Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bệ Hạ Vạn An

Chương 50: Trẻ con



Ở tinh cầu tương lai, hài tử khi trước vẫn là do nữ tử tự mình sinh ra, nhưng theo thời đại phát triển, gần như không còn ai mang nặng đẻ đau nữa, vì đã có thể sử dụng túi dựng dục.
Sử dụng túi dựng dục không chỉ dễ giám sát tình trạng của thai nhi, mà còn có thể điều chỉnh gien.
Sau khi đưa hạt giống vào, cha mẹ cần tùy thân mang theo túi dựng dục bên người để tiện giao lưu cùng con.
Đứa nhỏ khi đưa vào túi dựng dục đã có ý thức, nên rất cần cha mẹ thường xuyên tiếp xúc. Trước đây từng có người đưa hạt giống vào liền mặc kệ không quan tâm, cuối cùng đứa nhỏ trải qua bài tháng lẻ loi, mới sinh ra tinh thần lực đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Nguyên nhân cũng vì như vậy, nên khi trước lúc Giản Tầm còn ở trong túi dưỡng dục, Giản Tấn vẫn luôn mang túi theo bên mình.
Khi trước ở huyện Sùng An vẫn luôn ru rú trong nhà, kỳ thực là do phải mang theo túi dưỡmg dục bên người, nên mới không tiện ra cửa.
Giản Tấn mở nút không gian, lấy ra túi dưỡng dục, liền bận rộn một hồi.
Mặt khác, Hạ Minh Chiêu hôm nay vẫn như cũ, mang theo Giản Tầm vào cung xem tấu chương.
Hắc y vệ là do y một tay xây dựng, nhưng gần đây y phát hiện, bên trong hắc y vệ có người không an phận...... Hạ Minh Chiêu xử lý vài người, lại cùng chu thống lĩnh nói chuyện một lúc lâu.
Cuối cùng, Hạ Minh Chiêu hỏi về Giản Tấn: "Khoảng thời gian trước, Giản Tấn thế nào?"
Chu thống lĩnh trực tiếp đem hành tung của Giản Tấn thời gian qua đưa cho Hạ Minh Chiêu.
Kỳ thực hành tung của Giản Tấn cũng không có gì đặc biệt, hoặc là ở nhà, hoặc là đi đến chỗ hắc y vệ, hoặc là đi dạo phố ghé tửu lầu ăn vài món.....
Hạ Minh Chiêu đột nhiên phát hiện có điểm không đúng.
Giản Tấn rất nhiều lần ghé tửu lầu ăn cơm, ăn một lần là cả một canh giờ.
Tuy rằng sức ăn của Giản Tấn lớn, nhưng hắn ăn cái gì cũng nhanh, không đến mức ăn lâu như vậy.
Nhưng cũng có thể là do hắn ăn một mình yên tĩnh, nên sẽ lâu hơn một chút?
Hạ Minh Chiêu nói: "Quan sát kỹ một chút."
Chu thống lĩnh ứng đáp, đối với việc Hạ Minh Chiêu ngay cả việc Giản Tấn ghé tửu lầu ăn cơm cũng đặc biệt chú ý không khỏi đồng tình.
Bệ hạ không chỉ cho người quan sát Giản Tấn, còn theo dõi đến quá mức kiểm sát.
Hạ Minh Chiêu đã đem Giản Tầm đến một nơi khác để đến chỗ hắc y vệ xử lý những người không an phận. Xử lý xong hết thảy, u liền đứng dậy đi tìm Giản Tầm.
Y đã tìm vài người đến giảng dạy cho Giản Tầm giảng đủ loại chuyện xưa, còn có phong tục tập quán của những lãnh thổ khác. Tuy Giản Tầm đã có thể tự mình đọc sách, nhưng y cũng không muốn người ngoài biết việc này.
Giản Tầm tuổi còn quá nhỏ, nếu để người ngoài biết cậu có thể đọc sách sẽ sinh lòng nghi ngờ. Nói sao thì một đứa trẻ chưa đến hai tuổi đã có thể hiểu rõ mặt chữ cũng thật sự quá yêu nghiệt!
