Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
Chương 109
Vì hành động trước đó của Vạn Thu, đã ba ngày Dương Tắc và Vạn Thu không gặp lại Nhiễm Vĩnh Duệ.
Suy cho cùng, Nhiễm Vĩnh Duệ cũng là một người có nghề nghiệp đàng hoàng, quả cũng không càn quấy như người thường.
Dù chỉ là tạm hoãn, nhưng Sở Ức Quy cuối cùng cũng có thể tập trung vào việc học.
Trong tháng cuối cùng của kỳ thi cấp ba, Sở Ức Quy rõ ràng lúc càng bận rộn hơn.
Sau kỳ thi cấp ba của Sở Ức Quy, kỳ thi tuyển sinh của Vạn Thu cũng vừa đến, mặc dù
Hai ngày trước kỳ thi của Sở Ức Quy, Vạn Thu đã chủ động xuống bếp nấu ăn.
Bởi vì dì nói nấu món gì đó ngon có thể làm tăng động lực cho thí sinh.
Đã lâu rồi Vạn Thu không nấu ăn, cậu vẫn nhớ kỹ năng nấu ăn của mình không tốt nên nghe lời dì làm món có một cây xúc xích và hai quả trứng.
Sau khi nhìn thấy nó, Sở Ức Quy không thể ngừng cười.
Mặc dù Vạn Thu không hiểu tại sao Sở Ức Quy lại cười như vậy, nhưng vẫn nhìn Sở Ức Quy ăn hết.
Sở Ức Quy thi rất nhanh, vẻ mặt rất thoải mái, dường như không hồi hộp chút nào.
Một tuần sau, kết quả của Sở Ức Quy.
Đương nhiên đứng nhất, lập tức nhận được thông báo nhập học từ trường cấp 3 yêu thích của mình.
Kết quả được công bố trong trường, bởi vì điểm của Sở Ức Quy không chỉ đứng nhất toàn trường mà còn đứng nhất thành phố, thậm chí còn cao hơn người đứng thứ hai vài điểm.
Vào ngày công bố kết quả thi, Sở Ức Quy nhìn thấy Nhiễm Vĩnh Duệ.
Nhiễm Vĩnh Duệ đứng cạnh bảng thông báo rất lâu.
Khi Vạn Thu nghe được chuyện này, cậu hỏi Sở Ức Quy đã nói chuyện với Nhiễm Vĩnh Duệ chưa.
Sở Ức Quy nói bọn họ đã nói chuyện.
Sở Ức Quy còn nói cảm ơn cậu.
Vạn Thu không biết Sở Ức Quy và Nhiễm Vĩnh Duệ đã nói gì, nhưng Sở Ức Quy từ đầu đến cuối đều không tỏ ra đặc biệt quan tâm.
Mặc dù Vạn Thu biết điều đó nhưng Sở Ức Quy và Nhiễm Vĩnh Duệ đã nói chuyện rất lâu.
Khi Dương Tiêu Vũ nghe tin Sở Ức Quy đạt hạng nhất trong kỳ thi, hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Dù muốn ăn mừng một chút nhưng Sở Ức Quy lại từ chối.
Bởi vì Vạn Thu sắp thi.
Vạn Thu cũng tham gia kỳ thi sau kỳ thi của Sở Ức Quy hai tuần.
Vạn Thu học rất chăm chỉ, Sở Ức Quy sau khi thi xong đã phụ đạo cho Vạn Thu trong hai tuần đó.
Sau khi rời khỏi phòng thi, Vạn Thu cảm thấy mình làm bài không tồi.
Sau đó, Vạn Thu lại làm một bài thi khác để kiểm tra xem liệu có thể vượt lớp hay không.
Đáng tiếc, Vạn Thu không đáp ứng được yêu cầu của Sở Kiến Thụ.
Nhưng thành tích lần này là điểm cao nhất từ trước đến nay của cậu.
"Thật đáng để ăn mừng mà." Dương Tiểu Vũ hiển nhiên rất vui vẻ, đã sớm dự định ăn mừng.
Vạn Thu lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Sở Ức Quy ở bên cạnh.
Em trai cậu mỉm cười, nhìn người trước mặt.
"Ba, mẹ." Sở Ức Quy cười nói: "Con đi ngắm biển được không?"
Bọn họ ở cách biển một đoạn.
Kì thật Sở Ức Quy rất ít khi đi du lịch cùng gia đình, hoặc là nói cả Sở gia cũng hiếm khi đi du lịch.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ đều có công ty riêng, hầu hết thời gian đều bận rộn trong công việc, bọn họ thích làm việc hơn là tận hưởng cuộc sống hàng ngày.
Mà Dương Tắc lại là người có tính tình trầm lặng, sẽ không đặc biệt biểu hiện ra mong muốn đi du lịch.
Thậm chí... chuyến đi với Vạn Thu là chuyến đi duy nhất của Sở gia.
Mặc dù Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ muốn đến những bãi biển nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng Sở Ức Quy lạ nói chỉ cần một nơi yên tĩnh.
Hiếm thấy Sở Ức Quy lại chủ động nói ra điều mình muốn làm, cho nên cả Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ đều rất ủng hộ.
Cuối cùng, Dương Tiêu Vũ đã mượn một căn biệt thự bên bờ biển từ một người bạn, trước tiên thuê người dọn dẹp, dành thời gian nghỉ ngơi để vui chơi mà không phải làm việc.
Đây cũng là lần đầu tiên Vạn Thu nhìn thấy biển, ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Chỉ là Vạn Thu ở gần Sở Ức Quy hơn bình thường, nỗ lực muốn nắm tay Sở Ức Quy.
Ngay cả Dương Tiêu Vũ cũng cười trêu hai người giống như bị dính vào nhau.
Bọn họ cùng nhau đến bãi biển tư nhân vào một ngày nắng ấm, xung quanh yên tĩnh vô cùng.
Bãi biển này không rộng vì chưa được phát triển du lịch, và cũng không đẹp lắm.
Nhưng khung cảnh hoàn toàn tự nhiên, được tạo bởi núi non và sông nước, đẹp không tả xiết.
BỌn họ tổ chức một bữa tiệc nướng bên bờ biển, có một đầu bếp và một nhân viên cứu hộ để đề phòng.
Hơn nữa còn mượn du thuyền của một người bạn.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ cũng hỏi Sở Ức Quy có muốn gì không, bọn họ có thể đáp ứng.
Nhưng Sở Ức Quy chỉ nói: "Cám ơn ba mẹ, thế này là đủ rồi."
Vạn Thu có thể bơi, cậu rất thích chơi đùa dưới nước vào mùa hè nóng bức. Đã lâu rồi cậu không được bơi lội vui vẻ như vậy, lần này chơi vô cùng sảng khoái.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ cũng nhân cơ hội hiếm có để đi nghỉ và tận hưởng khoảng thời gian không dễ thu xếp được này.
Vạn Thu ngồi ở trong nước, ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy.
Sau khi lên bờ, cậu ngồi trước mặt Sở Ức Quy.
"Anh và bờ biển hòa làm một, trở thành phong cảnh đẹp nhất."
Sở Ức Quy mỉm cười, tiếng cười trong gió biển nghe không rõ.
Vạn Thu chớp chớp mắt, không biết nên trả lời Sở Ức Quy thế nào.
