Bề Tôi Dưới Làn Váy - Nhiễm Nhĩ
Chương 39
[39] Thường Hành chuẩn bị cưới Bạch Tiểu Đường
Thường Hành nói xong, nương theo ánh sáng tối tăm đánh giá đôi tay dính đầy máu tươi của mình.
"Đây mới là con người thật của anh." ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Đường mang theo dao động, "Em có yêu anh của hiện tại không? Bạch Tiểu Đường, anh giả vờ đủ rồi, cho nên ở trước mắt em anh không muốn giả vờ nữa... Anh muốn dịu dàng với em, nhưng anh cũng muốn vĩnh viễn giữ em ở bên cạnh."
Thường Hành nói tới đây tự giễu bật cười, tiến đến trước mặt Bạch Tiểu Đường, nhét súng vào tay cậu, lại thô bạo cầm tay cậu để cậu kề súng lên trán mình: "Nếu em không yêu anh của hiện tại thì dứt khoát nổ súng đi, dù sao em chỉ chịu sống trong quá khứ."
Bạch Tiểu Đường hoảng loạn lắc đầu, dùng một tay khác lay tay hắn, đầu ngón tay chồng chất vết thương giây lát để lại vài vết máu trên tay hắn.
Thường Hành mở to đôi mắt đỏ ngầu cứng người một lát vẫn bại trận, nắm bàn tay cậu lòng đau không thôi: "Em có ngốc không hả, không mở cửa được thì đợi anh, dùng tay cạy làm gì?"
Bạch Tiểu Đường tránh vài lần không thoát, cũng mặc kệ cho Thường Hành nắm ngón tay mình, một lát do dự bò lên đùi hắn, rưng rưng ngửi, như là đang xác nhận người trước mặt có phải Alpha của mình không.
Thường Hành vẫn không nhúc nhích cho cậu ngửi, thản nhiên đưa ngón tay dính đầy máu của Thiệu Lan cho Bạch Tiểu Đường xem, tựa như tháo xuống lớp mặt nạ ngụy trang, bày nội tâm âm u ra cho cậu xem.
Bạch Tiểu Đường ngửi, người mềm xuống, tới gần Thường Hành từng chút một, môi hơi mấp máy, dường như không tiếng động gọi tên hắn.
"Tiểu Đường?" Thường Hành run rẩy gọi cậu.
Bạch Tiểu Đường nghiêng đầu suy tư một lát, đột nhiên nhào vào lòng Thường Hành, ngón tay máu tươi đầm đìa cầm tay hắn, vội vàng đan mười ngón tay vào nhau.
Thường Hành tức khắc kích động đến độ người run run, ôm chặt Bạch Tiểu Đường vào trong lòng hôn. Cậu né tránh không chịu hôn hắn, hai chân lại vòng qua hông hắn.
"Em yêu anh." Hắn nâng mặt cậu lên, nói năng lộn xộn, "Em yêu anh... Em yêu anh của hiện tại."
Cậu vùi đầu vùi vào lòng Thường Hành, hoàn toàn tiếp nhận mùi máu tươi trên người hắn, động tình. Cậu nức nở xé rách quần áo, cầm cánh tay hắn cởi quần.
"Không được... Tiểu Đường không được." hắn luống cuống nhặt quần áo cậu cởi ra, "Đây là phòng của đại ca và tẩu tử, em cũng không chịu được."
Bạch Tiểu Đường lại ôm lấy Thường Hành, lắc eo, bắp đùi trắng nõn ướt át. Thường Hành vội vàng dùng quần áo bọc lấy cậu, ba bước thành hai bước chạy về phòng ngủ tìm thuốc ức chế.
Cậu phát tình dính lấy Thường Hành, đóng cửa phòng ngủ xong lột sạch mình, ôm cánh tay Thường Hành, vặn vẹo.
Thường Hành đầu đầy mồ hôi, mãi mới tìm được thuốc ức chế, vặn nắp bình vội uống một ngụm, lại rót vào miệng Bạch Tiểu Đường. Cậu bị tra tấn ý thức hỗn loạn, căn bản không phát hiện hắn cho mình uống thuốc ức chế, nuốt xuống hết, còn chưa đã thèm mà dùng đầu lưỡi ướt mềm liếm hàm trên hắn, dưới tác dụng của thuốc ngã ngồi xuống mép giường, che tuyến thể ở gáy run run, cuối cùng mơ màng cuộn tròn trên giường.
