Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
Chương 146: Phiên ngoại 3
Thực ra Vạn Thu không có khái niệm gì về ngày Valentine.
Cậu nhạy cảm với các ngày lễ vì thời gian nghỉ học của trường hoặc nghe bạn bè nhắc đến.
Ngày Valentine thường rơi vào kỳ nghỉ đông, nên Vạn Thu lại càng không để ý.
Nhưng cũng không phải cậu chưa từng nhận quà Valentine, ví dụ như lần được nhận socola từ Chu Bồi Ngọc.
Cho nên khi nhận được socola và hoa hồng từ Sở Ức Quy, Vạn Thu hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Cậu vốn thích tất cả những thứ rực rỡ, thích mọi loại đồ ăn, còn cho rằng Sở Ức Quy mua những món quà này vì cậu thích.
Sở Ức Quy dường như rất thích học theo anh hai, thỉnh thoảng lại mang quà cho cậu.
Vạn Thu đặt hoa hồng vào bình dưới sự giúp đỡ của Bạch quản gia.
Còn chia sẻ socola với ông.
Dù biểu cảm của Bạch quản gia lúc đó chút vi diệu nhưng ông vẫn ăn.
Vạn Thu rất thích socola Sở Ức Quy mang về.
Thực sự rất ngon.
Cậu thích hương vị độc đáo của loại socola này.
Vì quá thích nên cậu đã chia cho ba mẹ và anh hai, đáng tiếc anh cả bận rộn nên không ăn được.
Dù nhận ra mọi người khi ăn socola đều có biểu cảm kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở đâu, Vạn Thu lại không biết rõ.
Mãi đến khi cậu đến lớp học khiêu vũ và gặp Chu Bồi Ngọc, Chu Bồi Ngọc đã tặng cậu một hộp socola.
Vạn Thu nhìn chằm chằm vào hộp socola, ngơ ngác.
“Ở đại học, tớ đã quen một người bạn trai,” Chu Bồi Ngọc vừa cười vừa nói, nụ cười rực rỡ như hương socola lan tỏa khắp nơi, “Tiếc là Valentine đầu tiên bọn tớ không ở cạnh nhau, cho nên tớ đã tự tay làm socola gửi qua đường bưu điện. Còn anh ấy ship cho tớ một phần socola và hoa hồng.”
Khi nghe đến socola và hoa hồng, Vạn Thu lập tức nhận ra điều gì đó.
“Valentine?” Vạn Thu thì thầm.
“Đúng vậy, ngày Valentine 14 tháng 2.” Chu Bồi Ngọc khoác tay lên vai cậu, mỉm cười hỏi: “Cậu có nhận được quà không?”
Vạn Thu suy nghĩ một lúc, nét mặt dần trở nên vi diệu.
“Chẳng lẽ ở cấp ba không có cô gái nào thích cậu sao?” Chu Bồi Ngọc nghĩ ngợi rồi tỏ vẻ không quan tâm, “Cũng phải, cái trường đó toàn là mọt sách.”
Vạn Thu cúi đầu.
Hoàn toàn không biết làm sao.
Cậu thật sự không biết đó là quà Valentine.
Dù đang hẹn hò với Ức Quy, nhưng mọi thứ dường như không khác gì so với bình thường.
Tại sao cậu lại không biết đến ngày Valentine? Rõ ràng trước đây từng thấy rất nhiều hoa bị vứt đi sau ngày lễ mà...
Vạn Thu dần nhận ra, dù nhặt được nhiều hoa trong một khoảng thời gian nhất định, cậu cũng không biết đó là từ ngày Valentine.
Cậu đã chia quà Valentine cho người khác ăn.
Vậy mà Sở Ức Quy từ đầu đến cuối lại không hề tỏ ra khó chịu.
Nhưng chắc hẳn sẽ không vui, đúng không?
“Cậu sao vậy? Hôm nay cứ như người mất hồn.” Chu Bồi Ngọc tò mò hỏi.
“Tớ nhận được socola và hoa hồng, nhưng tớ không biết đó là quà Valentine.” Vạn Thu thành thật kể lại.
“A, không sao đâu?” Chu Bồi Ngọc không hề coi đó là vấn đề, “Còn có Valentine trắng mà.”
Khi biết ý nghĩa của Valentine trắng, Vạn Thu mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù vậy trong lòng vẫn tràn ngập áy náy.
Sau đó, cậu cùng Bạch quản gia làm hoa hồng khô, cất vào hộp trong suốt để lưu giữ.
Bạch quản gia ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng khi làm hoa khô lại không thể giấu nổi nụ cười.
