Bé Theo Đuôi Hướng Nội Cùng Ông Xã Đỉnh A Của Bé
Chương 10-2: Yến tiệc, biến cố, sợ hãi, ghen tuông
Mọi người xung quanh sợ đến mức muốn trốn mà không được, nhanh chóng đẩy nhau để cách xa họ 5m.
Tầng lớp thượng lưu nhanh chóng truyền đi tin nóng trong ngày, hai thiếu gia lại vì tranh giành một tên Beta bình thường mà lại vung tay đánh nhau, trình độ nhiều chuyện không thua gì mấy cái loa phát thanh trên thành phố đâu.
Cấp bậc của Trình Phú thấp hơn họ, gương mặt đã nhanh chóng trắng bệch, chảy mồ hôi lạnh, Đường Nguyễn tuy là Beta không thể cảm nhận được pheromone nhưng bị bầu không khí căng thẳng này làm cho sợ đến mức siết chặt góc áo Tống Hạc Khanh.
Thấy sắp mất kiểm soát tới nơi, Trình Phú không thể không hít một hơi thật sâu rồi nói lớn, "Hai người dừng lại đi, để ý người xung quanh một chút được không?"
Vương Tư Viễn không phải đỉnh A như Tống Hạc Khanh, lúc này cũng đã chảy mồ hôi, mục đích của hắn không phải điều này cho nên thuận theo mà dừng lại.
Hai loại pheromone cao cấp vừa được thu lại, mọi người đều thở nhẹ một hơi, nếu thật sự đánh nhau thật thì không thể kiểm soát được mà.
Dường như chỉ có một mình Tống Hạc Khanh cảm thấy bình thường, cao cao tại thượng mà nhìn Vương Tư Viễn, ánh mắt lạnh như băng, dường như không có gì mất khống chế như ban nãy, giọng nói còn dịu hơn bình thường nhưng nếu là người quen thì đều biết hắn đang cực kỳ tức giận.
"Cho dù cậu có ý định gì đều dẹp hết đi. Người của tôi, không phải là người mà cậu có thể đụng đến đâu."
Vương Tư Viễn cười khinh một tiếng, "Cậu Tống à, quan tâm quá mức rồi nghĩ sai rồi, tôi có thể làm gì được cơ chứ."
Nói xong, Vương Tư Viễn cũng không để ý người xung quanh, ngẩng đầu rời đi.
Trịnh Phú lau mồ hôi lạnh trên trán, thở một hơi nhẹ nhõm, hôm nay hắn đã dùng chút thông minh bất chợt mới giúp cho mọi chuyện trở lại bình thường, dường như không có gì vừa xảy ra.
"Hạc Khanh..."
Bé cưng trốn đằng sau Tống Hạc Khanh, sợ hãi gọi một tiếng, cậu nhạy bén cảm giác được Tống Hạc Khanh đang tức giận.
Trịnh Phú nhìn mặt đoán ý, gọi thêm vài người bạn thân tới, nhân tiện an ủi Đường Nguyễn vài câu, còn tiện miệng trao đổi chút việc với Tống Hạc Khanh.
Yến tiệc kết thúc nhanh chóng, ai cũng không còn tâm trạng mà tham gia, lời đồn đã tới tai các bề trên.
Công tử nhà họ Tống đã có bạn đời của mình, là một Beta bình thường, yêu thương cực kỳ.
Trên đường trở về, Tống Hạc Khanh cùng Đường Nguyễn không nói lời nào. Chỉ im lặng ngồi trong xe, không khí áp lực căng thẳng, bé Đường Nguyễn không biết chính mình làm sai việc gì, cả hai ngồi gần như vậy nhưng cậu cảm giác xa không thể với tới.
Tống Hạc Khanh cúi đầu, tựa lưng vào ghế, Đường Nguyễn hơi cong lưng, nhìn chằm chằm bên dưới.
Thật lâu sau, trong khoang xe có tiếng khóc nức nở.
Bé Đường Nguyễn khóc, có lẽ bởi vì không biết nguyên nhân là gì, chỉ là vì Tống Hạc Khanh im lặng không nói gì mà lo lắng, khổ sở.
Tống Hạc Khanh mở mắt, giọng nói hơi khàn khàn.
"Nguyễn Nguyễn, lại đây, tới chỗ ông xã nào."
