Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 8



"Ai đánh con, ai dám đánh con, mẹ muốn nó chết!"
Trên con phố cũ chật hẹp, một người phụ nữ thanh tú đến mức người qua đường nhịn không được nhìn chằm chằm trong giây lát, đang bước đi trên con đường trải nhựa gồ ghề.
Dung mạo tinh xảo trong bộ quần áo đẹp đẽ dường như không thích hợp với con đường đầy bụi bẩn này.
Dương Tiêu Vũ quay đầu nhìn ảnh bản thân phản chiếu trong cửa kính, bà mặc một chiếc váy hở lưng màu xanh nước biển dài đến bắp chân, đi đôi dép trắng, mái tóc dài cuộn gọn sau đầu, thêm vào vài phần nữ tính, thiếu đi vài phần kiêu ngạo ngày thường.
Bây giờ trông Dương Tiêu Vũ thật dịu dàng. Bà vô thức nắm chặt chiếc túi nhỏ trong tay, khẩn trương đến mức không thở được.
Rất nhanh con của bà sẽ đi qua con đường này, theo như người Sở Kiến Thụ thuê báo cáo.
Dương Tiêu Vũ không để Sở Kiến Thụ và Sở Ức Quy lại đây, bà muốn một mình gặp đứa bé trước. Bà cảm thấy bản thân sẽ nhận ra Vạn Thu ngay từ cái nhìn đầu tiên, và Vạn Thu có lẽ vẫn còn nhớ rõ mình.
Liệu lúc hai mẹ con nhận nhau có kinh thiên động địa, có ôm nhau khóc lớn không?
Dương Tiêu Vũ không phải người hay khóc, gặp người quen thì rất mất mặt, nhưng đến lúc đó nếu nhịn không được thì bà sẽ khóc, Vạn Thu mà khóc thì nhất định bà cũng khóc.
Dương Tiêu Vũ nhìn xung quanh và nhận thấy có rất nhiều người đang nhìn mình.
Liệu Vạn Thu sẽ vui mừng khi có một người mẹ nổi bật như vậy chứ?
Đang rối loạn, chợt Dương Tiêu Vũ nhìn thấy một đứa trẻ gầy gò ở phía xa. Dù chưa thấy mặt nhưng mọi suy nghĩ của bà đều đột ngột dừng lại.
Tiếng còi ồn ào của các phương tiện xung quanh, tiếng trò chuyện của người qua đường, dàn âm thanh nổi phát các chương trình khuyến mãi khoảnh khắc này đều biến mất.
Dương Tiêu Vũ chỉ có một ý nghĩ - đó là Vạn Thu, đứa con trai bé bỏng của bà.
Ngoại hình của Vạn Thu rất đẹp, sự xuất sắc của cậu có thể thấy từ những đường nét trên khuôn mặt, nhưng vì quá gầy, trên má có da không có thịt, đôi mắt to dường như không phối hợp, thoạt nhìn có vẻ hơi kỳ quái. Đứa bé rất gầy, không giống đang trong giai đoạn trưởng thành, quần áo rỗng như thể chỉ có một bộ xương trong đó.
Dương Tiêu Vũ nhìn Vạn Thu, mọi thứ như một mũi kim dày đâm thẳng tới trái tim bà.
Quần áo của Vạn Thu là loại rẻ tiền mà Dương Tiêu Vũ thậm chí không thèm nhìn đến, trên đó có những biểu tượng kỳ quái, đôi giày đã cũ và mòn với những vết xước và vết rách rõ ràng.
Con của bà...
Làm sao con của bà lại thành như vậy?
Những thông tin và lời nói lạnh lùng lúc trước khiến Dương Tiêu Vũ khó tưởng tượng về tình hình hiện tại của Vạn Thu, bởi vậy khi tận mắt chứng kiến, bà cực kỳ chấn động.
Dương Tiêu Vũ cho rằng Vạn Thu sẽ nhìn mình.
Bà luôn thu hút sự chú ý của mọi người, cho dù Vạn Thu không còn ký ức trước lúc năm tuổi, ít nhất Vạn Thu cũng sẽ nhìn bà.
Nhưng không.