Hai má Vạn Thu dần đỏ ửng.
Cậu úp mặt xuống hộp hoa khô, hiếm thấy mang theo chút buồn bã.
Bạch quản gia không nhịn được, thậm chí giả vờ ho cũng không giấu nổi tiếng cười.
“Cháu phải chuẩn bị quà tặng lại cho Ức Quy vào Valentine trắng mới được.” Vạn Thu ngồi bệt xuống sàn, lòng đầy áy náy, “Chu Bồi Ngọc nói tự làm socola là món quà rất tâm huyết.”
Bạch quản gia vỗ vỗ bả vai cậu, nói có thể nhờ đầu bếp giúp một tay.
Vạn Thu thích socola đến mức từng chia một miếng cho đầu bếp thường nấu ăn cho bọn họ.
Nghe vậy, Vạn Thu lại úp mặt vào cánh tay.
“Cháu không cố ý, cháu thật sự không cố ý.”
Đôi tai lộ ra bên ngoài đã đỏ bừng.
Bạch quản gia lặng lẽ dời ánh mắt.
Không được cười tiểu thiếu gia.
Ông là một quản gia chuyên nghiệp đã được huấn luyện bài bản, không được cười tiểu thiếu gia.
Bạch quản gia biết Sở Ức Quy cố tình không nhắc nhở Vạn Thu.
Có lẽ vì chút tinh nghịch, muốn xem sau khi Vạn Thu phát hiện là quà Valentine thì sẽ phản ứng như thế nào.
Lúc đứng ở một bên, không phải ông không để ý đến biểu cảm của Sở Ức Quy.
Rõ ràng lúc đó Sở Ức Quy còn mang theo chút thích thú xen lẫn sự chờ mong.
Kể từ khi bắt đầu bày tỏ tình cảm, Sở Ức Quy ngày càng có nhiều “tâm tư nhỏ” dành cho Vạn Thu.
Đây chắc chắn sẽ trở thành một ký ức khó quên với Vạn Thu về Valentine.
Dù đã mua nguyên liệu làm socola, nhưng thực ra đều do đầu bếp chuẩn bị sẵn.
Cuối cùng Vạn Thu quyết định tự làm hai phần, một phần để dành tặng Vương Duyệt và các bạn ở trường.
Mặc dù là cuối tuần nhưng Sở Ức Quy lại bất ngờ nói phải tăng ca, ban ngày sẽ không ở nhà.
Chuyện này khiến Vạn Thu rất mừng vì có thể lén lút làm socola.
Bạch quản gia chỉ mỉm cười, không vạch trần sự thật.
Đôi khi ông cũng cảm thấy Sở Ức Quy quá nhạy cảm và tinh tế trong mọi việc liên quan đến Vạn Thu.
Bạch quản gia nghĩ, mặc dù ông rất tôn trọng và đánh giá cao Sở Ức Quy, nhưng với tư cách là quản gia, ông vẫn phải đứng về phía tiểu thiếu gia của mình.
Ánh mắt liếc nhìn Vạn Thu đang cẩn thận làm theo hướng dẫn của đầu bếp để tạo ra những viên socola.
Thiếu niên ngày càng trưởng thành, gương mặt càng lúc càng trở nên thanh tú.
Ngẫm lại quá khứ, lại cảm thấy là một đứa nhỏ khiến người ta đau lòng.
“Vạn Thu, ngày 14 tháng 3 là ngày phải đến trường.”
Bạch quản gia hiếm khi bày ra vẻ mặt có chút tinh quái.
“Vì ta cũng ăn socola, cho nên có qua có lại, ta nghĩ mình nên làm điều gì đó, hay để ta giúp cháu mang socola và hoa hồng đến trường cho Sở Ức Quy nhé?”
“Không phải tự tay tặng sẽ tốt hơn sao?” Vạn Thu lưỡng lự.
Đầu bếp đứng cạnh nhịn không được quay lưng lại, ôm bụng nín cười.
“Ngay cả Sở Ức Quy cũng thích có gì đó để khoe khoang với bạn bè, quà Valentine là phương pháp tốt nhất.” Bạch quản gia vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đề nghị.
“Thật vậy sao?” Vạn Thu có chút do dự.
“Nhưng nếu cháu muốn tự tay tặng cũng là một lựa chọn hay, đương nhiên vẫn tùy vào quyết định của cháu.”
Vạn Thu nhìn hai phần socola đang làm dở.
Đôi mắt cậu dường như ánh lên một tia sáng lấp lánh.
