Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
Chương 33
"Mẹ."
Ninh Xảo Trân sửng sốt: "Đơn giản như vậy sao?"
Chiếc kính râm Dương Tiêu Vũ đeo lúc này đã che đi đôi mắt u ám: "Đơn giản? Đối với cô việc vứt bỏ Vạn Thu rất đơn giản? Đó không phải là con của cô à?"
"Nó không tính là con tôi. Thứ nhất không phải do tôi sinh, thứ hai không phải do tôi nuôi dưỡng, thứ ba, nó chỉ là một..." Ninh Xảo Trân không hề quý mến Vạn Thu, nhưng khi định nhắc đến Vạn Thu là một thằng ngốc, mụ lại đột ngột im miệng.
Nếu người phụ nữ này biết Vạn Thu là thằng ngốc, không cần Vạn Thu nữa, chẳng phải mụ không thể lấy tiền sao?
"Nuôi ba năm, đến con chó cũng sẽ nảy sinh tình cảm." Giọng điệu của Dương Tiêu Vũ tràn đầy lạnh lùng, giễu cợt, tựa hồ như bị đè nén, khó có thể phát hiện ra.
"Kia cũng xem như là con chó đi. Chó còn tốt hơn nó."
Dương Tiêu Vũ siết chặt các ngón tay trên đùi, cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay.
"A, thật xin lỗi, đó là con trai của cô phải không?" Ninh Xảo Trân nhớ tới mẹ ruột của Vạn Thu đang ở trước mặt, "Mẹ tôi đã nuôi nó lâu như vậy, tôi cũng đã vất vả ba năm nuôi lớn nó."
"Cho nên tôi mới cho cô số tiền này." Dương Tiêu Vũ lạnh lùng nói. Tâm tư Ninh Xảo Trân chợt lung lay, giàu như vậy, lại có thể cho tiền đi dễ dàng, xem ra rất coi trọng Vạn Thu.
"Một triệu hẳn là chưa đủ đi?" Ninh Xảo Trân thăm dò.
"Lúc đó mẹ cô đã bắt cóc con trai tôi." Dương Tiêu Vũ lại nói: "Nếu dùng biện pháp bình thường, thằng bé vẫn sẽ quay lại với tôi, vứt bỏ cô. Tôi làm vậy để tiết kiệm thời gian thôi. Hay là muốn nói, cô căn bản không cần tiền?"
Ninh Xảo Trân im lặng hai giây, nếu Vạn Thu được ba mẹ giàu có mang về, sau này đến tìm đến nó đòi thêm tiền vẫn được. Bây giờ lấy một triệu về tay trước đã.
"Được, không thành vấn đề." Ninh Xảo Trân vui vẻ đồng ý.
"Cậu ấy sẽ trông chừng cô, khi thành công sẽ đưa tiền." Dương Tiêu Vũ ra hiệu cho người đàn ông mặc vest bên cạnh: "Cậu nên làm cho tốt, đừng có lơ đãng."
Ninh Xảo Trân bước chân nhanh nhẹn, sắc mặt trầm trọng dường như bị hộp đựng đầy kia tiền cuốn trôi đi, như trời bừng nắng lên, rất sung sướng.
"Tại sao lúc trước cô lại muốn mang Vạn Thu về nuôi?" Mặc dù Dương Tiêu Vũ biết không nên hỏi nhiều, còn có thể không nhận được câu trả lời hay ho, nhưng vẫn không khỏi bận tâm.
Ninh Xảo Trân sửng sốt một lát: "Người trong thôn bảo tôi đưa nó đi nếu không sẽ kiện, bọn họ đều cho rằng đó là con của tôi, tôi và Ninh Hải không thể có con được, nên lúc đó nghĩ cũng nên nuôi một đứa."
Dương Tiêu Vũ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong căn phòng lạnh lẽo, bà thấy sự thờ ơ hoàn toàn của Ninh Xảo Trân, không phải băng tuyết, không phải lửa cháy lan ra thảo nguyên, mà là sa mạc vô tận.