Khi cậu ngâm mình trong nước nhìn Sở Ức Quy.
Luôn thấy bầu trời phía sau Sở Ức Quy có màu xanh mênh mông vô tận, thậm chí cả những đám mây cũng mờ nhạt.
"Sao Ức Quy đột nhiên muốn tới bãi biển vậy? Con thích biển sao?" Dương Tiểu Vũ tò mò hỏi.
Sở Ức Quy trả lời: "Con chỉ muốn cảm nhận cảm giác nhỏ bé sẽ như thế nào, so sánh với biển có lẽ dễ làm người ta cảm thấy như vậy hơn phải không?"
“Sao lại muốn trải qua cảm giác đó?” Dương Tiêu Vũ gợi khóe miệng, “Mẹ ở bãi biển, mẹ vẫn cảm thấy mình rất vĩ đại.”
Sở Ức Quy cười rất tươi, còn thuận theo lời của Dương Tiêu Vũ: "Đúng vậy, con vẫn luôn cảm thấy mẹ rất mạnh mẽ."
Không phải Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ không nhận ra Sở Ức Quy đang vô cùng vui vẻ.
Nhìn hai thiếu niên một cao một thấp nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển lúc hoàng hôn, nghe tiếng sóng vỗ, thật sự là một thế giới yên bình.
Một khắc đó, Dương Tiêu Vũ dường như hiểu được hàm nghĩa nhỏ bé là gì.
Dù bọn họ có ồn ào đến đâu, cũng không thể thắng được được với những đợt sóng vỗ không ngừng nghỉ.
Mọi chuyện diễn ra êm đềm, bình lặng cho đến khi trở về nhà.
Trong một bữa tối, Dương Tiêu Vũ đột nhiên lên tiếng.
“Ngày mốt mẹ phải về rồi, ngày mai mang các bảo bối đi dạo phố nhé?”
Dương Tiêu Vũ vẫn còn phải công tác nước ngoài, bà bèn suy nghĩ làm cách nào để mua thêm ít quần áo cho những đứa trẻ đáng yêu nhà mình.
“Ngày mai ba cũng có thời gian.” Sở Kiến Thụ hiếm khi sẵn lòng tham gia vào lịch trình của Dương Tiêu Vũ, ông rất ít khi đi mua sắm với Dương Tiêu Vũ.
Dương Tắc cũng đang suy nghĩ xem mình có thời gian không.
Chỉ là…
"Ba mẹ." Giọng nói của Sở Ức Quy đột nhiên chuyển chủ đề.
"Sao vậy? Ức Quy, con muốn đề cử nơi nào sao?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
Sở Ức Quy ngước mắt lên, đột nhiên nói: “Con muốn rời khỏi Sở gia.”
"Rời khỏi? Đi đâu?" Dương Tiêu Vũ nhất thời không kịp phản ứng Sở Ức Quy đang nói cái gì.
“Bằng cách lập hộ khẩu mới, con hy vọng thoát khỏi thân phận con nuôi của Sở gia.”
Toàn bộ không gian trở nên im lặng.
Bạch quản gia ở một bên đang chuẩn bị salad trái cây cho Vạn Thu sau bữa ăn, chiếc thìa trong tay đột nhiên rơi vào ly thủy tinh, phát ra âm thanh va chạm chói tai.
Đó là âm thanh duy nhất trong sự im lặng đột ngột này.
Vẻ mặt Sở Ức Quy vẫn rất bình tĩnh, không hề biết mình đã đưa ra một tuyên bố bùng nổ như thế nào.
Hoặc là nói, hắn đã xác định sẽ có kết quả như vậy, đã đoán trước được tình huống như vậy.
Dương Tiêu Vũ đưa tay xoa xoa trán, đột nhiên hỏi: "Ức Quy, xin lỗi, vừa rồi mẹ không nghe rõ con nói gì."
“Con muốn chấm dứt quan hệ nhận nuôi.” Sở Ức Quy nghiêm túc lặp lại câu nói này, “Hy vọng con không còn là con của ba mẹ nữa.”
Dương Tiêu Vũ mơ hồ cảm thấy đầu mình đau đớn.
Vào một ngày yên bình như vậy, trong một bữa tối yên bình như vậy.
Chẳng phải không nên tìm thời gian đặc biệt như vậy để nói chuyện này sao?
Dương Tiêu Vũ xoa xoa lông mày: "Là vì người tên Nhiễm Vĩnh Duệ sao? Ức Quy, mẹ không nghĩ con lại là một đứa trẻ bị ảnh hưởng như vậy."
"Không phải." Sở Ức Quy nói.
Dương Tiêu Vũ xòe tay ra, tỏ vẻ kinh ngạc: "Vậy thì là gì, thời kì phản nghịch sao?"
"Con đã suy nghĩ nghiêm túc rồi."
Sở Ức Quy luôn có kế hoạch, có lý do, sau đó mới đưa ra lựa chọn.
Cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện gì.
Dương Tiêu Vũ nhìn Vạn Thu, phát hiện Vạn Thu rất bình tĩnh.
Đây rõ ràng không phải là phản ứng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Điều này đủ chứng minh yêu cầu của Sở Ức Quy không phải là suy nghĩ bất chợt.
Khi Dương Tiêu Vũ không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình, Sở Kiến Thụ liền nói: "Nói cho ba nghe lý do con muốn làm như vậy."
"Con rất biết ơn ba mẹ đã nuôi nấng con, lòng biết ơn này cũng bao gồm cả tình yêu, chỉ là mặt dày tiếp tục ở lại trong nhà, làm bộ như mình là một thánh viên trong gia đình khiến con cảm thấy rất khó chịu."
Sở Ức Quy dùng phương pháp đơn giản là nói trắng ra, không mang theo tình cảm để bày tỏ những suy nghĩ chân thật nhất của mình.
"Ức Quy, con biết rõ..." Dương Tiêu Vũ trực tiếp đập bàn, không giấu được vẻ tức giận.
"Con biết rõ, không ai coi con là người ngoài cả."
Sở Ức Quy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khó không nghi ngờ hắn thật sự đã bắt chước cảnh tượng như vậy rất nhiều lần.
"Chỉ là chuyện tình cảm thôi, cũng không phải biết rõ thì có thể khống chế được."
Dương Tiêu Vũ á khẩu.
Là người từng bị cảm xúc kiểm soát mọi thứ, bà hiểu rõ cảm giác không thể kiểm soát được cảm xúc hơn ai hết.
Sở Ức Quy nói rất nhiều.
Nói rằng, hắn đã từng.
Đã từng hoàn toàn lấy Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ làm trọng tâm.
Nói về lần đầu tiên gặp Vạn Thu.
Nói về những cảm xúc và suy nghĩ bên trong hắn.
Vạn Thu cảm thấy giọng của Sở Ức Quy nghe rất êm tai.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói dễ nghe của Sở Ức Quy có thể ảnh hưởng đến hầu hết mọi người.
Ngay cả khi bây giờ Sở Ức Quy không nói chậm, Vạn Thu cũng có thể hiểu Sở Ức Quy đang nói gì.
Vạn Thu mơ hồ nhận ra mình đã tham gia vào toàn bộ quá trình thay đổi của Sở Ức Quy.
Cho đến khi Sở Ức Quy dừng lại, Vạn Thu mới nhìn về phía mẹ mình.