____
Ngày 14 tháng 3.
Tâm trạng của Sở Ức Quy có chút khác thường.
Dù biết sẽ nhận được quà đáp lễ, nhưng sự mong đợi trong lòng hắn không hề giảm đi.
Sở Ức Quy nhớ lại ánh mắt đầy lo lắng và áy náy của Vạn Thu mỗi lần nhìn mình trong khoảng thời gian qua, khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười nhẹ.
Hắn đưa tay che lại nụ cười, nhưng vẫn bị bạn cùng lớp ngồi cạnh phát hiện.
“Sao hôm nay vui vẻ thế? Có phải sáng nay nhận được socola không?”
Sở Ức Quy buông tay xuống, nhẹ nhàng nói: “Chưa, nhưng tôi sẽ nhận được.”
“Ôi vãi, hôm nay cậu nhận được socola sao? Cậu có đối tượng rồi sao?”
Cậu bạn cùng lớp tỏ ra vô cùng tò mò, hôm nay là ngày đáp lễ, vậy Sở Ức Quy đã tặng socola cho ai?
“Cậu đang theo đuổi ai vậy? Người đó đồng ý chưa? Là bạn học cùng trường sao? Sao tớ chưa từng nghe qua! Là hoa khôi của khoa sao? Hình như cô ấy đang muốn theo đuổi cậu.”
Sở Ức Quy không trả lời, chỉ tiếp tục ghi chép những điểm quan trọng mà giáo viên giảng.
Bạn cùng lớp vò đầu bứt tai, cậu ta là một trong số ít người thân thiết với Sở Ức Quy vì lần trước từng làm bài tập nhóm.
Trời mới biết các cô gái muốn tìm hiểu về Sở Ức Quy điên cuồng đến mức nào.
Thủ khoa kỳ thi đại học đó, vậy mà lại chọn học ở ngôi trường này.
Mọi người đều biết từ khi mới nhập học, Sở Ức Quy đã nhanh chóng trở thành “nam thần” của cả trường.
Nghe đồn đã nhận được lời mời làm việc từ một doanh nghiệp danh tiếng ngay khi vừa nhập học.
Thành tích học kỳ trước xuất sắc, học kỳ này chắc chắn đạt học bổng toàn phần.
Với thành tích như vậy, đừng nói là nữ sinh tò mò, ngay cả nam sinh cũng không khỏi hiếu kỳ.
Khi buổi học sắp kết thúc và chuẩn bị đổi phòng, từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng xôn xao.
Tất cả mọi người trong lớp đều tò mò nhìn ra ngoài.
Bạn cùng lớp Sở Ức Quy đi theo phía sau, vẫn còn đang tiếp tục dò hỏi thì thấy Sở Ức Quy đột nhiên dừng bước.
Trước mặt là một người đàn ông mặc áo vest chỉnh tề, trên tay là chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ rực và một hộp quà tinh xảo, nhìn thôi cũng biết là socola.
“Xin chào thiếu gia Sở Ức Quy, rất hân hạnh được gặp cậu, tôi được giao nhiệm vụ mang quà đến cho cậu.”
Giọng nói rõ ràng dứt khoát cùng thái độ cung kính khiến người bạn đứng bên cạnh choáng váng.
Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn Sở Ức Quy.
Phô trương như vậy sao!
Sở Ức Quy luôn giữ thái độ kín đáo ở trường, nhưng nếu từ chối món quà này cũng sẽ rất ngại ngùng.
Ngay lúc này, hành lang đông nghịt người qua lại, còn các bạn cùng lớp thì chen chúc đứng gần cửa ra vào.
Cậu bạn cùng lớp nuốt nước bọt.
Khoan đã... Chẳng lẽ là bạn gái của Sở Ức Quy gửi?
Bạn gái của Sở Ức Quy là phú nhị đại sao?
Valentine có không ít cô gái đã tặng socola cho Sở Ức Quy, nhưng hắn đều từ chối, thậm chí cả socola mang tính xã giao cũng không nhận.
Mọi người xung quanh im lặng, chăm chú theo dõi, chờ đợi phản ứng của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy mỉm cười.
Rât hiếm khi thấy hắn cười, mà nụ cười lần này lại rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Hắn đưa tay nhận lấy bó hoa hồng và hộp socola, nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn Bạch quản gia đã cất công mang quà đến tận nơi, xin hãy chuyển lời cảm ơn của cháu tới tiểu chủ nhân, cảm ơn tiểu chủ nhân đã tiêu pha cho cháu, cháu sẽ về nhà sớm nhất có thể.”