"A Tầm." Hạ Minh Chiêu nhìn thấy Giản Tầm, biểu tình không tự giác mà trở nên nhu hòa: "Con đang làm gì vậy?"
"Phụ hoàng, tôn tướng quân đang kể chuyện xưa ở chiến trường cho con, vô cùng đặc sắc!" Giản Tầm hưng phấn mà nói.
Giản Tấn đã giảng cho Giản Tầm rất nhiều tri thức, các loại sách giải trí đưa cho Giản Tầm đọc cũng không ít, nhưng so với nội dung trong sách, trải nghiệm thực tế ngoài đời quả thật vẫn sinh động hơn rất nhiều.
Những điều khác không nói, riêng những chuyện về biên quan mà tôn tướng quân kể, chính Giản Tấn cũng không thực sự am hiểu.
"Đã nói về cái gì?" Hạ Minh Chiêu hỏi.
Y vốn cũng không biết nên bồi dưỡng một hài tử như thế nào, cũng chỉ tính toán chuẩn bị một vài quyển sách có giá trị cho Giản Tầm đọc.
Nhưng Giản Tấn đã chỉ y một vài phương pháp để sinh hoạt chung với Giản Tầm, y hiện tại cũng đã có thể giao lưu nhiều hơn với Giản Tầm.
"Tôn tướng quân nói về cách bọn họ trồng trọt ở chiến trường như thế nào, còn nói nữ hài tử ở đó vô cùng lợi hại......" Giản Tầm nhanh nhảu trả lời.
Hạ Minh Chiêu thời còn trẻ đã mang theo hắc y vệ đi qua rất nhiều địa phương, số lần đến biên quan cũng không ít, lúc này liền kể thêm một ít chuyện thú vị mà y bắt gặp.
"Phụ hoàng, người hiểu biết thật sâu rộng! Thật lợi hại!"
Cậu nói, còn hôn Hạ Minh Chiêu một ngụm.
Hạ Minh Chiêu: "......" Đứa nhỏ này có cái miệng thật ngọt, thật giống với lúc Giản Tấn ba hoa khen người.
Giản Tầm: Xem tinh thần lực của phụ hoàng thấy được phụ hoàng có vẻ rất thích được khen, cậu nhất định phải khen nhiều hơn mới được!
Hạ Minh Chiêu mang theo Giản Tầm ăn chút gì đó mới dẫn cậu đến Yến Vương phủ.
Giản Tấn vào thời điểm mặt trời vừa lên cao đã muốn ăn trưa, nhưng người ở Đại Tề lại không như vậy. Mọi người hầu như đều đợi đến buổi chiều mới ăn. Thế nhưng không hiểu sao tiệc đầy tháng của Yến Vương phủ lại tổ chức vào giờ ngọ. ( khung giờ từ 11:00 - 13:00)
Những người thân quen với Yến Vương đều đã có mặt đông đủ, Hạ Minh Chiêu lúc này mới đến xem như đến trễ.
Phụ cận Yến Vương phủ đã đậu rất nhiều xe ngựa, nhưng trước đó Hạ Minh Chiêu đã thông báo y sẽ tới, cho nên xe ngựa đã được dạt ngay ngắn sang hai bên đường. Y vừa đến, Yến Vương liền tự mình tới đón tiếp.
Yến Vương là một người trẻ tuổi cao gầy, làn da so với Hạ Minh Chiêu cũng ngâm hơn. Có điều nếu nhìn kỹ, làn da hàng năm không thấy ánh mặt trời Hạ Minh Chiêu tuy trắng, nhưng lại vô cùng tái nhợt, còn mang chút vẻ bệnh tật.
Yến Vương nhiệt tình đến bắt chuyện cùng Hạ Minh Chiêu, Hạ Minh Chiêu cũng chỉ lãnh đạm mà đáp vài tiếng.
