Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
Chương 37
Chiếc xe chạy rất êm.
Dương Tiêu Vũ nắm tay Vạn Thu, suốt đoạn đường đều không buông ra. Bàn tay của Vạn Thu khắp nơi là vết xước, luôn có những vật sắc nhọn giấu trong thùng rác, không chú ý liền bị cắt vào da.
Ngón tay cái của Dương Tiêu Vũ giả vờ vô tình xoa xoa vết sẹo, cứ như làm vậy liền xóa đi được.
Mùa hè nóng bức, bên trong xe lại rất mát mẻ. Một bản nhạc êm dịu mà xa lạ vang lên.
Bầu không khí thích hợp cho người ta chìm vào giấc ngủ trưa lười biếng, mơ một giấc mơ ngập tràn hương trái cây.
Vạn Thu yên tĩnh ngồi ở giữa ghế sau, có thể thấy phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, nhưng rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, lông mi run rẩy.
Khung cảnh bên ngoài ngày càng ít tòa nhà, chỉ thấy một nơi giống như khu rừng màu xanh.
Bọn họ về nông thôn ở sao?
Nhưng ở nông thôn có nơi nào đẹp thế này ư? Mỗi gốc cây đều có dáng vẻ riêng, dường như còn muốn phô trương vẻ đẹp cho mọi người chiêm ngưỡng.
Cây cối ở nông thôn hay mọc lộn xộn, rải rác, cỏ dại tranh nhau sinh trưởng, có khi còn chiếm nhiều đất hơn cả cây.
Vạn Thu ngồi trong xe, đi về một nơi hoàn toàn xa lạ, giống như lần đến nhà Ninh Xảo Trân trên chiếc xe buýt cũ nát nồng nặc mùi thuốc lá, mùi xăng và mùi rau thối.
Cậu không quan tâm mình đi đâu, chỉ cần ở bên cạnh mẹ là được.
Bởi vì mẹ ôm, hơi ấm từ đôi vai mẹ truyền qua, Vạn Thu mới không quá bất an với những thứ xa lạ.
Đây cũng là khoảng thời gian thân thiết nhất với người nhà trong ký ức của Vạn Thu.
Càng ngày càng hẻo lánh.
Vạn Thu nhìn thấy con đường dần dần hẹp hơn, vắng vẻ hơn, không còn nhiều xe đi qua. Những cái cây này và những cái cây ở nhà bà ngoại rất khác nhau, giống như bạn bè của Ninh Hải và bạn bè của Sở Kiến Thụ vậy.
Muốn trồng trọt ở nơi này sao?
Nếu muốn trồng trọt thì cậu có được đi học nữa không?
"Chúng ta về nhà rồi, bảo bối." Dương Tiêu Vũ nâng cằm Vạn Thu, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, khiến tầm mắt Vạn Thu hướng về phía trước, "Nhìn xem, đây là nhà của chúng ta."
Cánh cửa sắt màu đen đang tự động mở ra lọt vào tầm mắt Vạn Thu.
Hàng rào rộng lớn dài vô tận, cây cối khắp nơi xanh um tươi tốt, con đường bằng phẳng không nhìn thấy đầu và những bông hoa đua nhau nở rộ, là một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Khi xe tiến lên phía trước, Vạn Thu trông thấy mấy tòa nhà thấp nhưng mới toanh, màu sắc tươi sáng, được bao bọc trong hoa viên xinh đẹp và ánh nắng mặt trời. Những tấm kính sáng chói ẩn trong bóng tối, nhưng lại khiến bóng tối trở nên sáng ngời.
Thật nhiều cửa sổ, trong những tòa nhà này sẽ có rất nhiều người sao?
Đây là một ngôi làng sao?
Nhiều nhà như vậy, bọn họ sẽ có rất nhiều hàng xóm sao?
Ba mẹ có hòa thuận với hàng xóm không?
Liệu cậu có làm hàng xóm chán ghét, có làm ba mẹ mất mặt không?
Xe đỗ ở tầng dưới tòa nhà, trước một cánh cửa cao rộng với những bức phù điêu tinh xảo.
Vạn Thu xuống xe, bị hương hoa trong không khí hấp dẫn, tầm nhìn không còn bị nóc xe hạn chế nữa, cậu nhìn thấy bầu trời xanh bao la.
Vạn Thu đứng lại dưới bầu trời, nhỏ bé như hạt bụi. Cậu cẩn thận cầm cuốn sổ và bút máy, tay kia nắm lấy Dương Tiêu Vũ.
Dương Tiêu Vũ hôn lên má Vạn Thu: "Bảo bối, chúng ta về đến nhà rồi. Sao nào, nhà có đẹp không?"
Vạn Thu nghiêng đầu nhìn Dương Tiêu Vũ, thu biểu tình của bà vào đôi mắt xinh đẹp, nói: "Trông rất đẹp."
Cánh cửa mở ra, Vạn Thu ngẩng đầu lên, từ bên trong bước ra một người xa lạ. Người nọ dường bị chói mắt, vươn tay ra che ánh nắng, mái tóc ngắn, mặc áo sơ mi và quần xám dài, dáng người thẳng tắp, ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc.
Là hàng xóm sao? Vạn Thu thầm nghĩ.
Người nọ dần thích nghi với ánh nắng mặt trời, buông tay xuống, chạm vào ánh mắt Vạn Thu.
Vạn Thu vô thức lại gần Dương Tiêu Vũ. Không giống như người qua đường sẽ dời tầm mắt đi, người nọ vẫn luôn để ý cậu.
Trong tầm nhìn của Vạn Thu, khi người nọ bước xuống cầu thang, tốc độ không chậm, Vạn Thu nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng trên mặt đất.
Người đó đang tiến lại gần cậu.
Cuối cùng Vạn Thu cũng nhìn rõ khuôn mặt, là người trẻ tuổi nghiêm túc đang dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu. Vạn Thu dường như thấy bóng đêm bao phủ trong đôi mắt đó.
Vạn Thu nhìn hắn, phân biệt được những cảm xúc phức tạp đan xen, "vui vẻ" và "không vui vẻ" cùng tồn tại.
"A Tắc, tới chào bảo bối của chúng ta một cái đi? Bảo bối, đây là Dương Tắc, là anh hai của con."
Dương Tiêu Vũ kéo tay Vạn Thu, khiến cậu hơi cách xa bà, đứng trước mặt Dương Tắc.
Dương Tiêu Vũ đột nhiên buông tay Vạn Thu ra, Vạn Thu hai tay cầm cuốn sổ, lại càng giống như đang nắm lấy chính mình.
Anh hai, anh trai.
Vạn Thu đã được Sở Ức Quy nhắc nhở trước, chợt nhận ra người đàn ông cao lớn này chính là anh trai mình.
Cậu nhìn đôi mắt quen thuộc đó, nghĩ tới giống ai.
Vạn Thu đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên, dù biết mình có anh trai nhưng cậu cũng không có cách nào đối mặt với Dương Tắc.
Anh ấy nhìn qua không giống một người anh trai, mà giống như một người trưởng thành.
