Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Chương 128: Thám báo
Lúc Lưu Trường Ương tỉnh lại từ hôn mê thì thấy Chử Ngọc đang lau nước mắt nhìn mình. Mí mắt con bé sưng thành hai quả hạch đào. Phía sau nó là Sử lang trung của Cảnh Vương phủ với sắc mặt cũng không tốt lắm. Ông ấy nhìn hắn như nhìn một cuốn sách nan y.
Thấy hắn tỉnh, Sử lang trung vội hỏi han rồi nói ra những lời khiến kẻ mới tỉnh lại như hắn chẳng được thư thái, “Rõ ràng dư độc đã hết nhưng vì sao mạch của điện hạ vẫn không đều, rất hỗn loạn. Vài lần ngài ngất không lý do, nhịp tim bất thường nhưng thuộc hạ không đoán được lý do là gì.”
Trong lúc hắn nói Lưu Trường Ương đã đứng lên và được người ta hầu hạ mặc quần áo chỉnh tề. Sau đó hắn xoa trán và nói, “Trước đó vài ngày ta muốn tìm thuốc cho Tháp Cập công chúa nên đã phái người tìm mấy vị lang trung có danh vọng ở dân gian. Hiện tại chúng ta lại phái người tìm bọn họ tới là được,” nói xong hắn nhìn thoáng qua Chử Ngọc vẫn yên lặng nãy giờ, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, “Hẳn vẫn do dư độc thôi, không có gì phải lo lắng.”
Chử Ngọc không tiện nói gì trước mặt mọi người mà chỉ dặn dò hắn nghỉ ngơi, không thể lại uống rượu vô độ.
Lúc này Uất Trì Thanh bước vào lải nhải một đống mới hơi chuyển ánh mắt liếc Lưu Trường Ương một cái rồi nhìn mũi chân của mình.
Lưu Trường Ương đã hiểu ý hắn và tìm lý do để tiễn Chử Ngọc và lang trung đi. Lúc này hắn ngửa người dựa vào một cái gối và nhíu mày hỏi Uất Trì Thanh,
“Lại xảy ra chuyện gì?”
“Chúc Hồng tới đây,” Uất Trì Thanh ít khi không nói lắp, “Người của chúng ta cũng không thu được tin báo nên giờ mới phát hiện ra. Một canh giờ trước lão đã tới.”
***
Chúc Hồng đón lấy mảnh gỗ từ tay Tống Mê Điệt và nhìn dòng chữ xiêu vẹo
“Cả Thẩm gia đều bị Cảnh Vương Lưu Trường Ương làm hại”. Lão ngây ra một lát mới nhẹ đặt nó lên bàn, bên cạnh là một bát canh thịt dê hầm đã lạnh.
Mạc Hàn Yên vốn tưởng lão sẽ tức giận bởi dù sao đây cũng là thu hoạch duy nhất của họ từ khi tới Tây Chiếu nhưng ai biết lão lại cười, râu dê hai bên nhếch lên, tay nhón một miếng thịt dê bỏ vào miệng, “Ăn cơm trước đã. Vi sư đã sớm muốn nếm thử dê Uất Lê thơm mà không tanh trong truyền thuyết, để xem có
đúng như《 sách chiến quốc 》 nói: ‘một bát canh thịt dê mà mất nước’ hay không’.”
Nghe xong lời này cả ba người đều cầm đũa và bắt đầu ăn. Chúc Hồng nhai thịt dê tươi ngon, ánh mắt như hạt đậu nhìn ba tên đồ đệ.
Là ai nhỉ? Nửa tháng trước lão nhận được mật báo nói trong Giáo Sự phủ có thám báo tới từ Thương Nam. Hiện tại việc quan trọng nhất đối với lão là phải bắt được nhược điểm của Cảnh Vương Lưu Trường Ương và nhổ cái gai trong
mắt kim thượng. Nhưng gần đây tin tức từ Tây Chiếu lại bị ngắt thế nên lão mới hoài nghi thám báo là một trong ba tên đồ đệ lão phái tới đây.