Vạn Thu chật vật để sinh tồn trong sa mạc, nhưng lại biết ơn vì sa mạc đã cho mình một chỗ dung thân.
"Thật sao?" Dương Tiêu Vũ thở dài, giống như không có chuyện gì.
"Vạn Thu rất giỏi giả vờ, nó giả vờ bình thường như vậy, từ khi nhận nuôi nó, tôi phải mất ba tháng mới nhận ra nó là một tên ngốc. Mà tên ngốc thì có ích lợi gì? Sau này có thể kiếm tiền nuôi tôi sao? Nếu tôi phát hiện ra sớm hơn, tôi sẽ..."
Ninh Xảo Trân nhận ra mình đã đem hai từ "tên ngốc" nói ra khỏi miệng, lập tức im bặt.
"Cô có muốn hỏi tôi điều gì về Vạn Thu không?" Dương Tiêu Vũ hỏi, ngay cả bà cũng không biết tại sao mình lại muốn hỏi câu hỏi thừa thãi như vậy.
"Không." Ninh Xảo Trân cái gì cũng không muốn biết.
"Cô đi đi, mau chóng thực hiện nhiệm vụ của mình đi." Dương Tiêu Vũ nhắm mắt lại, không muốn nghe thêm nữa.
Dương Tiêu Vũ mở điện thoại lên, trong đó hiển thị trạng thái giám sát của Vạn Thu từ tầng đối diện nhà cậu.
Qua lớp kính mờ, mơ hồ thấy một đứa trẻ gầy gò đang bám vào cửa, tựa vào chỗ gần bên ngoài nhất.
Vạn Thu nói, rất vui vẻ.
Từ đầu tới cuối, đứa trẻ đó chưa bao giờ trải qua cảm giác được nâng niu, bao bọc.
Lại cho rằng bản thân đã rất hạnh phúc.
Ninh Xảo Trân rời đi, bước chân rất nhanh, nhìn qua trông vui sướng cực kỳ.
May mắn từ trên trời rơi xuống khi bản thân đang tuyệt vọng, mụ cũng chưa từng nhận được số tiền lớn như một triệu trong một thời gian ngắn như vậy.
Ninh Xảo Trân nóng lòng ôm hộp tiền trên tay về nhà để "thực hiện nhiệm vụ", hòng lấy năm trăm ngàn còn lại càng sớm càng tốt.
Dương Tiêu Vũ ngồi vào chỗ, tháo kính râm ra.
Sở Kiến Thụ đẩy cửa, nhìn thấy Dương Tiêu Vũ vẻ mặt chán nản.
"Bà ta nửa phần cũng không yêu thương Vạn Thu." Dương Tiêu Vũ nhìn thấy Ninh Xảo Trân không chút do dự, lại gấp không chờ nổi muốn lấy tiền, liền biết bà ta đối với Vạn Thu thờ ơ tới nhường nào.
Ninh Xảo Trân thậm chí không hề nghi ngờ tại sao mình lại yêu cầu bà ta từ bỏ Vạn Thu. Bà ta căn bản không quan tâm Vạn Thu, cũng sẽ không nghĩ tới cảm giác của Vạn Thu, huống chi là hỏi nguyên nhân bọn họ đưa ra yêu cầu này.
Con của bà, Vạn Thu, đã trao hết tình yêu cho một kẻ không xứng đáng.
Thậm chí đến cuối cùng, Dương Tiêu Vũ một chút cũng không bỏ lỡ ánh mắt đầy toan tính của người đàn bà độc ác kia.
Bà ta sẽ lại đến.
Bà ta sẽ ôm lấy cái cây rụng tiền tên là Vạn Thu.
Sở Kiến Thụ ôm vợ vào lòng an ủi: "Vạn Thu tối nay sẽ cùng chúng ta về nhà."
"Chúng ta sẽ làm thằng bé tổn thương." Dương Tiêu Vũ nhắm mắt lại.