Giống như ba.
"Em trai, hoan nghênh về nhà." Dương Tắc cúi đầu, hắn cao hơn Sở Kiến Thụ, cách Vạn Thu khoảng hai bước, Vạn Thu chỉ có thể tận lực ngẩng đầu để nhìn thấy anh hai.
Người đàn ông lạ mặt và nghiêm túc luôn gây áp lực lớn cho bất kỳ đứa trẻ nào.
Vạn Thu nói: "Cám ơn."
Đôi mắt cậu theo bản năng tìm kiếm Dương Tiêu Vũ.
"Mẹ sắp chết nắng rồi, chúng ta vào nhà thôi." Dương Tiêu Vũ ôm lấy vai Vạn Thu.
Mới xuống xe một lúc mà cái nắng đã lấy đi chút mát mẻ cuối cùng, lòng bàn tay nóng rực của Dương Tiêu Vũ dán trên vai Vạn Thu, như truyền cho cậu thật nhiều dũng khí.
Bước theo Dương Tiêu Vũ, khi đi ngang qua Dương Tắc, Vạn Thu đột nhiên cảm giác được cánh tay của mình bị cọ xát.
Như bị lông chim nhẹ nhàng sượt qua...
Vạn Thu quay đầu lại, thấy con ngươi đen láy của Dương Tắc đang nhìn mình chằm chằm, hắn xoay người lại, lưng hơi cong, như thể cố ý cúi xuống.
Dương Tiêu Vũ đóng cửa lại, chặn tầm mắt của Vạn Thu và Dương Tắc.
"A Tắc, con có thể biểu hiện vui vẻ hơn một chút." Sở Kiến Thụ nói với Dương Tắc.
Dương Tắc há hốc miệng, lại thở dài, buồn rầu cười: "Con chỉ là hơi căng thẳng, không thể chào hỏi đàng hoàng là lỗi của con."
Sở Kiến Thụ cười nhẹ: "Trước đây ba không cho con gặp Vạn Thu cũng vì sợ Vạn Thu bối rối. Hiện tại thằng bé đã trở về, con có thể gần gũi với thằng bé hơn."
"Con sẽ làm vậy, ba." Dương Tắc đáp.
"Đừng nghiêm túc quá, hãy dỗ dành thằng bé nhiều vào."
"Vâng." Khóe miệng Dương Tắc hơi cong lên, "Con sẽ điều chỉnh."
Sở Kiến Thụ gật đầu, đi vào cửa. Dương Tắc vô thức cuộn tròn mấy ngón tay, tựa như nơi vừa mới đụng vào Vạn Thu còn lưu lại xúc cảm.
Hoàn toàn mỏng manh, mềm mại như cát mịn, vừa buông ra là sẽ chảy đi. Khi xuyên qua đầu ngón tay, cọ vào da thịt, mang theo những cơn đau nhè nhẹ không dễ phát hiện.
Dương Tắc lại lần nữa thở dài.
"A Tắc, con cũng căng thẳng quá rồi. Con không biết khi căng thẳng thì khuôn mặt con rất đáng sợ sao?" Tống Văn Thu đứng cạnh cửa xe, trêu chọc Dương Tắc.
Dương Tắc quay mặt đi, hiển nhiên có chút xấu hổ: "Chú Văn Thu, đừng cười con."
Sở Ức Quy đang định rời đi thì đột nhiên bị Tống Văn Thu gọi lại.
"Ức Quy, chú có thể hỏi con chuyện này được không?" Sở Ức Quy dừng bước, quay đầu lại, Tống Văn Thu tiếp tục nói: "Làm sao con đoán được thứ Vạn Thu thích là phim hoạt hình chứ không phải bóng bay?"
Sở Ức Quy dời ánh mắt, như đang suy nghĩ điều gì, lúc sau mới nhìn về phía Tống Văn Thu, "Anh trai sẽ không nói những đồ mà anh ấy chưa từng gặp qua. Mà cháu cũng không thấy thứ gì liên quan đến bóng bay trong nhà anh ấy."
"Vậy cũng không thể đoán là phim hoạt hình được." Tống Văn Thu vẫn nói.
"Mỗi khi anh trai và mẹ đi cùng nhau, cháu luôn đứng gần đó, đi qua con đường mà anh trai đã đi." Sở Ức Quy nhớ lại, "Cháu đã nhiều lần thấy người ta bán bóng bay nhân vật hoạt hình. Cháu không để ý lắm, chỉ nhớ được màu sắc nên đánh liểu đoán thử một chút."
"May mắn sao?" Tống Văn Thu có chút kinh ngạc, đơn giản như vậy?
"Vâng, là may mắn thôi ạ." Sở Ức Quy lười biếng cười: "Nơi anh trai nhìn thấy bóng bay, cháu chỉ có thể nghĩ đến cái kia, nếu đoán sai cháu cũng không còn cách."
Lúc này Tống Văn Thu mới tin đây quả thực là may mắn.
"Được rồi, chú đi trước, công ty còn có việc." Tống Văn Thu cười trêu chọc: "Người ba phiền phức của các con quăng hết công việc cho chú chỉ vì muốn chơi với con cái thôi đấy."
Dương Tắc cười nhạt: "Chắc ngày mai ba sẽ đi làm lại."
Tống Văn Thu lái xe rời đi, nhưng có lẽ vì sự gián đoạn này mà Dương Tắc mới tỉnh táo lại một chút.
Trong đầu hiện lên đôi mắt trong veo, trống rỗng chăm chú nhìn mình, ngây thơ như một đứa trẻ, nhỏ bé đến mức dễ dàng bị mẹ ôm vào lòng.
Dương Tắc thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời. Lúc chân chính gặp mặt em trai, cảm xúc của của Dương Tắc phức tạp hơn những gì hắn nghĩ.
"Mình có nên mua một quả bóng bay về không?" Dương Tắc lẩm bẩm sau khi nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi.
"Anh hai, anh muốn đi sao?" Sở Ức Quy nghiêng đầu, "Em nghĩ so với bóng bay, anh có thể dẫn anh trai đi xem phim hoạt hình."
"Là phim hoạt hình gì?" Dương Tắc cũng biết Dương Tiêu Vũ đã cho người mua phim hoạt hình.
"《 Trái cây tân thế giới 》, hoặc là cho anh trai một ít trái cây, anh ấy rất thích trái cây." Sở Ức Quy chủ động tiết lộ một ít tin tức cho Dương Tắc.
"Cảm ơn em, em út." Dương Tắc chân thành nói: "Khoảng thời gian này em vất vả rồi."
Sở Ức Quy lại cười như không cười: "Anh hai đừng giữ vẻ mặt nghiêm túc như vậy, em nhìn cũng sợ chứ đừng nói là anh trai."
Dương Tắc xoa xoa mặt, có chút không biết làm sao.
- -
Đây không phải là một tòa dân cư sao?
Vạn Thu đi theo Dương Tiêu Vũ, vừa bước vào cổng liền ngơ ngẩn trước hành lang rộng lớn, mái nhà cao chót vót khiến toàn bộ không gian rộng rãi và sáng sủa lạ thường.