Là Mạc Hàn Yên sao?
Chúc Hồng ngước mắt nhìn Mạc cô nương đang cúi đầu yên lặng ăn cơm: Kẻ này không thân cận với lão. Mạc Hàn Yên là bé gái mồ côi lão nhặt về, từ nhỏ đã được bà vợ xấu xí của lão nuôi lớn. Sau này bà ta chết, Mạc Hàn Yên thuận theo tự nhiên đi theo lão làm việc. Tuy võ nghệ của nàng siêu quần, nhưng tình cảm giữa họ không gần gũi. Thậm chí nàng còn oán hận lão khắc nghiệt khắt khe với người vợ cả.
Còn Kỳ Tam Lang thì … Chúc Hồng uống một ngụm rượu, khóe mắt nghiêng sang nhìn vị thái y lệnh từng nổi tiếng kinh thành. Chuyện hắn làm việc cho lão
cũng là một âm mưu. Lúc ấy người đứng đầu Thái Y Viện ghét hiền ghen tài nên Kỳ Tam Lang bị xa lánh và buồn bực thất bại. Đúng lúc này Chúc Hồng lại bị bệnh, Kỳ Tam Lang bị phái tới Giáo Sự phủ chữa cho lão. Chỉ trong vòng 3 ngày hắn đã trị xong chứng bệnh vài tháng chưa khỏi của lão thế là Chúc Hồng muốn lôi kéo kỳ tài có một không hai này về làm việc cho mình. Lão dùng mọi cách giữ lại, hy vọng hắn làm việc cho Giáo Sự phủ nhưng Kỳ Tam Lang biết nơi này hỗn tạp bẩn thỉu nên uyển chuyển từ chối.
Có điều đêm đó chủ sự của Thái Y Viện chết trong nhà, thân thể bị chém làm 8 mảnh, hiện trường máu me be bét.
Ai cũng biết kẻ này và thái y lệnh không vừa mắt nhau nên toàn bộ hoài nghi dồn hết lên người Kỳ Tam Lang. Còn Chúc Hồng thì vừa lúc tìm tới hắn, phía sau là người đứng đầu Đình Úy.
“Chúng ta thu được hai dấu tay ở hiện trường và muốn so với thái y lệnh xem sao.” Khi Chúc Hồng giải thích ý đồ mình tới thì Kỳ Tam Lang chỉ thấy lòng rung lên. Nháy mắt hắn đã hiểu kẻ kia chết trong tay ai, đặc biệt lúc hắn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Chúc Hồng và nụ cười như có như không.
“Hắn bị mình gài bẫy nên không thể không vào Giáo Sự phủ,” Chúc Hồng lặng lẽ nói trong lòng, “Hắn trời sinh chính trực, mấy năm nay có nhiều việc hắn không muốn làm, cũng khinh không thèm làm nhưng ta thích kẻ có tài nên cũng không ép. Nhưng kẻ này có bao nhiêu phần trung thành với Giáo Sự phủ? Thật sự khó có kết luận.”
Nghĩ đến đây Chúc Hồng lại nhìn Tống Mê Điệt đang ngồi đối diện với mình, sóng mắt nhẹ đong đưa và rơi vào suy tư.
Kẻ này lai lịch và thân phận đều không rõ. Trong ba người thì Tống Mê Điệt là kẻ đáng ngờ nhất nhưng Chúc Hồng lại không nghi ngờ nàng như hai người kia. Bởi vì giả ngu cũng không phải một chuyện dễ dàng. Chỉ cần hơi không để ý sẽ bị người ta phát hiện ra từ những việc nhỏ.
Lúc Tống Mê Điệt mới vừa tới Giáo Sự phủ, mọi người đều nhìn chằm chằm nàng và muốn tìm tòi xem nàng thực sự giả ngu hay ngu thật. Nhưng qua một tháng ai cũng tin nàng thực sự ngốc. Ngay cả Chúc Hồng cũng phải công nhận nàng không giả vờ.