Dương Tiêu Vũ nghĩ bản thân thực sự là một người mẹ bất tài, bà luôn làm tổn thương những đứa con của mình.
"Đây là lần cuối cùng, sẽ không như vậy nữa." Sở Kiến Thụ nhẹ nhàng vỗ cánh tay Dương Tiêu Vũ, xoa dịu cảm xúc của vợ.
Những người quan trọng nhất của Vạn Thu hiện tại chỉ có Ninh Xảo Trân và Ninh Hải.
Ninh Hải đã bỏ chạy. Dùng hành động để vứt bỏ Vạn Thu.
Dễ dàng hơn kế hoạch họ dự định.
Chỉ còn lại Ninh Xảo Trân.
Nếu không phải bây giờ Ninh Xảo Trân rơi vào tình thế tuyệt vọng, bà ta chắc chắn sẽ làm đủ mọi cách sau khi biết bọn họ là người có tiền. Nhưng bây giờ bà ta đang tuyệt vọng, bị Ninh Hải bỏ rơi, bị bạn bè xa lánh, không một xu dính túi, lại nóng lòng muốn lấy được tiền, sẽ không tốn thời gian suy xét.
Họ dùng thủ đoạn dơ bẩn khiến Vạn Thu bị bỏ rơi hoàn toàn.
Nhưng họ chấp nhận dùng dơ bẩn để ngăn dơ bẩn quấn quanh người Vạn Thu.
Quá trình chữa trị ung thư tuy đau đớn, nhưng cần thiết phải đào tận gốc rễ.
Sau đó, họ sẽ giúp đứa bé một lần nữa, tạo một liên kết tình yêu bền chặt.
- -
Khi Ninh Xảo Trân trở lại cửa phòng, Vạn Thu đã bị nhốt một ngày một đêm.
"Cậu đợi ở đây, tôi sẽ đưa nó ra."
Ninh Xảo Trân nói với người mặc vest đi theo. Suy cho cùng, sau này Vạn Thu sẽ trở thành cây rụng tiền, không thể để mọi người nghĩ rằng mình đang ngược đãi nó.
"Tôi nhất định phải nghe được các người nói chuyện." Người mặc vest lạnh lùng nói.
Ninh Xảo Trân nghĩ đến tiền bèn nghiến răng nghiến lợi, còn không phải mình vẫn đang nhốt nó lại sao? Nhưng có ai chưa từng phạt con mình bằng cách nhốt chúng?
"Được rồi, vào đi."
Ninh Xảo Trân cư nhiên có chút may mắn vì Vạn Thu đã dọn dẹp phòng, nếu không tình huống quẫn bách của mụ đã trực tiếp bị phát hiện.
Người đàn ông lạ mặt theo vào bên trong, Ninh Xảo Trân bước vào cửa, đi hai bước đã đến cửa phòng Vạn Thu, mụ dùng chìa khóa tra vào ổ.
Ninh Xảo Trân vờ như vô tình quan sát vẻ mặt của người đàn ông này, người đàn ông thờ ơ, dường như không quan tâm đến hành vi nhốt Vạn Thu của mụ.
Khi cửa phòng ngủ mở ra, một mùi khai đột nhiên xộc thẳng vào mũi, sắc mặt Ninh Xảo Trân thay đổi. Vạn Thu nửa quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mụ, sắc mặt tái nhợt, nửa mặt sưng tấy, môi khô bong tróc, hai má hóp lại, giống như mất hết sức lực.
Mà ánh mắt đầu tiên của Ninh Xảo Trân rơi xuống dấu vết nước tiểu khô trên mặt đất.
"Mày đúng là ngu xuẩn..." Ninh Xảo Trân vô thức muốn lớn tiếng chửi rủa, vậy mà dám đi tiểu trong nhà, nhưng lời chưa kịp nói ra đã đã bị nuốt ngược trở lại.
Người đàn ông cũng nhìn Vạn Thu, nhíu mày. Sau đó liếc Ninh Xảo Trân, ý nghĩa cái liếc mắt này là gì Ninh Xảo Trân cũng không thèm nghĩ đến.