Bốn phía đều có thể nhìn thấy một số người hàng xóm xa lạ đi ngang qua, có lẽ là do người dân trong làng tương đối quen thuộc, Vạn Thu nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò.
Chỉ là sự tò mò này... có vẻ quá mãnh liệt rồi.
Vạn Thu trước nay chưa từng được chú ý như vậy, không tự giác nắm lấy tay Dương Tiêu Vũ, cụp mắt xuống, không giấu được vẻ căng thẳng.
Nhưng cậu không còn trốn ở phía sau Dương Tiêu Vũ mà thỉnh thoảng ngước mắt lên quan sát vẻ mặt những người này.
Là hàng xóm sao?
Tại sao họ lại cười với cậu?
Bọn họ muốn cậu đáp lại như thế nào?
Vạn Thu ngơ ngác nhìn, lồng ngực dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ. Mọi thứ cậu thấy đều là thứ cậu không thể hiểu được.
Phòng rộng thênh thang, khắp nơi là những bức chạm khắc và đồ nội thất tinh xảo, rất nhiều bức tranh khổng lồ, có hành lang dài và những khu vườn xinh đẹp bên ngoài cửa sổ.
"Bảo bối, hôm nay làm kiểm tra cả ngày có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi không?" Dương Tiêu Vũ dùng ngón tay chọc chọc vào má Vạn Thu, "Mẹ đưa con đi tắm trước nha? Bảo bối của chúng ta trên người đều là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện thôi."
Sở Kiến Thụ có chút bất đắc dĩ trước đề nghị của Dương Tiêu Vũ: "Tiêu Vũ, Vạn Thu đã là một thiếu niên rồi."
"Thiếu niên thì sao, trên người chỗ nào mà mẹ chưa từng thấy chứ."
Nhưng giọng nói của Dương Tiêu Vũ có chút trầm, ánh mắt lướt qua dưới cổ áo Vạn Thu, bà vẫn nhớ khi Vạn Thu tiến hành kiểm tra, khắp nơi trên cơ thể đều có sẹo mà đáng lẽ không thuộc về một đứa trẻ ở độ tuổi này.
"Mẹ muốn nhìn bảo bối nhiều hơn."
Muốn đích thân bôi thuốc lên những vết thương chưa lành, muốn bôi thuốc xóa sẹo lên những vết sẹo còn lưu lại.
Muốn làm điều gì đó bằng chính đôi tay của mình, từng chút xóa đi những ký ức đau khổ mà đứa nhỏ phải trải qua.
"Mười bốn tuổi, cần phải có ý thức về giới tính." Sở Kiến Thụ cố gắng khuyên can.
"Mẹ, để con đưa em đi tắm đi." Dương Tắc vừa vào cửa đã nghe được cuộc nói chuyện muốn đưa Vạn Thu đi tắm.
Sở Kiến Thụ cùng Dương Tiêu Vũ nhìn nhau, biết rằng đây là mong muốn của Dương Tắc, hy vọng có thời gian riêng tư với Vạn Thu.
Là một người mẹ, Dương Tiêu Vũ cũng hy vọng các con của mình sẽ hòa thuận, nên chủ động hỏi ý kiến Vạn Thu: "Vạn Thu có sẵn lòng không?"
Vạn Thu nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu Vũ, thấy bà đang mỉm cười.
Vạn Thu lại nhìn Dương Tắc, đôi mắt đẹp như đang tái hiện từng cảm xúc của chủ nhân nó.
"Nếu Vạn Thu không muốn, anh hai sẽ không ép buộc em." Dương Tắc đối đãi với Vạn Thu so với Dương Tiêu Vũ còn cẩn thận hơn.
Cuối cùng Vạn Thu chớp mắt: "Được."
Vẻ mặt Dương Tắc vẫn luôn cứng ngắc, cuối cùng cũng lộ ra một chút thoải mái, nhẹ nhàng thở ra, quay người sang một bên ra hiệu cho Vạn Thu đi theo mình.
Đáng tiếc Vạn Thu không hiểu, đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn hắn. Vạn Thu không biết Dương Tắc muốn làm gì, mà Dương Tắc lại lo lắng Vạn Thu sẽ đổi ý, không muốn đi cùng hắn nữa.
Hai anh em rơi vào thế bế tắc không thể giải thích được, như hai cây cột một cao một thấp chôn chân trên nền nhà.
Dương Tiêu Vũ không thèm cho người ta mặt mũi, cười: "A Tắc, dắt tay em trai đi."
Dương Tắc rũ mắt nhìn Vạn Thu, Vạn Thu cũng đang nhìn hắn.
Vành tai của Dương Tắc dần dần đỏ lên.
Đôi mắt Vạn Thu trong suốt, đẹp như ngọc lưu li được chạm khắc bởi những người thợ khéo léo nhất thế giới, khiến ảnh ngược Dương Tắc nhiễm vài màu sáng.
Khi đưa tay ra, Dương Tắc cảm thấy đầu ngón tay đều đang run lên, đốt ngón tay cứng đờ đến mức khi dùng lực sẽ cảm thấy khó chịu.
Giống như người hắn muốn dắt tay không phải em trai, mà là một con mèo nhút nhát yếu ớt có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào. Hắn cũng không biết thứ gì sẽ tới trước, móng vuốt của mèo hay đệm thịt dưới chân.
Nhưng Vạn Thu lại thản nhiên nắm lấy tay Dương Tắc. Đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, cẩn thận quan sát.
Khi ngón tay chạm ngón tay, trong lòng Dương Tắc dâng lên một cảm giác vui sướng mãnh liệt, như được con mèo nhút nhát tin tưởng, tâm tình cũng trở nên cực kỳ phức tạp.
Dương Tắc cũng nắm lại tay Vạn Thu. Những ngón tay nhỏ nhắn, gầy gò dường như không có trọng lượng hay hơi ấm khiến trái tim hắn thắt lại.
Nụ cười Dương Tắc lộ ra vài phần tự trách và cay đắng mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Nhưng trong mắt Vạn Thu, Dương Tắc nghiêm túc, lại giống như vui vẻ đến mức cả người đều được pháo hoa nho nhỏ thắp sáng.
"Vạn Thu, đi thôi."
Dương Tắc bước lên phía trước, Vạn Thu liền theo sau.
An tĩnh đi theo không chút nghi ngờ.
Bước chân Vạn Thu nhẹ đến mức Dương Tắc tự hỏi có phải Vạn Thu đang lơ lửng trên mặt đất hay không.
"Mẹ." Sở Ức Quy vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói: "Con về phòng được không? "
"Đương nhiên, đi nghỉ ngơi đi, Ức Quy. Vẫn luôn phiền con chăm sóc Vạn Thu rồi." Dương Tiêu Vũ biết Vạn Thu và Sở Ức Quy rất hợp, vẫn luôn để hai đứa ở cạnh nhau trong bệnh viện.