Không phải vì nàng làm chuyện nào cũng ngu xuẩn, ngược lại nàng cũng sẽ vì bản thân tính toán, chẳng qua không nghĩ được sâu xa như người khác. Mà cái sự quá độ từ ngu ngốc đến thông minh này nó cực kỳ khó, trừ phi thực sự thiếu một sợi thần kinh nào đó, còn không thì tuyệt đối không thể qua mặt đám người ở Giáo Sự phủ được.
Chúc Hồng buông chiếc đũa và nói, “Vi sư đi đường dài nên cảm thấy mệt mỏi. Ta sẽ nghỉ ngơi một đêm rồi cùng các ngươi tính toán tiếp.”
Ba người vội đứng lên cung kính tiễn Chúc Hồng rồi lần lượt rời đi.
Ánh trăng lên cao rải ánh sáng màu bạc trước cửa sổ. Nhưng không bao lâu dưới ánh trăng bỗng xuất hiện một bóng đen. Nó lập tức ném ám khí vào phòng của Chúc Hồng.
Chúc Hồng cũng không ngủ say nên vừa nghe thấy cửa sổ bị cắt vỡ đã bật dậy, hai ngón tay duỗi ra kẹp lấy ám khí dán ngực bay qua. Ám khí kia trong suốt không màu và hóa thành một bãi nước trong trước ngực lão. Chúc Hồng nhíu mày nhìn vệt nước trên giường, miệng yên lặng nói ra mấy chữ, “Tên làm từ hàn băng.”
Lão giật mình và quay đầu lại thì thấy một bóng dáng vọt qua đầu tường và biến mất. Vì thế lão chẳng kịp mặc áo ngoài đã xoay người xuống giường và đuổi theo ra cửa. Lão đuổi theo cái bóng kia, giẫm lên mái hiên cao thấp và chạy về phía tây.
Lão chạy tới một mảnh đất hoang không bóng người mới thấy cái bóng kia đứng lại và đưa lưng về phía mình. Người nọ mặc áo choàng màu đen, đội mũ choàng nên không hiện rõ thân hình, chỉ biết là một người cao chừng 8 thước.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao lại dẫn ta tới đây?” Chúc Hồng cảnh giác nhìn chằm chằm bóng dáng kia. Nhưng lão biết kẻ này không muốn tính mạng mình, nếu không lúc nãy hắn đã có thể thành công rồi.
“Đệ tử Tống Mê Điệt của ông là đệ tử của Hư Sơn nơi Hoàng Tuyền cốc ở Thương Nam, tên là Quá Sơn Phong.”
Giọng của một người đàn ông trẻ tuổi truyền tới. Chúc Hồng nghe thế thì hãi hùng khiếp vía và sợ run lên: Có ai không biết Hư Sơn tiên sinh? 150 năm trước ông ấy mang theo ấn của bốn nước hợp lực kháng Yến, suýt nữa đã hủy hoại ván vờ Yến Thái Tổ Lưu Tỉ dày công chuẩn bị nhiều năm.
Nhưng lão lại chưa từng nghe ai nhắc tới “Quá Sơn Phong”, lại càng không biết nàng lại là đệ tử của Hư Sơn tiên sinh vang danh thiên hạ.
Lão cố nén kích động và trừng mắt nhìn bóng đen kia, “Sao ta phải tin ngươi?”
Cái bóng kia cười khặc khặc, “Chúc Hồng của Giáo Sự phủ đương nhiên sẽ không dễ dàng tin người. Nhưng bốn ngày sau Quá Sơn Phong sẽ tới chùa Càn Hóa ở Luân Đài thuộc Tân Lê,” hắn ngừng một chút mới tiếp tục, “Người làm sư phụ như ông hẳn chưa ra lệnh cho nàng tới đó mà là nàng tự mình muốn tới đó. Đến khi ấy ông chỉ cần mai phục trong chùa. Nếu nàng quả thực tới đó một mình thì ông đương nhiên có thể chứng thực lời ta nói là thật hay giả.”
Chúc Hồng không lên tiếng mà vòng qua một bên muốn nhìn rõ khuôn mặt kẻ kia. Lúc này lão mới chậm rãi hỏi, “Nàng tới chùa Càn Hóa để làm gì?”