"Mau vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ đi, không nhịn được cũng không thèm nói cho mẹ biết sao? Mẹ nhốt con lại nhưng cũng đâu có ngăn cản con đi vệ sinh. Phải không? Con muốn chống đối mẹ à?"
Theo lời của Ninh Xảo Trân, mụ đã khiến tình hình hiện tại trở thành lỗi của Vạn Thu.
"Con suốt ngày ương ngạnh với mẹ, nếu không thì mẹ đâu cần phải nhốt con lại?"
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Ninh Xảo Trân lải nhải, những lời cằn nhằn đó tuôn ra quá nhanh, Vạn Thu hoàn toàn không hiểu rõ ý của Ninh Xảo Trân.
Vạn Thu chỉ biết Ninh Xảo Trân không vui.
Nhưng khi nhìn thấy Ninh Xảo Trân, mọi sợ hãi đều lập tức tiêu tan.
Vạn Thu quỳ trên mặt đất, Ninh Xảo Trân quay lại mở cửa, phảng phất trên người phủ một tầng ánh sáng.
Cậu không bị mẹ bỏ rơi.
Mẹ vẫn sẽ quay lại.
Mẹ luôn rất tốt với cậu, mẹ sẽ không ném cậu đi.
"Mẹ." Vạn Thu không tự chủ được đưa tay ra, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm lấy vạt áo của Ninh Xảo Trân, thiếu niên vốn không am hiểu cách biểu đạt cảm xúc, đôi mắt có ánh sáng lập loè: "Con xin lỗi, con sai rồi."
Vạn Thu không hiểu vì sao Ninh Xảo Trân lại không vui.
Nhưng đều là cậu làm sai.
"Mau đi tắm đi, tìm bộ quần áo nào đẹp mà thay." Ninh Xảo Trân lập tức ra lệnh cho Vạn Thu, đem áo của mình kéo trở về.
Vạn Thu lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, đi tới tủ tìm quần áo sạch sẽ rồi chạy vào phòng tắm tắm rửa. Người đàn ông liếc nhìn tủ quần áo của Vạn Thu, trong đó cơ bản không có quần áo, màu sắc trông có vẻ cũ kỹ nhưng mỗi món đồ đều được xếp gọn gàng.
Nếu những bộ quần áo này chỉ chất đống ở đó một cách bừa bộn, chúng sẽ giống một đống rác hơn là một đống quần áo.
Ninh Xảo Trân lập tức đóng cửa phòng ngủ lại, ngăn mùi hôi bên trong thoát ra.
Vạn Thu đứng dưới dòng nước, ngẩng đầu há miệng, để nước ấm từ vòi hoa sen có thể nhanh chóng chảy xuống cái miệng đang khát khô của mình.
Cơ thể Vạn Thu gần như kiệt sức sau một thời gian dài không có nước, khi nước vào miệng, bộ não hỗn loạn tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhiệt độ nước không cao, nhưng Vạn Thu lại cảm thấy cái lạnh như giòi bọ bám trên thân thể đang dần dần biến mất.
Việc mẹ vẫn còn ở đây khiến Vạn Thu vô cùng nhẹ nhõm.
Một lát ra ngoài, cậu còn muốn xin lỗi mẹ một lần nữa.
Sau đó có thể nói với mẹ rằng, cậu sẽ giúp mẹ, mẹ không cần phải lo lắng.
Vạn Thu cẩn thận rửa chân bằng sữa tắm để lau sạch mùi hôi trên cơ thể. Vì mẹ nói tìm thứ gì đó đẹp để mặc nên dù thời tiết rất nóng nhưng Vạn Thu vẫn mặc chiếc áo hoodie mà mẹ tặng, chiếc áo cậu yêu quý nhất.
Mùi thơm, nước ấm, quần áo sạch sẽ.
Còn có mẹ ở ngoài cửa.
- -------
Editor có lời muốn nói: Em bé sắp được về nhà rồi!!!!