"Không phiền toái gì cả, vốn dĩ là việc con nên làm. Vậy ba mẹ, con đi đây." Sở Ức Quy nói xong, quay người lại.
Dương Tiêu Vũ nhắc nhở: "Buổi tối chúng ta sẽ chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng."
"Con sẽ ra đúng giờ." Sở Ức Quy đáp, rồi tạm biệt rời đi.
Nhưng Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ lại nhìn nhau, không thể nhìn ra vẻ yên tâm về Sở Ức Quy từ mắt đối phương.
Mọi thứ hoàn hảo không thể bắt bẻ, Sở Ức Quy dường như được sinh ra để đáp ứng khuôn mẫu một đứa con ngoan.
Sở Ức Quy có tư cách thể hiện quan điểm của bản thân, họ sẵn sàng tiếp nhận cảm xúc của Sở Ức Quy, nhưng họ lại không biết Sở Ức Quy có cảm xúc gì.
Giống như một con búp bê vô cùng quý giá sinh ra để đặt trên tủ trưng bày, chỉ có thể chiêm ngưỡng qua tấm kính chứ không thể chạm vào, nhìn không tới vẻ xinh đẹp dưới lớp quần áo nên không thể biết nó có vết rách hay không.
Mỗi lần điều này xảy ra, Dương Tiêu Vũ sẽ cảm thấy bất lực.
Bà có lẽ thực sự không thích hợp để làm mẹ.
- -----------------
Vạn Thu bị nắm tay, bước đi trên một hành lang dài.
Vạn Thu rất thấp, nhưng những người cao lớn xung quanh bước đi chậm rãi, cậu không cần tốn sức cũng bắt kịp họ.
Cậu ngẩng đầu lén, lút quan sát Dương Tắc, đây chính là anh trai cậu, anh thứ hai. Vạn Thu cảm nhận được sự vui mừng của Dương Tắc, nhưng niềm vui này dường như xen lẫn chút không vui.
Dương Tắc không biết nên nói chuyện thế nào với Vạn Thu, Vạn Thu cũng không chủ động nói chuyện.
Vạn Thu nhìn quanh, nơi này rất lớn, dù lớn nhưng rất xa mới có một cánh cửa.
Đi bộ lâu như vậy cũng không thấy nhiều hàng xóm. Từ cửa sổ nhìn ra hoa viên, không thấy thùng rác.
Vạn Thu quan sát, đồng thời cũng có chút lo lắng. Đột nhiên Dương Tắc dừng lại khiến Vạn Thu cũng dừng lại.
Dương Tắc cúi đầu nhìn Vạn Thu, còn Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Dương Tắc.
Hai người đều không nói chuyện. Cuối cùng Dương Tắc là người đầu tiên dời tầm mắt, mở cửa mang Vạn Thu vào.
"Không biết em thích cái gì, anh chỉ sắp xếp đơn giản một chút, nếu em thích phong cách khác, sau này có thể thêm vào."
Vạn Thu theo Dương Tắc vào phòng, đôi mắt đột nhiên tràn đầy màu sắc sặc sỡ.
Trong ký ức của Vạn Thu, cậu đã sống ở ba ngôi nhà khác nhau.
Ngôi nhà đầu tiên, chật hẹp, đông đúc, hôi hám và tối tăm.
Ngôi nhà thứ hai, có nóc nhà phủ rơm, cửa sổ tối và hẹp, ánh sáng mờ ảo, mặt đất không bằng phẳng, có mùi gia cầm, mùi đất và mùi nấm mốc.
Ngôi nhà thứ ba, có sàn nhà sạch sẽ, cửa sổ sáng sủa, hàng ngày được mặt trời chiếu xuyên qua.
Đối với ngôi nhà trước mắt, Vạn Thu cảm thấy tất cả đều chìm trong ánh nắng.
Rèm cửa trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi, cửa kính trong suốt từ trần đến sàn sáng như vô hình, một chiếc giường êm ái khổng lồ... Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, lưu trên từng món đồ nội thất.
Đồ nội thất cũng thật kỳ lạ, mềm mại, lộng lẫy, mọi thứ đã vượt qua sự hiểu biết của Vạn Thu.
Ở đây có rất nhiều thứ Vạn Thu không thể hiểu được, nhưng cậu nhận ra rằng những thứ này rất đẹp.
Dương Tắc cúi đầu, nhìn Vạn Thu đang cẩn thận quan sát từng vật trang trí.
Đôi mắt rất giống Dương Tiêu Vũ, khi ngắm nhìn đồ vật dường như lập lòe ánh sao sáng, bị bông gòn mềm mại lấp đầy.
Hẳn là thích đi?
Hi vọng thằng bé thích nó.
Dương Tắc nhìn thấy Vạn Thu ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
"Anh hai."Giọng điệu mềm mại, khó phân biệt nam nữ làm Dương Tắc có chút khẩn trương, nhưng Vạn Thu chỉ nhìn hắn, rồi nhìn quanh bốn phía: "Em có phòng riêng không?"
"?" Dương Tắc nhìn Vạn Thu, không hiểu, đây không phải là phòng của Vạn Thu sao?
"Em không có phòng sao?" Vạn Thu nhìn những căn phòng nhỏ trong căn phòng lớn, sau đó có chút ủ rũ nhìn về phía cửa kính khổng lồ kéo dài từ trần nhà xuống sát đất.
"Đây là phòng của em." Dương Tắc nói, hắn không phải đã giải thích rõ cho Vạn Thu rồi sao?
Nơi này?
Vạn Thu chớp chớp mắt: "Em ngủ ở chỗ nào?"
"Chiếc giường kia." Dương Tắc chỉ vào chiếc giường đôi to lớn, mềm mại duy nhất trong phòng.
Nhưng Vạn Thu lại trợn tròn đôi mắt: "Vậy ba mẹ ngủ ở đâu?"
"Ngủ trong phòng bọn họ."
Hai người nhìn nhau, Dương Tắc thấy vẻ mặt mịt mờ của Vạn Thu.
Hắn mơ hồ hiểu được vì sao Vạn Thu lại hỏi câu hỏi này.
Căn phòng Vạn Thu nhắc đến hẳn là căn phòng nhỏ trong một ngôi nhà, chứ không phải một nơi to như cả ngôi nhà.
"Nơi này hết thảy đều là của em, bắt đầu từ cánh cửa này, ở đây mọi đồ vật đều là của em." Dương Tắc giải thích.
Vạn Thu mở to mắt, nhìn về phía căn phòng, rồi lại nhìn Dương Tắc.
Những ánh mắt lặp đi lặp lại cũng đủ chứng tỏ sự mờ mịt hiện tại của Vạn Thu.
"Đây là giường của em." Dương Tắc chỉ vào chiếc giường.
"Cái ghế bập bênh này là của em."
"Ghế sofa, bàn trà, cũng là của em."
Phòng tắm này là của em...
Ban công này cũng là của em...
Đôi mắt Vạn Thu mở đến tròn xoe, tuy không nói lời nào nhưng Dương Tắc cũng biết cậu đang ngơ ngác vì bị mọi thứ trước mắt kí/ch thích.