Bé Beta không nói lời nào, cũng không qua đó, chỉ cúi đầu thấp hơn nữa.
Giống như một con đà điểu trốn tránh hiện thực.
"Nguyễn Nguyễn..."
Tống Hạc Khanh thở dài, vươn tay ôm bé cưng đang khóc đến nức nở ngồi lên đùi mình.
"Bé cưng sao thế này, sao lại đau lòng như này."
Đường Nguyễn hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh đừng đau lòng được không? Bởi vì em cũng đau lòng mà..."
Lông mi của bé cưng thấm đẫm nước mắt, từng sợi dính vào nhau, đôi mắt đen long lanh ánh nước, mí mắt mỏng manh, đuôi mắt đỏ ửng, chóp mũi và môi hồng lên, như bị ai đó bắt nạt đến khóc.
Tống Hạc Khanh lập tức hôn bé cưng, đầu lưỡi chen vào miệng nhỏ, bắt lấy lưỡi bé cưng quấn quýt với nhau trong miệng nóng bỏng.
Cả hai đều cảm nhận được hương vị lẫn nhau, rõ ràng Beta làm gì có pheromone, rõ ràng cả hai đều không thể hấp dẫn lẫn nhau theo số trời.
Từ trước đến giờ, Tống Hạc Khanh là người mà Đường Nguyễn luôn khao khát, nhưng hiện tại lúc này đâu.
Mất đi ảo tưởng đẹp đẽ kia, tình yêu đẹp đẽ bị xé nát chỉ còn lại vùng đất khô cằn cỗi này sẽ dư lại điều gì chứ.
Đôi mắt sâu thẳm của Tống Hạc Khanh nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của bé cưng, bàn tay còn vuốt ve trêu ghẹo, nơi đó bị hắn mút đến sưng đỏ, quyến rũ lòng người.
Tinh dịch cùng nước bọt của hắn đã chăm dưỡng bé Beta của mình, dường như trở thành đóa hoa hồng sống trên xương sườn hắn.
"Giấu bé cưng ở nhà được không?"
"..."
"** bé cưng đến căng bụng, mỗi ngày chỉ cần ở nhà, không cần làm gì cả, không cần mặc quần áo, tinh dịch của ông xã đều cho em hết, để người em đầy mùi hương của anh được không?"
Tình yêu dị dạng cũng là một loại tình yêu, cố chấp như vậy, chiếm hữu như thế, như muốn nuốt chửng bé cưng vào bụng, cũng không thể rời đi bé cưng được.
Là thứ tình yêu ích kỷ không bằng người khác.
Hắn liên tục nói xong lại muốn hôn, một lần lại một lần, Đường Nguyễn muốn né tránh, rõ ràng cậu khóc đến đau lòng như vậy, nước mắt chảy không ngừng.
Trong lòng Alpha dần bình tĩnh lại, hắn nghĩ, Đường Nguyễn biết càng tốt, biết hắn có ý tưởng đáng sợ đến như vậy, như vậy thì trong tương lai sắp tới, hắn mới có thể thực hiện được điều đó cơ mà.
Bé cưng vẫn còn đang khóc, Tống Hạc Khanh nắm cằm nhỏ, hôn lên khóe mắt đang khóc đó, lấy đi những giọt nước mắt.
"Bé cưng luôn yêu anh được không? Đừng rời khỏi anh, đừng nhìn ai cả, dù chỉ là một chút anh đều ghen đến mức muốn điên rồi, bé cưng chỉ có thể nhìn anh mà thôi."
Alpha vừa nói vừa ôm lấy bé cưng, vuốt ve da thịt mềm mại khiến bé cưng rùng người.
Hắn bất chợt hiểu rõ, yêu không chỉ là yêu thương, không phải thứ gọi là có sự kết hợp với dục vọng, mà đa số lúc nó là sự sợ hãi, là khát khao ánh sáng nhưng lại muốn chìm đắm vào bóng đêm.
"Cơ thể của em, nước bọt của em, thậm chí từng sợi tóc cũng là của anh."
Áo sơ mi của bé cưng bị hắn cởi ra, Tống Hạc Khanh hôn lên bả vai rồi tới xương quai xanh lại tới cánh tay, hôn đến từng ngón tay trắng nõn mềm mại.
