Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 13: Lửa và Băng
Khanh Chu Tuyết chịu đựng mùi tanh trong miệng, đưa tay lau đi vết máu ở khoé miệng.
Mặc dù bị bất ngờ trúng chiêu, nhưng cũng nhờ vào chiêu thức khi nãy mà nàng đã thay đổi được thế cờ, dẫn đến chiến thắng vào phút cuối. Vừa rồi linh lực của hắn đột nhiên tăng vọt là vì bản năng tự hộ thân của mình, linh lực bên trong không tự giác nâng lên nhằm bảo vệ bản thân, nào ngờ không kiểm soát được dẫn đến bộc phát. Giờ phút này đan điền của hắn đã trống rỗng, nên hắn cũng không còn chút sức nào để tiếp tục trận đấu.
Quả nhiên, không lâu sau hắn từ từ khuỵ xuống, đầu gối vừa chạm đất cả người liền đổ luôn về phía trước, như núi lở ầm ầm tạo tiếng vang.
Vài phút sau, hắn cũng chưa có dấu hiệu bò dậy được.
"Khanh Chu Tuyết thắng."
Người phụ trách theo dõi và ghi chép là Lâm Tầm Chân sư tỷ, nàng cao giọng tuyên bố. Nàng lấy ra tập lưu trữ rồi đánh chọn vào tên của nàng.
Còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Khanh Chu Tuyết lại rút ra được một thẻ bài, cũng đúng là quá may mắn, trên thẻ bài đề hai chữ 'Luân không'.
Cùng lúc đó Nguyễn Minh Châu cũng ngoi lên được tốp ba đầu bảng, rồi nàng lại giành chiến thắng trong gang tấc trước đối thủ còn lại.
Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài, cuối cùng là vẫn phải cùng nàng đánh một trận.
- --
Hai người lúc này so ra cũng không ai khá hơn ai. Khanh Chu Tuyết khoé miệng máu vẫn còn đang rỉ ra, bị nội thương nặng; trong khi Nguyễn Minh Châu thì toàn thân áo bào đỏ thẩm bị cắt đến không còn được một chỗ lành lặn, thần sắc mỏi mệt.
Nàng lê chân khó khăn bước lên võ đài, tay kéo theo thanh trường đao, miệng thở hổn hển, chửi thêm vài câu, rồi nhìn qua Khanh Chu Tuyết cười cười, "Vị trí đầu bảng phải dành cho kẻ đủ bản lĩnh, ta sẽ không nhường ngươi, ngươi cũng không cần nhường ta. Chúng ta chưa từng tỉ thí qua, nay vừa đúng lúc, hãy làm một trận hết sức xem ai hơn ai."
"Sư tỷ, đắc tội!"
Vừa nói xong, đại đao trong tay nàng liền chém xuống, cả sàn đấu lập tức bị bao phủ bởi hoả diễm nóng rực.
Nàng là Đan Hoả linh căn, cũng là ngàn dặm hiếm có khó tìm thiên chi kiêu nữ.
Đối với Khanh Chu Tuyết mà nói, đây đã là trời định, lửa cùng băng vốn là khắc tinh. Ngọn lửa đỏ rực bao phủ xung quanh khiến cả võ đài bị đốt nóng lên, làm băng sương không cách nào ngưng tụ được; nàng vừa tạo ra được một khối đã lập tức tan chảy thành dòng nước rồi bốc hơi biến mất đi.
Trong tình cảnh đó, Nguyễn Minh Châu càng như cá gặp nước. Nàng dùng lực bổ xuống mấy nhát đao, mỗi nhát đều vô cùng chuẩn xác. Khanh Chu Tuyết giương kiếm đón đỡ, lực chém quá mạnh khiến chân không khỏi lùi lại vài bước. Nàng không cách nào phòng thủ, đành chuyển qua lấy công làm thủ, tạo băng kết trên đầu mũi kiếm rồi hướng vào ngực Nguyễn Minh Châu mà đâm tới.
Nguyễn Minh Châu lập tức thu đao lại, âm thanh đao kiếm va vào nhau tạo ra tiếng vang chói tai.