Thường Hành nằm trên người cậu thở dốc, bị chất dẫn dụ ngọt ngào của Omega làm cho lòng nhộn nhạo, mãi mới tìm được lý trí lại đột nhiên ngơ ngẩn: "Bạch Tiểu Đường, em..." hắn nhéo cằm cậu ép cậu đối diện với mình, "Vì giữ lại anh nên mới phát tình?"
Bạch Tiểu Đường gật đầu: "Thường Hành... Thường Hành đừng bỏ em..."
Hô hấp Thường Hành cứng lại, hắn đau khổ vùi mặt vào vai cậu: "Trách anh, đều do anh!"
Cậu lại ôm cổ hắn cười mỹ mãn.
"Tiểu Đường, tất cả đã kết thúc rồi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau." Hắn khàn giọng nỉ non, "Ngày mai anh đưa em về nhà, em phải nhớ lại anh, một tháng cũng được, một năm cũng được, cả đời anh cũng đợi em."
Thuốc ức chế bắt đầu có tác dụng, khi Thường Hành nói chuyện cậu đã mơ màng sắp ngủ. Hắn đứng dậy nhẹ nhàng khử trùng vết thương trên tay cậu, lại thật cẩn thận vén tóc mái trên trán cậu, hôn lên vết thương.
"Chúng ta còn trẻ, có rất nhiều thời gian." Thường Hành càng nói giọng càng dịu dàng, ánh mắt nhìn chăm chú Bạch Tiểu Đường cũng giống như nước mùa xuân, "Anh tin em không nỡ để anh đợi lâu."
Sáng sớm hôm sau, Thường Hành nhân lúc đại ca và tẩu tử chưa rời giường, đưa Bạch Tiểu Đường về nhà. Cậu chưa ngủ đủ, tình dục cũng chưa hết, lệch người trên ghế mơ hồ, đầu gục xuống, cuối cùng nằm trên đùi Thường Hành ngủ.
Lòng Thường Hành nóng lên, hắn cảm thấy lần này về nhà khác lúc trước, như thể chướng ngại ngăn cản tương lai của hắn và Bạch Tiểu Đường đã không còn. Tuyết đọng hai bên đường cũng bắt đầu tan, tiếng chim tước hót phá lệ dễ nghe, mùi hương năm mới còn sót lại cũng không hề lạnh lẽo, làm Thường Hành mong hội hoa đăng mười lăm tới.
Bạch Tiểu Đường rất thích ngủ, xuống xe vùi vào lòng hắn lại ngủ. Thường Hành thấy cậu ngủ say, lén lút hôn một lát. Nhiệt độ cơ thể cậu chưa hoàn toàn hạ xuống, đầu lưỡi mềm mại nóng hầm hập. Hắn mút một lúc lâu còn không nỡ nhả ra, cho đến khi Bạch Tiểu Đường ở trong mộng nhíu mày rầm rì mới lưu luyến đặt cậu lên giường.
Đúng lúc hạ nhân đặt bát bánh trôi lên bàn trong phòng, Thường Hành ăn mấy cái. Bánh trôi này không phải mua ở ngoài, là đầu bếp nhà họ Thường làm, nhân mè đen và đường phèn, vào miệng là tan, không biết có hợp khẩu vị của Bạch Tiểu Đường không.
Thường Hành nhéo gương mặt cậu một cái, lại nằm trên người cậu hôn môi. Có lẽ là giữa môi răng hắn có vị ngọt nên Bạch Tiểu Đường dính lên, hai chân gian nan quấn lên eo Thường Hành, thở dốc khó nhịn.
"Thôi, lại phải đến bệnh viện." hắn sờ soạng rãnh mông thấm ướt của cậu, thầm thở dài, "Đừng tiêm thuốc ức chế, không thì anh phải nhịn đến lúc nào mới có thể chạm vào em đây?"
