm mắt lại.
Vân Thư Trần sững sờ, dáng vẻ của Khanh Chu Tuyết lúc này khiến nàng hồi tưởng lại về cái đêm tối tăm và nhớp nháp kia, tư thế đồ nhi quấn chặt lấy chân của nàng.
Bầu không khi lập thức thay đổi, nàng hơi co ngón tay vào, muốn bỏ xuống. Khanh Chu Tuyết lại phủ tay lên mu bàn tay của nàng mà hỏi, "Sư tôn, yêu là cảm giác như nào?"
Yêu? Là tình bạn, tình mẫu tử, hay là... ?
Đây là lần đàu tiên đồ nhi đề cập đến vấn đề này.
Ngón tay Vân Thư Trần vô ý vuốt ve khuôn mặt của nàng, chân mày cau lại. Suy nghĩ của nàng đã chạy loạn lên, không phải là suy nghĩ cách để giải đáp cho nghi hoặc của đồ nhi, mà là tìm tòi nghiên cứu lý do vì sao nàng lại hỏi về vấn đề này.
Khanh Chu Tuyết không phải là người thích nói chuyện phiếm, hầu hết thời điểm, cho dù là với Vân Thư Trần thì nàng cũng sẽ im lặng không nói gì. Chắc chắn không phải là chỉ vô ý hỏi.
Chẳng lẽ nàng đã động lòng với ai đó rồi sao?
Là ai đây? Tiểu đồ nhi của nàng không giỏi giao thiệp, những người quen thuộc có thể đếm trên đầu ngón tay.
Dù cho tâm tư của Vân Thư Trần cẩn thận, nhưng khi chuyện xảy đến với mình, nàng luôn có cảm giác như đang lọt vào sương mù, quen suy đoán những kết quả trái với mong muốn của mình. Nàng nhớ lại sự khác thường của đồ nhi vào hôm qua.
Nghĩ kỹ lại, chợt nhớ đến một người, không khỏi tâm tư rối bời, cố nén sự không vui để suy nghĩ tiếp, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Ánh mắt nàng khẽ chuyển, nhìn ra ngoài trời đầy hoa đỏ rực rỡ, lần đầu tiên cảm thấy chói mắt đến khó chịu.
Có vẻ như mọi thứ chưa bắt đầu, đã sớm kết thúc.