Đôi mắt đứa trẻ vẫn luôn nhìn xuống đất, cúi đầu, trông rụt rè và yếu đuối, như đang tìm kiếm thứ gì đó, không có chút tò mò hay quan tâm đến người xung quanh. Đôi mắt ấy trống rỗng và quá mức thuần khiết.
Dương Tiêu Vũ nhớ tới trong tư liệu, Vạn Thu có chỉ số thông minh rất thấp...
Hai người đi theo Vạn Thu đã dừng lại cách đó không xa, mà Vạn Thu càng ngày càng gần Dương Tiêu Vũ, Dương Tiêu Vũ vốn tưởng rằng bản thân sẽ lập tức tiến lên ôm lấy đứa bé kia, nhưng không hiểu sao bước chân lại nặng trĩu.
Vạn Thu cách Dương Tiêu Vũ ngày càng gần.
Rồi lướt thoáng qua.
Dương Tiêu Vũ bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Vạn Thu lúc này ngồi xổm bên cạnh thùng rác ở gần mình, thò tay vào thùng rác.
Trong nháy mắt, cách bắt chước chào hỏi, cách mỉm cười với Vạn Thu, cách cùng Vạn Thu nói những lời đầu tiên đã hoàn toàn bị Dương Tiêu Vũ ném ra sau đầu.
Dương Tiêu Vũ tiến lên hai bước trực tiếp nắm lấy cánh tay nhỏ bé yếu ớt của Vạn Thu, con trai của bà, ở nơi bà nhìn không tới, lại lớn lên suy nhược như thế này!
Dương Tiêu Vũ kéo Vạn Thu tới gần mình, trong lòng bị tình huống hiện tại kíc/h thích, thẳng thắn nói: "Vạn Thu! Mẹ là mẹ của con!"
Vạn Thu ngồi xổm dưới mặt đất, tay bị đối phương kéo, nghi hoặc ngẩng đầu, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt mãnh liệt, ngẩn ra một chút.
Hoàng Hổ lập tức đi tới: "Phu nhân, tay của đứa bé vừa bị thương trong một vụ tai nạn, còn có thương tích, phu nhân nắm như vậy..."
Dương Tiêu Vũ đột nhiên dừng lại, nắm lấy tay Vạn Thu, kéo ống tay áo của cậu lên.
Cánh tay trắng trẻo được băng gạc quấn lại, vết bầm xanh tím theo đó lộ ra, Dương Tiêu Vũ cảm thấy đầu mình như nứt toác. Vạt áo vì động tác này cũng bị vén lên một nửa, Dương Tiêu Vũ đưa mắt nhìn phía dưới bụng Vạn Thu.
Vạn Thu chưa kịp phản ứng, Dương Tiêu Vũ đã cúi người vén vạt áo của cậu lên, vết bầm to lớn hung ác trên bụng trong nháy mắt lộ ra.
Hoàng Hổ hít sâu một hơi, bạn hắn cũng nhíu mày.
Vạn Thu lập tức kéo quần áo xuống che dấu vết thương, đáy mắt hiện lên vài phần kinh sợ.
Dương Tiêu Vũ cảm thấy tâm tình vui vẻ của mình bỗng bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, ngón tay cóng đến tê dại, nhất là khi Vạn Thu giãy giụa muốn thoát, tính tình nóng nảy của bà nhịn không nổi, nháy mắt bùng nổ đến đỉnh điểm.
"Con về nhà với mẹ!!!" Dương Tiêu Vũ tức đến đau đầu, buông bàn tay bị thương của Vạn Thu ra, cố gắng kéo tay còn lại, nhưng Vạn Thu đã tránh được. Dương Tiêu Vũ vô cùng phẫn nộ, "Mẹ là mẹ của con, con phải về nhà với mẹ ngay bây giờ! Mẹ là mẹ của con!"
Vạn Thu thấy người phụ nữ trước mặt lại đưa tay ra tóm lấy mình, lập tức lùi lại hai bước, lắc lắc chiếc túi đựng chai nhựa trên tay, tránh xa người phụ nữ kì lạ.
"Cháu có mẹ rồi." Vạn Thu nhíu mày, không hiểu người phụ nữ xinh đẹp này nói gì. "Mẹ cháu tên là Ninh Xảo Trân."