Nhưng Thường Hành lại không dám đến bệnh viện lúc cậu tỉnh, sợ cậu lại ầm ĩ, vì thế nhân lúc thuốc ức chế còn tác dụng, vội vàng dẫn cậu đi gặp bác sĩ.
Ngày Tết bệnh viện cực kỳ quạnh quẽ, trên bàn bác sĩ trực ban có kẹo cứng, chắc là người bệnh đến chúc Tết thuận tay mang đến.
"Lại phát tình à?" Bác sĩ nghe hắn miêu tả mà lắp bắp kinh hãi, vội vàng sờ sờ trán Bạch Tiểu Đường, lại bắt mạch, "Cũng may không thay đổi gì so với lúc xuất viện."
Thường Hành nghe xong mà mất mát: "Chưa có chuyển biến tốt à?"
"Có thể giữ nguyên vẹn là tốt rồi." Bác sĩ thấy cậu dường như sắp tỉnh, vội vàng nhẹ giọng, "Hơn nữa, không phải anh nói cậu ấy đã có thể nhận ra tay anh và... Khụ khụ..."
Thường Hành ôm Bạch Tiểu Đường nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không ngượng, thấy cậu dần tỉnh, vội vàng cúi đầu hôn.
Bạch Tiểu Đường ngửi được mùi thuốc quả nhiên là hoảng loạn, bác sĩ cầm viên kẹo đưa cho cậu, cậu mới an tĩnh ngồi trên đùi Thường Hành bóc vỏ.
"Tiêm thuốc ức chế cũng sợ." Thường Hành cười khổ xoa đầu Bạch Tiểu Đường, "Đến bệnh viện cũng ồn ào."
"Từ từ đi, chờ cậu ấy nhận ra anh thì tốt rồi." Bác sĩ lại đưa kẹo cho cậu, Bạch Tiểu Đường nói cảm ơn, nhét kẹo vào trong túi, về nhà lại nhét vào bao lì xì. Hắn hiểu ra, đó lại là đồ Bạch Tiểu Đường để dành cho mình.
Đêm đó đầu bếp làm bánh trôi nhân mè đen, Thường Hành sợ Bạch Tiểu Đường ăn không quen, dặn riêng phòng bếp chuẩn bị cơm, mà cậu lại ăn hai bát to, lại uống ít canh, lúc này mới ôm bụng tròn xoe nằm trên sô pha ăn hoa quả sấy.
"Đừng ăn, buổi tối no quá không ngủ được thì sao?" Thường Hành giật lấy hoa quả sấy trong tay cậu, chưa nói xong ngoài phòng đã vang lên tiếng ô tô bóp còi.
Thường Cửu vừa vào cửa đã bật cười: "Có bản lĩnh, giành ăn với Omega của mình à?"
"Đại ca." Bạch Tiểu Đường nghe vậy vội vàng chào, nhào qua cắn hoa quả sấy, dù hắn cạy thế nào cũng không buông.
"Anh không biết đâu, đêm nay em ấy ăn nhiều, không thể ăn nữa." Thường Hành không cướp nổi, ngược lại đi gặm nửa quả kia.
Thường Cửu thấy hai người họ lăn vào nhau thì bất đắc dĩ thở dài, đi qua túm cổ áo Thường Hành kéo hắn ra, lại ngồi xổm cạnh sô pha đem một tờ giấy kết hôn cho Bạch Tiểu Đường: "Rơi ở phòng ngủ của anh."
Mắt cậu sáng ngời, ấn giấy kết hôn vào lòng, ngọt ngào gọi một tiếng: "Đại ca," lại lòng còn sợ hãi nói, "Cảm ơn đại ca."
"Đừng đánh mất nhé." Thường Cửu cười cười, chưa cả đứng dậy đã bị Thường Hành đá sang một bên.
Hắn ôm Bạch Tiểu Đường hôn: "Sao thái độ của em với anh lại không tốt?"
Thường Cửu đứng lên vuốt lại áo xong đi ra ngoài: "Người ta không nhận ra chú, chú còn ghen được."
"Em đang nghĩ cách." Thường Hành khó chịu không thôi, thấy anh mình muốn đi, vội vàng hỏi, "Không ngồi xuống uống ly trà à?"