Một lúc lâu sau, Sở Kiến Thụ mới nói: "Đây là quyết định của con phải không?"
"Đúng vậy."
"Con là một đứa trẻ rất ưu tú, nhưng ba vẫn luôn lo lắng tính cách của con sẽ mang đến phiền toái cho tương lai, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ ba đã suy nghĩ quá nhiều rồi." Sở Kiến Thụ thở dài, nói.
Sở Ức Quy mỉm cười: "Sự non nớt của con đã gây phiền toái cho ba bấy lâu nay rồi."
Nhưng Dương Tiêu Vũ vẫn khó có thể tiếp nhận: "Có nhất thiết phải như vậy không? Nếu là vì những lý do mà con vừa nói, chúng ta chưa chắc không thể hòa hợp được mà?"
"Cũng không phải vì hòa hợp, mà con hy vọng làm như vậy." Sở Ức Quy đối mặt với Dương Tiêu Vũ, "Không phải con muốn rời xa ba mẹ, con chỉ không muốn thân phận này nữa thôi."
"Nhưng em mới mười sáu tuổi." Dương Tắc vẫn luôn trầm mặc, bây giờ nói về tuổi của Sở Diệc Quy.
"Là em đã mười sáu tuổi, anh hai."
Lời nói của Sở Ức Quy đột nhiên khiến Dương Tắc không nói nên lời.
"Em hy vọng cso thể báo đáp ba mẹ, cho nên cũng hy vọng có thể kí một thỏa thuận với ba mẹ, con muốn làm gia sư tất cả các môn cho anh trai, con đã đạt được kết quả tốt rồi".
Dương Tiêu Vũ sửng sốt một lát, sau đó mới nhớ ra quả thực là như vậy.
Sở Ức Quy đã dạy kèm cho Vạn Thu từ rất sớm.
Bất kể giáo viên nào cũng nói Sở Ức Quy phụ đạo rất tốt.
"Sau này, con cũng hi vọng có thể tiếp tục giúp đỡ cha mẹ, anh cả, anh hai..."
Nhưng Dương Tiêu Vũ đột nhiên ngắt lời Sở Ức Quy: "Nhưng với năng lực của con, rõ ràng con có thể làm tốt hơn, mẹ có thể cho con một khoản tiền để gây dựng sự nghiệp…"
"Mẹ, thật ra con cũng không có tham vọng lớn như vậy."
Sở Ức Quy đột nhiên nói.
Hắn có thể thông minh.
Hắn có thể có một tương lai tươi rộng mở trong mắt mọi người.
Nhưng Sở Ức Quy biết rất mình không thích hợp.
Tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy, là một khu vực nhỏ bé trước mắt.
Tất cả những gì hắn muốn trân trọng, là mọi thứ trong khu vực nhỏ bé này.
Hắn không có sở thích, không có ước muốn, thậm chí đến bây giờ hắn mới miễn cưỡng đối mặt với chính mình.
"Tương lai ai có thể biết biết trước điều gì, bây giờ không phải con đang rất tốt sao?" Dương Tiêu Vũ nói.
"Con rất tin tưởng ba mẹ, nếu thật sự có một ngày như vậy..." Sở Ức Quy cười nói: "Con sẽ xin ba mẹ đầu tư cho con."
"Con như vậy là đang đi đường vòng." Giọng nói Sở Kiến Thụ so với thường ngày nghiêm túc hơn hẳn, nhưng cẩn thận nghe, lại giống như đang đè nén gì đó.
"Có lẽ đây là tính cách của con, nếu đâm phải bức tường, có lẽ sẽ đâm vào bức tường mà chết chăng?"
Sở Ức Quy thậm chí còn có tâm trạng đùa giỡn.
Nhưng Sở Ức Quy biết bây giờ bản thân cảm thấy rất thoải mái.
Nói hết...tất cả...
Thật nhẹ nhàng…
Dương Tiêu Vũ thở dài một tiếng.
Không biết tại sao, nhưng khi nghĩ lại tất cả những gì Sở Ức Quy đã làm trong quá khứ, bà đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của Sở Ức Quy bây giờ rất hợp lý.
"Thân phận quan trọng như vậy sao?" Dương Tiêu Vũ nhịn không được hỏi.
"Đúng vậy."
Lúc này, Dương Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy Sở Ức Quy thực sự có chút giống mình.
Cố chấp……
Quá nghiêm túc.
Thích để tâm vào chuyện vụn vặt.
Phải chăng bà đã bất tri bất giác ảnh hưởng đến tính cách của Sở Ức Quy?
Dương Tiêu Vũ ngước mắt lên nhìn Sở Ức Quy, người mà bà luôn cảm thấy rất trưởng thành.
Đột nhiên nhận ra, thực ra đó vẫn là một đứa trẻ.
"Ba hiểu rồi, Ức Quy, giống như những gì ba đã nói trước đó, ba tôn trọng lựa chọn của con."
Sở Kiến Thụ dời ánh mắt từ Dương Tiêu Vũ sang Sở Ức Quy: "Con chắc chắn chứ?"
“Vâng, ba, con chắc chắn.”
"Vậy thì mọi thứ ba mẹ giúp đỡ con trong tương lai sẽ không còn hợp lý nữa."
“Vâng, đó chính là điều con muốn.”
Sở Kiến Thụ đột nhiên cảm thấy mình không thể hiểu được Sở Ức Quy nữa.
Đứa trẻ này, kì thật mà nói vô cùng bí ẩn và thần kỳ.
"Ba biết rồi." Sở Kiến Thụ đáp: "Cứ theo như con nói đi."
Có lẽ bọn họ nên lo lắng nhiều hơn, cho bản thân thêm thời gian, sau đó khuyên nhủ Sở Ức Quy một chút.
Nhưng lại không muốn đả kích một đứa trẻ đang nỗ lực suy nghĩ cặn kẽ.
Cũng không muốn nhìn đứa trẻ này lặng lẽ giải trừ danh nghĩa người nhà.
Sở Kiến Thụ nhìn về phía Vạn Thu.
Con của ông giống như đứng ngoài cuộc từ đầu đến cuối, thậm chí không nói một lời nào.
Nhưng tất cả những thay đổi này, lại chân chính bắt nguồn từ Vạn Thu.
Có lẽ không phải là một chuyện xấu.
Sở Kiến Thụ nghĩ.
Kể từ khi Vạn Thu trở về, đã lâu rồi không có chuyện gì xấu xảy ra.
Lần này, ông tiếp tục tin tưởng vào những thay đổi do Vạn Thu mang đến cho gia đình.
Vạn Thu rất yên tĩnh.
Cậu biết mọi người đang nghiêm túc thảo luận về chuyện Sở Ức Quy rời Sở gia.
Vạn Thu không hiểu lắm.
Trong mơ hồ, Vạn Thu biết Sở Ức Quy rất mau không còn là em trai mình nữa.
Nhưng bọn họ sẽ không tách rời.
Vạn Thu vẫn không hiểu Sở Ức Quy đang nghĩ gì.
Nhưng Vạn Thu vẫn nhớ những cảm xúc Sở Ức Quy giấu trong lòng khi nói chuyện với cậu, những cảm xúc đó chắc chắn đã khiến Sở Ức Quy rất khổ sở.
Dường như không ai có ý định giữ Sở Ức Quy lại, giống như cậu.