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều chấn kinh.
Một câu nói nhưng lại chứa đựng quá nhiều thông gây tin chú ý.
"Bạch quản gia", "Tiểu chủ nhân", "Tiêu pha", "Về nhà."
Khiến mọi người não bổ đủ loại câu chuyện yêu hận tình thù với một đại tiểu thư.
Tại sao lại nói là tiểu chủ nhân?
Sở Ức Quy giỏi giang như vậy nhưng ở trong mắt đại tiểu thư lại chỉ là một cấp dưới sao?
Não bổ tới mức có người còn nghĩ có phải Sở Ức Quy là sủng vật của một phú bà nào đó không.
"Tiêu pha", nghĩa là ngày thường không được nhận quà sao?
"Về nhà", chẳng lẽ cả hai đã sống chung?!
Nhưng giữa vô số ánh mắt tò mò, Sở Ức Quy lại không nói gì thêm.
Hắn chỉ nghiêng đầu, nhẹ nhàng đưa bó hoa hồng lên, khẽ ngửi mùi hương dịu dàng tỏa ra.
Nụ cười chân thành không chút che giấu, khiến hắn rạng ngời như một bức tranh không thực giữa sảnh đường rộng lớn.
Từ khoảnh khắc này, những lời đồn về Sở Ức Quy bắt đầu âm thầm lan truyền khắp trường.
Cái gì mà Sở Ức Quy nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, đành phải hạ mình đến học tại trường này.
Cái gì mà Sở Ức Quy có một cô bạn gái là phú nhị đại hay ghen tuông, thích khoe mẽ lại chẳng mấy khi chịu chi tiền, nhưng Sở Ức Quy vẫn cắn răng vun đắp tình cảm.
Người thì ghen tỵ, kẻ thì bàn tán, cũng có những người chân thành chúc phúc, nhưng không một ai cảm thấy đây là tin vịt.
Bởi vì Sở Ức Quy quả thực đã mang theo một bó hoa hồng rực rỡ đi dạo suốt cả ngày trong khuôn viên trường, gây chú ý đến mức đi đến đâu cũng khiến người ta ngoái nhìn.
Ngay cả Bạch quản gia sau đó cũng phải cảm thán trước sự mặt dày của Sở Ức Quy, thừa nhận bản thân không bì kịp.
Già rồi, già thật rồi.
Thỉnh thoảng chứng kiến những chuyện như thế này cũng thấy khá thú vị.
Buổi tối khi trở về nhà, Sở Ức Quy đã thấy Vạn Thu chờ sẵn ở cửa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi.
Vạn Thu lại đưa cho Sở Ức Quy một hộp socola.
Đây là hộp socola Vạn Thu tự tay làm, socola cậu đưa cho Sở Ức Quy ở trường trước đó được làm từ nguyên liệu cao cấp mà đầu bếp chuẩn bị, vừa đắt đỏ vừa chất lượng, hy vọng Sở Ức Quy có thể chia sẻ cho bạn bè cùng nếm thử.
“Đây là socola của anh, không cho người khác.” Sở Ức Quy hiếm hoi tỏ vẻ từ chối ý kiến của Vạn Thu.
Thậm chí còn khẽ hôn lên lớp vỏ cầu kỳ của hộp socola, như một cách bày tỏ sự yêu thích.
Vạn Thu thoáng ngẩn người, có chút bối rối rụt tay lại, cúi đầu lí nhí: “Xin... xin lỗi... em không biết, lần sau sẽ không thế nữa.”
Sở Ức Quy chỉ hỏi: “Chỉ cần làm một hộp là được rồi, sao lại làm hai hộp?”
Vừa nói, Sở Ức Quy vừa thản nhiên bóc hộp socola Vạn Thu vừa đưa.
“Em muốn tặng hết cho anh nên làm nhiều hơn một chút.”
Trong mắt Vạn Thu thoáng hiện lên chút lo lắng pha lẫn áy náy và ý muốn làm lành.
Sở Ức Quy cụp mắt, không cười.
Hắn nhét một viên socola vào miệng, vị ngọt ngay lập tức lan ra, như muốn nhuộm cả cuộc đời hắn bằng sắc ngọt lịm.
“Có ngon không?” Vạn Thu ngập ngừng, nhỏ giọng tò mò hỏi.
Sở Ức Quy không trả lời.
Hắn giữ lấy gáy Vạn Thu, khi Vạn Thu còn chưa kịp phản ứng đã nghiêng người hôn lên môi cậu.
Vị ngọt sót lại được trao cho đối phương.