Nhiệt độ bên trong xe tăng dần lên, dấu hiệu cho việc cơ thể Alpha đang bất thường, mắt dần đầy gân máu, giống như dã thú đang hút máu con mồi, nhìn chằm chằm vào Đường Nguyễn, quyến rũ bé cưng.
Tống Hạc Khanh nhanh chóng hôn lên núm vú đã dựng đứng do lạnh, cứng cứng giống như hai viên đá nhỏ.
Mặt lưỡi liếm rồi lại liếm liên tục núm vú trước ngực, quầng vú của bé cưng quá lớn, lúc này lại bị mút đến hồng hào xinh đẹp.
Bản năng từ trong máu làm cho Tống Hạc Khanh dường như đã giống dã thú chỉ biết chăm chú vào liếm mút hai núm vú trước mặt, dùng răng nhây nhây cắn lấy, xong lại dùng lưỡi đè mạnh, dường như muốn hút sữa từ bên trong ra.
"Đau... không mút mà...ưm... Hạc Khanh... đừng, đừng mút..."
Đường Nguyễn khóc nức nở, như em bé nhỏ đang muốn dỗ dành khuyên nhủ Tống Hạc Khanh, nhưng hắn vẫn cố chấp mà mút lấy vú mình.
"Chậc chậc... ưm... sao lại không có sữa cơ chứ..."
Tống Hạc Khanh buông tha cho bé vú trong miệng, lại nhỏ giọng khó chịu, ảnh mắt nhìn chằm chằm núm vú sưng đỏ kia. Hắn dường như đã rơi vào bẫy rập mà bé Beta vô tâm này tạo ra.
"Không có... không có mà..."
Bé cưng xấu hổ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể cắn môi lắc đầu, nước mắt còn vương trên mi rồi lại rơi xuống, trượt theo lăn xuống môi Tống Hạc Khanh.
Vị mặn này như châm ngòi nổ lớn trong lòng hắn, Alpha thở hổn hển, kéo phăng cà vạt của mình xuống.
Vứt đi áo sơ mi, dưới ánh đèn mờ nhạt khi, lúc có lúc không nhìn thấy cơ bắp rắn chắc trên người.
Hắn ôm lấy bé cưng, ôm chặt vào tròng lòng, cằm dựa vào vai cậu.
"Em luôn nhìn thằng khốn đó, nó đẹp trai lắm sao?""
Câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho Đường Nguyễn mở to hai mắt.
"Ai, ai cơ..."
Giọng mũi mềm mại đầy sự nghi ngờ hoang mang.
"Em thích màu tóc đỏ của hắn? Hay con mắt màu vàng kia?"
Alpha ngửi mùi thơm từ cơ thể bé cưng, nó khác với pheromone để trao đổi sau hàng vạn năm tiến hóa kia, chỉ là mùi thơm đơn thuần, lúc tới gần cơ thể bé cưng là có thể ngửi được, không có mùi hương nào giống được.
Nhưng đối với hắn, mùi hương này đã khiến hắn mê đắm, chao đảo.
"Em... không được thích tên đó, chỉ có thể thích anh... xin em..."
Hắn đè nén giọng chỉ đủ cho bé cưng nghe, nhắm mắt lại hôn vào tai bé cưng, từng tiếng thở dài bên tai cậu.
Cho dù nói vậy nhưng biểu cảm lại bình thường như mọi ngày, nhưng đầu ngón đang run kia trừ Tống Hạc Khanh có thể cảm nhận được thì không ai chú ý tới.
Ở giữa đêm hè, những vệt sáng đèn đường chiếu vào cửa xe làm cho bé cưng cảm thấy sáng bừng lên, gió nhẹ vương qua tóc rồi lại khẽ hôn lên từng sợi tóc mềm mại.
Giữa tiếng chuông đêm khuya, cùng với tiếng bóp còi từ nơi xa vang tới, có một người đã hiểu rõ lòng mình, hắn đã yêu một Beta bình thường đến mức lo sợ.
Này không phải là mối quan hệ hèn nhát, thấp kém hay sa đọa, chỉ là một người mới thử được tình dục và tình yêu, đối với cơ thể đang héo mòn của mình khát khao sự cứu giúp từ người mình yêu.