Bởi vì đó là điều Sở Ức Quy muốn làm, một khi được Sở Kiến Thụ đồng ý, mọi mọi thủ tục đều nhanh chóng được hoàn thành.
Mặc dù Vạn Thu không biết bọn họ đang làm gì, nhưng Vạn Thu thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiến triển trên bàn ăn.
Dương Tiêu Vũ vốn dĩ sắp đi công tác ở nước ngoài, bây giờ lại ở lại đây một thời gian.
Vạn Thu cảm thấy mùa hè này chắc chắn là thời điểm có nhiều chuyện xảy ra.
Vạn Thu thấy luật sư đã đưa cho Sở Ức Quy rất nhiều tài liệu, ngoài ba mẹ, cả hai bên đều kí tên xuống.
Vạn Thu chỉ ngơ ngác nhìn mọi thứ.
“Ức Quy.” Dương Tiêu Vũ nhìn luật sư lấy đi văn kiện, mọi chuyện đã trở thành sự thật, “Con thật sự là một đứa trẻ có chút quá nghiêm túc.”
Sở Ức Quy mỉm cười, lại nói: "Con coi như... Dì Dương đang khen ngợi con."
Những ngón tay của Dương Tiêu Vũ lặng lẽ siết chặt rồi từ từ thả lỏng.
"Từ giờ trở đi con sẽ là nhân viên của mẹ, con phải chăm sóc tốt cho bảo bối nhà chúng ta, hiểu chưa?"
Dương Tiêu Vũ vẫn kiêu ngạo, nhìn Sở Ức Quy với đôi khuôn mặt mỹ lệ và sắc nét.
"Đương nhiên."
"Nhiều năm như vậy, cảm ơn con." Vẻ kiêu ngạo của Dương Tiêu Vũ trước mặt các con vẫn không thể duy trì được lâu, cuối cùng bà cũng nói ra.
"Cháu thực sự biết ơn chú và dì đã nuôi dưỡng cháu lâu như vậy."
Sở Ức Quy nói một cách nghiêm túc và tôn trọng.
Sở Kiến Thụ vẫn luôn ở đó, hỏi: “Con có muốn đổi tên không?”
Những lời này vừa nói ra, không khí dường như trở nên yên tĩnh.
Sở Ức Quy lắc đầu: “Cháu rất thích cái tên này.”
"Thật sao?" Sở Kiến Thụ nhìn qua dường như không khác gì, "Nếu như con hối hận, ba có thể giúp con bất cứ lúc nào."
"Cảm ơn chú Sở."
Xưng hô như vậy khiến Sở Kiến Thụ có chút trầm mặc.
Biểu hiện của Sở Ức Quy rất bình tĩnh.
Trước những đứa trẻ điềm tĩnh như vậy, Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ cũng duy trì thể diện người trưởng thành của mình.
Vạn Thu biết, đây có lẽ là lúc cậu không thể gọi Sở Ức Quy là em trai nữa.
Nhưng Vạn Thu thực sự không có chút cảm giác nào.
Sở Ức Quy vẫn đứng ở trước mặt cậu.
Vẫn như ngày hôm qua, ở bên cậu giúp cậu làm bài tập, còn ngầu hơn cả thầy.
Sở Ức Quy nắm tay Vạn Thu, hai người đi đến phòng của Sở Ức Quy.
Phòng của Sở Ức Quy vẫn như cũ, không có gì khác biệt.
Đây vẫn sẽ là phòng của Sở Ức Quy trong tương lai.
Vạn Thu không cảm thấy có chút thay đổi nào.
"Em trai, hôm nay bắt đầu học sao?" Vạn Thu hỏi.
Nhưng Sở Ức Quy dường như khựng lại một chút, buông tay Vạn Thu ra.
"Anh trai."
"Hả?" Vạn Thu ngẩng đầu hỏi.
Sở Ức Quy cười: “Đây là lần cuối cùng em gọi anh như vậy.”
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Em trai cậu vẫn cao lớn, đẹp trai như vậy, vẫn rất trìu mến khi gọi cậu là anh trai.
Chỉ là, em trai nói đây là lần gọi cuối cùng.
“Vậy sau này em muốn gọi anh là gì?” Vạn Thu không biết.
"Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?" Sở Ức Quy cười nói: "Tôi nói, tôi là bạn của cậu."
Vạn Thu gật đầu.
Mặc dù đoạn kí ức kia mơ hồ nhưng Vạn Thu vẫn còn nhớ.
Sở Ức Quy là người bạn đầu tiên của cậu, người đặc biệt đầu tiên của cậu.
"Mặc dù chúng ta không còn là anh em, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè."
"Bạn bè..." Vạn Thu lẩm bẩm nhìn Sở Ức Quy, chậm rãi nói: "Như vậy vẫn đặc biệt, vẫn thân thiết hơn những người khác phải không?"
Sở Ức Quy nghiêng đầu cười nói: “Đối với em thì đúng là như vậy.”
Lần này, Sở Ức Quy không che giấu tâm tư nhỏ của mình nữa.
Dù là trước đây hay bây giờ, hắn vẫn nghĩ như vậy.
Chỉ là một trạng thái tâm trí khác, vậy mà một phần thân thiết này lại cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác khác.
Hắn sẽ không còn coi câu trả lời/đáp lại của Vạn Thu đối là nơi nương tựa nữa.
Hắn có thể càng đơn thuần để thân thiết với Vạn Thu hơn.
"Anh cũng thân thiết với em trai hơn..."
Vạn Thu đột nhiên dừng lại.
Dùng cái đầu nhỏ không mấy thông minh của mình suy tư.
"Tớ và Ức Quy rất đặc biệt, chúng ta thân thiết hơn những người khác."
Sở Ức Quy muốn cười.
Chỉ là hắn phát hiện hắn khó kiểm soát được cảm xúc, liền mỉm cười.
Hắn luôn được Vạn Thu yêu thương.
Phần yêu thương này từng mang đến áp lực cho hắn.
Nhưng hiện tại, thứ nó mang đến là khát vọng.
Dường như có một cảm giác chua chát xộc thẳng vào khoang mũi, ảnh hưởng đến tuyến lệ của hắn.
Sở Ức Quy chưa từng khóc như vậy.
Nhưng hiện tại, với tư cách là một người độc lập, Sở Ức Quy đã tìm được một vị trí để có thể bật khóc.
Không phải hắn không có tình cảm với Sở gia.
Khi ký tên, cũng không phải dễ dàng đặt bút xuống.
Kì thật rất khó chịu.
Chỉ là như vậy... tốt hơn thôi.
Đôi bàn tay nhỏ hơn hắn rất nhiều, nâng khuôn mặt hắn lên.
Sở Ức Quy ngồi trên ghế sofa, ánh mắt mờ mịt đứng trước mặt Vạn Thu.
Ngón tay cVạn Thu lau đi những giọt nước mắt tràn ra từ mắt hắn, giống như hắn đã từng làm.
Độ ấm từ lòng bàn tay cũng không bị nước mắt cuốn đi.
Độ ấm ấy vuốt ve khuôn mặt hắn.
Vạn Thu đứng trước mặt hắn, cao lớn, đáng tin cậy.
Dù nước mắt có tràn ra thế nào, Vạn Thu cũng sẽ nhanh chóng đỡ lấy.