Kẻ kia đoán được ý đồ của lão nên hơi mỉm cười, tay trái vung về phía sau, áo choàng thổi một hơi lạnh về phía Chúc Hồng bức lão lùi lại. Đế giày lão cọ lên mặt đường tạo thành hai vệt thật sâu mới ngừng lại được.
“Đến chùa Càn Hóa rồi ông sẽ biết mục đích của nàng ta là gì,” kẻ kia lạnh giọng cười, tay vung lên thế là cả người đã nhảy xa mấy trượng, “Nhưng ta khuyên Chúc đại nhân đừng có cố tìm hiểu thân phận của ta làm gì. Nếu không ta sẽ khiến ông phải ôm hận cả đời, chết không nhắm mắt đó.”
Dứt lời hắn nhảy lên ngọn cây cao nhất ở đó, cả người bọc trong ánh trăng và nhanh chóng biến mất.
Chúc Hồng đứng lặng dưới ánh trăng một lát, khóe miệng nhẹ nhếch lên lộ vẻ tàn nhẫn. Trong khoảnh khắc tay trái lão siết chặt và cười nhạo một tiếng rồi xoay người rời đi.
***
Con suối chảy từ đỉnh núi xuống rồi chia hai hướng một đông và một nam.
Chúng theo thế núi chảy róc rách, chạy xa ngàn dặm. Trong bụi cỏ cạnh suối có ánh bạc lóe lên. Đó là trăm con cá nhỏ, vảy cá so le không đồng đều, rõ ràng bị vũ khí sắc bén cắt.
Tống Mê Điệt ngồi bên bờ suối, vừa vắt quần áo ướt đẫm vừa lẳng lặng nhìn mấy con cá giãy giụa hấp hối mãi tới khi chúng nó không quay cuồng nữa mới đứng lên. Nàng lắc lắc bím tóc ẩm ướt và đi xuống núi.
Đột nhiên có hai bóng người chui ra từ núi đá nghiêng nghiêng bên đường dọa nàng sợ giật mình. Tống Mê Điệt dừng bước, lúc thấy rõ là Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang nhưng trái tim nàng không những không an ổn mà còn đập như trống nổi.
Thấy hắn tỉnh, Sử lang trung vội hỏi han rồi nói ra những lời khiến kẻ mới tỉnh lại như hắn chẳng được thư thái, “Rõ ràng dư độc đã hết nhưng vì sao mạch của điện hạ vẫn không đều, rất hỗn loạn. Vài lần ngài ngất không lý do, nhịp tim bất thường nhưng thuộc hạ không đoán được lý do là gì.”
Trong lúc hắn nói Lưu Trường Ương đã đứng lên và được người ta hầu hạ mặc quần áo chỉnh tề. Sau đó hắn xoa trán và nói, “Trước đó vài ngày ta muốn tìm thuốc cho Tháp Cập công chúa nên đã phái người tìm mấy vị lang trung có danh vọng ở dân gian. Hiện tại chúng ta lại phái người tìm bọn họ tới là được,” nói xong hắn nhìn thoáng qua Chử Ngọc vẫn yên lặng nãy giờ, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, “Hẳn vẫn do dư độc thôi, không có gì phải lo lắng.”
Chử Ngọc không tiện nói gì trước mặt mọi người mà chỉ dặn dò hắn nghỉ ngơi, không thể lại uống rượu vô độ.
Lúc này Uất Trì Thanh bước vào lải nhải một đống mới hơi chuyển ánh mắt liếc Lưu Trường Ương một cái rồi nhìn mũi chân của mình.
Lưu Trường Ương đã hiểu ý hắn và tìm lý do để tiễn Chử Ngọc và lang trung đi. Lúc này hắn ngửa người dựa vào một cái gối và nhíu mày hỏi Uất Trì Thanh,
“Lại xảy ra chuyện gì?”
“Chúc Hồng tới đây,” Uất Trì Thanh ít khi không nói lắp, “Người của chúng ta cũng không thu được tin báo nên giờ mới phát hiện ra. Một canh giờ trước lão đã tới.”