Trước lúc Hạ Minh Chiêu, những loại yến hội thường cũng không mời y, y cũng không thích, cho nên rất ít tham gia. Sau này đăng cũng chưa từng có ý định tham gia. Hôm nay đến vẫn cảm thấy có chút mới mẻ.
Giản Tầm càng không phải nói đến, cậu chưa bao giờ tham gia qua những loại yến hội như vậy.
Hạ Minh Chiêu vừa ôm Giản Tầm đi vào, Giản Tầm đã dùng ánh mắt hiếu kỳ mà nhìn đông nhìn tây.
Hạ Minh Chiêu từng mang theo Giản Tầm thượng triều, nhưng rất nhiều tham gia ở đây đều không thượng triều, chẳng hạn như Yến Vương, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Giản Tầm.
Nhìn đến khuôn mặt đứa nhỏ bên người Hạ Minh Chiêu, tướng mạo và khí chất xác thật là giống một khuôn đúc ra với Hạ Minh Chiêu...... Hiện tại xem như hắn đã có thể khẳng định —— đứa nhỏ này tuyệt đối chính là nhi tử thân sinh của bệ hạ!
Yến Vương trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng bề ngoài vẫn bày tỏ sụ nhiệt tình mà đối diện với gương mặt lạnh băng không gần người của Hạ Minh Chiêu nói: "Hoàng huynh, để Kỳ Nhi mang theo Đại hoàng tử đi chơi đi."
Những đứa nhỏ trạc tuổi Giản Tầm tham gia yến hội phần đông đều là đi theo nữ quyến.
"Không cần." Hạ Minh Chiêu nói. 
Giản Tấn từng nói, đứa nhỏ tuổi còn nhỏ, phụ mẫu không nên để con rời quá xa tầm mắt...... Y vẫn nên để Giản Tầm bên cạnh chăm sóc mới đúng.
"Ngươi gọi Kỳ Nhi đến, để cậu và A Tầm chơi cùng nhau ở đây đi."
Kỳ Nhi chính là đích trưởng tử của Yến Vương.
Tươi cười trên mặt Yến Vương cứng đờ, nhưng hoàng mệnh là không thể trái, hắn vẫn gọi người ôm nhi tử qua.
Kết quả......
Đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp, so với Giản Tầm còn lớn hơn 1-2 tuổi - Hạ Kỳ lại đặc biệt không chịu phối hợp, vừa đến đã trưng ra vẻ mặt không tình nguyện hành lễ với Hạ Minh Chiêu. Hạ Minh Chiêu nói với cậu hai câu, cậu còn trực tiếp bị...... Dọa khóc.
Hạ Minh Chiêu: "......" 
Con nhà người ta quả nhiên so ra vẫn kém xa Giản Tầm!
Yến Vương chỉ có thể không ngừng bồi tội. Gần đây Hạ Minh Chiêu đã thu liễm không ít sát khí bên người, nhưng thoạt nhìn vẫn rất khó gần. Nhi tử của rất nhiều đại thần cũng đều bị Hạ Minh Chiêu dọa khóc, nhi tử của hắn làm sao mà chịu nổi!
Hạ Minh Chiêu chỉ có thể từ bỏ việc để Hạ Kỳ chơi cùng Giản Tầm.
Nhưng Giản Tầm còn nhỏ, nói sao thì cũng không thể để cậu không có bạn chơi cùng...... Hạ Minh Chiêu bắt đầu cân nhắc tìm cho Giản Tầm hai thư đồng.
Hôm nay rất nhiều người đều mang theo nhi tử trong nhà đến tham gia yến hội, cũng tiện cho y nhìn xem.
Hạ Minh Chiêu liền lập tức đối với những đứa nhỏ trong sân đặc biệt quan sát, chờ đích thứ tử của Yến Vương được ôm ra tới cũng nhìn nhiều vài lần.