Lớp băng ngưng tụ trên kiếm của Khanh Chu Tuyết vừa chạm vào ngọn lửa bao bọc trên thanh đao của Nguyễn Minh Châu liền tan ra thành nước.
Nàng bất ngờ vung kiếm kéo qua một đường, nương vào hơi nước đang bốc hơi mà lập thành băng ngưng tụ giữa không trung. Băng gặp hơi nóng lập tức tan ra thành nước đổ xuống, dập luôn hết hơn nửa đám lửa bên dưới.
"Hai bên ngang tài, không phân được cao thấp." Chưởng môn cười cười, nhìn về phía Vân Thư Trần cùng Liễu Tầm Cần với ánh mắt đầy hoài niệm, "Hai người các ngươi năm đó cũng tại võ đài này, không ai nhường ai, đánh như có chết cũng không chịu thua, nào như là ngươi sống thì ta chết... Cuối cùng sư tôn phải kêu ngừng, cho người dùng cáng khiêng hai ngươi xuống."
Liễu Tầm Cần nhướng mày, "Vân Thư Trần vốn không được như ta, là do bản thân nàng ta cứ bướng bỉnh."
Vân Thư Trần đảo mắt, ngón tay mơn trớn ống tay áo, "Nếu như không phải hắn kêu dừng, ngươi hôm nay cũng không có khẩu khí này mà ngồi đó làm trưởng lão."
"Được rồi, được rồi." Nhắc đến chuyện năm đó làm bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, Chưởng môn vội nghiêm túc chuyển đề tài, "Tập trung theo dõi nào."
Đao kiếm liên tục chém vào nhau, vừa tách ra được sau một chiêu Nguyễn Minh Châu liền đưa hai ngón tay lên môi, huýt một tiếng lớn. Trên bầu trời liền truyền đến một tiếng kêu đáp lại, hai con kim điêu khổng lồ từ nơi xa giang cánh bay đến.
"Đây có được coi là phạm quy không?"
Chưởng môn trầm tư một lát, lắc đầu, "Chỉ nói là không được sử dụng linh sủng, nhưng hai con kia đều là phàm điêu, nên cũng không tính là phạm quy."
Hai chú kim điêu cũng không thể làm tổn thương gì đến Khanh Chu Tuyết, nhưng chúng cứ vây quanh quấy nhiễu nàng liên tục nên cũng rất phiền toái, khiến nàng trong lúc nhất thời tránh không được nhiều nhát khí lực chém ra từ thanh đao của Nguyễn Minh Châu. Trên bộ trang phục trắng của nàng nhanh chóng bị cắt vài nhát, nhiều chỗ bắt đầu thấm ra một chút máu đỏ tươi.
Khanh Chu Tuyết đột nhiên dừng lại, như thể để mặc cho Nguyễn Minh Châu chém lên vai mình.
Nguyễn Minh Châu tính tình khá nóng vội, nhưng không có nghĩa nàng là một kẻ ngốc. Làm sao có người cứ thế chờ chết? Nàng nhất thời kinh động thu lại mấy phần lực, đáng tiếc đã không còn kịp. Từ mặt đất nhô lên một tảng băng lớn, nhanh chóng tóm gọn lưỡi đao của nàng vào bên trong, tường băng vững chải khiến nàng không cách nào rút đao ra được.
Khanh Chu Tuyết nhân cơ hội đối phương còn đang dở tay, lập tức phóng lên trên không chém một nhát. Hai chú kim điêu trong lúc nhất thời còn chưa kịp lượn tránh, chẳng mấy chốc lông vũ cùng máu tươi bay tung toé trên bầu trời, không lâu sau đó hai thân chim rơi xuống cái oạch trước mặt chủ nhân của chúng.
Nhìn hai chú chim đông thành băng trước mặt khiến Nguyễn Minh Châu bỗng cảm thấy thương tiếc cực kì. Cắn môi dưới, nàng rút mạnh đao làm vỡ nát cả khối băng, rồi bổ mạnh xuống. Lưỡi đao mang theo hoả diễm đỏ rực như có thêm sự tức giận của nàng làm ngọn lửa cháy càng mạnh hơn, nhát này bổ xuống lực đạo như muốn tách ra cả thiên địa.