Ninh Xảo Trân sửng sốt: "Đơn giản như vậy sao?"
Chiếc kính râm Dương Tiêu Vũ đeo lúc này đã che đi đôi mắt u ám: "Đơn giản? Đối với cô việc vứt bỏ Vạn Thu rất đơn giản? Đó không phải là con của cô à?"
"Nó không tính là con tôi. Thứ nhất không phải do tôi sinh, thứ hai không phải do tôi nuôi dưỡng, thứ ba, nó chỉ là một..." Ninh Xảo Trân không hề quý mến Vạn Thu, nhưng khi định nhắc đến Vạn Thu là một thằng ngốc, mụ lại đột ngột im miệng.
Nếu người phụ nữ này biết Vạn Thu là thằng ngốc, không cần Vạn Thu nữa, chẳng phải mụ không thể lấy tiền sao?
"Nuôi ba năm, đến con chó cũng sẽ nảy sinh tình cảm." Giọng điệu của Dương Tiêu Vũ tràn đầy lạnh lùng, giễu cợt, tựa hồ như bị đè nén, khó có thể phát hiện ra.
"Kia cũng xem như là con chó đi. Chó còn tốt hơn nó."
Dương Tiêu Vũ siết chặt các ngón tay trên đùi, cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay.
"A, thật xin lỗi, đó là con trai của cô phải không?" Ninh Xảo Trân nhớ tới mẹ ruột của Vạn Thu đang ở trước mặt, "Mẹ tôi đã nuôi nó lâu như vậy, tôi cũng đã vất vả ba năm nuôi lớn nó."
"Cho nên tôi mới cho cô số tiền này." Dương Tiêu Vũ lạnh lùng nói. Tâm tư Ninh Xảo Trân chợt lung lay, giàu như vậy, lại có thể cho tiền đi dễ dàng, xem ra rất coi trọng Vạn Thu.
"Một triệu hẳn là chưa đủ đi?" Ninh Xảo Trân thăm dò.
"Lúc đó mẹ cô đã bắt cóc con trai tôi." Dương Tiêu Vũ lại nói: "Nếu dùng biện pháp bình thường, thằng bé vẫn sẽ quay lại với tôi, vứt bỏ cô. Tôi làm vậy để tiết kiệm thời gian thôi. Hay là muốn nói, cô căn bản không cần tiền?"
Ninh Xảo Trân im lặng hai giây, nếu Vạn Thu được ba mẹ giàu có mang về, sau này đến tìm đến nó đòi thêm tiền vẫn được. Bây giờ lấy một triệu về tay trước đã.
"Được, không thành vấn đề." Ninh Xảo Trân vui vẻ đồng ý.
"Cậu ấy sẽ trông chừng cô, khi thành công sẽ đưa tiền." Dương Tiêu Vũ ra hiệu cho người đàn ông mặc vest bên cạnh: "Cậu nên làm cho tốt, đừng có lơ đãng."
Ninh Xảo Trân bước chân nhanh nhẹn, sắc mặt trầm trọng dường như bị hộp đựng đầy kia tiền cuốn trôi đi, như trời bừng nắng lên, rất sung sướng.
"Tại sao lúc trước cô lại muốn mang Vạn Thu về nuôi?" Mặc dù Dương Tiêu Vũ biết không nên hỏi nhiều, còn có thể không nhận được câu trả lời hay ho, nhưng vẫn không khỏi bận tâm.
Ninh Xảo Trân sửng sốt một lát: "Người trong thôn bảo tôi đưa nó đi nếu không sẽ kiện, bọn họ đều cho rằng đó là con của tôi, tôi và Ninh Hải không thể có con được, nên lúc đó nghĩ cũng nên nuôi một đứa."
Dương Tiêu Vũ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong căn phòng lạnh lẽo, bà thấy sự thờ ơ hoàn toàn của Ninh Xảo Trân, không phải băng tuyết, không phải lửa cháy lan ra thảo nguyên, mà là sa mạc vô tận.
