Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư - Hồng Diệp Nguyệt Thượng
Chương 40: Nhưng tôi cũng chẳng muốn hôn người khác mà.
Edit: thauyn22 tại App Watt.pad.
Chu Hành Nghiên nhận ra mình thật ngu xuẩn, đi hỏi loại vấn đề này với Vân tiểu thiếu gia ngốc nghếch, rõ ràng tự mình làm mình không thoải mái.
Anh cúi đầu, ngửi hơi thở thuộc về đối phương, sau đó tham lam mà ở trên chiếc cổ mịn màng thanh tú kia khẽ cắn một cái.
Cắn cắn, lại biến thành hôn hôn.
Cổ Vân Niệm phát ngứa, cánh tay đặt trên eo cũng bắt đầu lộn xộn, chọc cho cậu càng ngứa ngáy, hô hấp dồn dập, hỏi anh: "Sao anh đột nhiên lại hôn tôi."
"Bởi vì thích, rất thích."
Nam nhân chôn mặt vào bên gáy nặng nề đáp.
Cậu bị quấn lấy có chút rầu rĩ, nhịn không được thở dài: "Anh còn dính người hơn cả ba tôi." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Ba còn chưa từng giống anh thế này."
Chu Hành Nghiên cắn vành tai cậu, hỏi cậu: "Vậy bé cưng không muốn ở cùng anh, mà thích ở bên cạnh ba ba hơn sao?"
Cậu quyết đoán lắc đầu: "Tôi thích ở bên cạnh anh hơn, tôi không phải là con nít nữa, vì sao còn cần dính lấy baba. Tôi đã trưởng thành rồi."
Chu Hành Nghiên khẽ cười một tiếng bên tay cậu, nghe câu "Thích" này, trong lòng nóng lên, dường như lẩm bẩm tự nói với chính mình: "Niệm Niệm khi nào mới có thể lại lớn thêm một chút đây?"
"Tôi đã là người lớn rồi nha," Vân Niệm có chút sốt ruột, chủ động ôm anh, hôn hôn bờ môi anh, nóng lòng chứng minh lời nói của mình, "Anh xem tôi đã biết hôn môi rồi này."
Với kinh nghiệm sống hạn hẹp của cậu, hôn môi là việc chỉ người lớn mới làm, hôn môi chứng tỏ là người lớn rồi.
Cậu dùng cách thức ngây ngô vụng về nhất hôn Chu Hành Nghiên, giống như chó con mèo con không muốn xa rời chủ nhân, tha thiết chân thành mà trong sáng.
Ngọn lửa trong lòng Chu Hành Nghiên càng bùng lớn hơn, ép buộc mình cái gì cũng không làm, chỉ là việc chịu đựng khát vọng trả ngược về, đã làm tiêu hao gần hết sức mạnh tinh thần.
Anh muốn, xa hơn thế nữa, anh tham lam không muốn chỉ kết thúc ở đây, thiếu niên đơn thuần như một trang giấy trắng, dù là cơ thể, hay là trái tim, đều nên khắc thật sâu dấu vết của anh, trở thành báu vật độc nhất vô nhị của anh, không để kẻ khác thèm muốn.
Nhưng dục vọng nguyên thủy xấu xí đáng sợ giống động vật này, chỉ sợ một khi được phóng thích, sẽ làm tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé không rành thế sự bị dọa cho khiếp sợ.
Vân Niệm cảm giác thân thể đang ôm mình có chút cứng đờ, buông tay ra, có điểm không vui, khó hiểu nhìn vào mặt đối phương: "Anh không thích tôi hôn anh sao?"
Cậu nghĩ, nếu Chu Hành Nghiên dám nói phải, vậy thì sau này cậu sẽ không để Chu Hành Nghiên hôn cậu nữa, dựa vào cái gì chỉ có Chu Hành Nghiên mới được động tay động chân hôn cậu, còn cậu hôn ngược lại thì không được.
Chu Hành Nghiên thấy cậu muốn tiến vào tư thế phát giận, trong lòng buồn cười, ôm lấy vòng eo thon thả một lần nữa ôm người vào lồng ngực, hôn lên, sợ dọa người chạy mất, Chu Hành Nghiên hôn rất cẩn thận, dịu dàng mà chuyên chú.
Vân Niệm bị hôn đến choáng váng, vẫn nhớ vấn đề vừa rồi, bắt lấy tay áo anh: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Chu Hành Nghiên khẽ vuốt vài sợi tóc vươn trên má cậu, nhìn thật sâu vào mắt cậu trả lời: "Sao lại không thích, anh là của em, em muốn hôn bao lâu thì có thể hôn bấy lâu."