Đứa nhỏ này của Yến Vương được bà vú chăm vô cùng tốt, trắng trẻo mập mạp, cả khuôn mặt tựa như quả lê, lông mày, đầu tóc vẫn còn thưa thớt, cùng với một đôi mắt nhỏ và một chiếc mũi tẹt.
Hạ Minh Chiêu nhìn đứa nhỏ cũng khá vừa lòng, nhưng vẫn cảm thấy đứa nhỏ này có phần xấu, một chút cũng không giống Yến Vương —— Yến Vương khi nhỏ đã là bộ dạng ngọc thụ lâm phong, lớn lên cũng vô cùng anh tuấn.
Y quả thật cảm thấy đứa nhỏ có phần xấu, nhưng những người khác rõ ràng lại không cảm thấy như vậy.
"Đứa nhỏ này lớn lên thật tuấn."
"Cực kỳ giống Vương gia!"
"Chờ cậu lớn lên, tất nhiên sẽ là một mỹ thiếu niên phong độ nhẹ nhàng."
......
Người tới tham gia yến hội đều lần lượt ngươi khen một câu, ta khen một câu, đều nói đứa nhỏ này giống Yến Vương, Yến Vương cũng vô cùng cao hứng, thỏa thuê đắc ý.
Hạ Minh Chiêu có chút nghi hoặc: "Đứa nhỏ này thật sự giống Yến Vương sao?"
Vốn y còn định cùng cậu nhỏ chơi, kết quả cậu nhỏ này vừa thấy mặt Hạ Minh Chiêu đã bị y dọa khóc. Thế nên y vẫn không tìm được người chơi cùng Giản Tầm: "Thoạt nhìn một chút cũng không giống."
"Xấu." Hạ Minh Chiêu thấp giọng nói.
Trương tổng quản đi theo Hạ Minh Chiêu đến, nghe được lời Hạ Minh Chiêu nói với Giản Tầm, cười nói: "Hài tử mới sinh ra đều như vậy, kỳ thật đứa nhỏ này đã nẩy nở hơn rất nhiều hài tử khác, không phải xấu."
"Đứa nhỏ này giống Yến Vương chỗ nào chứ?" Hạ Minh Chiêu lại nói.
"Mặt mày vẫn là có chút điểm Yến Vương...... Có điều cậu vẫn còn nhỏ, thật sự vẫn nhìn chưa thể nhìn ra được gì." Trương tổng quản nói.
Hạ Minh Chiêu gật gật đầu, cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.
Y bình ổn tâm tình, lại nhìn về phía Trương tổng quản: "Trong yến hội còn có đứa nhỏ quấn tã nào khác không? Mang đến cho ta xem."
Đứa nhỏ vẫn còn đang quấn tã phần lớn là sẽ không ôm ra cửa, sợ đứa nhỏ ở bên ngoài tiếp xúc bị bệnh.
Nhưng vì đang ở trong yến hội mừng đầy tháng của đích thứ tử Yến Vương, nên xác thật vẫn có người mang theo đứa nhỏ còn đang quấn tã đến chung vui, chẳng qua không mang đến sảnh chính, mà đều để ở hậu viện với các nữ quyến để tiện chăm sóc.
Hiện tại nếu Hạ Minh Chiêu đã muốn xem...... những đứa nhỏ này đều sẽ được người ôm đến.
Bảy tám đứa nhỏ vẫn còn đang quấn tã đồng loạt được ôm lớn, gương mặt tuy có một ít nét riêng, nhưng nhìn sơ đều khá giống nhau —— khó mà phân biệt
Cũng chỉ có những đứa nhỏ bụ bẫm, thân thể tốt, phụ mẫu họ mới dám mang ra cửa.
Mà đương nhiên nếu chỉ nhìn mặt những đứa nhỏ này, không xem tã lót, ngay cả đứa nào nam đứa nào nữ cũng không nhìn ra.
Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu bỗng chốc lại rối loạn —— Giản Tấn là làm cách nào nhìn ra được đứa nhỏ nào lớn lên giống y mà mang về nuôi?
Chương trước Chương tiếp
Loading...