Dương Tiêu Vũ nắm tay Vạn Thu, suốt đoạn đường đều không buông ra. Bàn tay của Vạn Thu khắp nơi là vết xước, luôn có những vật sắc nhọn giấu trong thùng rác, không chú ý liền bị cắt vào da.
Ngón tay cái của Dương Tiêu Vũ giả vờ vô tình xoa xoa vết sẹo, cứ như làm vậy liền xóa đi được.
Mùa hè nóng bức, bên trong xe lại rất mát mẻ. Một bản nhạc êm dịu mà xa lạ vang lên.
Bầu không khí thích hợp cho người ta chìm vào giấc ngủ trưa lười biếng, mơ một giấc mơ ngập tràn hương trái cây.
Vạn Thu yên tĩnh ngồi ở giữa ghế sau, có thể thấy phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, nhưng rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, lông mi run rẩy.
Khung cảnh bên ngoài ngày càng ít tòa nhà, chỉ thấy một nơi giống như khu rừng màu xanh.
Bọn họ về nông thôn ở sao?
Nhưng ở nông thôn có nơi nào đẹp thế này ư? Mỗi gốc cây đều có dáng vẻ riêng, dường như còn muốn phô trương vẻ đẹp cho mọi người chiêm ngưỡng.
Cây cối ở nông thôn hay mọc lộn xộn, rải rác, cỏ dại tranh nhau sinh trưởng, có khi còn chiếm nhiều đất hơn cả cây.
Vạn Thu ngồi trong xe, đi về một nơi hoàn toàn xa lạ, giống như lần đến nhà Ninh Xảo Trân trên chiếc xe buýt cũ nát nồng nặc mùi thuốc lá, mùi xăng và mùi rau thối.
Cậu không quan tâm mình đi đâu, chỉ cần ở bên cạnh mẹ là được.
Bởi vì mẹ ôm, hơi ấm từ đôi vai mẹ truyền qua, Vạn Thu mới không quá bất an với những thứ xa lạ.
Đây cũng là khoảng thời gian thân thiết nhất với người nhà trong ký ức của Vạn Thu.
Càng ngày càng hẻo lánh.
Vạn Thu nhìn thấy con đường dần dần hẹp hơn, vắng vẻ hơn, không còn nhiều xe đi qua. Những cái cây này và những cái cây ở nhà bà ngoại rất khác nhau, giống như bạn bè của Ninh Hải và bạn bè của Sở Kiến Thụ vậy.
Muốn trồng trọt ở nơi này sao?
Nếu muốn trồng trọt thì cậu có được đi học nữa không?
"Chúng ta về nhà rồi, bảo bối." Dương Tiêu Vũ nâng cằm Vạn Thu, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, khiến tầm mắt Vạn Thu hướng về phía trước, "Nhìn xem, đây là nhà của chúng ta."
Cánh cửa sắt màu đen đang tự động mở ra lọt vào tầm mắt Vạn Thu.
Hàng rào rộng lớn dài vô tận, cây cối khắp nơi xanh um tươi tốt, con đường bằng phẳng không nhìn thấy đầu và những bông hoa đua nhau nở rộ, là một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Khi xe tiến lên phía trước, Vạn Thu trông thấy mấy tòa nhà thấp nhưng mới toanh, màu sắc tươi sáng, được bao bọc trong hoa viên xinh đẹp và ánh nắng mặt trời. Những tấm kính sáng chói ẩn trong bóng tối, nhưng lại khiến bóng tối trở nên sáng ngời.
Thật nhiều cửa sổ, trong những tòa nhà này sẽ có rất nhiều người sao?
Đây là một ngôi làng sao?
Nhiều nhà như vậy, bọn họ sẽ có rất nhiều hàng xóm sao?
Ba mẹ có hòa thuận với hàng xóm không?
Liệu cậu có làm hàng xóm chán ghét, có làm ba mẹ mất mặt không?
Xe đỗ ở tầng dưới tòa nhà, trước một cánh cửa cao rộng với những bức phù điêu tinh xảo.
Vạn Thu xuống xe, bị hương hoa trong không khí hấp dẫn, tầm nhìn không còn bị nóc xe hạn chế nữa, cậu nhìn thấy bầu trời xanh bao la.
Vạn Thu đứng lại dưới bầu trời, nhỏ bé như hạt bụi. Cậu cẩn thận cầm cuốn sổ và bút máy, tay kia nắm lấy Dương Tiêu Vũ.
Dương Tiêu Vũ hôn lên má Vạn Thu: "Bảo bối, chúng ta về đến nhà rồi. Sao nào, nhà có đẹp không?"
Vạn Thu nghiêng đầu nhìn Dương Tiêu Vũ, thu biểu tình của bà vào đôi mắt xinh đẹp, nói: "Trông rất đẹp."
Cánh cửa mở ra, Vạn Thu ngẩng đầu lên, từ bên trong bước ra một người xa lạ. Người nọ dường bị chói mắt, vươn tay ra che ánh nắng, mái tóc ngắn, mặc áo sơ mi và quần xám dài, dáng người thẳng tắp, ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc.
Là hàng xóm sao? Vạn Thu thầm nghĩ.
Người nọ dần thích nghi với ánh nắng mặt trời, buông tay xuống, chạm vào ánh mắt Vạn Thu.
Vạn Thu vô thức lại gần Dương Tiêu Vũ. Không giống như người qua đường sẽ dời tầm mắt đi, người nọ vẫn luôn để ý cậu.
Trong tầm nhìn của Vạn Thu, khi người nọ bước xuống cầu thang, tốc độ không chậm, Vạn Thu nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng trên mặt đất.
Người đó đang tiến lại gần cậu.
Cuối cùng Vạn Thu cũng nhìn rõ khuôn mặt, là người trẻ tuổi nghiêm túc đang dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu. Vạn Thu dường như thấy bóng đêm bao phủ trong đôi mắt đó.
Vạn Thu nhìn hắn, phân biệt được những cảm xúc phức tạp đan xen, "vui vẻ" và "không vui vẻ" cùng tồn tại.
"A Tắc, tới chào bảo bối của chúng ta một cái đi? Bảo bối, đây là Dương Tắc, là anh hai của con."
Dương Tiêu Vũ kéo tay Vạn Thu, khiến cậu hơi cách xa bà, đứng trước mặt Dương Tắc.
Dương Tiêu Vũ đột nhiên buông tay Vạn Thu ra, Vạn Thu hai tay cầm cuốn sổ, lại càng giống như đang nắm lấy chính mình.
Anh hai, anh trai.
Vạn Thu đã được Sở Ức Quy nhắc nhở trước, chợt nhận ra người đàn ông cao lớn này chính là anh trai mình.
Cậu nhìn đôi mắt quen thuộc đó, nghĩ tới giống ai.
Vạn Thu đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên, dù biết mình có anh trai nhưng cậu cũng không có cách nào đối mặt với Dương Tắc.
Anh ấy nhìn qua không giống một người anh trai, mà giống như một người trưởng thành.