"Không được, tẩu tử chú vừa mới có thai, dính anh." Thường Cửu chưa dứt lời đã cười trước. Thường Hành nghe mà lòng hâm mộ vô cùng, đành phải ôm Omega của mình ngồi trên sô pha rầu rĩ hôn.
Bạch Tiểu Đường cầm giấy kết hôn vui vẻ vô cùng, lắc chân bỗng nhiên gọi một tiếng: "Thường Hành."
Thường Hành cứng đờ người: "Tiểu Đường?"
"Thường Hành..." cậu lại cười tủm tỉm hôn ảnh chụp trên giấy kết hôn.
Hắn hoàn toàn thất vọng, gác đầu lên vai Bạch Tiểu Đường thở dài.
"Cưới em... anh đã nói là sẽ cưới em." Cậu vừa hôn, vừa nhỏ giọng thì thào.
Thường Hành ủ rũ cụp đuôi nghe một lát, bỗng nhiên vỗ đùi: "Đúng vậy, anh muốn cưới em."
Lúc này Thường Cửu mới vừa đi đến cửa đổi giày, nghe vậy lại vòng về: "Muốn làm hôn lễ à?"
"Em muốn cưới tiểu Đường!" Thường Hành hưng phấn nói năng lộn xộn, "Em phải cho em ấy một hôn lễ, kiểu Tây thì sao? Không cần rườm rà, tuyên thệ là đủ rồi."
Thường Cửu bình tĩnh hơn hắn, nhìn sắc trời âm trầm không phản bác, chỉ hỏi: "Nhưng em ấy không nhận ra chú, lúc thề, chú cảm thấy em ấy có nói "Em đồng ý" không?"
Thường Hành không dao động chút nào, như là đã đoán trước: "Em không để bụng em ấy có nói hay không, bởi vì em biết em ấy đồng ý."
"Vậy là tốt rồi." Thường Cửu không quay đầu lại đi ra ngoài, "Không hổ là em anh..."
Thường Hành bế Bạch Tiểu Đường lên, chậm rãi vào phòng ngủ, vừa đi vừa cảm khái: "Để cho anh bị ngó lơ rồi bị làm trò cười ở hôn lễ đi, anh chịu."
Thường Hành nói xong, nương theo ánh sáng tối tăm đánh giá đôi tay dính đầy máu tươi của mình.
"Đây mới là con người thật của anh." ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Đường mang theo dao động, "Em có yêu anh của hiện tại không? Bạch Tiểu Đường, anh giả vờ đủ rồi, cho nên ở trước mắt em anh không muốn giả vờ nữa... Anh muốn dịu dàng với em, nhưng anh cũng muốn vĩnh viễn giữ em ở bên cạnh."
Thường Hành nói tới đây tự giễu bật cười, tiến đến trước mặt Bạch Tiểu Đường, nhét súng vào tay cậu, lại thô bạo cầm tay cậu để cậu kề súng lên trán mình: "Nếu em không yêu anh của hiện tại thì dứt khoát nổ súng đi, dù sao em chỉ chịu sống trong quá khứ."
Bạch Tiểu Đường hoảng loạn lắc đầu, dùng một tay khác lay tay hắn, đầu ngón tay chồng chất vết thương giây lát để lại vài vết máu trên tay hắn.
Thường Hành mở to đôi mắt đỏ ngầu cứng người một lát vẫn bại trận, nắm bàn tay cậu lòng đau không thôi: "Em có ngốc không hả, không mở cửa được thì đợi anh, dùng tay cạy làm gì?"
Bạch Tiểu Đường tránh vài lần không thoát, cũng mặc kệ cho Thường Hành nắm ngón tay mình, một lát do dự bò lên đùi hắn, rưng rưng ngửi, như là đang xác nhận người trước mặt có phải Alpha của mình không.
Thường Hành vẫn không nhúc nhích cho cậu ngửi, thản nhiên đưa ngón tay dính đầy máu của Thiệu Lan cho Bạch Tiểu Đường xem, tựa như tháo xuống lớp mặt nạ ngụy trang, bày nội tâm âm u ra cho cậu xem.
Bạch Tiểu Đường ngửi, người mềm xuống, tới gần Thường Hành từng chút một, môi hơi mấp máy, dường như không tiếng động gọi tên hắn.