Vân Niệm nghe được đáp án hài lòng, không dây dưa nữa, quay đầu nhìn bóng đêm bên ngoài, nói: "Vậy mau trở về đi."
Nói xong, chuẩn bị ngồi trở lại vị trí của mình, chờ Chu Hành Nghiên khởi động xe.
Chu Hành Nghiên lại vẫn như cũ ôm cậu trong lòng, nửa thật nửa đùa nói: "Chỉ là ngoại trừ anh ra, em không được hôn người khác, bằng không anh thật sự sẽ tức giận."
Vân Niệm nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể nghĩ ra dáng vẻ Chu Hành Nghiên tức giận là như thế nào, đối với lời cảnh cáo cuối cùng không cho là đúng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Nhưng tôi cũng chẳng muốn hôn người khác mà."
Chu Hành Nghiên cầm lòng không đậu mà càng ôm chặt cậu, tiếng nói trầm thấp, "Anh biết mà, Niệm Niệm là đứa trẻ ngoan nhất."
Lồng ngực anh dán sát sau lưng Vân Niệm, mang theo một tia rung động, Vân Niệm không hiểu vì sao anh bỗng nhiên lại nói mình ngoan, giờ phúc này lại không thấy rõ biểu tình của anh, dùng giọng điệu cầu khẩn nói: "Vậy anh đừng để ba đến đón tôi về, được không."
Chu Hành Nghiên không ngờ Vân Niệm vẫn đang lo lắng vấn đề này, vùi đầu bên gáy cậu, khẽ cười.
Vân Niệm có chút lo lắng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của đối phương.
Chu Hành Nghiên yên lặng nhìn cậu trong chốc lát, trong ánh mắt chờ đợi của cậu cuối cùng cũng gật đầu, nói được, đương nhiên được, Niệm Niệm đã là người lớn rồi mà.
Vân Niệm lập tức cảm thấy mình càng thích Chu Hành Nghiên hơn. Có Chu Hành Nghiên ở đây, mọi chuyện đều sẽ phát triển theo hướng mong muốn, quan trọng nhất chính là, Chu Hành Nghiên là người đầu tiên thừa nhận mình đã là người lớn rồi.
Năm mới, cuộc sống rời xa Vân gia cũng không làm Vân Niệm cảm thấy không thích ứng được, có lẽ là do có Chu Hành Nghiên bên cạnh, Vân tiểu thiếu gia không có cơ hội trải nghiệm cái gì gọi là đau khổ khi phải xa gia đình.
Chu Hành Nghiên ngoại trừ càng dính người hơn, đại đa số thời gian vẫn rất nghe lời cậu, sẽ không giống Vân Mạnh Tề luôn bên tai lải nhải không ngừng, cũng sẽ không giống Diệp Phỉ Vân xụ mặt phê bình mình, sẽ giành ra thời gian chơi với cậu, đáp ứng mọi yêu cầu của cậu.
Dù có gây rối đến đâu cũng không bao giờ tức giận, Chu Hành Nghiên chính là một "em trai" càng ngày càng vừa ý Vân tiểu thiếu gia.
Tương tự như thế, Chu Hành Nghiên cũng không cảm thấy vị tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé này khó hầu hạ, khó ứng phó, Vân Niệm đối với việc xã giao không có quá nhiều nhu cầu, chỉ là thỉnh thoảng thích xem náo nhiệt, tính tình có chút nóng nảy, nhưng tới nhanh đi cũng nhanh, thích đưa ra một số yêu cầu ngẫu hứng, nhưng cũng không cố chấp.
Chỉ cần nghe theo, chiều chuộng, dỗ dành sẽ là thiên thần vui vè nhất, hiểu chuyện nhất, dễ dàng hài lòng nhất.
Mà đem đối phương nâng niu trong lòng bàn tay, sớm đã là bản năng của Chu Hành Nghiên.
Từ mùa xuân đến mùa hè, lại đến thời tiết se se lạnh, cuối cùng là tuyết bắt đầu rơi, thời gian hai người ở riêng bên nhau đã được một năm.
Công ty Chu Hành Nghiên đã có hẳn một tòa nhà văn phòng riêng, nhân viên đã nhiều đến mức không phải ai cũng có thể nhìn thấy mặt đại Boss, Vân Niệm lại qua chơi, đã không còn nhiều cơ hội cùng các anh trai chị gái lui tới nói chuyện phiếm, đại đa số thời điểm bị Chu Hành Nghiên giữ lại bên mình trên tầng riêng, không cho cậu chạy lung tung.