***
Chúc Hồng đón lấy mảnh gỗ từ tay Tống Mê Điệt và nhìn dòng chữ xiêu vẹo
“Cả Thẩm gia đều bị Cảnh Vương Lưu Trường Ương làm hại”. Lão ngây ra một lát mới nhẹ đặt nó lên bàn, bên cạnh là một bát canh thịt dê hầm đã lạnh.
Mạc Hàn Yên vốn tưởng lão sẽ tức giận bởi dù sao đây cũng là thu hoạch duy nhất của họ từ khi tới Tây Chiếu nhưng ai biết lão lại cười, râu dê hai bên nhếch lên, tay nhón một miếng thịt dê bỏ vào miệng, “Ăn cơm trước đã. Vi sư đã sớm muốn nếm thử dê Uất Lê thơm mà không tanh trong truyền thuyết, để xem có
đúng như《 sách chiến quốc 》 nói: ‘một bát canh thịt dê mà mất nước’ hay không’.”
Nghe xong lời này cả ba người đều cầm đũa và bắt đầu ăn. Chúc Hồng nhai thịt dê tươi ngon, ánh mắt như hạt đậu nhìn ba tên đồ đệ.
Là ai nhỉ? Nửa tháng trước lão nhận được mật báo nói trong Giáo Sự phủ có thám báo tới từ Thương Nam. Hiện tại việc quan trọng nhất đối với lão là phải bắt được nhược điểm của Cảnh Vương Lưu Trường Ương và nhổ cái gai trong
mắt kim thượng. Nhưng gần đây tin tức từ Tây Chiếu lại bị ngắt thế nên lão mới hoài nghi thám báo là một trong ba tên đồ đệ lão phái tới đây.
Là Mạc Hàn Yên sao?
Chúc Hồng ngước mắt nhìn Mạc cô nương đang cúi đầu yên lặng ăn cơm: Kẻ này không thân cận với lão. Mạc Hàn Yên là bé gái mồ côi lão nhặt về, từ nhỏ đã được bà vợ xấu xí của lão nuôi lớn. Sau này bà ta chết, Mạc Hàn Yên thuận theo tự nhiên đi theo lão làm việc. Tuy võ nghệ của nàng siêu quần, nhưng tình cảm giữa họ không gần gũi. Thậm chí nàng còn oán hận lão khắc nghiệt khắt khe với người vợ cả.
Còn Kỳ Tam Lang thì … Chúc Hồng uống một ngụm rượu, khóe mắt nghiêng sang nhìn vị thái y lệnh từng nổi tiếng kinh thành. Chuyện hắn làm việc cho lão
cũng là một âm mưu. Lúc ấy người đứng đầu Thái Y Viện ghét hiền ghen tài nên Kỳ Tam Lang bị xa lánh và buồn bực thất bại. Đúng lúc này Chúc Hồng lại bị bệnh, Kỳ Tam Lang bị phái tới Giáo Sự phủ chữa cho lão. Chỉ trong vòng 3 ngày hắn đã trị xong chứng bệnh vài tháng chưa khỏi của lão thế là Chúc Hồng muốn lôi kéo kỳ tài có một không hai này về làm việc cho mình. Lão dùng mọi cách giữ lại, hy vọng hắn làm việc cho Giáo Sự phủ nhưng Kỳ Tam Lang biết nơi này hỗn tạp bẩn thỉu nên uyển chuyển từ chối.
Có điều đêm đó chủ sự của Thái Y Viện chết trong nhà, thân thể bị chém làm 8 mảnh, hiện trường máu me be bét.
Ai cũng biết kẻ này và thái y lệnh không vừa mắt nhau nên toàn bộ hoài nghi dồn hết lên người Kỳ Tam Lang. Còn Chúc Hồng thì vừa lúc tìm tới hắn, phía sau là người đứng đầu Đình Úy.