"Tiểu Đường?" Thường Hành run rẩy gọi cậu.
Bạch Tiểu Đường nghiêng đầu suy tư một lát, đột nhiên nhào vào lòng Thường Hành, ngón tay máu tươi đầm đìa cầm tay hắn, vội vàng đan mười ngón tay vào nhau.
Thường Hành tức khắc kích động đến độ người run run, ôm chặt Bạch Tiểu Đường vào trong lòng hôn. Cậu né tránh không chịu hôn hắn, hai chân lại vòng qua hông hắn.
"Em yêu anh." Hắn nâng mặt cậu lên, nói năng lộn xộn, "Em yêu anh... Em yêu anh của hiện tại."
Cậu vùi đầu vùi vào lòng Thường Hành, hoàn toàn tiếp nhận mùi máu tươi trên người hắn, động tình. Cậu nức nở xé rách quần áo, cầm cánh tay hắn cởi quần.
"Không được... Tiểu Đường không được." hắn luống cuống nhặt quần áo cậu cởi ra, "Đây là phòng của đại ca và tẩu tử, em cũng không chịu được."
Bạch Tiểu Đường lại ôm lấy Thường Hành, lắc eo, bắp đùi trắng nõn ướt át. Thường Hành vội vàng dùng quần áo bọc lấy cậu, ba bước thành hai bước chạy về phòng ngủ tìm thuốc ức chế.
Cậu phát tình dính lấy Thường Hành, đóng cửa phòng ngủ xong lột sạch mình, ôm cánh tay Thường Hành, vặn vẹo.
Thường Hành đầu đầy mồ hôi, mãi mới tìm được thuốc ức chế, vặn nắp bình vội uống một ngụm, lại rót vào miệng Bạch Tiểu Đường. Cậu bị tra tấn ý thức hỗn loạn, căn bản không phát hiện hắn cho mình uống thuốc ức chế, nuốt xuống hết, còn chưa đã thèm mà dùng đầu lưỡi ướt mềm liếm hàm trên hắn, dưới tác dụng của thuốc ngã ngồi xuống mép giường, che tuyến thể ở gáy run run, cuối cùng mơ màng cuộn tròn trên giường.
Thường Hành nằm trên người cậu thở dốc, bị chất dẫn dụ ngọt ngào của Omega làm cho lòng nhộn nhạo, mãi mới tìm được lý trí lại đột nhiên ngơ ngẩn: "Bạch Tiểu Đường, em..." hắn nhéo cằm cậu ép cậu đối diện với mình, "Vì giữ lại anh nên mới phát tình?"
Bạch Tiểu Đường gật đầu: "Thường Hành... Thường Hành đừng bỏ em..."
Hô hấp Thường Hành cứng lại, hắn đau khổ vùi mặt vào vai cậu: "Trách anh, đều do anh!"
Cậu lại ôm cổ hắn cười mỹ mãn.
"Tiểu Đường, tất cả đã kết thúc rồi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau." Hắn khàn giọng nỉ non, "Ngày mai anh đưa em về nhà, em phải nhớ lại anh, một tháng cũng được, một năm cũng được, cả đời anh cũng đợi em."
Thuốc ức chế bắt đầu có tác dụng, khi Thường Hành nói chuyện cậu đã mơ màng sắp ngủ. Hắn đứng dậy nhẹ nhàng khử trùng vết thương trên tay cậu, lại thật cẩn thận vén tóc mái trên trán cậu, hôn lên vết thương.
"Chúng ta còn trẻ, có rất nhiều thời gian." Thường Hành càng nói giọng càng dịu dàng, ánh mắt nhìn chăm chú Bạch Tiểu Đường cũng giống như nước mùa xuân, "Anh tin em không nỡ để anh đợi lâu."
Sáng sớm hôm sau, Thường Hành nhân lúc đại ca và tẩu tử chưa rời giường, đưa Bạch Tiểu Đường về nhà. Cậu chưa ngủ đủ, tình dục cũng chưa hết, lệch người trên ghế mơ hồ, đầu gục xuống, cuối cùng nằm trên đùi Thường Hành ngủ.