Không chút ý tứ giấu giếm vẻ vui sướng.
Cậu nhạy cảm với các ngày lễ vì thời gian nghỉ học của trường hoặc nghe bạn bè nhắc đến.
Ngày Valentine thường rơi vào kỳ nghỉ đông, nên Vạn Thu lại càng không để ý.
Nhưng cũng không phải cậu chưa từng nhận quà Valentine, ví dụ như lần được nhận socola từ Chu Bồi Ngọc.
Cho nên khi nhận được socola và hoa hồng từ Sở Ức Quy, Vạn Thu hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Cậu vốn thích tất cả những thứ rực rỡ, thích mọi loại đồ ăn, còn cho rằng Sở Ức Quy mua những món quà này vì cậu thích.
Sở Ức Quy dường như rất thích học theo anh hai, thỉnh thoảng lại mang quà cho cậu.
Vạn Thu đặt hoa hồng vào bình dưới sự giúp đỡ của Bạch quản gia.
Còn chia sẻ socola với ông.
Dù biểu cảm của Bạch quản gia lúc đó chút vi diệu nhưng ông vẫn ăn.
Vạn Thu rất thích socola Sở Ức Quy mang về.
Thực sự rất ngon.
Cậu thích hương vị độc đáo của loại socola này.
Vì quá thích nên cậu đã chia cho ba mẹ và anh hai, đáng tiếc anh cả bận rộn nên không ăn được.
Dù nhận ra mọi người khi ăn socola đều có biểu cảm kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở đâu, Vạn Thu lại không biết rõ.
Mãi đến khi cậu đến lớp học khiêu vũ và gặp Chu Bồi Ngọc, Chu Bồi Ngọc đã tặng cậu một hộp socola.
Vạn Thu nhìn chằm chằm vào hộp socola, ngơ ngác.
“Ở đại học, tớ đã quen một người bạn trai,” Chu Bồi Ngọc vừa cười vừa nói, nụ cười rực rỡ như hương socola lan tỏa khắp nơi, “Tiếc là Valentine đầu tiên bọn tớ không ở cạnh nhau, cho nên tớ đã tự tay làm socola gửi qua đường bưu điện. Còn anh ấy ship cho tớ một phần socola và hoa hồng.”
Khi nghe đến socola và hoa hồng, Vạn Thu lập tức nhận ra điều gì đó.
“Valentine?” Vạn Thu thì thầm.
“Đúng vậy, ngày Valentine 14 tháng 2.” Chu Bồi Ngọc khoác tay lên vai cậu, mỉm cười hỏi: “Cậu có nhận được quà không?”
Vạn Thu suy nghĩ một lúc, nét mặt dần trở nên vi diệu.
“Chẳng lẽ ở cấp ba không có cô gái nào thích cậu sao?” Chu Bồi Ngọc nghĩ ngợi rồi tỏ vẻ không quan tâm, “Cũng phải, cái trường đó toàn là mọt sách.”
Vạn Thu cúi đầu.
Hoàn toàn không biết làm sao.
Cậu thật sự không biết đó là quà Valentine.
Dù đang hẹn hò với Ức Quy, nhưng mọi thứ dường như không khác gì so với bình thường.
Tại sao cậu lại không biết đến ngày Valentine? Rõ ràng trước đây từng thấy rất nhiều hoa bị vứt đi sau ngày lễ mà...
Vạn Thu dần nhận ra, dù nhặt được nhiều hoa trong một khoảng thời gian nhất định, cậu cũng không biết đó là từ ngày Valentine.
Cậu đã chia quà Valentine cho người khác ăn.
Vậy mà Sở Ức Quy từ đầu đến cuối lại không hề tỏ ra khó chịu.
Nhưng chắc hẳn sẽ không vui, đúng không?
“Cậu sao vậy? Hôm nay cứ như người mất hồn.” Chu Bồi Ngọc tò mò hỏi.
“Tớ nhận được socola và hoa hồng, nhưng tớ không biết đó là quà Valentine.” Vạn Thu thành thật kể lại.
“A, không sao đâu?” Chu Bồi Ngọc không hề coi đó là vấn đề, “Còn có Valentine trắng mà.”
Khi biết ý nghĩa của Valentine trắng, Vạn Thu mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù vậy trong lòng vẫn tràn ngập áy náy.
Sau đó, cậu cùng Bạch quản gia làm hoa hồng khô, cất vào hộp trong suốt để lưu giữ.
Bạch quản gia ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng khi làm hoa khô lại không thể giấu nổi nụ cười.