Giống như ba.
"Em trai, hoan nghênh về nhà." Dương Tắc cúi đầu, hắn cao hơn Sở Kiến Thụ, cách Vạn Thu khoảng hai bước, Vạn Thu chỉ có thể tận lực ngẩng đầu để nhìn thấy anh hai.
Người đàn ông lạ mặt và nghiêm túc luôn gây áp lực lớn cho bất kỳ đứa trẻ nào.
Vạn Thu nói: "Cám ơn."
Đôi mắt cậu theo bản năng tìm kiếm Dương Tiêu Vũ.
"Mẹ sắp chết nắng rồi, chúng ta vào nhà thôi." Dương Tiêu Vũ ôm lấy vai Vạn Thu.
Mới xuống xe một lúc mà cái nắng đã lấy đi chút mát mẻ cuối cùng, lòng bàn tay nóng rực của Dương Tiêu Vũ dán trên vai Vạn Thu, như truyền cho cậu thật nhiều dũng khí.
Bước theo Dương Tiêu Vũ, khi đi ngang qua Dương Tắc, Vạn Thu đột nhiên cảm giác được cánh tay của mình bị cọ xát.
Như bị lông chim nhẹ nhàng sượt qua...
Vạn Thu quay đầu lại, thấy con ngươi đen láy của Dương Tắc đang nhìn mình chằm chằm, hắn xoay người lại, lưng hơi cong, như thể cố ý cúi xuống.
Dương Tiêu Vũ đóng cửa lại, chặn tầm mắt của Vạn Thu và Dương Tắc.
"A Tắc, con có thể biểu hiện vui vẻ hơn một chút." Sở Kiến Thụ nói với Dương Tắc.
Dương Tắc há hốc miệng, lại thở dài, buồn rầu cười: "Con chỉ là hơi căng thẳng, không thể chào hỏi đàng hoàng là lỗi của con."
Sở Kiến Thụ cười nhẹ: "Trước đây ba không cho con gặp Vạn Thu cũng vì sợ Vạn Thu bối rối. Hiện tại thằng bé đã trở về, con có thể gần gũi với thằng bé hơn."
"Con sẽ làm vậy, ba." Dương Tắc đáp.
"Đừng nghiêm túc quá, hãy dỗ dành thằng bé nhiều vào."
"Vâng." Khóe miệng Dương Tắc hơi cong lên, "Con sẽ điều chỉnh."
Sở Kiến Thụ gật đầu, đi vào cửa. Dương Tắc vô thức cuộn tròn mấy ngón tay, tựa như nơi vừa mới đụng vào Vạn Thu còn lưu lại xúc cảm.
Hoàn toàn mỏng manh, mềm mại như cát mịn, vừa buông ra là sẽ chảy đi. Khi xuyên qua đầu ngón tay, cọ vào da thịt, mang theo những cơn đau nhè nhẹ không dễ phát hiện.
Dương Tắc lại lần nữa thở dài.
"A Tắc, con cũng căng thẳng quá rồi. Con không biết khi căng thẳng thì khuôn mặt con rất đáng sợ sao?" Tống Văn Thu đứng cạnh cửa xe, trêu chọc Dương Tắc.
Dương Tắc quay mặt đi, hiển nhiên có chút xấu hổ: "Chú Văn Thu, đừng cười con."
Sở Ức Quy đang định rời đi thì đột nhiên bị Tống Văn Thu gọi lại.
"Ức Quy, chú có thể hỏi con chuyện này được không?" Sở Ức Quy dừng bước, quay đầu lại, Tống Văn Thu tiếp tục nói: "Làm sao con đoán được thứ Vạn Thu thích là phim hoạt hình chứ không phải bóng bay?"
Sở Ức Quy dời ánh mắt, như đang suy nghĩ điều gì, lúc sau mới nhìn về phía Tống Văn Thu, "Anh trai sẽ không nói những đồ mà anh ấy chưa từng gặp qua. Mà cháu cũng không thấy thứ gì liên quan đến bóng bay trong nhà anh ấy."
"Vậy cũng không thể đoán là phim hoạt hình được." Tống Văn Thu vẫn nói.
"Mỗi khi anh trai và mẹ đi cùng nhau, cháu luôn đứng gần đó, đi qua con đường mà anh trai đã đi." Sở Ức Quy nhớ lại, "Cháu đã nhiều lần thấy người ta bán bóng bay nhân vật hoạt hình. Cháu không để ý lắm, chỉ nhớ được màu sắc nên đánh liểu đoán thử một chút."
"May mắn sao?" Tống Văn Thu có chút kinh ngạc, đơn giản như vậy?
"Vâng, là may mắn thôi ạ." Sở Ức Quy lười biếng cười: "Nơi anh trai nhìn thấy bóng bay, cháu chỉ có thể nghĩ đến cái kia, nếu đoán sai cháu cũng không còn cách."
Lúc này Tống Văn Thu mới tin đây quả thực là may mắn.
"Được rồi, chú đi trước, công ty còn có việc." Tống Văn Thu cười trêu chọc: "Người ba phiền phức của các con quăng hết công việc cho chú chỉ vì muốn chơi với con cái thôi đấy."
Dương Tắc cười nhạt: "Chắc ngày mai ba sẽ đi làm lại."
Tống Văn Thu lái xe rời đi, nhưng có lẽ vì sự gián đoạn này mà Dương Tắc mới tỉnh táo lại một chút.
Trong đầu hiện lên đôi mắt trong veo, trống rỗng chăm chú nhìn mình, ngây thơ như một đứa trẻ, nhỏ bé đến mức dễ dàng bị mẹ ôm vào lòng.
Dương Tắc thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời. Lúc chân chính gặp mặt em trai, cảm xúc của của Dương Tắc phức tạp hơn những gì hắn nghĩ.
"Mình có nên mua một quả bóng bay về không?" Dương Tắc lẩm bẩm sau khi nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi.
"Anh hai, anh muốn đi sao?" Sở Ức Quy nghiêng đầu, "Em nghĩ so với bóng bay, anh có thể dẫn anh trai đi xem phim hoạt hình."
"Là phim hoạt hình gì?" Dương Tắc cũng biết Dương Tiêu Vũ đã cho người mua phim hoạt hình.
"《 Trái cây tân thế giới 》, hoặc là cho anh trai một ít trái cây, anh ấy rất thích trái cây." Sở Ức Quy chủ động tiết lộ một ít tin tức cho Dương Tắc.
"Cảm ơn em, em út." Dương Tắc chân thành nói: "Khoảng thời gian này em vất vả rồi."
Sở Ức Quy lại cười như không cười: "Anh hai đừng giữ vẻ mặt nghiêm túc như vậy, em nhìn cũng sợ chứ đừng nói là anh trai."
Dương Tắc xoa xoa mặt, có chút không biết làm sao.
- -
Đây không phải là một tòa dân cư sao?
Vạn Thu đi theo Dương Tiêu Vũ, vừa bước vào cổng liền ngơ ngẩn trước hành lang rộng lớn, mái nhà cao chót vót khiến toàn bộ không gian rộng rãi và sáng sủa lạ thường.