Đôi mắt trong veo ấy cất giấu một vùng đất trắng thuần khiết, vẫn luôn phản chiếu bóng dáng Sở Ức Quy.
Suy cho cùng, Nhiễm Vĩnh Duệ cũng là một người có nghề nghiệp đàng hoàng, quả cũng không càn quấy như người thường.
Dù chỉ là tạm hoãn, nhưng Sở Ức Quy cuối cùng cũng có thể tập trung vào việc học.
Trong tháng cuối cùng của kỳ thi cấp ba, Sở Ức Quy rõ ràng lúc càng bận rộn hơn.
Sau kỳ thi cấp ba của Sở Ức Quy, kỳ thi tuyển sinh của Vạn Thu cũng vừa đến, mặc dù
Hai ngày trước kỳ thi của Sở Ức Quy, Vạn Thu đã chủ động xuống bếp nấu ăn.
Bởi vì dì nói nấu món gì đó ngon có thể làm tăng động lực cho thí sinh.
Đã lâu rồi Vạn Thu không nấu ăn, cậu vẫn nhớ kỹ năng nấu ăn của mình không tốt nên nghe lời dì làm món có một cây xúc xích và hai quả trứng.
Sau khi nhìn thấy nó, Sở Ức Quy không thể ngừng cười.
Mặc dù Vạn Thu không hiểu tại sao Sở Ức Quy lại cười như vậy, nhưng vẫn nhìn Sở Ức Quy ăn hết.
Sở Ức Quy thi rất nhanh, vẻ mặt rất thoải mái, dường như không hồi hộp chút nào.
Một tuần sau, kết quả của Sở Ức Quy.
Đương nhiên đứng nhất, lập tức nhận được thông báo nhập học từ trường cấp 3 yêu thích của mình.
Kết quả được công bố trong trường, bởi vì điểm của Sở Ức Quy không chỉ đứng nhất toàn trường mà còn đứng nhất thành phố, thậm chí còn cao hơn người đứng thứ hai vài điểm.
Vào ngày công bố kết quả thi, Sở Ức Quy nhìn thấy Nhiễm Vĩnh Duệ.
Nhiễm Vĩnh Duệ đứng cạnh bảng thông báo rất lâu.
Khi Vạn Thu nghe được chuyện này, cậu hỏi Sở Ức Quy đã nói chuyện với Nhiễm Vĩnh Duệ chưa.
Sở Ức Quy nói bọn họ đã nói chuyện.
Sở Ức Quy còn nói cảm ơn cậu.
Vạn Thu không biết Sở Ức Quy và Nhiễm Vĩnh Duệ đã nói gì, nhưng Sở Ức Quy từ đầu đến cuối đều không tỏ ra đặc biệt quan tâm.
Mặc dù Vạn Thu biết điều đó nhưng Sở Ức Quy và Nhiễm Vĩnh Duệ đã nói chuyện rất lâu.
Khi Dương Tiêu Vũ nghe tin Sở Ức Quy đạt hạng nhất trong kỳ thi, hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Dù muốn ăn mừng một chút nhưng Sở Ức Quy lại từ chối.
Bởi vì Vạn Thu sắp thi.
Vạn Thu cũng tham gia kỳ thi sau kỳ thi của Sở Ức Quy hai tuần.
Vạn Thu học rất chăm chỉ, Sở Ức Quy sau khi thi xong đã phụ đạo cho Vạn Thu trong hai tuần đó.
Sau khi rời khỏi phòng thi, Vạn Thu cảm thấy mình làm bài không tồi.
Sau đó, Vạn Thu lại làm một bài thi khác để kiểm tra xem liệu có thể vượt lớp hay không.
Đáng tiếc, Vạn Thu không đáp ứng được yêu cầu của Sở Kiến Thụ.
Nhưng thành tích lần này là điểm cao nhất từ trước đến nay của cậu.
"Thật đáng để ăn mừng mà." Dương Tiểu Vũ hiển nhiên rất vui vẻ, đã sớm dự định ăn mừng.
Vạn Thu lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Sở Ức Quy ở bên cạnh.
Em trai cậu mỉm cười, nhìn người trước mặt.
"Ba, mẹ." Sở Ức Quy cười nói: "Con đi ngắm biển được không?"
Bọn họ ở cách biển một đoạn.
Kì thật Sở Ức Quy rất ít khi đi du lịch cùng gia đình, hoặc là nói cả Sở gia cũng hiếm khi đi du lịch.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ đều có công ty riêng, hầu hết thời gian đều bận rộn trong công việc, bọn họ thích làm việc hơn là tận hưởng cuộc sống hàng ngày.
Mà Dương Tắc lại là người có tính tình trầm lặng, sẽ không đặc biệt biểu hiện ra mong muốn đi du lịch.
Thậm chí... chuyến đi với Vạn Thu là chuyến đi duy nhất của Sở gia.
Mặc dù Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ muốn đến những bãi biển nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng Sở Ức Quy lạ nói chỉ cần một nơi yên tĩnh.
Hiếm thấy Sở Ức Quy lại chủ động nói ra điều mình muốn làm, cho nên cả Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ đều rất ủng hộ.
Cuối cùng, Dương Tiêu Vũ đã mượn một căn biệt thự bên bờ biển từ một người bạn, trước tiên thuê người dọn dẹp, dành thời gian nghỉ ngơi để vui chơi mà không phải làm việc.
Đây cũng là lần đầu tiên Vạn Thu nhìn thấy biển, ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Chỉ là Vạn Thu ở gần Sở Ức Quy hơn bình thường, nỗ lực muốn nắm tay Sở Ức Quy.
Ngay cả Dương Tiêu Vũ cũng cười trêu hai người giống như bị dính vào nhau.
Bọn họ cùng nhau đến bãi biển tư nhân vào một ngày nắng ấm, xung quanh yên tĩnh vô cùng.
Bãi biển này không rộng vì chưa được phát triển du lịch, và cũng không đẹp lắm.
Nhưng khung cảnh hoàn toàn tự nhiên, được tạo bởi núi non và sông nước, đẹp không tả xiết.
BỌn họ tổ chức một bữa tiệc nướng bên bờ biển, có một đầu bếp và một nhân viên cứu hộ để đề phòng.
Hơn nữa còn mượn du thuyền của một người bạn.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ cũng hỏi Sở Ức Quy có muốn gì không, bọn họ có thể đáp ứng.
Nhưng Sở Ức Quy chỉ nói: "Cám ơn ba mẹ, thế này là đủ rồi."
Vạn Thu có thể bơi, cậu rất thích chơi đùa dưới nước vào mùa hè nóng bức. Đã lâu rồi cậu không được bơi lội vui vẻ như vậy, lần này chơi vô cùng sảng khoái.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ cũng nhân cơ hội hiếm có để đi nghỉ và tận hưởng khoảng thời gian không dễ thu xếp được này.
Vạn Thu ngồi ở trong nước, ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy.
Sau khi lên bờ, cậu ngồi trước mặt Sở Ức Quy.
"Anh và bờ biển hòa làm một, trở thành phong cảnh đẹp nhất."
Sở Ức Quy mỉm cười, tiếng cười trong gió biển nghe không rõ.
Vạn Thu chớp chớp mắt, không biết nên trả lời Sở Ức Quy thế nào.
Khi cậu ngâm mình trong nước nhìn Sở Ức Quy.