Hai má Vạn Thu dần đỏ ửng.
Cậu úp mặt xuống hộp hoa khô, hiếm thấy mang theo chút buồn bã.
Bạch quản gia không nhịn được, thậm chí giả vờ ho cũng không giấu nổi tiếng cười.
“Cháu phải chuẩn bị quà tặng lại cho Ức Quy vào Valentine trắng mới được.” Vạn Thu ngồi bệt xuống sàn, lòng đầy áy náy, “Chu Bồi Ngọc nói tự làm socola là món quà rất tâm huyết.”
Bạch quản gia vỗ vỗ bả vai cậu, nói có thể nhờ đầu bếp giúp một tay.
Vạn Thu thích socola đến mức từng chia một miếng cho đầu bếp thường nấu ăn cho bọn họ.
Nghe vậy, Vạn Thu lại úp mặt vào cánh tay.
“Cháu không cố ý, cháu thật sự không cố ý.”
Đôi tai lộ ra bên ngoài đã đỏ bừng.
Bạch quản gia lặng lẽ dời ánh mắt.
Không được cười tiểu thiếu gia.
Ông là một quản gia chuyên nghiệp đã được huấn luyện bài bản, không được cười tiểu thiếu gia.
Bạch quản gia biết Sở Ức Quy cố tình không nhắc nhở Vạn Thu.
Có lẽ vì chút tinh nghịch, muốn xem sau khi Vạn Thu phát hiện là quà Valentine thì sẽ phản ứng như thế nào.
Lúc đứng ở một bên, không phải ông không để ý đến biểu cảm của Sở Ức Quy.
Rõ ràng lúc đó Sở Ức Quy còn mang theo chút thích thú xen lẫn sự chờ mong.
Kể từ khi bắt đầu bày tỏ tình cảm, Sở Ức Quy ngày càng có nhiều “tâm tư nhỏ” dành cho Vạn Thu.
Đây chắc chắn sẽ trở thành một ký ức khó quên với Vạn Thu về Valentine.
Dù đã mua nguyên liệu làm socola, nhưng thực ra đều do đầu bếp chuẩn bị sẵn.
Cuối cùng Vạn Thu quyết định tự làm hai phần, một phần để dành tặng Vương Duyệt và các bạn ở trường.
Mặc dù là cuối tuần nhưng Sở Ức Quy lại bất ngờ nói phải tăng ca, ban ngày sẽ không ở nhà.
Chuyện này khiến Vạn Thu rất mừng vì có thể lén lút làm socola.
Bạch quản gia chỉ mỉm cười, không vạch trần sự thật.
Đôi khi ông cũng cảm thấy Sở Ức Quy quá nhạy cảm và tinh tế trong mọi việc liên quan đến Vạn Thu.
Bạch quản gia nghĩ, mặc dù ông rất tôn trọng và đánh giá cao Sở Ức Quy, nhưng với tư cách là quản gia, ông vẫn phải đứng về phía tiểu thiếu gia của mình.
Ánh mắt liếc nhìn Vạn Thu đang cẩn thận làm theo hướng dẫn của đầu bếp để tạo ra những viên socola.
Thiếu niên ngày càng trưởng thành, gương mặt càng lúc càng trở nên thanh tú.
Ngẫm lại quá khứ, lại cảm thấy là một đứa nhỏ khiến người ta đau lòng.
“Vạn Thu, ngày 14 tháng 3 là ngày phải đến trường.”
Bạch quản gia hiếm khi bày ra vẻ mặt có chút tinh quái.
“Vì ta cũng ăn socola, cho nên có qua có lại, ta nghĩ mình nên làm điều gì đó, hay để ta giúp cháu mang socola và hoa hồng đến trường cho Sở Ức Quy nhé?”
“Không phải tự tay tặng sẽ tốt hơn sao?” Vạn Thu lưỡng lự.
Đầu bếp đứng cạnh nhịn không được quay lưng lại, ôm bụng nín cười.
“Ngay cả Sở Ức Quy cũng thích có gì đó để khoe khoang với bạn bè, quà Valentine là phương pháp tốt nhất.” Bạch quản gia vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đề nghị.
“Thật vậy sao?” Vạn Thu có chút do dự.
“Nhưng nếu cháu muốn tự tay tặng cũng là một lựa chọn hay, đương nhiên vẫn tùy vào quyết định của cháu.”
Vạn Thu nhìn hai phần socola đang làm dở.
Đôi mắt cậu dường như ánh lên một tia sáng lấp lánh.
____
Ngày 14 tháng 3.