Bốn phía đều có thể nhìn thấy một số người hàng xóm xa lạ đi ngang qua, có lẽ là do người dân trong làng tương đối quen thuộc, Vạn Thu nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò.
Chỉ là sự tò mò này... có vẻ quá mãnh liệt rồi.
Vạn Thu trước nay chưa từng được chú ý như vậy, không tự giác nắm lấy tay Dương Tiêu Vũ, cụp mắt xuống, không giấu được vẻ căng thẳng.
Nhưng cậu không còn trốn ở phía sau Dương Tiêu Vũ mà thỉnh thoảng ngước mắt lên quan sát vẻ mặt những người này.
Là hàng xóm sao?
Tại sao họ lại cười với cậu?
Bọn họ muốn cậu đáp lại như thế nào?
Vạn Thu ngơ ngác nhìn, lồng ngực dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ. Mọi thứ cậu thấy đều là thứ cậu không thể hiểu được.
Phòng rộng thênh thang, khắp nơi là những bức chạm khắc và đồ nội thất tinh xảo, rất nhiều bức tranh khổng lồ, có hành lang dài và những khu vườn xinh đẹp bên ngoài cửa sổ.
"Bảo bối, hôm nay làm kiểm tra cả ngày có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi không?" Dương Tiêu Vũ dùng ngón tay chọc chọc vào má Vạn Thu, "Mẹ đưa con đi tắm trước nha? Bảo bối của chúng ta trên người đều là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện thôi."
Sở Kiến Thụ có chút bất đắc dĩ trước đề nghị của Dương Tiêu Vũ: "Tiêu Vũ, Vạn Thu đã là một thiếu niên rồi."
"Thiếu niên thì sao, trên người chỗ nào mà mẹ chưa từng thấy chứ."
Nhưng giọng nói của Dương Tiêu Vũ có chút trầm, ánh mắt lướt qua dưới cổ áo Vạn Thu, bà vẫn nhớ khi Vạn Thu tiến hành kiểm tra, khắp nơi trên cơ thể đều có sẹo mà đáng lẽ không thuộc về một đứa trẻ ở độ tuổi này.
"Mẹ muốn nhìn bảo bối nhiều hơn."
Muốn đích thân bôi thuốc lên những vết thương chưa lành, muốn bôi thuốc xóa sẹo lên những vết sẹo còn lưu lại.
Muốn làm điều gì đó bằng chính đôi tay của mình, từng chút xóa đi những ký ức đau khổ mà đứa nhỏ phải trải qua.
"Mười bốn tuổi, cần phải có ý thức về giới tính." Sở Kiến Thụ cố gắng khuyên can.
"Mẹ, để con đưa em đi tắm đi." Dương Tắc vừa vào cửa đã nghe được cuộc nói chuyện muốn đưa Vạn Thu đi tắm.
Sở Kiến Thụ cùng Dương Tiêu Vũ nhìn nhau, biết rằng đây là mong muốn của Dương Tắc, hy vọng có thời gian riêng tư với Vạn Thu.
Là một người mẹ, Dương Tiêu Vũ cũng hy vọng các con của mình sẽ hòa thuận, nên chủ động hỏi ý kiến Vạn Thu: "Vạn Thu có sẵn lòng không?"
Vạn Thu nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu Vũ, thấy bà đang mỉm cười.
Vạn Thu lại nhìn Dương Tắc, đôi mắt đẹp như đang tái hiện từng cảm xúc của chủ nhân nó.
"Nếu Vạn Thu không muốn, anh hai sẽ không ép buộc em." Dương Tắc đối đãi với Vạn Thu so với Dương Tiêu Vũ còn cẩn thận hơn.
Cuối cùng Vạn Thu chớp mắt: "Được."
Vẻ mặt Dương Tắc vẫn luôn cứng ngắc, cuối cùng cũng lộ ra một chút thoải mái, nhẹ nhàng thở ra, quay người sang một bên ra hiệu cho Vạn Thu đi theo mình.
Đáng tiếc Vạn Thu không hiểu, đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn hắn. Vạn Thu không biết Dương Tắc muốn làm gì, mà Dương Tắc lại lo lắng Vạn Thu sẽ đổi ý, không muốn đi cùng hắn nữa.
Hai anh em rơi vào thế bế tắc không thể giải thích được, như hai cây cột một cao một thấp chôn chân trên nền nhà.
Dương Tiêu Vũ không thèm cho người ta mặt mũi, cười: "A Tắc, dắt tay em trai đi."
Dương Tắc rũ mắt nhìn Vạn Thu, Vạn Thu cũng đang nhìn hắn.
Vành tai của Dương Tắc dần dần đỏ lên.
Đôi mắt Vạn Thu trong suốt, đẹp như ngọc lưu li được chạm khắc bởi những người thợ khéo léo nhất thế giới, khiến ảnh ngược Dương Tắc nhiễm vài màu sáng.
Khi đưa tay ra, Dương Tắc cảm thấy đầu ngón tay đều đang run lên, đốt ngón tay cứng đờ đến mức khi dùng lực sẽ cảm thấy khó chịu.
Giống như người hắn muốn dắt tay không phải em trai, mà là một con mèo nhút nhát yếu ớt có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào. Hắn cũng không biết thứ gì sẽ tới trước, móng vuốt của mèo hay đệm thịt dưới chân.
Nhưng Vạn Thu lại thản nhiên nắm lấy tay Dương Tắc. Đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, cẩn thận quan sát.
Khi ngón tay chạm ngón tay, trong lòng Dương Tắc dâng lên một cảm giác vui sướng mãnh liệt, như được con mèo nhút nhát tin tưởng, tâm tình cũng trở nên cực kỳ phức tạp.
Dương Tắc cũng nắm lại tay Vạn Thu. Những ngón tay nhỏ nhắn, gầy gò dường như không có trọng lượng hay hơi ấm khiến trái tim hắn thắt lại.
Nụ cười Dương Tắc lộ ra vài phần tự trách và cay đắng mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Nhưng trong mắt Vạn Thu, Dương Tắc nghiêm túc, lại giống như vui vẻ đến mức cả người đều được pháo hoa nho nhỏ thắp sáng.
"Vạn Thu, đi thôi."
Dương Tắc bước lên phía trước, Vạn Thu liền theo sau.
An tĩnh đi theo không chút nghi ngờ.
Bước chân Vạn Thu nhẹ đến mức Dương Tắc tự hỏi có phải Vạn Thu đang lơ lửng trên mặt đất hay không.
"Mẹ." Sở Ức Quy vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói: "Con về phòng được không? "
"Đương nhiên, đi nghỉ ngơi đi, Ức Quy. Vẫn luôn phiền con chăm sóc Vạn Thu rồi." Dương Tiêu Vũ biết Vạn Thu và Sở Ức Quy rất hợp, vẫn luôn để hai đứa ở cạnh nhau trong bệnh viện.