Vạn Thu chật vật để sinh tồn trong sa mạc, nhưng lại biết ơn vì sa mạc đã cho mình một chỗ dung thân.
"Thật sao?" Dương Tiêu Vũ thở dài, giống như không có chuyện gì.
"Vạn Thu rất giỏi giả vờ, nó giả vờ bình thường như vậy, từ khi nhận nuôi nó, tôi phải mất ba tháng mới nhận ra nó là một tên ngốc. Mà tên ngốc thì có ích lợi gì? Sau này có thể kiếm tiền nuôi tôi sao? Nếu tôi phát hiện ra sớm hơn, tôi sẽ..."
Ninh Xảo Trân nhận ra mình đã đem hai từ "tên ngốc" nói ra khỏi miệng, lập tức im bặt.
"Cô có muốn hỏi tôi điều gì về Vạn Thu không?" Dương Tiêu Vũ hỏi, ngay cả bà cũng không biết tại sao mình lại muốn hỏi câu hỏi thừa thãi như vậy.
"Không." Ninh Xảo Trân cái gì cũng không muốn biết.
"Cô đi đi, mau chóng thực hiện nhiệm vụ của mình đi." Dương Tiêu Vũ nhắm mắt lại, không muốn nghe thêm nữa.
Dương Tiêu Vũ mở điện thoại lên, trong đó hiển thị trạng thái giám sát của Vạn Thu từ tầng đối diện nhà cậu.
Qua lớp kính mờ, mơ hồ thấy một đứa trẻ gầy gò đang bám vào cửa, tựa vào chỗ gần bên ngoài nhất.
Vạn Thu nói, rất vui vẻ.
Từ đầu tới cuối, đứa trẻ đó chưa bao giờ trải qua cảm giác được nâng niu, bao bọc.
Lại cho rằng bản thân đã rất hạnh phúc.
Ninh Xảo Trân rời đi, bước chân rất nhanh, nhìn qua trông vui sướng cực kỳ.
May mắn từ trên trời rơi xuống khi bản thân đang tuyệt vọng, mụ cũng chưa từng nhận được số tiền lớn như một triệu trong một thời gian ngắn như vậy.
Ninh Xảo Trân nóng lòng ôm hộp tiền trên tay về nhà để "thực hiện nhiệm vụ", hòng lấy năm trăm ngàn còn lại càng sớm càng tốt.
Dương Tiêu Vũ ngồi vào chỗ, tháo kính râm ra.
Sở Kiến Thụ đẩy cửa, nhìn thấy Dương Tiêu Vũ vẻ mặt chán nản.
"Bà ta nửa phần cũng không yêu thương Vạn Thu." Dương Tiêu Vũ nhìn thấy Ninh Xảo Trân không chút do dự, lại gấp không chờ nổi muốn lấy tiền, liền biết bà ta đối với Vạn Thu thờ ơ tới nhường nào.
Ninh Xảo Trân thậm chí không hề nghi ngờ tại sao mình lại yêu cầu bà ta từ bỏ Vạn Thu. Bà ta căn bản không quan tâm Vạn Thu, cũng sẽ không nghĩ tới cảm giác của Vạn Thu, huống chi là hỏi nguyên nhân bọn họ đưa ra yêu cầu này.
Con của bà, Vạn Thu, đã trao hết tình yêu cho một kẻ không xứng đáng.
Thậm chí đến cuối cùng, Dương Tiêu Vũ một chút cũng không bỏ lỡ ánh mắt đầy toan tính của người đàn bà độc ác kia.
Bà ta sẽ lại đến.
Bà ta sẽ ôm lấy cái cây rụng tiền tên là Vạn Thu.
Sở Kiến Thụ ôm vợ vào lòng an ủi: "Vạn Thu tối nay sẽ cùng chúng ta về nhà."
"Chúng ta sẽ làm thằng bé tổn thương." Dương Tiêu Vũ nhắm mắt lại.