Vân Niệm lại quen một vài người mới, nếm thử rất nhiều món trước kia ở nhà không được thử qua, nhưng đa số thời gian vẫn là ở bên cạnh Chu Hành Nghiên, cho dù là nếm thử đồ ăn mới, đi đến một chổ mới, Chu Hành Nghiên sẽ luôn cố gắng dành chút thời gian trống ít ỏi của mình để ở bên cạnh cậu, dần dà, cho dù là bạn mới quen hay là người đã từng quen, đều đã quen với việc ánh mắt Chu Hành Nghiên lúc nào cũng bao phủ lấy người thiếu niên thanh tú gầy gò này.
Cậu có thể có quyền tự do vô hạn, tiền đề là nằm trong tầm mắt Chu Hành Nghiên có thể nhìn thấy, lòng bàn tay có thể chạm đến.
Mùa đông năm nay, Chu Hành Nghiên muốn đi Trăn Thành ký một dự án.
Cuối năm, Vân Mạnh Tề nghe nói Chu Hành Nghiên muốn đi Trăn Thành một thời gian, vì thế định tự mình đến đón Vân Niệm về nhà.
Kỳ nghỉ hè Vân Niệm ở nhà rất lâu, hiện tại không thật sự quá muốn trở về, cho nên không cho Chu Hành Nghiên đồng ý với kế hoạch của Vân Mạnh Tề, bắt Chu Hành Nghiên mang mình đi theo đến Trăn Thành.
Chu Hành Nghiên đương nhiên không có lý do gì để từ chối, vui mừng còn không kịp.
Vân Mạnh Tề đành phải đau khổ ở nhà, chờ con trai bảo bối tự mình về thăm người cha già này.
Vân Niệm mới vừa đi Trăn Thành đã bị Chu Dật Phong mời qua chơi, trong căn nhà lớn của Chu Dật Phong ở Trăn Thành chơi đùa cả ngày, một chút cũng không nhớ tới Vân Mạnh Tề còn đang ở nhà chờ mình.
Bởi vì lần này Chu Dật Phong quang minh chính đại phái người tới khách sạn đưa Vân Niệm đi, Chu Hành Nghiên cũng không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm thay đổi chỗ ở của mình đến gần Chu gia hơn, mỗi ngày đi thăm Vân Niệm.
Có đôi khi sẽ nhìn đến Vân Niệm ở cùng Chu Dật Phong mỗi người một cần câu bên hồ câu cá, có đôi khi sẽ là Vân Niệm với vẻ mặt nghiêm túc chơi cờ cùng Chu Dật Phong, có khi hai người bởi vì một vấn đề nhàm chán mà cãi cọ đến đỏ mặt tía tai, cũng có ít thời điểm, hai người giống như một đôi ông cháu bình thường, an tĩnh ngồi trên sô pha xem TV, sau đó bởi vì muốn xem một cái gì đó mà mà tranh đoạt điều khiển TV.
Chu Hành Nghiên mỗi lần muốn khuyên Vân Niệm không nên gần gũi Chu Dật Phong như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Vân Niệm, lời nói đến bên miệng lại nhịn xuống. Lại nói, cho dù anh có khuyên, Vân tiểu thiếu gia cũng không muốn nghe.
Ngày sinh nhật của Vân Niệm đến, vẫn sẽ có một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng được tổ chức.
Điểm khác biệt năm nay chính là ở Trăn Thành, lần này Chu Dật Phong ra mặt tổ chức yến tiệc cho cậu bạn nhỏ của mình.
Toàn bộ những người có danh tiếng ở Trăn Thành hầu như đều đến đủ, mặt mũi Chu Dật Phong rất lớn, mặc dù hiện giờ tuổi già, sự kiểm soát Chu thị thoạt nhìn không còn vững chắc như xưa, nhưng kẻ muốn nịnh bợ và kết bạn vẫn xếp hàng dài trên vài con phố ngoài cửa.
Chu Dật Phong rất nghiêm túc tổ chức sinh nhật cho Vân Niệm, không thân, tâm tư đen tối, đạo đức bại hoại, tất cả đều không cho vào cửa.
Dù vậy, phòng tiệc nhà Chu gia vẫn chật kín khách lui tới.