"Không phiền toái gì cả, vốn dĩ là việc con nên làm. Vậy ba mẹ, con đi đây." Sở Ức Quy nói xong, quay người lại.
Dương Tiêu Vũ nhắc nhở: "Buổi tối chúng ta sẽ chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng."
"Con sẽ ra đúng giờ." Sở Ức Quy đáp, rồi tạm biệt rời đi.
Nhưng Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ lại nhìn nhau, không thể nhìn ra vẻ yên tâm về Sở Ức Quy từ mắt đối phương.
Mọi thứ hoàn hảo không thể bắt bẻ, Sở Ức Quy dường như được sinh ra để đáp ứng khuôn mẫu một đứa con ngoan.
Sở Ức Quy có tư cách thể hiện quan điểm của bản thân, họ sẵn sàng tiếp nhận cảm xúc của Sở Ức Quy, nhưng họ lại không biết Sở Ức Quy có cảm xúc gì.
Giống như một con búp bê vô cùng quý giá sinh ra để đặt trên tủ trưng bày, chỉ có thể chiêm ngưỡng qua tấm kính chứ không thể chạm vào, nhìn không tới vẻ xinh đẹp dưới lớp quần áo nên không thể biết nó có vết rách hay không.
Mỗi lần điều này xảy ra, Dương Tiêu Vũ sẽ cảm thấy bất lực.
Bà có lẽ thực sự không thích hợp để làm mẹ.
- -----------------
Vạn Thu bị nắm tay, bước đi trên một hành lang dài.
Vạn Thu rất thấp, nhưng những người cao lớn xung quanh bước đi chậm rãi, cậu không cần tốn sức cũng bắt kịp họ.
Cậu ngẩng đầu lén, lút quan sát Dương Tắc, đây chính là anh trai cậu, anh thứ hai. Vạn Thu cảm nhận được sự vui mừng của Dương Tắc, nhưng niềm vui này dường như xen lẫn chút không vui.
Dương Tắc không biết nên nói chuyện thế nào với Vạn Thu, Vạn Thu cũng không chủ động nói chuyện.
Vạn Thu nhìn quanh, nơi này rất lớn, dù lớn nhưng rất xa mới có một cánh cửa.
Đi bộ lâu như vậy cũng không thấy nhiều hàng xóm. Từ cửa sổ nhìn ra hoa viên, không thấy thùng rác.
Vạn Thu quan sát, đồng thời cũng có chút lo lắng. Đột nhiên Dương Tắc dừng lại khiến Vạn Thu cũng dừng lại.
Dương Tắc cúi đầu nhìn Vạn Thu, còn Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Dương Tắc.
Hai người đều không nói chuyện. Cuối cùng Dương Tắc là người đầu tiên dời tầm mắt, mở cửa mang Vạn Thu vào.
"Không biết em thích cái gì, anh chỉ sắp xếp đơn giản một chút, nếu em thích phong cách khác, sau này có thể thêm vào."
Vạn Thu theo Dương Tắc vào phòng, đôi mắt đột nhiên tràn đầy màu sắc sặc sỡ.
Trong ký ức của Vạn Thu, cậu đã sống ở ba ngôi nhà khác nhau.
Ngôi nhà đầu tiên, chật hẹp, đông đúc, hôi hám và tối tăm.
Ngôi nhà thứ hai, có nóc nhà phủ rơm, cửa sổ tối và hẹp, ánh sáng mờ ảo, mặt đất không bằng phẳng, có mùi gia cầm, mùi đất và mùi nấm mốc.
Ngôi nhà thứ ba, có sàn nhà sạch sẽ, cửa sổ sáng sủa, hàng ngày được mặt trời chiếu xuyên qua.
Đối với ngôi nhà trước mắt, Vạn Thu cảm thấy tất cả đều chìm trong ánh nắng.
Rèm cửa trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi, cửa kính trong suốt từ trần đến sàn sáng như vô hình, một chiếc giường êm ái khổng lồ... Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, lưu trên từng món đồ nội thất.
Đồ nội thất cũng thật kỳ lạ, mềm mại, lộng lẫy, mọi thứ đã vượt qua sự hiểu biết của Vạn Thu.
Ở đây có rất nhiều thứ Vạn Thu không thể hiểu được, nhưng cậu nhận ra rằng những thứ này rất đẹp.
Dương Tắc cúi đầu, nhìn Vạn Thu đang cẩn thận quan sát từng vật trang trí.
Đôi mắt rất giống Dương Tiêu Vũ, khi ngắm nhìn đồ vật dường như lập lòe ánh sao sáng, bị bông gòn mềm mại lấp đầy.
Hẳn là thích đi?
Hi vọng thằng bé thích nó.
Dương Tắc nhìn thấy Vạn Thu ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
"Anh hai."Giọng điệu mềm mại, khó phân biệt nam nữ làm Dương Tắc có chút khẩn trương, nhưng Vạn Thu chỉ nhìn hắn, rồi nhìn quanh bốn phía: "Em có phòng riêng không?"
"?" Dương Tắc nhìn Vạn Thu, không hiểu, đây không phải là phòng của Vạn Thu sao?
"Em không có phòng sao?" Vạn Thu nhìn những căn phòng nhỏ trong căn phòng lớn, sau đó có chút ủ rũ nhìn về phía cửa kính khổng lồ kéo dài từ trần nhà xuống sát đất.
"Đây là phòng của em." Dương Tắc nói, hắn không phải đã giải thích rõ cho Vạn Thu rồi sao?
Nơi này?
Vạn Thu chớp chớp mắt: "Em ngủ ở chỗ nào?"
"Chiếc giường kia." Dương Tắc chỉ vào chiếc giường đôi to lớn, mềm mại duy nhất trong phòng.
Nhưng Vạn Thu lại trợn tròn đôi mắt: "Vậy ba mẹ ngủ ở đâu?"
"Ngủ trong phòng bọn họ."
Hai người nhìn nhau, Dương Tắc thấy vẻ mặt mịt mờ của Vạn Thu.
Hắn mơ hồ hiểu được vì sao Vạn Thu lại hỏi câu hỏi này.
Căn phòng Vạn Thu nhắc đến hẳn là căn phòng nhỏ trong một ngôi nhà, chứ không phải một nơi to như cả ngôi nhà.
"Nơi này hết thảy đều là của em, bắt đầu từ cánh cửa này, ở đây mọi đồ vật đều là của em." Dương Tắc giải thích.
Vạn Thu mở to mắt, nhìn về phía căn phòng, rồi lại nhìn Dương Tắc.
Những ánh mắt lặp đi lặp lại cũng đủ chứng tỏ sự mờ mịt hiện tại của Vạn Thu.
"Đây là giường của em." Dương Tắc chỉ vào chiếc giường.
"Cái ghế bập bênh này là của em."
"Ghế sofa, bàn trà, cũng là của em."
Phòng tắm này là của em...
Ban công này cũng là của em...
Đôi mắt Vạn Thu mở đến tròn xoe, tuy không nói lời nào nhưng Dương Tắc cũng biết cậu đang ngơ ngác vì bị mọi thứ trước mắt kí/ch thích.