"Mẹ kiếp Ninh Xảo Trân, mẹ là mẹ con, mẹ mới là mẹ của con, Dương Tiêu Vũ mẹ, Dương Tiêu Vũ mới là mẹ con!!" Dương Tiêu Vũ lại muốn tiến lên, cơn giận của bà như ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt trên người Vạn Thu.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn đột nhiên bước xuống từ chiếc xe đậu gần đó, duỗi tay ngăn Dương Tiêu Vũ lại.
Sở Kiến Thụ dịu dàng nói: "Tiêu Vũ, bình tĩnh, em quên là em đã nói muốn để lại ấn tượng tốt với Vạn Thu sao? Bình tĩnh nào."
Mặc dù biết kiểu gì cũng có chuyện xảy ra, nhưng Sở Kiến Thụ không ngờ Dương Tiêu Vũ không thể chịu đựng được dù chỉ trong chốc lát.
"Thằng bé bị đánh, con trai em bị đánh!!" Dương Tiêu Vũ căn bản không cách nào bình tĩnh lại, "Ai đánh con, ai dám đánh con, mẹ muốn nó chết!"
Người xung quanh thấy tình hình kỳ lạ ở đây, lần lượt nhìn qua. Vạn Thu nhận ra mình đang gây sự chú ý, ngón tay nắm lấy vạt quần áo, kéo xe kéo nhỏ bỏ chạy.
"Không được đi, quay lại đây. Con về nhà với mẹ, hôm nay phải về với mẹ!" Bởi vì bị Sở Kiến Thụ chặn lại, Dương Tiêu Vũ thậm chí không màng hình tượng giẫm lên chiếc xe kéo nhỏ của Vạn Thu.
Vạn Thu quay đầu lại, rõ ràng không muốn để lại xe và vỏ giấy ở trên đó, mím môi, có chút hụt hẫng: "Tại sao?"
"Tại sao ư?! Vì mẹ là mẹ con! Mẹ dẫn con về còn phải hỏi vì sao ư?" Dương Tiêu Vũ thậm chí còn cao giọng.
Người phụ nữ kì lạ, lời nói cũng kì lạ khiến Vạn Thu có chút không vui, nhắc nhở: "Cháu có mẹ rồi."
"Chết tiệt, mẹ nào lại đánh con mình thành như thế này, còn chọn bụng mà đánh?" Dương Tiêu Vũ tức giận đến mức không kiềm chế được bản thân.
Vạn Thu lại phản bác: "Mẹ không đánh cháu."
"Con cùng mẹ trở về, hôm nay cho dù có trói mẹ cũng sẽ trói con mang về!!" Dương Tiêu Vũ bây giờ chỉ nhớ tới vết thương của Vạn Thu, cái gì cũng không nghe.
Quần chúng vây xem bắt đầu dùng điện thoại di động chụp ảnh, thấy sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, Sở Kiến Thụ cau mày nói: "Tiêu Vũ, bình tĩnh một chút."
"Phu nhân, b·ắt c·óc là phạm pháp, đừng nóng vội." Hoàng Hổ cũng bước tới an ủi, không biết có nên ngăn cản Dương Tiêu Vũ hay không.
Vạn Thu ngơ ngác nhìn tình huống trước mắt, đột nhiên Hoàng Hổ đá vào xe của cậu, xe kéo nhỏ dưới chân Dương Tiêu Vũ đã được giải cứu. Cậu có chút cảnh giác trước sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ bạo lực, nhất là lúc bị nhìn thấy vết thương mà mẹ nói không được cho người khác biết, cảm thấy chột dạ liền mang xe kéo nhỏ bỏ chạy.
"A..." Dương Tiêu Vũ tức giận vì bị ngăn cản, hét lớn: "Đó là con của tôi, là con của tôi, trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!!"
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, Sở Kiến Thụ nỗ lực an ủi vợ mình.
Sở Ức Quy ngồi ở ghế phụ không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Dương Tiêu Vũ, trấn an: "Mẹ yên tâm, để con."
Dương Tiêu Vũ nghe thấy Sở Ức Quy muốn đi, cuối cùng cũng lấy lại được sự tỉnh táo.
"Mẹ, con sẽ liên lạc với mẹ bất cứ lúc nào. Mẹ bình tĩnh một chút, anh trai có thể cũng đang hoảng loạn." Sau khi được Sở Kiến Thụ gật đầu đáp ứng, Sở Ức Quy nhấc chân đuổi theo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...