Lòng Thường Hành nóng lên, hắn cảm thấy lần này về nhà khác lúc trước, như thể chướng ngại ngăn cản tương lai của hắn và Bạch Tiểu Đường đã không còn. Tuyết đọng hai bên đường cũng bắt đầu tan, tiếng chim tước hót phá lệ dễ nghe, mùi hương năm mới còn sót lại cũng không hề lạnh lẽo, làm Thường Hành mong hội hoa đăng mười lăm tới.
Bạch Tiểu Đường rất thích ngủ, xuống xe vùi vào lòng hắn lại ngủ. Thường Hành thấy cậu ngủ say, lén lút hôn một lát. Nhiệt độ cơ thể cậu chưa hoàn toàn hạ xuống, đầu lưỡi mềm mại nóng hầm hập. Hắn mút một lúc lâu còn không nỡ nhả ra, cho đến khi Bạch Tiểu Đường ở trong mộng nhíu mày rầm rì mới lưu luyến đặt cậu lên giường.
Đúng lúc hạ nhân đặt bát bánh trôi lên bàn trong phòng, Thường Hành ăn mấy cái. Bánh trôi này không phải mua ở ngoài, là đầu bếp nhà họ Thường làm, nhân mè đen và đường phèn, vào miệng là tan, không biết có hợp khẩu vị của Bạch Tiểu Đường không.
Thường Hành nhéo gương mặt cậu một cái, lại nằm trên người cậu hôn môi. Có lẽ là giữa môi răng hắn có vị ngọt nên Bạch Tiểu Đường dính lên, hai chân gian nan quấn lên eo Thường Hành, thở dốc khó nhịn.
"Thôi, lại phải đến bệnh viện." hắn sờ soạng rãnh mông thấm ướt của cậu, thầm thở dài, "Đừng tiêm thuốc ức chế, không thì anh phải nhịn đến lúc nào mới có thể chạm vào em đây?"
Nhưng Thường Hành lại không dám đến bệnh viện lúc cậu tỉnh, sợ cậu lại ầm ĩ, vì thế nhân lúc thuốc ức chế còn tác dụng, vội vàng dẫn cậu đi gặp bác sĩ.
Ngày Tết bệnh viện cực kỳ quạnh quẽ, trên bàn bác sĩ trực ban có kẹo cứng, chắc là người bệnh đến chúc Tết thuận tay mang đến.
"Lại phát tình à?" Bác sĩ nghe hắn miêu tả mà lắp bắp kinh hãi, vội vàng sờ sờ trán Bạch Tiểu Đường, lại bắt mạch, "Cũng may không thay đổi gì so với lúc xuất viện."
Thường Hành nghe xong mà mất mát: "Chưa có chuyển biến tốt à?"
"Có thể giữ nguyên vẹn là tốt rồi." Bác sĩ thấy cậu dường như sắp tỉnh, vội vàng nhẹ giọng, "Hơn nữa, không phải anh nói cậu ấy đã có thể nhận ra tay anh và... Khụ khụ..."
Thường Hành ôm Bạch Tiểu Đường nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không ngượng, thấy cậu dần tỉnh, vội vàng cúi đầu hôn.
Bạch Tiểu Đường ngửi được mùi thuốc quả nhiên là hoảng loạn, bác sĩ cầm viên kẹo đưa cho cậu, cậu mới an tĩnh ngồi trên đùi Thường Hành bóc vỏ.
"Tiêm thuốc ức chế cũng sợ." Thường Hành cười khổ xoa đầu Bạch Tiểu Đường, "Đến bệnh viện cũng ồn ào."
"Từ từ đi, chờ cậu ấy nhận ra anh thì tốt rồi." Bác sĩ lại đưa kẹo cho cậu, Bạch Tiểu Đường nói cảm ơn, nhét kẹo vào trong túi, về nhà lại nhét vào bao lì xì. Hắn hiểu ra, đó lại là đồ Bạch Tiểu Đường để dành cho mình.
Đêm đó đầu bếp làm bánh trôi nhân mè đen, Thường Hành sợ Bạch Tiểu Đường ăn không quen, dặn riêng phòng bếp chuẩn bị cơm, mà cậu lại ăn hai bát to, lại uống ít canh, lúc này mới ôm bụng tròn xoe nằm trên sô pha ăn hoa quả sấy.