Bánh bao có điều muốn nói: chương sao ngắn nên 150🌟 thì lên nhé 🫶
Nhma nhớ quay lại mấy chương trc rating nhen
Tầng lớp thượng lưu nhanh chóng truyền đi tin nóng trong ngày, hai thiếu gia lại vì tranh giành một tên Beta bình thường mà lại vung tay đánh nhau, trình độ nhiều chuyện không thua gì mấy cái loa phát thanh trên thành phố đâu.
Cấp bậc của Trình Phú thấp hơn họ, gương mặt đã nhanh chóng trắng bệch, chảy mồ hôi lạnh, Đường Nguyễn tuy là Beta không thể cảm nhận được pheromone nhưng bị bầu không khí căng thẳng này làm cho sợ đến mức siết chặt góc áo Tống Hạc Khanh.
Thấy sắp mất kiểm soát tới nơi, Trình Phú không thể không hít một hơi thật sâu rồi nói lớn, "Hai người dừng lại đi, để ý người xung quanh một chút được không?"
Vương Tư Viễn không phải đỉnh A như Tống Hạc Khanh, lúc này cũng đã chảy mồ hôi, mục đích của hắn không phải điều này cho nên thuận theo mà dừng lại.
Hai loại pheromone cao cấp vừa được thu lại, mọi người đều thở nhẹ một hơi, nếu thật sự đánh nhau thật thì không thể kiểm soát được mà.
Dường như chỉ có một mình Tống Hạc Khanh cảm thấy bình thường, cao cao tại thượng mà nhìn Vương Tư Viễn, ánh mắt lạnh như băng, dường như không có gì mất khống chế như ban nãy, giọng nói còn dịu hơn bình thường nhưng nếu là người quen thì đều biết hắn đang cực kỳ tức giận.
"Cho dù cậu có ý định gì đều dẹp hết đi. Người của tôi, không phải là người mà cậu có thể đụng đến đâu."
Vương Tư Viễn cười khinh một tiếng, "Cậu Tống à, quan tâm quá mức rồi nghĩ sai rồi, tôi có thể làm gì được cơ chứ."
Nói xong, Vương Tư Viễn cũng không để ý người xung quanh, ngẩng đầu rời đi.
Trịnh Phú lau mồ hôi lạnh trên trán, thở một hơi nhẹ nhõm, hôm nay hắn đã dùng chút thông minh bất chợt mới giúp cho mọi chuyện trở lại bình thường, dường như không có gì vừa xảy ra.
"Hạc Khanh..."
Bé cưng trốn đằng sau Tống Hạc Khanh, sợ hãi gọi một tiếng, cậu nhạy bén cảm giác được Tống Hạc Khanh đang tức giận.
Trịnh Phú nhìn mặt đoán ý, gọi thêm vài người bạn thân tới, nhân tiện an ủi Đường Nguyễn vài câu, còn tiện miệng trao đổi chút việc với Tống Hạc Khanh.
Yến tiệc kết thúc nhanh chóng, ai cũng không còn tâm trạng mà tham gia, lời đồn đã tới tai các bề trên.
Công tử nhà họ Tống đã có bạn đời của mình, là một Beta bình thường, yêu thương cực kỳ.
Trên đường trở về, Tống Hạc Khanh cùng Đường Nguyễn không nói lời nào. Chỉ im lặng ngồi trong xe, không khí áp lực căng thẳng, bé Đường Nguyễn không biết chính mình làm sai việc gì, cả hai ngồi gần như vậy nhưng cậu cảm giác xa không thể với tới.
Tống Hạc Khanh cúi đầu, tựa lưng vào ghế, Đường Nguyễn hơi cong lưng, nhìn chằm chằm bên dưới.
Thật lâu sau, trong khoang xe có tiếng khóc nức nở.
Bé Đường Nguyễn khóc, có lẽ bởi vì không biết nguyên nhân là gì, chỉ là vì Tống Hạc Khanh im lặng không nói gì mà lo lắng, khổ sở.
Tống Hạc Khanh mở mắt, giọng nói hơi khàn khàn.
"Nguyễn Nguyễn, lại đây, tới chỗ ông xã nào."
Bé Beta không nói lời nào, cũng không qua đó, chỉ cúi đầu thấp hơn nữa.