Tâm trạng của Sở Ức Quy có chút khác thường.
Dù biết sẽ nhận được quà đáp lễ, nhưng sự mong đợi trong lòng hắn không hề giảm đi.
Sở Ức Quy nhớ lại ánh mắt đầy lo lắng và áy náy của Vạn Thu mỗi lần nhìn mình trong khoảng thời gian qua, khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười nhẹ.
Hắn đưa tay che lại nụ cười, nhưng vẫn bị bạn cùng lớp ngồi cạnh phát hiện.
“Sao hôm nay vui vẻ thế? Có phải sáng nay nhận được socola không?”
Sở Ức Quy buông tay xuống, nhẹ nhàng nói: “Chưa, nhưng tôi sẽ nhận được.”
“Ôi vãi, hôm nay cậu nhận được socola sao? Cậu có đối tượng rồi sao?”
Cậu bạn cùng lớp tỏ ra vô cùng tò mò, hôm nay là ngày đáp lễ, vậy Sở Ức Quy đã tặng socola cho ai?
“Cậu đang theo đuổi ai vậy? Người đó đồng ý chưa? Là bạn học cùng trường sao? Sao tớ chưa từng nghe qua! Là hoa khôi của khoa sao? Hình như cô ấy đang muốn theo đuổi cậu.”
Sở Ức Quy không trả lời, chỉ tiếp tục ghi chép những điểm quan trọng mà giáo viên giảng.
Bạn cùng lớp vò đầu bứt tai, cậu ta là một trong số ít người thân thiết với Sở Ức Quy vì lần trước từng làm bài tập nhóm.
Trời mới biết các cô gái muốn tìm hiểu về Sở Ức Quy điên cuồng đến mức nào.
Thủ khoa kỳ thi đại học đó, vậy mà lại chọn học ở ngôi trường này.
Mọi người đều biết từ khi mới nhập học, Sở Ức Quy đã nhanh chóng trở thành “nam thần” của cả trường.
Nghe đồn đã nhận được lời mời làm việc từ một doanh nghiệp danh tiếng ngay khi vừa nhập học.
Thành tích học kỳ trước xuất sắc, học kỳ này chắc chắn đạt học bổng toàn phần.
Với thành tích như vậy, đừng nói là nữ sinh tò mò, ngay cả nam sinh cũng không khỏi hiếu kỳ.
Khi buổi học sắp kết thúc và chuẩn bị đổi phòng, từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng xôn xao.
Tất cả mọi người trong lớp đều tò mò nhìn ra ngoài.
Bạn cùng lớp Sở Ức Quy đi theo phía sau, vẫn còn đang tiếp tục dò hỏi thì thấy Sở Ức Quy đột nhiên dừng bước.
Trước mặt là một người đàn ông mặc áo vest chỉnh tề, trên tay là chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ rực và một hộp quà tinh xảo, nhìn thôi cũng biết là socola.
“Xin chào thiếu gia Sở Ức Quy, rất hân hạnh được gặp cậu, tôi được giao nhiệm vụ mang quà đến cho cậu.”
Giọng nói rõ ràng dứt khoát cùng thái độ cung kính khiến người bạn đứng bên cạnh choáng váng.
Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn Sở Ức Quy.
Phô trương như vậy sao!
Sở Ức Quy luôn giữ thái độ kín đáo ở trường, nhưng nếu từ chối món quà này cũng sẽ rất ngại ngùng.
Ngay lúc này, hành lang đông nghịt người qua lại, còn các bạn cùng lớp thì chen chúc đứng gần cửa ra vào.
Cậu bạn cùng lớp nuốt nước bọt.
Khoan đã... Chẳng lẽ là bạn gái của Sở Ức Quy gửi?
Bạn gái của Sở Ức Quy là phú nhị đại sao?
Valentine có không ít cô gái đã tặng socola cho Sở Ức Quy, nhưng hắn đều từ chối, thậm chí cả socola mang tính xã giao cũng không nhận.
Mọi người xung quanh im lặng, chăm chú theo dõi, chờ đợi phản ứng của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy mỉm cười.
Rât hiếm khi thấy hắn cười, mà nụ cười lần này lại rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Hắn đưa tay nhận lấy bó hoa hồng và hộp socola, nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn Bạch quản gia đã cất công mang quà đến tận nơi, xin hãy chuyển lời cảm ơn của cháu tới tiểu chủ nhân, cảm ơn tiểu chủ nhân đã tiêu pha cho cháu, cháu sẽ về nhà sớm nhất có thể.”
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều chấn kinh.