Luôn thấy bầu trời phía sau Sở Ức Quy có màu xanh mênh mông vô tận, thậm chí cả những đám mây cũng mờ nhạt.
"Sao Ức Quy đột nhiên muốn tới bãi biển vậy? Con thích biển sao?" Dương Tiểu Vũ tò mò hỏi.
Sở Ức Quy trả lời: "Con chỉ muốn cảm nhận cảm giác nhỏ bé sẽ như thế nào, so sánh với biển có lẽ dễ làm người ta cảm thấy như vậy hơn phải không?"
“Sao lại muốn trải qua cảm giác đó?” Dương Tiêu Vũ gợi khóe miệng, “Mẹ ở bãi biển, mẹ vẫn cảm thấy mình rất vĩ đại.”
Sở Ức Quy cười rất tươi, còn thuận theo lời của Dương Tiêu Vũ: "Đúng vậy, con vẫn luôn cảm thấy mẹ rất mạnh mẽ."
Không phải Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ không nhận ra Sở Ức Quy đang vô cùng vui vẻ.
Nhìn hai thiếu niên một cao một thấp nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển lúc hoàng hôn, nghe tiếng sóng vỗ, thật sự là một thế giới yên bình.
Một khắc đó, Dương Tiêu Vũ dường như hiểu được hàm nghĩa nhỏ bé là gì.
Dù bọn họ có ồn ào đến đâu, cũng không thể thắng được được với những đợt sóng vỗ không ngừng nghỉ.
Mọi chuyện diễn ra êm đềm, bình lặng cho đến khi trở về nhà.
Trong một bữa tối, Dương Tiêu Vũ đột nhiên lên tiếng.
“Ngày mốt mẹ phải về rồi, ngày mai mang các bảo bối đi dạo phố nhé?”
Dương Tiêu Vũ vẫn còn phải công tác nước ngoài, bà bèn suy nghĩ làm cách nào để mua thêm ít quần áo cho những đứa trẻ đáng yêu nhà mình.
“Ngày mai ba cũng có thời gian.” Sở Kiến Thụ hiếm khi sẵn lòng tham gia vào lịch trình của Dương Tiêu Vũ, ông rất ít khi đi mua sắm với Dương Tiêu Vũ.
Dương Tắc cũng đang suy nghĩ xem mình có thời gian không.
Chỉ là…
"Ba mẹ." Giọng nói của Sở Ức Quy đột nhiên chuyển chủ đề.
"Sao vậy? Ức Quy, con muốn đề cử nơi nào sao?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
Sở Ức Quy ngước mắt lên, đột nhiên nói: “Con muốn rời khỏi Sở gia.”
"Rời khỏi? Đi đâu?" Dương Tiêu Vũ nhất thời không kịp phản ứng Sở Ức Quy đang nói cái gì.
“Bằng cách lập hộ khẩu mới, con hy vọng thoát khỏi thân phận con nuôi của Sở gia.”
Toàn bộ không gian trở nên im lặng.
Bạch quản gia ở một bên đang chuẩn bị salad trái cây cho Vạn Thu sau bữa ăn, chiếc thìa trong tay đột nhiên rơi vào ly thủy tinh, phát ra âm thanh va chạm chói tai.
Đó là âm thanh duy nhất trong sự im lặng đột ngột này.
Vẻ mặt Sở Ức Quy vẫn rất bình tĩnh, không hề biết mình đã đưa ra một tuyên bố bùng nổ như thế nào.
Hoặc là nói, hắn đã xác định sẽ có kết quả như vậy, đã đoán trước được tình huống như vậy.
Dương Tiêu Vũ đưa tay xoa xoa trán, đột nhiên hỏi: "Ức Quy, xin lỗi, vừa rồi mẹ không nghe rõ con nói gì."
“Con muốn chấm dứt quan hệ nhận nuôi.” Sở Ức Quy nghiêm túc lặp lại câu nói này, “Hy vọng con không còn là con của ba mẹ nữa.”
Dương Tiêu Vũ mơ hồ cảm thấy đầu mình đau đớn.
Vào một ngày yên bình như vậy, trong một bữa tối yên bình như vậy.
Chẳng phải không nên tìm thời gian đặc biệt như vậy để nói chuyện này sao?
Dương Tiêu Vũ xoa xoa lông mày: "Là vì người tên Nhiễm Vĩnh Duệ sao? Ức Quy, mẹ không nghĩ con lại là một đứa trẻ bị ảnh hưởng như vậy."
"Không phải." Sở Ức Quy nói.
Dương Tiêu Vũ xòe tay ra, tỏ vẻ kinh ngạc: "Vậy thì là gì, thời kì phản nghịch sao?"
"Con đã suy nghĩ nghiêm túc rồi."
Sở Ức Quy luôn có kế hoạch, có lý do, sau đó mới đưa ra lựa chọn.
Cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện gì.
Dương Tiêu Vũ nhìn Vạn Thu, phát hiện Vạn Thu rất bình tĩnh.
Đây rõ ràng không phải là phản ứng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Điều này đủ chứng minh yêu cầu của Sở Ức Quy không phải là suy nghĩ bất chợt.
Khi Dương Tiêu Vũ không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình, Sở Kiến Thụ liền nói: "Nói cho ba nghe lý do con muốn làm như vậy."
"Con rất biết ơn ba mẹ đã nuôi nấng con, lòng biết ơn này cũng bao gồm cả tình yêu, chỉ là mặt dày tiếp tục ở lại trong nhà, làm bộ như mình là một thánh viên trong gia đình khiến con cảm thấy rất khó chịu."
Sở Ức Quy dùng phương pháp đơn giản là nói trắng ra, không mang theo tình cảm để bày tỏ những suy nghĩ chân thật nhất của mình.
"Ức Quy, con biết rõ..." Dương Tiêu Vũ trực tiếp đập bàn, không giấu được vẻ tức giận.
"Con biết rõ, không ai coi con là người ngoài cả."
Sở Ức Quy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khó không nghi ngờ hắn thật sự đã bắt chước cảnh tượng như vậy rất nhiều lần.
"Chỉ là chuyện tình cảm thôi, cũng không phải biết rõ thì có thể khống chế được."
Dương Tiêu Vũ á khẩu.
Là người từng bị cảm xúc kiểm soát mọi thứ, bà hiểu rõ cảm giác không thể kiểm soát được cảm xúc hơn ai hết.
Sở Ức Quy nói rất nhiều.
Nói rằng, hắn đã từng.
Đã từng hoàn toàn lấy Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ làm trọng tâm.
Nói về lần đầu tiên gặp Vạn Thu.
Nói về những cảm xúc và suy nghĩ bên trong hắn.
Vạn Thu cảm thấy giọng của Sở Ức Quy nghe rất êm tai.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói dễ nghe của Sở Ức Quy có thể ảnh hưởng đến hầu hết mọi người.
Ngay cả khi bây giờ Sở Ức Quy không nói chậm, Vạn Thu cũng có thể hiểu Sở Ức Quy đang nói gì.
Vạn Thu mơ hồ nhận ra mình đã tham gia vào toàn bộ quá trình thay đổi của Sở Ức Quy.
Cho đến khi Sở Ức Quy dừng lại, Vạn Thu mới nhìn về phía mẹ mình.
Một lúc lâu sau, Sở Kiến Thụ mới nói: "Đây là quyết định của con phải không?"