Dương Tiêu Vũ nghĩ bản thân thực sự là một người mẹ bất tài, bà luôn làm tổn thương những đứa con của mình.
"Đây là lần cuối cùng, sẽ không như vậy nữa." Sở Kiến Thụ nhẹ nhàng vỗ cánh tay Dương Tiêu Vũ, xoa dịu cảm xúc của vợ.
Những người quan trọng nhất của Vạn Thu hiện tại chỉ có Ninh Xảo Trân và Ninh Hải.
Ninh Hải đã bỏ chạy. Dùng hành động để vứt bỏ Vạn Thu.
Dễ dàng hơn kế hoạch họ dự định.
Chỉ còn lại Ninh Xảo Trân.
Nếu không phải bây giờ Ninh Xảo Trân rơi vào tình thế tuyệt vọng, bà ta chắc chắn sẽ làm đủ mọi cách sau khi biết bọn họ là người có tiền. Nhưng bây giờ bà ta đang tuyệt vọng, bị Ninh Hải bỏ rơi, bị bạn bè xa lánh, không một xu dính túi, lại nóng lòng muốn lấy được tiền, sẽ không tốn thời gian suy xét.
Họ dùng thủ đoạn dơ bẩn khiến Vạn Thu bị bỏ rơi hoàn toàn.
Nhưng họ chấp nhận dùng dơ bẩn để ngăn dơ bẩn quấn quanh người Vạn Thu.
Quá trình chữa trị ung thư tuy đau đớn, nhưng cần thiết phải đào tận gốc rễ.
Sau đó, họ sẽ giúp đứa bé một lần nữa, tạo một liên kết tình yêu bền chặt.
- -
Khi Ninh Xảo Trân trở lại cửa phòng, Vạn Thu đã bị nhốt một ngày một đêm.
"Cậu đợi ở đây, tôi sẽ đưa nó ra."
Ninh Xảo Trân nói với người mặc vest đi theo. Suy cho cùng, sau này Vạn Thu sẽ trở thành cây rụng tiền, không thể để mọi người nghĩ rằng mình đang ngược đãi nó.
"Tôi nhất định phải nghe được các người nói chuyện." Người mặc vest lạnh lùng nói.
Ninh Xảo Trân nghĩ đến tiền bèn nghiến răng nghiến lợi, còn không phải mình vẫn đang nhốt nó lại sao? Nhưng có ai chưa từng phạt con mình bằng cách nhốt chúng?
"Được rồi, vào đi."
Ninh Xảo Trân cư nhiên có chút may mắn vì Vạn Thu đã dọn dẹp phòng, nếu không tình huống quẫn bách của mụ đã trực tiếp bị phát hiện.
Người đàn ông lạ mặt theo vào bên trong, Ninh Xảo Trân bước vào cửa, đi hai bước đã đến cửa phòng Vạn Thu, mụ dùng chìa khóa tra vào ổ.
Ninh Xảo Trân vờ như vô tình quan sát vẻ mặt của người đàn ông này, người đàn ông thờ ơ, dường như không quan tâm đến hành vi nhốt Vạn Thu của mụ.
Khi cửa phòng ngủ mở ra, một mùi khai đột nhiên xộc thẳng vào mũi, sắc mặt Ninh Xảo Trân thay đổi. Vạn Thu nửa quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mụ, sắc mặt tái nhợt, nửa mặt sưng tấy, môi khô bong tróc, hai má hóp lại, giống như mất hết sức lực.
Mà ánh mắt đầu tiên của Ninh Xảo Trân rơi xuống dấu vết nước tiểu khô trên mặt đất.
"Mày đúng là ngu xuẩn..." Ninh Xảo Trân vô thức muốn lớn tiếng chửi rủa, vậy mà dám đi tiểu trong nhà, nhưng lời chưa kịp nói ra đã đã bị nuốt ngược trở lại.
Người đàn ông cũng nhìn Vạn Thu, nhíu mày. Sau đó liếc Ninh Xảo Trân, ý nghĩa cái liếc mắt này là gì Ninh Xảo Trân cũng không thèm nghĩ đến.