Mọi người đều đoán, tiểu thọ tinh hôm nayrốt cuộc có địa vị thế nào.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Nếu không phải đều biết được chàng trai đang đứng bên cạnh Chu Dật Phong, mọi người sẽ còn cho rằng lão Chu đang tổ chức một bữa tiệc chào đón cháu trai trở về nhận tổ quy tông.
Nhưng mọi người cũng đều biết, sở dĩ hiện tại nội bộ Chu có chút náo loạn, là bởi vì một số lãnh đạo cao cấp của thập đoàn cho rằng Chu Dật Phong lẻ loi đơn tuổi già không nơi nương tựa, năm đó bạc tình máu lạnh đuổi đi đứa con trai độc nhất, hiện giờ đứa cháu trai duy nhất so với ông thủ đoạn chỉ có hơn chứ không kém, đáng tiếc anh không nhận ông. Chu thị nếu thật sự đổi chủ, vậy cũng là báo ứng của Chu Dật Phong.
Chu Dật Phong hôm nay nhìn đặc biệt vui vẻ, nắm tay Vân Niệm giới thiệu với mọi người: "Đây là Vân Niệm bạn tốt của ta, hôm nay cũng không có chuyện gì khác, mọi người đừng nghĩ nhiều, chỉ là muốn làm một cái sinh nhật vô cùng náo nhiệt vui vẻ cho tiểu thọ tinh mà thôi."
Mọi người nghe thế, càng suy nghĩ nhiều hơn, "Bạn tốt" cái thân phận này có vẻ tươi mới thoát tục lại ly kỳ cổ quái. Mọi người ở nơi này gần như đều biết, Chu Dật Phong không có người nhà, cũng không có bạn bè, chỉ có kẻ thù từng người từng người ngã xuống trước mặt ông, quỳ xuống trước mặt ông mà kính phục.
Bởi vì Vân Niệm, Chu Hành Nghiên càng phải nhích đến gần Chu Dật Phong, không nói lời nào chỉ quan sát, chỉ cần Vân Niệm lộ ra một chút biểu cảm không vui vẻ nào sẽ lập tức mang người rời khỏi đại sảnh.
Đối diện với ánh mắt của mọi người, Vân tiểu thiếu gia có vẻ có chút không chú ý, không cẩn thận làm đổ ly nước trái cây vừa được mang đến, duỗi hai bàn tay ướt dầm dề, nhìn về phía Chu Hành Nghiên chờ mong.
Chu Hành Nghiên đang chuẩn bị tiến đến lau tay cho cậu, Chu Dật Phong đã lấy khăn tay ra, tự mình lau tay cho bạn tốt.
Vẫn là chiếc khăn tay màu xám nhạt, vẫn là động tác lau chùi không thuần thục như cũ, Vân Niệm cảm thấy mấy năm nay ông không tiến bộ chút nào, thì thầm trong miệng: "Cháu vẫn cảm thấy Chu Hành Nghiên làm tót hơn ông nhiều."
Chu Dật Phong bật cười ra tiếng, chỉ là tiếng cười so với trước đã giảm đi mấy phần năng lượng.
Vân Niệm nói chuyện rất nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe thấy, Chu Dật Phong cười thành như vậy, người ở đây đều ngơ ngẩn mà nhìn.
Mà người với huyết mạch chân chính Chu Hành Nghiên, thoạt nhìn càng giống như một vị khách bình thường đến tham gia yến tiệc hơn.
Vân tiểu thiếu gia lúc này vẫn còn bắt bẻ: "Không chỉ có Chu Hành Nghiên làm tốt hơn ông, mẹ Trương và chú Trần cũng đều làm tốt hơn ông, Chu Dật Phong, ngày thường ông làm gì thế?"
Chu Dật Phong nghe cậu dùng giọng điệu đại nghịch bất đạo bày tỏ sự thất vọng với mình, càng cười lớn hơn nữa, "Ta cũng đã quên thường ngày thường ta làm gì rồi, vậy sau này ta phải luyện tập cách chăm sóc cháu nhiều hơn nhỉ?"
Vân Niệm trong lòng có chút không hài lòng, bởi vì cậu nhớ lại mùa xuân năm ngoái Chu Dật Phong lừa mình, năm ngoái căn bản không có quả trứng nào trong lồng ấp nở ra cá sấu con cả, Chu Dật Phong lấy một quả trứng Anh Vũ lừa cậu, lần này tới Trăn Thành, con Anh Vũ kia đã bị Chu Dật Phong dạy đến biết mắng chửi người.
"Thôi bỏ đi."