Khoảng cách quá gần, một đao này là không thể tránh khỏi.
Khanh Chu Tuyết liền vào thế, hạ thấp trọng tâm, dồn hết linh lực vào trong thanh gươm trên tay, tạo ra một lớp băng lạnh giá bao quanh lưỡi kiếm. Nàng dùng toàn lực để nghênh tiếp một đao này của Nguyễn Minh Châu
Lửa và băng, khoảnh khắc hai bên va vào nhau khiến võ đài như muốn nứt đôi. Lực xung đột quá lớn tạo ra một tiếng nổ đinh tai, khiến cả đấu trường trong chớp mắt liền bị bao phủ bởi lớp khói bụi mịt mù, làm biến mất luôn hai thí sinh ở trong đó.
Nhất thời cả hội trường cả kinh, hai thí sinh chỉ là Trúc Cơ mà đánh nhau đến khiến cả Độ Kiếp kỳ lão cũng phải cao hứng.
Mọi người nhao nhao nhìn không chớp mắt vào màn khói dày đặc bên dưới, nôn nao chờ đợi nó tản ra để thấy được kẻ nào còn đứng vững, kẻ đó đích thị là thủ khoa của năm nay.
Màn khói dần tiêu tán, để lại thân ảnh của cả hai thí sinh.
Các nàng vẫn chưa ai chịu ngã xuống.
Chỉ là sau nhát chém đó, Nguyễn Minh Châu đao gãy thành hai đoạn, Khanh Chu Tuyết kiếm cũng đã bể nát, rơi trên mặt đất, hoá thành bột phấn.
Nguyễn Minh Châu phản ứng có phần nhanh hơn, nàng tuy không còn vũ khí nhưng vẫn muốn tiếp tục tranh tài, liền một tay nắm chặt cổ áo Khanh Chu Tuyết. Khanh Chu Tuyết lập tức dùng lực ấn xuống tay của nàng, trong lúc nhất thời ghìm cả hai thân người cùng thấp xuống.
Nguyễn Minh Châu thân bị kéo xuống liền dùng chân gạt qua chân của nàng, khiến Khanh Chu Tuyết mất thăng bằng ngã qua một bên, nhưng nàng trong lúc ngã xuống vẫn không an phận mà kéo theo Nguyễn Minh Châu cùng ngã với mình. Hai người vặn vẹo nằm trên mặt đất, tuy nhiên Nguyễn Minh Châu lại có vẻ có kinh nghiệm với cận chiến tay chân như thế này hơn. Nàng như một chú rắn linh hoạt mà không kém phần hung mãnh, nhanh chóng vòng ra sau khoá chặt cổ Khanh Chu Tuyết, tay ghì thật chặt, ra sức siết để nàng ngạt thở.
Khanh Chu Tuyết trong tư thế bị khoá cổ liền co lại khuỷu tay, hướng vào phần bụng yếu ớt của Nguyễn Minh Châu mà dùng sức huých liên tục vào. Nguyễn Minh Châu mới vừa rồi giao tranh đến gãy cả đao cũng đã bị nội thương, nay bị đánh chõ liên tục vào ngay chỗ ấy khiến nàng đau đến toàn thân run rẩy, miệng không ngừng rỉ ra máu tươi, thế nhưng là nàng dẫu có đau đến cắn rách cả môi vẫn không chịu buông tay.
Đến hơn hai phút sau, Khanh Chu Tuyết cũng đã không còn sức giãy giụa để đứng được lên, nàng sắp ngất mất đi; Nguyễn Minh Châu cũng không khá khẩm hơn gì, trên mặt đất từng ụ từng ụ đều là máu của nàng.
Vân Thư Trần chau mày, các vị trưởng lão khác tựa hồ cũng bắt đầu cảm thấy trận đấu này có chút tàn bạo, không còn như trận đấu thường diễn ra giữa các tu sĩ nữa. Một vài vị còn không dám nhìn thẳng vào hai thí sinh bên dưới.