"Đúng vậy."
"Con là một đứa trẻ rất ưu tú, nhưng ba vẫn luôn lo lắng tính cách của con sẽ mang đến phiền toái cho tương lai, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ ba đã suy nghĩ quá nhiều rồi." Sở Kiến Thụ thở dài, nói.
Sở Ức Quy mỉm cười: "Sự non nớt của con đã gây phiền toái cho ba bấy lâu nay rồi."
Nhưng Dương Tiêu Vũ vẫn khó có thể tiếp nhận: "Có nhất thiết phải như vậy không? Nếu là vì những lý do mà con vừa nói, chúng ta chưa chắc không thể hòa hợp được mà?"
"Cũng không phải vì hòa hợp, mà con hy vọng làm như vậy." Sở Ức Quy đối mặt với Dương Tiêu Vũ, "Không phải con muốn rời xa ba mẹ, con chỉ không muốn thân phận này nữa thôi."
"Nhưng em mới mười sáu tuổi." Dương Tắc vẫn luôn trầm mặc, bây giờ nói về tuổi của Sở Diệc Quy.
"Là em đã mười sáu tuổi, anh hai."
Lời nói của Sở Ức Quy đột nhiên khiến Dương Tắc không nói nên lời.
"Em hy vọng cso thể báo đáp ba mẹ, cho nên cũng hy vọng có thể kí một thỏa thuận với ba mẹ, con muốn làm gia sư tất cả các môn cho anh trai, con đã đạt được kết quả tốt rồi".
Dương Tiêu Vũ sửng sốt một lát, sau đó mới nhớ ra quả thực là như vậy.
Sở Ức Quy đã dạy kèm cho Vạn Thu từ rất sớm.
Bất kể giáo viên nào cũng nói Sở Ức Quy phụ đạo rất tốt.
"Sau này, con cũng hi vọng có thể tiếp tục giúp đỡ cha mẹ, anh cả, anh hai..."
Nhưng Dương Tiêu Vũ đột nhiên ngắt lời Sở Ức Quy: "Nhưng với năng lực của con, rõ ràng con có thể làm tốt hơn, mẹ có thể cho con một khoản tiền để gây dựng sự nghiệp…"
"Mẹ, thật ra con cũng không có tham vọng lớn như vậy."
Sở Ức Quy đột nhiên nói.
Hắn có thể thông minh.
Hắn có thể có một tương lai tươi rộng mở trong mắt mọi người.
Nhưng Sở Ức Quy biết rất mình không thích hợp.
Tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy, là một khu vực nhỏ bé trước mắt.
Tất cả những gì hắn muốn trân trọng, là mọi thứ trong khu vực nhỏ bé này.
Hắn không có sở thích, không có ước muốn, thậm chí đến bây giờ hắn mới miễn cưỡng đối mặt với chính mình.
"Tương lai ai có thể biết biết trước điều gì, bây giờ không phải con đang rất tốt sao?" Dương Tiêu Vũ nói.
"Con rất tin tưởng ba mẹ, nếu thật sự có một ngày như vậy..." Sở Ức Quy cười nói: "Con sẽ xin ba mẹ đầu tư cho con."
"Con như vậy là đang đi đường vòng." Giọng nói Sở Kiến Thụ so với thường ngày nghiêm túc hơn hẳn, nhưng cẩn thận nghe, lại giống như đang đè nén gì đó.
"Có lẽ đây là tính cách của con, nếu đâm phải bức tường, có lẽ sẽ đâm vào bức tường mà chết chăng?"
Sở Ức Quy thậm chí còn có tâm trạng đùa giỡn.
Nhưng Sở Ức Quy biết bây giờ bản thân cảm thấy rất thoải mái.
Nói hết...tất cả...
Thật nhẹ nhàng…
Dương Tiêu Vũ thở dài một tiếng.
Không biết tại sao, nhưng khi nghĩ lại tất cả những gì Sở Ức Quy đã làm trong quá khứ, bà đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của Sở Ức Quy bây giờ rất hợp lý.
"Thân phận quan trọng như vậy sao?" Dương Tiêu Vũ nhịn không được hỏi.
"Đúng vậy."
Lúc này, Dương Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy Sở Ức Quy thực sự có chút giống mình.
Cố chấp……
Quá nghiêm túc.
Thích để tâm vào chuyện vụn vặt.
Phải chăng bà đã bất tri bất giác ảnh hưởng đến tính cách của Sở Ức Quy?
Dương Tiêu Vũ ngước mắt lên nhìn Sở Ức Quy, người mà bà luôn cảm thấy rất trưởng thành.
Đột nhiên nhận ra, thực ra đó vẫn là một đứa trẻ.
"Ba hiểu rồi, Ức Quy, giống như những gì ba đã nói trước đó, ba tôn trọng lựa chọn của con."
Sở Kiến Thụ dời ánh mắt từ Dương Tiêu Vũ sang Sở Ức Quy: "Con chắc chắn chứ?"
“Vâng, ba, con chắc chắn.”
"Vậy thì mọi thứ ba mẹ giúp đỡ con trong tương lai sẽ không còn hợp lý nữa."
“Vâng, đó chính là điều con muốn.”
Sở Kiến Thụ đột nhiên cảm thấy mình không thể hiểu được Sở Ức Quy nữa.
Đứa trẻ này, kì thật mà nói vô cùng bí ẩn và thần kỳ.
"Ba biết rồi." Sở Kiến Thụ đáp: "Cứ theo như con nói đi."
Có lẽ bọn họ nên lo lắng nhiều hơn, cho bản thân thêm thời gian, sau đó khuyên nhủ Sở Ức Quy một chút.
Nhưng lại không muốn đả kích một đứa trẻ đang nỗ lực suy nghĩ cặn kẽ.
Cũng không muốn nhìn đứa trẻ này lặng lẽ giải trừ danh nghĩa người nhà.
Sở Kiến Thụ nhìn về phía Vạn Thu.
Con của ông giống như đứng ngoài cuộc từ đầu đến cuối, thậm chí không nói một lời nào.
Nhưng tất cả những thay đổi này, lại chân chính bắt nguồn từ Vạn Thu.
Có lẽ không phải là một chuyện xấu.
Sở Kiến Thụ nghĩ.
Kể từ khi Vạn Thu trở về, đã lâu rồi không có chuyện gì xấu xảy ra.
Lần này, ông tiếp tục tin tưởng vào những thay đổi do Vạn Thu mang đến cho gia đình.
Vạn Thu rất yên tĩnh.
Cậu biết mọi người đang nghiêm túc thảo luận về chuyện Sở Ức Quy rời Sở gia.
Vạn Thu không hiểu lắm.
Trong mơ hồ, Vạn Thu biết Sở Ức Quy rất mau không còn là em trai mình nữa.
Nhưng bọn họ sẽ không tách rời.
Vạn Thu vẫn không hiểu Sở Ức Quy đang nghĩ gì.
Nhưng Vạn Thu vẫn nhớ những cảm xúc Sở Ức Quy giấu trong lòng khi nói chuyện với cậu, những cảm xúc đó chắc chắn đã khiến Sở Ức Quy rất khổ sở.
Dường như không ai có ý định giữ Sở Ức Quy lại, giống như cậu.
Bởi vì đó là điều Sở Ức Quy muốn làm, một khi được Sở Kiến Thụ đồng ý, mọi mọi thủ tục đều nhanh chóng được hoàn thành.
