Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 1
Hai vị đệ phụ* là khuê mật thân thiết với nhau.
(*) Đệ phụ: em dâu.
Lúc còn ở khuê phòng, bọn họ dính liền với nhau như hình với bóng, tỷ muội tình thâm.
Mà ta làm góa phụ phải lo liệu gia nghiệp, hiếu kính bà bà, quan tâm tiểu bối.
Nào ngờ lại bị bọn họ hiểu lầm rằng ta đang cố ý câu dẫn phu quân của các nàng, ngoài sáng trong tối xa lánh, ức h.i.ế.p ta.
Sau đó, hai vị đệ phụ bị mật thám Bắc Địch bắt đi, bị sát hại.
Người trong phủ tìm ra được thư tín cấu kết với quân địch trong phòng của ta, là ta cấu kết với mật thám Bắc Địch bắt hai vị đệ phụ.
Vị hôn phu của các nàng thương tâm muốn chết, phát tiết hết nỗi uất hận lên người ta.
Sau khi ta bị lăng nhục đến chết, bọn họ lại trở về.
Hóa ra tất cả những thứ này chỉ là chiêu trò để các nàng giả c.h.ế.t khảo nghiệm chân tâm của phu quân.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày hai vị đệ phụ cùng bước vào cửa.
1.
Quốc Công phủ được trang trí bằng màu đỏ, vui sướng hân hoan.
Hôm nay là ngày nhị công tử và tam công tử trong phủ cùng đón dâu.
Nhị công tử Lục Hành Nguyên tao nhã lịch sự, là quý công tử nổi tiếng trong kinh thành.
Hắn muốn cưới trưởng nữ Ninh Ngọc của Ngụy Dương Hầu phủ.
Mà tam công tử Lục Chinh Ngôn u ám lãnh đạm, người thành thân với y là nhị tiểu thư Thường Uyển Linh của Trung Thư Thị Lang.
Hai vị tiểu thư Ninh gia và Thường gia vốn thân thiết với nhau từ nhỏ.
Sau khi định ra hôn sự với Quốc Công phủ, hai vị tiểu thư bàn bạc với nhau, muốn vào phủ cùng một ngày.
Mà phu quân của ta, nguyên là đại công tử của Quốc Công phủ.
Chỉ là 5 năm trước, hắn ta đã tử trận trên chiến trường, ta liền biến thành quả phụ.
Mấy năm nay, ta tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.
Thay vong phu chăm lo mọi thứ trong phủ, rốt cuộc cũng ngóng trông được hai vị đệ đệ của phu quân lập gia đình.
Vì ngày vui song hỷ lâm môn này, ta còn lo liệu bận rộn suốt hai tháng.
“Đại phu nhân.”
Đại nha hoàn Tố Quế bên cạnh bà bà Vương thị đi tới, qua loa thi lễ một cái.
“Lão phu nhân nói hôm nay là ngày đại hỉ, đại phu nhân là quả phụ trong phủ, vạn nhất đụng phải khách quý sẽ không được hay. Nếu không có chuyện gì, mong đại phu nhân không cần tới tiền viện.”
Ta sững sờ nhìn cách bài trí quen thuộc trước mắt, nhất thời thất thần.
Tố Quế thấy ta không nói lời nào bèn bĩu môi.
“Lão phu nhân còn dặn dò người tìm đôi vòng tay Đồng Tâm Như Ý lúc trước đại công tử mang về, coi như lễ vật cho hai vị thiếu phu nhân.”
Đối thoại và cảnh tượng giống nhau như đúc trong trí nhớ.
Ta nhìn Tố Quế trẻ lại vài tuổi trước mắt, đột nhiên ý thức được hình như mình vừa mới được trọng sinh.
Bà bà Vương thị có xuất thân không cao, là người có mắt không tròng.
Hôm nay để Tố Quế đến đây là do bà ta để mắt tới một đôi vòng tay bằng vàng mà Lục Trạm đã từng mang về từ vương thất Nam Chiếu quốc mấy năm trước.
Kiếp trước, ta nghĩ đến Lục Trạm khi còn sống,
tuy hắn ta rất nghiêm khắc với hai vị ấu đệ nhưng vẫn vô cùng yêu thương.
Nếu Lục Trạm còn sống, được nhìn đệ đệ nhà mình thành thân, chắc hẳn hắn ta cũng rất vui mừng.
Tuy trong lòng không nỡ nhưng ta vẫn tìm đôi vòng tay đưa cho Tố Quế.
Nhưng mà lúc này đây…
Ta nắm chặt chiếc khăn trong tay, không biểu lộ thần sắc rõ ràng.
“Vòng tay được ta cất trong khố phòng. Ngươi cứ đi làm việc trước đi, chờ sau khi tìm được, ta sẽ bảo La Hương đưa tới.”
Tố Quế có chút không vui.
“Đại phu nhân nhanh tay một chút, tân nương tử sắp vào cửa rồi.”