“Chúng ta thu được hai dấu tay ở hiện trường và muốn so với thái y lệnh xem sao.” Khi Chúc Hồng giải thích ý đồ mình tới thì Kỳ Tam Lang chỉ thấy lòng rung lên. Nháy mắt hắn đã hiểu kẻ kia chết trong tay ai, đặc biệt lúc hắn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Chúc Hồng và nụ cười như có như không.
“Hắn bị mình gài bẫy nên không thể không vào Giáo Sự phủ,” Chúc Hồng lặng lẽ nói trong lòng, “Hắn trời sinh chính trực, mấy năm nay có nhiều việc hắn không muốn làm, cũng khinh không thèm làm nhưng ta thích kẻ có tài nên cũng không ép. Nhưng kẻ này có bao nhiêu phần trung thành với Giáo Sự phủ? Thật sự khó có kết luận.”
Nghĩ đến đây Chúc Hồng lại nhìn Tống Mê Điệt đang ngồi đối diện với mình, sóng mắt nhẹ đong đưa và rơi vào suy tư.
Kẻ này lai lịch và thân phận đều không rõ. Trong ba người thì Tống Mê Điệt là kẻ đáng ngờ nhất nhưng Chúc Hồng lại không nghi ngờ nàng như hai người kia. Bởi vì giả ngu cũng không phải một chuyện dễ dàng. Chỉ cần hơi không để ý sẽ bị người ta phát hiện ra từ những việc nhỏ.
Lúc Tống Mê Điệt mới vừa tới Giáo Sự phủ, mọi người đều nhìn chằm chằm nàng và muốn tìm tòi xem nàng thực sự giả ngu hay ngu thật. Nhưng qua một tháng ai cũng tin nàng thực sự ngốc. Ngay cả Chúc Hồng cũng phải công nhận nàng không giả vờ.
Không phải vì nàng làm chuyện nào cũng ngu xuẩn, ngược lại nàng cũng sẽ vì bản thân tính toán, chẳng qua không nghĩ được sâu xa như người khác. Mà cái sự quá độ từ ngu ngốc đến thông minh này nó cực kỳ khó, trừ phi thực sự thiếu một sợi thần kinh nào đó, còn không thì tuyệt đối không thể qua mặt đám người ở Giáo Sự phủ được.
Chúc Hồng buông chiếc đũa và nói, “Vi sư đi đường dài nên cảm thấy mệt mỏi. Ta sẽ nghỉ ngơi một đêm rồi cùng các ngươi tính toán tiếp.”
Ba người vội đứng lên cung kính tiễn Chúc Hồng rồi lần lượt rời đi.
Ánh trăng lên cao rải ánh sáng màu bạc trước cửa sổ. Nhưng không bao lâu dưới ánh trăng bỗng xuất hiện một bóng đen. Nó lập tức ném ám khí vào phòng của Chúc Hồng.
Chúc Hồng cũng không ngủ say nên vừa nghe thấy cửa sổ bị cắt vỡ đã bật dậy, hai ngón tay duỗi ra kẹp lấy ám khí dán ngực bay qua. Ám khí kia trong suốt không màu và hóa thành một bãi nước trong trước ngực lão. Chúc Hồng nhíu mày nhìn vệt nước trên giường, miệng yên lặng nói ra mấy chữ, “Tên làm từ hàn băng.”
Lão giật mình và quay đầu lại thì thấy một bóng dáng vọt qua đầu tường và biến mất. Vì thế lão chẳng kịp mặc áo ngoài đã xoay người xuống giường và đuổi theo ra cửa. Lão đuổi theo cái bóng kia, giẫm lên mái hiên cao thấp và chạy về phía tây.
Lão chạy tới một mảnh đất hoang không bóng người mới thấy cái bóng kia đứng lại và đưa lưng về phía mình. Người nọ mặc áo choàng màu đen, đội mũ choàng nên không hiện rõ thân hình, chỉ biết là một người cao chừng 8 thước.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao lại dẫn ta tới đây?” Chúc Hồng cảnh giác nhìn chằm chằm bóng dáng kia. Nhưng lão biết kẻ này không muốn tính mạng mình, nếu không lúc nãy hắn đã có thể thành công rồi.