Giống như một con đà điểu trốn tránh hiện thực.
"Nguyễn Nguyễn..."
Tống Hạc Khanh thở dài, vươn tay ôm bé cưng đang khóc đến nức nở ngồi lên đùi mình.
"Bé cưng sao thế này, sao lại đau lòng như này."
Đường Nguyễn hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Anh đừng đau lòng được không? Bởi vì em cũng đau lòng mà..."
Lông mi của bé cưng thấm đẫm nước mắt, từng sợi dính vào nhau, đôi mắt đen long lanh ánh nước, mí mắt mỏng manh, đuôi mắt đỏ ửng, chóp mũi và môi hồng lên, như bị ai đó bắt nạt đến khóc.
Tống Hạc Khanh lập tức hôn bé cưng, đầu lưỡi chen vào miệng nhỏ, bắt lấy lưỡi bé cưng quấn quýt với nhau trong miệng nóng bỏng.
Cả hai đều cảm nhận được hương vị lẫn nhau, rõ ràng Beta làm gì có pheromone, rõ ràng cả hai đều không thể hấp dẫn lẫn nhau theo số trời.
Từ trước đến giờ, Tống Hạc Khanh là người mà Đường Nguyễn luôn khao khát, nhưng hiện tại lúc này đâu.
Mất đi ảo tưởng đẹp đẽ kia, tình yêu đẹp đẽ bị xé nát chỉ còn lại vùng đất khô cằn cỗi này sẽ dư lại điều gì chứ.
Đôi mắt sâu thẳm của Tống Hạc Khanh nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của bé cưng, bàn tay còn vuốt ve trêu ghẹo, nơi đó bị hắn mút đến sưng đỏ, quyến rũ lòng người.
Tinh dịch cùng nước bọt của hắn đã chăm dưỡng bé Beta của mình, dường như trở thành đóa hoa hồng sống trên xương sườn hắn.
"Giấu bé cưng ở nhà được không?"
"..."
"** bé cưng đến căng bụng, mỗi ngày chỉ cần ở nhà, không cần làm gì cả, không cần mặc quần áo, tinh dịch của ông xã đều cho em hết, để người em đầy mùi hương của anh được không?"
Tình yêu dị dạng cũng là một loại tình yêu, cố chấp như vậy, chiếm hữu như thế, như muốn nuốt chửng bé cưng vào bụng, cũng không thể rời đi bé cưng được.
Là thứ tình yêu ích kỷ không bằng người khác.
Hắn liên tục nói xong lại muốn hôn, một lần lại một lần, Đường Nguyễn muốn né tránh, rõ ràng cậu khóc đến đau lòng như vậy, nước mắt chảy không ngừng.
Trong lòng Alpha dần bình tĩnh lại, hắn nghĩ, Đường Nguyễn biết càng tốt, biết hắn có ý tưởng đáng sợ đến như vậy, như vậy thì trong tương lai sắp tới, hắn mới có thể thực hiện được điều đó cơ mà.
Bé cưng vẫn còn đang khóc, Tống Hạc Khanh nắm cằm nhỏ, hôn lên khóe mắt đang khóc đó, lấy đi những giọt nước mắt.
"Bé cưng luôn yêu anh được không? Đừng rời khỏi anh, đừng nhìn ai cả, dù chỉ là một chút anh đều ghen đến mức muốn điên rồi, bé cưng chỉ có thể nhìn anh mà thôi."
Alpha vừa nói vừa ôm lấy bé cưng, vuốt ve da thịt mềm mại khiến bé cưng rùng người.
Hắn bất chợt hiểu rõ, yêu không chỉ là yêu thương, không phải thứ gọi là có sự kết hợp với dục vọng, mà đa số lúc nó là sự sợ hãi, là khát khao ánh sáng nhưng lại muốn chìm đắm vào bóng đêm.
"Cơ thể của em, nước bọt của em, thậm chí từng sợi tóc cũng là của anh."
Áo sơ mi của bé cưng bị hắn cởi ra, Tống Hạc Khanh hôn lên bả vai rồi tới xương quai xanh lại tới cánh tay, hôn đến từng ngón tay trắng nõn mềm mại.