"Nếu như không tiếp tục được nữa thì có thể nhận thua." Phụ trách giám sát trận đấu lần này là Lâm Tầm Chân sư tỷ, nàng lên tiếng nhắc nhở hai người.
Khanh Chu Tuyết cơ hồ nghe không được lời nàng vừa nói nữa, do bị siết cổ, thiếu dưỡng khí nên ý thức của nàng đã dần dần mơ hồ, giờ phút này cơ thể nàng chỉ chuyển động theo quán tính mà không ngừng giãy giụa, đánh chõ vào cơ thể đối phương.
Lần đầu đối mặt với sinh tử, cũng là tại Nhất Mộng Nhai khi đó nhảy xuống.
Tu luyện mười năm nay cũng chỉ vì một ngày này. Nàng đọc sách không dám lười biếng, luyện kiếm không dám lười biếng. Ngay cả mùa đông giá rét, tuyết phủ bao kín cả Hạc Y Phong, chôn đến hết nửa chân nàng, nàng cũng không dám chểnh mảng việc tu luyện. Ngày ngày qua đi đều như thế, mỗi năm trôi qua đều như thế; ngay cả chưởng môn cũng đã nói, tiểu hài tử, không cần phải khổ cực tu luyện đến như vậy.
Thế nhưng nàng vẫn luôn nhớ kĩ cảm giác khi bị Tiêu sư huynh dùng chỉ có vài chiêu mà đánh bại mình hôm ấy, rồi lại còn phiền đến đích thân Vân trưởng lão phải qua Chưởng môn một chuyến để nói chuyện.
Đệ tử đầu tiên của Vân trưởng lão, không thể kém hơn so với của Chưởng môn.
Mọi người đều cố gắng giành lấy vị trí này, nàng cũng tuyệt nhiên không thể để nó cho kẻ khác.
Nàng vận hết phần công lực ít ỏi còn sót lại của mình, dồn xuống chân đạp mạnh xuống đất một cái, xoay mạnh người nhằm đưa cả hai lăn về phía vòng ngoài. Nguyễn Minh Châu lúc này vẫn đang bám lấy phía sau nàng, với tư thế này chắc chắn nàng ta sẽ là người đầu tiên ra khỏi vòng.
Với tình huống như vậy, Nguyễn Minh Châu giờ phút này cũng hữu khí vô lực. Nửa thân dưới nàng lúc này đã không còn cảm giác, nên nàng đành để mặc người quăng mình xuống đất. Nàng biết được ý đồ của Khanh Chu Tuyết, đáng tiếc nàng đã bất lực ngăn cản, đành dốc hết sức siết chặt cổ nàng ta hơn, với hi vọng nàng ta sẽ là người bỏ cuộc trước.
Trận chiến này đánh vô cùng ác liệt đến cả những giây phút cuối cùng, vượt ngoài sự trông đợi của tất cả người xem. Thắng bại lúc này duy nhất chỉ còn dựa vào ý chí của hai đối thủ. Khanh Chu Tuyết cứ như vậy liều mạng lăn ra, từng chút từng chút một, đến khi lưng Nguyễn Minh Châu vừa chạm ra vòng ngoài nàng cũng vừa ngừng thở.
Nguyễn Minh Châu đã mất quá nhiều máu, không biết hôn mê tự lúc nào, thân người nàng vừa ra khỏi vạch ngoài tay cũng tự giác buông lỏng.
Khanh Chu Tuyết lúc này hai mắt đã nhắm nghiền, nàng mơ hồ nghe được tiếng hò reo inh ỏi của cả hội trường, sau đó ý thức nàng cũng dần dần mất đi.
Khi tỉnh lại nàng lại thấy mình đang nằm ở Linh Tố Phong. Nàng đối với sự bày trí nơi đây đã vô cùng quen thuộc.
Khanh Chu Tuyết nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy một thân bao toàn vải trắng Nguyễn Minh Châu. Nàng ta có vẻ đã tỉnh lại trước nàng, mới đầu còn nhìn nàng với ánh mắt hung ác một chút, sau đó lại khó khăn giương lên khoé môi, hướng nàng cười cười.