Một câu nói nhưng lại chứa đựng quá nhiều thông gây tin chú ý.
"Bạch quản gia", "Tiểu chủ nhân", "Tiêu pha", "Về nhà."
Khiến mọi người não bổ đủ loại câu chuyện yêu hận tình thù với một đại tiểu thư.
Tại sao lại nói là tiểu chủ nhân?
Sở Ức Quy giỏi giang như vậy nhưng ở trong mắt đại tiểu thư lại chỉ là một cấp dưới sao?
Não bổ tới mức có người còn nghĩ có phải Sở Ức Quy là sủng vật của một phú bà nào đó không.
"Tiêu pha", nghĩa là ngày thường không được nhận quà sao?
"Về nhà", chẳng lẽ cả hai đã sống chung?!
Nhưng giữa vô số ánh mắt tò mò, Sở Ức Quy lại không nói gì thêm.
Hắn chỉ nghiêng đầu, nhẹ nhàng đưa bó hoa hồng lên, khẽ ngửi mùi hương dịu dàng tỏa ra.
Nụ cười chân thành không chút che giấu, khiến hắn rạng ngời như một bức tranh không thực giữa sảnh đường rộng lớn.
Từ khoảnh khắc này, những lời đồn về Sở Ức Quy bắt đầu âm thầm lan truyền khắp trường.
Cái gì mà Sở Ức Quy nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, đành phải hạ mình đến học tại trường này.
Cái gì mà Sở Ức Quy có một cô bạn gái là phú nhị đại hay ghen tuông, thích khoe mẽ lại chẳng mấy khi chịu chi tiền, nhưng Sở Ức Quy vẫn cắn răng vun đắp tình cảm.
Người thì ghen tỵ, kẻ thì bàn tán, cũng có những người chân thành chúc phúc, nhưng không một ai cảm thấy đây là tin vịt.
Bởi vì Sở Ức Quy quả thực đã mang theo một bó hoa hồng rực rỡ đi dạo suốt cả ngày trong khuôn viên trường, gây chú ý đến mức đi đến đâu cũng khiến người ta ngoái nhìn.
Ngay cả Bạch quản gia sau đó cũng phải cảm thán trước sự mặt dày của Sở Ức Quy, thừa nhận bản thân không bì kịp.
Già rồi, già thật rồi.
Thỉnh thoảng chứng kiến những chuyện như thế này cũng thấy khá thú vị.
Buổi tối khi trở về nhà, Sở Ức Quy đã thấy Vạn Thu chờ sẵn ở cửa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi.
Vạn Thu lại đưa cho Sở Ức Quy một hộp socola.
Đây là hộp socola Vạn Thu tự tay làm, socola cậu đưa cho Sở Ức Quy ở trường trước đó được làm từ nguyên liệu cao cấp mà đầu bếp chuẩn bị, vừa đắt đỏ vừa chất lượng, hy vọng Sở Ức Quy có thể chia sẻ cho bạn bè cùng nếm thử.
“Đây là socola của anh, không cho người khác.” Sở Ức Quy hiếm hoi tỏ vẻ từ chối ý kiến của Vạn Thu.
Thậm chí còn khẽ hôn lên lớp vỏ cầu kỳ của hộp socola, như một cách bày tỏ sự yêu thích.
Vạn Thu thoáng ngẩn người, có chút bối rối rụt tay lại, cúi đầu lí nhí: “Xin... xin lỗi... em không biết, lần sau sẽ không thế nữa.”
Sở Ức Quy chỉ hỏi: “Chỉ cần làm một hộp là được rồi, sao lại làm hai hộp?”
Vừa nói, Sở Ức Quy vừa thản nhiên bóc hộp socola Vạn Thu vừa đưa.
“Em muốn tặng hết cho anh nên làm nhiều hơn một chút.”
Trong mắt Vạn Thu thoáng hiện lên chút lo lắng pha lẫn áy náy và ý muốn làm lành.
Sở Ức Quy cụp mắt, không cười.
Hắn nhét một viên socola vào miệng, vị ngọt ngay lập tức lan ra, như muốn nhuộm cả cuộc đời hắn bằng sắc ngọt lịm.
“Có ngon không?” Vạn Thu ngập ngừng, nhỏ giọng tò mò hỏi.
Sở Ức Quy không trả lời.
Hắn giữ lấy gáy Vạn Thu, khi Vạn Thu còn chưa kịp phản ứng đã nghiêng người hôn lên môi cậu.
Vị ngọt sót lại được trao cho đối phương.
Không chút ý tứ giấu giếm vẻ vui sướng.