Nhiệt độ bên trong xe tăng dần lên, dấu hiệu cho việc cơ thể Alpha đang bất thường, mắt dần đầy gân máu, giống như dã thú đang hút máu con mồi, nhìn chằm chằm vào Đường Nguyễn, quyến rũ bé cưng.
Tống Hạc Khanh nhanh chóng hôn lên núm vú đã dựng đứng do lạnh, cứng cứng giống như hai viên đá nhỏ.
Mặt lưỡi liếm rồi lại liếm liên tục núm vú trước ngực, quầng vú của bé cưng quá lớn, lúc này lại bị mút đến hồng hào xinh đẹp.
Bản năng từ trong máu làm cho Tống Hạc Khanh dường như đã giống dã thú chỉ biết chăm chú vào liếm mút hai núm vú trước mặt, dùng răng nhây nhây cắn lấy, xong lại dùng lưỡi đè mạnh, dường như muốn hút sữa từ bên trong ra.
"Đau... không mút mà...ưm... Hạc Khanh... đừng, đừng mút..."
Đường Nguyễn khóc nức nở, như em bé nhỏ đang muốn dỗ dành khuyên nhủ Tống Hạc Khanh, nhưng hắn vẫn cố chấp mà mút lấy vú mình.
"Chậc chậc... ưm... sao lại không có sữa cơ chứ..."
Tống Hạc Khanh buông tha cho bé vú trong miệng, lại nhỏ giọng khó chịu, ảnh mắt nhìn chằm chằm núm vú sưng đỏ kia. Hắn dường như đã rơi vào bẫy rập mà bé Beta vô tâm này tạo ra.
"Không có... không có mà..."
Bé cưng xấu hổ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể cắn môi lắc đầu, nước mắt còn vương trên mi rồi lại rơi xuống, trượt theo lăn xuống môi Tống Hạc Khanh.
Vị mặn này như châm ngòi nổ lớn trong lòng hắn, Alpha thở hổn hển, kéo phăng cà vạt của mình xuống.
Vứt đi áo sơ mi, dưới ánh đèn mờ nhạt khi, lúc có lúc không nhìn thấy cơ bắp rắn chắc trên người.
Hắn ôm lấy bé cưng, ôm chặt vào tròng lòng, cằm dựa vào vai cậu.
"Em luôn nhìn thằng khốn đó, nó đẹp trai lắm sao?""
Câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho Đường Nguyễn mở to hai mắt.
"Ai, ai cơ..."
Giọng mũi mềm mại đầy sự nghi ngờ hoang mang.
"Em thích màu tóc đỏ của hắn? Hay con mắt màu vàng kia?"
Alpha ngửi mùi thơm từ cơ thể bé cưng, nó khác với pheromone để trao đổi sau hàng vạn năm tiến hóa kia, chỉ là mùi thơm đơn thuần, lúc tới gần cơ thể bé cưng là có thể ngửi được, không có mùi hương nào giống được.
Nhưng đối với hắn, mùi hương này đã khiến hắn mê đắm, chao đảo.
"Em... không được thích tên đó, chỉ có thể thích anh... xin em..."
Hắn đè nén giọng chỉ đủ cho bé cưng nghe, nhắm mắt lại hôn vào tai bé cưng, từng tiếng thở dài bên tai cậu.
Cho dù nói vậy nhưng biểu cảm lại bình thường như mọi ngày, nhưng đầu ngón đang run kia trừ Tống Hạc Khanh có thể cảm nhận được thì không ai chú ý tới.
Ở giữa đêm hè, những vệt sáng đèn đường chiếu vào cửa xe làm cho bé cưng cảm thấy sáng bừng lên, gió nhẹ vương qua tóc rồi lại khẽ hôn lên từng sợi tóc mềm mại.
Giữa tiếng chuông đêm khuya, cùng với tiếng bóp còi từ nơi xa vang tới, có một người đã hiểu rõ lòng mình, hắn đã yêu một Beta bình thường đến mức lo sợ.
Này không phải là mối quan hệ hèn nhát, thấp kém hay sa đọa, chỉ là một người mới thử được tình dục và tình yêu, đối với cơ thể đang héo mòn của mình khát khao sự cứu giúp từ người mình yêu.
Bánh bao có điều muốn nói: chương sao ngắn nên 150🌟 thì lên nhé 🫶
Nhma nhớ quay lại mấy chương trc rating nhen