“Đệ tử Tống Mê Điệt của ông là đệ tử của Hư Sơn nơi Hoàng Tuyền cốc ở Thương Nam, tên là Quá Sơn Phong.”
Giọng của một người đàn ông trẻ tuổi truyền tới. Chúc Hồng nghe thế thì hãi hùng khiếp vía và sợ run lên: Có ai không biết Hư Sơn tiên sinh? 150 năm trước ông ấy mang theo ấn của bốn nước hợp lực kháng Yến, suýt nữa đã hủy hoại ván vờ Yến Thái Tổ Lưu Tỉ dày công chuẩn bị nhiều năm.
Nhưng lão lại chưa từng nghe ai nhắc tới “Quá Sơn Phong”, lại càng không biết nàng lại là đệ tử của Hư Sơn tiên sinh vang danh thiên hạ.
Lão cố nén kích động và trừng mắt nhìn bóng đen kia, “Sao ta phải tin ngươi?”
Cái bóng kia cười khặc khặc, “Chúc Hồng của Giáo Sự phủ đương nhiên sẽ không dễ dàng tin người. Nhưng bốn ngày sau Quá Sơn Phong sẽ tới chùa Càn Hóa ở Luân Đài thuộc Tân Lê,” hắn ngừng một chút mới tiếp tục, “Người làm sư phụ như ông hẳn chưa ra lệnh cho nàng tới đó mà là nàng tự mình muốn tới đó. Đến khi ấy ông chỉ cần mai phục trong chùa. Nếu nàng quả thực tới đó một mình thì ông đương nhiên có thể chứng thực lời ta nói là thật hay giả.”
Chúc Hồng không lên tiếng mà vòng qua một bên muốn nhìn rõ khuôn mặt kẻ kia. Lúc này lão mới chậm rãi hỏi, “Nàng tới chùa Càn Hóa để làm gì?”
Kẻ kia đoán được ý đồ của lão nên hơi mỉm cười, tay trái vung về phía sau, áo choàng thổi một hơi lạnh về phía Chúc Hồng bức lão lùi lại. Đế giày lão cọ lên mặt đường tạo thành hai vệt thật sâu mới ngừng lại được.
“Đến chùa Càn Hóa rồi ông sẽ biết mục đích của nàng ta là gì,” kẻ kia lạnh giọng cười, tay vung lên thế là cả người đã nhảy xa mấy trượng, “Nhưng ta khuyên Chúc đại nhân đừng có cố tìm hiểu thân phận của ta làm gì. Nếu không ta sẽ khiến ông phải ôm hận cả đời, chết không nhắm mắt đó.”
Dứt lời hắn nhảy lên ngọn cây cao nhất ở đó, cả người bọc trong ánh trăng và nhanh chóng biến mất.
Chúc Hồng đứng lặng dưới ánh trăng một lát, khóe miệng nhẹ nhếch lên lộ vẻ tàn nhẫn. Trong khoảnh khắc tay trái lão siết chặt và cười nhạo một tiếng rồi xoay người rời đi.
***
Con suối chảy từ đỉnh núi xuống rồi chia hai hướng một đông và một nam.
Chúng theo thế núi chảy róc rách, chạy xa ngàn dặm. Trong bụi cỏ cạnh suối có ánh bạc lóe lên. Đó là trăm con cá nhỏ, vảy cá so le không đồng đều, rõ ràng bị vũ khí sắc bén cắt.
Tống Mê Điệt ngồi bên bờ suối, vừa vắt quần áo ướt đẫm vừa lẳng lặng nhìn mấy con cá giãy giụa hấp hối mãi tới khi chúng nó không quay cuồng nữa mới đứng lên. Nàng lắc lắc bím tóc ẩm ướt và đi xuống núi.
Đột nhiên có hai bóng người chui ra từ núi đá nghiêng nghiêng bên đường dọa nàng sợ giật mình. Tống Mê Điệt dừng bước, lúc thấy rõ là Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang nhưng trái tim nàng không những không an ổn mà còn đập như trống nổi.