Lương tâm Vân tiểu thiếu gia vẫn nguyên vẹn, vỗ vỗ vai bạn già của mình, tha thiết khuyên nhủ: "Ông cũng đừng lo lắng chuyện mình không giỏi, hôm qua bác sĩ nói với cháu sức khỏe ông không tốt lắm, chuyện bệnh tật cháu rất có kinh nghiệm, ông phải nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng nghĩ đến những chuyện phiền não đó nữa."
Chu Hành Nghiên ở cách đó không xa, nghe ông cụ non Vân Niệm an ủi một người còn lớn tuổi hơn cậu gấp mấy lần, nhịn không cong khóe môi.
Vân Niệm không chú ý bên Chu Hành Nghiên, giải thích với Chu Dật Phong xong, liền đi ra ngoài.
Bên ngoài bể bơi tụ tập mười mấy người đồng trang lứa với Vân Niệm, vây quanh cái bàn không biết đang nói chuyện gì, nhìn thấy Vân Niệm đi qua, rất tự nhiên tiếp đón vị tiểu thiếu gia xinh đẹp quý phái này.
Một đám người trẻ tuổi ở bên ngoài chơi, Chu Dật Phong ứng phó xong với vài vị khách đến trò chuyện, sau đó thản nhiên đi đến bên cạnh Chu Hành Nghiên, mở miệng khoe khoang: "Thế nào, cậu bạn nhỏ này của ta, rất quan tâm đến ta đấy."
Chu Hành Nghiên nhớ tới biểu cảm Vân Niệm khi gọi thẳng tên Chu Dật Phong, nhịn không được lại muốn cười lần nữa: "Ông thích là được."
Chu Dật Phong nghĩ nghĩ, cố ý hỏi: "Ngày thường nó cũng quan tâm cháu như vậy sao?"
Chu Hành Nghiên thu hồi ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, kỳ quái liếc nhìn ông: "Ngài đã lớn tuổi rồi, là con cháu quan tâm đến ngày vài câu cũng là bổn phận."
"Lời này sao nghe giống như tự an ủi mình vậy. Một lão già như ta còn có thể nghe vài câu quan tâm nói ra từ miệng nó, cháu bên cạnh nó nhiều năm như vậy, không phải một câu cũng chưa từng nghe qua chứ?"
"Cháu không cần."
Chu Dật Phong cười lạnhmột tiếng.
Hai người đứng chung một chỗ khe khẽ nói nhỏ khiến cho rất nhiều người chú ý, nhớ lại những thủ đoạn và tác phong trong kinh doanh của hai ông cháu vô cùng giống nhau, đoán rằng chắc chắn đang thảo luận chuyện lớn, nói không chừng có liên quan đến vấn đề thừa kế của Chu thị.
Chu Dật Phong: "Cháu nhất định là đang ganh tị với ta."
Chu Hành Nghiên: "...... Ngài thích nghĩ như thế thì cứ nghĩ như thế."
Chu Dật Phong quay đầu đánh giá anh từ trên xuống dưới, sau đó như đang tự hỏi: "Cháu đưng đây nhìn chằm chằm nó đã nhìn bao lâu rồi? Không phải nói muốn tới Trăn Thành bàn chuyện làm ăn sao?"
Chu Hành Nghiên lạnh lùng mở miệng: "Không liên quan đến ngài."
"Chuyện làm ăn có thể không nói, nhưng người nhất định phải tự mình để mắt đến, đúng không." Chu Dật Phong không khỏi thở dài, "Ta cảm thấy cháu đã lãng phí quá nhiều thời gian trên người nó, đối với sự phát triển hiện tại của cháu mà nói, không phải chuyện tốt."
Chu Hành Nghiên vẫn bình tĩnh như cũ, lời nói ngắn gọn: "Em ấy cần cháu."
Chu Dật Phong nương theo ánh mắt anh nhìn ra bên ngoài, không rõ nghĩ gì cười một tiếng: "Phải không? Cháu không ở cùng, nó ở bên cạnh người khác không phải chơi cũng rất vui vẻ sao."
Lúc này, Vân tiểu thiếu gia đang đứng bên cạnh bể bơi được một người bạn mới quen đứng đối diện nói cậu gì đó làm cho cười rộ lên, bên cạnh còn có hai cô gái xinh đẹp mặc váy công chúa muốn lôi kéo chụp chung một tấm ảnh.
Chu Hành Nghiên nhìn thấy bàn tay đang sắp ôm lấy bả vai Vân Niệm, cụp mắt, trên mặt hiện lên một tia âm u.