"Đừng ăn, buổi tối no quá không ngủ được thì sao?" Thường Hành giật lấy hoa quả sấy trong tay cậu, chưa nói xong ngoài phòng đã vang lên tiếng ô tô bóp còi.
Thường Cửu vừa vào cửa đã bật cười: "Có bản lĩnh, giành ăn với Omega của mình à?"
"Đại ca." Bạch Tiểu Đường nghe vậy vội vàng chào, nhào qua cắn hoa quả sấy, dù hắn cạy thế nào cũng không buông.
"Anh không biết đâu, đêm nay em ấy ăn nhiều, không thể ăn nữa." Thường Hành không cướp nổi, ngược lại đi gặm nửa quả kia.
Thường Cửu thấy hai người họ lăn vào nhau thì bất đắc dĩ thở dài, đi qua túm cổ áo Thường Hành kéo hắn ra, lại ngồi xổm cạnh sô pha đem một tờ giấy kết hôn cho Bạch Tiểu Đường: "Rơi ở phòng ngủ của anh."
Mắt cậu sáng ngời, ấn giấy kết hôn vào lòng, ngọt ngào gọi một tiếng: "Đại ca," lại lòng còn sợ hãi nói, "Cảm ơn đại ca."
"Đừng đánh mất nhé." Thường Cửu cười cười, chưa cả đứng dậy đã bị Thường Hành đá sang một bên.
Hắn ôm Bạch Tiểu Đường hôn: "Sao thái độ của em với anh lại không tốt?"
Thường Cửu đứng lên vuốt lại áo xong đi ra ngoài: "Người ta không nhận ra chú, chú còn ghen được."
"Em đang nghĩ cách." Thường Hành khó chịu không thôi, thấy anh mình muốn đi, vội vàng hỏi, "Không ngồi xuống uống ly trà à?"
"Không được, tẩu tử chú vừa mới có thai, dính anh." Thường Cửu chưa dứt lời đã cười trước. Thường Hành nghe mà lòng hâm mộ vô cùng, đành phải ôm Omega của mình ngồi trên sô pha rầu rĩ hôn.
Bạch Tiểu Đường cầm giấy kết hôn vui vẻ vô cùng, lắc chân bỗng nhiên gọi một tiếng: "Thường Hành."
Thường Hành cứng đờ người: "Tiểu Đường?"
"Thường Hành..." cậu lại cười tủm tỉm hôn ảnh chụp trên giấy kết hôn.
Hắn hoàn toàn thất vọng, gác đầu lên vai Bạch Tiểu Đường thở dài.
"Cưới em... anh đã nói là sẽ cưới em." Cậu vừa hôn, vừa nhỏ giọng thì thào.
Thường Hành ủ rũ cụp đuôi nghe một lát, bỗng nhiên vỗ đùi: "Đúng vậy, anh muốn cưới em."
Lúc này Thường Cửu mới vừa đi đến cửa đổi giày, nghe vậy lại vòng về: "Muốn làm hôn lễ à?"
"Em muốn cưới tiểu Đường!" Thường Hành hưng phấn nói năng lộn xộn, "Em phải cho em ấy một hôn lễ, kiểu Tây thì sao? Không cần rườm rà, tuyên thệ là đủ rồi."
Thường Cửu bình tĩnh hơn hắn, nhìn sắc trời âm trầm không phản bác, chỉ hỏi: "Nhưng em ấy không nhận ra chú, lúc thề, chú cảm thấy em ấy có nói "Em đồng ý" không?"
Thường Hành không dao động chút nào, như là đã đoán trước: "Em không để bụng em ấy có nói hay không, bởi vì em biết em ấy đồng ý."
"Vậy là tốt rồi." Thường Cửu không quay đầu lại đi ra ngoài, "Không hổ là em anh..."
Thường Hành bế Bạch Tiểu Đường lên, chậm rãi vào phòng ngủ, vừa đi vừa cảm khái: "Để cho anh bị ngó lơ rồi bị làm trò cười ở hôn lễ đi, anh chịu."