"Mau vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ đi, không nhịn được cũng không thèm nói cho mẹ biết sao? Mẹ nhốt con lại nhưng cũng đâu có ngăn cản con đi vệ sinh. Phải không? Con muốn chống đối mẹ à?"
Theo lời của Ninh Xảo Trân, mụ đã khiến tình hình hiện tại trở thành lỗi của Vạn Thu.
"Con suốt ngày ương ngạnh với mẹ, nếu không thì mẹ đâu cần phải nhốt con lại?"
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Ninh Xảo Trân lải nhải, những lời cằn nhằn đó tuôn ra quá nhanh, Vạn Thu hoàn toàn không hiểu rõ ý của Ninh Xảo Trân.
Vạn Thu chỉ biết Ninh Xảo Trân không vui.
Nhưng khi nhìn thấy Ninh Xảo Trân, mọi sợ hãi đều lập tức tiêu tan.
Vạn Thu quỳ trên mặt đất, Ninh Xảo Trân quay lại mở cửa, phảng phất trên người phủ một tầng ánh sáng.
Cậu không bị mẹ bỏ rơi.
Mẹ vẫn sẽ quay lại.
Mẹ luôn rất tốt với cậu, mẹ sẽ không ném cậu đi.
"Mẹ." Vạn Thu không tự chủ được đưa tay ra, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm lấy vạt áo của Ninh Xảo Trân, thiếu niên vốn không am hiểu cách biểu đạt cảm xúc, đôi mắt có ánh sáng lập loè: "Con xin lỗi, con sai rồi."
Vạn Thu không hiểu vì sao Ninh Xảo Trân lại không vui.
Nhưng đều là cậu làm sai.
"Mau đi tắm đi, tìm bộ quần áo nào đẹp mà thay." Ninh Xảo Trân lập tức ra lệnh cho Vạn Thu, đem áo của mình kéo trở về.
Vạn Thu lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, đi tới tủ tìm quần áo sạch sẽ rồi chạy vào phòng tắm tắm rửa. Người đàn ông liếc nhìn tủ quần áo của Vạn Thu, trong đó cơ bản không có quần áo, màu sắc trông có vẻ cũ kỹ nhưng mỗi món đồ đều được xếp gọn gàng.
Nếu những bộ quần áo này chỉ chất đống ở đó một cách bừa bộn, chúng sẽ giống một đống rác hơn là một đống quần áo.
Ninh Xảo Trân lập tức đóng cửa phòng ngủ lại, ngăn mùi hôi bên trong thoát ra.
Vạn Thu đứng dưới dòng nước, ngẩng đầu há miệng, để nước ấm từ vòi hoa sen có thể nhanh chóng chảy xuống cái miệng đang khát khô của mình.
Cơ thể Vạn Thu gần như kiệt sức sau một thời gian dài không có nước, khi nước vào miệng, bộ não hỗn loạn tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhiệt độ nước không cao, nhưng Vạn Thu lại cảm thấy cái lạnh như giòi bọ bám trên thân thể đang dần dần biến mất.
Việc mẹ vẫn còn ở đây khiến Vạn Thu vô cùng nhẹ nhõm.
Một lát ra ngoài, cậu còn muốn xin lỗi mẹ một lần nữa.
Sau đó có thể nói với mẹ rằng, cậu sẽ giúp mẹ, mẹ không cần phải lo lắng.
Vạn Thu cẩn thận rửa chân bằng sữa tắm để lau sạch mùi hôi trên cơ thể. Vì mẹ nói tìm thứ gì đó đẹp để mặc nên dù thời tiết rất nóng nhưng Vạn Thu vẫn mặc chiếc áo hoodie mà mẹ tặng, chiếc áo cậu yêu quý nhất.
Mùi thơm, nước ấm, quần áo sạch sẽ.
Còn có mẹ ở ngoài cửa.
- -------
Editor có lời muốn nói: Em bé sắp được về nhà rồi!!!!