Chu Dật Phong vẫn ra vẻ vô tri mà phân tích: "Nó hai mươi, không phải mười hai, cháu để mắt đến người ta chặt chẽ như vậy, đi đâu cũng đều nhìn chằm chằm, làm nó thấy xấu hổ khi làm quen với con gái."
"Ngài nói chuyện vẫn chọc người phát ghét như vậy."
Giọng điệu Chu Hành Nghiên trở nên lạnh lẽo, nhìn thấy bàn tay kia bởi vì Vân Niệm di chuyển cuối cùng cũng không thể thành công đặt lên vai Vân Niệm, vẻ mặt mới dịu lại một chút.
Chu Dật Phong không muốn để những vị khách ở đây nhìn thấy ông cháu hai người nói chuyện phiếm đến xảy ra mâu thuẫn, trên mặt vẫn mang theo ý cười, trò chuyện vài câu với vị khách vừa bước đến.
Vị khách kia trộm liếc nhìn Chu Hành Nghiên, thấy ông cháu hai người một người tươi cười rạng rỡ một người lại sắc mặt âm trầm, cảm giác cô cùng quỷ dị, tìm vội một cái cớ rồi rời đi.
Chu Dật Phong lừa xong vị khách kia, quay đầu lại khuyên nhủ Chu Hành Nghiên: "Cháu đừng quan sát kỹ như vậy, nó là người sống, muốn nhốt cũng không nhốt được."
Chu Hành Nghiên không muốn nghe những lời nói phá hỏng tâm tình này, nhấc chân muốn tự mình mang người cách xa nơi này.
Cửa dẫn đến bể bơi bên ngoài mở ra, Vân Niệm xuyên qua đám người đang đi tới, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông, sau khi xác nhận được vị trí của Chu Hành Nghiên, liền nhìn chăm chú vào Chu Hành Nghiên một đường đi thẳng đến.
Chu Hành Nghiên vì thế đứng tại chỗ chờ cậu.
Trên mặt cậu treo lên nụ cười vui vẻ, không nhìn ai khác, bắt lấy cánh tay Chu Hành Nghiên, gần như muốn nhào vào lồng ngực anh, xòe lòng bàn tay ra, cho anh xem đồ vật đang nằm trong lòng bàn tay trắng nõn mềm mại: "Đây là thứu tôi và bọn họ cùng nhau tìm được ở bên ngoài, nó phát ra ánh sáng có phải rất rất đẹp không?"
Nằm trong lòng bàn tay là một viên ngọc trai hình dạng tròn trịa, sáng bóng tinh tế, hạt không quá lớn, nhưng rất tròn, màu sắc trong suốt ấm áp.
Phong cách Chu Dật Phong trước nay luôn xa xỉ, bữa tiệc này cũng như thế, trên bàn dùng đĩa ngọc trai và các loại đá quý màu sắc khác nhau trang trí, có thể tìm thứ mình thích nhất mang đi.
Giờ phút này bên tai Chu Hành Nghiên chỉ còn đọng lại âm thanh được truyền đến từ người trong lồng ngực anh, giọng nói mềm mại ấy luôn không nhanh không chậm, cũng không nóng lòng nói cho xong chuyện, cũng chẳng lo lắng người nghe thiếu kiên nhẫn.
"Tôi cảm thấy nó đẹp nhất, tuy rằng không đủ hoàn mỹ, nhưng tôi thích nó nhất."
Vân Niệm vẫn đang nói chuyện với anh, theo thói quen muốn đem trọng lượng toàn bộ cơ thể đều ăn vạ trên người anh, nếu không phải bởi vì bên cạnh còn có rất nhiều người, có lẽ đã dựa vào lồng ngực anh, "Tôi tặng cho anh, được không Chu Hành Nghiên?"
Chu Hành Nghiên gật gật đầu, nhận thấy cậu vẫn luôn đặt lực chú ý lên viên ngọc trai trong lòng bàn tay, vì thế dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói vào bên tai cậu: "Được."
Vân Niệm ngứa ngáy lỗ tai, mới nhớ tới khoảng cách của hai người quá gần, đẩy ngực anh ra, trong miệng oán trách: "Anh đừng có cố ý đến gần như vậy, tôi có thể nghe thấy anh nói chuyện mà."
Chu Hành Nghiên nhìn dáng vẻ cậu tập trung nói chuyện với mình, mọi phiền muộn trong lòng đều đã tan biến hết.