Mặc dù Vạn Thu không biết bọn họ đang làm gì, nhưng Vạn Thu thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiến triển trên bàn ăn.
Dương Tiêu Vũ vốn dĩ sắp đi công tác ở nước ngoài, bây giờ lại ở lại đây một thời gian.
Vạn Thu cảm thấy mùa hè này chắc chắn là thời điểm có nhiều chuyện xảy ra.
Vạn Thu thấy luật sư đã đưa cho Sở Ức Quy rất nhiều tài liệu, ngoài ba mẹ, cả hai bên đều kí tên xuống.
Vạn Thu chỉ ngơ ngác nhìn mọi thứ.
“Ức Quy.” Dương Tiêu Vũ nhìn luật sư lấy đi văn kiện, mọi chuyện đã trở thành sự thật, “Con thật sự là một đứa trẻ có chút quá nghiêm túc.”
Sở Ức Quy mỉm cười, lại nói: "Con coi như... Dì Dương đang khen ngợi con."
Những ngón tay của Dương Tiêu Vũ lặng lẽ siết chặt rồi từ từ thả lỏng.
"Từ giờ trở đi con sẽ là nhân viên của mẹ, con phải chăm sóc tốt cho bảo bối nhà chúng ta, hiểu chưa?"
Dương Tiêu Vũ vẫn kiêu ngạo, nhìn Sở Ức Quy với đôi khuôn mặt mỹ lệ và sắc nét.
"Đương nhiên."
"Nhiều năm như vậy, cảm ơn con." Vẻ kiêu ngạo của Dương Tiêu Vũ trước mặt các con vẫn không thể duy trì được lâu, cuối cùng bà cũng nói ra.
"Cháu thực sự biết ơn chú và dì đã nuôi dưỡng cháu lâu như vậy."
Sở Ức Quy nói một cách nghiêm túc và tôn trọng.
Sở Kiến Thụ vẫn luôn ở đó, hỏi: “Con có muốn đổi tên không?”
Những lời này vừa nói ra, không khí dường như trở nên yên tĩnh.
Sở Ức Quy lắc đầu: “Cháu rất thích cái tên này.”
"Thật sao?" Sở Kiến Thụ nhìn qua dường như không khác gì, "Nếu như con hối hận, ba có thể giúp con bất cứ lúc nào."
"Cảm ơn chú Sở."
Xưng hô như vậy khiến Sở Kiến Thụ có chút trầm mặc.
Biểu hiện của Sở Ức Quy rất bình tĩnh.
Trước những đứa trẻ điềm tĩnh như vậy, Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ cũng duy trì thể diện người trưởng thành của mình.
Vạn Thu biết, đây có lẽ là lúc cậu không thể gọi Sở Ức Quy là em trai nữa.
Nhưng Vạn Thu thực sự không có chút cảm giác nào.
Sở Ức Quy vẫn đứng ở trước mặt cậu.
Vẫn như ngày hôm qua, ở bên cậu giúp cậu làm bài tập, còn ngầu hơn cả thầy.
Sở Ức Quy nắm tay Vạn Thu, hai người đi đến phòng của Sở Ức Quy.
Phòng của Sở Ức Quy vẫn như cũ, không có gì khác biệt.
Đây vẫn sẽ là phòng của Sở Ức Quy trong tương lai.
Vạn Thu không cảm thấy có chút thay đổi nào.
"Em trai, hôm nay bắt đầu học sao?" Vạn Thu hỏi.
Nhưng Sở Ức Quy dường như khựng lại một chút, buông tay Vạn Thu ra.
"Anh trai."
"Hả?" Vạn Thu ngẩng đầu hỏi.
Sở Ức Quy cười: “Đây là lần cuối cùng em gọi anh như vậy.”
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Em trai cậu vẫn cao lớn, đẹp trai như vậy, vẫn rất trìu mến khi gọi cậu là anh trai.
Chỉ là, em trai nói đây là lần gọi cuối cùng.
“Vậy sau này em muốn gọi anh là gì?” Vạn Thu không biết.
"Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?" Sở Ức Quy cười nói: "Tôi nói, tôi là bạn của cậu."
Vạn Thu gật đầu.
Mặc dù đoạn kí ức kia mơ hồ nhưng Vạn Thu vẫn còn nhớ.
Sở Ức Quy là người bạn đầu tiên của cậu, người đặc biệt đầu tiên của cậu.
"Mặc dù chúng ta không còn là anh em, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè."
"Bạn bè..." Vạn Thu lẩm bẩm nhìn Sở Ức Quy, chậm rãi nói: "Như vậy vẫn đặc biệt, vẫn thân thiết hơn những người khác phải không?"
Sở Ức Quy nghiêng đầu cười nói: “Đối với em thì đúng là như vậy.”
Lần này, Sở Ức Quy không che giấu tâm tư nhỏ của mình nữa.
Dù là trước đây hay bây giờ, hắn vẫn nghĩ như vậy.
Chỉ là một trạng thái tâm trí khác, vậy mà một phần thân thiết này lại cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác khác.
Hắn sẽ không còn coi câu trả lời/đáp lại của Vạn Thu đối là nơi nương tựa nữa.
Hắn có thể càng đơn thuần để thân thiết với Vạn Thu hơn.
"Anh cũng thân thiết với em trai hơn..."
Vạn Thu đột nhiên dừng lại.
Dùng cái đầu nhỏ không mấy thông minh của mình suy tư.
"Tớ và Ức Quy rất đặc biệt, chúng ta thân thiết hơn những người khác."
Sở Ức Quy muốn cười.
Chỉ là hắn phát hiện hắn khó kiểm soát được cảm xúc, liền mỉm cười.
Hắn luôn được Vạn Thu yêu thương.
Phần yêu thương này từng mang đến áp lực cho hắn.
Nhưng hiện tại, thứ nó mang đến là khát vọng.
Dường như có một cảm giác chua chát xộc thẳng vào khoang mũi, ảnh hưởng đến tuyến lệ của hắn.
Sở Ức Quy chưa từng khóc như vậy.
Nhưng hiện tại, với tư cách là một người độc lập, Sở Ức Quy đã tìm được một vị trí để có thể bật khóc.
Không phải hắn không có tình cảm với Sở gia.
Khi ký tên, cũng không phải dễ dàng đặt bút xuống.
Kì thật rất khó chịu.
Chỉ là như vậy... tốt hơn thôi.
Đôi bàn tay nhỏ hơn hắn rất nhiều, nâng khuôn mặt hắn lên.
Sở Ức Quy ngồi trên ghế sofa, ánh mắt mờ mịt đứng trước mặt Vạn Thu.
Ngón tay cVạn Thu lau đi những giọt nước mắt tràn ra từ mắt hắn, giống như hắn đã từng làm.
Độ ấm từ lòng bàn tay cũng không bị nước mắt cuốn đi.
Độ ấm ấy vuốt ve khuôn mặt hắn.
Vạn Thu đứng trước mặt hắn, cao lớn, đáng tin cậy.
Dù nước mắt có tràn ra thế nào, Vạn Thu cũng sẽ nhanh chóng đỡ lấy.
Đôi mắt trong veo ấy cất giấu một vùng đất trắng thuần khiết, vẫn luôn phản chiếu bóng dáng Sở Ức Quy.