Sau khi cười xong, nàng tức giận bất bình, nói, "Ngươi đền ta điêu!"
Khanh Chu Tuyết quay đầu đi, nhắm mắt dưỡng thần.
"Hai người các ngươi đánh nhau đều đến muốn mất mạng, không biết để làm gì? Cũng may các ngươi đều ở Trúc cơ kỳ, gân cốt đứt gãy nhìn doạ người như thế nhưng thật ra cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng." Bạch Tô sư tỷ tiến đến, thay hai nàng đổi thuốc, rồi nhìn Khanh Chu Tuyết, không khỏi thở dài nói, "Nhất là ngươi, Khanh sư muội, ngươi thử nghĩ xem mình nằm đây bao nhiêu lần rồi?"
Khanh Chu Tuyết ho khan một tiếng, "Nghi lễ thu đồ đã kết thúc a?"
"Đợt đầu tiên đã kết thúc. Chờ hai người các ngươi có thể bước xuống giường đi lại, sẽ lại bắt đầu đợt thứ hai."
"Vân trưởng lão..."
"Gọi ta là cái gì?" Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến. Vân Thư Trần chầm chậm từ cửa bước vào.
Bạch Tô sửng sốt, "Vân sư thúc, người đến đây từ khi nào?"
"Nghi thức đã kết thúc, có chút rảnh rỗi nên ta cũng muốn đến xem qua hai tên tiểu bối không biết quý mạng này đang thế nào." Vân Thư Trần khẽ cười, rồi ấm giọng nói, "Bạch Tô, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng." Bạch Tô sư tỷ vừa thay thuốc xong liền đem đồ vật thu thập gọn gàng, rồi nhanh chóng lui ra ngoài, trước khi rời đi còn cẩn thận khép cửa lại.
Nguyễn Minh Châu lúc này dù vẫn còn chưa động đậy được, nhưng ánh mắt của nàng không khỏi sáng rực lên, nàng giãy giụa thổ lộ, "Vân trưởng lão, ta rất thích ngươi! Ngươi thu ta làm đồ đệ thì tốt biết bao?"
Khanh Chu Tuyết vừa nghe mém chút phun ra một ngụm máu.
"Thật không?"
Vân Thư Trần ánh mắt vẫn đang trên người Khanh Chu Tuyết, buông một câu, "Ngươi cũng chưa từng tiếp xúc với ta, làm sao có thể biết có thích hay không?"
"Nguyễn Minh Châu, linh căn của ngươi tốt nhất là đi theo Chung trưởng lão. Hắn chuyên về các loại binh khí, nhất là đại đao." Vân Thư Trần thu hồi ánh mắt, nhìn qua phía Nguyễn Minh Châu, mỉm cười.
"Được rồi được rồi." Nguyễn Minh Châu lầm bầm, "Trưởng lão vừa đến liền cứ nhìn Khanh sư tỷ. Nàng ta cũng có thích hợp đi theo trưởng lão đâu. Ta không thích ngươi nữa, ngươi bất công cực kì, lỡ có theo ngươi sau này ta cũng sẽ bị khi dễ."
Vân Thư Trần chỉ cười một tiếng, cũng không đáp lời.
"A!" Nguyễn Minh Châu như sực nhớ ra, "Bên Chung trưởng lão có nhiều mỹ nhân không?"
Vân Thư Trần sững sờ, "Ân?"
Khanh Chu Tuyết không nghe nổi nữa, liền nhẹ giọng nói, "Nguyễn Minh Châu, vết thương ngươi còn chưa lành, nói ít lại vài câu, nghỉ ngơi thôi."
Khanh Chu Tuyết ngủ lại chỗ này một đêm. Nhờ ơn Liễu trưởng lão mà nàng khôi phục khá nhanh chóng, đã có thể tự bước xuống giường và đi lại được. Nguyễn Minh Châu thì vẫn đang miên man suy tư, tự hỏi liệu bên phía Chung trưởng lão có nhiều mỹ nhân không, mang theo một bụng tâm tình mà chìm vào giấc ngủ say.